Thời gian trôi qua như tên bắn, chớp mắt đã gần hai tháng.
Tô Phong ở trong động phủ Dược Tiên, bế quan gần sáu tháng, trong thời gian đó, ban ngày Tô phong nghỉ ngơi ban đêm lại hấp thu Thái âm chân hỏa để tu luyện linh hồn.
Hôm nay, Tô Phong đình chỉ tu luyện vì linh hồn của hắn, cùng Thái âm chân hỏa dần dần hợp làm một, nên hắn muốn nghỉ ngơi đôi chút để tâm trạng mình đạt đến trạng thái tốt nhất, lúc đó hắn sẽ để linh hồn cùng Thái âm chân hỏa hợp làm một.
Tô Phong cũng không biết, trong lúc linh hồn cùng Thái âm chân hỏa hợp làm một, sẽ xảy ra chuyện gì không, nên hắn cần chuẩn bị đôi chút đề phòng bất chắc.
Nhìn qua càn khôn trạc, hắn mới nhớ ra mình còn một chiếc càn khôn trạc, của Ma tu Tà Băng Tông chưa luyện hóa. Dùng nửa canh giờ, Tô Phong cũng đã luyện hóa xong linh lực trong Càn Khôn Trạc mà Tà Băng Tu ma tông để lại, nhanh chóng truyền ý niệm của mình vào trong đó.
Ý niệm Tô Phong vừa vào Càn Khôn Trạc, một không gian rộng gần ngàn trượng lập tức xuất hiện trước mắt hắn.
Càn Khôn Trạc là một món pháp khí phụ trợ đặc thù, tu vi chủ nhân càng cao, không gian bên trong pháp bảo càng lớn.
Sau khi chủ nhân của Càn Khôn Trạc chết, nếu như Càn Khôn Trạc không phải là trạng thái một món pháp khí, không còn ai tiếp tục, trong vòng mấy ngày, Càn Khôn Trạc sẽ hồi phục lại trạng thái nguyên thủy, không gian bên trong hoàn toàn hủy diệt, tất cả vật phẩm trong đó cũng biến mất.
Nếu như Càn Khôn Trạc là trạng thái pháp bảo, bởi vì hàm chứa pháp lực thần thức của chủ nhân, cho nên dù chủ nhân chết không gian bên trong vẫn tiếp tục duy trì nhiều năm, pháp lực thần thức bên trong sau khi tự động tiêu tán, Càn Khôn Trạc mới hồi phục lại trạng thái nguyên thủy, đồng dạng không gian bên trong hoan toàn hủy diệt, tất cả vật phẩm đều tiêu tán.
Nếu như có người luyện hóa pháp lực thần thức trước khi nó biến mất, vậy thì không gian bên trong Càn Khôn Trạc vẫn sẽ tồn tại, hơn nữa, không gian sẽ dần dần biến hóa lớn nhỏ theo thực lực tu vi của người luyện hóa nó.
Nếu như tu vi người luyện hóa thấp hơn chủ nhân cũ, vậy thì không gian bên trong Càn Khôn Trạc sẽ dần dần biến nhỏ, nếu như tu vi của người luyện hóa cao hơn chủ nhân cũ, vậy thì không gian bên trong Càn Khôn Trạc sẽ dần dần biến lớn, nói cách khác người luyện hóa có thể khống chế không gian lớn nhỏ.
Càn Khôn Trạc của Ma tu Tà Băng Tông rộng gần ngàn trượng, so với càn khôn trạc của Tô Phong thì rộng hơn nhiều lắm. Theo Tô Phong tính toán, tu vi của Ma tu Tà Băng Tông đã đạt đến Mệnh Tuyền cảnh Minh Khiếu kỳ, còn Tô Phong giờ cũng chỉ ngang bằng với Mệnh Tuyền cảnh Linh Anh kỳ.
Nhìn vào không gian bên trong, những thứ này đã chẳng khác gì bảo tàng siêu cấp đối với hắn.
Một đống linh thạch phải chừng mấy vạn khối xếp lại với nhau như một ngọn núi nhỏ, hơn nữa bên cạnh ngọn núi nhỏ đó còn có hai đống linh thạch nhỏ.
Tô Phong nhìn xong mừng rỡ, một trong hai đống linh thạch nhỏ đó là linh thạch trung phẩm, nhìn số lượng cũng phải vài ngàn khối, nghĩa là tương đương với vài ngàn vạn linh thạch hạ phẩm.
