Từ trên cầu thang bước xuống một người con trai dáng vóc cao ráo, mặc trên người bộ vest đen, khuôn mặt điển trai, nhiều chi tiết sắc sảo. Tổng quát: Đẹp như đúc từ tượng ra.
Vừa xuống xong bậc cầu thang cuối cùng. Phía nhà bếp vang lên một tiếng người phụ nữ:"Không ăn sáng mà lên công ty luôn à con?"
Anh đáp lại:"Vâng"
"Làm việc ít thôi. Lo mà kiếm vợ đi để ba mẹ con còn bế cháu nữa"
Anh thở dài. Cầm tập tài liệu mà trợ lí đưa cho rồi bước ra cửa. Mẹ anh còn nói vọng thêm một câu khiến anh xém ngã:"24 rồi! Già rồi! Coi chừng ế nha con!"
Trên con xe ô tô đen đang chạy vun vút trên đường. Bên trong, anh đang ngồi vắt chéo chân, tay phải chống cằm, chán nản nhìn ra bên ngoài.
Nam trợ lí quan sát anh qua chiếc gương, không khí quá im ắng, anh ta liền nói:"Giám đốc. Mẫu thiết kế mùa hè năm nay vẫn chưa có ai đạt đủ yêu cầu của chúng ta. Bây giờ nên làm sao ạ?"
"Tìm tiếp"
"Vâng"
Anh. Lâm Huỳnh Thiên. Tổng giám đốc của Lâm Thị. Là một công ty đứng top đầu của thế giới. Chỉ một lời nói đùa cũng khiến cho vài công ty nhỏ hơn Lâm Thị phải phá sản trong vòng 1s.
Tính cách của anh thì rất là lạnh lùng, cọc cằn và ít nói. Nên nhiều việc mà anh làm, ba mẹ anh có thấy thì cũng chẳng thèm khuyên hay là để ý gì cả. Nhưng họ chỉ để ý là..
Liệu con trai của chúng ta sẽ có vợ không? Chúng ta sẽ có cháu để bồng không?
Đó. Đó là vấn đề ba mẹ anh luôn lo lắng. Còn anh thì kiểu: Mặc kệ sự đời. Thích trôi qua sao thì cứ trôi. Công việc là trên hết!
Xe vẫn đang chạy rất nhanh thì đột nhiên một cô gái lao ra, miệng còn đang ngậm một lát bánh mì. Nam tài xế thì đạp phanh gấp, va chạm nhẹ vào người cô gái.
Cô gái hơi sốc. Tưởng bản thân bị ảo giác đen đỏ nên chạy qua. Cô vội vàng đứng dậy, cúi người tỏ vẻ xin lỗi rồi chạy đi. Tài xế mở cửa định đi ra xin lỗi thì cô đã chạy mất tiêu.
Anh ta liền về lại xe. Nhìn qua chiếc kính. Mặt Huỳnh Thiên đen như đít nồi. Tài xế liền vội càng giải thích:"Xin lỗi giám đốc. Lúc nãy tôi không để ý, xém chút nữa là tông chết người đi đường"
"Mù à?"
"Xin lỗi giám đốc. Bữa sau tôi không giám nữa"
"Lái xe"
"Vâng vâng"
Nam tài xế luống cuống khởi động ô tô rồi lái đi. Người lúc nãy bị tài xế kia tông trúng tên là Tự Uyên, 20 tuổi. là một nhân viên giao hàng của một cửa tiệm nhỏ.
Tính cách của cô rất hoạt bát, năng động, vui vẻ và hòa đồng. Bình thường thì khá vô tri nhưng lúc tức giận thì không ai ngăn cản nỗi nắm đấm của cô.
Quay trở lại. Cô chạy vào cửa tiệm. Nơi mình làm việc. Vừa vào đã cười tươi như hoa, như chưa sảy ra chuyện gì, và nói chuyện rất vui vẻ:"Buổi sáng vui vẻ nha bác"
"Ừm. Cháu cũng vậy"
Một người đàn ông lớn tuổi đang nấu thức ăn nhanh, của đơn đặt hàng tiếp theo. Cô cũng mau chóng đi vào thay đồ của nhân viên rồi cầm lấy túi hàng và chuồn lẹ ra ngoài:"Cháu đi đây ạ"
"Đi cẩn thận nhá!"
"Vâng ạ"
Vừa trả lời thì cô đã lái xe máy đi mất hút. Chủ tiệm vừa cười vừa thở dài vì có một cô nhân viên quá nhiệt tình và năng động như thế.
Trên đường. Cô rất nhiệt tình cảm nhận không khí trong lành của ngày mới. Nhìn ngắm thế giới xung quanh, khám phá những thứ mới mẻ. Mới thoáng đó đã đến địa điểm mà người đặt hàng cần.
