Lời nói ấm áp dịu dàng như gió xuân, mọi người trố mắt nhìn theo hướng phát ra tiếng nói ở cửa thấy một bóng dáng cao ngất
Ánh mắt Nhiếp Tử Vũ đờ đẫn, một đôi mắt nhìn cô đắm đuối đưa tình khiến cô thiếu chút nữa đã quên hô hấp. Cho tới khi bóng dáng đó bước chân đi về phía cô, mùi bạc hà thơm mát bay vào mũi, mới khiến cô phục hồi tinh thần.
"Anh. . ." Nhiếp Tử Vũ cố gắng mở miệng, nhưng mà vẫn chưa kịp nói ra một câu hoàn chỉnh đã bị cắt đứt.
"Tiên sinh Lãnh, sao ngài lại ở chỗ này." Thay đổi bộ dạng nghiêm túc, hiệu trưởng vừa khom lưng vừa bày ra vẻ mặt cung kính, nói: "Tiên sinh Lãnh đi tới phòng họp của tôi trước đi, tôi sẽ đi theo sau." Vừa nói xong, khoát khoát tay với mấy người Nhiếp Tử Vũ, ý bảo bọn họ rời đi.
Vẻ mặt Quan Lăng si mê mỉm cười dịu dàng nhìn Lãnh Duy Biệt, không có nhúc nhích. Còn Nhiếp Tử Vũ thì kinh ngạc nhìn anh ta, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Thấy lời nói của mình mất đi hiệu lực, hiệu trưởng lau mồ hôi cười khan nói: "Ha ha, mấy nữ sinh này không tuân theo nội quy của trường học, cho nên. . ."
Lãnh Duy Biệt nghiêng mắt nhìn cũng không liếc mắt nhìn ông ta một cái, đột nhiên, ánh mắt nhìn thấy trên trán Nhiếp Tử Vũ bị u lên một cục, ngay sau đó sắc mặt trầm xuống: "Vũ Vũ, vết thương này của em là do ai gây ra?" Mới vừa rồi đứng ở ngoài cửa anh ta đã nghe được mọi chuyện.
"Em. . ." Nhiếp Tử Vũ chưa kịp nói hết lời, đã thấy Lãnh Duy Biệt đột nhiên xoay người một cái trừng mắt nhìn đám người Quan Lăng đứng đối diện với Nhiếp Tử Vũ, nụ cười trên mặt rút đi, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc lạnh như băng.
"Là người nào có lá gan đụng vào bạn gái của tôi! Hứa Hiệu, chuyện này ông định giải thích với tôi như thế nào!" Lửa giận trong lòng không ngừng tăng lên, cả người Lãnh Duy Biệt phát ra khí thế tức giận sôi người, so với người lịch sự nho nhã mới vừa nãy thì như hai người khác nhau.
Anh ta nói ra câu này khiến cho mọi người khiếp sợ, Nhiếp Tử Vũ trợn mắt vẻ mặt kinh ngạc càng không dám tin.
Bị chỉ đích danh, trán hiệu trưởng đổ mồ hôi lạnh, ông ta dùng ánh mắt yếu ớt liếc mắt nhìn: "Tiên sinh Lãnh, tôi nhất định sẽ cho ngài một lời giải thích thoả đáng." Ông ta rất trịnh trọng cam kết.
Như thế còn chưa tính, Lãnh Duy Biệt vẫn còn chưa bỏ qua.
"Coi như Vũ Vũ là do Nhiếp gia nhận nuôi thì như thế nào? Cô so với ngón tay út của cô ấy còn không bằng!" Lãnh Duy Biệt nhẫn tâm châm chọc nói, bất kể vẻ mặt Quan Lăng tổn thương hết trắng lại xanh, anh ta nhanh chóng dặn dò hiệu trưởng: "Từ nay về sau, tôi hy vọng sẽ không thấy ba người này ở trong trường nữa, có nghe không!"
Giọng nói bá đạo không cho thương lượng, làm cho người ta không thể phản kháng lại anh ta.
"Dạ, dạ, dạ." Hiệu trưởng sợ tới mức liên tục gật đầu.
