Chương 1 : Ác mộng
“ Tách … Tách … “
Máu … đỏ thắm như từng cánh hoa mẫu đơn nhẹ nhàng rơi xuống sàn nhà trắng bóng nhanh chóng đọng lại thành cả một vũng , vẽ lên trên sàn gạch trắng muốt một đóa mẫu đơn đỏ thắm , xinh đẹp đến rợn người …
Trên ghế sofa , cô gái trẻ ngửa người nằm bất động , trên khuôn mặt phấn son , cặp mắt xinh đẹp trợn ngược lên , đôi gò má bên trái có một vết cào rướm máu , bàn tay trắng bệch nắm chặt con dao đang cắm sâu vào ngực mình , dòng máu đỏ thẫm thấm qua lớp áo lụa đắt tiền , chảy xuôi theo bàn tay buông thõng xuống đất , nhỏ một giọt lại một giọt máu tươi xuống sàn đá hoa cương . Tim , ngừng đập .
Đỏ … khắp nơi chỉ toàn màu đỏ của máu , trên sàn nhà , trên tường ,cả trên đôi tay đang run rẩy vì sợ hãi của cô gái ngồi ở góc phòng . Nhìn lại bàn tay đang dính máu , máu của người con gái đã chết trên sofa , cô sợ hãi vội vàng chà mạnh bàn tay mình trên sàn gạch lạnh băng , đôi mắt to tròn tràn ngập sự sợ hãi tột độ . Trên sàn nhà trắng muốt xuất hiện lên vệt máu đỏ thẫm hình bàn tay làm cô gái thêm sợ hãi , cô đau khổ cố gắng xóa nhòa đi chúng nhưng làm sao cũng không được dường như càng lúc màu đỏ thắm lại càng lan ra nhiều hơn như tố cáo lên hành vi tội ác mà cô đã làm . Đôi môi bị chính cô cắn đến trắng bệch , cả cơ thể run rẩy co mình lại , đôi tay gầy guộc ôm chặt lấy đầu chính mình , như dồn ép , như có gì đó sắp trào ra , nhưng … cô không khóc .
Trong đầu tự nhủ với chính mình rằng đây chỉ là giấc mộng , tất cả không phải là lỗi của cô , là tự cô ta … tự cô ta giết chết chính mình mà thôi … không phải cô , không phải cô …
-Không phải tôi…Không phải tôi làm mà … tôi … không có … không có …
Đôi môi run rẩy kêu lên trong đau đớn , đôi mắt chứa đầy tuyệt vọng …
Thình lình , cánh cửa gỗ bị đẩy mạnh ra , một bóng người cao lớn vội vàng xông vào , Người đàn ông khẽ sững người lại trước khung cảnh trước mắt . Đập vào mắt anh là … máu , máu trên sàn nhà , trên tường , bình hoa Mẫu Đơn vỡ nát dưới đất , cánh Mẫu Đơn bay đầy phòng , phủ lên thi thể cô gái chết trên sofa , khung cảnh kinh hoàng tựa như ác mộng chốn địa ngục . Mùi hoa Mẫu Đơn nồng thắm hòa cùng mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí tạo thành một mùi hương gay nồng ghê rợn . Nhìn vào thi thể người con gái nằm trên sofa , người đàn ông lo lắng đảo tầm mắt quanh căn phòng chỉ mong nhìn thấy bóng hình màu trắng tinh khôi quen thuộc , tựa như cái chết của người nằm trên sofa không mảy may ảnh hưởng gì tới anh .
Đôi mắt màu hổ phách khẽ ngừng lại nơi góc tường , nhìn người con gái nhỏ yêu thương ngồi co ro sợ hãi , đôi mắt toát lên tình yêu nồng đậm cùng đau khổ . Sải bước chân đến gần cô gái , vòng tay to lớn ấm áp khẽ kéo cô vào lòng , tựa đầu cô vào bờ vai vững chãi , bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh .
