Tuy vết thương trên tay vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng Hứa Nhan vẫn kiên trì muốn đi làm, bởi vì cô thật sự không quen được bao dưỡng như thế này, cho dù người bao nuôi cô là chồng mình cũng không được!
Mới sáng sớm ra đã nháo loạn, Phỉ Ngạo đưa tay bóp bóp trán, cảm thấy có chút đau đầu với cô gái nhỏ này. Trước kia giữa bọn họ có khúc mắc, cho nên lúc đối mặt vẫn khá là ngượng ngùng không tự nhiên, nhưng từ hôm ở nhà dì Hứa về, cô lập tức thay đổi thái độ. Không những tùy tiện hơn trước, quan tâm anh hơn trước, mà cũng đã bắt đầu biết làm nũng rồi.
Anh nhìn đôi tay gắt gao ôm hông mình không chịu buông ra, bất đắc dĩ đành đồng ý:
“Được rồi.”
Hứa Nhan đang vùi đầu sau lưng anh nghe xong liền buông tay, ngoan ngoãn chạy đi chuẩn bị, còn không quên dặn dò:
“Anh đi trước, lát nữa tôi bắt xe buýt hoặc tự lái xe tới là được, tránh cho người khác nghi ngờ.”
Mặc dù là nói vậy, nhưng Phỉ Ngạo vẫn cứng rắn kéo Hứa Nhan đi cùng mình để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cộng thêm tay cô bất tiện, làm sao anh có thể để cô chen chúc trên xe buýt được? Hứa Nhan vốn sợ bị người ta phát hiện, nào ngờ Phỉ Ngạo trực tiếp đưa cô đi từ cửa khác, dùng thang máy chuyên dụng đi thẳng tới tầng cao nhất của công ty, tầng mười!
DINOZ chuyên kinh doanh đá quý cùng trang sức, nhưng cũng đang bành trướng thế lực sang giới giải trí. Chuyện này Hứa Nhan xem như biết được đôi chút, bây giờ càng tiếp xúc với thế giới của người đàn ông này thì lại càng cảm thấy chấn động. Cơ bản thì cô đã hiểu vì sao vô số người liều mạng muốn dựa hơi Phỉ gia như vậy. Bọn họ có năng lực, có tiền, cũng có địa vị nữa, ầy…
Hứa Nhan ngồi xuống ghế, đưa mắt tò mò nhìn quanh, phòng làm việc cũng rất rộng rãi tiện nghi!
Hôm nay Phỉ Ngạo đưa Hứa Nhan đến vì muốn để cô làm quen với môi trường làm việc trước, dù sao tay cô vẫn còn bị thương. Anh nhấc điện thoại bàn, nhấn nút gọi rồi nói một câu:
“Đến phòng làm việc của tôi.”
Trợ lý Hoàng Minh Trạch đang bận rộn chợt bị gọi đến phòng làm việc của tổng giám đốc, vẻ mặt nhất thời có chút khó hiểu. Bình thường vị đại nhân đây rất ghét bị làm phiền, dù hắn là trợ lý nhưng cũng ít có cơ hội gặp mặt đó! Trừ giờ họp ra thì căn bản không thấy bóng dáng tổng giám đốc đâu, phòng làm việc của anh ta có nhà vệ sinh riêng, mà đồ ăn cũng là đưa đến tận nơi!
Tiếng gõ cửa vừa vang lên, bên trong liền truyền ra âm thanh trầm thấp của Phỉ tổng. Hoàng Minh Trạch cẩn thận mở cửa ra, sau đó tiến vào, cúi người chào:
“Phỉ tổng.”
Khóe mắt của hắn liếc thấy đôi giày cao gót của một người phụ nữ, tuy hơi kinh ngạc nhưng tác phong rất chuyên nghiệp, không hề nhìn loạn.
“Đưa thư ký Hứa đi xem công ty, tiện thể giới thiệu cho các phòng làm việc nhận thức cô ấy một chút.”
Thư ký? Hoàng Minh Trạch âm thầm giật mình, trong lòng tự hỏi từ lúc hắn vào DINOZ đến giờ đã bao giờ nghe qua tổng giám đốc có thư ký chưa? Hình như không có mà! Chẳng phải chính anh ta nói không cần thư ký bên mình sao? Hắn thu lại tâm tình, nhanh chóng đáp lời:
“Vâng.”
