Phỉ Ngạo sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi, âm giọng mang theo mấy phần giận dỗi:
“Cô rất mong người đầu tiên mình nhìn thấy khi tỉnh lại là Bạch Hạo Trì?”
Nghe người bên cạnh nói, Hứa Nhan chợt nheo mắt lại, hình ảnh rốt cuộc trở nên rõ nét hơn một chút. Cô giật mình nhìn anh, có chút cứng ngắc mở miệng:
“Không phải.”
Trong lúc ngủ cô vẫn luôn nghe giọng Bạch Hạo Trì thì thầm bên tai mình, vì vậy khi mở mắt ra liền theo bản năng nghĩ là anh ta, không hề đoán trước Phỉ Ngạo sẽ xuất hiện ở nơi này.
“Mẹ…”
Thấy cô tỉnh dậy, Thiên Vũ kêu một tiếng tuột khỏi đùi Phỉ Ngạo rồi vội vàng ôm tay cô. Hứa Nhan thu lại ánh mắt đang nhìn anh, yêu thương nắm lấy mấy ngón tay bé nhỏ mà Thiên Vũ đặt vào lòng bàn tay cô.
Anh đứng lên, đi thẳng ra ngoài mà chẳng nói lời nào khiến Hứa Nhan không khỏi đưa mắt liếc ra cửa. Nam nhân này ăn trúng cái gì? Sao lại tỏ thái độ không vui với cô như vậy?
Cả người cô đều đau muốn chết, làm gì có thời gian chú ý nhiều đến anh, vừa ôm Tiểu Vũ vừa nhắm mắt dưỡng thần. Trên trán như bị người ta khoan ra một cái lỗ to, chỉ cần cử động nhẹ là lập tức truyền tới cảm giác nhức nhối khó chịu.
Nằm một lát liền thấy Hứa Vân trở lại cùng với một vị bác sĩ, nhưng nam nhân kia thì đã không thấy tăm hơi đâu.
“Chị tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào? Muốn uống nước không? Đợi một lát, em đi mua chút đồ cho chị ăn.”
Em gái nhỏ vừa mừng vừa lo, liên tục hỏi cô mấy câu, sau đó như sực nhớ cô vẫn chưa ăn gì liền chạy như bay ra ngoài. Hứa Nhan nhìn theo mà cảm động không thôi. Rốt cuộc thì em gái cô cũng đã lớn rồi, rất hiểu chuyện, sau này không cần lo lắng cho tương lai của con bé nữa.
Bác sĩ bận rộn kiểm tra thân thể Hứa Nhan trong khi Tiểu Vũ vẫn ôm chặt một cánh tay của cô. Ông giúp cô thay băng trên trán, cẩn thận dặn dò:
“Cô Hứa nếu có vấn đề gì thì bấm nút đỏ ở đầu giường, tôi sẽ đến nhìn xem. Hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi khoảng mười ngày là sẽ không sao nữa. Tạm thời đừng hoạt động mạnh.”
“Cảm ơn bác sĩ. Không biết tôi ngủ bao lâu rồi?”
Hứa Nhan tuy không biết mình bị làm sao nhưng vẫn có nhận thức nhất định với thế giới xung quanh, cô cảm giác được bản thân đã ngủ một giấc rất dài.
“Cô ngủ hai ngày rồi, hai ngày này, chồng cô có đến xem mấy lần.”
Vị bác sĩ trung niên cười cười nhìn cô, lại nhìn đứa nhỏ bên cạnh cô, không khỏi cảm thán. Một gia đình thật hạnh phúc, trong giới thượng lưu có rất ít đàn ông chịu bỏ thời gian ân cần ở bên cạnh vợ mình như nam nhân kia, nếu trên báo có đăng tin thì đa phần cũng đều là diễn cho dân chúng xem cả.
Hứa Nhan nghe nhắc tới “chồng” thì ho khẽ:
“Là ai vậy ạ?”
“Không phải người tóc vàng sao? Vậy chẳng lẽ là người tóc đen vừa rồi? Nhưng mà từ lúc cô nhập viện đến giờ mới thấy cậu ta đến...”
