Sau khi kết hôn, Uyển Tình được chăm sóc tận tình trước nay chưa từng có, bởi vì mẹ Từ đau lòng con dâu, chờ mong làm bà nội, dường như cái gì cũng không cho cô làm.
Mẹ Từ chăm sóc cô rất cẩn thận, bình thường khi mua thức ăn cũng phải chọn cẩn thận. Xung quanh thị trấn có người chuyên làm đồ ăn cho phụ nữ có thai, bà con thường xuyên chạy tới nhà họ mua, còn tự mình nấu, dù sao cũng không thể dính thuốc sâu. Gà vịt đều là để cho cha Từ mang từ nông thôn lên, tất cả đều là do nhà nuôi, toàn là gà vịt dân dã, còn thuận tiện mang theo một ít thức ăn từ dưới quê lên.
Đến ngày mùa, cha Từ không đi được, mẹ Từ còn tự mình quay về. Trù nghệ của cô tuy không được tốt lắm, nhưng làm việc cẩn thận, Uyển Tình chỉ nhìn qua một lần, liền rất an tâm về an toàn thực phẩm. Hơn nữa nguyên vật liệu được đảm bảo, cô cũng an tâm để rồi ăn nhiều hơn, cô rất là vừa lòng.
Muốn ăn gà muốn ăn vịt, Từ gia có mấy con, toàn bộ đều hầm canh cho Uyển Tình. Uyển Tình cẩm thấy ngượng ngùng, nhưng mẹ Từ nói có lợi với đứa bé, về sau khi sinh đứa nhỏ, trên người sẽ không mắc bệnh sởi, hơn nữa còn có rất nhiều vị dụ thực tế.
Uyển Tình nghe vậy, rất cố gắng uống canh gà vịt, nghĩ rằng mẹ Từ chăm sóc mình như vậy, sau này khi sinh ra đứa nhỏ, ba Từ mẹ Từ sẽ trả giá càng nhiều, người thân của Từ gia cũng sẽ tặng đồ, bốn vạn đồng kia của Từ Trọng, cô lấy hai ba vạn trở lại là tốt rồi, còn số tiền còn lại. Bất quá phỏng chừng Từ Trọng sẽ không cần, cô vụng trộm lưu trước đi……
Ngày hai mươi tháng sáu, Uyển Tình cảm thấy bụng có động tĩnh, Từ Trọng cuống quít đưa cô vào bệnh viện, mẹ Từ cũng gọi điện về nông thôn báo tin, ba Từ cùng một đám người vội vàng vào thành.
Uyển Tình nằm viện một đêm, sáng hôm sau mới bắt đầu đau. Cô muốn sinh thường, nghe nói sinh thường sẽ tối đối với đứa nhỏ. Nhưng một ngày đau đớn, vẫn không sinh được, đành phải sinh mổ, rốt cục ngày hai mươi hai cũng sinh đôi một nam một nữ, cả Từ gia sung sướng.
Uyển Tình dường như mệt mất nửa cái mạng, nghĩ rằng sẽ nuôi hai đứa con như thế nào, nằm ở trên giường có điểm u buồn, nhíu mày lại. Nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, lại khôi phục lại tinh thần như trước. Sinh đều đã sinh rồi, tổng cần phải cố gắng. Hiện tại không thể dựa vào ai, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Từ gia tự nhiên quan tâm đầy đủ tới cô, tuy rằng cô cảm thấy rất có lỗi với bọn họ, nhưng sức khỏe là tiền vốn, đứa nhỏ càng quan trọng, cho nên cũng không có khách khí với bọn họ. Dù sao bốn vạn đồng đặt ở chỗ Từ Trọng, cùng lắm khi ly hôn một phần cũng không cần, toàn bộ báo đáp ân tình của bọn họ!
Sau khi xuất viện cô ở cữ ở trong căn phòng mình thuê, bởi vì có hai đứa bé, mẹ TỪ sợ một mình không chăm sóc tốt nên gọi cả chị gái của Từ Trọng tới. Chị gái của Từ Trọng đã sinh hai đứa con trai, đứa lớn nhất đã học tiểu học, mấy năm gần đây cũng chuyên ở nhà chăm đứa nhỏ, cũng coi như có kinh nghiệm.
