CHƯƠNG 2: TIẾP TỤC ĂN
Tỉnh lại đã là chuyện của ngày hôm sau, theo bản năng cô mở mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Nhớ lại đêm qua mình uống say Dung sẽ đưa mình về nhà cô ấy nhưng mà... nơi này không phải nhà Dung! Vậy đây là đâu?? Cố nhớ lại chuyện tối qua nhưng tất cả chỉ là một mảng trống rỗng. Bỗng cửa phòng tắm mở ra, cô nhìn sang thì bắt gặp ách... một người đàn ông, quan trọng là anh ta không mặc quần áo. Cô đỏ mặt nhanh chóng quay đi! Dù gì thì cô vẫn còn rất thuần khiết nha. Cứ không mặt quần áo đưa cô nhìn như vậy cũng cảm thấy ngại a~. Nhưng mà nhớ lại hình dáng người đàn ông kia thực rất đẹp mắt nha! Thực muốn sờ thử một lần !
Anh nhìn thấy cô đỏ mặt quay đi thì cảm thấy rất thành tựu. Mặc dù rất nhiều đàn bà mê luyến anh như vậy nhưng không hiểu sao khi cô nhìn hắn đỏ mặt lại cảm thấy có chút hư vinh. Cảm nhận được cặp mắt nóng rực của anh cô bối rối nhưng mà cô nhanh chóng nhận ra một điều khi cô ngồi dậy vô tình chiếc chăn rơi xuống thắt lưng hơn nữa người cô không mảnh vải nên bị nhìn hết rồi!
Nhanh chóng túm lấy chăn che lại cơ thể, nhìn thấy hành động đó của cô mắt anh xẹt qua một tia buồn cười. Cái gì cần thấy anh cơ bản đã thấy hết cái gì không nên thấy anh cũng thấy luôn rồi. Trong mắt anh hành động của cô chính là ngây thơ và thừa thải. Anh nhanh chóng bước lại gần cô, cô lập tức lùi lại cơ bản là muốn trốn chạy a~. Cơ bản bị người ta thấy hết lại còn không biết người ta là ai chuyện này mà để gia đình cô biết chắc chắn sẽ tăng huyết áp mà chết !
Nhìn thấy cô không ngừng cố gắng cách xa hắn lập tức một cỗ lửa giận muốn bùng phát. Hắn không phải là ma quỷ gì đâu, cô tránh xa hắn như vậy làm gì?!! Túm lấy cô lôi vào trông ngực ép buộc cô nhìn hắn.
-Nhìn tôi!
Lời nói không chút nào mềm mại mang theo cơn lạnh lẽo thấu xương của chủ nhân giọng nói ép buộc người ta như mệnh lệnh! Không tự chủ cô nhìn hắn !
-Anh là ai? Đây là đâu? Sao tôi ở đây?
Cơn giận anh bùng phát dữ dội. Suốt thời gian qua anh luôn nhớ đến cô mà cô lại không nhớ hắn!
-Em không nhớ tôi??!
-Ừm...ách chúng ta đã từng gặp nhau sao?
-Được em không nhớ cũng không sao! ... Bởi vì tôi sẽ làm cho em nhớ tôi là ai và 'vĩnh viễn' em cũng không thể quên tôi!
Nói xong anh lập tức cuối xuống hôn lên môi cô hung hăng giày xéo. Nụ hôn của anh mang theo ba phần bá đạo, ba phần tức giận, ba phần chiếm hữu cùng với một phần nhớ nhung ép cô đến nghẹt thở. Cảm nhận người ngọc thở không nổi nữa mới luyến tiếc rời khỏi môi cô.
Cô bị hôn đến mềm nhũn cả người phải dựa vào ngực hắn. Thấy cô như vậy đôi mắt anh ánh lên vẻ tà ác, nhân lúc cô không để ý không tiếng động mở ngăn tủ lấy ra một hộp thuốc, mở nắp lấy thuốc bỏ vào miệng mà không ai hay biết! (ta như một con heo ngay đây mà nhìn này! Không ai hay con khỉ gì?!)
