Nhiếp Tử Vũ đột nhiên rời khỏi khiến cho không khí ở đây lập tức thay đổi, vẻ mặt của mọi người khác nhau, có giật mình cũng có chút hả hê. Nhưng không khí yên lặng khiến cho người ta lung túng gấp bội.
"Xin lỗi không tiếp được rồi." Đôi mắt lạnh của Lãnh Duy Biệt đảo qua người ngồi đối diện là Nhiếp Tử Phong, đáy mắt thoáng qua chút lạnh lẽo sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Ít đi hai người chướng mắt, cao hứng nhất là Quan Duyệt. Nhưng mà niềm vui của cô ta cũng không kéo dài được bao lâu lại bị lời nói tiếp theo phá hỏng không còn sót lại một chút.
"Chúng ta tiếp tục nói chuyện đi." Căn bản cũng chưa có đem Nhiếp Tử Vũ để ở trong mắt mẹ Quan hắng giọng, vẻ mặt vui mừng nhìn vẻ mặt không thay đổi của Nhiếp Tử Phong nói: "Tử Phong, bác tin tưởng đem Duyệt Nhi giao cho con, sẽ là một lựa chọn không thể sai được." Ngụ ý chính là bà muốn khẳng định thân phận của anh.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong ngưng đọng, trong lòng đủ thứ mùi vị. Trước mắt hiện ra hình ảnh Nhiếp Tử Vũ vành mắt đỏ hoe chạy đi, tim của anh không lý do mà đau nhói.
Anh nên cảm thấy may mắn, Nhiếp Tử Vũ rời khỏi có thể khiến cho anh bình tĩnh lại. Nhưng trên thực tế anh chẳng những không cảm thấy bình tĩnh chút nào mà ngược lại trái tim càng bất ổn, giống như treo lơ lửng trên không, cảm giác không an tâm.
Lông mày anh nhíu chặt, ánh mắt sâu thẳm hơi kiêng kỵ lộ ra nụ cười có lúm đồng tiền cười ngượng với Quan Duyệt, đột nhiên anh hít một hơi thật sâu.
"Con nghĩ mọi người đã hiểu lầm, con và tiểu thư Quan chẳng qua chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, cũng không phải là đang quen nhau." Ném ra một câu nói rất có lực, khiến cho mọi người không phản ứng kịp, trực tiếp đứng dậy: "Con còn có chuyện, con đi trước đây." Nói xong liền chạy ra khỏi phòng bao.
Để lại người lớn hai bên đang nhìn nhau, và Quan Duyệt với vẻ mặt trắng bệch.
※
Anh không lừa được mình, hơn nữa cũng không che giấu được tâm ý chân chính của mình. Khi dùng bữa tối, vô luận mình như thế nào cũng không nhìn cô, nhưng ánh mắt của anh thỉnh thoảng lại lưu luyến lén dừng lại trên người cô, chăm chú vào nhất cử nhất động của cô.
Khi Nhiếp Tử Vũ rời đi trong một nháy mắt đó, anh biết anh không có sức chống cự với cô, bởi vì anh không biết mình đã bị hãm sâu từ khi nào, trên thực tế anh đã yêu cô tha thiết! Cái gì mà luân lý đạo đức đều là đồ bỏ đi hết.
Trái tim của anh vì cô mà nhảy lên, khi cô cao hứng anh cũng sẽ cao hứng theo, khi cô khóc thút thít anh sẽ rất đau lòng. Cô thậm chí không cần nói một câu, mỗi một sắc thái vẻ mặt của cô cũng ảnh hưởng tới nhất cử nhất động của anh rồi.
Tim của anh, đã sớm không còn là của chính anh. . .
Chạy ra khỏi khách sạn, Nhiếp Tử Phong cũng không đi lấy xe, mà là dọc theo đường phố tìm bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ. Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, không bao lâu anh nhìn thấy cô ngồi gục đầu khóc dưới gốc cây, cô cuộn người lại chỉ thấy bóng lưng nho nhỏ.
Bóng đèn đường màu vàng chiếu lên thân thể nhỏ bé của Nhiếp Tử Vũ, bởi vì khóc sụt sùi mà bả vai không ngừng lay động khiến cho Nhiếp Tử Phong nhìn mà thấy đau lòng. Trong ngực nhói đau, anh bước nhẹ chân, lặng yên không một tiếng động đi tới trước mặt của cô.
Toàn tâm Nhiếp Tử Vũ đắm chìm trong hai chữ ‘Cầu hôn’ bi ai kia, hoàn toàn không biết dáng vẻ mềm yếu của mình đều đã bị Nhiếp Tử Phong nhìn thấy.
Gió đêm, lẳng lặng thổi; lá cây, xào xạc vang lên; tiếng khóc, vẫn không dừng lại.
Cô khóc, anh nhìn.
Không nói lời nào, tất cả đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Không biết qua bao lâu, khi tiếng khóc của Nhiếp Tử Vũ nhỏ dần, khi nước mắt cô càng ngày càng ít đi, khi cảm giác đau lòng sắp mất đi cảm giác, một tiếng nói nhẹ nhàng chầm chậm vang lên mang theo vẻ bất đắc dĩ và cưng chiều trên đầu cô.
