Hôm nay là 30 Tết, Bánh Bao đã dậy từ rất sớm, bé phải cùng ca ca đi dán câu đối.
Quay đầu nhìn Cảnh Hoán còn đang say sưa ngủ, bé bĩu môi, dáng vẻ bất mãn cực kì, vươn móng nắm mũi Cảnh Hoán, gọi, “Ca, dậy mau!”
Tư Không Cảnh Hoán bị Bánh Bao túm mũi làm hô hấp không thông, đành mở mắt, nhìn Bánh Bao đang dẩu môi nhìn mình, nhóc trợn mắt, vươn tay kéo, để Bánh Bao chui tọt vào lòng, cọ cọ, than thở, “Bánh Bao, ngủ với ca thêm một lúc nữa đi.” Chụt một cái lên má Bánh Bao, ừm, Bánh Bao thơm lắm nha.
Bánh Bao thịt không vui, ở trong lòng Cảnh Hoán ngoáy trái ngoáy phải, hệt như một con sâu thịt không chịu yên.
“Ca ca, ca dậy đi đi dán câu đối với Bánh Bao.” Bé vừa gọi vừa vươn đầu ngón tay đầy thịt chọt bụng Cảnh Hoán.
Bị Bánh Bao chọt ngứa ngứa đau đau rất không thoải mái, Cảnh Hoán buộc phải mở mắt, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức ở tủ đầu giường, rồi nhíu mày nhìn Bánh Bao, không đồng ý nói, “Mới có sáu giờ, Bánh Bao nếu giờ em mà rời giường, buổi tối sẽ buồn ngủ lắm đó.” Cho dù có muốn dậy đi dán câu đối cũng không thể là bây giờ được, người lớn còn chưa dậy ấy chứ.
“Bánh Bao không ngủ được, ca mau rời giường đi.” Chớp mắt to ngập nước, Bánh Bao dụi dụi trong ngực Cảnh Hoán, bĩu môi yêu cầu.
Thở dài, Cảnh Hoán bất đắc dĩ ngồi dậy, dựa vào đầu giường, hạ mắt nhìn Bánh Bao trong ngực mình, nở nụ cười nhè nhẹ.
“Không phải em nói phải dậy à, sao còn chưa đứng dậy mặc quần áo.” Ôm Bánh Bao vù vù thịt, Cảnh Hoán cảm thấy không còn gì có thể thoả mãn hơn được nữa.
Bánh Bao liếm cánh môi đỏ hồng, ngáp một cái, phồng má than thở, “Hơ….Lại buồn ngủ rồi.” Cọ cọ mặt vào ngực Cảnh Hoán, hệt như con gấu koala ôm cổ nhóc ấy.
“….Hay là ngủ thêm một lúc?” Buồn cười nhìn dáng vẻ làm nũng của bé, Cảnh Hoán bất đắc dĩ hỏi.
Mày nhăn lại, bĩu môi, Bánh Bao lẩm bẩm, “Thế câu đối thì làm thế nào bây giờ?”
Rụt vào ổ chăn, Cảnh Hoán đắp lại chăn cho Bánh Bao, nhẹ giọng nói, “Ngủ dậy rồi dán cũng được mà.” Tối qua lúc ăn cơm Bánh Bao đã ồn ào đòi nhóc cùng em ấy đi dán câu đối, nhóc cảm thấy mọi người trong nhà chắc chắn sẽ nhường nhiệm vụ này cho Bánh Bao hoàn thành.
“Ca phải dán cùng Bánh Bao đó.” Nhắm mắt lại cọ cọ khuôn mặt Cảnh Hoán, Bánh Bao mau chóng tiến vào mộng đẹp.
Hôn lên đôi môi đo đỏ nho nhỏ của bé, Cảnh Hoán cười nói, “Ừ, cùng Bánh Bao dán câu đối.” Nhắm mắt, ôm Bánh Bao thêm sát vào người mình, câu đối gì chứ, cứ quẳng nó xa tít tắp đi! (Oh mựa hai thằng nhóc này…)
Ở trong phòng dành cho chủ, Tư Không Viêm Nghiêu nghiêng người ôm Ô Thuần Nhã, bàn tay trái đeo nhẫn của hai người mười ngón giao hoà.
