Một tiếng hét lạnh như băng vang lên xong, cả hội trường bữa tiệc yên lặng như tờ. Mọi người cùng đưa ánh mắt nhìn tới, sau khi thấy người tức giận hét lên là tổng giám đốc của tập đoàn Nhiếp Tử Phong, liền cảm thấy kinh hãi.
Bởi vì tổng giám đốc tập đoàn luôn lấy lịch sự tao nhã ra để đối xử với mọi người, nổi giận ở trước mặt mọi người đây là lần đầu tiên, tự nhiên khiến cho mọi người không khỏi cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
"A!" Một tiếng hét quen thuộc vang lên, Nhiếp Tử Vũ chỉ thấy một bóng đen xẹt qua trước mặt, sau đó nghe được giọng nói quan tâm lo lắng vang lên: "Lăng Lăng, sao em biến thành như vậy? Có nặng lắm không? Có chỗ nào bị thương không?"
"Huhu, chị." Trộm gà không được còn mất nắm gạo, mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, Quan Lăng xấu hổ đến mức đỏ hết vành mắt, xoay người một cái nhào vào trong ngực cô ta.
Một giây sau một ánh mắt sắc bén nhìn vào cô, Nhiếp Tử Vũ nhìn nhìn lại, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên trắng bệch.
Bởi vì người ôm Quan Lăng dịu dàng an ủi không phải người nào xa lạ, mà chính là kẻ thù số một của cô, Quan Duyệt!
Không ngờ bọn họ là chị em.
Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc trong lòng, nhịp tim nhất thời chậm một nhịp.
Ngay lúc đó, một lực đạo mạnh mẽ đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, chưa kịp phản ứng, cô đã nghe được âm thanh âm trầm đè nén: "Tiểu thư Quan, chúng ta có nên đi tới phòng họp để giải quyết không?" Vì không muốn làm chuyện này to ra, Nhiếp Tử Phong đề nghị.
Quan Duyệt liếc nhìn vẻ mặt chờ đợi của Nhiếp Tử Phong, chần chừ gật đầu: "Được."
Nói xong, cũng không cho phép Nhiếp Tử Vũ từ chối, Nhiếp Tử Phong lôi cô đi ra ngoài đi tới phòng họp.
Sớm đã bị tình huống này làm cho kinh ngạc tới mức đầu óc trống rỗng, Nhiếp Tử Vũ không có giãy giụa, tới khi cô phản ứng kịp, cô nghe được giọng nói đe doạ lạnh lùng của Quan Duyệt:
"Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
※
Phòng họp, không khí lạnh lẽo dọa người. le^e quyy do^nn
Nhiếp Tử Phong phiền não, kéo dãn cà vạt trên cổ, tay nhay nhay huyệt thái dương đang đau, cố gắng đè nén lửa giận đang cuồn cuộn trong lòng, tự nhắc nhở mình phải tỉnh táo. Nhưng nhìn người ngồi trên ghế salon nhếch nhác không chịu nổi, đang núp trong ngực Quan Duyệt đau khổ khóc lóc không dứt, làm sao cũng không bình tĩnh được.
Bất đắc dĩ đau lòng nhìn ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, Nhiếp Tử Vũ không có chút nào cảm thấy hổ thẹn, anh lạnh nhạt nói: "Vũ Vũ, trước khi anh nổi giận, anh muốn em hãy nói xin lỗi với tiểu thư Quan."
Vừa nghe thấy anh mở miệng không phải là hỏi nguyên nhân sự việc, mà là trực tiếp muốn cô nói lời xin lỗi, trong lòng Nhiếp Tử Vũ lạnh đi. Ngay lập tức cô tức giận mà từ chối.
"Không nói! Tại sao lại bắt em phải xin lỗi cô ta!"
Như vậy lời lẽ hùng hồn của cô đã chọc giận Nhiếp Tử Phong, bất chấp tác phong, anh trừng mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ quát lên: "Làm sai lại không xin lỗi, đây là cách sống mà anh dạy dỗ em từ nhỏ sao? !" le^e quyy do^nn
"Em chỉ xin lỗi đối với những người em thấy có lỗi!" Nhiếp Tử Vũ không cam lòng hét trả lại, nhưng cũng vì vậy mà vành mắt đỏ lên: "Anh cái gì cũng không biết, tại sao lại bắt em nói xin lỗi!"
Thấy trong mắt cô là sự mờ mịt và hoang mang, trong lòng Nhiếp Tử Phong mềm ra. Nhưng lại lại nghĩ tới do nuông chiều cô nên mới khiến cho cô trở nên xấu tính như vậy, nhất thời trong lòng lại cứng rắn lên nói: "Anh nhìn thấy em đẩy tiểu thư Quan, chẳng lẽ em không làm điều này?"
Nhìn bộ dạng cường thế của anh, Nhiếp Tử Vũ vó cảm giác mình là người ngu ngốc, mới có thể mong đợi ở anh.
"À." Cô cười lạnh một tiếng, vẻ mặt buồn bã.
"Nói xin lỗi cô ấy." Nhiếp Tử Phong không chú ý tới ánh mắt tuyệt vọng kia của Nhiếp Tử Vũ, kiên trì nói.
"Cho dù có chết em cũng không nói? !"
