Vừa chạy lên lầu đóng cửa xong thì Nhiếp Tử Vũ lại hối hận.
Dù sao cũng đã thích mười lăm năm, làm sao có thể nói không thích là không thích ngay được. Nhưng nghĩ đến bộ dạng anh che chở Quan Duyệt trước mặt mình, tim của Nhiếp Tử Vũ lại lạnh đi, vì vậy nước mắt càng tuôn ra thật nhiều.
Đêm đó Nhiếp Tử Vũ tự giam mình ở trong phòng, tới bữa tối bất kể quản gia khuyên nhủ như thế nào cô cũng không xuống dưới dùng cơm, Nhiếp Tử Phong giống như là cố tình muốn trừng phạt cô, cũng không tới hỏi thăm cô lấy nửa câu. Suốt cả đêm, cô nuốt nước miếng của mình mà đi vào giấc ngủ.
Hôm sau, Nhiếp Tử Vũ đi ra khỏi phòng với một đôi mắt sưng đỏ, nhưng mới bước ra một bước thì chân đá phải món đồ gì đó. Cô nhìn xuống dưới thấy có một hộp được gói rất đẹp, khom người xuống cầm lên mở ra nhìn, đôi mắt liền sáng lên long lanh.
Một cái áo len, một dây truyền trang sức, dây truyền màu bạc, mặt dây chuyền hình bươm bướm màu hồng, đặc biệt khéo léo vô cùng tinh xảo.
Nhưng điều khiến Nhiếp Tử Vũ động lòng không phải là do dây chuyền mà là chủ nhân của dây chuyền.
Sợi dây chuyền này cô từng nhìn thấy trên tạp chí vừa nhìn đã thích, mà ở đây trừ Nhiếp Tiểu Phong ra không có người nào khác, cho nên…
Nghĩ tới đó, Nhiếp Tử Vũ nhấc chân chạy tới phòng bên cạnh, không kịp gõ cửa cô đã đẩy cửa phòng bước vào, nhưng mà không có một bóng người. Cho là anh đang ở thư phòng, Nhiếp Tử Vũ lại đi sang, nhưng vẫn là kết quả như vậy. Cho đến khi cô chạy xuống dưới lầu gặp quản gia.
"Anh ấy đâu rồi?" Nhiếp Tử Vũ hào hứng hỏi, nụ cười ngọt ngào.
"Cậu chủ sao?" Quản gia biết rõ còn hỏi, ánh mắt có chút né tránh, giống như là muốn giấu giếm điều gì đó.
"Anh ấy đi đâu? Sớm như vậy không phải đã đi làm rồi chứ? Anh ấy đang ở trong phòng ăn sao?" Nhiếp Tử Vũ vừa nói định đi vòng qua ông ta nhưng lại bị quản gia ngăn cản.
"Cậu chủ không ở nhà." Quản gia ở trong lòng phun nước đắng, suy nghĩ tại sao những chuyện như vậy mình luôn luôn là người phải làm. Đối mặt với biểu tình hoang mang của Nhiếp Tử Vũ, ông ta nuốt nước miếng một cái, khẩn trương nói: "Cậu chủ. . . Sáng sớm nay cậu chủ đã đi Mỹ cùng với tiểu thư Quan rồi."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Nhiếp Tử Vũ trong nháy mắt biến mất, thân thể cứng ngắc. Im lặng một lúc lâu, cô nhìn hộp dây chuyền trong tay, phản ứng đầu tiên là đi vào phòng bếp ném nó vào sọt rác!
※
Một tuần sau.
Ở nước Mỹ, thức cả đêm xử lý công việc để sớm trở về đã khiến Nhiếp Tử Phong kiệt sức, nhưng vì để xử lý công việc làm ăn, máy bay vừa hạ cánh, anh lại giống như ngựa không dừng vó tiếp tục xử lý công việc.
"Tổng giám đốc, trước tiên về công ty hay tới Quan thị?" Tài xế rất có trách nhiệm hỏi thăm.
"Về công ty trước đi." Nhiếp Tử Phong xụi lơ ngồi trên ghế ở trong xe, gương mặt đẹp trai nhìn rất mệt mỏi. Anh tự xoa xoa huyệt thái dương của mình, đôi mắt tối tăm không có tia gợn sóng.
