Bạch Lâm Ngạn sau khi trút giận xong, liền nhổ một bãi nước miếng xuống đất, nhổm người ngồi xuống dùng mũi dao găm hất mái tóc cô lên.
"Cô gái, nếu có trách thì trách Bạch Uyển Đồng và Hoắc Tần Phong ấy, vợ chồng họ đối với cô tuyệt tình quá.
Tôi cũng vì bất đắc dĩ mới phải ra tay với cô thôi, làm ma rồi cũng đừng oán nhé!"
Nước mắt Nhược San trào ra ướt đẫm, dính theo bụi bẩn và đất cát bám đầy trên khuôn mặt, cô run rẩy cánh môi khô đang rỉ máu, thều thào yếu ớt.
"Làm ơn...!tha cho tôi...!đừng làm hại con tôi...!đừng làm hại nó mà..."
Đúng lúc này, một gã xăm trổ từ sau bước tới đứng bên cạnh Bạch Lâm Ngạn cúi đầu dò hỏi:
"Anh Ngạn, cô gái này xử lý thế nào ạ!"
Bạch Lâm Ngạn chống đầu gối đứng dậy, đem con dao găm đặt vào tay hắn rồi khó chịu nói:
"Con mẹ nó! Bắt cũng bắt nhầm được, giết luôn chứ để lại làm gì."
Tên thuộc hạ cúi đầu, sau đó xoay con dao găm vài vòng, bước đến chỗ Nhược San.
Vừa được vài bước, Bạch Lâm Ngạn đã nhắc nhở.
"Dùng dây đi!"
Lời nói tàn độc phát ra khiến thân thể cô run lên, cơn đau mỗi lúc một mạnh hơn, cảm giác như đứa trẻ bên trong đang quẫy đạp, hòng tìm cách thoát ra ngoài vậy.
Lúc này, phía dưới đột nhiên chảy ra thứ dịch ấm nóng, làm cô hoảng sợ tì chặt hai chân vào nhau, nhưng có cố gắng thế nào thì máu ở nơi đó vẫn không thể ngừng chảy.
Cô nằm trên nền đất lạnh, tuyệt vọng lắc đầu.
"Không...!bé con...!ở lại với mẹ...!con tuyệt đối không được rời đi...!bé con ơi...!mẹ xin con...!đừng mà..."
Hoắc Tần Phong đạp ga phóng đi như kẻ điên trên đường, bất chợt một video nạc danh được gửi đến máy của anh.
Hoắc Tần Phong nhíu cánh mày rậm, bàn tay chạm nhẹ lên màn hình, tốc độ xe vì thế cũng giảm đi.
Trên đó là khung cảnh ghi lại ở nhà hàng Pháp, với việc Bạch Uyển Đồng đang nắm chặt lấy vai Nhược San mà truy hỏi.
Hoắc Tần Phong đột ngột phanh gấp, khiến bánh xe ma sát với mặt đường tạo thành âm thanh chói tai, sắc buốt.
Góc quay này là từ camera ghi lại, âm thanh tuy không to nhưng cũng khá rõ ràng.
"Nhược San, nói tôi nghe cái thai đó là của ai? Có phải là của Hoắc Tần Phong không? Có phải là của anh ta không hả?"
"Không...!không phải?"
"Tại sao cô lại làm thế hả? Đồ khốn khiếp! Tại sao cô dám làm thế với tôi? Tại sao lại dám có thai với anh ta hả?"
"Không phải...!đó không phải là của Hoắc Tần Phong."
"Vậy là của ai? Của ai hả?"
"Là của tôi!"
Cảnh Nguyệt Dực bước vào làm tất cả còn lại trong Hoắc Tần Phong như sụp đổ, chỉ trong vòng 30 giây ngắn ngủi, đã đưa anh đến thiên đường rồi đày xuống địa ngục tăm tối.
Giây phút Nhược San gọi điện, nói rằng cô có thai, tâm trí anh đã trào lên một loại cảm giác trông đợi mãnh liệt.