“Bảo bối?” Nam nhân khẽ ghé bên tay cậu nỉ non.
Ô Thuần Nhã mơ mơ màng màng nghiêng đầu, tự nhiên cọ cọ tai vào môi nam nhân, “Ừm?”
Cậu tuyệt đối là vô thức đáp lại, song nam nhân vẫn siêu vui vẻ, ít nhất bảo bối của anh cũng đáp lại anh.
Đỉnh đỉnh cơ thể về phía trước, để cho cậu cảm nhận được lửa nóng của mình, Tư Không Viêm Nghiêu khẽ cắn mút vành tai cậu, “Bảo bối…”
Tiếng nói trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai, thứ gì đó vô cùng quen thuộc đang chọt chọt mông cậu, cho dù có buồn ngủ, Ô Thuần Nhã cũng không thể coi như không biết.
“…Viêm Nghiêu…” Đêm qua không phải mới lấy tay giúp nam nhân phát tiết hai lần sao, gì mà sáng sớm đã có tinh thần thế rồi?
Hít sâu, Tư Không Viêm Nghiêu buông tay đang ôm cậu ra, đứng dậy hôn hai má cậu, “Xin lỗi đã đánh thức em, em ngủ tiếp đi.”
Thấy anh phải rời khỏi ổ chăn ấm áp, Ô Thuần Nhã khó hiểu nhìn anh, “Anh định đi đâu?” Nam nhân vừa đi, ổ chăn lập tức trở nên trống trải, còn hơi lạnh nữa.
Nam nhân đã đứng dậy cúi người hôn lên trán cậu, nhẹ giọng nói, “Đi giải quyết một chút.”
Ô Thuần Nhã nhấp môi, sắc mặt hơi ửng hồng đưa mắt nhìn về phía quần lót căng cứng của nam nhân, thấp giọng nói, “Em…em giúp anh nhé?”
Tư Không Viêm Nghiêu sửng sốt, sau đó khoé môi cong lên.
“Không cần đâu, bảo bối, cứ ngủ tiếp đi.” Anh sao có thể để bảo bối vất vả như vậy, đêm qua anh đã làm bảo bối mệt lắm rồi.
Ô Thuần Nhã hít hít mũi, chui vào ổ chăn, khẽ hừ một tiếng, “Không cần thì thôi.”╭(╯^╰)╮
Tư Không Viêm Nghiêu lại gần hôn cậu một cái, đắp kín chăn cho cậu, rồi mới xoay người đi vào phòng tắm,tự mình giải quyết vấn đề sinh lý của bản thân.
Trong phòng ngủ bên kia, Tư Không Khải đã dậy từ sớm, đang cùng lão quản gia Nghiêm Võ chơi cờ. Người già vốn ngủ ít, cho nên bọn họ thường dậy rất sớm.
“Lão gia, hôm qua đại thiếu gia và Mạc thiếu gia đi gặp Mạc Xuyên, nhưng hình như đã bị cự tuyệt triệt để.” Nghiêm Võ có chút lo lắng nói.
Tư Không Khải cười lạnh một tiếng, nhấc tách trà nóng lên uống một ngụm.
“Với cái tính nóng nảy của Mạc Xuyên, không cầm chổi đuổi Dực Dương ra cửa đã là nể tình lắm rồi.”
Nghiêm Võ quả thật cũng đồng ý với ông, tuy nhiên vẫn còn lo lắng lắm, thở dài nói, “Mạc thiếu gia giờ đang mang thai giai đoạn đầu, hôm qua Thuần Nhã thiếu gia còn nói, Mạc thiếu gia vì chuyện này mà tâm trạng nặng nề, cơm tối ăn cũng ít đi.”
Tư Không Khải nhíu mày, giận dữ nói, “Chuyện năm đó đã đả kích ông ta, bằng không ông ta cũng sẽ không phản đối như vậy.”