Bác sĩ hơi ngạc nhiên, sau đó nói được mấy câu thì nhận ra mình đã quá tọc mạch vào chuyện nhà người khác, vội vàng chào cô rồi đi mất.
Hứa Nhan mím môi, ông ta nói tóc vàng sao? Vậy hẳn là Bạch Hạo Trì không sai, hai ngày vừa qua cô đều nghe giọng anh và tiểu bảo bối. Còn tên Phỉ Ngạo kia, cô nằm viện cũng không thấy đến thăm? Cảm giác này giống hệt năm đó... Một chút thất vọng, hụt hẫng, còn có chua xót.
Cô không hiểu rốt cuộc anh muốn cô trở lại bên cạnh mình làm gì. Ban đầu cô cho rằng Phỉ Ngạo còn chút tình cảm với cô, nhưng bây giờ xem ra không hẳn là vậy. Giá trị lợi dụng bằng không, nhan sắc tầm trung, cũng đã sinh con, có cái gì hấp dẫn anh ta đây? Càng nghĩ càng thấy khẩu vị và tiêu chuẩn của anh những năm này xuống thấp…
Đang lúc cô ôm Thiên Vũ trò chuyện, Hứa Vân trở lại với một chút cháo trên tay, con bé cuống cuồng đổ ra bát như sợ cô không chịu được mà lại ngất đi vậy.
“Em làm cẩn thận chút, coi chừng bỏng.” Cô nhịn không được nhắc nhở một câu.
“Chị hai ngày không ăn gì rồi, sao có thể chịu được chứ? À phải, em vừa gọi cho dì và anh Hạo Trì rồi.”
“À? Vậy sao…”
Hứa Vân đem thức ăn đến cạnh giường, Tiểu Vũ biết điều đỡ mama của mình ngồi lên rồi cầm muỗng, vỗ ngực nói:
“Con sẽ bón cho mama ăn!”
Đứa nhỏ nhà này sao lại thích ra dáng đàn ông như vậy nhỉ? Hỉ mũi còn chưa sạch… Hứa Nhan vừa nghĩ tới đó đã nghe tiếng bụng thằng bé kêu òn ọt, không chút lưu tình bóp bóp gò má trắng mềm của con trai:
“Mau qua bên kia, để dì bón thức ăn cho con.”
Mặc dù đã ăn qua một lần trước đó nhưng bụng nhỏ vẫn phản bội Tiểu Vũ mà reo vang vô cùng đúng lúc. Thằng bé chu chu môi rồi trèo lên ghế ngồi cùng dì mình, tự cầm muỗng múc cháo ăn ngon lành.
Bên ngoài phòng, Trần Thụy khẽ hé cửa nhìn qua rồi đóng lại, cầm điện thoại lên áp vào tai, nhăn nhó nói:
“Vợ yêu của cậu đang ăn cháo, sức khỏe đang hồi phục rồi, tôi có thể về được chưa?”
[Ừ. Có thể]
Chỉ nói đúng ba chữ liền tắt máy, khiến bác sĩ Trần hung tợn mắng mấy câu vào điện thoại rồi mới hậm hực quay đi. Mấy hôm trước, hắn bị bạn tốt “thỉnh” tới bệnh viện này để đề phòng cô gái bên trong xảy ra chuyện, tiền tăng ca thì chả thấy đâu, làm việc mà không được thêm lương cũng quá oan ức.
Phỉ Ngạo nhận điện thoại xong liền vùi đầu tiếp tục xem xét tài liệu bên dưới đưa lên. Mấy ngày trước anh ở cạnh Thiên Vũ không đi làm, lại thêm vấn đề của Hứa Nhan nên bao nhiêu văn kiện hợp đồng vẫn chưa có cơ hội nhìn qua. Lúc này bởi vì tâm trạng không tốt nên tự khóa mình trong phòng làm việc không cho phép người khác làm phiền.