Mang theo một bụng câu hỏi ngẩng đầu lên nhìn cô gái trong phòng. Khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, ánh mắt to tròn mị hoặc, tóc đen dài được buộc gọn ở phía sau đầu có chút tùy tiện, một vài sợi rơi xuống bên vai, có vẻ nhẹ nhàng đối lập với dung nhan của cô, nhưng cái loại tương phản này khiến người ta không khỏi nhìn lâu thêm một chút. Phụ nữ sau khi lấy chồng luôn hiển lộ ra một loại khí chất dịu dàng và thành thục, mà Hứa Nhan cũng không ngoại lệ.
Thấy người kia nhìn mình tựa hồ như đang đánh giá, cô ho khan một tiếng, quay sang nói với Phỉ Ngạo:
“Tôi đi trước.”
“Ừm. Cứ từ từ chơi.”
Nghe người nọ thản nhiên đáp, dưới chân Hứa Nhan suýt nữa trượt một cái! Có điên hay không! Cô tới đây là để làm việc, vào miệng anh thì giống như đến chủ yếu đi chơi vậy! Căn bản anh ta không hề nghiêm túc chút nào! Nữ nhân trừng mắt liếc anh một cái, sau đó dẫn đầu đi ra khỏi phòng làm việc.
Tâm trạng của Phỉ Ngạo tốt một cách bất thường, thấy cô bày ra dáng vẻ hung dữ với mình cũng không nói gì, chỉ cười nhẹ một cái.
Hoàng Minh Trạch choáng váng thật rồi, người này thế nhưng có thể chọc cho tổng giám đốc cười? Phải biết, trước kia, trừ cười giả tạo ra thì anh ta lúc nào cũng mang vẻ mặt căm thù thế giới hết á! Thư ký Hứa thật là lợi hại!
Hắn vội vàng đuổi theo bóng dáng của cô, ở bên ngoài chào hỏi một phen:
“Xin chào, tôi là Hoàng Minh Trạch, trợ lý của tổng giám đốc.”
Hứa Nhan vừa rồi chỉ lo nhìn Phỉ Ngạo, quên mất người ta, có điểm xấu hổ cười nói:
“Chào anh, tôi là Hứa Nhan, mong anh giúp đỡ.”
“A, tôi có thể gọi thẳng tên cô không?”
“Tất nhiên, vậy tôi gọi anh là Minh Trạch không sao chứ?”
Hoàng Minh Trạch cảm thấy cô gái này được tổng giám đốc để ý nhưng lại không kiêu ngạo, rất là vui mừng làm thân với cô:
“Được, hiện tại tôi đưa cô đi xem phòng làm việc ở mấy tầng dưới một chút. Nếu có gì không hiểu cứ hỏi tôi.”
“Ồ, vậy cảm ơn anh trước, sau này còn phải nhờ vào anh nha.”
Hứa Nhan gật đầu, không ngại làm quen với bạn mới, dù trước kia cô có rất ít bạn thân, nhưng khả năng giao tiếp của cô cũng thuộc hàng biến thái đó! Chủ yếu là dựa vào ngoại hình dễ gây thiện cảm!
Hoàng Minh Trạch không hổ là trợ lý tâm đắc của Phỉ Ngạo, lời ít nhưng dễ hiểu vô cùng, cơ bản là nói một lần Hứa Nhan đã nắm được chi tiết. Sau một buổi sáng, Hứa Nhan gần như đã dạo xong hơn phân nửa công ty, bắp chân cũng có chút mỏi.
Người đàn ông này chẳng những lịch thiệp mà còn rất tinh tế, tuy cô không biểu hiện ra mình bị đau chân nhưng hắn vẫn biết, nửa đường thường dừng lại cho cô ngồi một chút. Bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ Phỉ tổng giao, hắn liền bảo cô ngồi nghỉ tạm, sau đó tự mình bưng đến hai ly nước, một cà phê và một nước lọc.
“Xin lỗi, không biết cô thích uống thứ gì, cho nên lấy nước lọc.”
Hứa Nhan đưa tay cầm lấy, gật đầu nói cảm ơn, sau đó tò mò hỏi:
“Minh Trạch này, Phỉ tổng là người thế nào vậy?”