Nghiêm Võ khó hiểu nhìn ông, nghi hoặc nói, “Năm xưa đã xảy ra chuyện gì?” Ông thế nào lại không biết chuyện năm đó? Chẳng lẽ lão gia còn có chuyện mà ông không biết ư, như vậy là không thể được!
Tư Không Khải nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này dù sao cũng là việc tư của người ta, nếu ông tuỳ tiện nói ra có thể sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Mạc Xuyên, không khỏi nói, “Chuyện này ông nghe xong, đừng đi nói lại với mấy đứa nhỏ, nếu Mạc Xuyên nghĩ thông suốt, nhất định sẽ tự mình nói cho Tuấn Nghị.”
Nghiêm Võ gật đầu, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tư Không Khải cũng bắt đầu khẩn trương lên, được rồi, ông là tò mò quá nên mới khẩn trương.
Sắp xếp ngôn từ, Tư Không Khải nói, “Thực ra cũng không phải chuyện gì mới mẻ, trước kia khi còn học trung học Mạc Xuyên từng thích một nữ sinh, song nữ sinh kia hình như không có tình cảm gì với ông ta, Mạc Xuyên vẫn luôn chỉ là yêu đơn phương, sau khi tốt nghiệp trung học lên đại học, Mạc Xuyên lại cùng thi vào một trường đại học với nữ sinh kia, tất nhiên, ông ta liền tiếp tục theo đuổi cô ấy, cơ mà nghe nói cô ấy đã có bạn trai. Lúc ấy Mạc Xuyên vì chuyện này mà mất mát bao lâu.” Ông lắc đầu, như thể cảm thán đáng tiếc thay cho Mạc Xuyên.
Nghiêm Võ trợn mắt, khó hiểu nghiêng đầu, cái này thì liên quan gì đến việc Mạc Xuyên chán ghét đồng tính luyến ái?
Tư Không Khải nhún vai, “Ta cũng biết là chẳng liên quan, đáng tiếc, bạn trai của nữ sinh mà Mạc Xuyên thầm mến đùa bỡn cô ấy xong liền chạy theo một người khác, bỏ rơi cô ấy….”
Nghiêm Võ giật giật khoé miệng, không khỏi nói tiếp, “Đối tượng tên kia bỏ trốn cùng không phải cũng là đàn ông chứ….”
“Đúng, không chỉ như thế, nghe nói người đàn ông đó bởi vì sinh con cho người khác mà một xác hai mệnh, sau đó nữ sinh kia bởi vì quá thương tâm quá độ nên đã tự sát.” Tư Không Khải vì bị cẩu huyết tạt khắp người mà vẻ mặt 囧 vô cùng.
“…Lão gia, chuyện xưa này nói lên cái gì?” Nghiêm Võ không hiểu lắm, Mạc Xuyên có phải quá để tâm chuyện vụn vặt rồi hay không?
“Nói lên mối tình đầu chua xót của một người đàn ông, hình như chuyện này không nhiều người biết thì phải, nếu không phải do một lần uống say ông ta nói cho ta biết, ta cũng không biết đâu.” Tư Không Khải nhún tay, lúc ấy ông cảm thấy Mạc Xuyên thiệt là đáng thương, cơ mà giờ ngẫm lại, dây thần kinh trong não của ổng bị sắp xếp sai hết rồi, chỉ vì chuyện này, mà ngay cả hạnh phúc của con mình cũng có thể phản đối, thật sự là hết nói nổi.
“Haiz ~~! Đường tình của đại thiếu gia quả là gập ghềnh khó đi.” Thở dài, Nghiêm Võ phát biểu quan điểm của mình.
Tư Không Khải lại chẳng lo lắng chuyện này, ông cụ uống một ngụm trà, cười nói, “Với cái tính của Dực Dương á? Chịu thiệt mới là lạ, cứ chờ coi, Mạc Xuyên có cứng đến mấy cũng không đấu lại Dực Dương đâu.”
“Vì sao? Đại thiếu gia dù gì cũng sẽ cố kỵ cảm nhận của Mạc thiếu gia đi.”
