Chung cư cao cấp của Bạch Uyển Đồng.
Sau chuyện này, Nhược San hiểu ra rằng cô không còn chỗ đứng ở Bạch Lâm nữa.
Trong khi đó, người cô vốn lệ thuộc là Nguyệt Dực cũng chưa rõ tung tích như thế nào.
Bây giờ chỉ còn một mình cô, việc thoát khỏi tay Hoắc Tần Phong là điều không hề dễ dàng.
Nếu đã như vậy, cô đành nhắm mắt đưa chân mà theo anh ta, may ra có cơ hội tìm hiểu rõ mọi chuyện.
Cô khoác áo của Hoắc Tần Phong, một mình đi lên tầng thứ 35.
Vì ban nãy cô nói muốn lấy những đồ cần thiết, nên Hoắc Tần Phong mới miễn cưỡng mà đưa cô đến đấy.
Lúc ngang qua căn hộ của Nguyệt Dực, phát hiện ra cửa không hề khoá, cô mới vội vàng bước vào bên trong.
Cô đảo mắt nhìn quanh, rồi khẽ gọi tên anh: "Nguyệt Dực...Nguyệt Dực...."
Không thấy tiếng Nguyệt Dực trả lời, nhưng thay vào đó âm thanh quá trái cửa ở gian phòng ngủ vang lên.
Ngay lập tức, Nhược San vội vàng chạy đến đó, một tay vừa đập lên cửa, một tay vừa xoay chốt đẩy vào.
"Nguyệt Dực! Tôi biết anh ở trong đó! Anh mau mở cửa ra đi! Chúng ta nói chuyện được không?"
"Hãy cho tôi biết những chuyện này là sao? Có phải có kẻ nào khác đang ám hại chúng ta không?"
"Tại sao anh lại tránh né tôi chứ?"
"Hay ngay từ lúc đầu....anh mua tôi vì muốn tôi thay Bạch Uyển Đồng vào tù, là như thế phải không?"
Nhược San mím chặt cánh môi, không giấu được sự uất ức mà bật khóc, từng lời càng lúc càng nghẹn ứ ở cổ họng cô.
Mãi một lúc sau, giọng nói của Nguyệt Dực mới vang lên từ bên trong gian phòng ngủ.
"Tề Long...ông ta mới chính là ông chủ thật sự của tôi....ông ta muốn Bạch Uyển Đồng phải vào tù, muốn Bạch gia phải sụp đổ..."
Phút chốc Nhược San giật mình lùi về sau một bước, bàn tay theo đó trượt dài xuống dưới.
Từ đầu cô đã phó thác cuộc đời tiếp theo của mình vào tay Nguyệt Dực, dù đôi lúc bất mãn với việc anh bắt cô phải làm, nhưng cô luôn vẫn dành cho anh sự tin tưởng tuyệt đối, vì nếu không tin vào anh, thì cô còn biết tin vào ai?
Vậy mà bây giờ, anh lại nói một câu, mang theo sự phản bội đầy chua chát.
Không chỉ đối với một mình cô, mà còn với Bạch Uyển Đồng, với Công ty Bạch Lâm và toàn bộ trên dưới Bạch gia.
Nước mắt Nhược San chảy dài trên má, tâm can cô đau đến mức tê dại, cô bấm đầu móng tay vào da thịt, hòng làm bớt đi sự khó chịu đang khuấy đảo bên trong.
Sau cùng, nấc lên từng tiếng: "Nguyệt Dực...nhưng tôi không phải là Bạch Uyển Đồng...!không phải người nhà Bạch gia...."
"Tôi biết! Nhưng tôi...không cách nào ngăn cản được...xin lỗi, Nhược San."
Giọng của Nguyệt Dực kéo theo sự bất lực, tuyệt vọng.
Chưa bao giờ cô thấy đằng sau vẻ ngoài lãnh cảm ấy, lại có thể thốt ra từng từ day dứt thế này.
"Anh ra đây! Chúng ta nói chuyện có được không?" Giọng nói Nhược San từ yêu cầu, đã chuyển sang van nài.
"Đi đi...em hãy trở về cuộc sống trước kia của mình...làm điều mà em muốn! Tôi, trả tự do cho em..."
