Nhiếp Tử Vũ bất ngờ xuất hiện khiến cho An Thiến không biết phải làm sao, Nhiếp Tử Phong nhanh tay đẩy An Thiến ra đứng dậy, giữ một khoảng cách với cô ta.
Bất ngờ bị anh vô tình đẩy ngã xuống đất, An Thiến kêu lên một tiếng, ánh mắt phẫn nộ nhìn Nhiếp Tử Vũ.
"Vũ Vũ, sao em lại tới đây?" Nhiếp Tử Phong vui mừng nghênh đón, nụ cười trên miệng nhếch tận khoé mắt, so với vẻ lãnh khốc hồi nãy thì tưởng là hai người khác nhau.
"Thế nào? Em phá hư chuyện tốt của các người sao?" Nhiếp Tử Vũ dùng giọng điệu chua xót trả lời lại, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, nhìn vô cùng đáng yêu.
Thấy thế, Nhiếp Tử Phong cười một tiếng dịu dàng, cưng chìu đưa thay vuốt vuốt mái tóc của cô. "Sao lại như vậy được." Nói xong, ánh mắt liếc sang nhìn thấy hộp cơm trong tay cô, ngay sau đó hiểu được ý đồ của cô. "Anh nghĩ nhất định là em vẫn chưa ăn trưa đâu, nào chúng ta cùng ngồi xuống ăn đi." Vừa nói, anh vừa kéo Nhiếp Tử Vũ ngồi xuống ghế sa lon.
An Thiến hoàn toàn bị hai người bỏ qua, vẻ mặt tức giận dần dần chuyển thành khiếp sợ.
Nhìn Nhiếp Tử Vũ không coi ai ra gì gắp miếng trứng cuộn cho Nhiếp Tử Phong, còn Nhiếp Tử Phong thì có bộ dạng ngoan ngoãn tiếp nhận, cô ta suy nghĩ kỹ lại, liền phát hiện bọn họ thân mật khác thường, cũng không phải quan hệ đơn giản giữa anh trai em gái!
"Các người. . ." Bởi vì khiếp sợ, cô ta không nói được trọn câu.
Chuyện tốt bị cắt đứt, Nhiếp Tử Phong hết sức không vui quay đầu lại nhìn cô ta một cái, dùng giọng nói lạnh nhạt tuyệt tình nói: "Còn không đi? !"
Lời của anh đã xác nhận suy nghĩ của An Thiến, trong nháy mắt đôi mắt trợn to lên giống như cái chuông đồng. "Các người. . . Các người tại sao lại có thể, các người là anh em mà!" Cô ta hét lên thất thanh, trừ sự thật này ra thì chuyện đó càng không thể chấp nhận, một người hoàn mỹ như cô ta đã thua bởi một thiếu nữ vị thành niên!
"Giữa chúng tôi không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào." Nhiếp Tử Phong sưng mặt lên, lạnh lùng nói. Từ khi anh bắt đầu nhận rõ tình cảm của mình, anh không còn xem Vũ Vũ như là em gái nữa.
"Nhưng các người vẫn là anh em trên danh nghĩa! Hơn nữa… Hơn nữa cô ấy còn chưa trưởng thành, anh không sợ tôi sẽ nói chuyện này ra với truyền thông sao? !" An Thiến tâm cao khí ngạo nhất định không chịu nhận thua, uy hiếp nói. "Nếu như những người bên ngoài biết anh lại đi yêu một thiếu nữ vị thành niên, anh nghĩ cổ phiếu của tập đoàn Nhiếp Phong sẽ như thế nào?" Dđienn damn leie quyýdon
Nghe vậy, trong lòng Nhiếp Tử Vũ kinh hoảng, nhất thời sắc mặt trở nên tái nhợt đi.
Nhiếp Tử Phong tuổi còn trẻ lại ngồi vị trí chủ tịch tập đoàn, chuyện này sẽ khiến cho người ta bàn luận lên án, mà thị trường chứng khoán thì rung chuyển không yên, nếu truyền ra tin tức không có lợi, hậu quả sẽ không lường trước được.