“Nó không phải là Viêm Nghiêu, đừng nhìn bình thường Viêm Nghiêu lạnh lùng như vô cảm, chứ thực ra nó rất hay suy nghĩ cho người mình yêu! Còn Dực Dương, nó luôn không để ý nhiều, đến lúc đó kể cả Tuấn Nghị có thương tâm đi nữa, nhất định cũng chỉ mất một thời gian, giải quyết xong không phải sẽ tốt sao? Chúng ta ấy à, cứ chờ xem diễn thôi.” Phất tay, Tư Không Khải nói đến là nhẹ nhàng. Bọn họ đều già rồi, không thích hợp tiếp tục vì chuyện của mấy người trẻ mà bôn ba, hơn nữa hai con ông đều xuất sắc như vậy, chỉ có vài ngăn trở nho nhỏ, há có thể không xử lý được!
Đành chịu gật đầu, lão quản gia Nghiêm Võ tỏ vẻ ông cảm thấy ưu thương quá đỗi, hai vị thiếu gia đều trưởng thành rồi, không cần ông lo lắng chi nữa.
Ở biệt thự của Tư Không Dực Dương.
Mạc Tuấn Nghị cả đêm ngủ không yên, lăn qua lăn lại trong đầu vẫn hiện lên khuôn mặt phẫn nộ đến vặn vẹo của ba.
Tư Không Dực Dương cũng bị hắn làm phiền đến ngủ không được, vất vả lắm Mạc Tuấn Nghị mới mệt mà buồn ngủ, còn gã thì vẫn tỉnh như sáo.
Trợn tròn mắt chờ đến hừng đông, gã thở dài, cúi đầu nhìn chàng trai đang nằm trong lòng mình, nâng tay nhéo vành tai hắn, giận dữ nói, “Em đúng là ngủ thoải mái thật đấy.”
Mạc Tuấn Nghị lầm bầm hai tiếng, bất mãn nghiêng đầu tránh đi.
Ý xấu nheo mắt, Tư Không Dực Dương lại gần hôn lên môi hắn, hôn một cái sâu thiệt là sâu cưỡng chế Mạc Tuấn Nghị tỉnh dậy.
Đẩy nam nhân đang đè lên người mình, Mạc Tuấn Nghị nhíu mày nói, “Anh làm gì thế! Mới sáng sớm đã nổi điên!”
“Dậy rồi?” Tư Không Dực Dương nằm quay lại bên cạnh Mạc Tuấn Nghị, một tay chống đầu nhìn hắn.
“Ừ, sao?” Ngoái đầu nhìn đồng hồ, giờ mới mấy giờ chứ, nam nhân bày trò gì đây?
Tư Không Dực Dương bĩu môi, hỏi, “Sao đêm qua em không ngủ được, cứ lật tới lật lui như rán bánh vậy?”
Mạc Tuấn Nghị sửng sốt, liếm môi, hạ mắt không nhìn nam nhân, thấp giọng nói, “Không có gì cả…”
Nâng cằm hắn để hắn ngẩng đầu nhìn mình, Tư Không Dực Dương nhíu mày nói, “Nói dối.”
Mạc Tuấn Nghị hít sâu, chầm chậm thở ra, nói, “Em chỉ là cảm thấy ba đang giấu em chuyện gì đó.”
“Chuyện gì?” Tư Không Dực Dương truy hỏi.
Lắc đầu, Mạc Tuấn Nghị nhắm mắt dụi dụi trước ngực gã, than thở, “Em sao biết được, nếu em biết ông giấu em chuyện gì thì đã không phiền não như thế. Phiền muốn chết!”
“….Được rồi, em ngủ tiếp đi, anh sẽ tìm cơ hội điều tra rõ chuyện này.” Cúi đầu hôn lên trán Mạc Tuấn Nghị, để cho hắn tìm một vị trí thoải mái trong lòng mình, tiếp tục ngủ.
Tư Không Dực Dương nghĩ, gã cảm thấy mình nhất định phải đi hỏi ông cụ nhà mình, không khéo…Ông cụ lại biết ẩn tình gì đó! Ừ, cứ quyết định như thế đi, đợi chút nữa dậy gã phải đi tìm ông cụ hỏi cho rõ, nếu không năm này của gã sẽ trôi qua trong không vui mất.
