Tôn Thường nói:
- Bách Thảo Phong ít người, diện tích lại rộng, có ưu điểm, cũng có nhược điểm, ưu điểm là chỗ ở của chúng ta tương đối rộng rãu, nhược điểm là khoảng cách giữa mỗi lần tuần tra ngắn, nếu như một canh giờ cần hai mươi người phụ trách tuần thị an toàn xung quanh đỉnh núi, một ngày mười hai canh giờ, là hai trăm bốn mươi người, thì nhân số Bách Thảo Phong ta chỉ có hơn ba trăm người, nên, mỗi ngày, mỗi đệ tử đều phải tuần thị một lần, còn chủ mạch Đô Thiên Phong gần ba ngàn người, mười ngày mới phải tuần thị một lần...
...
...
Rất nhanh... Tôn Thường chia các đệ tử ra thành các điểm canh gác, những điểm canh gác này có từ đệ tử áo xanh đến đệ tử áo lam, những nơi quan trọng cũng có động phủ trưởng lão áo tím gần đó trấn thủ.
Điều khiến Tô Phong ngạc nhiên là, tất cả mọi người đều được phân chia đến những địa điểm mới, chỉ có một mình hắn là không.
- Tô Phong...
Trong lúc Tô Phong còn đang suy nghĩ thì Tôn Thường đột nhiên hét lên nói.
- Có đệ tử.
Tô Phong tiến lên một bước.
Tôn Thường nhìn Tô Phong, nở nụ cười, nói:
- Ở sườn núi đỉnh Bắc ta có một vườn thuốc, đệ tử quản lý vườn thuốc đó ba tháng trước tròn ba mươi năm nên đã về nhà, ngươi biết nhiều loại linh thảo linh dược, sau này ngươi đến đó chăm sóc vườn thuốc, chăm sóc vườn thuốc thì không cần phải làm nhiệm vụ tuần thị.
Chăm sóc vườn thuốc?
Tô Phong mừng rỡ, một mình chăm sóc vườn thuốc, nghĩa là hắn sẽ có rất nhiều không gian riêng, chỉ cần chăm sóc tốt vườn thuốc, quỷ mới biết lúc nào thì ngươi đang làm gì? Không cần làm nhiệm vụ tuần thị, vậy sẽ có càng nhiều thời gian tu luyện, đúng là quá tốt.
- Đa tạ Tôn sư thúc, đệ tử sẽ chăm sóc tốt vườn thuốc.
Tô Phong nói, giọng nói lộ rõ tình cảm từ tận đáy lòng.
- Ừm... đi theo ta.
Tôn Thường nói.
Chỗ này cách đỉnh Bắc không xa, qua Thanh Hoa Cốc, đi thêm vài dặm nữa là đến. Tôn Thường ở Thanh Hoa Cốc, vườn thuốc đó sau khi không còn đệ tử chăm sóc, do ông đích thân quản lý. Từ ngày đầu tiên Tô Phong bước vào Hư Thiên Tông, nói mình am hiểu các loại linh thảo linh dược Tôn Thường đã có ý để hắn giúp mình chăm sóc vườn thuốc, nên lúc trưởng lão Ẩn Kiếm Phong lên tiếng đòi người, ông mới không nể mặt, giữ Tô Phong lại.
Tô Phong không giống như phần lớn các đệ tử, đến điểm canh gác báo danh, khiến Hoàng Phủ Cực có chút ngạc nhiên, nhưng, mặt hắn lập tức hiện lên một tia hỉ ý, chăm sóc vườn thuốc, thông thường là công việc cô độc.
Lúc không có ai nhìn thấy, không phải là thời điểm thích hợp nhất để xử lý ngươi sao?
Hoàng Phủ Cực thầm nghĩ:
Tô Phong, ngươi không huênh hoang được lâu nữa đâu, hừ, không còn Vệ Tử Kì bảo vệ, hừ....chờ đấy ta sẽ đến xử lý ngươi, cả tên Vệ Tử Kì kia nữa, chờ lúc quay về điểm canh, ta sẽ bảo Văn sư thúc dạy cho ngươi một bài học.
Hoàng Phủ Cực nghĩ gì, Tô Phong chẳng thèm quan tâm, Hoàng Phủ Cực kém hắn quá xa, hắn căn bản không coi ra gì.
Ngự khí phi hành, rất nhanh đã xuyên qua Thanh Hoa Cốc, đến vườn thuốc trên đỉnh Bắc. Vườn thuốc này rộng chừng bảy trượng, dài hơn mười trượng, diện tích không nhỏ, trồng phần lớn là trung cấp linh thảo có tuổi thọ dưới năm trăm năm, cao cấp linh thảo mặc dù cũng có, nhưng rất ít, hơn nữa thời gian không dài, nhiều lắm, mới khoảng ba trăm năm, vẫn chưa thể sử dụng.
