Editor: Vi quàng tử
Một đám người đi tới bên hồ, Ngao Túc cúi đầu thì thấy bên dưới lớp sương mù dày đặc là một hắc động đen nhánh.
Hậu Thổ đứng cạnh Ngao Túc, dáng vẻ rất giống Hậu Khanh, toàn thân áo trắng tóc dài, chỉ có điều không ôn nhu bằng Hậu Khanh, nhiều hơn mấy phần ngạo khí.
Hậu Thổ nhìn Ngao Túc, lạnh lùng nói:
– Ta cần một ít thời gian định vị thời không, mở ra đường hầm không thời gian là chuyện rất hao tổn hồn phách, trước đây không lâu đã vì Hậu Khanh mở một lần, cho nên lần này không đảm bảo tính ổn định, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn ta không chịu trách nhiệm, ngươi suy nghĩ cho kỹ.
Ngao Túc gật đầu, hờ hững nói:
– Nếu chết thì ta lại tới đây nữa tìm ngươi.
Hậu Thổ: “…”
Khoa Phụ không thoải mái đi đến trước mặt Ngao Túc dặn dò:
– Ngao Túc, nếu ngươi không chết, trở về nhất định phải thay bọn ta hỏi thăm Ngân Linh và những người khác.
Ngao Túc lấy Ipad và mấy thứ khác trong túi ra giao cho Khoa Phụ:
– Ta nói rồi, ta sẽ xây dựng một đường hầm không thời gian song phương, những thứ đồ này giữ gìn cẩn thận, có lời gì ngươi có thể tự nói với họ.
Khoa Phụ gật đầu, mừng rỡ nhận đồ.
Cộng Công bên cạnh cảm thấy mình nên nói gì đó nhưng cũng không biết nói gì. Hắn quẫn bách vò vò đầu một hồi rồi nói:
– Ừm, lúc về nhớ dặn Phi Liêm cùng Bình Ế tìm một cô nương nào đó kết hôn nhé. Mười anh em chúng ta kiểu gì cũng phải có một người duy trì đời sau chứ? Đừng để Thần Đồ dạy hư.
Ngao Túc tiếc nuối trầm giọng đáp:
– Hai người họ, có thể đã tự sinh với nhau rồi…
Cộng Công: “…”
Cộng Công hoàn toàn tuyệt vọng với thế giới kia, haizz, ở lại chỗ này vẫn tốt hơn, ít nhất còn có thể làm một quỷ hồn thẳng tắp…
Xi Vưu nhìn Ngao Túc, hai mắt lấp loé, cuối cùng chỉ vỗ vai hắn, trịnh trọng nói:
– Ngân Linh giao cho ngươi, nếu để y chịu ủy khuất, ngươi chết rồi bọn ta nhất định bắt ngươi tới đây rút hồn tiêu phách.
Ngao Túc cong khóe miệng:
– Yên tâm, sẽ không cho các ngươi cơ hội này.
Xi Vưu hài lòng gật gật đầu.
Lúc này, Hậu Thổ cau mày nói:
– Ta cần một nơi định vị thời không ngươi tới, dựa vào trí nhớ của ta khả năng tọa độ sẽ lệch.
Ngao Túc lập tức đáp:
– Ta phát hiện một nơi phù hợp, là Đông Hải Long Cung.
– Hửm? – Hậu Thổ hơi kinh ngạc – Là vật gì có năng lượng lớn như vậy, có thể xuyên thấu thời không hắc động?
Ngao Túc lắc đầu nói:
– Cái này… Chỉ có thể chờ ta trở về mới biết.”
…
…
Chỉ chớp mắt, đã đến ngày tổ chức gia yến mừng Long Tiểu Thập 100 ngày tuổi, trải qua mấy ngày nay, bất kể là Long cung hay Ma giới bầu không khí đều rất ngột ngạt, Long mẫu để Ngao Phong và Ngao Phác tỉ mỉ chuẩn bị, gia yến lần này làm to cũng là để hòa hoãn bầu không khí kia.
Thiệp mời phát rất nhiều, trải rộng khắp tam giới cùng Tứ Hải Long Cung. Bởi vì có hai tầng quan hệ của Tiểu Cửu cùng Hoa Linh, tập thể tầng cao Ma giới hứa như đinh đóng cột sẽ tới, cũng sẽ chuẩn bị đại lễ thật phong phú mừng Long Tiểu Thập.
Bởi vì Ma giới còn có chuyện cần làm cho nên mấy người chia nhau tới lần lượt. Hoa Linh là người đầu tiên, lúc y tới Long cung, Long mẫu mang theo các hoàng tử đứng trước cửa nghênh tiếp, Hoa Linh trong lúc nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh, nhìn ánh mắt hòa ái của Long mẫu, Hoa Linh trong lòng hơi chua xót, nếu Ngao Túc ở đây thì tốt rồi…
Long mẫu hào phóng đi tới trước mặt Hoa Linh, Hoa Linh đang do dự nên mở miệng như thế nào cho phải, ấn theo tuổi tác có thể gọi thẳng tên huý, theo bối phận thì hình như phải gọi là dì… Lúc Hoa Linh đang xoắn xuýt thì Long mẫu đã nhét Long Tiểu Thập vào ngực Hoa Linh, nói:
– Hôm nay khách tới rất nhiều, chúng ta đều rất bận, chăm nom Tiểu Thập giao cho con nhé, Tiểu Cửu tay chân vụng về, ta không yên lòng.
Bà vừa nói vừa phất ta ra hiệu với Ngao Phong, Ngao Phong lập tức lấy túi trên vai xuống trao cho Hoa Linh, dặn dò:
– Bình sữa, tã lót, trống bỏi đều có trong đây, nửa giờ phải thay tã một lần, một giờ cho ăn một lần, khóc thì ru ngủ, em ấy thích giongk nam trầm hát Tiểu Hải loa, còn phải xoay theo chiều kim đồng hồ…
Long mẫu vỗ vai Hoa Linh:
– Có khó khăn con cứ đi hỏi Ngao Phong, nó luôn luôn ở nhà bếp quản lí. Được rồi, ta phải đi đón Vương mẫu, con bế Tiểu Thập vào trong trước đi, ba mươi phút nữa gia yến sẽ bắt đầu thì bế nó ra nhé.
Dứt lời, Long mẫu thẳng thắn quay người rời đi, các hoàng tử hỏi thăm một chút rồi cũng lục tục đi lo chuyện của mình.
Hoa Linh bế cục cưng trong tay: “…”
Chẳng lẽ mình không phải là khách được mời tới dự tiệc hả…
Lúc Tiểu Cửu cùng Thần Đồ tới thì thấy Hoa Linh đang ngớ người trước cửa, Tiểu Cửu tiến đến nói nhỏ bên tai Hoa Linh:
– Hoa Hoa, mẫu hậu đã hạ lệnh, anh là vợ anh cả, các anh đều xem anh như anh dâu, cho nên chuyện chăm em bé này ngoài anh ra chẳng ai đảm đương nữa đâu.