Quay đầu nhìn Cảnh Hoán còn đang say sưa ngủ, bé bĩu môi, dáng vẻ bất mãn cực kì, vươn móng nắm mũi Cảnh Hoán, gọi, “Ca, dậy mau!”
Tư Không Cảnh Hoán bị Bánh Bao túm mũi làm hô hấp không thông, đành mở mắt, nhìn Bánh Bao đang dẩu môi nhìn mình, nhóc trợn mắt, vươn tay kéo, để Bánh Bao chui tọt vào lòng, cọ cọ, than thở, “Bánh Bao, ngủ với ca thêm một lúc nữa đi.” Chụt một cái lên má Bánh Bao, ừm, Bánh Bao thơm lắm nha.
Bánh Bao thịt không vui, ở trong lòng Cảnh Hoán ngoáy trái ngoáy phải, hệt như một con sâu thịt không chịu yên.
“Ca ca, ca dậy đi đi dán câu đối với Bánh Bao.” Bé vừa gọi vừa vươn đầu ngón tay đầy thịt chọt bụng Cảnh Hoán.
Bị Bánh Bao chọt ngứa ngứa đau đau rất không thoải mái, Cảnh Hoán buộc phải mở mắt, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức ở tủ đầu giường, rồi nhíu mày nhìn Bánh Bao, không đồng ý nói, “Mới có sáu giờ, Bánh Bao nếu giờ em mà rời giường, buổi tối sẽ buồn ngủ lắm đó.” Cho dù có muốn dậy đi dán câu đối cũng không thể là bây giờ được, người lớn còn chưa dậy ấy chứ.
“Bánh Bao không ngủ được, ca mau rời giường đi.” Chớp mắt to ngập nước, Bánh Bao dụi dụi trong ngực Cảnh Hoán, bĩu môi yêu cầu.
Thở dài, Cảnh Hoán bất đắc dĩ ngồi dậy, dựa vào đầu giường, hạ mắt nhìn Bánh Bao trong ngực mình, nở nụ cười nhè nhẹ.
“Không phải em nói phải dậy à, sao còn chưa đứng dậy mặc quần áo.” Ôm Bánh Bao vù vù thịt, Cảnh Hoán cảm thấy không còn gì có thể thoả mãn hơn được nữa.
Bánh Bao liếm cánh môi đỏ hồng, ngáp một cái, phồng má than thở, “Hơ….Lại buồn ngủ rồi.” Cọ cọ mặt vào ngực Cảnh Hoán, hệt như con gấu koala ôm cổ nhóc ấy.
“….Hay là ngủ thêm một lúc?” Buồn cười nhìn dáng vẻ làm nũng của bé, Cảnh Hoán bất đắc dĩ hỏi.
Mày nhăn lại, bĩu môi, Bánh Bao lẩm bẩm, “Thế câu đối thì làm thế nào bây giờ?”
Rụt vào ổ chăn, Cảnh Hoán đắp lại chăn cho Bánh Bao, nhẹ giọng nói, “Ngủ dậy rồi dán cũng được mà.” Tối qua lúc ăn cơm Bánh Bao đã ồn ào đòi nhóc cùng em ấy đi dán câu đối, nhóc cảm thấy mọi người trong nhà chắc chắn sẽ nhường nhiệm vụ này cho Bánh Bao hoàn thành.
“Ca phải dán cùng Bánh Bao đó.” Nhắm mắt lại cọ cọ khuôn mặt Cảnh Hoán, Bánh Bao mau chóng tiến vào mộng đẹp.
Hôn lên đôi môi đo đỏ nho nhỏ của bé, Cảnh Hoán cười nói, “Ừ, cùng Bánh Bao dán câu đối.” Nhắm mắt, ôm Bánh Bao thêm sát vào người mình, câu đối gì chứ, cứ quẳng nó xa tít tắp đi! (Oh mựa hai thằng nhóc này…)
Ở trong phòng dành cho chủ, Tư Không Viêm Nghiêu nghiêng người ôm Ô Thuần Nhã, bàn tay trái đeo nhẫn của hai người mười ngón giao hoà.
