Lãnh Duy Biệt nói một hơi khiến cho những người ở đây khiếp sợ, nhất là Quan Lăng lại càng theo bản năng dựa sát vào trong ngực Quan Duyệt, mà Quan Duyệt thấy tình huống thay đổi thì xanh mặt, cũng lấy ánh mắt chất vấn nhìn em gái mình xem có việc đó không.
Những lời định nói nghẹn trong cổ họng, Nhiếp Tử Phong cứng ngắc người một lúc lâu, sau đó mới nhìn Nhiếp Tử Vũ với ánh mắt lo lắng: "Vũ Vũ, những lời cậu ta nói đều là. . . Thật?" Trong giọng nói là vẻ không thể tin được.
Nếu quả thật là bởi vì chuyện như vậy mới khiến cho Vũ Vũ bêu xấu Quan Lăng trước mặt mọi người, như vậy thì anh đã trách lầm cô . . .
Nghĩ tới đây, sự hối hận trong lòng Nhiếp Tử Phong trỗi dậy và cảm thấy áy náy vô cùng.
Anh thật đáng chết, đã phạm sai lầm cực lớn!
Nhìn lại Nhiếp Tử Vũ, chỉ thấy cô lạnh lùng nhíu mày, không thay đổi nét mặt cầm lấy tay của Nhiếp Tử Phong đang để bên hông mình kéo ra: "Thật hay giả thì như thế nào, anh để ý sao?" Hôm đó, trong mắt của anh chỉ có Quan Duyệt, hoàn toàn không để ý tới cái trán sưng đỏ lên của cô.
A. . .
Đau đớn từ trong lòng tràn ra, lan tràn tới tới chân tay và khuôn mặt của cô. Nhịn đau, khi anh còn đang kinh ngạc thì Nhiếp Tử Vũ đã đi tới bên cạnh của Lãnh Duy Biệt, hít một hơi, ép buộc bản thân nở ra nụ cười rất khó coi nói: "Em không có chỗ để đi, anh có thể chứa chấp em không?"
"Hoan nghênh em bất cứ lúc nào." Lãnh Duy Biệt rất phối hợp ôm chặt cô vào trong ngực, dùng ánh mắt si mê nhìn cô, thâm tình nói: "Bởi vì em là cô công chúa anh yêu."
Nói xong, không chờ những người còn lại có bất kỳ phản ứng gì, Lãnh Duy Biệt đưa Nhiếp Tử Vũ ra khỏi phòng họp.
Một lúc sau, Nhiếp Tử Phong mới phục hồi lại trong cơn khiếp sợ, chạy ra đuổi theo, nhưng mà anh chỉ thấy chiếc xe BMW màu trắng chạy đi như một cơn gió.
Nhìn con đường trống không, Nhiếp Tử Phong chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy.
Nghĩ tới ánh mắt đau lòng tuyệt vọng của cô, trong lòng nhất thời chìm xuống đáy.
Anh thật sự đã khiến cô bị tổn thương. . .
※
"Tối nay em nằm ngủ ở đây đi." Lãnh Duy Biệt đưa Nhiếp Tử Vũ tới căn nhà cao cấp của mình, rất hào phóng nhường lại phòng ngủ của mình cho cô nghỉ ngơi. Nhìn bộ dạng uể oải chán nản của cô, anh ta đau lòng nhíu mày: "Vũ Vũ, đừng suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa, tối nay em chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt thôi, biết không?"
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ ngồi ở trên giường không gật đầu cũng không lắc đầu, chẳng qua là dùng ánh mắt uất ức nhìn Lãnh Duy Biệt, chậm rãi thốt ra một câu nói: "Em kém cỏi như vậy sao?"
Không ngờ cô sẽ hỏi một câu hỏi như vậy, Lãnh Duy Biệt sửng sốt, sau đó ngồi xổm xuống, lấy tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay của cô, rất nghiêm túc nói: "Em là cô gái tốt nhất hoàn hảo nhất trên thế giới." Trong lòng anh ta cô là một nữ thần không thể khinh nhờn.
"Vậy tại sao anh ấy lại không thích em! ?" Nhiếp Tử Vũ hỏi ngược lại, trong nháy mắt những giọt nước mắt trong suốt, lã chã rơi ra. "Từ khi em bắt đầu có trí nhớ, thì em đã thích anh ấy, anh ấy muốn em làm gì em đều làm hết, tại sao anh ấy lại không thích em?" Nói xong, nước mắt Nhiếp Tử Vũ rơi như mưa, không thể nào ngưng được.
Đối mặt với câu hỏi đau khổ của cô, trong ngực Lãnh Duy Biệt như bị cái gì đó chèn ép, buồn buồn, có một cảm giác rất khó chịu không nói được. Nhưng nhìn bộ dạng Nhiếp Tử Vũ khóc thút thít đau lòng vì Nhiếp Tử Phong, trong nháy mắt, anh ta hiểu ra rồi.
Đó là nỗi đau của yêu thầm, mà anh ta cũng như vậy.
Anh ta tung hoành ngang dọc trên tình trường mấy năm, không nghĩ tới có một ngày sẽ thua trong tay của một thiếu nữ vị thành niên, hơn nữa cô còn yêu thầm một người khác, không thể nghi ngờ đây quả là một đả kích nghiêm trọng đối với anh ta.
