Nguyên một chậu nước lạnh được Đường Thẩm hắt thẳng vào người Hoắc Tần Phong, mặt bà hầm hầm sát khí, lớn giọng mắng chửi:
“Cậu cút ngay cho tôi! Cút ngay lập tức! Đừng bao giờ xuất hiện ở trước mắt chúng tôi nữa! Đi mau!”
Ngắn gọn, xúc tích, mắng xong Đường Thẩm tay cầm chậu quay vào trong, còn hung dữ đóng mạnh cửa “Rầm” một cái.
Nhược San từ trong phòng khách thấy vậy vội lao ra, mới đến bậc thêm liền bị bà cầm chặt tay lôi vào.
Cô bất lực, bước đến bên cạnh Gà Rán, ấm ức hỏi: “Mẹ làm gì vậy? Tại sao vô duyên vô cớ lại hắt nước vào người ta như thế?”
Đường Thẩm cười một cách giễu cợt:
“Vô duyên vô cớ sao? Con tưởng bà già này mắt đã kém lắm rồi phải không? Ôi trời! thử nhìn mà xem, coi cái khuôn mặt ngoài đó với cái khuôn mặt trong này nó có khác gì nhau không?”
Cô: “...”
Nói xong, rồi bà lại tự mình reo lên đầy mỉa mai: “À! Quên mất, thực ra là khác nhau đấy, bởi vì một đường là con, một đường là cha, làm sao mà giống nhau cho được.”
Gà Rán nghe thấy Đường Thẩm nói thế liền vội reo lên: “Cha! Là cha đã đến rồi sao? Cha của Gà Rán đến rồi! Hoan hô! Hoan hô!”
Sau đó cậu nhảy xuống ghế, ba chân bốn cẳng toan định lao ra thì bị Đường Thẩm ngăn lại.
“Gà Rán! Bà cấm con không được tự ý ra ngoài đó, mau về phòng để bà nói chuyện với mẹ, nhanh lên!”
Thấy dáng vẻ giận dữ của Đường Thẩm, Gà Rán đành bị cái mặt đáng yêu xuống, lầm lũi bước vào trong.
Đợi đến khi Gà Rán đi khỏi, Đường Thẩm mới ngồi xuống ghế, bực tức thở dài một hơi trách mắng:
“Nhược San, con không nhìn lại mình xem bao năm qua phải sống như thế nào hả? Từ lúc mang thai Gà Rán, cho đến lúc sinh nở, rồi
nuôi nấng.
Khó khăn, vất vả thế nào con đều đã quên hết rồi sao? Những lúc như vậy cậu ta có bên cạnh con không? Có quan tâm, chăm sóc cho con và Gà Rán một chút nào không? Hay chỉ có mình Nguyệt Dực hết lòng vì con thôi?”
Cô nắm chặt hai bàn tay, bình tĩnh lên tiếng:
“Mẹ… thực ra Tần Phong là có lý do riêng, ngày con sinh Gà Rán, anh ấy đã tới tìm con, nhưng trên đường đi thì xảy ra tai nạn, cho nên bây giờ mới có thể trở về.”
Đường Thẩm hai mắt đã ửng đỏ, nhìn cô lắc đầu:
“Nhược San, mẹ thật không hiểu tại sao lòng dạ con lại sắt đá, vô tình đến vậy.
Nguyệt Dực vì con mà không tiếc cả thanh xuân, sự nghiệp của mình, còn con lại vì một kẻ như vậy để phụ bạc tấm lòng của cậu ta, như vậy có đáng hay không?”
Ánh mắt Nhược San trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, đối với cô, sự trở về của Hoắc Tần Phong là điều ao ước lớn nhất mà cô luôn mong có được, chỉ cần là anh thì dù khó khăn như thế nào cô cũng đều sẵn sàng đối mặt, đã đến lúc cô phải tự bảo vệ lấy tình yêu của mình rồi.
