Bàn Về Phương Pháp Thu Phục Quy Mao Hoàn Mỹ
Chương 35 - Kẻ Điều Khiển Mông Của Hoa Hoa Nhi -Phượng Tộc Hỏa Liễn
/102
|
Ngao Túc nghe vậy, ánh mắt kinh ngạc nhìn Hoa Linh.
Hoa Linh mặt ửng hồng, nhưng ánh mắt lại cực kỳ thản nhiên và kiên định, y duỗi tay trái của mình ra, nói: “Tôi sớm đã cảm thấy có gì đó không đúng, cái tay này theo như cậu giải thích, tế bào DNA của cậu đã lưu lại một phần trí nhớ của cậu ở trong đó, vậy hành vi của nó lúc đại não của tôi giải phóng phải chịu sự chi phối của ký ức đó, cho nên chuyện nó làm… Phải là chuyện trước đây cậu đã từng làm qua…”
Nói đến đây, Hoa Linh mặt đã đỏ như chảy ra nước, lại vẫn cứ nhìn thẳng hai mắt Ngao Túc.
Ngao Túc trầm tư chốc lát, nói: “Nó làm cái gì? Anh đã tìm được quy luật khác thường của nó?”
Hoa Linh trừng mắt, nói: “Ngao Túc, cậu đừng có giả bộ hồ đồ với tôi, tôi cũng không tin cậu… Cậu không biết. Cậu, cậu ở Long cung, có phải là… Có phải là đã sờ tôi rồi?”
Ngao Túc gật gật đầu, thản nhiên nói: “Sờ rồi.”
Hoa Linh nhẫn nhịn lúng túng tiếp tục hỏi: “Sờ… Nơi nào?”
Ngao Túc chớp mắt, nghiêm túc nói: “Đều sờ hết.”
Hoa Linh:”……..”
Tại sao hàng này cứ như cây ngay không sợ chết đứng, chột dạ trái lại hình như là mị.
“Cậu…” Hoa Linh bị nghẹn đên hạn hán lời, đành phải phẫn nộ trừng Ngao Túc.
Ngao Túc thấy thế, ánh mắt sau thấu kính đầy ôn nhu, hắn vươn tay ôm eo Hoa Linh, tiến đến bên tai y, nhẹ giọng nói: “Nơi nó chạm đến nhiều nhất, phải là ký ức sâu sắc nhất của tôi, nói cho tôi, là nơi nào?”
Giọng Ngao Túc trầm thấp mà từ tính, lại có chút mê hoặc lòng người.
Hoa Linh trừng Ngao Túc nửa ngày, đột nhiên ôm cổ Ngao Túc, hé miệng không nhẹ không nặng cắn một cái lên gáy hắn, cả giận nói: “Cậu cố ý phải không, cậu đã sớm biết đúng hay không? Cậu cố ý cười nhạo tôi…”
Ngao Túc ôm chặt eo Hoa Linh hai tay nhẹ nhàng dùng sức bóp bóp, mở miệng nói: “Tôi cũng không xác định, thế nhưng lúc phát hiện anh bị thận hư đã đoán được hơn nửa, nhưng mà anh lại không chịu thừa nhận, tôi cũng chỉ đành chờ anh chậm rãi tìm quy luật.”
Hoa Linh há mồm cắn thêm một cái, ở trên cổ Ngao Túc gặm ra hai hàng dấu răng nhỏ, nói: “Vậy mà dám thừa dịp tôi không có ý thức thả dê, còn lừa tôi lâu như vậy, nếu không phải ngày hôm nay đột nhiên cảm giác bị sờ giống như đã từng quen biết, cậu còn dự định giấu tôi tới khi nào.”
Ngao Túc khóe miệng hơi câu lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Hoa Linh, thanh âm ngập tràn ấm áp: “Ừm, là tôi sai.”
Hoa Linh vẫn như cũ tức giận bừng bừng, lần thứ ba cắn lên cổ Ngao Túc, căm giận mở miệng nói: “Đừng tưởng rằng xin lỗi là xong, ba cái dấu răng này không cho dùng bút chữa trị, đây là trừng phạt.”
Ngao Túc im lặng chốc lát, cuối cùng thở dài, cứng ngắc gật gật đầu.
Hoa Linh vẫn còn có chút tức giận, lúc ở Long cung y đã cảm thấy sai sai rồi, mỗi lần kết thúc một đợt trị liệu, y đều cảm thấy phần eo bủn rủn, chân dưới vô lực, cứ tưởng rằng là tác dụng phụ lúc Ngao Túc trị liệu cánh tay, cũng không để ý nhiều.
