"Em sẽ không bao giờ rời xa anh cả, dù anh có ép em cũng không đi"- cô nhìn cậu mà nói
"Thật chứ? Vậy em hứa với anh đi, hứa rằng dù có chuyện gì xảy ra em cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh?"- cậu
"Được, em hứa"
*********************************************************************************************************
"Đó, tối qua chỉ có vậy thôi"- cô nói
"Gì chứ? Hai người đã đến mức như vậy mà vẫn không có gì xảy ra sao?"- nhỏ chán nản
"Có thể xảy ra thêm chuyện gì chứ? Mày mong còn gì hơn à?"
"Thì là chuyện đó đó..."- nhỏ nói thầm vào tai cô
"Cái con nhỏ này đầu óc mày đen tối vừa thôi chứ"- cô đỏ bừng mặt
"Ơ, đen tối cái gì? Ý tao là hai người chỉ nói như vậy là xong chuyện chứ mày không chăm sóc Vũ à?"- nhỏ
(Cái con nhóc này thật dễ khiến người ta hiểu lầm)- cô cạn lời
"Mày đang nghĩ sang chuyện gì thế? Hay là...?"
"Kh..không phải, mày đừng có đoán bừa. T..tao vào lớp đây, kệ mày đấy"- nói rồi cô chạy vụt đi không để cho nhỏ kịp ú ớ thêm gì
_Đúng vậy, sau tối hôm đó cô và cậu đã trở lại bình thường. Vẫn đến trường cùng nhau, ăn cùng nhau, học cùng nhau, nói chung là dính lấy nhau như sam. Và vào một ngày đẹp trời cô nổi hứng muốn dẫn cậu đi đến một nơi-nơi mà hồi nhỏ cô hay đến và cũng là nơi mà khi có chuyện gì xảy ra cô đều chọn nơi này để thư giãn
"Em định đưa anh đi đâu vậy?"- cậu bị cô bịt mắt và ấn vào trong xe
"Dạo này anh làm việc căng thẳng lắm phải không? Vậy thì em đưa anh đến nơi này để thư giãn một chút đảm bảo anh sẽ thích"
"Nếu vậy thì tại sao em lại bịt mắt anh thế? Không cho anh nhìn đường sao?"
"Cứ đến nơi rồi anh sẽ biết thôi, ngồi im đi nhé?!"- cô nói rồi khởi động xe đi
_Cùng lúc đó, ở sân bay tại một chỗ nào đó có một cô gái vô cùng xinh đẹp bước xuống khỏi máy bay sau một chuyến bay dài. Cô gái nhanh chóng trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người
"Ồ, đó không phải là nhị tiểu thư của Lâm gia sao?"
"Không ngờ bây giờ cô ấy lại xinh đẹp như vậy"
"Thật là khiến người khác ngưỡng mộ nha"
"Nghe nói ngày còn bé Lâm gia đã xảy ra chuyện gì đó cho nên mới đưa cô ấy sang Pháp sống với người thân"
"Ôi, vậy thì tội nghiệp cho cô ấy quá"
_Cô gái nghe nói như vậy thì nhếch mép cười
"Nhị tiểu thư, mời cô lên xe chúng ta cùng về biệt thự"- quản gia
"Khoan đã tôi chưa muốn về, ông có thể cho tôi biết anh Vũ đang ở đâu không?"
"Được thưa tiểu thư, xin cô đợi một lát"- ông quản gia rút điện thoại ra gọi cho ai đó
"Thưa tiểu thư, thiếu gia Thần Vũ đang ở cánh đồng bồ công anh ở ngoại thành ạ"
"Được, lập tức đưa tôi đến đó"
"Rõ, thưa tiểu thư"
_Tại cánh đồng bồ công anh
"Đến nơi chưa vậy? Nơi này xa như vậy sao?"- cậu tò mò
"Đến rồi chúng ta xuống thôi, nhưng anh vẫn phải bịt mắt đấy nhé"
"Bao giờ anh mới được bỏ cái này ra đây, em làm anh tò mò quá"
"Một chút nữa thôi, anh mất kiên nhẫn thật đấy"
_Cô dẫn cậu ra giữa cánh đồng
"Ok rồi đấy"
"Ơ sao ở đây tối vậy?"
"Tối? Ôi trời cái tên ngốc này, tại sao anh vẫn mở được mắt trong khi đang bị bịt nhỉ?"- cô tháo bịt mắt của cậu ra
"Oaaaaa, đẹp quá. Cảm giác rất dễ chịu, sao em có thể tìm được chỗ này vậy?"
"Là hồi nhỏ Khánh Minh hay dẫn em ra đây khi em có chuyện buồn"
"Hừ, lại là tên đó sao?"- cậu thay đổi thái độ
"Em biết anh và anh ấy không ưa nhau thế nhưng anh có thể coi anh ấy ở cương vị là anh trai em được không?"