Sau những lời oán trách của Đường Thẩm, cô liền nở nụ cười hạnh phúc, nhìn thẳng vào bà với ánh mắt kiên định.
“Mẹ! Tiếc nuối nhất của con không phải để lỡ mất người tốt nhất, mà là vào thời điểm quan trọng nhất con lại để lỡ mất người con yêu nhất.
Dù Nguyệt Dực có làm hàng vạn điều khiến con cảm động, cũng không bằng một lần con rung động trước Hoắc Tần Phong.”
…………
Gà Rán cầm điện thoại của Đường Thẩm, lén lút chạy lên ban công tầng hai, từ đây cậu có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Hoắc Tần Phong đang đứng ngoài đó.
Cậu nhanh chóng ngồi xuống một góc, cẩn thận ấn từng con số đã thuộc trong đầu, chừng một lát đã nghe thấy giọng của cha mình vang lên, cậu hào hứng trả lời:
“Cha! Là Gà Rán đây, con đang ở trên tầng hai nè.”
Hoắc Tần Phong nghe thấy thế, vội vội vàng vàng ngẩng đầu lên, rồi nhanh chóng lùi về sau mấy bước.
Ngay khi trông thấy bóng cậu con trai nhỏ, anh liền giơ tay vẫy loạn xạ, miệng cười tươi hạnh phúc.
“Cha nhìn thấy con rồi! Gà Rán, con có nhớ cha không? Bà ngoại không cho con ra ngoài này hả?”
Ánh mắt tràn ngập sự mong đợi, Gà Rán phấn khích xoè năm ngón tay nhỏ ra chào lại Hoắc Tần Phong, sau đó thủ thỉ vào điện thoại:
“Dạ! Bà còn la mẹ nữa, mẹ chưa hề nói gì mà bà
đã biết đó là cha rồi, chắc tại vì con giống cha quá nên nhìn cái là bà nhận ra ngay.”
Hoắc Tần Phong quệt đi vệt nước còn chảy trên mặt, âu yếm nhìn về phía Gà Rán hỏi:
“Vậy bà còn la mẹ như thế nào nữa? Con có nghe được không?”
Gà Rán có chút ngập ngừng, một lúc sau mới cất giọng nói non nớt: “Bà lúc nào cũng nói mẹ sao không đồng ý lấy chú Dực, còn trách cha của Gà Rán không tốt nữa.”
Nghe những lời này, trong lòng Hoắc Tần Phong quả thực rất khó chịu, sau một lúc anh mới khẽ hỏi: “Gà Rán! Con có thích chú Dực đó không?”
Cái miệng nhỏ nở ra nụ cười hồn nhiên, cậu vô tư trả lời:
“Dạ thích! Nhưng Gà Rán yêu cha hơn, mẹ bảo cha nhất định sẽ trở về, nên mẹ và Gà Rán lúc nào cũng đợi cha về hết.”
Trong lòng Hoắc Tần Phong trào lên sự chua xót, đau đớn, anh cố gắng mỉm cười nói:
“Gà Rán! Con yên tâm, từ giờ cha sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc và bảo vệ cho hai mẹ con, gia đình chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa nhau nữa.”
Nghe cha mình nói như vậy, cậu hào hứng gật đầu đáp một tiếng rõng rạc: “Vâng ạ!”
Đúng lúc này, giọng Đường Thẩm từ dưới nhà vọng lên: “Gà Rán! Mau xuống ăn cơm thôi!”
Cậu vội vàng đứng bật dậy, hoảng hốt nói: “Bà ngoại gọi con xuống ăn cơm rồi, tạm biệt cha nhé!”
Nói xong, Gà Rán cuống cuồng vẫy tay rồi chạy nhanh vào bên trong.
Dù cho bóng Gà Rán đã không còn ở đó nữa, Hoắc Tần Phong vẫn còn ngẩng đầu nở nụ cười vui vẻ nhìn theo, một lúc sau mới lặng lẽ tiến đến tựa lưng vào chiếc xe Bugatti, từ từ lướt những bức ảnh của Gà Rán mà anh đã chụp lại từ lần gặp trước ra mà ngắm.