Dứt lời, tròng mắt của Nhiếp Tử Phong co rút nhanh, chần chờ một lúc lâu, kiên quyết nói: "Vì không thể để cho em kiêu căng ương nghạnh như vậy nữa, anh chỉ có thể đưa em ra nước ngoài."
Bởi vì tổng giám đốc tập đoàn luôn lấy lịch sự tao nhã ra để đối xử với mọi người, nổi giận ở trước mặt mọi người đây là lần đầu tiên, tự nhiên khiến cho mọi người không khỏi cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
"A!" Một tiếng hét quen thuộc vang lên, Nhiếp Tử Vũ chỉ thấy một bóng đen xẹt qua trước mặt, sau đó nghe được giọng nói quan tâm lo lắng vang lên: "Lăng Lăng, sao em biến thành như vậy? Có nặng lắm không? Có chỗ nào bị thương không?"
"Huhu, chị." Trộm gà không được còn mất nắm gạo, mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, Quan Lăng xấu hổ đến mức đỏ hết vành mắt, xoay người một cái nhào vào trong ngực cô ta.
Một giây sau một ánh mắt sắc bén nhìn vào cô, Nhiếp Tử Vũ nhìn nhìn lại, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên trắng bệch.
Bởi vì người ôm Quan Lăng dịu dàng an ủi không phải người nào xa lạ, mà chính là kẻ thù số một của cô, Quan Duyệt!
Không ngờ bọn họ là chị em.
Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc trong lòng, nhịp tim nhất thời chậm một nhịp.
Ngay lúc đó, một lực đạo mạnh mẽ đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, chưa kịp phản ứng, cô đã nghe được âm thanh âm trầm đè nén: "Tiểu thư Quan, chúng ta có nên đi tới phòng họp để giải quyết không?" Vì không muốn làm chuyện này to ra, Nhiếp Tử Phong đề nghị.
Quan Duyệt liếc nhìn vẻ mặt chờ đợi của Nhiếp Tử Phong, chần chừ gật đầu: "Được."
Nói xong, cũng không cho phép Nhiếp Tử Vũ từ chối, Nhiếp Tử Phong lôi cô đi ra ngoài đi tới phòng họp.
Sớm đã bị tình huống này làm cho kinh ngạc tới mức đầu óc trống rỗng, Nhiếp Tử Vũ không có giãy giụa, tới khi cô phản ứng kịp, cô nghe được giọng nói đe doạ lạnh lùng của Quan Duyệt:
"Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
※
Phòng họp, không khí lạnh lẽo dọa người. le^e quyy do^nn
Nhiếp Tử Phong phiền não, kéo dãn cà vạt trên cổ, tay nhay nhay huyệt thái dương đang đau, cố gắng đè nén lửa giận đang cuồn cuộn trong lòng, tự nhắc nhở mình phải tỉnh táo. Nhưng nhìn người ngồi trên ghế salon nhếch nhác không chịu nổi, đang núp trong ngực Quan Duyệt đau khổ khóc lóc không dứt, làm sao cũng không bình tĩnh được.
Bất đắc dĩ đau lòng nhìn ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, Nhiếp Tử Vũ không có chút nào cảm thấy hổ thẹn, anh lạnh nhạt nói: "Vũ Vũ, trước khi anh nổi giận, anh muốn em hãy nói xin lỗi với tiểu thư Quan."
Vừa nghe thấy anh mở miệng không phải là hỏi nguyên nhân sự việc, mà là trực tiếp muốn cô nói lời xin lỗi, trong lòng Nhiếp Tử Vũ lạnh đi. Ngay lập tức cô tức giận mà từ chối.
"Không nói! Tại sao lại bắt em phải xin lỗi cô ta!"
Như vậy lời lẽ hùng hồn của cô đã chọc giận Nhiếp Tử Phong, bất chấp tác phong, anh trừng mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ quát lên: "Làm sai lại không xin lỗi, đây là cách sống mà anh dạy dỗ em từ nhỏ sao? !" le^e quyy do^nn
"Em chỉ xin lỗi đối với những người em thấy có lỗi!" Nhiếp Tử Vũ không cam lòng hét trả lại, nhưng cũng vì vậy mà vành mắt đỏ lên: "Anh cái gì cũng không biết, tại sao lại bắt em nói xin lỗi!"
Thấy trong mắt cô là sự mờ mịt và hoang mang, trong lòng Nhiếp Tử Phong mềm ra. Nhưng lại lại nghĩ tới do nuông chiều cô nên mới khiến cho cô trở nên xấu tính như vậy, nhất thời trong lòng lại cứng rắn lên nói: "Anh nhìn thấy em đẩy tiểu thư Quan, chẳng lẽ em không làm điều này?"
Nhìn bộ dạng cường thế của anh, Nhiếp Tử Vũ vó cảm giác mình là người ngu ngốc, mới có thể mong đợi ở anh.
"À." Cô cười lạnh một tiếng, vẻ mặt buồn bã.
"Nói xin lỗi cô ấy." Nhiếp Tử Phong không chú ý tới ánh mắt tuyệt vọng kia của Nhiếp Tử Vũ, kiên trì nói.
"Cho dù có chết em cũng không nói? !"
Dứt lời, tròng mắt của Nhiếp Tử Phong co rút nhanh, chần chờ một lúc lâu, kiên quyết nói: "Vì không thể để cho em kiêu căng ương nghạnh như vậy nữa, anh chỉ có thể đưa em ra nước ngoài."
/282
|