Sau đó lại cuối xuống hôn cô lần nữa khi cô còn ngây người hắn nhanh chóng bắt cô nuốt xuống viên thuốc.
-Anh cho tôi nuốt cái gì?!
Tuy bị hôn đến choáng váng nhưng bản năng của một sát thủ vẫn khiến cô lấy lại bình tĩnh và phân tích mọi thứ! Nghe cô hỏi anh cũng không lập tức trả lời mà thông thả bước xuống giường lấy chiếc khăn quấn quanh khụ.. khụ.. bộ vị quan trọng rồi đến ghế sôpha ngồi xuống ung dung bật TV lên xem.
Cô nghi ngờ nhưng không biết thế nào bản năng cảm nhận được cũng chẳng tốt lành gì nên ngay lập tức tìm quần áo mặt vào mà tẩu thoát, nhưng mà thật con mẹ nó không thấy quần áo cô đâu. Đơn giản là đêm qua đã được anh vo thành một nùi vướt trong góc phòng tắm. Cẩn thận liếc nhìn người đàn ông đang nhàn nhã xem TV cô cẩn thận quấn lấy chăn bước đến tủ quần áo gần đó. Bên trong toàn là quần áo đàn ông cơ bản không có cái gì cô mặc được ngoài chiếc áo sơ mi của anh. Cô đành lấy chiếc áo có vẻ hơi nhỏ hơn mấy cái khác một chút cô mặc vào.
Chiếc áo cổ rộng lộ ra xương quai xanh gợi cảm của cô. Chiếc áo vừa vặn chạm đến đầu gối cô phơi ra toàn bộ đôi chân thon dài trắng nõn nà. Chiếc áo rộng nên mỗi bước đi của cô làm cho chiếc áo cũng phất lên khiến người ta không tự chủ mà mơ màng. Tuy bật TV nhưng anh lúc nào cũng để ý hành động người nào đó. Cũng đến giờ phát tác rồi. Cảm nhận toàn thân càng ngày càng nóng cô lập tức nhớ đến viến thuốc anh đưa cho cô uống. Cô biết tác dụng của nó là gì rồi! Nhưng mà có gì khác nhau khi biết và không biết chứ?! Tóm lại đều cần trải qua hoan ái mới hết thuốc sao?! Dù sao cũng chẳng phải trung trinh liệt nữ gì! Vậy thì thêm một lần quan hệ cũng có làm sao??! Nghĩ thông suốt, cô bước đến gần người đàn ông kia, ôm lấy anh từ đằng sau.
-Được rồi anh muốn cái gì?!
-Muốn em!
Đơn giản hai chữ mà khẳng định điều người đàn ông này ham muốn. Muốn cô?!
-Được vậy thì đến đây!
Chậm rãi quay đầu lại nhìn gương mặt tuyệt sắc của cô, anh vừa nói:
-Tôi nhớ người cần tôi đáng lẽ ra phải là em chứ nhỉ?
Nhìn người đàn ông này cô biết hắn có tính tự chủ cao, tính chiếm hữu và lòng tự ái càng cao hơn đàn ông khác nhiều!
-Vậy anh muốn điều gì?
-Cầu xin tôi muốn em!
Đơn giản vài chữ cũng khiến cô choáng váng cứ nghĩ anh sẽ muốn tiền tai quyền lực anh lại chỉ muốn cô cầu xin anh. Điều này nằm ngoài dự đoán của cô. Thấy cô thất thần suy nghĩ anh híp đôi mắt lại lộ ra tia nguy hiểm.
-Sao vậy? Không được?
-Không phải chỉ là hơi ngạc nhiên một chút thôi!
Nói xong cô nhanh chóng ôm anh. Đôi môi anh đào hé mở:
-Cầu xin anh muốn tôi!!
Anh hơi đứng người nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh ôm lấy cô đến bên giường, đặt xuống:
-Là do em nói tôi không ép buộc.! Cho nên sau này có chuyện gì em cũng đừng hòng hối hận!