“Bảo bối?” Nam nhân khẽ ghé bên tay cậu nỉ non.
Ô Thuần Nhã mơ mơ màng màng nghiêng đầu, tự nhiên cọ cọ tai vào môi nam nhân, “Ừm?”
Cậu tuyệt đối là vô thức đáp lại, song nam nhân vẫn siêu vui vẻ, ít nhất bảo bối của anh cũng đáp lại anh.
Đỉnh đỉnh cơ thể về phía trước, để cho cậu cảm nhận được lửa nóng của mình, Tư Không Viêm Nghiêu khẽ cắn mút vành tai cậu, “Bảo bối…”
Tiếng nói trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai, thứ gì đó vô cùng quen thuộc đang chọt chọt mông cậu, cho dù có buồn ngủ, Ô Thuần Nhã cũng không thể coi như không biết.
“…Viêm Nghiêu…” Đêm qua không phải mới lấy tay giúp nam nhân phát tiết hai lần sao, gì mà sáng sớm đã có tinh thần thế rồi?
Hít sâu, Tư Không Viêm Nghiêu buông tay đang ôm cậu ra, đứng dậy hôn hai má cậu, “Xin lỗi đã đánh thức em, em ngủ tiếp đi.”
Thấy anh phải rời khỏi ổ chăn ấm áp, Ô Thuần Nhã khó hiểu nhìn anh, “Anh định đi đâu?” Nam nhân vừa đi, ổ chăn lập tức trở nên trống trải, còn hơi lạnh nữa.
Nam nhân đã đứng dậy cúi người hôn lên trán cậu, nhẹ giọng nói, “Đi giải quyết một chút.”
Ô Thuần Nhã nhấp môi, sắc mặt hơi ửng hồng đưa mắt nhìn về phía quần lót căng cứng của nam nhân, thấp giọng nói, “Em…em giúp anh nhé?”
Tư Không Viêm Nghiêu sửng sốt, sau đó khoé môi cong lên.
“Không cần đâu, bảo bối, cứ ngủ tiếp đi.” Anh sao có thể để bảo bối vất vả như vậy, đêm qua anh đã làm bảo bối mệt lắm rồi.
Ô Thuần Nhã hít hít mũi, chui vào ổ chăn, khẽ hừ một tiếng, “Không cần thì thôi.”╭(╯^╰)╮
Tư Không Viêm Nghiêu lại gần hôn cậu một cái, đắp kín chăn cho cậu, rồi mới xoay người đi vào phòng tắm,tự mình giải quyết vấn đề sinh lý của bản thân.
Trong phòng ngủ bên kia, Tư Không Khải đã dậy từ sớm, đang cùng lão quản gia Nghiêm Võ chơi cờ. Người già vốn ngủ ít, cho nên bọn họ thường dậy rất sớm.
“Lão gia, hôm qua đại thiếu gia và Mạc thiếu gia đi gặp Mạc Xuyên, nhưng hình như đã bị cự tuyệt triệt để.” Nghiêm Võ có chút lo lắng nói.
Tư Không Khải cười lạnh một tiếng, nhấc tách trà nóng lên uống một ngụm.
“Với cái tính nóng nảy của Mạc Xuyên, không cầm chổi đuổi Dực Dương ra cửa đã là nể tình lắm rồi.”
Nghiêm Võ quả thật cũng đồng ý với ông, tuy nhiên vẫn còn lo lắng lắm, thở dài nói, “Mạc thiếu gia giờ đang mang thai giai đoạn đầu, hôm qua Thuần Nhã thiếu gia còn nói, Mạc thiếu gia vì chuyện này mà tâm trạng nặng nề, cơm tối ăn cũng ít đi.”
Tư Không Khải nhíu mày, giận dữ nói, “Chuyện năm đó đã đả kích ông ta, bằng không ông ta cũng sẽ không phản đối như vậy.”
Nghiêm Võ khó hiểu nhìn ông, nghi hoặc nói, “Năm xưa đã xảy ra chuyện gì?” Ông thế nào lại không biết chuyện năm đó? Chẳng lẽ lão gia còn có chuyện mà ông không biết ư, như vậy là không thể được!