Dứt lời, Tiểu Cửu cười hì hì kéo Thần Đồ vào Long cung.
Hoa Linh cúi đầu nhìn bé cưng trong tay, Long Tiểu Thập hôm nay ăn mặc vô cùng xinh đẹp đáng yêu, một thân áo bông đỏ đen vui mừng, cổ áo khảm hai viên trân châu gúa trị không nhỏ, giữa ngực là hoa văn kim long, xung quanh điểm xuyết một ít lông chim, ống tay áo thêu hoa sen và hoa mẫu đơn.
Khuôn mặt Long Tiểu Thập trắng mịn như đúc từ ngọc, đôi mắt màu đỏ mở to nhìn Hoa Linh. Hoa Linh nhìn con ngươi tối tăm màu đỏ của Long Tiểu Thập tự dưng hơi kinh hãi. Tuy rằng trước cũng nghe Tiểu Cửu nói qua bé không giống người thường nhưng không quá để ý, lần này nhìn thấy người thật, hắn không khỏi thầm than trong lòng.
Thật là một đôi mắt xinh đẹp, đồng tử màu đỏ thẫm, càng vào trung tâm càng đỏ thêm, hệt như ngọc bảo trân quý, màu đỏ thẫm gần như thành đen kia thâm thúy đến mức nhìn không thấy đáy, linh động mênh mông kỳ ảo.
Long Tiểu Thập mút ngón tay cái, tò mò nhìn Hoa Linh chốc lát, đột nhiên cười khanh khách, sau đó duỗi ra hai tay tỏ vẻ muốn ôm.
Hoa Linh 囧, tay chân luống cuống, đành phải thuận theo Long Tiểu Thập ôm bé, để hai tay bé ôm cổ mình.
Long Tiểu Thập thân mật cọ hai má Hoa Linh, bẹp bẹp hôn hai cái lên mặt y, nước miếng theo đó dính lên má chảy xuống cằm…
Hoa Linh: “…”
Sau đó, người tới lần lượt là Phi Liêm, Bình Ế, Úc Lũy, Dương Tiễn, còn có Hình Thiên, tất cả đều vây xem Hoa Linh bị Tiểu Long nữ cưỡng hôn, không một ai vươn tay viện trợ, nhìn hả hê chán rồi đi vào.
Hoa Linh rơi vào tình huống vạn phần bất đắc dĩ, đành phải kiên quyết kéo Long Tiểu Thập xuống, ôm bé đi vào Long cung.
– Ôi, anh nói nè cô gái, ây, em gái, em có thể đừng liếm nữa được không? May mà mấy hôm nay tâm tình anh không tốt nên không trang điểm, không thì em đã ăn một miệng phấn rồi đó! – Hoa Linh nặn nặn mũi Ngao Tiểu Thập.
Ngao Tiểu Thập tiếp tục cười, phát ra tiếng khanh khách, nắm đầu ngón tay Hoa Linh bắt đầu mút.
Hoa Linh thấy hơi đau đầu, giờ y mới biết chăm em bé mệt và khó làm như thế nào. Y vội vàng ôm Tiểu Thập chạy ra hậu đường, dựa theo lời dặn của Ngao Phong thay tã cho bé ăn, may là Long Tiểu Thập rất phối hợp, chỉ có điều ru mãi không ngủ, cứ kéo Hoa Linh tiếp tục chơi.
Giằng co một hồi khách cũng tới đông đủ, thấy đã đến giờ, cuộc sống cực khổ cuối cùng cũng kết thúc, Hoa Linh vội ôm Long Tiểu Thập tới phòng chính. Long vương cùng Long mẫu ngồi ở chủ vị, nhìn thấy Hoa Linh đến, Long mẫu vẫy tay ra hiệu cho y ngồi ở chỗ trống cạnh bà. Hoa Linh thấy vậy thì hơi lúng túng, y vốn định trả Tiểu Thập cho Long mẫu xong thì đi tìm bọn Thần Đồ, ai ngờ Tiểu Thập vừa chạm vào tay Long mẫu đã khóc rống lên, chết sống giãy dụa đòi Hoa Linh bế.
Long mẫu thấy thế, cười nói:
– Tiểu Thập rất yêu thích con đó, thôi con cứ bế em đi.
Dứt lời liền trao Tiểu Thập lại cho Hoa Linh. Hoa Linh nhìn hai mắt vô tội đáng yêu của Long Tiểu Thập đành phải kiên trì ngồi xuống cạnh Long mẫu.
Gia yến bắt đầu, sau khi đọc diễn văn chúc rượu là một phen ăn uống linh đình, sau đó mọi người dồn dập chúc rượu Long vương Long mẫu, thuận tiện đùa với Long Tiểu Thập. Long Tiểu Thập rất không cảm kích, lúc nằm trong lòng Hoa Linh thì cười khanh khách, ấy vậy mà với khách nhân thì lại trưng ra vẻ cao lãnh. Người khác muốn ôm một chút lại càng không thể, Hoa Linh đành phải bất đắc dĩ ôm bé, hệt như ghế dựa của bé suốt buổi gia yến.
Ngồi đối diện Hoa Linh là Nam Hải Long Vương cùng Thái Tử, Nam Hải long vương nhìn nhìn Long Tiểu Thập, nói:
– Phàm là công chúa Long tộc ta, lúc sinh ra tất mang Tường Thụy khí, thiên phú dị năng. Trưởng công chúa Huỳnh nhi của Nam Hải Long Cung ta lúc chào đời toàn bộ Nam hải hào quang chiếu rọi. Trăng tròn lần đầu đã bộc lộ thiên tư, khả đồng cá ngữ, toàn bộ vạn vật Thủy tộc ở Nam hải Huỳnh nhi đều có thể giao lưu. Không biết thiên tư của Tiểu Thập là gì vậy?
Nam Hải Long vương vừa nói xong, tất cả mọi người đều sửng sốt. Đúng là có chuyện như lời Nam Hải Long vương, mỗi một vị công chúa của Tứ Hải Long Cung đều có một dị năng thiên phú, Long mẫu vì đẻ một lèo tám thằng con trai nên cũng quên mất chuyện này, cộng với biến cố đột nhiên xảy ra nên cũng không ai nhớ để tìm hiểu xem Tiểu Thập có thiên phú gì.
Lúc này Nam Hải Long vương nhắc tới, Long vương cùng Long mẫu đều có chút lúng túng, Long mẫu rất nhanh khôi phục bình thường, nói:
– Tiểu Thập tuổi còn nhỏ quá, thiên phú chưa xuất hiện.