Đống linh thạch nhỏ còn lại càng khiến Tô Phong vui hơn, là một đống linh thạch thượng phẩm? Tô Phong dùng thần thức quét qua một lượt, khoảng hơn hai trăm sáu mươi khối, một linh thạch thượng phẩm, hàm lượng linh khí tương đương với một vạn miếng linh thạch hạ phẩm.
Hai trăm sáu mươi miếng linh thạch thượng phẩm, tương đương hai trăm sáu mươi vạn linh thạch hạ phẩm, trái tim Tô Phong giật lên mấy cái, ngay cả một tiên tông trung đẳng cũng không thể có một hai trăm khối linh thạch thượng phẩm.
Hơn nữa đến hôm nay, trên Cổ Hoang đại lục, số lượng linh thạch thượng phẩm còn lại rất ít, mà trước kia khi tu luyện, Tô Phong cũng rất ít khi giám dùng linh thạch trung phẩm để tu luyện, giờ nhìn thấy nhiều như vậy linh thạch trung phẩm cùng linh thạch thượng phẩm, bảo sao hắn không vui mừng.
Trừ linh thạch, bên trong còn có một lượng lớn bí điển pháp thuật, Tô Phong dùng thần thức quét qua một lượt, có hơn một ngàn cuốn, hầu như đều là pháp môn tu chân ma đạo, cao cấp hơn công pháp bình thường một chút, nhưng bên trong cũng không thiếu một số công pháp thượng thừa.
Ý niệm Tô Phong đột nhiên thoáng động, trong lòng mừng rỡ, trong mấy cuốn công pháp thượng thừa này có một cuốn là công pháp Huyền Băng Tử Diễm quyết , trên đại hội luyện đan Tô Phong có nghe Vô Chân nhắc đến huyền băng tử diễm, rất giống với tử diễm băng viêm của hắn. Hắn mãi không tìm ra cách thi triển tử diễm băng viêm, mỗi lần tấn công địch đều là trực tiếp phóng ra, tử diễm băng viêm không thể rời khỏi cơ thể quá xa, không tiếp cận được đối phương, hiệu quả không quá lớn.
Tô Phong đọc lướt một lượt nội dung cuốn Huyền Băng Tử Diễm quyết , quả nhiên huyền băng tử diễm của Tà Băng Tông chính là tử diễm băng viêm, chỉ là tên gọi khác nhau mà thôi.
Tử diễm băng viêm, được đặt theo tên băng động có Ma tu Tà Băng Tông, rất có khả năng là do Ma tu Tà Băng Tông để lại, huyền băng tử diễm do một tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh Minh Khiếu kỳ để lại chẳng trách hàn khí lại kịch liệt đến vậy. Đấy còn là Ma tu Tà Băng Tông đã chết, không biết lúc hắn còn sống, huyền băng tử diễm còn lợi hại đến mức nào?
Tô Phong chậc chậc lưỡi, có lẽ phải vô cùng lợi hại, cho dù là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, bị tử huyền băng tử diễm đánh trúng e rằng cũng phải biến thành một bức tượng băng.
Huyền Băng Tử Diễm quyết rất thích hợp để hắn tu luyện.
“Nếu như tử diễm băng viêm chính là huyền băng tử diễm, sau khi luyện thành, uy lực sẽ tương đối đáng sợ, lúc đánh nhau đây cũng có thể coi là một đòn sát thủ.
Nghĩ đến đây, Tô Phong càng thêm quyết tâm tu luyện Huyền Băng Tử Diễm quyết.
Thần thức Tô Phong sau khi bỏ qua pháp quyết bí điển, chuyển sang một đống bùa chú. Phải có hơn một ngàn tấm, nhưng đều là bùa chú bình thường, linh phù chỉ có hơn trăm tấm, hạ phẩm, linh phù trung phẩm rất nhiều, linh phù thượng phẩm chỉ có mười mấy tấm.
Nhìn kĩ Tô Phong vẫn còn ba tấm bảo phù, bảo phù là bùa chú cao hơn linh phù nhưng cũng chỉ dùng cho tu sĩ Thần Hải cảnh. Luyện nhập bùa chú vào trong pháp bảo, phóng xuất một lần, uy lực cực đại, là một món pháp bảo vô thượng, tu sĩ Dẫn Hồn kỳ cũng không thể chống đỡ.