"Được anh sẽ nghe theo em nhưng ở cạnh em đừng nên nhắc đến hắn. Sự tức giận của anh không kiềm chế được lâu đâu"
"Vâng, em biết rồi"
"Cảm ơn em đã đưa anh đến đây, chúng ta về thôi. Ở đây cũng khá lạnh đấy, anh không muốn em bị cảm đâu"- cậu kéo tay cô đi
"Được"
_Hai người ra gần đến xe thì cậu bỗng nhiên dừng lại khiến cô đâm sầm vào lưng cậu
"Có chuyện gì thế? Sao anh lại dừng lại?"- cô xoa xoa cái mũi của mình
"Chào anh, lâu ngày rồi không gặp"- cô gái
"Hà...Hà Trang?"
"Đúng vậy, em đã về rồi đây"
"Em không phải đang ở bên Pháp sao?"
"Là ba mẹ kêu em về, với lại em cũng muốn gặp anh"
"Anh..."
"Ai đây Vũ?"- cô hỏi mà giọng khá tức giận
"Ô, là bạn anh sao? Em thật thất lễ quá. Chào chị em là Lâm Hà Trang"
"Chào em, chị là Phạm Ngọc Vy"
"Hà Trang nếu sáng nay em mới về thì em nên chào hỏi ba mẹ trước đi, anh sẽ gặp em sau, chúng ta cần nói chuyện đấy"
"Nhưng tại sao không phải bây giờ chứ? Em nhớ anh"
(Nhớ sao? Rốt cuộc hai người này có quan hệ gì chứ?)- cô bực mình
"Bây giờ không tiện, mong em thông cảm"
(Không tiện? Ý anh là có em ở đây nên mới không nói chuyện được với cô ta sao? Mạc Thần Vũ anh được lắm)
"Không sao không sao, hai người cứ nói chuyện thong thả. Em-về-trước"- cô nhìn thằng vào cậu mà gằn
"Ngọc Vy"- cậu định chạy theo cô
"Nếu chị ấy đã dành thời gian cho chúng ta nói chuyện thì sao anh không làm theo lời chị ấy?"
"Được rồi, ở đây khá lạnh chúng ta sẽ nói chuyện ở một chỗ ấm cúng hơn. Đi thôi"
(Cô gái kia là ai mà sao anh Vũ lại có vẻ coi trọng thế? Không lẽ là người yêu? Vô lí, nếu là người yêu thì làm sao mà có thể để mình nói chuyện với anh ấy được?!) "Quản gia, ông điều tra cho tôi về cô gái vừa nãy, nhanh hết sức có thể cho tôi"- nói xong Hà Trang vào xe cùng cậu
"Thật chứ? Vậy em hứa với anh đi, hứa rằng dù có chuyện gì xảy ra em cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh?"- cậu
"Được, em hứa"
*********************************************************************************************************
"Đó, tối qua chỉ có vậy thôi"- cô nói
"Gì chứ? Hai người đã đến mức như vậy mà vẫn không có gì xảy ra sao?"- nhỏ chán nản
"Có thể xảy ra thêm chuyện gì chứ? Mày mong còn gì hơn à?"
"Thì là chuyện đó đó..."- nhỏ nói thầm vào tai cô
"Cái con nhỏ này đầu óc mày đen tối vừa thôi chứ"- cô đỏ bừng mặt
"Ơ, đen tối cái gì? Ý tao là hai người chỉ nói như vậy là xong chuyện chứ mày không chăm sóc Vũ à?"- nhỏ
(Cái con nhóc này thật dễ khiến người ta hiểu lầm)- cô cạn lời
"Mày đang nghĩ sang chuyện gì thế? Hay là...?"
"Kh..không phải, mày đừng có đoán bừa. T..tao vào lớp đây, kệ mày đấy"- nói rồi cô chạy vụt đi không để cho nhỏ kịp ú ớ thêm gì
_Đúng vậy, sau tối hôm đó cô và cậu đã trở lại bình thường. Vẫn đến trường cùng nhau, ăn cùng nhau, học cùng nhau, nói chung là dính lấy nhau như sam. Và vào một ngày đẹp trời cô nổi hứng muốn dẫn cậu đi đến một nơi-nơi mà hồi nhỏ cô hay đến và cũng là nơi mà khi có chuyện gì xảy ra cô đều chọn nơi này để thư giãn
"Em định đưa anh đi đâu vậy?"- cậu bị cô bịt mắt và ấn vào trong xe
"Dạo này anh làm việc căng thẳng lắm phải không? Vậy thì em đưa anh đến nơi này để thư giãn một chút đảm bảo anh sẽ thích"
"Nếu vậy thì tại sao em lại bịt mắt anh thế? Không cho anh nhìn đường sao?"
"Cứ đến nơi rồi anh sẽ biết thôi, ngồi im đi nhé?!"- cô nói rồi khởi động xe đi
_Cùng lúc đó, ở sân bay tại một chỗ nào đó có một cô gái vô cùng xinh đẹp bước xuống khỏi máy bay sau một chuyến bay dài. Cô gái nhanh chóng trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người
"Ồ, đó không phải là nhị tiểu thư của Lâm gia sao?"