Bắc Hải Long vương vừa nghe lập tức mở to mắt phản bác:
– Tiểu Thập công chúa đã hơn 100 ngày tuổi, những công chúa khác của Tam Hải Long Cung đều đủ tháng đã xuất hiện thiên phú lần đầu, Tiểu Thập sao lại muộn như vậy, hẳn là…
Nam Hải Long vương thương hại nhìn Long Tiểu Thập, nói to:
– Nếu qua 100 ngày mà vẫn không hiển lộ thiên tư, khả năng là không có rồi. Nhưng mà không sao, dù không có thiên phú thì vẫn là trưởng công chúa Đông Hải Long Cung, phúc lợi sẽ không thiếu.
Long mẫu sắc mặt lạnh lẽo, biết rõ hai kẻ trước mắt một xướng một họa là làm mình lúng túng, nhưng yến hội mời rất nhiều khách, Long mẫu chỉ có thể nhịn không phát hỏa. Vương mẫu nghe vậy, nhìn Long mẫu rồi nói:
– Nếu vậy thì vào sinh nhật mười tuổi của công chúa dẫn nàng tới Thiên cung, thỉnh Ngọc đế ban thưởng một Thần khí hộ thể cho công chúa.
Long vương nghe xong lập tức đứng dậy tạ chỉ, liếc xéo Nam Hải Long vương cùng Bắc Hải Long vương, cuối cùng vẫn không hé nửa lời.
Tâm tình Long mẫu không tốt hơn bao nhiêu, bà không tin con gái của mình không có thiên phú, nhưng nó có thiên phú gì thì bà nghĩ không ra. Muốn nói Long Tiểu Thập có gì khác với đám anh của nó thì chính là thích chơi một mình. Hôm nào quá bận rộn, Long Tiểu Thập thường sẽ bò bò đến lăn đi một mình trong tẩm cung, nói ê a, vui đến quên trời quên đất, nhưng đó chỉ có thể nói nó hoạt bát, không liên quan gì tới thiên phú.
Long mẫu quay đầu nhìn con gái trong lòng Hoa Linh, rơi vào suy tư.
Long Tiểu Thập thì hoàn toàn không quan tâm mọi người đang nghị luận sôi nổi về mình, nghịch qua nghịch lại trong lòng Hoa Linh.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Nam Hải Long vương hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói:
– Tiểu Thập công chúa quả nhiên khác với tất cả mọi người, chẳng chơi với ai cứ thích thân thiết với Ma vương Ma giới.
Nói đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn Tiểu Cửu đang vùi đầu ăn cơm cạnh Thần Đồ, vẻ khinh bỉ càng sâu, tiếp tục nói:
– Nhưng cũng xem như truyền thống của Đông Hải Long Cung.
Bắc Hải Long vương lập tức phụ họa:
– Còn không phải sao, đại ca thực có cách dạy con, đứa lớn đứa nhỏ đều giao cho người Ma giới… Ấy ấy không đúng, Ngao Túc còn trực tiếp giao mạnh…
Sắc mặt Hoa Linh thay đổi, toan đứng dậy phản bác thì Long vương đã đứng dậy đi tới cho Bắc Hải Long vương một bạt tai.
Người dự gia yến: “…”
Long vương trầm mặt:
– Nhị đệ, Tứ đệ, nếu không nguyện ý tham gia bữa tiệc này, vậy mời về cho.
Trong lúc nhất thời bầu không khí trên bàn lúng túng cực kỳ.
Đông Hải Long vương luôn ôn hòa chưa từng có hành động như thế, nhìn sắc mặt tái nhợt của đại ca, Bắc Hải Long vương lập tức ngậm miệng không dám nhiều lời.
Nhưng Nam Hải Long vương lại không dừng lại, cười lạnh giễu cợt:
– Đại ca, hôm nay tất cả mọi người đều ở đây vậy chúng ta cứ nói thẳng. Tứ Hải Long Cung trước đây luôn là Đông Hải Long cung dẫn đầu, cũng không phải vì ngươi là đại ca mà là do thực lực kinh tế của Đông Hải Long Cung cao hơn Tam Hải còn lại. Từ lúc Tiên giới phát triển đến nay, qua bao nhiêu năm, hiện tại Đông Hải rung chuyển, hi vọng đại ca lấy việc trong Đông Hải làm trọng, còn vị trí dẫn đầu, hi vọng anh nhường lại cho người khác.
Nghe Nam Hải Long vương nói, mày liễu Long mẫu dựng thẳng, chuẩn bị mở miệng thì Đông Hải Long vương đã nói trước:
– Nhị đệ, ta thật muốn nghe xem, Đông Hải chúng ta có gì rung chuyển.
Nam Hải Long vương nói:
– Gia yến mừng trăm ngày công chúa của Đông Hải Long Cung, cho đệ hỏi Thái tử của Long cung ở đâu? Bọn đệ đều dẫn theo Thái tử đến đây chúc mừng, Thái tử Ngao Tứ ở đâu? Đại hoàng tử Ngao Túc đâu? Đây là đạo đãi khách của Đông Hải sao?
Đông Hải long vương trầm giọng nói:
– Bạn Ngao Tứ bị trọng thương, nó ở lại thế gian bận bịu việc chữa trị, so với tham gia yến hội thì ân tình bằng hữu quan trọng hơn, ta càng hi vọng Thái tử Long cung là người có tình có nghĩa chi nhân. Ngao Túc cũng như vậy.
– Đại ca, thứ cho đệ nói thẳng, Đông Hải Long cung hoàng tử tuy nhiều nhưng có thể chịu chức trách lớn lại không có mấy người. Người Tiên giới đều biết Đông Hải Long Cung những năm này phát triển nhanh chóng cũng là vì có Ngao Túc ở phía sau quản lí, bây giờ Ngao Túc đã chết, mạch máu kinh tế của Đồn Hải cũng đứt đoạn, còn không bằng…
Nam Hải Long vương còn chưa nói xong đột nhiên cảm nhận được một khí tức trận băng xơ xác hướng thẳng vào mình.
Mọi người xung quanh cũng đồng thời cảm nhận được cỗ sát ý đột nhiên xuất hiện.
Hoa Linh đứng trước bàn, hai tay ôm Tiểu Thập, tàn nhẫn nhìn Nam Hải Long vương, chậm rãi mở miệng:
– Ngao Túc không chết.
Nam Hải Long vương không hề yếu thế, cười lạnh nói:
– Các ngươi còn muốn lừa mình dối người tới khi nào, từ xưa đến nay, chưa từng nghe nói có người có thể trở về từ thời không kẽ nứt, kể cả Xi Vưu của Ma giới không phải cũng thế sao? Ta khuyên các ngươi vẫn nên sớm làm hậu sự…
Hoa Linh vươn tay, linh khí màu tím xuất hiện, đâm thẳng vào Nam Hải Long vương. Nam Hải Long vương vội bày kết giới hộ thể, hai cỗ linh khí va chạm trên không trung phát ra tiếng nổ lớn.
