Mỹ thiếu niên ngồi bên cạnh Phan Văn Thiệu tên là Tiểu Lâm, tầm 18, 19 tuổi, đang là học sinh, nhưng lại rất quen thuộc với những nơi như thế này.
Hắn biết tâm tình Phan Văn Thiệu không tốt lắm, vì vậy không nói nhiều, chỉ yên lặng giúp y rót rượu.
Phan Văn Thiệu cũng không có gì ý gì khác, chỉ muốn có người cùng mình uống rượu thôi.
Cho đến khi uống đã nửa say, Phan Văn Thiệu dùng một tay ôm bả vai Tiểu Lâm, khẽ dướn lên hôn má hắn một cái.
Tiểu Lâm khẽ nhíu mày, Phan Văn Thiệu biết hắn không thích mùi nước hoa trên người mình. Thật ra cái gì y cũng biết, lúc đó có rất nhiều người nói những lời khó nghe về y, nhưng y không quan tâm. Có lúc y còn hi vọng mọi người cứ càng ầm ĩ càng tốt, sẽ chọc cha và chị gái càng giận, chỉ cần bọn họ không vui, thì y sẽ thấy vui vẻ.
Hồi đó còn là thiếu niên, luôn có ý nghĩ chống lại mọi người, muốn đối đầu với cả gia đình, thoáng một cái đã ba mươi. Bây giờ y cũng không rõ thứ mình muốn lúc ban đầu là gì nữa.
Có lẽ cứ theo thói quen mà làm thôi.
Lúc tiểu Lâm cau mày nhăn mặt, Phan Văn Thiệu cũng không còn hứng thú, định để hắn đi ra ngoài.
Thế nhưng, đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Phan Văn Thiệu ngẩng đầu nhìn, thấy người đang đứng ngoài cửa là Tiêu Thời.
Trong nháy mắt, Phan Văn Thiệu theo bản năng muốn thu lại cánh tay đang quàng trên vai Tiểu Lâm xuống, nhưng mà, y lại thôi không làm như thế. Sao phải vội rụt tay về chứ? Giống như y có tật giật mình.
Tiêu Thời thấy Phan Văn Thiệu đang ôm một mỹ thiếu niên cũng không hề mất hứng, đi thẳng vào phòng ngồi xuống.
Phan Văn Thiệu ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu đến tìm tôi?”
Tiêu Thời gật đầu thừa nhận “Có được hay không?”
Lúc này Phan Văn Thiệu mới buông cánh tay trên vai Tiểu Lâm xuống “Có chuyện gì?”
Tiểu Lâm ngồi lại ngay ngắn, trong lúc nhất thời tò mò quan sát Tiêu Thời.
Tiêu Thời ngồi xuống bên cạnh Phan Văn Thiệu, hỏi y: “Buổi tối có rảnh không?”
Phan Văn Thiệu ngẩn người, tối ngày hôm qua rõ ràng hai người bọn họ không nói gì nhiều, mà lúc đó y cũng đã từ chối, không nghĩ tới bây giờ Tiêu Thời lại chủ động tìm y. Y bắt đầu có chút không rõ, Tiêu Thời rốt cuộc có ý gì.
Thấy Phan Văn Thiệu không trả lời, giọng nói Tiêu Thời có chút tiếc nuối, “Không rảnh à?”
Phan Văn Thiệu liếc mắt nhìn Tiểu Lâm, Tiểu Lâm cũng đang nhìn Phan Văn Thiệu.
Trong lòng y cân nhắc, tự nhận thấy sự cân nhắc này có chút dư thừa, mặc dù họ quen biết, nhưng phân lượng Tiêu Thời trong lòng Phan Văn Thiệu lại lớn hơn rất nhiều.
Nhưng trước khi đồng ý, y liền tiến lên thì thầm vào tai hắn: “Tối hôm qua, tôi đã nói rõ với cậu, cậu chủ động hẹn tôi có suy nghĩ kỹ chưa?”