Chu quản gia cũng bị nhốt ở bên ngoài, chỉ có thể lo lắng đi qua đi lại. Sức khỏe của cậu chủ cũng không tốt như vẻ bề ngoài, hai ngày nay ngủ đã ít còn thêm ăn uống không màng, thật sự khiến ông lo muốn chết.
“Cậu chủ, cậu có muốn ăn gì lót dạ không?”
Ông đánh liều gõ cửa phòng làm việc, bên trong không có phản ứng nhưng ông đặc biệt nhẫn nại, tiếp tục gõ cộc cộc.
Phỉ Ngạo không vui lên tiếng:
“Chu quản gia.”
Chu quản gia biết mình đã làm phiền Phỉ Ngạo, song vẫn bình tĩnh nói:
“Nếu cậu chủ không ăn thì rất có thể sẽ xảy ra chuyện như trước kia. Sau này cậu còn phải chăm sóc cho Tiểu Vũ, không nên làm khó chính mình đâu.”
Ông nắm được điểm mấu chốt trong lòng Phỉ Ngạo, nhắc nhở anh về vụ tai nạn xe trước đây, cũng để anh hiểu ra muốn chăm sóc tốt người mình thương thì phải có sức khỏe.
“Được rồi. Cho người nấu một chút đi.”
Phỉ Ngạo khép hờ mắt nhớ lại vụ tai nạn mấy năm trước, trái tim nhảy lên từng hồi mạnh mẽ. Thời điểm đó Hứa Nhan vừa rời đi không lâu, anh sa vào trong bia rượu và thuốc lá, thậm chí từng đi bar vài lần, sinh hoạt một cách phản khoa học. Kết quả suýt chút nữa đâm chết người, chính mình cũng nằm viện một thời gian.
Anh nghĩ tới chỉ thấy ngực đau xót, cảm xúc tiêu cực nháy mắt bao trùm tâm trí. Từng lo lắng không tìm được cô, từng mong mỏi cô lần nữa xuất hiện trong cuộc đời mình, hi vọng cô chỉ rời đi vì có lí do riêng. Nhưng cái lí do vì tiền kia đã đả kích anh nghiêm trọng.
Bất quá anh có thể không chấp nhất việc đó, dù sao hiện tại đã gặp lại, anh chỉ muốn cùng cô tiếp tục mối quan hệ trước đây. Nhưng không được, thái độ của cô không thích hợp.
Anh muốn hỏi lí do, lại sợ cô sẽ nói, cô đã yêu Bạch Hạo Trì…
Phỉ Ngạo đặt một tay lên trán, nhìn chằm chằm trần nhà đến xuất thần.
Chỉ khi Chu quản gia gọi anh xuống ăn cơm thì anh mới đứng lên, thân hình cao lớn khẽ lung lay một chút, loạng choạng mấy bước rồi cố đứng vững lại.
Anh chậm rãi đi xuống dưới nhà bếp, hướng Chu quản gia đang theo sau mà nói:
“Cho người gọi Trần Thụy đến đây một chuyến.”
Chu quản gia nghe vậy lo lắng nhìn cậu chủ nhà mình, chẳng lẽ cậu chủ lại cảm thấy không khỏe ở đâu?
“Cậu chủ, là đau dạ dày hay…?”
“Hơi đau đầu một chút.”
Phỉ Ngạo không nói nhiều, cố gắng chịu đựng cơn đau đầu đang điên cuồng xuất hiện trong đại não mình.
Chu quản gia nhận lệnh lập tức đứng bên ngoài gọi điện thoại cho bác sĩ Trần, chỉ để lại một mình Phỉ Ngạo trong phòng ăn. Anh cầm đũa lên, nhìn bàn ăn thiếu đi bóng dáng hai người mà làm cách nào cũng không nuốt trôi được.
Không ăn cũng phải ăn, nếu không sau này chở mẹ con Tiểu Vũ ra ngoài, anh lại ngất xỉu thì phải làm sao? Hứa Nhan lần này may mắn thoát nạn, không có nghĩa lần sau cũng may mắn như vậy.