Đến lúc này thì tất cả mọi người ở góc xa nhất đều biết bên này xảy ra chuyện, vội vàng đứng dậy quan sát. Cả chỉnh sảnh im phăng phắc.
Vương mẫu cau mày nhìn Nam Hải Long vương:
– Hôm nay là ngày vui của Đông Hải, những chuyện khác để sau hẵng bàn.
Nam Hải Long vương lại không nể mặt:
– Khởi bẩm Vương mẫu, ta vốn mang ý chúc mừng mà đến, không ngờ rằng lại bị đối xử như vậy. Nếu Linh Vương điện hạ muốn động võ ta sẽ tiếp tới cùng.
Mấy chữ cuối Nam Hải Long vương còn không quên đề cao giọng.
Không rõ vì sao bầu không khí đột nhiên căng thẳng, mọi người tiếp tục giữ yên lặng. Nghe Nam Hải Long vương nói, lại thấy Hoa Linh xuất thủ trước, mọi người còn tưởng Tiên Ma tranh cãi, nhất thời đều sốt sắng lên dồn dập túm tụm lại thành nhóm đi về hai phía.
Trong nháy mắt, tiệc mừng biến thành hai phe đối lập.
Long mẫu đen mặt trầm xuống, nhìn thấy tình cảnh trước mắt hận không thể trực tiếp đóng gói Nam Hải Long vương gửi về nơi sản xuất.
Ngay lúc bầu không khí căng thẳng đến cực điểm, Long Tiểu Thập trong ngực Hoa Linh đột nhiên cười lên, bé hưng phấn khươ tay múa chân, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, cười đến phát ra tiếng khanh khách, hai con ngươi màu đỏ đột nhiên hiện ra tia sáng chói mắt, ánh sáng lưu chuyển, bên trong ẩn chứa năng lượng vô tận.
Mọi người thấy thế đều cả kinh, Vương mẫu kinh ngạc đứng dậy, nhìn đôi mắt Long Tiểu Thập không thể tin nổi nói:
– Lẽ nào, Thập công chúa là…
Một lát sau, toàn bộ không khí đều hòa hợp một luồng linh khí màu đỏ nhạt, nơi ánh mắt Long Tiểu Thập chiếu tới đều là ồ ồ phát ra lực lượng linh áp.
Tiểu Cửu lăng lăng nhìn đôi mắt của em gái, kinh ngạc nói:
– Oa, đôi mắt Tiểu Thập có thể phát sáng hả?
– Là mắt Luân hồi thời không. – Thần Đồ xoa tóc Tiểu Cửu, nói tiếp – Đôi mắt này của Tiểu Thập có thể xuyên thấu thời không, mang sức mạnh nghịch chuyển luân hồi.
Nhìn Tiểu Cửu cái hiểu cái không, Thần Đồ suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu:
– Sau khi em ấy trưởng thành tuyệt đối không nên đắc tội.
Long Tiểu Thập vẫn tiếp tục cười khanh khách, Hoa Linh đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, tựa hồ ngoài tiếng cười Long Tiểu Thập còn phát ra âm thanh khác nữa.
Hoa Linh linh quang lóe lên, quay người Long Tiểu Thập lại đối diện với mình, hỏi:
– “Anh”? Em gọi “anh” đúng không?
Long Tiểu Thập vui vẻ phun nước lên mặt Hoa Linh.
Hoa Linh không quan tâm, kích động hỏi lại:
– Em nhìn thấy đúng không? Em biết Ngao Túc ở đâu đúng không?
Long Tiểu Thập chớp mắt, ngón tay chỉ về phía cửa lớn, hưng phấn nói lẩm bẩm:
– Anh… Anh…
Hoa Linh thuận tay theo tay bé nhìn ra cửa nhưng không thấy ai.
Những người khác trong phòng tựa hồ cũng bị hành động của Long Tiểu Thập dọa sợ ngây người, cùng nhau quay đầu nhìn ra cửa.
Một hồi lâu sau vẫn không thấy gì dị thường.
Mọi người dần mất kiên trì, cho là trẻ con nói lung tung, thu hồi ánh mắt. Chỉ có Hoa Linh cùng toàn bộ Đông Hải Long Cung vẫn nhìn chằm chằm về chỗ Long Tiểu Thập chỉ.
Trái tim Hoa Linh ầm ầm nhảy loạn, người hơi run lên.
Một lát sau, Nam Hải Long vương toan mở miệng trào phúng đột nhiên nghe thấy một loạt âm thanh rối loạn tưng bừng.
Không khí mịt mờ ở cửa dao động, chậm rãi ngưng kết thành một kết giới dạng sóng nước, một lát sau, kết giới từ từ mở ra, một bóng người từ bên trong bước ra…
Toàn thân áo trắng, hoàn mỹ đối xứng, Ngao Túc xuất hiện trước mắt mọi người.
Toàn bộ đại sảnh an tĩnh mấy giây rồi lập tức bùng nổ, có kinh hỉ, có nghi hoặc, mọi người thấy Ngao Túc xuất hiện, kinh ngạc không thôi.
Hoa Linh đứng tại chỗ, xoạch một tiếng, Ngao Tiểu Thập trong tay rớt xuống đất…
Ngao Túc đứng ở cửa, ánh mắt đảo qua mớ đầu người chằng chịt trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người Hoa Linh đang đứng cạnh bàn chủ tiệc, hắn ung dung bước nhanh về phía Hoa Linh.
Giây phút này, Ngao Túc không nhìn thấy bóng người nhốn nháo xung quanh, trong mắt hắn chỉ có khuôn mặt hơi trắng nhợt của Hoa Linh, không nghe thấy tiếng náo động bốn phía, trong tai chỉ văng vẳng tiếng Hoa Linh đang gọi tên hắn,trong lòng không có gì ngoài thân ảnh Hoa Linh, rõ ràng mà sâu sắc.
Hắn biết Hoa Linh đang chờ hắn, chờ đến chấp nhất, chờ đến tan nát cõi lòng, bất kể là hỉ là nộ, là yêu là oán, trong lòng hai người đều chỉ còn lẫn nhau. Cho dù xa nhau hai thời không, hai trái tim cũng chưa từng tách ra, hiểu nhau tương thông, triền miên sâu sắc…
Ngao Túc đi tới trước mặt Hoa Linh, con ngươi tràn ngập thâm tình. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hoa Linh, chậm rãi cúi đầu hôn khẽ lên mặt y.
Sau đó hắn ôm chặt lấy Hoa Linh, nhẹ giọng nói bên tai y:
– Ta đã trở về.