Y nghĩ Tiêu Thời sẽ từ chối, dù thế cũng chẳng sao, nếu không định làm đến bước cuối cùng thì thôi.
Không ngờ Tiêu Đơi lại gật đầu đồng ý.
Lúc này Phan Văn Thiệu vô cùng ngạc nhiên, y nhìn về phía Tiêu Thời, hỏi lại: “Cậu định làm thật?”
Tiêu Thời nói: “Ừ.”
Phan Văn Thiệu nghe hắn trả lời dứt khoát như thế, ngược lại cảm thấy Tiêu Thời có gì đó rất mờ ám, y chần chờ một lúc, chụp lấy bả vai Tiêu Thời nói: “Có lái xe không? Mau đi đi.”
Tiêu Thời lên tiếng: “Có.”
Lúc đứng dậy, Phan Văn Thiệu mới nhớ tới Tiểu Lâm vẫn đang ngồi bên cạnh, lúc này đang mất hứng nhìn y. Phan Văn Thiệu móc 100 trong ví nhét vào tay hắn “Tối nay coi như tôi mời cậu uống rượu.”
Tiểu Lâm lập tức vui vẻ, nhận tiền nói: “Cám ơn Phan thiếu.”
Phan Văn Thiệu để cho Tiêu Thời lái xe, về nhà hắn.
Dường như vừa vào trong cửa, y liền vội vàng ép sát Tiêu Thời lên tường, dùng sức hôn hắn.
Thật ra thì y không cần cấp thiết đến thế, nhưng y nhớ đến câu nói trước đó của Tiêu Thời, chỉ cần Tiêu Thời phản kháng, y sẽ không nói gì mà rời đi.
Thế nhưng Tiêu Thời lại không phản kháng.
Phan Văn Thiệu đè Tiêu Thời ở trên giường, rốt cuộc, lúc này Tiêu Thời cũng phối hợp với y. Mặc dù Tiêu Thời nhìn qua hiển nhiên không quen, nhưng vẫn cố thả lỏng thân thể mặc cho Phan Văn Thiệu xâm phạm.
Ngay khi rời khỏi người Tiêu Thời, Phan Văn Thiệu ngồi ở mép giường sững sờ.
Tiêu Thời chống tay ngồi dậy, hỏi y: “Sao thế?”
Phan Văn Thiệu giơ tay lên che mặt, y không biết mình nghĩ thế nào, thân thể được thỏa mãn nhưng đồng thời trong lòng lại cảm thấy rối loạn vô cùng.
Nhiều năm trước khi y quen biết Tiêu Thời, y chưa từng có cảm giác này.
Tiêu Thời khoác một tay lên vai y, dường như nhận ra sự khác thường của y.
Phan Văn Thiệu miễn cưỡng cười cười, hỏi: “Kỹ thuật của tôi thế nào?”
Tiêu Thời nói: “Cũng không tệ lắm.”
Sau câu đối thoại đó, giữa hai người xuất hiện trầm mặc ngắn ngủi.
Sau đó, Tiêu Thời hỏi y: “Hôm nay tâm tình không tốt à?”
Phan Văn Thiệu xoay đầu lại nhìn Tiêu Thời.
Vẻ mặt Tiêu Thời rất bình tĩnh, phảng phất có thể trấn an lòng người.
Phan Văn Thiệu bật thốt lên: “Hôm nay tôi đi gặp ba mẹ và chị của tôi.”
“Bọn họ khiến anh không vui?” Tiêu Thời hỏi y.
Phan Văn Thiệu sững sờ, không biết trả lời Tiêu Thời như thế nào.
Tiêu Thời đột nhiên đưa tay nắm bả vai Phan Văn Thiệu, để cho y tựa vào trong lồng ngực mình.
Phan Văn Thiệu ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt có chút nghi ngờ.
Tiêu Thời hôn lên trán của y, nói: “Anh có thể kể cho tôi nghe.”
Phan Văn Thiệu nghe vậy cười một tiếng “Có cái gì tốt mà nói.”