Trần Thụy vừa về nhà không lâu lại bị kéo đến biệt thự của Phỉ Ngạo, nhưng lần này hắn không kêu gào gì mà còn chạy ào ào tới, vẻ mặt lo lắng nhìn anh:
“Phỉ Ngạo, không khỏe à?”
Vừa nói xong đã bị nam nhân nhìn bằng ánh mắt vô cùng hiển nhiên. À phải, bệnh mới gọi hắn tới chứ!
“Cũng do cậu chủ quan với thân thể mình, chờ sau này bệnh liệt giường thì đừng trách ông đây không cảnh cáo!”
Trần Thụy tùy tiện đi tới, vươn tay kéo ghế ngồi xuống rồi nhìn bạn tốt ăn cơm.
Hắn chưa từng thấy nam nhân nào ngốc như vậy, mặc dù nổi tiếng thông minh lạnh lùng nhưng đụng đến chuyện tình cảm là IQ EQ đều tuột xuống mức khó chấp nhận. Vì cô nàng kia làm bao nhiêu chuyện nhưng cứ im im mà giấu như vậy thì ai biết được chứ? Không thể nói trực tiếp thì dùng cách khác khéo léo hơn để ra hiệu cho cô ta biết!
“Này, cậu làm nhiều chuyện cho Hứa Nhan như vậy, không muốn để cô ấy biết sao?”
Phỉ Ngạo liếc mắt nhìn Trần Thụy:
“Chuyện này quan trọng lắm sao?”
“Lạy! Chuyện này vô cùng quan trọng! Nếu để cô ấy biết những gì mà cậu đã làm cho cô ấy thì mới có thể khiến cô ấy cảm động nha!”
Phỉ Ngạo này chín mươi phần trăm là bị va đập ở đầu khi xảy ra tai nạn! Ngươi hi sinh vì người khác mà không hé lộ chút nào thì ai biết được chứ? Muốn người khác dùng trái tim cảm nhận chăng? Mơ tưởng!
Phỉ Ngạo thong thả ăn xong, uống một ngụm nước rồi mới nói:
“Là đàn ông thì không nên kể công cùng vợ.”
“Cô rất mong người đầu tiên mình nhìn thấy khi tỉnh lại là Bạch Hạo Trì?”
Nghe người bên cạnh nói, Hứa Nhan chợt nheo mắt lại, hình ảnh rốt cuộc trở nên rõ nét hơn một chút. Cô giật mình nhìn anh, có chút cứng ngắc mở miệng:
“Không phải.”
Trong lúc ngủ cô vẫn luôn nghe giọng Bạch Hạo Trì thì thầm bên tai mình, vì vậy khi mở mắt ra liền theo bản năng nghĩ là anh ta, không hề đoán trước Phỉ Ngạo sẽ xuất hiện ở nơi này.
“Mẹ…”
Thấy cô tỉnh dậy, Thiên Vũ kêu một tiếng tuột khỏi đùi Phỉ Ngạo rồi vội vàng ôm tay cô. Hứa Nhan thu lại ánh mắt đang nhìn anh, yêu thương nắm lấy mấy ngón tay bé nhỏ mà Thiên Vũ đặt vào lòng bàn tay cô.
Anh đứng lên, đi thẳng ra ngoài mà chẳng nói lời nào khiến Hứa Nhan không khỏi đưa mắt liếc ra cửa. Nam nhân này ăn trúng cái gì? Sao lại tỏ thái độ không vui với cô như vậy?
Cả người cô đều đau muốn chết, làm gì có thời gian chú ý nhiều đến anh, vừa ôm Tiểu Vũ vừa nhắm mắt dưỡng thần. Trên trán như bị người ta khoan ra một cái lỗ to, chỉ cần cử động nhẹ là lập tức truyền tới cảm giác nhức nhối khó chịu.
Nằm một lát liền thấy Hứa Vân trở lại cùng với một vị bác sĩ, nhưng nam nhân kia thì đã không thấy tăm hơi đâu.
“Chị tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào? Muốn uống nước không? Đợi một lát, em đi mua chút đồ cho chị ăn.”