~~~~~~~~ Chính Văn Hoàn ~~~~~~~~
Một đám người đi tới bên hồ, Ngao Túc cúi đầu thì thấy bên dưới lớp sương mù dày đặc là một hắc động đen nhánh.
Hậu Thổ đứng cạnh Ngao Túc, dáng vẻ rất giống Hậu Khanh, toàn thân áo trắng tóc dài, chỉ có điều không ôn nhu bằng Hậu Khanh, nhiều hơn mấy phần ngạo khí.
Hậu Thổ nhìn Ngao Túc, lạnh lùng nói:
– Ta cần một ít thời gian định vị thời không, mở ra đường hầm không thời gian là chuyện rất hao tổn hồn phách, trước đây không lâu đã vì Hậu Khanh mở một lần, cho nên lần này không đảm bảo tính ổn định, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn ta không chịu trách nhiệm, ngươi suy nghĩ cho kỹ.
Ngao Túc gật đầu, hờ hững nói:
– Nếu chết thì ta lại tới đây nữa tìm ngươi.
Hậu Thổ: “…”
Khoa Phụ không thoải mái đi đến trước mặt Ngao Túc dặn dò:
– Ngao Túc, nếu ngươi không chết, trở về nhất định phải thay bọn ta hỏi thăm Ngân Linh và những người khác.
Ngao Túc lấy Ipad và mấy thứ khác trong túi ra giao cho Khoa Phụ:
– Ta nói rồi, ta sẽ xây dựng một đường hầm không thời gian song phương, những thứ đồ này giữ gìn cẩn thận, có lời gì ngươi có thể tự nói với họ.
Khoa Phụ gật đầu, mừng rỡ nhận đồ.
Cộng Công bên cạnh cảm thấy mình nên nói gì đó nhưng cũng không biết nói gì. Hắn quẫn bách vò vò đầu một hồi rồi nói:
– Ừm, lúc về nhớ dặn Phi Liêm cùng Bình Ế tìm một cô nương nào đó kết hôn nhé. Mười anh em chúng ta kiểu gì cũng phải có một người duy trì đời sau chứ? Đừng để Thần Đồ dạy hư.
Ngao Túc tiếc nuối trầm giọng đáp:
– Hai người họ, có thể đã tự sinh với nhau rồi…
Cộng Công: “…”
Cộng Công hoàn toàn tuyệt vọng với thế giới kia, haizz, ở lại chỗ này vẫn tốt hơn, ít nhất còn có thể làm một quỷ hồn thẳng tắp…
Xi Vưu nhìn Ngao Túc, hai mắt lấp loé, cuối cùng chỉ vỗ vai hắn, trịnh trọng nói:
– Ngân Linh giao cho ngươi, nếu để y chịu ủy khuất, ngươi chết rồi bọn ta nhất định bắt ngươi tới đây rút hồn tiêu phách.
Ngao Túc cong khóe miệng:
– Yên tâm, sẽ không cho các ngươi cơ hội này.
Xi Vưu hài lòng gật gật đầu.
Lúc này, Hậu Thổ cau mày nói:
– Ta cần một nơi định vị thời không ngươi tới, dựa vào trí nhớ của ta khả năng tọa độ sẽ lệch.
Ngao Túc lập tức đáp:
– Ta phát hiện một nơi phù hợp, là Đông Hải Long Cung.
– Hửm? – Hậu Thổ hơi kinh ngạc – Là vật gì có năng lượng lớn như vậy, có thể xuyên thấu thời không hắc động?
Ngao Túc lắc đầu nói:
– Cái này… Chỉ có thể chờ ta trở về mới biết.”
…
…
Chỉ chớp mắt, đã đến ngày tổ chức gia yến mừng Long Tiểu Thập 100 ngày tuổi, trải qua mấy ngày nay, bất kể là Long cung hay Ma giới bầu không khí đều rất ngột ngạt, Long mẫu để Ngao Phong và Ngao Phác tỉ mỉ chuẩn bị, gia yến lần này làm to cũng là để hòa hoãn bầu không khí kia.
Thiệp mời phát rất nhiều, trải rộng khắp tam giới cùng Tứ Hải Long Cung. Bởi vì có hai tầng quan hệ của Tiểu Cửu cùng Hoa Linh, tập thể tầng cao Ma giới hứa như đinh đóng cột sẽ tới, cũng sẽ chuẩn bị đại lễ thật phong phú mừng Long Tiểu Thập.
Bởi vì Ma giới còn có chuyện cần làm cho nên mấy người chia nhau tới lần lượt. Hoa Linh là người đầu tiên, lúc y tới Long cung, Long mẫu mang theo các hoàng tử đứng trước cửa nghênh tiếp, Hoa Linh trong lúc nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh, nhìn ánh mắt hòa ái của Long mẫu, Hoa Linh trong lòng hơi chua xót, nếu Ngao Túc ở đây thì tốt rồi…
Long mẫu hào phóng đi tới trước mặt Hoa Linh, Hoa Linh đang do dự nên mở miệng như thế nào cho phải, ấn theo tuổi tác có thể gọi thẳng tên huý, theo bối phận thì hình như phải gọi là dì… Lúc Hoa Linh đang xoắn xuýt thì Long mẫu đã nhét Long Tiểu Thập vào ngực Hoa Linh, nói:
– Hôm nay khách tới rất nhiều, chúng ta đều rất bận, chăm nom Tiểu Thập giao cho con nhé, Tiểu Cửu tay chân vụng về, ta không yên lòng.
Bà vừa nói vừa phất ta ra hiệu với Ngao Phong, Ngao Phong lập tức lấy túi trên vai xuống trao cho Hoa Linh, dặn dò:
– Bình sữa, tã lót, trống bỏi đều có trong đây, nửa giờ phải thay tã một lần, một giờ cho ăn một lần, khóc thì ru ngủ, em ấy thích giongk nam trầm hát Tiểu Hải loa, còn phải xoay theo chiều kim đồng hồ…
Long mẫu vỗ vai Hoa Linh:
– Có khó khăn con cứ đi hỏi Ngao Phong, nó luôn luôn ở nhà bếp quản lí. Được rồi, ta phải đi đón Vương mẫu, con bế Tiểu Thập vào trong trước đi, ba mươi phút nữa gia yến sẽ bắt đầu thì bế nó ra nhé.
Dứt lời, Long mẫu thẳng thắn quay người rời đi, các hoàng tử hỏi thăm một chút rồi cũng lục tục đi lo chuyện của mình.
Hoa Linh bế cục cưng trong tay: “…”
Chẳng lẽ mình không phải là khách được mời tới dự tiệc hả…
Lúc Tiểu Cửu cùng Thần Đồ tới thì thấy Hoa Linh đang ngớ người trước cửa, Tiểu Cửu tiến đến nói nhỏ bên tai Hoa Linh:
– Hoa Hoa, mẫu hậu đã hạ lệnh, anh là vợ anh cả, các anh đều xem anh như anh dâu, cho nên chuyện chăm em bé này ngoài anh ra chẳng ai đảm đương nữa đâu.