Trừ bùa chú ra, vẫn còn một lượng lớn nguyên liệu chế tác bùa chú, chủ nhân cũ của Càn Khôn Trạc quả nhiên không nghiên cứu nhiều về bùa chú, nguyên liệu bùa chú phần lớn đều là nguyên liệu bình thường, chỉ có một lượng nhỏ nguyên liệu linh phù, nguyên liệu bảo phù, cần phải luyện nhập pháp bảo vào trong bùa chú, pháp bảo bên cạnh đúng là có mấy món.
Nhìn thấy pháp bảo Tô Phong càng vui hơn, mặc dù tu vi của hắn có thể so với Mệnh Tuyền cảnh, nhưng hắn không biết luyện khí, nên vẫn chưa thể tạo ra vũ khí thích hợp cho mình. Nên mấy món bảo khí đối với hắn đều là bảo bối.
Trước mắt, trong tay hắn đang có hai món pháp bảo, một món là Trấn Thiên Tháp của Lý Nghiêm, nhưng món pháp bảo này Tô Phong không dám tùy tiện sử dụng, Trấn Thiên Tháp là pháp bảo hạ phẩm.
Một món là Ngũ Linh Phân Thần trùy lấy được từ chỗ Ma tu Tà Băng Tông, Ngũ Linh Phân Thần trùy có lai lịch không nhỏ, luyện thành công Ngũ Linh Phân Thần trùy là pháp bảo cực phẩm, chi có điều, bộ Ngũ Linh Phân Thần trùy này đã ở trong cơ thể Ma tu Tà Băng Tông một ngàn năm, pháp lực thất thoát khá nhiều, đến bây giờ, chỉ tương đương một món pháp bảo trung phẩm
Ngũ Linh Phân Thần trùy cũng không phải thứ Tô Phong dám tùy tiện dùng, đây là pháp bảo của Đại Doanh Đế Đình Tàng gia, chỉ cần lộ diện sẽ giống như Trấn Thiên Tháp, là một phiền phức lớn.
Cho nên mặc dù có hai món pháp bảo, nhưng nếu như không phải lúc giết người diệt khẩu Tô Phong đều không muốn dùng.
Pháp bảo trong Càn Khôn Trạc tổng cộng có năm món, bốn món là pháp bảo hạ phẩm, một món là pháp bảo trung phẩm cũng đủ để Tô Phong dùng.
Xung quanh pháp bảo vẫn còn một đống nguyên liệu luyện khí nữa, phần lớn là nguyên liệu luyện chế pháp bảo, nhưng hiện tại những thứ này đối với Tô Phong đều vô dụng vì hắn không biết luyện khí.
xem xong mọi thứ, Tô Phong bước ra ngoài Động phủ Dược tiên, tâm trạng vô cùng thoải mái, nhìn về phía Tử Tâm tiểu trúc của Hư Tử Uyên, cũng không biết sư tỷ đã xuất quan hay chưa?
Nâng tu vi triển hiện lên Tiên Thiên cảnh tầng chín, Tô Phong tung pháp khí, ngự khí phi hành, hóa thành một đường hào mang, nhanh chóng phi độn đến Tử Tâm tiểu trúc.
Tử Tâm tiểu trúc vẫn đóng cửa. Tô Phong dùng thần thức quan sát, bốn phía đều hạ cấm chế, xem ra sư tỷ vẫn còn đang bế quan.
Độn quang lại lóe, Tô Phong rời khỏi Tử Tâm tiểu trúc, bay về phía Bách Thảo Điện.
Hoàng Dược Tiên không có trong điện mà đang ở khu hậu điện, Tô Phong thân là đệ tử thân truyền đương nhiên không cần đợi ở Bách Thảo Điện, mà trực tiếp đi vào hậu điện tìm Hoàng Dược Tiên.
- Đệ tử Tô Phong bế quan hoàn tất, đến đây bái kiến sư phụ.
Tô Phong cung kính đứng trước cửa, hai tay chắp lại cao giọng nói.
Kẹt...
Cửa phòng mở ra, Hoàng Dược Tiên râu tóc bạc phơ lập tức xuất hiện trước cửa, mắt đầy vẻ kinh hỉ, lại vừa kinh ngạc nói:
- Tô Phong, cuối cùng ngươi cũng luyện thành đan dược bát phẩm hồn nguyên đan?
Tô Phong gật đầu nói:
- Đệ tử bế quan nửa năm, ngày nào cũng suy nghĩ, sau đó mới thử, cuối cùng luyện thành công hồn nguyên đan.
Nói đoạn, Tô Phong giơ tay, một hộp đan dược xuất hiện trong tay, mở hộp đan dược, bên trong là một viên thanh quang đan dược âm u, chính là đan dược bát phẩm hồn nguyên đan, có thể tăng nhanh quá trình Dẫn Hồn.