Sau câu nói của Nguyệt Dực, không gian bỗng chốc trở nên yên ắng, tĩnh mịch.
Đến nỗi, cô còn cảm nhận rõ hơi thở dường như rất yếu ớt đang ở bên trong.
Có lẽ, Nguyệt Dực đã phải đấu tranh rất lâu, mới có thể nói ra quyết định này của mình, anh thật sự muốn buông bỏ sao?
"Nguyệt Dực, anh nghĩ bây giờ tôi còn có thể rời đi?"
"Hoắc Tần Phong, hắn ta đã làm gì em hả?"
"Là anh đã đến cầu xin anh ta?"
"Bởi vì hắn ta là kẻ duy nhất có thể đưa em ra khỏi đó!"
"Vậy giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Không lý nào, Hoắc Tần Phong lại dễ dàng giúp anh như vậy."
"Chuyện này...em không cần để tâm.
Là tôi đưa em vào, cũng sẽ tìm cách đưa em ra..khụ khụ..."
Đột nhiên Nguyệt Dực họ lên tràng dài khó khăn, khiến Nhược San đứng bên ngoài không tránh khỏi lo lo lắng, mà đập cửa liên hồi: " Nguyệt Dực! Có phải anh đã xảy ra chuyện gì đúng không? Tôi xin anh đó, hãy mở cửa ra có được không?"
"Đi đi! Tôi bảo em hãy đi đi cơ mà! Nếu còn ở lại, em chỉ gặp thêm nguy hiểm mà thôi."
Nhược San biết rõ tính khí của Nguyệt Dực, một khi anh đã quyết định không muốn gặp cô, thì chắc chắn sẽ không bao giờ chịu xuất hiện.
Không còn cách nào khác, cô từ từ thở dài một hơi buồn phiền: "Vậy...anh bảo trọng." Nói rồi,
cô đành quay người chậm rãi rời đi.
Mãi một lúc sau, đoán chừng tiếng bước chân của Nhược San đã không còn đó nữa.
Nguyệt Dực mới từ bên trong khó khăn đứng dậy, anh chầm chậm mở cửa nhìn ra bên ngoài.
Mặc dù không còn trông thấy bóng Nhược San nữa, nhưng anh lại phát hiện ra, đôi giày màu đen của cô đã đặt ở phía trước từ bao giờ.
Ngay lập tức, Nhược San từ bên mép tường lao đến trước mặt Nguyệt Dực, dùng thân mình chặn ngang lấy cửa.
Ánh mắt ngay khi vừa dừng lại trên người Nguyệt Dực, Nhược San đã sững sờ mất mấy giây.
Trên khắp người anh là đầy những vết thương đến đáng sợ, mắt sưng to thâm bầm, khoé miệng khô lại, trắng nhợt, khắp nơi trên da thịt anh đều đọng lại vết máu, hòa cùng mồ hôi đang vã ra nhễ nhại.
Toàn thân thể Nguyệt Dực lúc này đã ướt sũng, run lên liên hồi.
Còn chưa kịp nói câu nào, thì cả thân hình to lớn đó, đã đổ ập xuống người cô.
Nhược San hoảng loạn ú ớ kêu lên, với sức nặng của Nguyệt Dực, cô không thể nào chống đỡ nỗi, đành để cả hai cùng ngã xuống sàn
"Nguyệt Dực! Nguyệt Dực!"
Cô hoảng loạn gọi tên anh, nhưng dường Nguyệt Dực đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Cô mới từ sưới sàn lồm cồm bò dậy, muốn tìm điện thoại mới phát hiện ra đã để nó trên xe của Hoắc Tần Phong.
Không còn cách nào khác, cô vội vàng chạy đến chỗ đặt hệ thống liên lạc nội bộ của tòa nhà, nhờ quản lý phát đi một thông báo khẩn.
Hoắc Tần Phong lúc này đang ngồi trong xe, liên tục rút hết điếu này đến điếu khác ra hút.
Long Phi trông thấy cũng không dám mở miệng ngăn cản.
Từ lúc Nhược San nói lời chia tay, anh trở nên buông thả bản thân hơn.
Không nghĩ người con gái vốn ban đầu căm ghét đó, lại có sức ảnh hưởng đến anh lớn như vậy.