Dứt lời, Tiểu Cửu cười hì hì kéo Thần Đồ vào Long cung.
Hoa Linh cúi đầu nhìn bé cưng trong tay, Long Tiểu Thập hôm nay ăn mặc vô cùng xinh đẹp đáng yêu, một thân áo bông đỏ đen vui mừng, cổ áo khảm hai viên trân châu gúa trị không nhỏ, giữa ngực là hoa văn kim long, xung quanh điểm xuyết một ít lông chim, ống tay áo thêu hoa sen và hoa mẫu đơn.
Khuôn mặt Long Tiểu Thập trắng mịn như đúc từ ngọc, đôi mắt màu đỏ mở to nhìn Hoa Linh. Hoa Linh nhìn con ngươi tối tăm màu đỏ của Long Tiểu Thập tự dưng hơi kinh hãi. Tuy rằng trước cũng nghe Tiểu Cửu nói qua bé không giống người thường nhưng không quá để ý, lần này nhìn thấy người thật, hắn không khỏi thầm than trong lòng.
Thật là một đôi mắt xinh đẹp, đồng tử màu đỏ thẫm, càng vào trung tâm càng đỏ thêm, hệt như ngọc bảo trân quý, màu đỏ thẫm gần như thành đen kia thâm thúy đến mức nhìn không thấy đáy, linh động mênh mông kỳ ảo.
Long Tiểu Thập mút ngón tay cái, tò mò nhìn Hoa Linh chốc lát, đột nhiên cười khanh khách, sau đó duỗi ra hai tay tỏ vẻ muốn ôm.
Hoa Linh 囧, tay chân luống cuống, đành phải thuận theo Long Tiểu Thập ôm bé, để hai tay bé ôm cổ mình.
Long Tiểu Thập thân mật cọ hai má Hoa Linh, bẹp bẹp hôn hai cái lên mặt y, nước miếng theo đó dính lên má chảy xuống cằm…
Hoa Linh: “…”
Sau đó, người tới lần lượt là Phi Liêm, Bình Ế, Úc Lũy, Dương Tiễn, còn có Hình Thiên, tất cả đều vây xem Hoa Linh bị Tiểu Long nữ cưỡng hôn, không một ai vươn tay viện trợ, nhìn hả hê chán rồi đi vào.
Hoa Linh rơi vào tình huống vạn phần bất đắc dĩ, đành phải kiên quyết kéo Long Tiểu Thập xuống, ôm bé đi vào Long cung.
– Ôi, anh nói nè cô gái, ây, em gái, em có thể đừng liếm nữa được không? May mà mấy hôm nay tâm tình anh không tốt nên không trang điểm, không thì em đã ăn một miệng phấn rồi đó! – Hoa Linh nặn nặn mũi Ngao Tiểu Thập.
Ngao Tiểu Thập tiếp tục cười, phát ra tiếng khanh khách, nắm đầu ngón tay Hoa Linh bắt đầu mút.
Hoa Linh thấy hơi đau đầu, giờ y mới biết chăm em bé mệt và khó làm như thế nào. Y vội vàng ôm Tiểu Thập chạy ra hậu đường, dựa theo lời dặn của Ngao Phong thay tã cho bé ăn, may là Long Tiểu Thập rất phối hợp, chỉ có điều ru mãi không ngủ, cứ kéo Hoa Linh tiếp tục chơi.
Giằng co một hồi khách cũng tới đông đủ, thấy đã đến giờ, cuộc sống cực khổ cuối cùng cũng kết thúc, Hoa Linh vội ôm Long Tiểu Thập tới phòng chính. Long vương cùng Long mẫu ngồi ở chủ vị, nhìn thấy Hoa Linh đến, Long mẫu vẫy tay ra hiệu cho y ngồi ở chỗ trống cạnh bà. Hoa Linh thấy vậy thì hơi lúng túng, y vốn định trả Tiểu Thập cho Long mẫu xong thì đi tìm bọn Thần Đồ, ai ngờ Tiểu Thập vừa chạm vào tay Long mẫu đã khóc rống lên, chết sống giãy dụa đòi Hoa Linh bế.
Long mẫu thấy thế, cười nói:
– Tiểu Thập rất yêu thích con đó, thôi con cứ bế em đi.
Dứt lời liền trao Tiểu Thập lại cho Hoa Linh. Hoa Linh nhìn hai mắt vô tội đáng yêu của Long Tiểu Thập đành phải kiên trì ngồi xuống cạnh Long mẫu.
Gia yến bắt đầu, sau khi đọc diễn văn chúc rượu là một phen ăn uống linh đình, sau đó mọi người dồn dập chúc rượu Long vương Long mẫu, thuận tiện đùa với Long Tiểu Thập. Long Tiểu Thập rất không cảm kích, lúc nằm trong lòng Hoa Linh thì cười khanh khách, ấy vậy mà với khách nhân thì lại trưng ra vẻ cao lãnh. Người khác muốn ôm một chút lại càng không thể, Hoa Linh đành phải bất đắc dĩ ôm bé, hệt như ghế dựa của bé suốt buổi gia yến.
Ngồi đối diện Hoa Linh là Nam Hải Long Vương cùng Thái Tử, Nam Hải long vương nhìn nhìn Long Tiểu Thập, nói:
– Phàm là công chúa Long tộc ta, lúc sinh ra tất mang Tường Thụy khí, thiên phú dị năng. Trưởng công chúa Huỳnh nhi của Nam Hải Long Cung ta lúc chào đời toàn bộ Nam hải hào quang chiếu rọi. Trăng tròn lần đầu đã bộc lộ thiên tư, khả đồng cá ngữ, toàn bộ vạn vật Thủy tộc ở Nam hải Huỳnh nhi đều có thể giao lưu. Không biết thiên tư của Tiểu Thập là gì vậy?
Nam Hải Long vương vừa nói xong, tất cả mọi người đều sửng sốt. Đúng là có chuyện như lời Nam Hải Long vương, mỗi một vị công chúa của Tứ Hải Long Cung đều có một dị năng thiên phú, Long mẫu vì đẻ một lèo tám thằng con trai nên cũng quên mất chuyện này, cộng với biến cố đột nhiên xảy ra nên cũng không ai nhớ để tìm hiểu xem Tiểu Thập có thiên phú gì.
Lúc này Nam Hải Long vương nhắc tới, Long vương cùng Long mẫu đều có chút lúng túng, Long mẫu rất nhanh khôi phục bình thường, nói:
– Tiểu Thập tuổi còn nhỏ quá, thiên phú chưa xuất hiện.