Ngao Túc nhìn thì lãnh đạm nhã nhặn lễ độ, dù là ai cũng sẽ không nghĩ tới hóa ra lại là rê xồm không đạo đức.
Hoa Linh đột nhiên trong đầu sáng bừng, hai tay hắn nắm lấy vai Ngao Túc, hất cằm đối mặt với hắn, lạnh lùng nói: “Cậu trước đây còn trị liệu cho ai nữa, còn sờ qua ai?”
Ngao Túc ánh mắt ôn nhu mà sâu sắc, nói: “Chỉ có anh, không có những người khác.”
“Thật?” Hoa Linh nhướng mày, giọng nói mang theo nghi vấn nồng đậm.
Ngao Túc gật đầu một cái nói: “Tôi chưa bao giờ nói dối.”
Hoa Linh hừ lạnh một tiếng: “Đúng, chỉ có điều chuyện giấu diếm thì cũng không ít.”
Ngao Túc cúi đầu, nhẹ nhàng nắm cằm Hoa Linh, ôn nhu mà triền miên hôn lên môi y, sau đó đem y ôm vào trong lòng, mở miệng nói: “Thật, thân thể của anh là thứ duy nhất khiến cho tôi sinh ra kích động muốn sờ—— vật thể hình người.”
Hoa Linh:”……….”
Ngao đại bạch thế trước đây mấy thứ ngài muốn sờ đều là vật gì?
Ngao Túc nhìn Hoa Linh vẻ mặt không nói nổi, hình như cũng cảm thấy mình dùng từ không đúng lắm, hắn cân nhắc một chút, nói bổ sung: “Anh là người đầu tiên khiến cho tôi kích động.”
Hoa Linh:”………”
Tại sao phải thêm chữ người, ngài trước đây đối với đồ vật khác cũng từng sinh ra kích động.
Ngao Túc nhìn ánh mắt Hoa Linh càng ngày càng hoài nghi, biết tư duy người trong lòng đã như ngựa hoang mất cương càng chạy càng chệch, hắn bất đắc dĩ thở dài, trực tiếp nói: “ Lúc ở trong phòng thí nghiệm nhìn thấy anh lõa thể, là lần đầu tiên tôi chào cờ buổi sáng.”
Hoa Linh:”…………”
Được rồi, cuối cùng cũng có câu giải thích nghe hợp lý, nhưng mà, chờ chút, chẳng lẽ là bởi vì tôi phá vỡ quy luật chào cờ của cậu, cậu mới theo dõi tôi?
Lúc tư duy Hoa Linh dự định bắt đầu đi chệch vòng thứ hai, tốc độ xe dần dần chậm lại, Ám Ly ngồi trên ghế phó lái nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Linh Vương điện hạ, chúng ta đến rồi.”
Giọng Ám Ly không có một chút gợn sóng, lái xe Trầm Sa hai tay cầm lái cũng vô cùng vững vàng, hai người giống như hoàn toàn không nghe thấy cuộc trò chuyện trong xe, Ma sứ không hổ là Ma sứ, tố chất tâm lý siêu cường.
Hoa Linh nghe vậy, ửng hồng trên má cùng nghi ngờ chậm rãi rút lui, chỉ có ở trước mặt Ngao Túc, y mới có bản mặt e thẹn ngại ngùng như vậy, còn trước mặt những người khác, y vẫn là đại ma vương mặt dày vô địch phong lưu phóng khoáng.
Hoa Linh vẫn như cũ tựa vào lồng ngực Ngao Túc, quay đầu nhìn phía trước, chỉ thấy xe đã đến một cổng làng du lịch biển, y xoay đầu lại cọ nhẹ trên mặt Ngao Túc, thấp giọng nói: “Lát nữa lại tìm cậu từ từ tính sổ.”
Dứt lời, y từ trên đùi Ngao Túc bò xuống, ngồi trở lại vị trí của mình. Thần sắc trên mặt lại mơ hồ có chút sung sướng, cảm xúc dâng trào: Đúng là trẻ trâu muộn tao*, xem ra mình già mà còn gân lắm, mị lực vô hạn. ~(≧▽≦)/~
*Muộn tao:dân không dễ bị kích động, lúc nào cũng lạnh tanh(cop)
Xe chậm rãi lái vào làng du lịch, dừng ở ngoài cửa đại sảnh tiếp khách, Hoa Linh và Ngao Túc sau đó đứng dậy xuống xe, mới vừa đi tới cửa đại sảnh, cách cửa kính Hoa Linh đã nhìn thấy Ngao Tứ cùng một người khác đang đứng trong đại sảnh.