"Cô gái ngu ngốc, đã khóc đủ chưa?"
"Xin lỗi không tiếp được rồi." Đôi mắt lạnh của Lãnh Duy Biệt đảo qua người ngồi đối diện là Nhiếp Tử Phong, đáy mắt thoáng qua chút lạnh lẽo sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Ít đi hai người chướng mắt, cao hứng nhất là Quan Duyệt. Nhưng mà niềm vui của cô ta cũng không kéo dài được bao lâu lại bị lời nói tiếp theo phá hỏng không còn sót lại một chút.
"Chúng ta tiếp tục nói chuyện đi." Căn bản cũng chưa có đem Nhiếp Tử Vũ để ở trong mắt mẹ Quan hắng giọng, vẻ mặt vui mừng nhìn vẻ mặt không thay đổi của Nhiếp Tử Phong nói: "Tử Phong, bác tin tưởng đem Duyệt Nhi giao cho con, sẽ là một lựa chọn không thể sai được." Ngụ ý chính là bà muốn khẳng định thân phận của anh.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong ngưng đọng, trong lòng đủ thứ mùi vị. Trước mắt hiện ra hình ảnh Nhiếp Tử Vũ vành mắt đỏ hoe chạy đi, tim của anh không lý do mà đau nhói.
Anh nên cảm thấy may mắn, Nhiếp Tử Vũ rời khỏi có thể khiến cho anh bình tĩnh lại. Nhưng trên thực tế anh chẳng những không cảm thấy bình tĩnh chút nào mà ngược lại trái tim càng bất ổn, giống như treo lơ lửng trên không, cảm giác không an tâm.
Lông mày anh nhíu chặt, ánh mắt sâu thẳm hơi kiêng kỵ lộ ra nụ cười có lúm đồng tiền cười ngượng với Quan Duyệt, đột nhiên anh hít một hơi thật sâu.
"Con nghĩ mọi người đã hiểu lầm, con và tiểu thư Quan chẳng qua chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, cũng không phải là đang quen nhau." Ném ra một câu nói rất có lực, khiến cho mọi người không phản ứng kịp, trực tiếp đứng dậy: "Con còn có chuyện, con đi trước đây." Nói xong liền chạy ra khỏi phòng bao.
Để lại người lớn hai bên đang nhìn nhau, và Quan Duyệt với vẻ mặt trắng bệch.
※
Anh không lừa được mình, hơn nữa cũng không che giấu được tâm ý chân chính của mình. Khi dùng bữa tối, vô luận mình như thế nào cũng không nhìn cô, nhưng ánh mắt của anh thỉnh thoảng lại lưu luyến lén dừng lại trên người cô, chăm chú vào nhất cử nhất động của cô.
Khi Nhiếp Tử Vũ rời đi trong một nháy mắt đó, anh biết anh không có sức chống cự với cô, bởi vì anh không biết mình đã bị hãm sâu từ khi nào, trên thực tế anh đã yêu cô tha thiết! Cái gì mà luân lý đạo đức đều là đồ bỏ đi hết.
Trái tim của anh vì cô mà nhảy lên, khi cô cao hứng anh cũng sẽ cao hứng theo, khi cô khóc thút thít anh sẽ rất đau lòng. Cô thậm chí không cần nói một câu, mỗi một sắc thái vẻ mặt của cô cũng ảnh hưởng tới nhất cử nhất động của anh rồi.
Tim của anh, đã sớm không còn là của chính anh. . .
Chạy ra khỏi khách sạn, Nhiếp Tử Phong cũng không đi lấy xe, mà là dọc theo đường phố tìm bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ. Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, không bao lâu anh nhìn thấy cô ngồi gục đầu khóc dưới gốc cây, cô cuộn người lại chỉ thấy bóng lưng nho nhỏ.
Bóng đèn đường màu vàng chiếu lên thân thể nhỏ bé của Nhiếp Tử Vũ, bởi vì khóc sụt sùi mà bả vai không ngừng lay động khiến cho Nhiếp Tử Phong nhìn mà thấy đau lòng. Trong ngực nhói đau, anh bước nhẹ chân, lặng yên không một tiếng động đi tới trước mặt của cô.
Toàn tâm Nhiếp Tử Vũ đắm chìm trong hai chữ ‘Cầu hôn’ bi ai kia, hoàn toàn không biết dáng vẻ mềm yếu của mình đều đã bị Nhiếp Tử Phong nhìn thấy.
Gió đêm, lẳng lặng thổi; lá cây, xào xạc vang lên; tiếng khóc, vẫn không dừng lại.
Cô khóc, anh nhìn.
Không nói lời nào, tất cả đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Không biết qua bao lâu, khi tiếng khóc của Nhiếp Tử Vũ nhỏ dần, khi nước mắt cô càng ngày càng ít đi, khi cảm giác đau lòng sắp mất đi cảm giác, một tiếng nói nhẹ nhàng chầm chậm vang lên mang theo vẻ bất đắc dĩ và cưng chiều trên đầu cô.
"Cô gái ngu ngốc, đã khóc đủ chưa?"
/282
|