Bắc Hải Long vương vừa nghe lập tức mở to mắt phản bác:
– Tiểu Thập công chúa đã hơn 100 ngày tuổi, những công chúa khác của Tam Hải Long Cung đều đủ tháng đã xuất hiện thiên phú lần đầu, Tiểu Thập sao lại muộn như vậy, hẳn là…
Nam Hải Long vương thương hại nhìn Long Tiểu Thập, nói to:
– Nếu qua 100 ngày mà vẫn không hiển lộ thiên tư, khả năng là không có rồi. Nhưng mà không sao, dù không có thiên phú thì vẫn là trưởng công chúa Đông Hải Long Cung, phúc lợi sẽ không thiếu.
Long mẫu sắc mặt lạnh lẽo, biết rõ hai kẻ trước mắt một xướng một họa là làm mình lúng túng, nhưng yến hội mời rất nhiều khách, Long mẫu chỉ có thể nhịn không phát hỏa. Vương mẫu nghe vậy, nhìn Long mẫu rồi nói:
– Nếu vậy thì vào sinh nhật mười tuổi của công chúa dẫn nàng tới Thiên cung, thỉnh Ngọc đế ban thưởng một Thần khí hộ thể cho công chúa.
Long vương nghe xong lập tức đứng dậy tạ chỉ, liếc xéo Nam Hải Long vương cùng Bắc Hải Long vương, cuối cùng vẫn không hé nửa lời.
Tâm tình Long mẫu không tốt hơn bao nhiêu, bà không tin con gái của mình không có thiên phú, nhưng nó có thiên phú gì thì bà nghĩ không ra. Muốn nói Long Tiểu Thập có gì khác với đám anh của nó thì chính là thích chơi một mình. Hôm nào quá bận rộn, Long Tiểu Thập thường sẽ bò bò đến lăn đi một mình trong tẩm cung, nói ê a, vui đến quên trời quên đất, nhưng đó chỉ có thể nói nó hoạt bát, không liên quan gì tới thiên phú.
Long mẫu quay đầu nhìn con gái trong lòng Hoa Linh, rơi vào suy tư.
Long Tiểu Thập thì hoàn toàn không quan tâm mọi người đang nghị luận sôi nổi về mình, nghịch qua nghịch lại trong lòng Hoa Linh.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Nam Hải Long vương hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói:
– Tiểu Thập công chúa quả nhiên khác với tất cả mọi người, chẳng chơi với ai cứ thích thân thiết với Ma vương Ma giới.
Nói đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn Tiểu Cửu đang vùi đầu ăn cơm cạnh Thần Đồ, vẻ khinh bỉ càng sâu, tiếp tục nói:
– Nhưng cũng xem như truyền thống của Đông Hải Long Cung.
Bắc Hải Long vương lập tức phụ họa:
– Còn không phải sao, đại ca thực có cách dạy con, đứa lớn đứa nhỏ đều giao cho người Ma giới… Ấy ấy không đúng, Ngao Túc còn trực tiếp giao mạnh…
Sắc mặt Hoa Linh thay đổi, toan đứng dậy phản bác thì Long vương đã đứng dậy đi tới cho Bắc Hải Long vương một bạt tai.
Người dự gia yến: “…”
Long vương trầm mặt:
– Nhị đệ, Tứ đệ, nếu không nguyện ý tham gia bữa tiệc này, vậy mời về cho.
Trong lúc nhất thời bầu không khí trên bàn lúng túng cực kỳ.
Đông Hải Long vương luôn ôn hòa chưa từng có hành động như thế, nhìn sắc mặt tái nhợt của đại ca, Bắc Hải Long vương lập tức ngậm miệng không dám nhiều lời.
Nhưng Nam Hải Long vương lại không dừng lại, cười lạnh giễu cợt:
– Đại ca, hôm nay tất cả mọi người đều ở đây vậy chúng ta cứ nói thẳng. Tứ Hải Long Cung trước đây luôn là Đông Hải Long cung dẫn đầu, cũng không phải vì ngươi là đại ca mà là do thực lực kinh tế của Đông Hải Long Cung cao hơn Tam Hải còn lại. Từ lúc Tiên giới phát triển đến nay, qua bao nhiêu năm, hiện tại Đông Hải rung chuyển, hi vọng đại ca lấy việc trong Đông Hải làm trọng, còn vị trí dẫn đầu, hi vọng anh nhường lại cho người khác.
Nghe Nam Hải Long vương nói, mày liễu Long mẫu dựng thẳng, chuẩn bị mở miệng thì Đông Hải Long vương đã nói trước:
– Nhị đệ, ta thật muốn nghe xem, Đông Hải chúng ta có gì rung chuyển.
Nam Hải Long vương nói:
– Gia yến mừng trăm ngày công chúa của Đông Hải Long Cung, cho đệ hỏi Thái tử của Long cung ở đâu? Bọn đệ đều dẫn theo Thái tử đến đây chúc mừng, Thái tử Ngao Tứ ở đâu? Đại hoàng tử Ngao Túc đâu? Đây là đạo đãi khách của Đông Hải sao?
Đông Hải long vương trầm giọng nói:
– Bạn Ngao Tứ bị trọng thương, nó ở lại thế gian bận bịu việc chữa trị, so với tham gia yến hội thì ân tình bằng hữu quan trọng hơn, ta càng hi vọng Thái tử Long cung là người có tình có nghĩa chi nhân. Ngao Túc cũng như vậy.
– Đại ca, thứ cho đệ nói thẳng, Đông Hải Long cung hoàng tử tuy nhiều nhưng có thể chịu chức trách lớn lại không có mấy người. Người Tiên giới đều biết Đông Hải Long Cung những năm này phát triển nhanh chóng cũng là vì có Ngao Túc ở phía sau quản lí, bây giờ Ngao Túc đã chết, mạch máu kinh tế của Đồn Hải cũng đứt đoạn, còn không bằng…
Nam Hải Long vương còn chưa nói xong đột nhiên cảm nhận được một khí tức trận băng xơ xác hướng thẳng vào mình.
Mọi người xung quanh cũng đồng thời cảm nhận được cỗ sát ý đột nhiên xuất hiện.
Hoa Linh đứng trước bàn, hai tay ôm Tiểu Thập, tàn nhẫn nhìn Nam Hải Long vương, chậm rãi mở miệng:
– Ngao Túc không chết.
Nam Hải Long vương không hề yếu thế, cười lạnh nói:
– Các ngươi còn muốn lừa mình dối người tới khi nào, từ xưa đến nay, chưa từng nghe nói có người có thể trở về từ thời không kẽ nứt, kể cả Xi Vưu của Ma giới không phải cũng thế sao? Ta khuyên các ngươi vẫn nên sớm làm hậu sự…
Hoa Linh vươn tay, linh khí màu tím xuất hiện, đâm thẳng vào Nam Hải Long vương. Nam Hải Long vương vội bày kết giới hộ thể, hai cỗ linh khí va chạm trên không trung phát ra tiếng nổ lớn.