Đoàn người đẩy cửa đi vào, Ngao Tứ nhìn thấy Ngao Túc, bước nhanh tới, người kia nhưng cũng đi theo phía sau Ngao Tứ cùng đi lại đây.
Hoa Linh nhìn lướt qua Ngao Tứ, chỉ thấy mặt mũi hắn nhìn hơi mệt mỏi, Thái tử điện hạ luôn luôn chú trọng bề ngoài, thậm chí còn không cạo râu, tóc tai cũng có chút rối như tơ vò. Hoa Linh trong lòng hiểu rõ đồng thời cũng hơi kinh ngạc, xem ra chuyện của Mạc Vũ Sinh ảnh hưởng tới Ngao Tứ quả thật không nhỏ.
Sau đó, ánh mắt Hoa Linh rơi vào trên người phía sau Ngao Tứ, đó là một cậu trai vô cùng chói mắt, mái tóc dài màu đỏ ở sau gáy buộc thành một cái đuôi ngựa, gọn gàng mà hiên ngang, mặc trên người một chiếc áo ngắn tay lộ eo màu đỏ thẫm đậm chất dân tộc, dưới thân quần ống cùng màu, chỗ lưng quần là một cái thắt lưng bản rộng màu đen, ở giữa in một kí hiệu ngọn lửa lớn.
Cậu ta có một đôi mày liễu mắt phượng, sống mũi cao thẳng, ngũ quan thanh tú mang theo vài phần khí chất hào hoa phú quý, đuôi mắt đuôi lông mày kia, không chỗ nào không mang theo vài phần phong tình nhiếp nhân( nhiếp ở đây có nghĩa là uy hiếp, khiến cho nể sợ), đẹp mà không mị.
Thấy vậy, Hoa Linh không khỏi hơi nhíu mày, nam nhân trước mắt này chắc là người Phượng tộc trong miệng Ngao Tứ, nói riêng về ấn tượng ban đầu, cậu trai này và Mạc Vũ Sinh là hai loại hình hoàn toàn khác nhau, chưa nói đến tính cách, cảm giác kinh diễm ngay lần đầu găp mặt đúng là nhân gian hiếm có.
Hoa Linh đánh giá người trước mặt, đồng thời đối phương cũng đang quan sát Hoa Linh và những người khác cùng tiến vào trong đại sảnh.
Ngao Tứ nói với Ngao Túc: “Anh cả, mọi người đã đến, vậy em về Nam Thị trước, tranh thủ buổi tối ngày mai trở lại, Liên Lai trước mắt còn chưa phát hiện chỗ nào dị thường, tình huống cụ thể em đã gửi đến máy truyền tin của anh, Phượng tộc gia tăng giám sát xung quanh quần đảo Liên Lai, chuyện cụ thể Hỏa Liễn sẽ phối hợp với chúng ta.”
Ngao Túc nghe vậy, nhìn về cậu trai đồ đỏ một bên gật gật đầu.
Hỏa Liễn mỉm cười, cũng nhẹ gật đầu một cái với Ngao Túc, mở miệng nói: “Đại hoàng tử điện hạ, đã lâu không gặp.”
Ngao Túc nói: “Chuyện lần này, làm phiền Phượng tộc.”
Hỏa Liễn nói: “Nên làm, có thể vì Long cung cống hiến sức lực, là vinh hạnh của Phượng tộc tôi. Mọi người gấp rút lên đường cực khổ rồi, về phòng trước đi.”
Ngao Túc gật gật đầu, cùng Hỏa Liễn đi đến quầy lễ tân của làng du lịch.
Mà Ngao Tứ lại bước nhanh rời khỏi đại sảnh, Hoa Linh nhìn Ngao Tứ và Tạ Thanh Thần lướt qua nhau, nhưng ngay cả đầu cũng không nhúc nhích một chút. Tạ Thanh Thần không để ý đến Ngao Tứ, hết sức chuyên chú cúi đầu nghịch điện thoại.
Mà ở trước quầy lễ tân Hỏa Liễn hình như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, bước nhanh đi ra ngoài, đuổi kịp Ngao Tứ nói mấy câu với hắn, trong mắt có chút căng thẳng, Ngao Tứ hơi do dự, sau đó gật gật đầu, quay người rời đi.