Một tuần nay, anh bận rộn công việc không có thời gian gọi điện thoại về nhà hỏi thăm tình hình của cô. Không biết, cô như thế nào rồi.
Hôm đó, sáng sớm ra anh đem dây chuyền để ở cửa phòng của cô mục đích là muốn làm hoà với cô, không biết khi cô nhìn thấy có tha thứ cho anh không. . . Nghĩ tới đây, trong mắt Nhiếp Tử Phong dâng lên một chút hoang hoang bất định, nói lại với tài xế: "Hay là đi tới trường học của Vũ Vũ trước đi."
. . .
Năm giờ chiều, trước cổng trường học tư nhân quý tộc đậu đầy những chiếc xe nổi tiếng xa hoa. L.q.d.d.d
Nhiếp Tử Phong mặc một bộ quần áo vest Armani màu đen đứng tựa vào xe Mercedes, khuôn mặt anh rất đẹp trai cùng với chiếc xe sang trọng, dẫn tới không ít ánh mắt nhìn lại.
Mắt anh nhìn về phía những học sinh ào ào đi ra, muốn tìm bóng dáng quen thuộc trong đám người đó. Bỗng dưng, ánh mắt anh thoáng nhìn thấy một cô gái mặc T shirt ở trong đám người, trong lòng căng thẳng.
Đó là Vũ Vũ?
Tròng mắt sắp lọt ra ngoài, sau đó anh lắc đầu phủ nhận suy nghĩ của mình. Nhưng ánh mắt lại trái với suy nghĩ cứ nhìn theo bóng cô không rời, cho đến khi anh thấy cô được một bóng dáng quen thuộc ôm lên xe BMW, ngay sau đó sắc mặt anh xanh mét!
Đó chính là Vũ Vũ!
Sau khi khẳng định Nhiếp Tử Phong bước lên muốn chặn lại, nhưng mà anh chưa kịp tới gần, chiếc xe BMW màu trắng đã lướt đi như một cơn gió, chớp mắt một cái không thấy bóng dáng đâu.
Dù sao cũng đã thích mười lăm năm, làm sao có thể nói không thích là không thích ngay được. Nhưng nghĩ đến bộ dạng anh che chở Quan Duyệt trước mặt mình, tim của Nhiếp Tử Vũ lại lạnh đi, vì vậy nước mắt càng tuôn ra thật nhiều.
Đêm đó Nhiếp Tử Vũ tự giam mình ở trong phòng, tới bữa tối bất kể quản gia khuyên nhủ như thế nào cô cũng không xuống dưới dùng cơm, Nhiếp Tử Phong giống như là cố tình muốn trừng phạt cô, cũng không tới hỏi thăm cô lấy nửa câu. Suốt cả đêm, cô nuốt nước miếng của mình mà đi vào giấc ngủ.
Hôm sau, Nhiếp Tử Vũ đi ra khỏi phòng với một đôi mắt sưng đỏ, nhưng mới bước ra một bước thì chân đá phải món đồ gì đó. Cô nhìn xuống dưới thấy có một hộp được gói rất đẹp, khom người xuống cầm lên mở ra nhìn, đôi mắt liền sáng lên long lanh.
Một cái áo len, một dây truyền trang sức, dây truyền màu bạc, mặt dây chuyền hình bươm bướm màu hồng, đặc biệt khéo léo vô cùng tinh xảo.
Nhưng điều khiến Nhiếp Tử Vũ động lòng không phải là do dây chuyền mà là chủ nhân của dây chuyền.
Sợi dây chuyền này cô từng nhìn thấy trên tạp chí vừa nhìn đã thích, mà ở đây trừ Nhiếp Tiểu Phong ra không có người nào khác, cho nên…
Nghĩ tới đó, Nhiếp Tử Vũ nhấc chân chạy tới phòng bên cạnh, không kịp gõ cửa cô đã đẩy cửa phòng bước vào, nhưng mà không có một bóng người. Cho là anh đang ở thư phòng, Nhiếp Tử Vũ lại đi sang, nhưng vẫn là kết quả như vậy. Cho đến khi cô chạy xuống dưới lầu gặp quản gia.