Nhiếp Tử Vũ vì vậy mà trở nên nóng nảy, mà Nhiếp Tử Phong ngồi một bên thì ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện muốn giấu giếm." Nhiếp Tử Phong thẳng thắn thừa nhận, đôi mắt lạnh lùng thoáng nhìn An Thiến, khóe môi cong lên: "Dĩ nhiên, cô muốn thông báo cho giới truyền thông chuyện này tôi cũng không phản đối, bởi vì tôi không nghĩ là truyền thông sẽ tin tưởng một người có ‘tiền án lừa đảo’." Dđienn damn leie quyýdon
"Anh!" Uy hiếp thật sự là bị uy hiếp, An Thiến giận đến mức không nói được lời nào, mặt đỏ bừng lên vì tức giận.
"À, còn nữa cô cũng quá khinh thường tập đoàn Nhiếp Phong rồi, và còn cả tôi nữa! Nếu chỉ là tin tức này mà khiến cho cổ phiếu của tập đoàn Nhiếp Phong đi xuống vậy thì Nhiếp Tử Phong tôi cũng không cần lăn lộn nữa."
An Thiến á khẩu im lặng, biết mình không đấu lại người được mọi người trong giới kinh doanh gọi là 'Hồ Ly' Nhiếp Tử Phong, vậy thì không còn cách nào khác hơn là đem mũi nhọn hướng về phía Nhiếp Tử Vũ.
"Cô đừng đắc ý quá sớm, anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ vứt bỏ cô, cũng có lúc cô cũng giống như tôi bị anh ta nhẫn tâm đá đi không thương tiếc!"
Dứt lời, nụ cười của Nhiếp Tử Phong đông cứng trên khoé môi. Anh lo lắng quay đầu lại đang muốn nói Nhiếp Tử Vũ đừng có tin những lời nói xằng bậy của cô ta, thì Nhiếp Tử Vũ lại mở miệng.
"Tôi và cô không giống nhau!"
Bất ngờ bị anh vô tình đẩy ngã xuống đất, An Thiến kêu lên một tiếng, ánh mắt phẫn nộ nhìn Nhiếp Tử Vũ.
"Vũ Vũ, sao em lại tới đây?" Nhiếp Tử Phong vui mừng nghênh đón, nụ cười trên miệng nhếch tận khoé mắt, so với vẻ lãnh khốc hồi nãy thì tưởng là hai người khác nhau.
"Thế nào? Em phá hư chuyện tốt của các người sao?" Nhiếp Tử Vũ dùng giọng điệu chua xót trả lời lại, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, nhìn vô cùng đáng yêu.
Thấy thế, Nhiếp Tử Phong cười một tiếng dịu dàng, cưng chìu đưa thay vuốt vuốt mái tóc của cô. "Sao lại như vậy được." Nói xong, ánh mắt liếc sang nhìn thấy hộp cơm trong tay cô, ngay sau đó hiểu được ý đồ của cô. "Anh nghĩ nhất định là em vẫn chưa ăn trưa đâu, nào chúng ta cùng ngồi xuống ăn đi." Vừa nói, anh vừa kéo Nhiếp Tử Vũ ngồi xuống ghế sa lon.
An Thiến hoàn toàn bị hai người bỏ qua, vẻ mặt tức giận dần dần chuyển thành khiếp sợ.
Nhìn Nhiếp Tử Vũ không coi ai ra gì gắp miếng trứng cuộn cho Nhiếp Tử Phong, còn Nhiếp Tử Phong thì có bộ dạng ngoan ngoãn tiếp nhận, cô ta suy nghĩ kỹ lại, liền phát hiện bọn họ thân mật khác thường, cũng không phải quan hệ đơn giản giữa anh trai em gái!
"Các người. . ." Bởi vì khiếp sợ, cô ta không nói được trọn câu.