Tư Không Khải nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này dù sao cũng là việc tư của người ta, nếu ông tuỳ tiện nói ra có thể sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Mạc Xuyên, không khỏi nói, “Chuyện này ông nghe xong, đừng đi nói lại với mấy đứa nhỏ, nếu Mạc Xuyên nghĩ thông suốt, nhất định sẽ tự mình nói cho Tuấn Nghị.”
Nghiêm Võ gật đầu, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tư Không Khải cũng bắt đầu khẩn trương lên, được rồi, ông là tò mò quá nên mới khẩn trương.
Sắp xếp ngôn từ, Tư Không Khải nói, “Thực ra cũng không phải chuyện gì mới mẻ, trước kia khi còn học trung học Mạc Xuyên từng thích một nữ sinh, song nữ sinh kia hình như không có tình cảm gì với ông ta, Mạc Xuyên vẫn luôn chỉ là yêu đơn phương, sau khi tốt nghiệp trung học lên đại học, Mạc Xuyên lại cùng thi vào một trường đại học với nữ sinh kia, tất nhiên, ông ta liền tiếp tục theo đuổi cô ấy, cơ mà nghe nói cô ấy đã có bạn trai. Lúc ấy Mạc Xuyên vì chuyện này mà mất mát bao lâu.” Ông lắc đầu, như thể cảm thán đáng tiếc thay cho Mạc Xuyên.
Nghiêm Võ trợn mắt, khó hiểu nghiêng đầu, cái này thì liên quan gì đến việc Mạc Xuyên chán ghét đồng tính luyến ái?
Tư Không Khải nhún vai, “Ta cũng biết là chẳng liên quan, đáng tiếc, bạn trai của nữ sinh mà Mạc Xuyên thầm mến đùa bỡn cô ấy xong liền chạy theo một người khác, bỏ rơi cô ấy….”
Nghiêm Võ giật giật khoé miệng, không khỏi nói tiếp, “Đối tượng tên kia bỏ trốn cùng không phải cũng là đàn ông chứ….”
“Đúng, không chỉ như thế, nghe nói người đàn ông đó bởi vì sinh con cho người khác mà một xác hai mệnh, sau đó nữ sinh kia bởi vì quá thương tâm quá độ nên đã tự sát.” Tư Không Khải vì bị cẩu huyết tạt khắp người mà vẻ mặt 囧 vô cùng.
“…Lão gia, chuyện xưa này nói lên cái gì?” Nghiêm Võ không hiểu lắm, Mạc Xuyên có phải quá để tâm chuyện vụn vặt rồi hay không?
“Nói lên mối tình đầu chua xót của một người đàn ông, hình như chuyện này không nhiều người biết thì phải, nếu không phải do một lần uống say ông ta nói cho ta biết, ta cũng không biết đâu.” Tư Không Khải nhún tay, lúc ấy ông cảm thấy Mạc Xuyên thiệt là đáng thương, cơ mà giờ ngẫm lại, dây thần kinh trong não của ổng bị sắp xếp sai hết rồi, chỉ vì chuyện này, mà ngay cả hạnh phúc của con mình cũng có thể phản đối, thật sự là hết nói nổi.
“Haiz ~~! Đường tình của đại thiếu gia quả là gập ghềnh khó đi.” Thở dài, Nghiêm Võ phát biểu quan điểm của mình.
Tư Không Khải lại chẳng lo lắng chuyện này, ông cụ uống một ngụm trà, cười nói, “Với cái tính của Dực Dương á? Chịu thiệt mới là lạ, cứ chờ coi, Mạc Xuyên có cứng đến mấy cũng không đấu lại Dực Dương đâu.”
“Vì sao? Đại thiếu gia dù gì cũng sẽ cố kỵ cảm nhận của Mạc thiếu gia đi.”