"Anh ấy đâu rồi?" Nhiếp Tử Vũ hào hứng hỏi, nụ cười ngọt ngào.
"Cậu chủ sao?" Quản gia biết rõ còn hỏi, ánh mắt có chút né tránh, giống như là muốn giấu giếm điều gì đó.
"Anh ấy đi đâu? Sớm như vậy không phải đã đi làm rồi chứ? Anh ấy đang ở trong phòng ăn sao?" Nhiếp Tử Vũ vừa nói định đi vòng qua ông ta nhưng lại bị quản gia ngăn cản.
"Cậu chủ không ở nhà." Quản gia ở trong lòng phun nước đắng, suy nghĩ tại sao những chuyện như vậy mình luôn luôn là người phải làm. Đối mặt với biểu tình hoang mang của Nhiếp Tử Vũ, ông ta nuốt nước miếng một cái, khẩn trương nói: "Cậu chủ. . . Sáng sớm nay cậu chủ đã đi Mỹ cùng với tiểu thư Quan rồi."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Nhiếp Tử Vũ trong nháy mắt biến mất, thân thể cứng ngắc. Im lặng một lúc lâu, cô nhìn hộp dây chuyền trong tay, phản ứng đầu tiên là đi vào phòng bếp ném nó vào sọt rác!
※
Một tuần sau.
Ở nước Mỹ, thức cả đêm xử lý công việc để sớm trở về đã khiến Nhiếp Tử Phong kiệt sức, nhưng vì để xử lý công việc làm ăn, máy bay vừa hạ cánh, anh lại giống như ngựa không dừng vó tiếp tục xử lý công việc.
"Tổng giám đốc, trước tiên về công ty hay tới Quan thị?" Tài xế rất có trách nhiệm hỏi thăm.
"Về công ty trước đi." Nhiếp Tử Phong xụi lơ ngồi trên ghế ở trong xe, gương mặt đẹp trai nhìn rất mệt mỏi. Anh tự xoa xoa huyệt thái dương của mình, đôi mắt tối tăm không có tia gợn sóng.
Một tuần nay, anh bận rộn công việc không có thời gian gọi điện thoại về nhà hỏi thăm tình hình của cô. Không biết, cô như thế nào rồi.
Hôm đó, sáng sớm ra anh đem dây chuyền để ở cửa phòng của cô mục đích là muốn làm hoà với cô, không biết khi cô nhìn thấy có tha thứ cho anh không. . . Nghĩ tới đây, trong mắt Nhiếp Tử Phong dâng lên một chút hoang hoang bất định, nói lại với tài xế: "Hay là đi tới trường học của Vũ Vũ trước đi."
. . .
Năm giờ chiều, trước cổng trường học tư nhân quý tộc đậu đầy những chiếc xe nổi tiếng xa hoa. L.q.d.d.d
Nhiếp Tử Phong mặc một bộ quần áo vest Armani màu đen đứng tựa vào xe Mercedes, khuôn mặt anh rất đẹp trai cùng với chiếc xe sang trọng, dẫn tới không ít ánh mắt nhìn lại.
Mắt anh nhìn về phía những học sinh ào ào đi ra, muốn tìm bóng dáng quen thuộc trong đám người đó. Bỗng dưng, ánh mắt anh thoáng nhìn thấy một cô gái mặc T shirt ở trong đám người, trong lòng căng thẳng.
Đó là Vũ Vũ?
Tròng mắt sắp lọt ra ngoài, sau đó anh lắc đầu phủ nhận suy nghĩ của mình. Nhưng ánh mắt lại trái với suy nghĩ cứ nhìn theo bóng cô không rời, cho đến khi anh thấy cô được một bóng dáng quen thuộc ôm lên xe BMW, ngay sau đó sắc mặt anh xanh mét!
Đó chính là Vũ Vũ!
Sau khi khẳng định Nhiếp Tử Phong bước lên muốn chặn lại, nhưng mà anh chưa kịp tới gần, chiếc xe BMW màu trắng đã lướt đi như một cơn gió, chớp mắt một cái không thấy bóng dáng đâu.
/282
|