Hoa Linh nhìn bóng dáng Hỏa Liễn ngoài cửa, đột nhiên cảm thấy khó chịu, y suy đoán người này tám phần mười là vợ chưa cưới được sắp đặt của Ngao Tứ, hoàng thất Phượng tộc tất nhiên là dựa vào cơ hội lần này, muốn xúc tiến tình cảm giữa hai người, mới có thể phái Hỏa Liễn tới, nhìn hành động giữa Ngao Tứ và Hỏa Liễn, hai người rõ ràng rất quen, chắc là trước lúc Ngao Tứ đến thế gian, hắn và Hỏa Liễn cũng đã biết nhau rồi.
Rõ ràng biết mình phải lấy người Phượng tộc, còn cố tình đến thế gian trêu chọc Mạc Vũ Sinh, Hoa Linh chân mày cau lại, y giờ phút này, trong lòng càng đồng ý với quan điểm của Tạ Thanh Thần, tra long, thực sự là đồ tra long.
Mặc dù bất mãn với Ngao Tứ, thế nhưng Hoa Linh lại không biểu hiện ra, chỉ là tiếp tục nhìn Hỏa Liễn ngoài cửa, chỉ thấy lúc Hỏa Liễn quay người vào nhà, An An vốn đứng ở bên cạnh Linh Vũ, thân thể đột nhiên run lên một cái, cậu ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hỏa Liễn.
Hỏa Liễn cũng chú ý tới An An, dừng bước, nghiêng đầu nhìn cậu.
An An trong mắt nổi lên một vẻ kính sợ, cung kính cúi đầu với Hỏa Liễn, Hỏa Liễn nhưng chỉ nhìn lướt qua mặt An An, không nói gì, sau đó liền trực tiếp đi đến trước mặt Ngao Túc.
An An vẫn còn cúi đầu đứng tại chỗ, vai nhỏ gầy nhìn qua hơi run rẩy. Hoa Linh thấy thế, bước nhanh đi tới bên cạnh An An, gõ một cái lên đầu cậu, mở miệng nói: “Làm sao vậy?”
An An sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn Hoa Linh, ánh mắt rơi xuống Hỏa Liễn phía sau y cách đó không xa, thấp giọng nói: “Hắn, hắn là người Phượng tộc.”
Hoa Linh lông mày nhíu lại, mở miệng nói: “Cậu sợ hắn?”
Sắc mặt An An đã dần trắng bệch, yếu ớt nói: “Phượng tộc … Là vua của chúng tôi.”
Hoa Linh không nhịn được lại đưa tay nhéo mặt An An, mở miệng nói: “Thấy Long tộc cậu sợ, thấy Phượng tộc cậu cũng sợ, có ta bảo kê, cậu sợ cái gì? Đứng thẳng, ngẩng đầu lên.”
Trong mắt An An vẫn như cũ mang theo vài phần do dự, đứng bất động tại chỗ, lúc này, Kim Lan phía sau mở miệng nói: “Linh Vương điện hạ, không nên làm khó cậu ấy, loại cảm giác áp chế chủng tộc này là từ lúc sinh ra đã mang theo, đối với chủng tộc vương giả đem lòng kính nể và phục tùng giống như là bản năng, huống hồ cấu ấy mới vừa tu thành hình người, đạo hạnh không sâu, phản ứng như thế này là bình thường.”
Hoa Linh cau mày, suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Trên quần đảo Liên Lai đâu đâu cũng có người Phượng tộc, mấy ngày này cậu cứ ở một chỗ không cho ra ngoài, miễn cho thấy ai cũng cúi đầu gập lưng.”
An An khe khẽ gật đầu.
Lúc này, Ngao Túc cầm một đống thẻ mở cửa phòng từ quấy tiếp tân đi tới, lần lượt từng cái phân phát cho mọi người, phòng ở làng du lịch cũng giống ở Hải thị, là một tòa nhà gỗ nhỏ, hai người một nhà, mọi người lấy được thẻ mở cửa phòng xong, dồn dập kéo hành lý đi tìm nhà gỗ nhỏ của mình.
Chỉ chớp mắt, bên trong đại sảnh chỉ còn sót Ngao Túc và Hoa Linh, Hoa Linh vươn tay về phía Ngao Túc nói: “Tôi đâu?”
Ngao Túc mở bàn tay, trong tay chỉ còn lại có một tấm thẻ mở cửa phòng.
Hoa Linh:”……….”
Ngao Túc thản nhiên nhấc valy của Hoa Linh, mở miệng nói: “Đi thôi.”
Hoa Linh do dự nửa phút, cuối cùng vẫn nhấc chân lên đi theo.