Uyển Tình ngồi ở trên giường nhìn hai người bận rộn, thấy quyết định bản thân kết hôn giả với Từ Trọng là đúng. Nếu chỉ có một mình cô, tháng này không biết nên làm như thế nào, cho dù thuê bảo mẫu, người ta cũng không chăm sóc tốt như mẹ Từ___mẹ Từ là đang chăm sóc cháu nội.
Cô càng ngày càng cảm thấy phần ân tình này như một ngọn núi lớn, không biết tương lai khi ly hôn sẽ như thế nào.
Trong nhà của Từ Trọng còn có bà nội, một đống cháu nội, ở giữa còn có cháu ngoại, Từ Trọng là nhỏ tuổi nhất, bà nội Từ cũng hiểu anh nhất. Chỉ là bà nội Từ đã lớn tuổi, mọi người không dám để cho bà ngồi xe, nên bà không thể vào trong thành thăm Uyển Tình.
Sauk hi Uyển Tình sinh, trước đó chưa từng có người mang thai long phụng, bà nội Từ càng thêm kích động, vẫn muốn tới xem, nhưng bị ba Từ và Từ Trọng khuyên, không để bà tới. Sau trăng tròn của đứa nhỏ, bà không chờ được nữa, ở nhà không ngừng thúc dục ba Từ, bên này nhận được tin tức không còn cách nào khách, đợi thêm nửa tháng nữa, thu thập một chút mang theo Uyển Tình trở về.
Trước khi đi mẹ Từ còn tặng hồng bao cho chủ nhà, Uyển Tình nghĩ tập tục nơi này thật nhiều, may mắn có người cùng, bằng không chạm vào điều kiêng kị của người khác cũng không biết.
Uyển Tình vốn nghĩ Thái Bình chỉ là một nơi đi ngang qua để ngắm cảnh mà thôi, không nghĩ tới còn có ngày quay lại, lần này đi, ít nhất cũng phải ở mấy tháng, nhịn không được có chút cảm khái.
Từ gia không ở trấn trên, cách trấn hai dặm mới tới thôn. Phong cảnh trong thôn rất đẹp, người dân lại thuần phác. Uyển Tình vừa đi, tự nhiên có người vây xem, cũng khen cô xinh đẹp, nói Từ Trọng có phúc. Từ Trọng chỉ cười ngây ngô, Uyển Tình lại cảm thấy áp lực.
Nhà của Từ Trọng có hai tầng, anh và Uyển Tình ngủ ở tầng trên, buổi tối thì khóa cửa phòng. Từ Trọng kéo chăn chiếu ra, bắt đầu trải xuống dưới sàn, Uyển Tình bế đứa nhỏ tới chiếc giường ngủ.
Uyển Tình lo lăng hỏi: “Tất cả mọi người đều nhìn thấy, về sau em muốn đi, anh phải làm sao bây giờ?”
“Đừng lo lắng. Nông dân ở nơi này thích đi ra ngoài làm công kiếm tiền, cho dù anh có ly hôn, hai người có tách ra, nơi này trừ những người ở trong nhà, người bên ngoài cũng không có người sẽ biết đâu. Hiện tại kết hôn hay ly hôn đều phải tới huyện làm, khi thời gian không sai biệt lắm, em đi tới huyện, lý do đã có sẵn, anh làm việc ở bên kia, không thể để em và đứa nhỏ ở nơi này? Đến lúc đó chúng ta vụng trộm ly hôn, em nén đi, không chừng còn giấu giếm được mấy tháng người trong nhà mới biết.”
“Thực xin lỗi anh.” Uyển Tình thở dài. Bất quá cũng không có biện pháp, bọn họ đã kết hôn: muốn tách ra, phải ly hôn.
Từ Trọng phải làm việc, một tuần ở nhà được nhiều nhất hai ngày, bọn họ đóng cửa lại thì phân giường ngủ, cũng không có người phát hiện. Chỉ là nửa đêm lúc đứa nhỏ đói bụng phải cho bú sữa mẹ lại hơi bất tiện, mỗi lần đều phải để Từ Trọng vào toilet. Mà thời tiết mùa hè, trước mặt anh Uyển Tình không thể không mặc kín đáo một chút, cũng rất khó chịu. Nhưng anh đi rồi, khuya khoắt khi đứa nhỏ tỉnh, không có người mở cửa hộ, Uyển Tình cố xoay nắm cửa, lại gây ồn ào, thường thường mệt muốn khóc.