Nói xong không cho cô kịp suy nghĩ đã hôn cô.
-Bảo bối nói cho tôi biết tên của em!
-Ưm...Lâm..Mạn...Điệp!
-Điệp nhi...Nhớ rõ tôi, tôi tên là Lãnh Ngạo.!
Cô không biết gì nữa bởi vì thuốc đã phát tác rồi!
-Điệp Nhi. . .
Tràn ngập tình dục, thấp giọng nhẹ kêu ra tiếng, anh gắt gao dán trên thân thể mê người của Lâm Mạn Điệp, cố gắng khắc chế một lớp lại một lớp sóng dục vọng trong cơ thể, không ngừng từ bụng dưới kêu gào, nóng rực truyền đến, khiêu khích hắn trận trận tê dại mất hồn.
-Điệp Nhi, em thật đẹp. . .
Khẽ cắn môi, nhưng vẫn không ngăn được tiếng kêu rên từ trong cổ bật ra như cũ, đôi tay xinh đẹp thon dài của anh chậm rãi quấn lấy vòng eo tinh xảo không tỳ vết, trắng nõn hoàn mỹ của cô, cũng ở đó mà vuốt ve tới tới lui lui.
-Ưm. . .
Thân thể đã tựa hồ có chút không kềm chế được, trong sự lưu luyến, thân thể cô bắt đầu chậm rãi không còn cứng ngắc, thay vào đó biến thành một loại mềm mại, một loại nhu hòa tựa hồ có thể hấp dẫn hút người ta đi vào. Trên gương mặt xinh đẹp, dâng lên hai đóa hoa đỏ ửng, hồng hồng, quyến rũ, yêu kiều tạo nên một phong thái khác lạ. Anh thấy cô như thế, trái tim không khỏi rung động, khuôn mặt tuấn tú khẽ nhíu, bụng dưới căng thẳng lợi hại. Hai mắt có chút đỏ hồng, hô hấp cũng biến thành càng thêm dồn dập, khí tức nóng hổi chưa đựng dục vọng không ngừng phun trên người bóng hình xinh đẹp dưới cơ thể , không khỏi khiêu khích thở nhẹ.
Không để ý hơi thở, ngón tay anh chậm rãi xẹt qua bụng bằng phẳng trắng như tuyết của Mạn Điệp, không ngừng đi dạo trên cái rốn đáng yêu mượt mà, thỉnh thỏang lại in lên nó một nụ hôn thân mật. Lâm Mạn Điệp giờ phút này, trên thân thể hoàn mỹ trẳng nõn không còn cái gì che chắn. Thấy tình hình này, cổ họng anh không tự giác giật giật, khuôn mặt hoàn hảo không khỏi mê ly, ánh mắt cũng biến thành càng thêm cực nóng. Hắn nhìn nhìn khuôn mặt Mạn Điệp cũng mê ly như thế, cùng cặp môi đỏ mọng kiều nhuận hé mở.
Hai người trong hồ tình cảm mãnh liệt, nghe được tiếng hít vào của cô, anh rất muốn ngẩng đầu đến hỏi, chính là anh không có cách nào khiến cho mình làm như vậy, chỉ trừng mắt không nháy một cái nhìn chằm chằm vào hoa viên bí mật của cô.
-Điệp Nhi. . . .
Anh thấp giọng lẩm bẩm, trong mắt là nỗi mê đắm. Thấy vậy, cô cắn chặt đôi môi, cố gắng không để cho mình than nhẹ ra tiếng. Thân thể hư không một hồi lại một hồi, tình cảm mãnh liệt cũng một lớp cao hơn một lớp, anh tinh tường cảm giác được, dưới thân thể của mình, lúc này một mảnh kêu gào. . . . Cả người gắt gao dán vào nhau, anh mở hai chân cô, làm cho chỗ cứng rắn như sắt của mình chen chúc vào vị trí giữa hai chân thon dài cân xứng kia, tiếp đó ngẩng đầu, vẻ mặt mê loạn nhìn cô, khó có thể che dấu mừng rỡ cùng quyến luyến nói:
-Điệp Nhi, anh muốn đi vào.