Tốt lắm, nếu đã bị sờ qua, chung quy phải sờ lại mới có lời.
Đêm nay, liều mạng……………………………………………………………………………..
Hoa Linh mặt ửng hồng, nhưng ánh mắt lại cực kỳ thản nhiên và kiên định, y duỗi tay trái của mình ra, nói: “Tôi sớm đã cảm thấy có gì đó không đúng, cái tay này theo như cậu giải thích, tế bào DNA của cậu đã lưu lại một phần trí nhớ của cậu ở trong đó, vậy hành vi của nó lúc đại não của tôi giải phóng phải chịu sự chi phối của ký ức đó, cho nên chuyện nó làm… Phải là chuyện trước đây cậu đã từng làm qua…”
Nói đến đây, Hoa Linh mặt đã đỏ như chảy ra nước, lại vẫn cứ nhìn thẳng hai mắt Ngao Túc.
Ngao Túc trầm tư chốc lát, nói: “Nó làm cái gì? Anh đã tìm được quy luật khác thường của nó?”
Hoa Linh trừng mắt, nói: “Ngao Túc, cậu đừng có giả bộ hồ đồ với tôi, tôi cũng không tin cậu… Cậu không biết. Cậu, cậu ở Long cung, có phải là… Có phải là đã sờ tôi rồi?”
Ngao Túc gật gật đầu, thản nhiên nói: “Sờ rồi.”
Hoa Linh nhẫn nhịn lúng túng tiếp tục hỏi: “Sờ… Nơi nào?”
Ngao Túc chớp mắt, nghiêm túc nói: “Đều sờ hết.”
Hoa Linh:”……..”
Tại sao hàng này cứ như cây ngay không sợ chết đứng, chột dạ trái lại hình như là mị.
“Cậu…” Hoa Linh bị nghẹn đên hạn hán lời, đành phải phẫn nộ trừng Ngao Túc.
Ngao Túc thấy thế, ánh mắt sau thấu kính đầy ôn nhu, hắn vươn tay ôm eo Hoa Linh, tiến đến bên tai y, nhẹ giọng nói: “Nơi nó chạm đến nhiều nhất, phải là ký ức sâu sắc nhất của tôi, nói cho tôi, là nơi nào?”
Giọng Ngao Túc trầm thấp mà từ tính, lại có chút mê hoặc lòng người.
Hoa Linh trừng Ngao Túc nửa ngày, đột nhiên ôm cổ Ngao Túc, hé miệng không nhẹ không nặng cắn một cái lên gáy hắn, cả giận nói: “Cậu cố ý phải không, cậu đã sớm biết đúng hay không? Cậu cố ý cười nhạo tôi…”
Ngao Túc ôm chặt eo Hoa Linh hai tay nhẹ nhàng dùng sức bóp bóp, mở miệng nói: “Tôi cũng không xác định, thế nhưng lúc phát hiện anh bị thận hư đã đoán được hơn nửa, nhưng mà anh lại không chịu thừa nhận, tôi cũng chỉ đành chờ anh chậm rãi tìm quy luật.”
Hoa Linh há mồm cắn thêm một cái, ở trên cổ Ngao Túc gặm ra hai hàng dấu răng nhỏ, nói: “Vậy mà dám thừa dịp tôi không có ý thức thả dê, còn lừa tôi lâu như vậy, nếu không phải ngày hôm nay đột nhiên cảm giác bị sờ giống như đã từng quen biết, cậu còn dự định giấu tôi tới khi nào.”
Ngao Túc khóe miệng hơi câu lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Hoa Linh, thanh âm ngập tràn ấm áp: “Ừm, là tôi sai.”
Hoa Linh vẫn như cũ tức giận bừng bừng, lần thứ ba cắn lên cổ Ngao Túc, căm giận mở miệng nói: “Đừng tưởng rằng xin lỗi là xong, ba cái dấu răng này không cho dùng bút chữa trị, đây là trừng phạt.”
Ngao Túc im lặng chốc lát, cuối cùng thở dài, cứng ngắc gật gật đầu.
Hoa Linh vẫn còn có chút tức giận, lúc ở Long cung y đã cảm thấy sai sai rồi, mỗi lần kết thúc một đợt trị liệu, y đều cảm thấy phần eo bủn rủn, chân dưới vô lực, cứ tưởng rằng là tác dụng phụ lúc Ngao Túc trị liệu cánh tay, cũng không để ý nhiều.
Ngao Túc nhìn thì lãnh đạm nhã nhặn lễ độ, dù là ai cũng sẽ không nghĩ tới hóa ra lại là rê xồm không đạo đức.