Tiêu Thời nhẹ nhàng nói: “Cha mẹ tôi vì tai nạn xe cộ mà qua đời, khi đó em trai tôi còn nhỏ, họ hàng mang nó đi, còn tôi đã hiểu chuyện cho nên không có ai muốn nhận nuôi tôi, tôi chỉ có thể đến viện mồ côi. Ở viện mồ côi mặc dù không bị bắt nạt, nhưng sống cũng chẳng vui vẻ gì, ý nghĩ duy nhất là sau này trưởng thành có thể tự kiếm tiền, tự nuôi mình.”
Phan Văn Thiệu nghe Tiêu Thời kể về chuyện xưa, khẽ đưa tay nắm lấy tay hắn.
Tiêu Thời nói tiếp: “Khi còn bé tôi luôn nghĩ sau này lớn lên sẽ nhận em trai về, nhưng lúc trưởng thành lại không nghĩ vậy, tôi nhận ra tôi và nó như người xa lạ, nó có cuộc sống riêng và gia đình của nó, tại sao lại phải đi quấy rầy nó? Cho nên tôi vẫn không liên lạc với nó, mãi cho tới lúc nó tìm đến tôi.”
Phan Văn Thiệu lẳng lặng nghe, không khỏi hỏi: “Thật ra cậu không nở bỏ rơi nó đúng không?”
Tiêu Thời: “Tôi không biết đi dành dật cái gì, cũng không biết thể hiện cảm xúc của mình, nó tới vay tiền tôi, tôi liền cho nó mượn, nó cầm được tiền lại muốn đi, tôi cũng không cản nó.”
“Có hối hận không?” Phan Văn Thiệu hỏi.
Lúc này Tiêu Thời khẽ gật đầu.
Phan Văn Thiệu xoay người quỳ xuống, tách hai chân ngồi trên đùi Tiêu Thời, sau đó ôm đầu hắn áp vào lồng ngực mình, như đang an ủi.
Tiêu Thời ôm lấy eo Phan Văn Thiệu.
Bọn họ đều không mặc quần áo, làn da tiếp xúc thân mật với nhau, gần sát như thế, trong lòng lại bắt đầu ngứa ngáy.
Tiêu Thời nói: “Thật ra nghe thì lằng nhằng rắc rối, nhưng nếu trải qua rồi lại thấy rất đơn giản, bây giờ nhớ lại thì thấy chẳng có gì, đến lượt anh.”
Phan Văn Thiệu nghe vậy cúi đầu nhìn hắn, “Cậu muốn tôi mở rộng cánh cửa với cậu sao?”
Tiêu Thời đột nhiên hỏi y: “Có cà vạt không?”
“Làm gì?” Phan Văn Thiệu không hiểu.
Tiêu Thời nói: “Gì cũng được, có thể che kín mắt.”
Phan Văn Thiệu đứng lên, đến trước tủ, lấy một cái khăn lụa đưa cho hắn.
Tiêu Thời cũng đứng lên, dùng khăn lụa bịt mắt Phan Văn Thiệu, buộc chặt nút.
Phan Văn Thiệu hơi ngẩng đầu lên, không nhìn thấy gì khiến y cảm thấy bất an, nhưng cũng không phản kháng, chỉ hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Tiêu Thời kéo tay của y “Đi theo tôi.”
“Đi đâu?” Phan Văn Thiệu hơi khẩn trương.
Tiêu Thời không trả lời, cứ kéo y đi về phía trước.
Bởi vì không nhìn thấy đường, Phan Văn Thiệu chỉ có thể nắm chặt lấy tay Tiêu Thời, mặc cho hắn dẫn đường, sau đó, Phan Văn Thiệu cảm thấy gió lạnh đang thổi tới.
Tiêu Thời đứng ở phía sau y, ghé sát vào lỗ tai y, nói cho y biết: “Chúng ta đang đứng ở trước cửa sổ phòng khách.”