Lấy được đáp án hài lòng, lúc này Lãnh Duy Biệt mới thu lại vẻ mặt lạnh nhạt. Anh ta quay đầu nhìn vẻ mặt lo lắng không biết làm sao của Nhiếp Tử Vũ, dịu dàng nói: "Vũ Vũ, anh đưa em đi bệnh viện." Nói xong, đỡ cô đi ra phía ngoài cửa.
Lúc đang chuẩn bị bước ra, một giọng nói bén nhọn khiến bọn họ dừng bước: "Đứng lại, tôi đường đường là nhị tiểu thư của Quan thị! Tại sao anh lại bắt hiệu trưởng đuổi học tôi! Anh cho rằng anh là ai vậy!"
Đang đưa lưng về phía cô ta Lãnh Duy Biệt nhếch môi, bên trong đôi mắt dịu dàng có chút lạnh lẽo: "Chỉ bằng trường học này là do gia đình tôi mở."
Nói xong, bên trong phòng làm việc im lặng như tờ.
…
Sau khi bước ra khỏi phòng làm việc, Lãnh Duy Biệt đưa Nhiếp Tử Vũ tới bệnh viện khử trùng, sau đó đưa cô lên xe. Đàn.
Xe BMW màu trắng trên đường đi tới Nhiếp gia, bên trong xe, không khí có chút xấu hổ…
"Mới vừa rồi, tại sao anh lại muốn nói như vậy. . ." Sau khi hít một hơi thật sâu ở trong lòng, Nhiếp Tử Vũ sợ hãi hỏi.
"Cái gì?" Lãnh Duy Biệt giả bộ ngu.
"Chính là mới vừa rồi anh. . . Nói. . . Em là người phụ nữ. . . Của anh. . ." Hai chữ cuối cùng dường như không nghe thấy, bởi vì hai bên tai Nhiếp Tử Vũ đều đỏ lên.
"Như vậy có gì không đúng à?" Lãnh Duy Biệt cười hì hì nói, có vẻ cực kỳ thân thiết. Anh có cảm giác đối với cô, mà chuyện cô trở thành người phụ nữ của anh chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
"Éc. . ." Bị hỏi ngược lại khiến cho Nhiếp Tử Vũ cúi đầu đỏ mặt, ngược lại cảm thấy có chút ngại ngùng.
Nhìn khuôn mặt cô đỏ lên, ánh mắt Lãnh Duy Biệt rất dịu dàng.
Ánh mắt Nhiếp Tử Vũ đờ đẫn, một đôi mắt nhìn cô đắm đuối đưa tình khiến cô thiếu chút nữa đã quên hô hấp. Cho tới khi bóng dáng đó bước chân đi về phía cô, mùi bạc hà thơm mát bay vào mũi, mới khiến cô phục hồi tinh thần.
"Anh. . ." Nhiếp Tử Vũ cố gắng mở miệng, nhưng mà vẫn chưa kịp nói ra một câu hoàn chỉnh đã bị cắt đứt.
"Tiên sinh Lãnh, sao ngài lại ở chỗ này." Thay đổi bộ dạng nghiêm túc, hiệu trưởng vừa khom lưng vừa bày ra vẻ mặt cung kính, nói: "Tiên sinh Lãnh đi tới phòng họp của tôi trước đi, tôi sẽ đi theo sau." Vừa nói xong, khoát khoát tay với mấy người Nhiếp Tử Vũ, ý bảo bọn họ rời đi.
Vẻ mặt Quan Lăng si mê mỉm cười dịu dàng nhìn Lãnh Duy Biệt, không có nhúc nhích. Còn Nhiếp Tử Vũ thì kinh ngạc nhìn anh ta, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Thấy lời nói của mình mất đi hiệu lực, hiệu trưởng lau mồ hôi cười khan nói: "Ha ha, mấy nữ sinh này không tuân theo nội quy của trường học, cho nên. . ."
Lãnh Duy Biệt nghiêng mắt nhìn cũng không liếc mắt nhìn ông ta một cái, đột nhiên, ánh mắt nhìn thấy trên trán Nhiếp Tử Vũ bị u lên một cục, ngay sau đó sắc mặt trầm xuống: "Vũ Vũ, vết thương này của em là do ai gây ra?" Mới vừa rồi đứng ở ngoài cửa anh ta đã nghe được mọi chuyện.