Hoa Linh đột nhiên trong đầu sáng bừng, hai tay hắn nắm lấy vai Ngao Túc, hất cằm đối mặt với hắn, lạnh lùng nói: “Cậu trước đây còn trị liệu cho ai nữa, còn sờ qua ai?”
Ngao Túc ánh mắt ôn nhu mà sâu sắc, nói: “Chỉ có anh, không có những người khác.”
“Thật?” Hoa Linh nhướng mày, giọng nói mang theo nghi vấn nồng đậm.
Ngao Túc gật đầu một cái nói: “Tôi chưa bao giờ nói dối.”
Hoa Linh hừ lạnh một tiếng: “Đúng, chỉ có điều chuyện giấu diếm thì cũng không ít.”
Ngao Túc cúi đầu, nhẹ nhàng nắm cằm Hoa Linh, ôn nhu mà triền miên hôn lên môi y, sau đó đem y ôm vào trong lòng, mở miệng nói: “Thật, thân thể của anh là thứ duy nhất khiến cho tôi sinh ra kích động muốn sờ—— vật thể hình người.”
Hoa Linh:”……….”
Ngao đại bạch thế trước đây mấy thứ ngài muốn sờ đều là vật gì?
Ngao Túc nhìn Hoa Linh vẻ mặt không nói nổi, hình như cũng cảm thấy mình dùng từ không đúng lắm, hắn cân nhắc một chút, nói bổ sung: “Anh là người đầu tiên khiến cho tôi kích động.”
Hoa Linh:”………”
Tại sao phải thêm chữ người, ngài trước đây đối với đồ vật khác cũng từng sinh ra kích động.
Ngao Túc nhìn ánh mắt Hoa Linh càng ngày càng hoài nghi, biết tư duy người trong lòng đã như ngựa hoang mất cương càng chạy càng chệch, hắn bất đắc dĩ thở dài, trực tiếp nói: “ Lúc ở trong phòng thí nghiệm nhìn thấy anh lõa thể, là lần đầu tiên tôi chào cờ buổi sáng.”
Hoa Linh:”…………”
Được rồi, cuối cùng cũng có câu giải thích nghe hợp lý, nhưng mà, chờ chút, chẳng lẽ là bởi vì tôi phá vỡ quy luật chào cờ của cậu, cậu mới theo dõi tôi?
Lúc tư duy Hoa Linh dự định bắt đầu đi chệch vòng thứ hai, tốc độ xe dần dần chậm lại, Ám Ly ngồi trên ghế phó lái nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Linh Vương điện hạ, chúng ta đến rồi.”
Giọng Ám Ly không có một chút gợn sóng, lái xe Trầm Sa hai tay cầm lái cũng vô cùng vững vàng, hai người giống như hoàn toàn không nghe thấy cuộc trò chuyện trong xe, Ma sứ không hổ là Ma sứ, tố chất tâm lý siêu cường.
Hoa Linh nghe vậy, ửng hồng trên má cùng nghi ngờ chậm rãi rút lui, chỉ có ở trước mặt Ngao Túc, y mới có bản mặt e thẹn ngại ngùng như vậy, còn trước mặt những người khác, y vẫn là đại ma vương mặt dày vô địch phong lưu phóng khoáng.
Hoa Linh vẫn như cũ tựa vào lồng ngực Ngao Túc, quay đầu nhìn phía trước, chỉ thấy xe đã đến một cổng làng du lịch biển, y xoay đầu lại cọ nhẹ trên mặt Ngao Túc, thấp giọng nói: “Lát nữa lại tìm cậu từ từ tính sổ.”
Dứt lời, y từ trên đùi Ngao Túc bò xuống, ngồi trở lại vị trí của mình. Thần sắc trên mặt lại mơ hồ có chút sung sướng, cảm xúc dâng trào: Đúng là trẻ trâu muộn tao*, xem ra mình già mà còn gân lắm, mị lực vô hạn. ~(≧▽≦)/~
*Muộn tao:dân không dễ bị kích động, lúc nào cũng lạnh tanh(cop)
Xe chậm rãi lái vào làng du lịch, dừng ở ngoài cửa đại sảnh tiếp khách, Hoa Linh và Ngao Túc sau đó đứng dậy xuống xe, mới vừa đi tới cửa đại sảnh, cách cửa kính Hoa Linh đã nhìn thấy Ngao Tứ cùng một người khác đang đứng trong đại sảnh.