Vì căn phòng hướng sáng, phòng khách lấy cửa sổ thủy tinh làm điểm nhấn, chúng gần như thông suốt với bên ngoài.
Lúc này Phan Văn Thiệu còn đang trần truồng, mà sau lưng, Tiêu Thời cũng không mặc quần áo, nếu người từ bên ngoài nhìn vào là có thể thấy hết.
Theo phản xạ vươn tay mò đến cửa sổ thủy tinh trước mặt, lại bị Tiêu Thời từ phía sau giữ chặt lấy, Tiêu Thời nói với y: “Sợ bị người nhìn thấy? Không phải anh thích để người khác nhìn sao?”
Luôn ăn mặc quần áo sặc sỡ khoa trương, sắc thái diễm lệ, nước hoa nồng, Phan Văn Thiệu luôn cố ý thu hút ánh mắt của người khác, tự thỏa mãn mình
Lúc này nghe Tiêu Thời hỏi như vậy, y ngẩng đầu lên, nói: “Nhìn thì cứ nhìn, tôi không quan tâm.”
Tiêu Thời trầm thấp khẽ thì thầm vào tai y, nói “Anh có biết cái gì là đa nhân cách không?”
Phan Văn Thiệu khẽ cau mày, hỏi “Cậu định nói chúng ta tâm thần phân liệt?”
“Không” Tiêu Thời phủ nhận, “Tôi chỉ là muốn nói, anh đang cố gắng ngụy trang để người khác chú ý đến mình, đúng không?”
Phan Văn Thiệu trầm mặc.
Giọng Tiêu Thời rất nhẹ nhàng, chậm chạp nói, “Trước kia anh đã từng yêu ai chưa?”
Đột nhiên đổi đề tài, Phan Văn Thiệu ngẩn người một lúc mới hỏi ngược lại: “Còn cậu?”
Tiêu Thời nói với y: “Có, lúc học đại học, người ấy là học trưởng của tôi.”
Phan Văn Thiệu trầm mặc chốc lát, nói: “Bạn trai đầu tiên, không đúng, phải nói rằng người duy nhất tôi từng yêu, bây giờ là anh rể của tôi.”
Hắn biết tâm tình Phan Văn Thiệu không tốt lắm, vì vậy không nói nhiều, chỉ yên lặng giúp y rót rượu.
Phan Văn Thiệu cũng không có gì ý gì khác, chỉ muốn có người cùng mình uống rượu thôi.
Cho đến khi uống đã nửa say, Phan Văn Thiệu dùng một tay ôm bả vai Tiểu Lâm, khẽ dướn lên hôn má hắn một cái.
Tiểu Lâm khẽ nhíu mày, Phan Văn Thiệu biết hắn không thích mùi nước hoa trên người mình. Thật ra cái gì y cũng biết, lúc đó có rất nhiều người nói những lời khó nghe về y, nhưng y không quan tâm. Có lúc y còn hi vọng mọi người cứ càng ầm ĩ càng tốt, sẽ chọc cha và chị gái càng giận, chỉ cần bọn họ không vui, thì y sẽ thấy vui vẻ.
Hồi đó còn là thiếu niên, luôn có ý nghĩ chống lại mọi người, muốn đối đầu với cả gia đình, thoáng một cái đã ba mươi. Bây giờ y cũng không rõ thứ mình muốn lúc ban đầu là gì nữa.
Có lẽ cứ theo thói quen mà làm thôi.
Lúc tiểu Lâm cau mày nhăn mặt, Phan Văn Thiệu cũng không còn hứng thú, định để hắn đi ra ngoài.
Thế nhưng, đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Phan Văn Thiệu ngẩng đầu nhìn, thấy người đang đứng ngoài cửa là Tiêu Thời.
Trong nháy mắt, Phan Văn Thiệu theo bản năng muốn thu lại cánh tay đang quàng trên vai Tiểu Lâm xuống, nhưng mà, y lại thôi không làm như thế. Sao phải vội rụt tay về chứ? Giống như y có tật giật mình.