Anh đã cố gắng dùng sự lạnh lùng áp chế, buông từng lời hờ hững đối với cô, nhưng anh hiểu, anh không có cách nào từ bỏ cô được.
Cô lựa chọn cầu cứu anh, lựa chọn nói sự thật với anh, nghĩa là cô đã suy nghĩ lại, vậy anh cũng sẽ cố gắng cho cô một cơ hội cuối cùng này.
Nhưng khoảnh khắc đó, khoảnh khắc cô không chút do dự phủ định, chối bỏ quyền làm cha của anh, điều đó khiến trái tim anh hoàn toàn tê liệt, hụt hẫng và đau đớn.
Đến cuối cùng, lại là sự thừa nhận của Nguyệt Dực, nó như cú đánh chí mạng vào lòng tự trọng, và niềm kiêu hãnh của anh, biến anh không khác gì thứ đồ chơi để bọn họ tuỳ ý xoay chuyển.
Bàn tay Hoắc Tần Phong siết chặt lấy vô lăng, ánh mắt lúc này tựa như quả bom lớn ném xuống vùng bình địa rộng lớn, phút chốc chỉ còn đọng lại chút tàn tro mịt mù.
"Đường Nhược San, cô khá lắm, là tôi đã đánh giá thấp cô rồi! Vì muốn thoát khỏi nguy hiểm mà cô không từ thủ đoạn, đem con của hắn ta biến thành con của tôi, chiêu này của cô quả thật rất đáng sợ, Hoắc Tần Phong tôi đúng là được mở mang tầm mắt rồi.
Cô muốn tôi tới cứu cô sao? Được thôi! Để không uổng phí tấm lòng của cô, tôi đương nhiên là phải cứu rồi, còn nhất định phải cứu cho bằng được."
Ngay tức khắc, Hoắc Tần Phong đạp ga, lao vút vào con đường Hoàng Kiều u ám.
Trong mắt Nhược San tất cả như nhoà đi, những giọt nước mắt ấm nóng, theo bờ mi bỏng rát thấm đẫm vào lớp đất lạnh giá, ẩm ướt.
Thứ lúc này cô còn có thể nhìn rõ, chính là sợi dây thừng trên tay gã xăm trổ, mỗi lúc một gần cô hơn.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Mọi đau đớn dường như không còn nữa, thể xác rã rời, tâm cũng đã tê liệt.
Tất cả đều theo câu nói của Hoắc Tần Phong mà chết rồi, cô chỉ hận đời này cô không giữ được đứa trẻ, hận bản thân đã để nó còn chưa ra đời đã phải cùng mẹ rời đi.
Đúng lúc này, một âm thanh lớn vang lên.
Chiếc cửa lớn bằng tôn bị một lực mạnh tông vào, liền bật ra ngoài.
Hoắc Tần Phong hung hãn lao xe về phía Bạch Lâm Ngạn và đám đàn em của gã, khiến bọn chúng ai nấy mặt cắt không còn giọt máu, bỏ chạy toán loạn.
"Rầm!"
Chiếc thùng phi đặt ở giữa bị đầu xe hất bay lên không trung, làm những vỏ chai rượu đặt trên đó rơi xuống đất vỡ tan, tạo thành tạp âm hỗn loạn, xen lẫn khói bụi mịt mù.
Một tên đứng gần đó vơ vội chiếc gậy bóng chày lao tới, liền bị Hoắc Tần Phong mạnh tay giật cửa một cái, khiến cả người hắn bay vọt ra xa.
Không một câu nói, Hoắc Tần Phong trên tay cầm dao bấm lạnh lùng bước xuống xe, đám đàn em của Bạch Lâm Ngạn nổi máu, cũng vội vàng cầm vũ khí lao vào.
Chúng không hề biết, lúc này Hoắc Tần Phong như kẻ mất hết lý trí, điên cuồng nhắm vào những điểm chí mạng trên cơ thể chúng mà tàn nhẫn ra đòn.