Dưỡng đứa nhỏ, so với trong tưởng tượng của cô còn vất vả hơn nhiều. Đến Tết Trung Nguyên, Từ gia hóa vàng mã cho những người đã mất, Uyển Tình nhớ tới Từ Khả Vy, rầu rĩ không vui, mẹ Từ nhìn cô một cái, hỏi: “Ba mẹ con hạ tang ở nơi nào?” Uyển Tình nói ba mẹ không còn, Từ gia nghĩ ba mẹ cô đều đã mất.
“Vĩnh Ninh.”
Tháng ba là sinh tế của Từ Khả Vy, tháng tư thanh minh, có chết, Uyển tình cũng muốn viếng mộ, nhưng mang theo đứa nhỏ rất bất tiện, vẫn là không đi. Hiện tại là tết Trung Nguyên, cũng không thể đi. Sang năm đi, sang năm mang theo đứa nhỏ cùng đi.
“Vĩnh Ninh cũng không tính quá xa, mất một ngày thì đến nơi.” Mẹ Từ đưa sấp giấy tiền cho cô, “Con đốt hai đống giấy tiền ở bên cạnh đi cho bọn họ đi, để bọn họ tới đây nhận. Chờ đứa nhỏ lớn hơn một chút, bảo Từ Trọng mang theo đứa nhỏ cùng đi với con đến viếng mộ.”
“Nơi này đốt sẽ thu được sao?”
“Sẽ thu được, chúng ta đều đốt như vậy. Nơi này của chúng ta có người từ Phúc Kiến gả tới, ngày lễ tết khi đốt vàng mã cũng phải đốt cho cha mình, bọn họ đều đốt ở chỗ này.”
Uyển Tình gật đầu, thành tâm thành ý đốt cho Từ Khả Vy hai đống, yên lặng nhớ kỹ tình hình gần đây của chính mình, nói chuyện của đứa nhỏ.
Trăm ngày của đứa nhỏ trùng vào dịp nghỉ dài hạn của ngày quốc khánh, trong thôn có vài người đến thành phố lớn để học tập cũng quay về, mẹ Từ nói Uyển Tình có vận khí tốt, vì để cho cô quen thuộc mọi người xung quanh, đưa cô đi nhận biết những người đó.
Lần này không chỉ chúc mừng trăm ngày của đứa nhỏ, cũng là bù tiệc cưới của Uyển Tình và Từ Trọng, trong nhà chuẩn bị trước.
Mẹ Từ chăm sóc cô rất cẩn thận, bình thường khi mua thức ăn cũng phải chọn cẩn thận. Xung quanh thị trấn có người chuyên làm đồ ăn cho phụ nữ có thai, bà con thường xuyên chạy tới nhà họ mua, còn tự mình nấu, dù sao cũng không thể dính thuốc sâu. Gà vịt đều là để cho cha Từ mang từ nông thôn lên, tất cả đều là do nhà nuôi, toàn là gà vịt dân dã, còn thuận tiện mang theo một ít thức ăn từ dưới quê lên.
Đến ngày mùa, cha Từ không đi được, mẹ Từ còn tự mình quay về. Trù nghệ của cô tuy không được tốt lắm, nhưng làm việc cẩn thận, Uyển Tình chỉ nhìn qua một lần, liền rất an tâm về an toàn thực phẩm. Hơn nữa nguyên vật liệu được đảm bảo, cô cũng an tâm để rồi ăn nhiều hơn, cô rất là vừa lòng.
Muốn ăn gà muốn ăn vịt, Từ gia có mấy con, toàn bộ đều hầm canh cho Uyển Tình. Uyển Tình cẩm thấy ngượng ngùng, nhưng mẹ Từ nói có lợi với đứa bé, về sau khi sinh đứa nhỏ, trên người sẽ không mắc bệnh sởi, hơn nữa còn có rất nhiều vị dụ thực tế.
Uyển Tình nghe vậy, rất cố gắng uống canh gà vịt, nghĩ rằng mẹ Từ chăm sóc mình như vậy, sau này khi sinh ra đứa nhỏ, ba Từ mẹ Từ sẽ trả giá càng nhiều, người thân của Từ gia cũng sẽ tặng đồ, bốn vạn đồng kia của Từ Trọng, cô lấy hai ba vạn trở lại là tốt rồi, còn số tiền còn lại. Bất quá phỏng chừng Từ Trọng sẽ không cần, cô vụng trộm lưu trước đi……
Ngày hai mươi tháng sáu, Uyển Tình cảm thấy bụng có động tĩnh, Từ Trọng cuống quít đưa cô vào bệnh viện, mẹ Từ cũng gọi điện về nông thôn báo tin, ba Từ cùng một đám người vội vàng vào thành.