-Đừng sợ . Hi nhi đừng sợ , Dương ca sẽ không hại Hi nhi , Hi nhi ngoan … đừng sợ…
- Dương … Dương ca … Hi nhi … sợ …Hi nhi không có … không có giết cô ta… là cô ta muốn giết Hi nhi trước … Hi nhi không cố ý đẩy cô ta … Hi nhi không có…
Đôi mắt to tròn đen láy của Nhược Hi khẽ chớp chớp , đôi mắt long lanh ngấn nước , giọt lệ nóng bỏng cứ thế trào ra , chảy xuống đôi gò má trắng nõn , long lanh tựa pha lê . Cô khóc , yếu đuối tựa như một đứa trẻ lúc làm sai , sợ bị mắng , sợ bị bỏ rơi , sợ bị tổn thương . Hàng rào phòng bị duy nhất trong trái tim cô lúc này đã bị phá tan hoàn toàn bởi cái ôm ấm áp của Hàm Tịch Dương .
Phải , cô dù sao thì cũng chỉ là một người con gái , yếu đuối , vô lực trước phong ba cuộc đời , cũng cần có một vòng tay ấm áp như vậy để an ủi , để sưởi ấm , để chở che lúc sợ hãi , vô lực .
Hàm Tịch Dương bây giờ cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng , ban đầu anh còn sợ hãi cô sẽ cố gắng che dấu hết những cảm xúc của mình , ngậm hết đau khổ cay đắng vào người , thật may mắn là cô đã khóc , để không phải như một cái xác không hồn , để chính anh cảm giác được hơi thở của cô . Hi nhi của anh đã phải chịu quá nhiều ủy khuất , quá nhiều .
Bất giác bàn tay khẽ siết , ôm thật chặt người con gái trong ngực mình , đôi mắt toát lên sự kiên cường cùng thâm tình . Anh nhất định không thể để cho cô chịu bất kì ủy khuất nào nữa , có chết cũng không …
***************************************************************
“ Anh ấy không hề yêu cô , người anh ấy yêu là tôi , là tôi – Đinh Vũ Tâm ”
…
“Sao vậy , em gái của tôi . Không tin sao ? Nhưng đó là sự thực , anh ấy không yêu cô , anh ấy yêu là tôi , ngay cả trong bụng tôi cũng có con của tôi và anh ấy rồi , cô còn phủ nhận gì nữa …”
…
“ Cô sao ? Vợ chưa cưới ? Ai mà dám lấy cô làm vợ chứ ! Cô chỉ là một người điên , một kẻ ngu ngốc trì độn , nếu không phải vì số tiền bảo hiểm và quyền thừa kế của cô , cô nghĩ Hạo sẽ yêu cô sao ? Ngu xuẩn ."
…
“ Tại sao? . Tại vì tôi hận cô , tôi hận cô đến tận xương tủy , tôi hận cô cái gì cũng hơn tôi , gia thế , nhan sắc cả tài năng . Nhưng không , nếu cô nghĩ cô thắng thì cô sai lầm rồi . Tôi thắng , tôi có được người đàn ông mà cô vô cùng yêu thương . Thế nào , cảm thấy tức tối đúng không … Ha ha ha … nhưng dù có tức tối thì cô vẫn mãi là một kẻ thua cuộc … người phụ nữ điên … đồ bệnh hoạn … ha ha ha … “
- Không … không … đừng mà … không…!!!
Tây Nhược Hi bàng hoàng ngồi dậy , gương mặt hốc hác gầy gò nay càng trắng bệch hơn, đôi mắt thâm quầng vì không ngủ được , đôi môi khô nứt nẻ run lên bần bật vì sợ hãi . Bàn tay gầy gò vội vàng nắm chặt lấy lấy chăn che phủ lên mình mong giảm đi bớt sự sợ hãi trong lòng .
Lại một lần nữa cô lại mơ thấy ác mộng kinh hoàng này . Giấc mơ với những lời nói cay độc đầy oan nghiệt của người mà từ trước tới giờ cô vẫn luôn yêu mến và quý trọng như là “ chị gái “ .
Nghĩ đến đây , cô lại thấy cay đắng trong lòng . Quả nhiên , lòng người khó đoán , cô lại bị người chị gái thân yêu nhất cùng với người đàn ông mà cô yêu nhất đâm cô một nhát sau lưng tạo thành vết thương lòng khóa phai mờ .
Đứng dậy khỏi giường , mở ra ô cửa sổ thủy tinh trắng toát , nhìn về khung cảnh cánh đồng yên bình bên ngoài , cô bất giác nở nụ cười trong vắt tựa pha lê . Tất cả những kỉ niệm , những kí ức , những đắng cay , những đau buồn chầm chậm trôi trong dòng hồi ức như một cuốn phim trắng đen tua ngược …
/35
|