Trước khi bế quan, Tô Phong lấy danh nghĩa bế quan luyện dược, cho nên Hoàng Dược Tiên cung cấp cho hắn một số nguyên liệu cần thiết luyện hồn nguyên đan, bây giờ Tô Phong đưa ra hồn nguyên đan đủ chứng minh hắn đã luyện ra đan dược bát phẩm là một đan dược sư bát phẩm.
- Tốt, tốt, tốt...
Thành tựu đệ tử càng cao, sư phụ càng mừng, Hoàng Dược Tiên hài lòng nói:
- Tô Phong, thiên phú luyện đan của ngươi từ cổ chí kim, e rằng chỉ có thái thượng cổ tiên tôn Thái mới có thể sánh được. Ha ha... Có thể thu nhận ngươi làm đệ tử đúng là vinh hạnh của sư phụ, không lâu nữa bản lĩnh của sư phụ, ngươi sẽ học được toàn bộ, ha ha.... Đến lúc đó sư phụ cũng không bằng được ngươi.
Tô Phong cúi đầu nói:
- Đệ tử học nhanh đều là vì sư phụ, sư tỷ tận tâm truyền thụ. Nếu như không có sư phụ, sư tỷ hướng dẫn, Tô Phong sao biết luyện đan chi thuật? Đối với đệ tử, sư phụ sư tỷ ân trọng như núi, Tô Phong đều không dám quên.
Hoàng Dược Tiên mỉm cười gật gật đầu, đệ tử này có thiên phú yêu nghiệt, là thiên tài số một trong lịch sử Bách Thảo Phong nhất mạch, mặc dù thỉnh thoảng cũng lộ phong mang nhưng không tự ngạo, không tự phụ, không huênh hoang chẳng coi ai ra gì... Cho nên, Hoàng Dược Tiên cảm thấy rất hài lòng.
Đột nhiên Hoàng Dược Tiên biến sắc, kinh ngạc tiến lên trước mấy bước, đôi mắt già nua trợn tròn nhìn Tô Phong đầy kinh ngạc.
Một lúc lâu sau, Hoàng Dược Tiên mới thốt được nên lời:
- Ngươi... Tu vi của ngươi đã đột phá đến Tiên Thiên cảnh hậu kỳ rồi sao?
Tu vi Tô Phong triển hiện là Tiên Thiên cảnh tầng bảy, đương nhiên là Tiên Thiên cảnh hậu kỳ.
Tô Phong gật đầu nói:
- Đệ tử bế quan luyện dược, đồng thời cũng dành chút thời gian tu luyện pháp quyết, nâng cao tu vi bản thân, ba tháng trước đệ tử đã đạt Tiên Thiên cảnh tầng bảy, lúc này đệ tử đã tới Tiên Thiên cảnh tầng bảy đỉnh phong, không lâu nữa sẽ đột phá lên Tiên Thiên cảnh tầng tám.
Thời gian Tô Phong bế quan, tu vi mới chỉ để Tiên Thiên cảnh tầng năm, lúc mới nhập môn là Tiên Thiên cảnh tầng một, lúc này mặc dù tu vi tăng lên quá nhanh, nhưng dưới Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, rất khó được các trưởng lão coi trọng, với cảnh giới Tiên Thiên cảnh tầng bảy hiện tại đương nhiên phải khác rất nhiều.
Nhập môn chưa đến hai năm mà đã đột phá Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, nghĩa là hoàn toàn có thể nằm trong nhóm đệ tử Thần Hải cảnh dự bị.
Lúc Hoàng Phủ Cực nhập môn đã đạt đến Tiên Thiên cảnh tầng bốn, bây giờ cũng chỉ là Tiên Thiên cảnh tầng bảy mà thôi, bây giờ phương diện tu luyện và luyện đan thuật cùng phát triển, đã là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Bách Thảo Phong, nhưng so với Tô Phong, Hoàng Phủ Cực vẫn còn kém xa.
Hoàng Dược Tiên nghiêm sắc nói:
- Không ngờ ngươi không chỉ có thiên phú yêu nghiệt trên phương diện luyện đan, mà ngay cả tu luyện cũng nhanh như vậy, ta thật không sao hiểu nổi, là tiên thạch đo sai sao? Ngươi có tiên căn thượng phẩm? Tu sĩ tiên căn hạ phẩm đâu ai có tốc độ tu luyện như ngươi? Cho dù là đệ tử tiên căn trung phẩm cũng vẫn thua xa.