Bồi dưỡng linh thảo, cần thời gian vài trăm năm, không phải đại tông môn đời đời tương truyền, rất khó hình thành nên một mảnh vườn lớn như thế này, cao cấp linh thảo chỉ có thể thu hoạch vào một thời điểm nhất định, nên, bây giờ căn bản không thể sử dụng.
Mặc dù tạm thời không thể dùng, nhưng cũng không thể lãng phí,đời này không dùng được thì để lại cho đời sau., đời sau dùng không dùng được thì để lại cho đời sau nữa, cũng chỉ có đại thế gia, đại tiên tông mới đời đời tương truyền được như vậy.
Tất cả linh dược trong vườn Tô Phong đều biết, nhưng, Tô Phong không biểu hiện quá yếu nghiệt, mấy loại linh thảo hiếm có, Tô Phong vẫn giả như không biết, bảo Tôn Thường dạy mình lại một lượt.
Bên cạnh vườn linh thảo có một căn nhà, là nơi ở của Tô Phong, mấy ngày trước, ngày nào Tôn Thường cũng từ Thanh Hoa Cốc sang, chỉ đạo Tô Phong, ba ngày sau, thấy Tô Phong chăm sóc vườn linh dược rất tốt, căn bản không cần hắn nói, cũng biết phải làm gì, làm thế nào, dần dần số lần đến cũng ít dần.
Mười ngày sau, Tôn Thường nói với Tô Phong, vườn linh dược có vấn đề gì, hoặc là phương diện tu luyện có gì khó khăn thì đến Thanh Hoa Cốc hỏi hắn, từ đó về sau không đến nữa.
Tô Phong sống trong vườn linh dược, mấy ngày vừa rồi có Tôn Thường, lại bận việc tiếp quản vườn linh dược, tương đối bận rộn, nên hắn đành phải gác việc trùng kích bình cảnh tầng tám sang một bên, bây giờ công việc đã thuận tay, Tô Phong bắt đầu toàn lực tu luyện.
Có lẽ không lâu nữa, tu vi sẽ có tiến bộ.
Quản lý vườn linh dược, Tô Phong đã quen việc, mỗi ngày chỉ cần dậy sớm dành nửa canh giờ chăm sóc là được, thời gian còn lại, Tô Phong đều dùng tu luyện.
Đột phá Trúc Cơ đại viên mãn, khó hơn đột phá Trúc Cơ hậu kì một chút, nếu như có sinh tử chi chiến, thời gian đột phá có thể ngắn hơn một chút, nhưng bây giờ ở trong tông môn, lấy đâu ra sinh tử chi chiến?
Cho nên, Tô Phong chỉ có thể dựa vào chân khí hùng hậu, từ từ trùng kích Trúc Cơ đại viên mãn, có thể phải cần thời gian vài thánh tháng, lúc ở vườn linh dược, Tô Phong đã thử trùng kích bình cảnh đại viên mãn hơn mười ngày.
Tâm trạng của hắn cũng rất vui, công việc chăm sóc vườn linh dược nhàn rỗi khiến hắn có rất nhiều thời gian tu luyện, chớp mắt đã qua hơn hai tháng nhưng Tô Phong vẫn chưa đột phá được khiến hắn hơi có chút buồn phiền.
Đương nhiên, công việc chăm sóc vườn linh dược chỉ cũng trở nên nhàn rỗi đối với Tô Phong, kiến thức về linh thảo của hắn còn cao hơn Tôn Thường, nếu như là đệ tử khác, chăm sóc một vườn thuốc lớn như thế này, có lẽ phải mất gấp ba thời gian.
Một ngày... Hai ngày... Ba ngày...
Công việc trong vườn linh dược được Tô Phong giải quyết gọn gàng ngăn nắp, bình cảnh Trúc Cơ hậu kì, dưới sự trùng kích không ngừng của Tô Phong cũng dần dần nứt vỡ, đột phá Trúc Cơ đại viên mãn chỉ là một ngày một ngày hai nữa thôi.
Xẩm tối ngày thứ chín, trong lúc Tô Phong vừa chăm sóc xong vườn linh dược, đang định về phòng tiếp tục trùng kích bức tường Tiên Thiên cảnh tầng tám, đột nhiên có ba đường độn quang phá không bay đến, đáp xuống ngay giữa vườn linh dược.
Độn quang tiêu tán, hai đệ tử áo xám, một đệ tử áo xanh xuất hiện trước mắt Tô Phong.
Hai đệ tử áo xám không phải ai khác, chính là Hoàng Phủ Cực và Đặng Phi, còn đệ tử áo xanh, Tô Phong chẳng biết hắn là ai.