Muốn trả thù cô, dày vò cô thêm một chút, nhưng cuối cùng cũng lại không nỡ.
Chỉ biết tìm đến những trò tiêu khiển bên ngoài, hòng khỏa lấp sự ưu phiền, trống trãi.
Nhưng đám phụ nữ đó, ai cũng đều không cho anh lấy một cảm giác vui vẻ nào.
Đang lúc trầm tư suy nghĩ, thì một giọng nói qua loa phóng thanh vang lên:
[ Yêu cầu chủ nhân của chiếc siêu xe Lamborghini, đang đậu ở trước cửa chung cư Rose, lên căn hộ số 3509 của cô Bạch Uyển Đồng ngay lập tức.]
......
[ Tôi xin nhắc lại, Yêu cầu chủ nhân của chiếc siêu xe Lamborghini, đang đậu ở trước cửa chung cư Rose, lên căn hộ số 3509, của cô Bạch Uyển Đồng ngay lập tức.]
Các dây thần kinh của Hoắc Tần Phong đột nhiên rung lên, nghĩ đến việc Bạch Uyển Đồng đã gặp chuyện chẳng lành, anh tức tốc ném vội điếu thuốc đang cháy dở, rồi mở cửa lao nhanh ra ngoài.
Nhược San đứng trên hành lang, sốt ruột tì chặt hai bàn tay vào nhau, hai chân thì cứ luống cuống mà di chuyển không ngừng.
Vừa trông thấy Hoắc Tần Phong từ trong thang máy lao ra, cô liền vội vàng hét lớn: "Hoắc Tần Phong! Bên này!"
Thấy bóng dáng nhỏ bé ấy vẫn bình an, vô sự.
Hoắc Tần Phong mới dám thở ra một hơi, như trút đi sự lo sợ trong lòng,
Cô túm chặt lấy ống tay áo Hoắc Tần Phong, rồi kéo anh vào phòng của Nguyệt Dực.
Trông thấy bóng Nguyệt Dực nằm sõng soài trên sàn, bước chân của Hoắc Tần Phong đột ngột chậm lại, anh cau mày nhìn cô: "Chuyện gì đây?"
"Hoắc Tần Phong! Mau mau giúp tôi, đưa Nguyệt Dực đến bệnh viện được không?" Nhược San không ngừng kéo tay Hoắc Tần Phong tiến lại gần hơn, giọng van nài khẩn thiết.
Trái lại, Hoắc Tần Phong lại tỏ ra lạnh nhạt, thờ ơ: "Tại sao tôi phải giúp người đàn ông của cô?"
"Cứu một mạng người, còn hơn xây bảy tòa tháp.
Trong tình huống này, anh đừng so đo nữa được không?"
"Tôi không rãnh đi xây tháp, tại sao phải cứu người."
"Hoắc Tần Phong! Tôi xin anh đấy! Nguyệt Dực sắp không xong rồi, nếu còn không mau, anh ấy sẽ chết mất."
Nhược San lo lắng đến mức oà lên khóc.
Mà anh cực kỳ ghét phụ nữ khóc, nhất là cô lại vì một gã đàn ông khác.
Nên sau vài giây, liền giận dữ quát lên: "Nín ngay!" Sau đó Hoắc Tần Phong tiến về phía Nguyệt Dực, rồi đỡ anh ta ngồi dậy, miệng còn lầm bẩm khó chịu: "Thật là phiền phức, đúng là thứ âm hồn bất tán."
Sau khi đưa Nguyệt Dực đến bệnh viện cấp cứu và làm thủ tục xong xuôi, Nhược San cẩn thận dặn dò nữ hộ lý mấy câu, rồi vội vàng theo Hoắc Tần Phong rời đi.
Lúc bọn họ về đến biệt thự, cũng đã hơn 11 giờ đêm.
Vừa bước chân vào phòng khách, đã thấy bóng dáng một người phụ nữ lao nhanh tới, ôm chầm lấy Hoắc Tần Phong.
Giọng vang lên đầy ngọt ngào:
"Ôi Hoắc tổng! Cuối cùng thì ngài cũng đã trở về, em đợi ngài lâu lắm rồi!".
/85
|