Tiêu Thời thấy Phan Văn Thiệu đang ôm một mỹ thiếu niên cũng không hề mất hứng, đi thẳng vào phòng ngồi xuống.
Phan Văn Thiệu ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu đến tìm tôi?”
Tiêu Thời gật đầu thừa nhận “Có được hay không?”
Lúc này Phan Văn Thiệu mới buông cánh tay trên vai Tiểu Lâm xuống “Có chuyện gì?”
Tiểu Lâm ngồi lại ngay ngắn, trong lúc nhất thời tò mò quan sát Tiêu Thời.
Tiêu Thời ngồi xuống bên cạnh Phan Văn Thiệu, hỏi y: “Buổi tối có rảnh không?”
Phan Văn Thiệu ngẩn người, tối ngày hôm qua rõ ràng hai người bọn họ không nói gì nhiều, mà lúc đó y cũng đã từ chối, không nghĩ tới bây giờ Tiêu Thời lại chủ động tìm y. Y bắt đầu có chút không rõ, Tiêu Thời rốt cuộc có ý gì.
Thấy Phan Văn Thiệu không trả lời, giọng nói Tiêu Thời có chút tiếc nuối, “Không rảnh à?”
Phan Văn Thiệu liếc mắt nhìn Tiểu Lâm, Tiểu Lâm cũng đang nhìn Phan Văn Thiệu.
Trong lòng y cân nhắc, tự nhận thấy sự cân nhắc này có chút dư thừa, mặc dù họ quen biết, nhưng phân lượng Tiêu Thời trong lòng Phan Văn Thiệu lại lớn hơn rất nhiều.
Nhưng trước khi đồng ý, y liền tiến lên thì thầm vào tai hắn: “Tối hôm qua, tôi đã nói rõ với cậu, cậu chủ động hẹn tôi có suy nghĩ kỹ chưa?”
Y nghĩ Tiêu Thời sẽ từ chối, dù thế cũng chẳng sao, nếu không định làm đến bước cuối cùng thì thôi.
Không ngờ Tiêu Đơi lại gật đầu đồng ý.
Lúc này Phan Văn Thiệu vô cùng ngạc nhiên, y nhìn về phía Tiêu Thời, hỏi lại: “Cậu định làm thật?”
Tiêu Thời nói: “Ừ.”
Phan Văn Thiệu nghe hắn trả lời dứt khoát như thế, ngược lại cảm thấy Tiêu Thời có gì đó rất mờ ám, y chần chờ một lúc, chụp lấy bả vai Tiêu Thời nói: “Có lái xe không? Mau đi đi.”
Tiêu Thời lên tiếng: “Có.”
Lúc đứng dậy, Phan Văn Thiệu mới nhớ tới Tiểu Lâm vẫn đang ngồi bên cạnh, lúc này đang mất hứng nhìn y. Phan Văn Thiệu móc 100 trong ví nhét vào tay hắn “Tối nay coi như tôi mời cậu uống rượu.”
Tiểu Lâm lập tức vui vẻ, nhận tiền nói: “Cám ơn Phan thiếu.”
Phan Văn Thiệu để cho Tiêu Thời lái xe, về nhà hắn.
Dường như vừa vào trong cửa, y liền vội vàng ép sát Tiêu Thời lên tường, dùng sức hôn hắn.
Thật ra thì y không cần cấp thiết đến thế, nhưng y nhớ đến câu nói trước đó của Tiêu Thời, chỉ cần Tiêu Thời phản kháng, y sẽ không nói gì mà rời đi.
Thế nhưng Tiêu Thời lại không phản kháng.
Phan Văn Thiệu đè Tiêu Thời ở trên giường, rốt cuộc, lúc này Tiêu Thời cũng phối hợp với y. Mặc dù Tiêu Thời nhìn qua hiển nhiên không quen, nhưng vẫn cố thả lỏng thân thể mặc cho Phan Văn Thiệu xâm phạm.