Đến lúc này thì tất cả mọi người ở góc xa nhất đều biết bên này xảy ra chuyện, vội vàng đứng dậy quan sát. Cả chỉnh sảnh im phăng phắc.
Vương mẫu cau mày nhìn Nam Hải Long vương:
– Hôm nay là ngày vui của Đông Hải, những chuyện khác để sau hẵng bàn.
Nam Hải Long vương lại không nể mặt:
– Khởi bẩm Vương mẫu, ta vốn mang ý chúc mừng mà đến, không ngờ rằng lại bị đối xử như vậy. Nếu Linh Vương điện hạ muốn động võ ta sẽ tiếp tới cùng.
Mấy chữ cuối Nam Hải Long vương còn không quên đề cao giọng.
Không rõ vì sao bầu không khí đột nhiên căng thẳng, mọi người tiếp tục giữ yên lặng. Nghe Nam Hải Long vương nói, lại thấy Hoa Linh xuất thủ trước, mọi người còn tưởng Tiên Ma tranh cãi, nhất thời đều sốt sắng lên dồn dập túm tụm lại thành nhóm đi về hai phía.
Trong nháy mắt, tiệc mừng biến thành hai phe đối lập.
Long mẫu đen mặt trầm xuống, nhìn thấy tình cảnh trước mắt hận không thể trực tiếp đóng gói Nam Hải Long vương gửi về nơi sản xuất.
Ngay lúc bầu không khí căng thẳng đến cực điểm, Long Tiểu Thập trong ngực Hoa Linh đột nhiên cười lên, bé hưng phấn khươ tay múa chân, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, cười đến phát ra tiếng khanh khách, hai con ngươi màu đỏ đột nhiên hiện ra tia sáng chói mắt, ánh sáng lưu chuyển, bên trong ẩn chứa năng lượng vô tận.
Mọi người thấy thế đều cả kinh, Vương mẫu kinh ngạc đứng dậy, nhìn đôi mắt Long Tiểu Thập không thể tin nổi nói:
– Lẽ nào, Thập công chúa là…
Một lát sau, toàn bộ không khí đều hòa hợp một luồng linh khí màu đỏ nhạt, nơi ánh mắt Long Tiểu Thập chiếu tới đều là ồ ồ phát ra lực lượng linh áp.
Tiểu Cửu lăng lăng nhìn đôi mắt của em gái, kinh ngạc nói:
– Oa, đôi mắt Tiểu Thập có thể phát sáng hả?
– Là mắt Luân hồi thời không. – Thần Đồ xoa tóc Tiểu Cửu, nói tiếp – Đôi mắt này của Tiểu Thập có thể xuyên thấu thời không, mang sức mạnh nghịch chuyển luân hồi.
Nhìn Tiểu Cửu cái hiểu cái không, Thần Đồ suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu:
– Sau khi em ấy trưởng thành tuyệt đối không nên đắc tội.
Long Tiểu Thập vẫn tiếp tục cười khanh khách, Hoa Linh đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, tựa hồ ngoài tiếng cười Long Tiểu Thập còn phát ra âm thanh khác nữa.
Hoa Linh linh quang lóe lên, quay người Long Tiểu Thập lại đối diện với mình, hỏi:
– “Anh”? Em gọi “anh” đúng không?
Long Tiểu Thập vui vẻ phun nước lên mặt Hoa Linh.
Hoa Linh không quan tâm, kích động hỏi lại:
– Em nhìn thấy đúng không? Em biết Ngao Túc ở đâu đúng không?
Long Tiểu Thập chớp mắt, ngón tay chỉ về phía cửa lớn, hưng phấn nói lẩm bẩm:
– Anh… Anh…
Hoa Linh thuận tay theo tay bé nhìn ra cửa nhưng không thấy ai.
Những người khác trong phòng tựa hồ cũng bị hành động của Long Tiểu Thập dọa sợ ngây người, cùng nhau quay đầu nhìn ra cửa.
Một hồi lâu sau vẫn không thấy gì dị thường.
Mọi người dần mất kiên trì, cho là trẻ con nói lung tung, thu hồi ánh mắt. Chỉ có Hoa Linh cùng toàn bộ Đông Hải Long Cung vẫn nhìn chằm chằm về chỗ Long Tiểu Thập chỉ.
Trái tim Hoa Linh ầm ầm nhảy loạn, người hơi run lên.
Một lát sau, Nam Hải Long vương toan mở miệng trào phúng đột nhiên nghe thấy một loạt âm thanh rối loạn tưng bừng.
Không khí mịt mờ ở cửa dao động, chậm rãi ngưng kết thành một kết giới dạng sóng nước, một lát sau, kết giới từ từ mở ra, một bóng người từ bên trong bước ra…
Toàn thân áo trắng, hoàn mỹ đối xứng, Ngao Túc xuất hiện trước mắt mọi người.
Toàn bộ đại sảnh an tĩnh mấy giây rồi lập tức bùng nổ, có kinh hỉ, có nghi hoặc, mọi người thấy Ngao Túc xuất hiện, kinh ngạc không thôi.
Hoa Linh đứng tại chỗ, xoạch một tiếng, Ngao Tiểu Thập trong tay rớt xuống đất…
Ngao Túc đứng ở cửa, ánh mắt đảo qua mớ đầu người chằng chịt trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người Hoa Linh đang đứng cạnh bàn chủ tiệc, hắn ung dung bước nhanh về phía Hoa Linh.
Giây phút này, Ngao Túc không nhìn thấy bóng người nhốn nháo xung quanh, trong mắt hắn chỉ có khuôn mặt hơi trắng nhợt của Hoa Linh, không nghe thấy tiếng náo động bốn phía, trong tai chỉ văng vẳng tiếng Hoa Linh đang gọi tên hắn,trong lòng không có gì ngoài thân ảnh Hoa Linh, rõ ràng mà sâu sắc.
Hắn biết Hoa Linh đang chờ hắn, chờ đến chấp nhất, chờ đến tan nát cõi lòng, bất kể là hỉ là nộ, là yêu là oán, trong lòng hai người đều chỉ còn lẫn nhau. Cho dù xa nhau hai thời không, hai trái tim cũng chưa từng tách ra, hiểu nhau tương thông, triền miên sâu sắc…
Ngao Túc đi tới trước mặt Hoa Linh, con ngươi tràn ngập thâm tình. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hoa Linh, chậm rãi cúi đầu hôn khẽ lên mặt y.
Sau đó hắn ôm chặt lấy Hoa Linh, nhẹ giọng nói bên tai y:
– Ta đã trở về.
~~~~~~~~ Chính Văn Hoàn ~~~~~~~~
/102
|