Uyển Tình nằm viện một đêm, sáng hôm sau mới bắt đầu đau. Cô muốn sinh thường, nghe nói sinh thường sẽ tối đối với đứa nhỏ. Nhưng một ngày đau đớn, vẫn không sinh được, đành phải sinh mổ, rốt cục ngày hai mươi hai cũng sinh đôi một nam một nữ, cả Từ gia sung sướng.
Uyển Tình dường như mệt mất nửa cái mạng, nghĩ rằng sẽ nuôi hai đứa con như thế nào, nằm ở trên giường có điểm u buồn, nhíu mày lại. Nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, lại khôi phục lại tinh thần như trước. Sinh đều đã sinh rồi, tổng cần phải cố gắng. Hiện tại không thể dựa vào ai, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Từ gia tự nhiên quan tâm đầy đủ tới cô, tuy rằng cô cảm thấy rất có lỗi với bọn họ, nhưng sức khỏe là tiền vốn, đứa nhỏ càng quan trọng, cho nên cũng không có khách khí với bọn họ. Dù sao bốn vạn đồng đặt ở chỗ Từ Trọng, cùng lắm khi ly hôn một phần cũng không cần, toàn bộ báo đáp ân tình của bọn họ!
Sau khi xuất viện cô ở cữ ở trong căn phòng mình thuê, bởi vì có hai đứa bé, mẹ TỪ sợ một mình không chăm sóc tốt nên gọi cả chị gái của Từ Trọng tới. Chị gái của Từ Trọng đã sinh hai đứa con trai, đứa lớn nhất đã học tiểu học, mấy năm gần đây cũng chuyên ở nhà chăm đứa nhỏ, cũng coi như có kinh nghiệm.
Uyển Tình ngồi ở trên giường nhìn hai người bận rộn, thấy quyết định bản thân kết hôn giả với Từ Trọng là đúng. Nếu chỉ có một mình cô, tháng này không biết nên làm như thế nào, cho dù thuê bảo mẫu, người ta cũng không chăm sóc tốt như mẹ Từ___mẹ Từ là đang chăm sóc cháu nội.
Cô càng ngày càng cảm thấy phần ân tình này như một ngọn núi lớn, không biết tương lai khi ly hôn sẽ như thế nào.
Trong nhà của Từ Trọng còn có bà nội, một đống cháu nội, ở giữa còn có cháu ngoại, Từ Trọng là nhỏ tuổi nhất, bà nội Từ cũng hiểu anh nhất. Chỉ là bà nội Từ đã lớn tuổi, mọi người không dám để cho bà ngồi xe, nên bà không thể vào trong thành thăm Uyển Tình.
Sauk hi Uyển Tình sinh, trước đó chưa từng có người mang thai long phụng, bà nội Từ càng thêm kích động, vẫn muốn tới xem, nhưng bị ba Từ và Từ Trọng khuyên, không để bà tới. Sau trăng tròn của đứa nhỏ, bà không chờ được nữa, ở nhà không ngừng thúc dục ba Từ, bên này nhận được tin tức không còn cách nào khách, đợi thêm nửa tháng nữa, thu thập một chút mang theo Uyển Tình trở về.
Trước khi đi mẹ Từ còn tặng hồng bao cho chủ nhà, Uyển Tình nghĩ tập tục nơi này thật nhiều, may mắn có người cùng, bằng không chạm vào điều kiêng kị của người khác cũng không biết.
Uyển Tình vốn nghĩ Thái Bình chỉ là một nơi đi ngang qua để ngắm cảnh mà thôi, không nghĩ tới còn có ngày quay lại, lần này đi, ít nhất cũng phải ở mấy tháng, nhịn không được có chút cảm khái.
Từ gia không ở trấn trên, cách trấn hai dặm mới tới thôn. Phong cảnh trong thôn rất đẹp, người dân lại thuần phác. Uyển Tình vừa đi, tự nhiên có người vây xem, cũng khen cô xinh đẹp, nói Từ Trọng có phúc. Từ Trọng chỉ cười ngây ngô, Uyển Tình lại cảm thấy áp lực.