“Nó không phải là Viêm Nghiêu, đừng nhìn bình thường Viêm Nghiêu lạnh lùng như vô cảm, chứ thực ra nó rất hay suy nghĩ cho người mình yêu! Còn Dực Dương, nó luôn không để ý nhiều, đến lúc đó kể cả Tuấn Nghị có thương tâm đi nữa, nhất định cũng chỉ mất một thời gian, giải quyết xong không phải sẽ tốt sao? Chúng ta ấy à, cứ chờ xem diễn thôi.” Phất tay, Tư Không Khải nói đến là nhẹ nhàng. Bọn họ đều già rồi, không thích hợp tiếp tục vì chuyện của mấy người trẻ mà bôn ba, hơn nữa hai con ông đều xuất sắc như vậy, chỉ có vài ngăn trở nho nhỏ, há có thể không xử lý được!
Đành chịu gật đầu, lão quản gia Nghiêm Võ tỏ vẻ ông cảm thấy ưu thương quá đỗi, hai vị thiếu gia đều trưởng thành rồi, không cần ông lo lắng chi nữa.
Ở biệt thự của Tư Không Dực Dương.
Mạc Tuấn Nghị cả đêm ngủ không yên, lăn qua lăn lại trong đầu vẫn hiện lên khuôn mặt phẫn nộ đến vặn vẹo của ba.
Tư Không Dực Dương cũng bị hắn làm phiền đến ngủ không được, vất vả lắm Mạc Tuấn Nghị mới mệt mà buồn ngủ, còn gã thì vẫn tỉnh như sáo.
Trợn tròn mắt chờ đến hừng đông, gã thở dài, cúi đầu nhìn chàng trai đang nằm trong lòng mình, nâng tay nhéo vành tai hắn, giận dữ nói, “Em đúng là ngủ thoải mái thật đấy.”
Mạc Tuấn Nghị lầm bầm hai tiếng, bất mãn nghiêng đầu tránh đi.
Ý xấu nheo mắt, Tư Không Dực Dương lại gần hôn lên môi hắn, hôn một cái sâu thiệt là sâu cưỡng chế Mạc Tuấn Nghị tỉnh dậy.
Đẩy nam nhân đang đè lên người mình, Mạc Tuấn Nghị nhíu mày nói, “Anh làm gì thế! Mới sáng sớm đã nổi điên!”
“Dậy rồi?” Tư Không Dực Dương nằm quay lại bên cạnh Mạc Tuấn Nghị, một tay chống đầu nhìn hắn.
“Ừ, sao?” Ngoái đầu nhìn đồng hồ, giờ mới mấy giờ chứ, nam nhân bày trò gì đây?
Tư Không Dực Dương bĩu môi, hỏi, “Sao đêm qua em không ngủ được, cứ lật tới lật lui như rán bánh vậy?”
Mạc Tuấn Nghị sửng sốt, liếm môi, hạ mắt không nhìn nam nhân, thấp giọng nói, “Không có gì cả…”
Nâng cằm hắn để hắn ngẩng đầu nhìn mình, Tư Không Dực Dương nhíu mày nói, “Nói dối.”
Mạc Tuấn Nghị hít sâu, chầm chậm thở ra, nói, “Em chỉ là cảm thấy ba đang giấu em chuyện gì đó.”
“Chuyện gì?” Tư Không Dực Dương truy hỏi.
Lắc đầu, Mạc Tuấn Nghị nhắm mắt dụi dụi trước ngực gã, than thở, “Em sao biết được, nếu em biết ông giấu em chuyện gì thì đã không phiền não như thế. Phiền muốn chết!”
“….Được rồi, em ngủ tiếp đi, anh sẽ tìm cơ hội điều tra rõ chuyện này.” Cúi đầu hôn lên trán Mạc Tuấn Nghị, để cho hắn tìm một vị trí thoải mái trong lòng mình, tiếp tục ngủ.
Tư Không Dực Dương nghĩ, gã cảm thấy mình nhất định phải đi hỏi ông cụ nhà mình, không khéo…Ông cụ lại biết ẩn tình gì đó! Ừ, cứ quyết định như thế đi, đợi chút nữa dậy gã phải đi tìm ông cụ hỏi cho rõ, nếu không năm này của gã sẽ trôi qua trong không vui mất.
/116
|