Lần ấy, khi bà nội đang trên đường từ Giang Tô trở về, bà đã vội vàng gọi điện sang Mỹ để khoe cho anh biết, anh khi đó vì không kìm lòng được mà bay về gấp, nên thành ra...
"Bíp bíp!"
Tiếng còi xe máy vang lên, làm ngắt ngang dòng suy tư của Hoắc Tần Phong, anh chưa kịp ngẩng đầu, đã nghe thấy giọng của một cậu trai trẻ.
"Anh gì ơi, cho em gửi đồ ăn với ạ!”
Hoắc Tần Phong nhíu mày từ từ nhìn vào cậu shipper phía trước, ngạc nhiên hỏi:
"Xin lỗi, nhưng tôi không có đặt thứ này."
Cậu ta trên tay cầm chiếc hộp đã được đóng gói cẩn thận, nhìn về phía cửa nhà Đường Thẩm xác nhận một lượt, rồi sau đó mới nhìn vào Hoắc Tần Phong giải thích:
“À! Ban nãy có cô gái ở số nhà này, gọi đến nhà hàng chúng tôi đặt một suất cơm thịt bò kobe, cô ấy nói, cứ giao đến cho người đàn ông đang đậu xe đứng bên ngoài là được.”
Hoắc Tần Phong có đôi chút ngỡ ngàng, rất nhanh liền nở nụ cười lịch sự đáp:
“Là như thế sao? Nhưng tôi không đem theo tiền mặt, quẹt thẻ được không?”
Cậu shipper đưa hộp cơm về phía Hoắc Tần Phong, vui vẻ nói: “Cái này đã được thanh toán rồi thưa anh.”
Bàn tay Hoắc Tần Phong vươn ra đón lấy, nhưng trong khoảnh khắc ấy, chiếc hộp như không còn nằm đúng vị trí nữa.
“Mắt...mắt mình…”
Mọi thứ bỗng nhòe đi trong vài giây ngắn ngủi, bàn tay anh cứ thế chơi vơi giữa khoảng không.
“Anh...!không sao chứ?”
Nghe tiếng cậu shipper hỏi, Hoắc Tần Phong bình tĩnh nhắm mắt lại, hít một hơi rồi từ từ mở ra, sau khi xác định mọi thứ đã ổn mới đưa tay lần nữa đỡ lấy hộp cơm, tươi cười trả lời:
“Tôi không sao!”
“À vâng! Nếu vậy, chúc quý khách ngon miệng.”
Cậu shipper nhìn bộ dạng ướt mèm khó hiểu của Hoắc Tần Phong, không dám hỏi thêm điều gì nữa liền
vội vàng cúi đầu chào, rồi nhanh chóng leo lên xe chạy mất.
..........
18 giờ 30 phút.
Nhược San liên tục đi đi lại lại ngoài phòng khách, chốc chốc cô lại hướng mắt nhìn lên đồng hồ, rồi lại nhìn ra phía bên ngoài cửa cổng, tâm trạng khó tránh khỏi sự bất an.
Đường Thẩm lúc này ngồi xem tivi, biết rõ sự lo lắng của cô nhưng lại vờ như không quan tâm.
Sau khi ăn cơm xong bà cũng giữ thói quen sinh hoạt như ngày thường, từ đầu tới cuối đều không hề có ý muốn cho Hoắc Tần Phong bước vào.
Đúng lúc này, Gà Rán từ trong phòng chạy ra, ôm bụng với dáng vẻ rất đau đớn.
Chừng 2 phút sau.
“Rầm!”
Cánh cửa cổng bật mở, Nhược San với gương mặt hốt hoảng lao nhanh ra ngoài, nhìn vào Hoắc Tần Phong đang ngồi trong xe hét lớn:
“Tần Phong! Gà Rán xảy ra chuyện rồi!”.
/85
|