Cô, đối với anh ta không phải là chỉ muốn vui đùa một chút, là chính là muốn sủng ái cả đời. . .
Những lời định nói nghẹn trong cổ họng, Nhiếp Tử Phong cứng ngắc người một lúc lâu, sau đó mới nhìn Nhiếp Tử Vũ với ánh mắt lo lắng: "Vũ Vũ, những lời cậu ta nói đều là. . . Thật?" Trong giọng nói là vẻ không thể tin được.
Nếu quả thật là bởi vì chuyện như vậy mới khiến cho Vũ Vũ bêu xấu Quan Lăng trước mặt mọi người, như vậy thì anh đã trách lầm cô . . .
Nghĩ tới đây, sự hối hận trong lòng Nhiếp Tử Phong trỗi dậy và cảm thấy áy náy vô cùng.
Anh thật đáng chết, đã phạm sai lầm cực lớn!
Nhìn lại Nhiếp Tử Vũ, chỉ thấy cô lạnh lùng nhíu mày, không thay đổi nét mặt cầm lấy tay của Nhiếp Tử Phong đang để bên hông mình kéo ra: "Thật hay giả thì như thế nào, anh để ý sao?" Hôm đó, trong mắt của anh chỉ có Quan Duyệt, hoàn toàn không để ý tới cái trán sưng đỏ lên của cô.
A. . .
Đau đớn từ trong lòng tràn ra, lan tràn tới tới chân tay và khuôn mặt của cô. Nhịn đau, khi anh còn đang kinh ngạc thì Nhiếp Tử Vũ đã đi tới bên cạnh của Lãnh Duy Biệt, hít một hơi, ép buộc bản thân nở ra nụ cười rất khó coi nói: "Em không có chỗ để đi, anh có thể chứa chấp em không?"
"Hoan nghênh em bất cứ lúc nào." Lãnh Duy Biệt rất phối hợp ôm chặt cô vào trong ngực, dùng ánh mắt si mê nhìn cô, thâm tình nói: "Bởi vì em là cô công chúa anh yêu."
Nói xong, không chờ những người còn lại có bất kỳ phản ứng gì, Lãnh Duy Biệt đưa Nhiếp Tử Vũ ra khỏi phòng họp.
Một lúc sau, Nhiếp Tử Phong mới phục hồi lại trong cơn khiếp sợ, chạy ra đuổi theo, nhưng mà anh chỉ thấy chiếc xe BMW màu trắng chạy đi như một cơn gió.
Nhìn con đường trống không, Nhiếp Tử Phong chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy.
Nghĩ tới ánh mắt đau lòng tuyệt vọng của cô, trong lòng nhất thời chìm xuống đáy.
Anh thật sự đã khiến cô bị tổn thương. . .
※
"Tối nay em nằm ngủ ở đây đi." Lãnh Duy Biệt đưa Nhiếp Tử Vũ tới căn nhà cao cấp của mình, rất hào phóng nhường lại phòng ngủ của mình cho cô nghỉ ngơi. Nhìn bộ dạng uể oải chán nản của cô, anh ta đau lòng nhíu mày: "Vũ Vũ, đừng suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa, tối nay em chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt thôi, biết không?"
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ ngồi ở trên giường không gật đầu cũng không lắc đầu, chẳng qua là dùng ánh mắt uất ức nhìn Lãnh Duy Biệt, chậm rãi thốt ra một câu nói: "Em kém cỏi như vậy sao?"
Không ngờ cô sẽ hỏi một câu hỏi như vậy, Lãnh Duy Biệt sửng sốt, sau đó ngồi xổm xuống, lấy tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay của cô, rất nghiêm túc nói: "Em là cô gái tốt nhất hoàn hảo nhất trên thế giới." Trong lòng anh ta cô là một nữ thần không thể khinh nhờn.
"Vậy tại sao anh ấy lại không thích em! ?" Nhiếp Tử Vũ hỏi ngược lại, trong nháy mắt những giọt nước mắt trong suốt, lã chã rơi ra. "Từ khi em bắt đầu có trí nhớ, thì em đã thích anh ấy, anh ấy muốn em làm gì em đều làm hết, tại sao anh ấy lại không thích em?" Nói xong, nước mắt Nhiếp Tử Vũ rơi như mưa, không thể nào ngưng được.
Đối mặt với câu hỏi đau khổ của cô, trong ngực Lãnh Duy Biệt như bị cái gì đó chèn ép, buồn buồn, có một cảm giác rất khó chịu không nói được. Nhưng nhìn bộ dạng Nhiếp Tử Vũ khóc thút thít đau lòng vì Nhiếp Tử Phong, trong nháy mắt, anh ta hiểu ra rồi.
Đó là nỗi đau của yêu thầm, mà anh ta cũng như vậy.
Anh ta tung hoành ngang dọc trên tình trường mấy năm, không nghĩ tới có một ngày sẽ thua trong tay của một thiếu nữ vị thành niên, hơn nữa cô còn yêu thầm một người khác, không thể nghi ngờ đây quả là một đả kích nghiêm trọng đối với anh ta.
Cô, đối với anh ta không phải là chỉ muốn vui đùa một chút, là chính là muốn sủng ái cả đời. . .
/282
|