Nhà của Từ Trọng có hai tầng, anh và Uyển Tình ngủ ở tầng trên, buổi tối thì khóa cửa phòng. Từ Trọng kéo chăn chiếu ra, bắt đầu trải xuống dưới sàn, Uyển Tình bế đứa nhỏ tới chiếc giường ngủ.
Uyển Tình lo lăng hỏi: “Tất cả mọi người đều nhìn thấy, về sau em muốn đi, anh phải làm sao bây giờ?”
“Đừng lo lắng. Nông dân ở nơi này thích đi ra ngoài làm công kiếm tiền, cho dù anh có ly hôn, hai người có tách ra, nơi này trừ những người ở trong nhà, người bên ngoài cũng không có người sẽ biết đâu. Hiện tại kết hôn hay ly hôn đều phải tới huyện làm, khi thời gian không sai biệt lắm, em đi tới huyện, lý do đã có sẵn, anh làm việc ở bên kia, không thể để em và đứa nhỏ ở nơi này? Đến lúc đó chúng ta vụng trộm ly hôn, em nén đi, không chừng còn giấu giếm được mấy tháng người trong nhà mới biết.”
“Thực xin lỗi anh.” Uyển Tình thở dài. Bất quá cũng không có biện pháp, bọn họ đã kết hôn: muốn tách ra, phải ly hôn.
Từ Trọng phải làm việc, một tuần ở nhà được nhiều nhất hai ngày, bọn họ đóng cửa lại thì phân giường ngủ, cũng không có người phát hiện. Chỉ là nửa đêm lúc đứa nhỏ đói bụng phải cho bú sữa mẹ lại hơi bất tiện, mỗi lần đều phải để Từ Trọng vào toilet. Mà thời tiết mùa hè, trước mặt anh Uyển Tình không thể không mặc kín đáo một chút, cũng rất khó chịu. Nhưng anh đi rồi, khuya khoắt khi đứa nhỏ tỉnh, không có người mở cửa hộ, Uyển Tình cố xoay nắm cửa, lại gây ồn ào, thường thường mệt muốn khóc.
Dưỡng đứa nhỏ, so với trong tưởng tượng của cô còn vất vả hơn nhiều. Đến Tết Trung Nguyên, Từ gia hóa vàng mã cho những người đã mất, Uyển Tình nhớ tới Từ Khả Vy, rầu rĩ không vui, mẹ Từ nhìn cô một cái, hỏi: “Ba mẹ con hạ tang ở nơi nào?” Uyển Tình nói ba mẹ không còn, Từ gia nghĩ ba mẹ cô đều đã mất.
“Vĩnh Ninh.”
Tháng ba là sinh tế của Từ Khả Vy, tháng tư thanh minh, có chết, Uyển tình cũng muốn viếng mộ, nhưng mang theo đứa nhỏ rất bất tiện, vẫn là không đi. Hiện tại là tết Trung Nguyên, cũng không thể đi. Sang năm đi, sang năm mang theo đứa nhỏ cùng đi.
“Vĩnh Ninh cũng không tính quá xa, mất một ngày thì đến nơi.” Mẹ Từ đưa sấp giấy tiền cho cô, “Con đốt hai đống giấy tiền ở bên cạnh đi cho bọn họ đi, để bọn họ tới đây nhận. Chờ đứa nhỏ lớn hơn một chút, bảo Từ Trọng mang theo đứa nhỏ cùng đi với con đến viếng mộ.”
“Nơi này đốt sẽ thu được sao?”
“Sẽ thu được, chúng ta đều đốt như vậy. Nơi này của chúng ta có người từ Phúc Kiến gả tới, ngày lễ tết khi đốt vàng mã cũng phải đốt cho cha mình, bọn họ đều đốt ở chỗ này.”
Uyển Tình gật đầu, thành tâm thành ý đốt cho Từ Khả Vy hai đống, yên lặng nhớ kỹ tình hình gần đây của chính mình, nói chuyện của đứa nhỏ.
Trăm ngày của đứa nhỏ trùng vào dịp nghỉ dài hạn của ngày quốc khánh, trong thôn có vài người đến thành phố lớn để học tập cũng quay về, mẹ Từ nói Uyển Tình có vận khí tốt, vì để cho cô quen thuộc mọi người xung quanh, đưa cô đi nhận biết những người đó.
Lần này không chỉ chúc mừng trăm ngày của đứa nhỏ, cũng là bù tiệc cưới của Uyển Tình và Từ Trọng, trong nhà chuẩn bị trước.
/643
|