Em gái nhỏ vừa mừng vừa lo, liên tục hỏi cô mấy câu, sau đó như sực nhớ cô vẫn chưa ăn gì liền chạy như bay ra ngoài. Hứa Nhan nhìn theo mà cảm động không thôi. Rốt cuộc thì em gái cô cũng đã lớn rồi, rất hiểu chuyện, sau này không cần lo lắng cho tương lai của con bé nữa.
Bác sĩ bận rộn kiểm tra thân thể Hứa Nhan trong khi Tiểu Vũ vẫn ôm chặt một cánh tay của cô. Ông giúp cô thay băng trên trán, cẩn thận dặn dò:
“Cô Hứa nếu có vấn đề gì thì bấm nút đỏ ở đầu giường, tôi sẽ đến nhìn xem. Hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi khoảng mười ngày là sẽ không sao nữa. Tạm thời đừng hoạt động mạnh.”
“Cảm ơn bác sĩ. Không biết tôi ngủ bao lâu rồi?”
Hứa Nhan tuy không biết mình bị làm sao nhưng vẫn có nhận thức nhất định với thế giới xung quanh, cô cảm giác được bản thân đã ngủ một giấc rất dài.
“Cô ngủ hai ngày rồi, hai ngày này, chồng cô có đến xem mấy lần.”
Vị bác sĩ trung niên cười cười nhìn cô, lại nhìn đứa nhỏ bên cạnh cô, không khỏi cảm thán. Một gia đình thật hạnh phúc, trong giới thượng lưu có rất ít đàn ông chịu bỏ thời gian ân cần ở bên cạnh vợ mình như nam nhân kia, nếu trên báo có đăng tin thì đa phần cũng đều là diễn cho dân chúng xem cả.
Hứa Nhan nghe nhắc tới “chồng” thì ho khẽ:
“Là ai vậy ạ?”
“Không phải người tóc vàng sao? Vậy chẳng lẽ là người tóc đen vừa rồi? Nhưng mà từ lúc cô nhập viện đến giờ mới thấy cậu ta đến...”
Bác sĩ hơi ngạc nhiên, sau đó nói được mấy câu thì nhận ra mình đã quá tọc mạch vào chuyện nhà người khác, vội vàng chào cô rồi đi mất.
Hứa Nhan mím môi, ông ta nói tóc vàng sao? Vậy hẳn là Bạch Hạo Trì không sai, hai ngày vừa qua cô đều nghe giọng anh và tiểu bảo bối. Còn tên Phỉ Ngạo kia, cô nằm viện cũng không thấy đến thăm? Cảm giác này giống hệt năm đó... Một chút thất vọng, hụt hẫng, còn có chua xót.
Cô không hiểu rốt cuộc anh muốn cô trở lại bên cạnh mình làm gì. Ban đầu cô cho rằng Phỉ Ngạo còn chút tình cảm với cô, nhưng bây giờ xem ra không hẳn là vậy. Giá trị lợi dụng bằng không, nhan sắc tầm trung, cũng đã sinh con, có cái gì hấp dẫn anh ta đây? Càng nghĩ càng thấy khẩu vị và tiêu chuẩn của anh những năm này xuống thấp…
Đang lúc cô ôm Thiên Vũ trò chuyện, Hứa Vân trở lại với một chút cháo trên tay, con bé cuống cuồng đổ ra bát như sợ cô không chịu được mà lại ngất đi vậy.
“Em làm cẩn thận chút, coi chừng bỏng.” Cô nhịn không được nhắc nhở một câu.
“Chị hai ngày không ăn gì rồi, sao có thể chịu được chứ? À phải, em vừa gọi cho dì và anh Hạo Trì rồi.”
“À? Vậy sao…”
Hứa Vân đem thức ăn đến cạnh giường, Tiểu Vũ biết điều đỡ mama của mình ngồi lên rồi cầm muỗng, vỗ ngực nói:
“Con sẽ bón cho mama ăn!”