Đoàn người đẩy cửa đi vào, Ngao Tứ nhìn thấy Ngao Túc, bước nhanh tới, người kia nhưng cũng đi theo phía sau Ngao Tứ cùng đi lại đây.
Hoa Linh nhìn lướt qua Ngao Tứ, chỉ thấy mặt mũi hắn nhìn hơi mệt mỏi, Thái tử điện hạ luôn luôn chú trọng bề ngoài, thậm chí còn không cạo râu, tóc tai cũng có chút rối như tơ vò. Hoa Linh trong lòng hiểu rõ đồng thời cũng hơi kinh ngạc, xem ra chuyện của Mạc Vũ Sinh ảnh hưởng tới Ngao Tứ quả thật không nhỏ.
Sau đó, ánh mắt Hoa Linh rơi vào trên người phía sau Ngao Tứ, đó là một cậu trai vô cùng chói mắt, mái tóc dài màu đỏ ở sau gáy buộc thành một cái đuôi ngựa, gọn gàng mà hiên ngang, mặc trên người một chiếc áo ngắn tay lộ eo màu đỏ thẫm đậm chất dân tộc, dưới thân quần ống cùng màu, chỗ lưng quần là một cái thắt lưng bản rộng màu đen, ở giữa in một kí hiệu ngọn lửa lớn.
Cậu ta có một đôi mày liễu mắt phượng, sống mũi cao thẳng, ngũ quan thanh tú mang theo vài phần khí chất hào hoa phú quý, đuôi mắt đuôi lông mày kia, không chỗ nào không mang theo vài phần phong tình nhiếp nhân( nhiếp ở đây có nghĩa là uy hiếp, khiến cho nể sợ), đẹp mà không mị.
Thấy vậy, Hoa Linh không khỏi hơi nhíu mày, nam nhân trước mắt này chắc là người Phượng tộc trong miệng Ngao Tứ, nói riêng về ấn tượng ban đầu, cậu trai này và Mạc Vũ Sinh là hai loại hình hoàn toàn khác nhau, chưa nói đến tính cách, cảm giác kinh diễm ngay lần đầu găp mặt đúng là nhân gian hiếm có.
Hoa Linh đánh giá người trước mặt, đồng thời đối phương cũng đang quan sát Hoa Linh và những người khác cùng tiến vào trong đại sảnh.
Ngao Tứ nói với Ngao Túc: “Anh cả, mọi người đã đến, vậy em về Nam Thị trước, tranh thủ buổi tối ngày mai trở lại, Liên Lai trước mắt còn chưa phát hiện chỗ nào dị thường, tình huống cụ thể em đã gửi đến máy truyền tin của anh, Phượng tộc gia tăng giám sát xung quanh quần đảo Liên Lai, chuyện cụ thể Hỏa Liễn sẽ phối hợp với chúng ta.”
Ngao Túc nghe vậy, nhìn về cậu trai đồ đỏ một bên gật gật đầu.
Hỏa Liễn mỉm cười, cũng nhẹ gật đầu một cái với Ngao Túc, mở miệng nói: “Đại hoàng tử điện hạ, đã lâu không gặp.”
Ngao Túc nói: “Chuyện lần này, làm phiền Phượng tộc.”
Hỏa Liễn nói: “Nên làm, có thể vì Long cung cống hiến sức lực, là vinh hạnh của Phượng tộc tôi. Mọi người gấp rút lên đường cực khổ rồi, về phòng trước đi.”
Ngao Túc gật gật đầu, cùng Hỏa Liễn đi đến quầy lễ tân của làng du lịch.
Mà Ngao Tứ lại bước nhanh rời khỏi đại sảnh, Hoa Linh nhìn Ngao Tứ và Tạ Thanh Thần lướt qua nhau, nhưng ngay cả đầu cũng không nhúc nhích một chút. Tạ Thanh Thần không để ý đến Ngao Tứ, hết sức chuyên chú cúi đầu nghịch điện thoại.
Mà ở trước quầy lễ tân Hỏa Liễn hình như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, bước nhanh đi ra ngoài, đuổi kịp Ngao Tứ nói mấy câu với hắn, trong mắt có chút căng thẳng, Ngao Tứ hơi do dự, sau đó gật gật đầu, quay người rời đi.