Cô bắt đầu mê mang mở mắt ra nhìn về phía anh, lúc đầu không rõ lời của anh. Nhưng sau khi hiểu ý, mặt mũi lại đỏ bừng, vội vàng quay đầu đi, khép hờ hai mắt. Biểu hiện của cô, ngượng ngùng giống như xử nữ, vô tình trêu chọc tâm hồn anh. Thấy vậy, hắn đau đớn kêu lên một tiếng, mang theo ba phần lỗ mãng, ba phần cuồng nhiệt không thể kìm nén được. Duỗi hai tay ra ôm mặt anh, môi mỏng rơi thẳng xuống, mà đồng thời, hạ thân hơi dùng sức, trực tiếp trầm xuống mà vào. Bất thình lình bị tiến vào, trong cơ thể như tê liệt khó có thể chịu được, hai tay cô nắm chặt, thân thể đau đớn cũng cong lại. Anh biết cô vẫn còn chưa rõ ràng chuyện này thân thể vẫn còn non nớt vì hành động bất ngờ của anh mà co rút khiến anh phát đau.
Nhìn Mạn Tuyết, lồng ngực gợi cảm đẹp hoàn hảo của anh bởi vì dục vọng mà không ngừng phập phồng, vì giờ phút này cô bị anh bất ngờ đi vào mà không ngừng xiết chặt, càng lúc càng chặt khiến dục vọng anh sôi trào. Rất muốn vui sướng phóng thích dục vọng khiến anh gần như phát điên trong cơ thể ra, chính là anh biết, chính mình giờ phút này tuyệt đối không thể động đậy. Thân thể cứng còng, ôn nhu hôn lên lông mày của cô vì bất ngờ mà nhíu chặt lại, theo một đường xuống phía dưới, chậm rãi đi xuống bộ ngực sữa phập phồng, nhẹ nhàng hôn liếm, mút cắn khiến nàng cho thích ứng sự hiện hữu của mình, bàn tay anh không ngừng vuốt ve hai chân cân xứng tinh xảo của cô, da thịt trơn bóng nõn nà, thân thể trắng nõn lung linh, muốn cho cô bình tĩnh lại. Dưới sự dẫn dắt của anh cô nhanh chóng thích ứng:
-Điệp Nhi. . . . . .
Cảm giác được thân thể cô thực sự đã chậm rãi thích ứng chính mình, anh nặng nề thở ra một hơi. Không bao giờ khắc chế dục vọng kêu gào trong cơ thể nữa, cố hết sức nói một câu. Tiếp đó, liền động thân chậm rãi nhẹ nhàng ra vào.
-Ưm. . . . . .
Cô đóng chặt hai mắt lại, cảm thấy ý thức của mình theo mỗi một động tác của anh mà biến thành yếu ớt, hai tay cô ôn nhu, gắt gao bấu vào sau lưng anh, trong sự kích động cùng khẩn trương, bất giác móng tay ấn thật sâu, ở trên mặt lưng kéo ra từng đạo dấu vết gợi cảm cực nóng.
-Điệp Nhi, Điệp Nhi. .
Trong vong tình, anh một lần lại một lần kêu tên cô, theo một lớp lại một lớp sóng tình cảm mãnh liệt đánh sâu vào, cả trái tim trầm luân thật sâu. Mạn Điệp vòng quanh cổ anh, biểu lộ mềm mại đáng yêu, hai chân không khỏi trèo lên thắt lưng anh, thừa nhận trận trận cảm giác lạ lẫm mà sảng khoái trong cơ thể, cả người hiện ra màu ửng hồng hấp dẫn.
Trong phòng, một mảnh động lòng người, tình cảm mãnh liệt, trên giường, hai người gắt gao ôm nhau, dây dưa thật sâu, tiếng thở dốc, tiếng hoan ái, tiếng ngâm khẽ, cùng tiếng tim đập động lòng người thật lâu không dứt. . . . . .
/6
|