Ngay khi rời khỏi người Tiêu Thời, Phan Văn Thiệu ngồi ở mép giường sững sờ.
Tiêu Thời chống tay ngồi dậy, hỏi y: “Sao thế?”
Phan Văn Thiệu giơ tay lên che mặt, y không biết mình nghĩ thế nào, thân thể được thỏa mãn nhưng đồng thời trong lòng lại cảm thấy rối loạn vô cùng.
Nhiều năm trước khi y quen biết Tiêu Thời, y chưa từng có cảm giác này.
Tiêu Thời khoác một tay lên vai y, dường như nhận ra sự khác thường của y.
Phan Văn Thiệu miễn cưỡng cười cười, hỏi: “Kỹ thuật của tôi thế nào?”
Tiêu Thời nói: “Cũng không tệ lắm.”
Sau câu đối thoại đó, giữa hai người xuất hiện trầm mặc ngắn ngủi.
Sau đó, Tiêu Thời hỏi y: “Hôm nay tâm tình không tốt à?”
Phan Văn Thiệu xoay đầu lại nhìn Tiêu Thời.
Vẻ mặt Tiêu Thời rất bình tĩnh, phảng phất có thể trấn an lòng người.
Phan Văn Thiệu bật thốt lên: “Hôm nay tôi đi gặp ba mẹ và chị của tôi.”
“Bọn họ khiến anh không vui?” Tiêu Thời hỏi y.
Phan Văn Thiệu sững sờ, không biết trả lời Tiêu Thời như thế nào.
Tiêu Thời đột nhiên đưa tay nắm bả vai Phan Văn Thiệu, để cho y tựa vào trong lồng ngực mình.
Phan Văn Thiệu ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt có chút nghi ngờ.
Tiêu Thời hôn lên trán của y, nói: “Anh có thể kể cho tôi nghe.”
Phan Văn Thiệu nghe vậy cười một tiếng “Có cái gì tốt mà nói.”
Tiêu Thời nhẹ nhàng nói: “Cha mẹ tôi vì tai nạn xe cộ mà qua đời, khi đó em trai tôi còn nhỏ, họ hàng mang nó đi, còn tôi đã hiểu chuyện cho nên không có ai muốn nhận nuôi tôi, tôi chỉ có thể đến viện mồ côi. Ở viện mồ côi mặc dù không bị bắt nạt, nhưng sống cũng chẳng vui vẻ gì, ý nghĩ duy nhất là sau này trưởng thành có thể tự kiếm tiền, tự nuôi mình.”
Phan Văn Thiệu nghe Tiêu Thời kể về chuyện xưa, khẽ đưa tay nắm lấy tay hắn.
Tiêu Thời nói tiếp: “Khi còn bé tôi luôn nghĩ sau này lớn lên sẽ nhận em trai về, nhưng lúc trưởng thành lại không nghĩ vậy, tôi nhận ra tôi và nó như người xa lạ, nó có cuộc sống riêng và gia đình của nó, tại sao lại phải đi quấy rầy nó? Cho nên tôi vẫn không liên lạc với nó, mãi cho tới lúc nó tìm đến tôi.”
Phan Văn Thiệu lẳng lặng nghe, không khỏi hỏi: “Thật ra cậu không nở bỏ rơi nó đúng không?”
Tiêu Thời: “Tôi không biết đi dành dật cái gì, cũng không biết thể hiện cảm xúc của mình, nó tới vay tiền tôi, tôi liền cho nó mượn, nó cầm được tiền lại muốn đi, tôi cũng không cản nó.”
“Có hối hận không?” Phan Văn Thiệu hỏi.
Lúc này Tiêu Thời khẽ gật đầu.
Phan Văn Thiệu xoay người quỳ xuống, tách hai chân ngồi trên đùi Tiêu Thời, sau đó ôm đầu hắn áp vào lồng ngực mình, như đang an ủi.
Tiêu Thời ôm lấy eo Phan Văn Thiệu.