Hoa Linh nhìn bóng dáng Hỏa Liễn ngoài cửa, đột nhiên cảm thấy khó chịu, y suy đoán người này tám phần mười là vợ chưa cưới được sắp đặt của Ngao Tứ, hoàng thất Phượng tộc tất nhiên là dựa vào cơ hội lần này, muốn xúc tiến tình cảm giữa hai người, mới có thể phái Hỏa Liễn tới, nhìn hành động giữa Ngao Tứ và Hỏa Liễn, hai người rõ ràng rất quen, chắc là trước lúc Ngao Tứ đến thế gian, hắn và Hỏa Liễn cũng đã biết nhau rồi.
Rõ ràng biết mình phải lấy người Phượng tộc, còn cố tình đến thế gian trêu chọc Mạc Vũ Sinh, Hoa Linh chân mày cau lại, y giờ phút này, trong lòng càng đồng ý với quan điểm của Tạ Thanh Thần, tra long, thực sự là đồ tra long.
Mặc dù bất mãn với Ngao Tứ, thế nhưng Hoa Linh lại không biểu hiện ra, chỉ là tiếp tục nhìn Hỏa Liễn ngoài cửa, chỉ thấy lúc Hỏa Liễn quay người vào nhà, An An vốn đứng ở bên cạnh Linh Vũ, thân thể đột nhiên run lên một cái, cậu ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hỏa Liễn.
Hỏa Liễn cũng chú ý tới An An, dừng bước, nghiêng đầu nhìn cậu.
An An trong mắt nổi lên một vẻ kính sợ, cung kính cúi đầu với Hỏa Liễn, Hỏa Liễn nhưng chỉ nhìn lướt qua mặt An An, không nói gì, sau đó liền trực tiếp đi đến trước mặt Ngao Túc.
An An vẫn còn cúi đầu đứng tại chỗ, vai nhỏ gầy nhìn qua hơi run rẩy. Hoa Linh thấy thế, bước nhanh đi tới bên cạnh An An, gõ một cái lên đầu cậu, mở miệng nói: “Làm sao vậy?”
An An sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn Hoa Linh, ánh mắt rơi xuống Hỏa Liễn phía sau y cách đó không xa, thấp giọng nói: “Hắn, hắn là người Phượng tộc.”
Hoa Linh lông mày nhíu lại, mở miệng nói: “Cậu sợ hắn?”
Sắc mặt An An đã dần trắng bệch, yếu ớt nói: “Phượng tộc … Là vua của chúng tôi.”
Hoa Linh không nhịn được lại đưa tay nhéo mặt An An, mở miệng nói: “Thấy Long tộc cậu sợ, thấy Phượng tộc cậu cũng sợ, có ta bảo kê, cậu sợ cái gì? Đứng thẳng, ngẩng đầu lên.”
Trong mắt An An vẫn như cũ mang theo vài phần do dự, đứng bất động tại chỗ, lúc này, Kim Lan phía sau mở miệng nói: “Linh Vương điện hạ, không nên làm khó cậu ấy, loại cảm giác áp chế chủng tộc này là từ lúc sinh ra đã mang theo, đối với chủng tộc vương giả đem lòng kính nể và phục tùng giống như là bản năng, huống hồ cấu ấy mới vừa tu thành hình người, đạo hạnh không sâu, phản ứng như thế này là bình thường.”
Hoa Linh cau mày, suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Trên quần đảo Liên Lai đâu đâu cũng có người Phượng tộc, mấy ngày này cậu cứ ở một chỗ không cho ra ngoài, miễn cho thấy ai cũng cúi đầu gập lưng.”
An An khe khẽ gật đầu.
Lúc này, Ngao Túc cầm một đống thẻ mở cửa phòng từ quấy tiếp tân đi tới, lần lượt từng cái phân phát cho mọi người, phòng ở làng du lịch cũng giống ở Hải thị, là một tòa nhà gỗ nhỏ, hai người một nhà, mọi người lấy được thẻ mở cửa phòng xong, dồn dập kéo hành lý đi tìm nhà gỗ nhỏ của mình.
Chỉ chớp mắt, bên trong đại sảnh chỉ còn sót Ngao Túc và Hoa Linh, Hoa Linh vươn tay về phía Ngao Túc nói: “Tôi đâu?”
Ngao Túc mở bàn tay, trong tay chỉ còn lại có một tấm thẻ mở cửa phòng.
Hoa Linh:”……….”
Ngao Túc thản nhiên nhấc valy của Hoa Linh, mở miệng nói: “Đi thôi.”
Hoa Linh do dự nửa phút, cuối cùng vẫn nhấc chân lên đi theo.
Tốt lắm, nếu đã bị sờ qua, chung quy phải sờ lại mới có lời.
Đêm nay, liều mạng……………………………………………………………………………..
/102
|