Mỗi động tác đều dứt khoát, nhanh gọn, trông Hoắc Tần Phong không khác gì một tên sát thủ chuyên nghiệp, máu lạnh và vô tình.
Chỉ trong chốc lát, đã hạ gục hết đám đàn em của Bạch Lâm Ngạn.
Nhược San khẽ chớp cánh mi cong, cố rướn đầu nhích lên một tí, trong chút ánh sáng mập mờ từ ngọn lửa phát ra, xuất hiện bóng dáng vô cùng quen thuộc.
Nhưng có lẽ là cô đã hoa mắt rồi, tại sao lại trông thấy Hoắc Tần Phong ở đây vậy? Chắc là cô ảo mộng sinh tình mà thôi, anh ta không thể nào xuất hiện ở đây được, bởi lẽ Hoắc Tần Phong đã bỏ rơi mẹ con cô rồi.
Bờ mi cô lay động lần cuối, rồi dần dần khép chặt lại.
Bạch Lâm Ngạn đứng phía sau lưng Hoắc Tần Phong, cúi đầu thì trông thấy đám đàn em máu me bê bết lăn lộn dưới đất, ngẩng đầu thì thấy bóng lưng toát ra sát khí ngùn ngụt của Hoắc Tần Phong, nhất thời sợ hãi đến mức tái xanh mặt, liền hoảng hốt cắm đầu bỏ chạy.
Hoắc Tần Phong siết chặt con dao găm trong tay, quay người phóng về phía Bạch Lâm Ngạn.
Trong chớp mắt, con dao găm thẳng vào lưng Bạch Lâm Ngạn, khiến cả cơ thể ông ta cứng lại, chỉ còn biết giương đôi đồng tử bị kéo giãn nhìn ra bên ngoài, rồi sau đó đổ ập người về phía trước.
Mấy chiếc thùng phi cũ do trong lúc ẩu đả liền bị nứt ra, khiến lượng dầu thô lâu ngày theo đó mà chảy ra ngoài, lan nhanh vào đám lửa đang cháy.
Ngay lập tức ngọn lửa bùng lên dữ dội, nhanh chóng nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Hoắc Tần Phong vội vàng tiến đến bế Nhược San lên, ôm chặt cô vào lòng rồi nhảy vọt qua khung cửa.
Đúng lúc phía trước rọi đến ánh đèn xe sáng quắc, thì sau lưng cũng vang lên một tiếng nổ rung trời.
Công xưởng bỏ hoang hoàn toàn chìm trong biển lửa, xung quanh đều bao phủ khói bụi mù mịt,
"Nhược San! Nhược San!"
Nghe thấy tiếng Nguyệt Dực kêu thất thanh, Hoắc Tần Phong cẩn thận đặt Nhược San nằm trên mấy bao cát cũ, rồi lặng lẽ rời đi.
Tâm trí Nguyệt Dực tràn ngập sự lo sợ, anh điên cuồng vừa chạy tới vừa không ngừng gọi tên cô.
Ngay khi đám khói bụi dần toả ra, anh mới trông thấy Nhược San đang nằm bất động ở khoảng cách gần đó.
Nhận ra tình hình có vẻ tồi tệ, Nguyệt Dực vội vàng bế cô lên xe rồi lao nhanh đến bệnh viện.
Bệnh viện phụ sản thành phố K.
Cánh cửa vừa hé mở, trông thấy vị bác sĩ trung tuổi bước ra bên ngoài, Nguyệt Dực đã hớt hải lao tới dồn dập hỏi.
"Bác sĩ, cô ấy sao rồi? Liệu cô ấy và đứa trẻ có gặp nguy hiểm gì không?"
Vị bác sĩ tháo khẩu trang, gương mặt lộ rõ nét trầm tư trả lời.
"Người mẹ hiện tại đã qua cơn nguy kịch, còn đứa trẻ thì...".
/85
|