"Không ngờ bây giờ cô ấy lại xinh đẹp như vậy"
"Thật là khiến người khác ngưỡng mộ nha"
"Nghe nói ngày còn bé Lâm gia đã xảy ra chuyện gì đó cho nên mới đưa cô ấy sang Pháp sống với người thân"
"Ôi, vậy thì tội nghiệp cho cô ấy quá"
_Cô gái nghe nói như vậy thì nhếch mép cười
"Nhị tiểu thư, mời cô lên xe chúng ta cùng về biệt thự"- quản gia
"Khoan đã tôi chưa muốn về, ông có thể cho tôi biết anh Vũ đang ở đâu không?"
"Được thưa tiểu thư, xin cô đợi một lát"- ông quản gia rút điện thoại ra gọi cho ai đó
"Thưa tiểu thư, thiếu gia Thần Vũ đang ở cánh đồng bồ công anh ở ngoại thành ạ"
"Được, lập tức đưa tôi đến đó"
"Rõ, thưa tiểu thư"
_Tại cánh đồng bồ công anh
"Đến nơi chưa vậy? Nơi này xa như vậy sao?"- cậu tò mò
"Đến rồi chúng ta xuống thôi, nhưng anh vẫn phải bịt mắt đấy nhé"
"Bao giờ anh mới được bỏ cái này ra đây, em làm anh tò mò quá"
"Một chút nữa thôi, anh mất kiên nhẫn thật đấy"
_Cô dẫn cậu ra giữa cánh đồng
"Ok rồi đấy"
"Ơ sao ở đây tối vậy?"
"Tối? Ôi trời cái tên ngốc này, tại sao anh vẫn mở được mắt trong khi đang bị bịt nhỉ?"- cô tháo bịt mắt của cậu ra
"Oaaaaa, đẹp quá. Cảm giác rất dễ chịu, sao em có thể tìm được chỗ này vậy?"
"Là hồi nhỏ Khánh Minh hay dẫn em ra đây khi em có chuyện buồn"
"Hừ, lại là tên đó sao?"- cậu thay đổi thái độ
"Em biết anh và anh ấy không ưa nhau thế nhưng anh có thể coi anh ấy ở cương vị là anh trai em được không?"
"Được anh sẽ nghe theo em nhưng ở cạnh em đừng nên nhắc đến hắn. Sự tức giận của anh không kiềm chế được lâu đâu"
"Vâng, em biết rồi"
"Cảm ơn em đã đưa anh đến đây, chúng ta về thôi. Ở đây cũng khá lạnh đấy, anh không muốn em bị cảm đâu"- cậu kéo tay cô đi
"Được"
_Hai người ra gần đến xe thì cậu bỗng nhiên dừng lại khiến cô đâm sầm vào lưng cậu
"Có chuyện gì thế? Sao anh lại dừng lại?"- cô xoa xoa cái mũi của mình
"Chào anh, lâu ngày rồi không gặp"- cô gái
"Hà...Hà Trang?"
"Đúng vậy, em đã về rồi đây"
"Em không phải đang ở bên Pháp sao?"
"Là ba mẹ kêu em về, với lại em cũng muốn gặp anh"
"Anh..."
"Ai đây Vũ?"- cô hỏi mà giọng khá tức giận
"Ô, là bạn anh sao? Em thật thất lễ quá. Chào chị em là Lâm Hà Trang"
"Chào em, chị là Phạm Ngọc Vy"
"Hà Trang nếu sáng nay em mới về thì em nên chào hỏi ba mẹ trước đi, anh sẽ gặp em sau, chúng ta cần nói chuyện đấy"
"Nhưng tại sao không phải bây giờ chứ? Em nhớ anh"
(Nhớ sao? Rốt cuộc hai người này có quan hệ gì chứ?)- cô bực mình
"Bây giờ không tiện, mong em thông cảm"
(Không tiện? Ý anh là có em ở đây nên mới không nói chuyện được với cô ta sao? Mạc Thần Vũ anh được lắm)
"Không sao không sao, hai người cứ nói chuyện thong thả. Em-về-trước"- cô nhìn thằng vào cậu mà gằn
"Ngọc Vy"- cậu định chạy theo cô
"Nếu chị ấy đã dành thời gian cho chúng ta nói chuyện thì sao anh không làm theo lời chị ấy?"
"Được rồi, ở đây khá lạnh chúng ta sẽ nói chuyện ở một chỗ ấm cúng hơn. Đi thôi"
(Cô gái kia là ai mà sao anh Vũ lại có vẻ coi trọng thế? Không lẽ là người yêu? Vô lí, nếu là người yêu thì làm sao mà có thể để mình nói chuyện với anh ấy được?!) "Quản gia, ông điều tra cho tôi về cô gái vừa nãy, nhanh hết sức có thể cho tôi"- nói xong Hà Trang vào xe cùng cậu
/70
|