Chuyện tốt bị cắt đứt, Nhiếp Tử Phong hết sức không vui quay đầu lại nhìn cô ta một cái, dùng giọng nói lạnh nhạt tuyệt tình nói: "Còn không đi? !"
Lời của anh đã xác nhận suy nghĩ của An Thiến, trong nháy mắt đôi mắt trợn to lên giống như cái chuông đồng. "Các người. . . Các người tại sao lại có thể, các người là anh em mà!" Cô ta hét lên thất thanh, trừ sự thật này ra thì chuyện đó càng không thể chấp nhận, một người hoàn mỹ như cô ta đã thua bởi một thiếu nữ vị thành niên!
"Giữa chúng tôi không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào." Nhiếp Tử Phong sưng mặt lên, lạnh lùng nói. Từ khi anh bắt đầu nhận rõ tình cảm của mình, anh không còn xem Vũ Vũ như là em gái nữa.
"Nhưng các người vẫn là anh em trên danh nghĩa! Hơn nữa… Hơn nữa cô ấy còn chưa trưởng thành, anh không sợ tôi sẽ nói chuyện này ra với truyền thông sao? !" An Thiến tâm cao khí ngạo nhất định không chịu nhận thua, uy hiếp nói. "Nếu như những người bên ngoài biết anh lại đi yêu một thiếu nữ vị thành niên, anh nghĩ cổ phiếu của tập đoàn Nhiếp Phong sẽ như thế nào?" Dđienn damn leie quyýdon
Nghe vậy, trong lòng Nhiếp Tử Vũ kinh hoảng, nhất thời sắc mặt trở nên tái nhợt đi.
Nhiếp Tử Phong tuổi còn trẻ lại ngồi vị trí chủ tịch tập đoàn, chuyện này sẽ khiến cho người ta bàn luận lên án, mà thị trường chứng khoán thì rung chuyển không yên, nếu truyền ra tin tức không có lợi, hậu quả sẽ không lường trước được.
Nhiếp Tử Vũ vì vậy mà trở nên nóng nảy, mà Nhiếp Tử Phong ngồi một bên thì ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện muốn giấu giếm." Nhiếp Tử Phong thẳng thắn thừa nhận, đôi mắt lạnh lùng thoáng nhìn An Thiến, khóe môi cong lên: "Dĩ nhiên, cô muốn thông báo cho giới truyền thông chuyện này tôi cũng không phản đối, bởi vì tôi không nghĩ là truyền thông sẽ tin tưởng một người có ‘tiền án lừa đảo’." Dđienn damn leie quyýdon
"Anh!" Uy hiếp thật sự là bị uy hiếp, An Thiến giận đến mức không nói được lời nào, mặt đỏ bừng lên vì tức giận.
"À, còn nữa cô cũng quá khinh thường tập đoàn Nhiếp Phong rồi, và còn cả tôi nữa! Nếu chỉ là tin tức này mà khiến cho cổ phiếu của tập đoàn Nhiếp Phong đi xuống vậy thì Nhiếp Tử Phong tôi cũng không cần lăn lộn nữa."
An Thiến á khẩu im lặng, biết mình không đấu lại người được mọi người trong giới kinh doanh gọi là 'Hồ Ly' Nhiếp Tử Phong, vậy thì không còn cách nào khác hơn là đem mũi nhọn hướng về phía Nhiếp Tử Vũ.
"Cô đừng đắc ý quá sớm, anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ vứt bỏ cô, cũng có lúc cô cũng giống như tôi bị anh ta nhẫn tâm đá đi không thương tiếc!"
Dứt lời, nụ cười của Nhiếp Tử Phong đông cứng trên khoé môi. Anh lo lắng quay đầu lại đang muốn nói Nhiếp Tử Vũ đừng có tin những lời nói xằng bậy của cô ta, thì Nhiếp Tử Vũ lại mở miệng.
"Tôi và cô không giống nhau!"
/282
|