Cô dừng lại, xuống xe, nhìn lên tòa nhà cao chót vót kia. Nuốt một ngụm nước miếng rồi rón rén bước vào. Cô cũng nhiệt tình thấy ai cũng cúi chào. Chắc đó là thói quen của cô.
Tới văn phòng. Cô gọi người đặt đồ ăn ra lấy. Cô ta đi tới, nhìn vào đống đồ ăn trên tay cô rồi chê bài:"Eo! Kinh thế. Tưởng tiệm đó ngon chứ! Ai dè toàn mất đồ toàn là dầu mỡ thế này. Muốn tôi ăn để béo chết tôi à?"
"A! Xin lỗi quý khách. Đồ chiên thì phải dùng dầu chứ ạ?"
"Thì vậy đó. Nhưng giờ tôi không muốn lấy nữa. Nhìn đi. Cái này! Cái kia! Cái kia nữa. Nguội hết rồi. Không ngon gì hết" Cô ta chỉ trỏ tùm lum, mặt thể hiện sự ghét bỏ cực kì.
Cô khi này đã nhịn hết nổi rồi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh vì.. Khách Hàng Là Thượng Đế!
Tự Uyên nở một nụ cười gượng gạo, nói lời cuối cùng:"Bà chị này! Cô không muốn lấy vì chê nó nhiều dầu ăn sẽ béo đúng không ạ?"
Cô ta gật đầu. Tự Uyên nói tiếp:"Vậy thì sao bà chị đây không nhìn lại bản thân xem mình đã béo hay chưa? Hằng ngày bà chị này ăn kiêng hay sao mà không có ăn dầu vậy hả? Thích bom hàng không?"
Người đối diện cô có vẻ tức giận vì trong câu nói của cô có ám chỉ rằng cô ta béo. Cô ta liền giật lấy túi đồ ăn rồi ném vào người cô:"Một con nhân viên giao hàng nhỏ mà dám dạy đời tao? Đùa à? Cầm lấy tiền rồi cút đi" Cô ta còn vứt một tờ tiền trị giá 500 nghìn xuống đất rồi quay người rời đi.
Tự Uyên siết chặt hai tay, cố gắng kiềm chế cơn giận, quần áo đồ cũng bẩn hết rồi. Sau khi tất cả rời đi hết, cô thở dài một cái, cúi xuống lượm tiền lên rồi đi về:"Chắc về nghỉ làm nhân viên giao hàng quá!"
Vừa xuống xong bậc cầu thang cuối cùng. Phía nhà bếp vang lên một tiếng người phụ nữ:"Không ăn sáng mà lên công ty luôn à con?"
Anh đáp lại:"Vâng"
"Làm việc ít thôi. Lo mà kiếm vợ đi để ba mẹ con còn bế cháu nữa"
Anh thở dài. Cầm tập tài liệu mà trợ lí đưa cho rồi bước ra cửa. Mẹ anh còn nói vọng thêm một câu khiến anh xém ngã:"24 rồi! Già rồi! Coi chừng ế nha con!"
Trên con xe ô tô đen đang chạy vun vút trên đường. Bên trong, anh đang ngồi vắt chéo chân, tay phải chống cằm, chán nản nhìn ra bên ngoài.
Nam trợ lí quan sát anh qua chiếc gương, không khí quá im ắng, anh ta liền nói:"Giám đốc. Mẫu thiết kế mùa hè năm nay vẫn chưa có ai đạt đủ yêu cầu của chúng ta. Bây giờ nên làm sao ạ?"
"Tìm tiếp"
"Vâng"
Anh. Lâm Huỳnh Thiên. Tổng giám đốc của Lâm Thị. Là một công ty đứng top đầu của thế giới. Chỉ một lời nói đùa cũng khiến cho vài công ty nhỏ hơn Lâm Thị phải phá sản trong vòng 1s.
Tính cách của anh thì rất là lạnh lùng, cọc cằn và ít nói. Nên nhiều việc mà anh làm, ba mẹ anh có thấy thì cũng chẳng thèm khuyên hay là để ý gì cả. Nhưng họ chỉ để ý là..
Liệu con trai của chúng ta sẽ có vợ không? Chúng ta sẽ có cháu để bồng không?
Đó. Đó là vấn đề ba mẹ anh luôn lo lắng. Còn anh thì kiểu: Mặc kệ sự đời. Thích trôi qua sao thì cứ trôi. Công việc là trên hết!
Xe vẫn đang chạy rất nhanh thì đột nhiên một cô gái lao ra, miệng còn đang ngậm một lát bánh mì. Nam tài xế thì đạp phanh gấp, va chạm nhẹ vào người cô gái.