Tô Phong ở trong động phủ Dược Tiên, bế quan gần sáu tháng, trong thời gian đó, ban ngày Tô phong nghỉ ngơi ban đêm lại hấp thu Thái âm chân hỏa để tu luyện linh hồn.
Hôm nay, Tô Phong đình chỉ tu luyện vì linh hồn của hắn, cùng Thái âm chân hỏa dần dần hợp làm một, nên hắn muốn nghỉ ngơi đôi chút để tâm trạng mình đạt đến trạng thái tốt nhất, lúc đó hắn sẽ để linh hồn cùng Thái âm chân hỏa hợp làm một.
Tô Phong cũng không biết, trong lúc linh hồn cùng Thái âm chân hỏa hợp làm một, sẽ xảy ra chuyện gì không, nên hắn cần chuẩn bị đôi chút đề phòng bất chắc.
Nhìn qua càn khôn trạc, hắn mới nhớ ra mình còn một chiếc càn khôn trạc, của Ma tu Tà Băng Tông chưa luyện hóa. Dùng nửa canh giờ, Tô Phong cũng đã luyện hóa xong linh lực trong Càn Khôn Trạc mà Tà Băng Tu ma tông để lại, nhanh chóng truyền ý niệm của mình vào trong đó.
Ý niệm Tô Phong vừa vào Càn Khôn Trạc, một không gian rộng gần ngàn trượng lập tức xuất hiện trước mắt hắn.
Càn Khôn Trạc là một món pháp khí phụ trợ đặc thù, tu vi chủ nhân càng cao, không gian bên trong pháp bảo càng lớn.
Sau khi chủ nhân của Càn Khôn Trạc chết, nếu như Càn Khôn Trạc không phải là trạng thái một món pháp khí, không còn ai tiếp tục, trong vòng mấy ngày, Càn Khôn Trạc sẽ hồi phục lại trạng thái nguyên thủy, không gian bên trong hoàn toàn hủy diệt, tất cả vật phẩm trong đó cũng biến mất.
Nếu như Càn Khôn Trạc là trạng thái pháp bảo, bởi vì hàm chứa pháp lực thần thức của chủ nhân, cho nên dù chủ nhân chết không gian bên trong vẫn tiếp tục duy trì nhiều năm, pháp lực thần thức bên trong sau khi tự động tiêu tán, Càn Khôn Trạc mới hồi phục lại trạng thái nguyên thủy, đồng dạng không gian bên trong hoan toàn hủy diệt, tất cả vật phẩm đều tiêu tán.
Nếu như có người luyện hóa pháp lực thần thức trước khi nó biến mất, vậy thì không gian bên trong Càn Khôn Trạc vẫn sẽ tồn tại, hơn nữa, không gian sẽ dần dần biến hóa lớn nhỏ theo thực lực tu vi của người luyện hóa nó.
Nếu như tu vi người luyện hóa thấp hơn chủ nhân cũ, vậy thì không gian bên trong Càn Khôn Trạc sẽ dần dần biến nhỏ, nếu như tu vi của người luyện hóa cao hơn chủ nhân cũ, vậy thì không gian bên trong Càn Khôn Trạc sẽ dần dần biến lớn, nói cách khác người luyện hóa có thể khống chế không gian lớn nhỏ.
Càn Khôn Trạc của Ma tu Tà Băng Tông rộng gần ngàn trượng, so với càn khôn trạc của Tô Phong thì rộng hơn nhiều lắm. Theo Tô Phong tính toán, tu vi của Ma tu Tà Băng Tông đã đạt đến Mệnh Tuyền cảnh Minh Khiếu kỳ, còn Tô Phong giờ cũng chỉ ngang bằng với Mệnh Tuyền cảnh Linh Anh kỳ.
Nhìn vào không gian bên trong, những thứ này đã chẳng khác gì bảo tàng siêu cấp đối với hắn.
Một đống linh thạch phải chừng mấy vạn khối xếp lại với nhau như một ngọn núi nhỏ, hơn nữa bên cạnh ngọn núi nhỏ đó còn có hai đống linh thạch nhỏ.
Tô Phong nhìn xong mừng rỡ, một trong hai đống linh thạch nhỏ đó là linh thạch trung phẩm, nhìn số lượng cũng phải vài ngàn khối, nghĩa là tương đương với vài ngàn vạn linh thạch hạ phẩm.