Bọn họ đều không mặc quần áo, làn da tiếp xúc thân mật với nhau, gần sát như thế, trong lòng lại bắt đầu ngứa ngáy.
Tiêu Thời nói: “Thật ra nghe thì lằng nhằng rắc rối, nhưng nếu trải qua rồi lại thấy rất đơn giản, bây giờ nhớ lại thì thấy chẳng có gì, đến lượt anh.”
Phan Văn Thiệu nghe vậy cúi đầu nhìn hắn, “Cậu muốn tôi mở rộng cánh cửa với cậu sao?”
Tiêu Thời đột nhiên hỏi y: “Có cà vạt không?”
“Làm gì?” Phan Văn Thiệu không hiểu.
Tiêu Thời nói: “Gì cũng được, có thể che kín mắt.”
Phan Văn Thiệu đứng lên, đến trước tủ, lấy một cái khăn lụa đưa cho hắn.
Tiêu Thời cũng đứng lên, dùng khăn lụa bịt mắt Phan Văn Thiệu, buộc chặt nút.
Phan Văn Thiệu hơi ngẩng đầu lên, không nhìn thấy gì khiến y cảm thấy bất an, nhưng cũng không phản kháng, chỉ hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Tiêu Thời kéo tay của y “Đi theo tôi.”
“Đi đâu?” Phan Văn Thiệu hơi khẩn trương.
Tiêu Thời không trả lời, cứ kéo y đi về phía trước.
Bởi vì không nhìn thấy đường, Phan Văn Thiệu chỉ có thể nắm chặt lấy tay Tiêu Thời, mặc cho hắn dẫn đường, sau đó, Phan Văn Thiệu cảm thấy gió lạnh đang thổi tới.
Tiêu Thời đứng ở phía sau y, ghé sát vào lỗ tai y, nói cho y biết: “Chúng ta đang đứng ở trước cửa sổ phòng khách.”
Vì căn phòng hướng sáng, phòng khách lấy cửa sổ thủy tinh làm điểm nhấn, chúng gần như thông suốt với bên ngoài.
Lúc này Phan Văn Thiệu còn đang trần truồng, mà sau lưng, Tiêu Thời cũng không mặc quần áo, nếu người từ bên ngoài nhìn vào là có thể thấy hết.
Theo phản xạ vươn tay mò đến cửa sổ thủy tinh trước mặt, lại bị Tiêu Thời từ phía sau giữ chặt lấy, Tiêu Thời nói với y: “Sợ bị người nhìn thấy? Không phải anh thích để người khác nhìn sao?”
Luôn ăn mặc quần áo sặc sỡ khoa trương, sắc thái diễm lệ, nước hoa nồng, Phan Văn Thiệu luôn cố ý thu hút ánh mắt của người khác, tự thỏa mãn mình
Lúc này nghe Tiêu Thời hỏi như vậy, y ngẩng đầu lên, nói: “Nhìn thì cứ nhìn, tôi không quan tâm.”
Tiêu Thời trầm thấp khẽ thì thầm vào tai y, nói “Anh có biết cái gì là đa nhân cách không?”
Phan Văn Thiệu khẽ cau mày, hỏi “Cậu định nói chúng ta tâm thần phân liệt?”
“Không” Tiêu Thời phủ nhận, “Tôi chỉ là muốn nói, anh đang cố gắng ngụy trang để người khác chú ý đến mình, đúng không?”
Phan Văn Thiệu trầm mặc.
Giọng Tiêu Thời rất nhẹ nhàng, chậm chạp nói, “Trước kia anh đã từng yêu ai chưa?”
Đột nhiên đổi đề tài, Phan Văn Thiệu ngẩn người một lúc mới hỏi ngược lại: “Còn cậu?”
Tiêu Thời nói với y: “Có, lúc học đại học, người ấy là học trưởng của tôi.”
Phan Văn Thiệu trầm mặc chốc lát, nói: “Bạn trai đầu tiên, không đúng, phải nói rằng người duy nhất tôi từng yêu, bây giờ là anh rể của tôi.”
/78
|