Mười năm sau...
Tại Đào Hoa Lâm của Băng Nguyệt đế quốc.
Hai thân ảnh bé nhỏ lặng lẽ chui ra từ lổ hổng của hàng rào, đó là hai đứa bé một trai và một gái. Tầm vóc cũng ngang ngửa nhau, độ chừng 8-9 tuổi, nam hài tử tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã rất anh tuấn, mái tóc ngắn màu lam nhìn rất có khí phách, vầng trán rộng toát ra vẻ trung hậu.
Bé gái rất xinh đẹp, mái tóc lam dài mượt còn hơn cả nam hài tử khiến người khác chú ý, đôi mắt to tinh nghịch liếc đông liếc tây tựa như mọi trí tuệ đều ẩn chứa trong đấy.
- Linh Cực, chúng ta cẩn thận 1 chút, ba ba và mụ mụ của huynh rất lợi hại, chúng ta không được để họ phát hiện. Nếu không, lần này công sức chúng ta giả ốm để lén ra ngoài sẽ thành công cốc cả đấy.
Nữ hài thì thầm vào tai đồng bạn của mình.
Cảm thấy một cỗ hương thơm nhàn nhạt sát cạnh mình, nam hài không khỏi đỏ mặt,
- Khiết Băng, chúng ta phải đi à? Ba ba , mụ mụ sẽ rất lo đấy.
Nữ hài cười hi hi, đáp:
- Không sao đâu, không phải ta đã để lại tin nhắn cho họ rồi sao. Thật ra điều ta tiếc nhất là không còn được ăn đồ ăn do ba ba ngươi nấu nữa. Không biết bên ngoài có gì ăn hơn nữa không a
Nam hài tựa hồ có chút bất đắc dĩ,
- Nếu phải đi, thì đi mau thôi. Để muội thoả mãn rồi chúng ta còn sớm trở về.
Nữ hài cười nhẹ hỏi:
- Linh Cực a, nếu gặp chuyện phiền toái, huynh có thể bảo vệ ta không?"
Nam hài ưỡn cao ngực, đáp:
- Đương nhiên là được, ta là hôn phu của muội mà! Ta, Dung Linh Cực thề, bất luận có chuyện gì xảy ra, sẽ đem hết sức bảo vệ hôn thê cuả ta là Tra Khiết Băng, cho dù phải trả giá bằng sinh mạng cũng không hối hận.
Nữ hài vội che miệng của nam hài dậm chân mắng:
- Phi phi phi, không nên nói chuyện xui xẻo như thế, chúng ta mau đi thôi, ra ngoài chơi đùa thật vui a. Được rồi, Ta dặn huynh trộm đao của ba ba huynh, huynh có làm không đấy? Ta nghe nói, trên đao có ma lực hẳn là với ma pháp của huynh có sự trợ giúp rất lớn."
Nam hài cười khổ một tiếng, thốt lên:
- Không biết sau khi trở về ba ba có cho ta ăn roi vào mông hay không? Đi mau đi, để họ phát hiện là không xong đâu.
Hai đạo thân ảnh lặng lẽ hướng phía nam mà đi.
Hai đứa bé vừa rời đi. Hai đạo thân ảnh khác bỗng xuất hiện tại sân trong.
- Niệm Băng, ngươi quản con mình như thế à, rủ rê con gái ta trốn đi?
Tra Cực không chút tức giận nhìn đệ tử mình.
Niệm Băng cười khổ nói:
- Sư phó, người đừng nói oan cho con có được hay không? Phải nói là nữ nhi của người rủ rê con ta mới đúng, Linh Cực từ nhỏ rất nhu thuận, hắn không lớn mật đến thế đâu.
Tra Cực vễnh râu trừng mắt con mắt quát:
- Vậy sao vừa rồi ngươi không cho ta ngăn cản chúng?
Niệm Băng mỉm cười, đáp:
- Cản làm gì? Để cho bọn chúng đi ra ngoài nếm mùi đắng cay, chưa chắc đã không tốt. Năm con sáu tuổi đã cùng cha phiêu bạc. Lên mười tuổi, đã bắt đầu học tập trù nghệ với người. Trong trường đời, bọn chúng mới có thể phát triển nhanh được. Hai đứa nhỏ này à….!! Sư phó, thật không nghĩ tới người lại có thể có một nữ nhi tinh quái đến vậy.
Tra Cực cười hắc hắc, nói:
- Linh Cực thật đúng với những gì ta tưởng tượng, rất xuất sắc giống ngươi năm xưa. Thật ra, nhìn bề ngoài Linh Cực tựa hồ cái gì cũng nghe theo Khiết Băng đích, nhưng Linh Cực kỳ thực là đại trí nhược ngu, mặc dù hắn bằng tuổi Khiết Băng, nhưng vẫn xem Khiết Băng là muội muội, đều nhường nhịn nó. Nhưng mà, ngươi không sợ chúng gặp nguy hiểm ư?
Niệm Băng vẫn thản nhiên đáp:
- Lão nhân gia nói đúng. Tên tiểu tử Linh Cực này cũng không ít chủ ý quỉ quái, lo lắng an toàn của bọn chúng ư? Người thật biết nói đùa, người có biết hắn trước khi đi đã ăn trộm của con cái gì mang theo không? Hắn mang đi Phệ ma đao của con, một khối cực phẩm bảo thạch, triệu hoán Nãi kim ngưu của Miêu Miêu, Áo Lan đế quốc miễn tử kim bài của Lạc Nhu, Lệnh bài tộc trưởng Phượng tộc của Phượng Nữ, Kim Kinh cức lệnh bài Lãng Mộc đế quốc của Mộc Tinh, cùng với Sinh mệnh chi thạch để khôi phục sinh mệnh năng lương của Tạp Áo. Với tính cách nữ nhi của người và đám đồ con ta mang theo, có lẽ chúng không chọc ghẹo ai mới gọi là tốt ấy.
- Ta đã nói rồi mà, con ngươi thật là tàn độc a! Đồ nghề của ba ba nó, nó cũng lấy sạch cho ngươi trắng túi. Tốt, ta không nhìn lầm tiểu tử này. Mặc kệ, ta đi ngủ đây, nếu con gái ta có gặp chuyện gì bất trắc bên ngoài, ta cứ tìm ngươi tính sổ.
Nhìn bóng của sư phó rời đi, Niệm Băng không nhịn được toát ra một tia mỉm cười. Ngay lúc đó, một đạo bóng xám hối hả vọt đi, Niệm Băng liếc mắt nhìn theo hướng hắn đi một cái,
- Tạp Tạp vẫn còn không yên tâm ư! Có hắn đi theo, càng đảm bảo hơn nữa. Thử hỏi, ai có thể là đối thủ của Long thần tương lai và Hắc Vũ Hoàng cơ chứ? À, ta cũng nên đi thôi, Tam Thiểu lão đại đã gọi ta về đánh mạt chược, không về sớm là không xong với hắn. Nghe nói lần này Quang thần Trường Cung Uy, Cuồng thần Lôi Quan Hoài, Tử thần A Ngốc, Độc tiên cái…gì gì Hải Long và Tinh Tế chi thần Thiên Ngân cũng phải đi. Tam Thiểu lão đại sáng tạo ra sáu chúng ta, chẳng hiểu có phải để chơi mạt chược không? Chẳng lẽ sáu người vẫn không đủ? Hắc hắc, ta muốn đấu với bọn họ một lần, xem ai mới là kẻ mạnh nhất dưới ngòi bút của Tam Thiểu. Ta đây chính là Tâm Tình chi thần!
/461
|