Đống linh thạch nhỏ còn lại càng khiến Tô Phong vui hơn, là một đống linh thạch thượng phẩm? Tô Phong dùng thần thức quét qua một lượt, khoảng hơn hai trăm sáu mươi khối, một linh thạch thượng phẩm, hàm lượng linh khí tương đương với một vạn miếng linh thạch hạ phẩm.
Hai trăm sáu mươi miếng linh thạch thượng phẩm, tương đương hai trăm sáu mươi vạn linh thạch hạ phẩm, trái tim Tô Phong giật lên mấy cái, ngay cả một tiên tông trung đẳng cũng không thể có một hai trăm khối linh thạch thượng phẩm.
Hơn nữa đến hôm nay, trên Cổ Hoang đại lục, số lượng linh thạch thượng phẩm còn lại rất ít, mà trước kia khi tu luyện, Tô Phong cũng rất ít khi giám dùng linh thạch trung phẩm để tu luyện, giờ nhìn thấy nhiều như vậy linh thạch trung phẩm cùng linh thạch thượng phẩm, bảo sao hắn không vui mừng.
Trừ linh thạch, bên trong còn có một lượng lớn bí điển pháp thuật, Tô Phong dùng thần thức quét qua một lượt, có hơn một ngàn cuốn, hầu như đều là pháp môn tu chân ma đạo, cao cấp hơn công pháp bình thường một chút, nhưng bên trong cũng không thiếu một số công pháp thượng thừa.
Ý niệm Tô Phong đột nhiên thoáng động, trong lòng mừng rỡ, trong mấy cuốn công pháp thượng thừa này có một cuốn là công pháp Huyền Băng Tử Diễm quyết , trên đại hội luyện đan Tô Phong có nghe Vô Chân nhắc đến huyền băng tử diễm, rất giống với tử diễm băng viêm của hắn. Hắn mãi không tìm ra cách thi triển tử diễm băng viêm, mỗi lần tấn công địch đều là trực tiếp phóng ra, tử diễm băng viêm không thể rời khỏi cơ thể quá xa, không tiếp cận được đối phương, hiệu quả không quá lớn.
Tô Phong đọc lướt một lượt nội dung cuốn Huyền Băng Tử Diễm quyết , quả nhiên huyền băng tử diễm của Tà Băng Tông chính là tử diễm băng viêm, chỉ là tên gọi khác nhau mà thôi.
Tử diễm băng viêm, được đặt theo tên băng động có Ma tu Tà Băng Tông, rất có khả năng là do Ma tu Tà Băng Tông để lại, huyền băng tử diễm do một tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh Minh Khiếu kỳ để lại chẳng trách hàn khí lại kịch liệt đến vậy. Đấy còn là Ma tu Tà Băng Tông đã chết, không biết lúc hắn còn sống, huyền băng tử diễm còn lợi hại đến mức nào?
Tô Phong chậc chậc lưỡi, có lẽ phải vô cùng lợi hại, cho dù là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, bị tử huyền băng tử diễm đánh trúng e rằng cũng phải biến thành một bức tượng băng.
Huyền Băng Tử Diễm quyết rất thích hợp để hắn tu luyện.
“Nếu như tử diễm băng viêm chính là huyền băng tử diễm, sau khi luyện thành, uy lực sẽ tương đối đáng sợ, lúc đánh nhau đây cũng có thể coi là một đòn sát thủ.
Nghĩ đến đây, Tô Phong càng thêm quyết tâm tu luyện Huyền Băng Tử Diễm quyết.
Thần thức Tô Phong sau khi bỏ qua pháp quyết bí điển, chuyển sang một đống bùa chú. Phải có hơn một ngàn tấm, nhưng đều là bùa chú bình thường, linh phù chỉ có hơn trăm tấm, hạ phẩm, linh phù trung phẩm rất nhiều, linh phù thượng phẩm chỉ có mười mấy tấm.
Nhìn kĩ Tô Phong vẫn còn ba tấm bảo phù, bảo phù là bùa chú cao hơn linh phù nhưng cũng chỉ dùng cho tu sĩ Thần Hải cảnh. Luyện nhập bùa chú vào trong pháp bảo, phóng xuất một lần, uy lực cực đại, là một món pháp bảo vô thượng, tu sĩ Dẫn Hồn kỳ cũng không thể chống đỡ.
Trừ bùa chú ra, vẫn còn một lượng lớn nguyên liệu chế tác bùa chú, chủ nhân cũ của Càn Khôn Trạc quả nhiên không nghiên cứu nhiều về bùa chú, nguyên liệu bùa chú phần lớn đều là nguyên liệu bình thường, chỉ có một lượng nhỏ nguyên liệu linh phù, nguyên liệu bảo phù, cần phải luyện nhập pháp bảo vào trong bùa chú, pháp bảo bên cạnh đúng là có mấy món.