Đứa nhỏ nhà này sao lại thích ra dáng đàn ông như vậy nhỉ? Hỉ mũi còn chưa sạch… Hứa Nhan vừa nghĩ tới đó đã nghe tiếng bụng thằng bé kêu òn ọt, không chút lưu tình bóp bóp gò má trắng mềm của con trai:
“Mau qua bên kia, để dì bón thức ăn cho con.”
Mặc dù đã ăn qua một lần trước đó nhưng bụng nhỏ vẫn phản bội Tiểu Vũ mà reo vang vô cùng đúng lúc. Thằng bé chu chu môi rồi trèo lên ghế ngồi cùng dì mình, tự cầm muỗng múc cháo ăn ngon lành.
Bên ngoài phòng, Trần Thụy khẽ hé cửa nhìn qua rồi đóng lại, cầm điện thoại lên áp vào tai, nhăn nhó nói:
“Vợ yêu của cậu đang ăn cháo, sức khỏe đang hồi phục rồi, tôi có thể về được chưa?”
[Ừ. Có thể]
Chỉ nói đúng ba chữ liền tắt máy, khiến bác sĩ Trần hung tợn mắng mấy câu vào điện thoại rồi mới hậm hực quay đi. Mấy hôm trước, hắn bị bạn tốt “thỉnh” tới bệnh viện này để đề phòng cô gái bên trong xảy ra chuyện, tiền tăng ca thì chả thấy đâu, làm việc mà không được thêm lương cũng quá oan ức.
Phỉ Ngạo nhận điện thoại xong liền vùi đầu tiếp tục xem xét tài liệu bên dưới đưa lên. Mấy ngày trước anh ở cạnh Thiên Vũ không đi làm, lại thêm vấn đề của Hứa Nhan nên bao nhiêu văn kiện hợp đồng vẫn chưa có cơ hội nhìn qua. Lúc này bởi vì tâm trạng không tốt nên tự khóa mình trong phòng làm việc không cho phép người khác làm phiền.
Chu quản gia cũng bị nhốt ở bên ngoài, chỉ có thể lo lắng đi qua đi lại. Sức khỏe của cậu chủ cũng không tốt như vẻ bề ngoài, hai ngày nay ngủ đã ít còn thêm ăn uống không màng, thật sự khiến ông lo muốn chết.
“Cậu chủ, cậu có muốn ăn gì lót dạ không?”
Ông đánh liều gõ cửa phòng làm việc, bên trong không có phản ứng nhưng ông đặc biệt nhẫn nại, tiếp tục gõ cộc cộc.
Phỉ Ngạo không vui lên tiếng:
“Chu quản gia.”
Chu quản gia biết mình đã làm phiền Phỉ Ngạo, song vẫn bình tĩnh nói:
“Nếu cậu chủ không ăn thì rất có thể sẽ xảy ra chuyện như trước kia. Sau này cậu còn phải chăm sóc cho Tiểu Vũ, không nên làm khó chính mình đâu.”
Ông nắm được điểm mấu chốt trong lòng Phỉ Ngạo, nhắc nhở anh về vụ tai nạn xe trước đây, cũng để anh hiểu ra muốn chăm sóc tốt người mình thương thì phải có sức khỏe.
“Được rồi. Cho người nấu một chút đi.”
Phỉ Ngạo khép hờ mắt nhớ lại vụ tai nạn mấy năm trước, trái tim nhảy lên từng hồi mạnh mẽ. Thời điểm đó Hứa Nhan vừa rời đi không lâu, anh sa vào trong bia rượu và thuốc lá, thậm chí từng đi bar vài lần, sinh hoạt một cách phản khoa học. Kết quả suýt chút nữa đâm chết người, chính mình cũng nằm viện một thời gian.
Anh nghĩ tới chỉ thấy ngực đau xót, cảm xúc tiêu cực nháy mắt bao trùm tâm trí. Từng lo lắng không tìm được cô, từng mong mỏi cô lần nữa xuất hiện trong cuộc đời mình, hi vọng cô chỉ rời đi vì có lí do riêng. Nhưng cái lí do vì tiền kia đã đả kích anh nghiêm trọng.