Mới nửa buổi, cô và trợ lý Hoàng đã tự nhiên hơn nhiều, nói chuyện cũng thoải mái. Thấy cô hỏi, Hoàng Minh Trạch đưa tay đỡ trán:
“Ài. Mặc dù đã làm việc với anh ta ba năm rồi, nhưng tôi vẫn không hiểu nổi tính tình của anh ta. Lúc anh ta im lặng liền toát ra cái loại áp lực vô hình, ép cho tôi đổ cả mồ hôi luôn. Bình thường thì nói chuyện rất nghiêm túc, thỉnh thoảng cũng có cười, nhưng tôi thấy lúc ấy Phỉ tổng còn đáng sợ hơn cả lúc không cười! Túm gọn lại, tôi ở đây chịu khổ cũng là vì lương cao đó!”
Hứa Nhan nghe xong, thử liên hệ tới hình tượng của Phỉ Ngạo khi anh ta ở trước mặt cô, thấy chẳng ăn khớp gì với lời này. Anh ta tuy có vẻ là người nghiêm túc, nhưng ở bên cạnh cô cười rất nhiều kia mà, có gì đáng sợ đâu? Hơn nữa… có những lúc cô còn cảm thấy anh ta hơi hơi đáng yêu, ví dụ như hôm dẫn cô đi hẹn hò!
Ai đó suy nghĩ xong lại được dịp khai thác đời sống riêng tư của sếp tổng:
“Vậy, lịch sử tình trường của anh ấy như thế nào?”
“Hả? Nhắc cái này mới kì lạ, trước giờ tuy Phỉ tổng cũng từng qua lại với không ít phụ nữ, nhưng chưa bao giờ thu thư ký hết, huống chi bây giờ, nghe nói anh ta còn có vợ rồi! Cô là như thế nào vào được vị trí đó vậy?”
Hoàng Minh Trạch vẻ mặt không đổi, giống như cô có nói cô là tình nhân của Phỉ Ngạo thì hắn cũng không ngạc nhiên vậy!
Hứa Nhan nghĩ mãi không tìm được lí do, đành phất phất tay lấp liếm: “Cái này… có chút rắc rối, tôi là em bà con xa của anh ấy.”
Trợn mắt nói dối kiểu này, để Phỉ Ngạo biết được thì không xong! Nhưng mà chắc anh ta sẽ không biết đâu?
Ánh mắt Hoàng Minh Trạch không nhịn được mở to, lúc đầu có chút không tin, nhưng sau đó liên hệ tới thái độ của Phỉ Ngạo và vị trí thư ký của cô, liền gật đầu:
“Thật sao? Chẳng trách vừa rồi hai người có vẻ thân quen như vậy!”
Đối với cô gái này, hắn lại có thêm mấy phần yêu thích. Không chỉ vì cô ấy ở chung một chỗ với hắn rất hòa hợp, mà cô còn xinh xắn, gia thế cũng có vẻ tốt! Đùa sao? Là em bà con xa của Phỉ tổng nha, dù là bà con khác họ, nhưng vẫn có liên hệ!
Đúng lúc hai người đang nói chuyện, phía trước có một cô gái nóng bỏng mặc váy màu đỏ đi tới chỗ máy nước tự động pha cà phê, còn liếc mắt về phía họ.
Hứa Nhan không nhịn được chớp chớp mắt hỏi Hoàng Minh Trạch:
“Cô ấy là người của phòng kế hoạch?”
“A? Cô nói Ly Ly? Trí nhớ của cô tốt thật!”
Hắn không khỏi cảm khái, vừa rồi chỉ giới thiệu một lần mà ngay cả chức vụ cùng mặt của người ta cô cũng có thể nhớ rõ như vậy!
Hứa Nhan không dám khen trí nhớ mình tốt, chẳng qua lúc đó Hoàng Minh Trạch vừa giới thiệu cô là thư ký của Phỉ Ngạo, ánh mắt của người này nhìn về phía cô liền không giấu được ghen tị cùng bài xích, cho nên cô mới chú tâm tới. Cuộc sống của cô sau này chỉ sợ không dễ chịu đâu? Nữ nhân khi yêu là loài động vật nguy hiểm nhất! Lúc này cô mới lờ mờ nhận ra, Phỉ Ngạo không hề thiếu phụ nữ, mà những người này so với cô chẳng có chỗ nào kém cạnh cả, thậm chí nhỉnh hơn nhiều.
