Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh
Chương 85 - Phong Ấn Ngũ Hành Thiếu Một Cũng Không Được
/109
|
Trước nghi ngờ của mẹ mình, Kim Trăn chỉ đáp một câu chắc nịch: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ không để chuyện ấy xảy ra đâu.”
Sau đó, Kiều Mạt theo Kim Trăn đến đại sảnh nhà chính gặp ông nội và ba hắn. Kim Trăn chỉ đơn giản giới thiệu đây là bạn mình, hiểu sơ về thuật tu luyện nên tới hỗ trợ.
Lúc này Kim lão gia và Kim Bác Cương đã sớm bị chuyện phong ấn làm cho lao tâm lao lực quá độ, không rảnh bận tâm gì khác, chỉ liếc Kiều Mạt một cái rồi vội tiếp tục bàn chuyện của mình, cũng chỉ nói được mấy câu với Kim Trăn. Hai người lại không phải dân tu luyện, vẫn chưa nhìn ra Kiều Mạt có gì bất thường.
Mặc dù hoàng tử nhỏ có chút trì độn, nhưng vẫn cảm nhận rõ thái độ mà Kim Trăn dành cho ông nội và ba hắn khác hẳn với Hoắc Lan, trong cung kính mang theo chút lạnh nhạt. Nhớ tới cảnh mình nhõng nhẽo với phụ vương ở Long cung, Kiều Mạt bỗng hơi đau lòng cho Kim Trăn. Tuy Kim Trăn sinh trong gia đình quyền thế, áo cơm vô lo, nhưng xem ra hắn chỉ có thể cảm nhận được tình thân từ Hoắc Lan. Lại nghĩ đến kẻ đã làm bị thương kinh mạch của Kim Trăn, cũng là chú hai mà hắn từng rất thân cận, hoàng tử nhỏ đột nhiên cảm thán:
Nhân loại chốn phàm thế này còn chẳng có tình bằng thú tộc.
Nghĩ tới đây, Kiều Mạt nhớ ra một nhiệm vụ quan trọng khác của mình trong chuyến này: tính sổ với chú hai của Kim Trăn.
Cậu ngó nghiêng bốn phía, nhìn mọi người trong phòng, không phát hiện ai có tu vi nổi trội, bèn ghé tai Kim Trăn hỏi nhỏ: “Kim Kim, chú hai của anh đâu?”
Kim Trăn thấp giọng đáp: “Không ở đây, chắc ở chỗ nhà đá phía trên, ông chú cố sắp xuất quan rồi.”
Trong lúc nói chuyện, bóng dáng Kim Bác Á cũng xuất hiện tại cửa, ông ta bước nhanh vào đại sảnh, nói với Kim lão gia và Kim Bác Cương:
“Ba, anh cả, sư tổ sắp xuất quan, mời mọi người dời bước ra cửa.”
Nghe thế, trong mắt Kim lão gia ánh lên tia mừng rỡ: “Được, xem ra chuyện của chú hai đã thành rồi.”
Trên mặt Kim Bác Á cũng lộ vẻ vui mừng: “Đúng ạ, con cảm giác được, sư tổ đã đột phá Hợp Thể, thời khắc Độ Kiếp phi thăng sắp tới rồi.”
Kim Bác Cương nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may mà có ông chú, bằng không Kim gia chúng ta chẳng biết nên vượt qua số kiếp của phong ấn lần này ra sao nữa.”
Kim Bác Á gật đầu: “Đợt này sư tổ bế quan suốt mười lăm năm, nếu không phải phong ấn gặp biến cố, chỉ e ông sẽ bế quan tới tận ngày phi thăng.”
Mọi người lập tức đứng dậy, đến chỗ đài cao kia. Bấy giờ Kiều Mạt mới phát hiện trên đài có một thang đá quanh co thông với cửa đá trên sườn núi. Sau cánh cửa chắc là nhà đá nơi ông chú cố Kim gia bế quan.
Kiều Mạt thấy trước cửa đá mơ hồ tỏa ra linh khí màu đỏ thì biết ngay ông chú cố này hẳn là hành cách hệ hỏa.
Mọi người tụ tập trên đài cao, ngẩng đầu nhìn cửa đá. Lát sau, hồng quang tỏa sáng rực rỡ, cửa đá chậm rãi mở ra, một thanh niên diện đồ xanh, khoác áo bào trắng thong dong bước ra.
Kiều Mạt thấy mặt thanh niên thì không khỏi kinh ngạc, dựa theo lời Kim Trăn, ông chú cố là chú hai của Kim lão gia, có lẽ đã qua trăm tuổi, nhưng người đi ra từ nhà đá thoạt trông chẳng khác nào trai trẻ hơn hai mươi tuổi.
Sắc mặt ôn hòa, mày kiếm mắt sáng, mái tóc đen dài buộc thành đuôi ngựa sau đầu, tay phải nắm một thanh trường kích bảy thước đỏ rực như lửa. Nom còn trẻ hơn đồ tôn Kim Bác Á của mình nhiều ấy chứ.
Mọi người đứng trên đài thấy diện mạo của ông chú cố cũng nhao nhao thốt ra tiếng kinh thán.
Kim Bác Á thì thoáng đờ ra, sau đó mở miệng: “Sư tổ lại thay đổi nhiều so với lúc nhập quan rồi.”