Bất quá anh có thể không chấp nhất việc đó, dù sao hiện tại đã gặp lại, anh chỉ muốn cùng cô tiếp tục mối quan hệ trước đây. Nhưng không được, thái độ của cô không thích hợp.
Anh muốn hỏi lí do, lại sợ cô sẽ nói, cô đã yêu Bạch Hạo Trì…
Phỉ Ngạo đặt một tay lên trán, nhìn chằm chằm trần nhà đến xuất thần.
Chỉ khi Chu quản gia gọi anh xuống ăn cơm thì anh mới đứng lên, thân hình cao lớn khẽ lung lay một chút, loạng choạng mấy bước rồi cố đứng vững lại.
Anh chậm rãi đi xuống dưới nhà bếp, hướng Chu quản gia đang theo sau mà nói:
“Cho người gọi Trần Thụy đến đây một chuyến.”
Chu quản gia nghe vậy lo lắng nhìn cậu chủ nhà mình, chẳng lẽ cậu chủ lại cảm thấy không khỏe ở đâu?
“Cậu chủ, là đau dạ dày hay…?”
“Hơi đau đầu một chút.”
Phỉ Ngạo không nói nhiều, cố gắng chịu đựng cơn đau đầu đang điên cuồng xuất hiện trong đại não mình.
Chu quản gia nhận lệnh lập tức đứng bên ngoài gọi điện thoại cho bác sĩ Trần, chỉ để lại một mình Phỉ Ngạo trong phòng ăn. Anh cầm đũa lên, nhìn bàn ăn thiếu đi bóng dáng hai người mà làm cách nào cũng không nuốt trôi được.
Không ăn cũng phải ăn, nếu không sau này chở mẹ con Tiểu Vũ ra ngoài, anh lại ngất xỉu thì phải làm sao? Hứa Nhan lần này may mắn thoát nạn, không có nghĩa lần sau cũng may mắn như vậy.
Trần Thụy vừa về nhà không lâu lại bị kéo đến biệt thự của Phỉ Ngạo, nhưng lần này hắn không kêu gào gì mà còn chạy ào ào tới, vẻ mặt lo lắng nhìn anh:
“Phỉ Ngạo, không khỏe à?”
Vừa nói xong đã bị nam nhân nhìn bằng ánh mắt vô cùng hiển nhiên. À phải, bệnh mới gọi hắn tới chứ!
“Cũng do cậu chủ quan với thân thể mình, chờ sau này bệnh liệt giường thì đừng trách ông đây không cảnh cáo!”
Trần Thụy tùy tiện đi tới, vươn tay kéo ghế ngồi xuống rồi nhìn bạn tốt ăn cơm.
Hắn chưa từng thấy nam nhân nào ngốc như vậy, mặc dù nổi tiếng thông minh lạnh lùng nhưng đụng đến chuyện tình cảm là IQ EQ đều tuột xuống mức khó chấp nhận. Vì cô nàng kia làm bao nhiêu chuyện nhưng cứ im im mà giấu như vậy thì ai biết được chứ? Không thể nói trực tiếp thì dùng cách khác khéo léo hơn để ra hiệu cho cô ta biết!
“Này, cậu làm nhiều chuyện cho Hứa Nhan như vậy, không muốn để cô ấy biết sao?”
Phỉ Ngạo liếc mắt nhìn Trần Thụy:
“Chuyện này quan trọng lắm sao?”
“Lạy! Chuyện này vô cùng quan trọng! Nếu để cô ấy biết những gì mà cậu đã làm cho cô ấy thì mới có thể khiến cô ấy cảm động nha!”
Phỉ Ngạo này chín mươi phần trăm là bị va đập ở đầu khi xảy ra tai nạn! Ngươi hi sinh vì người khác mà không hé lộ chút nào thì ai biết được chứ? Muốn người khác dùng trái tim cảm nhận chăng? Mơ tưởng!
Phỉ Ngạo thong thả ăn xong, uống một ngụm nước rồi mới nói:
“Là đàn ông thì không nên kể công cùng vợ.”
/63
|