- Bách Thảo Phong ít người, diện tích lại rộng, có ưu điểm, cũng có nhược điểm, ưu điểm là chỗ ở của chúng ta tương đối rộng rãu, nhược điểm là khoảng cách giữa mỗi lần tuần tra ngắn, nếu như một canh giờ cần hai mươi người phụ trách tuần thị an toàn xung quanh đỉnh núi, một ngày mười hai canh giờ, là hai trăm bốn mươi người, thì nhân số Bách Thảo Phong ta chỉ có hơn ba trăm người, nên, mỗi ngày, mỗi đệ tử đều phải tuần thị một lần, còn chủ mạch Đô Thiên Phong gần ba ngàn người, mười ngày mới phải tuần thị một lần...
...
...
Rất nhanh... Tôn Thường chia các đệ tử ra thành các điểm canh gác, những điểm canh gác này có từ đệ tử áo xanh đến đệ tử áo lam, những nơi quan trọng cũng có động phủ trưởng lão áo tím gần đó trấn thủ.
Điều khiến Tô Phong ngạc nhiên là, tất cả mọi người đều được phân chia đến những địa điểm mới, chỉ có một mình hắn là không.
- Tô Phong...
Trong lúc Tô Phong còn đang suy nghĩ thì Tôn Thường đột nhiên hét lên nói.
- Có đệ tử.
Tô Phong tiến lên một bước.
Tôn Thường nhìn Tô Phong, nở nụ cười, nói:
- Ở sườn núi đỉnh Bắc ta có một vườn thuốc, đệ tử quản lý vườn thuốc đó ba tháng trước tròn ba mươi năm nên đã về nhà, ngươi biết nhiều loại linh thảo linh dược, sau này ngươi đến đó chăm sóc vườn thuốc, chăm sóc vườn thuốc thì không cần phải làm nhiệm vụ tuần thị.
Chăm sóc vườn thuốc?
Tô Phong mừng rỡ, một mình chăm sóc vườn thuốc, nghĩa là hắn sẽ có rất nhiều không gian riêng, chỉ cần chăm sóc tốt vườn thuốc, quỷ mới biết lúc nào thì ngươi đang làm gì? Không cần làm nhiệm vụ tuần thị, vậy sẽ có càng nhiều thời gian tu luyện, đúng là quá tốt.
- Đa tạ Tôn sư thúc, đệ tử sẽ chăm sóc tốt vườn thuốc.
Tô Phong nói, giọng nói lộ rõ tình cảm từ tận đáy lòng.
- Ừm... đi theo ta.
Tôn Thường nói.
Chỗ này cách đỉnh Bắc không xa, qua Thanh Hoa Cốc, đi thêm vài dặm nữa là đến. Tôn Thường ở Thanh Hoa Cốc, vườn thuốc đó sau khi không còn đệ tử chăm sóc, do ông đích thân quản lý. Từ ngày đầu tiên Tô Phong bước vào Hư Thiên Tông, nói mình am hiểu các loại linh thảo linh dược Tôn Thường đã có ý để hắn giúp mình chăm sóc vườn thuốc, nên lúc trưởng lão Ẩn Kiếm Phong lên tiếng đòi người, ông mới không nể mặt, giữ Tô Phong lại.
Tô Phong không giống như phần lớn các đệ tử, đến điểm canh gác báo danh, khiến Hoàng Phủ Cực có chút ngạc nhiên, nhưng, mặt hắn lập tức hiện lên một tia hỉ ý, chăm sóc vườn thuốc, thông thường là công việc cô độc.
Lúc không có ai nhìn thấy, không phải là thời điểm thích hợp nhất để xử lý ngươi sao?
Hoàng Phủ Cực thầm nghĩ:
Tô Phong, ngươi không huênh hoang được lâu nữa đâu, hừ, không còn Vệ Tử Kì bảo vệ, hừ....chờ đấy ta sẽ đến xử lý ngươi, cả tên Vệ Tử Kì kia nữa, chờ lúc quay về điểm canh, ta sẽ bảo Văn sư thúc dạy cho ngươi một bài học.
Hoàng Phủ Cực nghĩ gì, Tô Phong chẳng thèm quan tâm, Hoàng Phủ Cực kém hắn quá xa, hắn căn bản không coi ra gì.
Ngự khí phi hành, rất nhanh đã xuyên qua Thanh Hoa Cốc, đến vườn thuốc trên đỉnh Bắc. Vườn thuốc này rộng chừng bảy trượng, dài hơn mười trượng, diện tích không nhỏ, trồng phần lớn là trung cấp linh thảo có tuổi thọ dưới năm trăm năm, cao cấp linh thảo mặc dù cũng có, nhưng rất ít, hơn nữa thời gian không dài, nhiều lắm, mới khoảng ba trăm năm, vẫn chưa thể sử dụng.