Nhìn thấy pháp bảo Tô Phong càng vui hơn, mặc dù tu vi của hắn có thể so với Mệnh Tuyền cảnh, nhưng hắn không biết luyện khí, nên vẫn chưa thể tạo ra vũ khí thích hợp cho mình. Nên mấy món bảo khí đối với hắn đều là bảo bối.
Trước mắt, trong tay hắn đang có hai món pháp bảo, một món là Trấn Thiên Tháp của Lý Nghiêm, nhưng món pháp bảo này Tô Phong không dám tùy tiện sử dụng, Trấn Thiên Tháp là pháp bảo hạ phẩm.
Một món là Ngũ Linh Phân Thần trùy lấy được từ chỗ Ma tu Tà Băng Tông, Ngũ Linh Phân Thần trùy có lai lịch không nhỏ, luyện thành công Ngũ Linh Phân Thần trùy là pháp bảo cực phẩm, chi có điều, bộ Ngũ Linh Phân Thần trùy này đã ở trong cơ thể Ma tu Tà Băng Tông một ngàn năm, pháp lực thất thoát khá nhiều, đến bây giờ, chỉ tương đương một món pháp bảo trung phẩm
Ngũ Linh Phân Thần trùy cũng không phải thứ Tô Phong dám tùy tiện dùng, đây là pháp bảo của Đại Doanh Đế Đình Tàng gia, chỉ cần lộ diện sẽ giống như Trấn Thiên Tháp, là một phiền phức lớn.
Cho nên mặc dù có hai món pháp bảo, nhưng nếu như không phải lúc giết người diệt khẩu Tô Phong đều không muốn dùng.
Pháp bảo trong Càn Khôn Trạc tổng cộng có năm món, bốn món là pháp bảo hạ phẩm, một món là pháp bảo trung phẩm cũng đủ để Tô Phong dùng.
Xung quanh pháp bảo vẫn còn một đống nguyên liệu luyện khí nữa, phần lớn là nguyên liệu luyện chế pháp bảo, nhưng hiện tại những thứ này đối với Tô Phong đều vô dụng vì hắn không biết luyện khí.
xem xong mọi thứ, Tô Phong bước ra ngoài Động phủ Dược tiên, tâm trạng vô cùng thoải mái, nhìn về phía Tử Tâm tiểu trúc của Hư Tử Uyên, cũng không biết sư tỷ đã xuất quan hay chưa?
Nâng tu vi triển hiện lên Tiên Thiên cảnh tầng chín, Tô Phong tung pháp khí, ngự khí phi hành, hóa thành một đường hào mang, nhanh chóng phi độn đến Tử Tâm tiểu trúc.
Tử Tâm tiểu trúc vẫn đóng cửa. Tô Phong dùng thần thức quan sát, bốn phía đều hạ cấm chế, xem ra sư tỷ vẫn còn đang bế quan.
Độn quang lại lóe, Tô Phong rời khỏi Tử Tâm tiểu trúc, bay về phía Bách Thảo Điện.
Hoàng Dược Tiên không có trong điện mà đang ở khu hậu điện, Tô Phong thân là đệ tử thân truyền đương nhiên không cần đợi ở Bách Thảo Điện, mà trực tiếp đi vào hậu điện tìm Hoàng Dược Tiên.
- Đệ tử Tô Phong bế quan hoàn tất, đến đây bái kiến sư phụ.
Tô Phong cung kính đứng trước cửa, hai tay chắp lại cao giọng nói.
Kẹt...
Cửa phòng mở ra, Hoàng Dược Tiên râu tóc bạc phơ lập tức xuất hiện trước cửa, mắt đầy vẻ kinh hỉ, lại vừa kinh ngạc nói:
- Tô Phong, cuối cùng ngươi cũng luyện thành đan dược bát phẩm hồn nguyên đan?
Tô Phong gật đầu nói:
- Đệ tử bế quan nửa năm, ngày nào cũng suy nghĩ, sau đó mới thử, cuối cùng luyện thành công hồn nguyên đan.
Nói đoạn, Tô Phong giơ tay, một hộp đan dược xuất hiện trong tay, mở hộp đan dược, bên trong là một viên thanh quang đan dược âm u, chính là đan dược bát phẩm hồn nguyên đan, có thể tăng nhanh quá trình Dẫn Hồn.