Cô gái hơi sốc. Tưởng bản thân bị ảo giác đen đỏ nên chạy qua. Cô vội vàng đứng dậy, cúi người tỏ vẻ xin lỗi rồi chạy đi. Tài xế mở cửa định đi ra xin lỗi thì cô đã chạy mất tiêu.
Anh ta liền về lại xe. Nhìn qua chiếc kính. Mặt Huỳnh Thiên đen như đít nồi. Tài xế liền vội càng giải thích:"Xin lỗi giám đốc. Lúc nãy tôi không để ý, xém chút nữa là tông chết người đi đường"
"Mù à?"
"Xin lỗi giám đốc. Bữa sau tôi không giám nữa"
"Lái xe"
"Vâng vâng"
Nam tài xế luống cuống khởi động ô tô rồi lái đi. Người lúc nãy bị tài xế kia tông trúng tên là Tự Uyên, 20 tuổi. là một nhân viên giao hàng của một cửa tiệm nhỏ.
Tính cách của cô rất hoạt bát, năng động, vui vẻ và hòa đồng. Bình thường thì khá vô tri nhưng lúc tức giận thì không ai ngăn cản nỗi nắm đấm của cô.
Quay trở lại. Cô chạy vào cửa tiệm. Nơi mình làm việc. Vừa vào đã cười tươi như hoa, như chưa sảy ra chuyện gì, và nói chuyện rất vui vẻ:"Buổi sáng vui vẻ nha bác"
"Ừm. Cháu cũng vậy"
Một người đàn ông lớn tuổi đang nấu thức ăn nhanh, của đơn đặt hàng tiếp theo. Cô cũng mau chóng đi vào thay đồ của nhân viên rồi cầm lấy túi hàng và chuồn lẹ ra ngoài:"Cháu đi đây ạ"
"Đi cẩn thận nhá!"
"Vâng ạ"
Vừa trả lời thì cô đã lái xe máy đi mất hút. Chủ tiệm vừa cười vừa thở dài vì có một cô nhân viên quá nhiệt tình và năng động như thế.
Trên đường. Cô rất nhiệt tình cảm nhận không khí trong lành của ngày mới. Nhìn ngắm thế giới xung quanh, khám phá những thứ mới mẻ. Mới thoáng đó đã đến địa điểm mà người đặt hàng cần.
Cô dừng lại, xuống xe, nhìn lên tòa nhà cao chót vót kia. Nuốt một ngụm nước miếng rồi rón rén bước vào. Cô cũng nhiệt tình thấy ai cũng cúi chào. Chắc đó là thói quen của cô.
Tới văn phòng. Cô gọi người đặt đồ ăn ra lấy. Cô ta đi tới, nhìn vào đống đồ ăn trên tay cô rồi chê bài:"Eo! Kinh thế. Tưởng tiệm đó ngon chứ! Ai dè toàn mất đồ toàn là dầu mỡ thế này. Muốn tôi ăn để béo chết tôi à?"
"A! Xin lỗi quý khách. Đồ chiên thì phải dùng dầu chứ ạ?"
"Thì vậy đó. Nhưng giờ tôi không muốn lấy nữa. Nhìn đi. Cái này! Cái kia! Cái kia nữa. Nguội hết rồi. Không ngon gì hết" Cô ta chỉ trỏ tùm lum, mặt thể hiện sự ghét bỏ cực kì.
Cô khi này đã nhịn hết nổi rồi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh vì.. Khách Hàng Là Thượng Đế!
Tự Uyên nở một nụ cười gượng gạo, nói lời cuối cùng:"Bà chị này! Cô không muốn lấy vì chê nó nhiều dầu ăn sẽ béo đúng không ạ?"
Cô ta gật đầu. Tự Uyên nói tiếp:"Vậy thì sao bà chị đây không nhìn lại bản thân xem mình đã béo hay chưa? Hằng ngày bà chị này ăn kiêng hay sao mà không có ăn dầu vậy hả? Thích bom hàng không?"
Người đối diện cô có vẻ tức giận vì trong câu nói của cô có ám chỉ rằng cô ta béo. Cô ta liền giật lấy túi đồ ăn rồi ném vào người cô:"Một con nhân viên giao hàng nhỏ mà dám dạy đời tao? Đùa à? Cầm lấy tiền rồi cút đi" Cô ta còn vứt một tờ tiền trị giá 500 nghìn xuống đất rồi quay người rời đi.
Tự Uyên siết chặt hai tay, cố gắng kiềm chế cơn giận, quần áo đồ cũng bẩn hết rồi. Sau khi tất cả rời đi hết, cô thở dài một cái, cúi xuống lượm tiền lên rồi đi về:"Chắc về nghỉ làm nhân viên giao hàng quá!"
/41
|