Cô bắt đầu lo lắng, trái tim không hiểu sao đập nhanh một chút. Tình địch của cô ở khắp mọi nơi...
Mới sáng sớm ra đã nháo loạn, Phỉ Ngạo đưa tay bóp bóp trán, cảm thấy có chút đau đầu với cô gái nhỏ này. Trước kia giữa bọn họ có khúc mắc, cho nên lúc đối mặt vẫn khá là ngượng ngùng không tự nhiên, nhưng từ hôm ở nhà dì Hứa về, cô lập tức thay đổi thái độ. Không những tùy tiện hơn trước, quan tâm anh hơn trước, mà cũng đã bắt đầu biết làm nũng rồi.
Anh nhìn đôi tay gắt gao ôm hông mình không chịu buông ra, bất đắc dĩ đành đồng ý:
“Được rồi.”
Hứa Nhan đang vùi đầu sau lưng anh nghe xong liền buông tay, ngoan ngoãn chạy đi chuẩn bị, còn không quên dặn dò:
“Anh đi trước, lát nữa tôi bắt xe buýt hoặc tự lái xe tới là được, tránh cho người khác nghi ngờ.”
Mặc dù là nói vậy, nhưng Phỉ Ngạo vẫn cứng rắn kéo Hứa Nhan đi cùng mình để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cộng thêm tay cô bất tiện, làm sao anh có thể để cô chen chúc trên xe buýt được? Hứa Nhan vốn sợ bị người ta phát hiện, nào ngờ Phỉ Ngạo trực tiếp đưa cô đi từ cửa khác, dùng thang máy chuyên dụng đi thẳng tới tầng cao nhất của công ty, tầng mười!
DINOZ chuyên kinh doanh đá quý cùng trang sức, nhưng cũng đang bành trướng thế lực sang giới giải trí. Chuyện này Hứa Nhan xem như biết được đôi chút, bây giờ càng tiếp xúc với thế giới của người đàn ông này thì lại càng cảm thấy chấn động. Cơ bản thì cô đã hiểu vì sao vô số người liều mạng muốn dựa hơi Phỉ gia như vậy. Bọn họ có năng lực, có tiền, cũng có địa vị nữa, ầy…
Hứa Nhan ngồi xuống ghế, đưa mắt tò mò nhìn quanh, phòng làm việc cũng rất rộng rãi tiện nghi!
Hôm nay Phỉ Ngạo đưa Hứa Nhan đến vì muốn để cô làm quen với môi trường làm việc trước, dù sao tay cô vẫn còn bị thương. Anh nhấc điện thoại bàn, nhấn nút gọi rồi nói một câu:
“Đến phòng làm việc của tôi.”
Trợ lý Hoàng Minh Trạch đang bận rộn chợt bị gọi đến phòng làm việc của tổng giám đốc, vẻ mặt nhất thời có chút khó hiểu. Bình thường vị đại nhân đây rất ghét bị làm phiền, dù hắn là trợ lý nhưng cũng ít có cơ hội gặp mặt đó! Trừ giờ họp ra thì căn bản không thấy bóng dáng tổng giám đốc đâu, phòng làm việc của anh ta có nhà vệ sinh riêng, mà đồ ăn cũng là đưa đến tận nơi!
Tiếng gõ cửa vừa vang lên, bên trong liền truyền ra âm thanh trầm thấp của Phỉ tổng. Hoàng Minh Trạch cẩn thận mở cửa ra, sau đó tiến vào, cúi người chào:
“Phỉ tổng.”
Khóe mắt của hắn liếc thấy đôi giày cao gót của một người phụ nữ, tuy hơi kinh ngạc nhưng tác phong rất chuyên nghiệp, không hề nhìn loạn.
“Đưa thư ký Hứa đi xem công ty, tiện thể giới thiệu cho các phòng làm việc nhận thức cô ấy một chút.”
Thư ký? Hoàng Minh Trạch âm thầm giật mình, trong lòng tự hỏi từ lúc hắn vào DINOZ đến giờ đã bao giờ nghe qua tổng giám đốc có thư ký chưa? Hình như không có mà! Chẳng phải chính anh ta nói không cần thư ký bên mình sao? Hắn thu lại tâm tình, nhanh chóng đáp lời:
“Vâng.”