Trước khi bế quan, Tô Phong lấy danh nghĩa bế quan luyện dược, cho nên Hoàng Dược Tiên cung cấp cho hắn một số nguyên liệu cần thiết luyện hồn nguyên đan, bây giờ Tô Phong đưa ra hồn nguyên đan đủ chứng minh hắn đã luyện ra đan dược bát phẩm là một đan dược sư bát phẩm.
- Tốt, tốt, tốt...
Thành tựu đệ tử càng cao, sư phụ càng mừng, Hoàng Dược Tiên hài lòng nói:
- Tô Phong, thiên phú luyện đan của ngươi từ cổ chí kim, e rằng chỉ có thái thượng cổ tiên tôn Thái mới có thể sánh được. Ha ha... Có thể thu nhận ngươi làm đệ tử đúng là vinh hạnh của sư phụ, không lâu nữa bản lĩnh của sư phụ, ngươi sẽ học được toàn bộ, ha ha.... Đến lúc đó sư phụ cũng không bằng được ngươi.
Tô Phong cúi đầu nói:
- Đệ tử học nhanh đều là vì sư phụ, sư tỷ tận tâm truyền thụ. Nếu như không có sư phụ, sư tỷ hướng dẫn, Tô Phong sao biết luyện đan chi thuật? Đối với đệ tử, sư phụ sư tỷ ân trọng như núi, Tô Phong đều không dám quên.
Hoàng Dược Tiên mỉm cười gật gật đầu, đệ tử này có thiên phú yêu nghiệt, là thiên tài số một trong lịch sử Bách Thảo Phong nhất mạch, mặc dù thỉnh thoảng cũng lộ phong mang nhưng không tự ngạo, không tự phụ, không huênh hoang chẳng coi ai ra gì... Cho nên, Hoàng Dược Tiên cảm thấy rất hài lòng.
Đột nhiên Hoàng Dược Tiên biến sắc, kinh ngạc tiến lên trước mấy bước, đôi mắt già nua trợn tròn nhìn Tô Phong đầy kinh ngạc.
Một lúc lâu sau, Hoàng Dược Tiên mới thốt được nên lời:
- Ngươi... Tu vi của ngươi đã đột phá đến Tiên Thiên cảnh hậu kỳ rồi sao?
Tu vi Tô Phong triển hiện là Tiên Thiên cảnh tầng bảy, đương nhiên là Tiên Thiên cảnh hậu kỳ.
Tô Phong gật đầu nói:
- Đệ tử bế quan luyện dược, đồng thời cũng dành chút thời gian tu luyện pháp quyết, nâng cao tu vi bản thân, ba tháng trước đệ tử đã đạt Tiên Thiên cảnh tầng bảy, lúc này đệ tử đã tới Tiên Thiên cảnh tầng bảy đỉnh phong, không lâu nữa sẽ đột phá lên Tiên Thiên cảnh tầng tám.
Thời gian Tô Phong bế quan, tu vi mới chỉ để Tiên Thiên cảnh tầng năm, lúc mới nhập môn là Tiên Thiên cảnh tầng một, lúc này mặc dù tu vi tăng lên quá nhanh, nhưng dưới Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, rất khó được các trưởng lão coi trọng, với cảnh giới Tiên Thiên cảnh tầng bảy hiện tại đương nhiên phải khác rất nhiều.
Nhập môn chưa đến hai năm mà đã đột phá Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, nghĩa là hoàn toàn có thể nằm trong nhóm đệ tử Thần Hải cảnh dự bị.
Lúc Hoàng Phủ Cực nhập môn đã đạt đến Tiên Thiên cảnh tầng bốn, bây giờ cũng chỉ là Tiên Thiên cảnh tầng bảy mà thôi, bây giờ phương diện tu luyện và luyện đan thuật cùng phát triển, đã là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Bách Thảo Phong, nhưng so với Tô Phong, Hoàng Phủ Cực vẫn còn kém xa.
Hoàng Dược Tiên nghiêm sắc nói:
- Không ngờ ngươi không chỉ có thiên phú yêu nghiệt trên phương diện luyện đan, mà ngay cả tu luyện cũng nhanh như vậy, ta thật không sao hiểu nổi, là tiên thạch đo sai sao? Ngươi có tiên căn thượng phẩm? Tu sĩ tiên căn hạ phẩm đâu ai có tốc độ tu luyện như ngươi? Cho dù là đệ tử tiên căn trung phẩm cũng vẫn thua xa.
/95
|