Bồi dưỡng linh thảo, cần thời gian vài trăm năm, không phải đại tông môn đời đời tương truyền, rất khó hình thành nên một mảnh vườn lớn như thế này, cao cấp linh thảo chỉ có thể thu hoạch vào một thời điểm nhất định, nên, bây giờ căn bản không thể sử dụng.
Mặc dù tạm thời không thể dùng, nhưng cũng không thể lãng phí,đời này không dùng được thì để lại cho đời sau., đời sau dùng không dùng được thì để lại cho đời sau nữa, cũng chỉ có đại thế gia, đại tiên tông mới đời đời tương truyền được như vậy.
Tất cả linh dược trong vườn Tô Phong đều biết, nhưng, Tô Phong không biểu hiện quá yếu nghiệt, mấy loại linh thảo hiếm có, Tô Phong vẫn giả như không biết, bảo Tôn Thường dạy mình lại một lượt.
Bên cạnh vườn linh thảo có một căn nhà, là nơi ở của Tô Phong, mấy ngày trước, ngày nào Tôn Thường cũng từ Thanh Hoa Cốc sang, chỉ đạo Tô Phong, ba ngày sau, thấy Tô Phong chăm sóc vườn linh dược rất tốt, căn bản không cần hắn nói, cũng biết phải làm gì, làm thế nào, dần dần số lần đến cũng ít dần.
Mười ngày sau, Tôn Thường nói với Tô Phong, vườn linh dược có vấn đề gì, hoặc là phương diện tu luyện có gì khó khăn thì đến Thanh Hoa Cốc hỏi hắn, từ đó về sau không đến nữa.
Tô Phong sống trong vườn linh dược, mấy ngày vừa rồi có Tôn Thường, lại bận việc tiếp quản vườn linh dược, tương đối bận rộn, nên hắn đành phải gác việc trùng kích bình cảnh tầng tám sang một bên, bây giờ công việc đã thuận tay, Tô Phong bắt đầu toàn lực tu luyện.
Có lẽ không lâu nữa, tu vi sẽ có tiến bộ.
Quản lý vườn linh dược, Tô Phong đã quen việc, mỗi ngày chỉ cần dậy sớm dành nửa canh giờ chăm sóc là được, thời gian còn lại, Tô Phong đều dùng tu luyện.
Đột phá Trúc Cơ đại viên mãn, khó hơn đột phá Trúc Cơ hậu kì một chút, nếu như có sinh tử chi chiến, thời gian đột phá có thể ngắn hơn một chút, nhưng bây giờ ở trong tông môn, lấy đâu ra sinh tử chi chiến?
Cho nên, Tô Phong chỉ có thể dựa vào chân khí hùng hậu, từ từ trùng kích Trúc Cơ đại viên mãn, có thể phải cần thời gian vài thánh tháng, lúc ở vườn linh dược, Tô Phong đã thử trùng kích bình cảnh đại viên mãn hơn mười ngày.
Tâm trạng của hắn cũng rất vui, công việc chăm sóc vườn linh dược nhàn rỗi khiến hắn có rất nhiều thời gian tu luyện, chớp mắt đã qua hơn hai tháng nhưng Tô Phong vẫn chưa đột phá được khiến hắn hơi có chút buồn phiền.
Đương nhiên, công việc chăm sóc vườn linh dược chỉ cũng trở nên nhàn rỗi đối với Tô Phong, kiến thức về linh thảo của hắn còn cao hơn Tôn Thường, nếu như là đệ tử khác, chăm sóc một vườn thuốc lớn như thế này, có lẽ phải mất gấp ba thời gian.
Một ngày... Hai ngày... Ba ngày...
Công việc trong vườn linh dược được Tô Phong giải quyết gọn gàng ngăn nắp, bình cảnh Trúc Cơ hậu kì, dưới sự trùng kích không ngừng của Tô Phong cũng dần dần nứt vỡ, đột phá Trúc Cơ đại viên mãn chỉ là một ngày một ngày hai nữa thôi.
Xẩm tối ngày thứ chín, trong lúc Tô Phong vừa chăm sóc xong vườn linh dược, đang định về phòng tiếp tục trùng kích bức tường Tiên Thiên cảnh tầng tám, đột nhiên có ba đường độn quang phá không bay đến, đáp xuống ngay giữa vườn linh dược.
Độn quang tiêu tán, hai đệ tử áo xám, một đệ tử áo xanh xuất hiện trước mắt Tô Phong.
Hai đệ tử áo xám không phải ai khác, chính là Hoàng Phủ Cực và Đặng Phi, còn đệ tử áo xanh, Tô Phong chẳng biết hắn là ai.
/95
|