Mang theo một bụng câu hỏi ngẩng đầu lên nhìn cô gái trong phòng. Khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, ánh mắt to tròn mị hoặc, tóc đen dài được buộc gọn ở phía sau đầu có chút tùy tiện, một vài sợi rơi xuống bên vai, có vẻ nhẹ nhàng đối lập với dung nhan của cô, nhưng cái loại tương phản này khiến người ta không khỏi nhìn lâu thêm một chút. Phụ nữ sau khi lấy chồng luôn hiển lộ ra một loại khí chất dịu dàng và thành thục, mà Hứa Nhan cũng không ngoại lệ.
Thấy người kia nhìn mình tựa hồ như đang đánh giá, cô ho khan một tiếng, quay sang nói với Phỉ Ngạo:
“Tôi đi trước.”
“Ừm. Cứ từ từ chơi.”
Nghe người nọ thản nhiên đáp, dưới chân Hứa Nhan suýt nữa trượt một cái! Có điên hay không! Cô tới đây là để làm việc, vào miệng anh thì giống như đến chủ yếu đi chơi vậy! Căn bản anh ta không hề nghiêm túc chút nào! Nữ nhân trừng mắt liếc anh một cái, sau đó dẫn đầu đi ra khỏi phòng làm việc.
Tâm trạng của Phỉ Ngạo tốt một cách bất thường, thấy cô bày ra dáng vẻ hung dữ với mình cũng không nói gì, chỉ cười nhẹ một cái.
Hoàng Minh Trạch choáng váng thật rồi, người này thế nhưng có thể chọc cho tổng giám đốc cười? Phải biết, trước kia, trừ cười giả tạo ra thì anh ta lúc nào cũng mang vẻ mặt căm thù thế giới hết á! Thư ký Hứa thật là lợi hại!
Hắn vội vàng đuổi theo bóng dáng của cô, ở bên ngoài chào hỏi một phen:
“Xin chào, tôi là Hoàng Minh Trạch, trợ lý của tổng giám đốc.”
Hứa Nhan vừa rồi chỉ lo nhìn Phỉ Ngạo, quên mất người ta, có điểm xấu hổ cười nói:
“Chào anh, tôi là Hứa Nhan, mong anh giúp đỡ.”
“A, tôi có thể gọi thẳng tên cô không?”
“Tất nhiên, vậy tôi gọi anh là Minh Trạch không sao chứ?”
Hoàng Minh Trạch cảm thấy cô gái này được tổng giám đốc để ý nhưng lại không kiêu ngạo, rất là vui mừng làm thân với cô:
“Được, hiện tại tôi đưa cô đi xem phòng làm việc ở mấy tầng dưới một chút. Nếu có gì không hiểu cứ hỏi tôi.”
“Ồ, vậy cảm ơn anh trước, sau này còn phải nhờ vào anh nha.”
Hứa Nhan gật đầu, không ngại làm quen với bạn mới, dù trước kia cô có rất ít bạn thân, nhưng khả năng giao tiếp của cô cũng thuộc hàng biến thái đó! Chủ yếu là dựa vào ngoại hình dễ gây thiện cảm!
Hoàng Minh Trạch không hổ là trợ lý tâm đắc của Phỉ Ngạo, lời ít nhưng dễ hiểu vô cùng, cơ bản là nói một lần Hứa Nhan đã nắm được chi tiết. Sau một buổi sáng, Hứa Nhan gần như đã dạo xong hơn phân nửa công ty, bắp chân cũng có chút mỏi.
Người đàn ông này chẳng những lịch thiệp mà còn rất tinh tế, tuy cô không biểu hiện ra mình bị đau chân nhưng hắn vẫn biết, nửa đường thường dừng lại cho cô ngồi một chút. Bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ Phỉ tổng giao, hắn liền bảo cô ngồi nghỉ tạm, sau đó tự mình bưng đến hai ly nước, một cà phê và một nước lọc.
“Xin lỗi, không biết cô thích uống thứ gì, cho nên lấy nước lọc.”
Hứa Nhan đưa tay cầm lấy, gật đầu nói cảm ơn, sau đó tò mò hỏi:
“Minh Trạch này, Phỉ tổng là người thế nào vậy?”