"Em. . ." Nhiếp Tử Vũ chưa kịp nói hết lời, đã thấy Lãnh Duy Biệt đột nhiên xoay người một cái trừng mắt nhìn đám người Quan Lăng đứng đối diện với Nhiếp Tử Vũ, nụ cười trên mặt rút đi, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc lạnh như băng.
"Là người nào có lá gan đụng vào bạn gái của tôi! Hứa Hiệu, chuyện này ông định giải thích với tôi như thế nào!" Lửa giận trong lòng không ngừng tăng lên, cả người Lãnh Duy Biệt phát ra khí thế tức giận sôi người, so với người lịch sự nho nhã mới vừa nãy thì như hai người khác nhau.
Anh ta nói ra câu này khiến cho mọi người khiếp sợ, Nhiếp Tử Vũ trợn mắt vẻ mặt kinh ngạc càng không dám tin.
Bị chỉ đích danh, trán hiệu trưởng đổ mồ hôi lạnh, ông ta dùng ánh mắt yếu ớt liếc mắt nhìn: "Tiên sinh Lãnh, tôi nhất định sẽ cho ngài một lời giải thích thoả đáng." Ông ta rất trịnh trọng cam kết.
Như thế còn chưa tính, Lãnh Duy Biệt vẫn còn chưa bỏ qua.
"Coi như Vũ Vũ là do Nhiếp gia nhận nuôi thì như thế nào? Cô so với ngón tay út của cô ấy còn không bằng!" Lãnh Duy Biệt nhẫn tâm châm chọc nói, bất kể vẻ mặt Quan Lăng tổn thương hết trắng lại xanh, anh ta nhanh chóng dặn dò hiệu trưởng: "Từ nay về sau, tôi hy vọng sẽ không thấy ba người này ở trong trường nữa, có nghe không!"
Giọng nói bá đạo không cho thương lượng, làm cho người ta không thể phản kháng lại anh ta.
"Dạ, dạ, dạ." Hiệu trưởng sợ tới mức liên tục gật đầu.
Lấy được đáp án hài lòng, lúc này Lãnh Duy Biệt mới thu lại vẻ mặt lạnh nhạt. Anh ta quay đầu nhìn vẻ mặt lo lắng không biết làm sao của Nhiếp Tử Vũ, dịu dàng nói: "Vũ Vũ, anh đưa em đi bệnh viện." Nói xong, đỡ cô đi ra phía ngoài cửa.
Lúc đang chuẩn bị bước ra, một giọng nói bén nhọn khiến bọn họ dừng bước: "Đứng lại, tôi đường đường là nhị tiểu thư của Quan thị! Tại sao anh lại bắt hiệu trưởng đuổi học tôi! Anh cho rằng anh là ai vậy!"
Đang đưa lưng về phía cô ta Lãnh Duy Biệt nhếch môi, bên trong đôi mắt dịu dàng có chút lạnh lẽo: "Chỉ bằng trường học này là do gia đình tôi mở."
Nói xong, bên trong phòng làm việc im lặng như tờ.
…
Sau khi bước ra khỏi phòng làm việc, Lãnh Duy Biệt đưa Nhiếp Tử Vũ tới bệnh viện khử trùng, sau đó đưa cô lên xe. Đàn.
Xe BMW màu trắng trên đường đi tới Nhiếp gia, bên trong xe, không khí có chút xấu hổ…
"Mới vừa rồi, tại sao anh lại muốn nói như vậy. . ." Sau khi hít một hơi thật sâu ở trong lòng, Nhiếp Tử Vũ sợ hãi hỏi.
"Cái gì?" Lãnh Duy Biệt giả bộ ngu.
"Chính là mới vừa rồi anh. . . Nói. . . Em là người phụ nữ. . . Của anh. . ." Hai chữ cuối cùng dường như không nghe thấy, bởi vì hai bên tai Nhiếp Tử Vũ đều đỏ lên.
"Như vậy có gì không đúng à?" Lãnh Duy Biệt cười hì hì nói, có vẻ cực kỳ thân thiết. Anh có cảm giác đối với cô, mà chuyện cô trở thành người phụ nữ của anh chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
"Éc. . ." Bị hỏi ngược lại khiến cho Nhiếp Tử Vũ cúi đầu đỏ mặt, ngược lại cảm thấy có chút ngại ngùng.
Nhìn khuôn mặt cô đỏ lên, ánh mắt Lãnh Duy Biệt rất dịu dàng.
/282
|