Mới nửa buổi, cô và trợ lý Hoàng đã tự nhiên hơn nhiều, nói chuyện cũng thoải mái. Thấy cô hỏi, Hoàng Minh Trạch đưa tay đỡ trán:
“Ài. Mặc dù đã làm việc với anh ta ba năm rồi, nhưng tôi vẫn không hiểu nổi tính tình của anh ta. Lúc anh ta im lặng liền toát ra cái loại áp lực vô hình, ép cho tôi đổ cả mồ hôi luôn. Bình thường thì nói chuyện rất nghiêm túc, thỉnh thoảng cũng có cười, nhưng tôi thấy lúc ấy Phỉ tổng còn đáng sợ hơn cả lúc không cười! Túm gọn lại, tôi ở đây chịu khổ cũng là vì lương cao đó!”
Hứa Nhan nghe xong, thử liên hệ tới hình tượng của Phỉ Ngạo khi anh ta ở trước mặt cô, thấy chẳng ăn khớp gì với lời này. Anh ta tuy có vẻ là người nghiêm túc, nhưng ở bên cạnh cô cười rất nhiều kia mà, có gì đáng sợ đâu? Hơn nữa… có những lúc cô còn cảm thấy anh ta hơi hơi đáng yêu, ví dụ như hôm dẫn cô đi hẹn hò!
Ai đó suy nghĩ xong lại được dịp khai thác đời sống riêng tư của sếp tổng:
“Vậy, lịch sử tình trường của anh ấy như thế nào?”
“Hả? Nhắc cái này mới kì lạ, trước giờ tuy Phỉ tổng cũng từng qua lại với không ít phụ nữ, nhưng chưa bao giờ thu thư ký hết, huống chi bây giờ, nghe nói anh ta còn có vợ rồi! Cô là như thế nào vào được vị trí đó vậy?”
Hoàng Minh Trạch vẻ mặt không đổi, giống như cô có nói cô là tình nhân của Phỉ Ngạo thì hắn cũng không ngạc nhiên vậy!
Hứa Nhan nghĩ mãi không tìm được lí do, đành phất phất tay lấp liếm: “Cái này… có chút rắc rối, tôi là em bà con xa của anh ấy.”
Trợn mắt nói dối kiểu này, để Phỉ Ngạo biết được thì không xong! Nhưng mà chắc anh ta sẽ không biết đâu?
Ánh mắt Hoàng Minh Trạch không nhịn được mở to, lúc đầu có chút không tin, nhưng sau đó liên hệ tới thái độ của Phỉ Ngạo và vị trí thư ký của cô, liền gật đầu:
“Thật sao? Chẳng trách vừa rồi hai người có vẻ thân quen như vậy!”
Đối với cô gái này, hắn lại có thêm mấy phần yêu thích. Không chỉ vì cô ấy ở chung một chỗ với hắn rất hòa hợp, mà cô còn xinh xắn, gia thế cũng có vẻ tốt! Đùa sao? Là em bà con xa của Phỉ tổng nha, dù là bà con khác họ, nhưng vẫn có liên hệ!
Đúng lúc hai người đang nói chuyện, phía trước có một cô gái nóng bỏng mặc váy màu đỏ đi tới chỗ máy nước tự động pha cà phê, còn liếc mắt về phía họ.
Hứa Nhan không nhịn được chớp chớp mắt hỏi Hoàng Minh Trạch:
“Cô ấy là người của phòng kế hoạch?”
“A? Cô nói Ly Ly? Trí nhớ của cô tốt thật!”
Hắn không khỏi cảm khái, vừa rồi chỉ giới thiệu một lần mà ngay cả chức vụ cùng mặt của người ta cô cũng có thể nhớ rõ như vậy!
Hứa Nhan không dám khen trí nhớ mình tốt, chẳng qua lúc đó Hoàng Minh Trạch vừa giới thiệu cô là thư ký của Phỉ Ngạo, ánh mắt của người này nhìn về phía cô liền không giấu được ghen tị cùng bài xích, cho nên cô mới chú tâm tới. Cuộc sống của cô sau này chỉ sợ không dễ chịu đâu? Nữ nhân khi yêu là loài động vật nguy hiểm nhất! Lúc này cô mới lờ mờ nhận ra, Phỉ Ngạo không hề thiếu phụ nữ, mà những người này so với cô chẳng có chỗ nào kém cạnh cả, thậm chí nhỉnh hơn nhiều.
Cô bắt đầu lo lắng, trái tim không hiểu sao đập nhanh một chút. Tình địch của cô ở khắp mọi nơi...
/63
|