Lúc này, thanh niên trên cao bước lên trước vài bước, ngẩng đầu nhìn núi Thanh Viên bị ma vật bao phủ, hai mắt lấp lóe ánh sáng, lông mày khẽ chau lại.
Gió mát phất qua mặt, áo bào và mái tóc dài của thanh niên lay động theo gió, tư thái đậm chất tiên phong đạo cốt. Chỉ thấy hắn lặng thinh giây lát, tay nắm trường kích đột nhiên phát lực, khoảnh khắc trường kích đâm xuống đất, khí thế đất rung núi chuyển cũng ùn ùn ập đến.
Kế đó, một âm thanh vang dội tung cửa xông ra, vang vọng giữa đất trời tựa một mũi tên rít gió xuyên thủng tầng mây:
“Dòng dõi Hiên Viên Kim thị từ xưa phụng mệnh Nữ Oa, nhiều thế hệ bảo hộ lối đi giữa hai giới phàm ma, trăm đời con cháu Kim gia coi đây là nhiệm vụ của mình, chưa từng lơ là, hôm nay phong ấn bị hư tổn, nếu cánh cửa thông với Ma giới bị mở ra, nhân gian chắc chắn sinh linh đồ thán. Truyền nhân đời một trăm lẻ năm của Hiên Viên môn Kim gia Kim Lan ở đây, khẩn cầu các vị tiên gia đạo hữu tại nhân gian đến phụ giúp Kim gia một tay, khởi động lại trận phong ấn ngũ hành, bảo vệ muôn dân vạn vật trong thiên hạ, cùng vượt qua kiếp nạn này.”
Giọng Kim Lan xuất phát từ nội lực, tràn đầy trung khí, dài lâu mà vang dội, xông thẳng lên mây, truyền khắp lãnh thổ Trung Hoa. Người thường không nghe thấy, song chỉ cần là ngươi có chút tu vi thì đều sẽ cảm thấy âm thanh này như mây xuyên cầu vồng, tựa sấm bên tai.
Chỉ với điều này, Kiều Mạt đã tra xét được trình độ tu vi của Kim Lan, tuy Kim Lan cùng cấp bậc Hợp Thể với cậu, nhưng rõ ràng trình độ công của Kim Lan cao hơn cậu, độ chính xác khi sử dụng chân khí cũng chuẩn hơn cậu nhiều. Hoàng tử nhỏ thở dài, quả nhiên tu luyện thực sự và uống thuốc học cấp tốc vẫn có chênh lệch.
Đương trầm tư thì Kim Lan đã đáp xuống đài, Kim Bác Á và Kim lão gia chia nhau đứng hai bên hắn, ánh mắt ai nấy đều tập trung trên người Kim Lan.
Mà thứ Kiều Mạt chú ý lại là cửa đá phía trên đang chậm rãi dịch chuyển, cậu không khỏi khó hiểu, liền ngẩng đầu quan sát cửa đá, một bóng người mờ mờ thoáng lóe lên sau cửa, tiếp theo cánh cửa cũng hoàn toàn khép chặt. Kiều Mạt thoáng sửng sốt, cậu không thấy rõ mặt người nọ, nhưng chả hiểu sao lại cảm nhận được khí tức quen quen, chẳng lẽ trong nhà đá còn người khác?
Kiều Mạt hơi nghi hoặc, lại không có thời gian nghĩ nhiều. Kim Lan đứng thẳng người, nói với mọi người đang đứng trên đài:
“Các vị con cháu Kim gia từ nhỏ đã khắc ghi gia quy của Kim gia, đều đã biết bảo vệ phong ấn này là sứ mệnh của Kim gia ta, một khi cánh cửa Ma giới mở ra, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Tiền bối Kim gia đã bảo vệ phong ấn hơn tám ngàn năm, truyền thừa muôn đời không thể bị hủy trong tay thế hệ chúng ta, cho nên ta cũng không cần lắm lời nữa, chỉ nói một câu: con cháu Kim gia nhất định phải dốc toàn lực bảo hộ phong ấn, không tiếc bất kỳ giá nào.”
Kim Lan cất giọng nghiêm túc mà trịnh trọng, mọi người ra chiều nghiêm trọng, ánh mắt không hẹn mà cùng toát ra vài phần kiên định.
Kim Lan tiếp tục nói: “Năm xưa Nữ Oa liên hợp Hậu Thổ, Tử Vi, Câu Trần, Địa Tàng, tập hợp năm sức mạnh của năm người mới thiết hạ được trận ngũ hành, đồng thời phong ấn cả Ma thần Hậu Khanh lẫn lối đi giữa hai giới phàm ma, hiện tại muốn khởi động lại trận pháp ngũ hành phải tập hợp sức mạnh của mọi người. Trên núi Thanh Viên có năm cây trụ đứng, cũng chính là nơi khởi động trận pháp, sau đó mọi người dựa theo hành cách của mình mà chia nhau đứng trên trụ tương ứng, khi có hiệu lệnh của ta thì rót chân khí vào trụ. Thành bại tùy thuộc vào lần hành động này, hi vọng mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng vượt cửa ải khó khăn.”
Năm trụ phân ra năm phương hướng trên núi Thanh Viên, cách xa nhau hơn mười dặm, Kim Bác Á chọn ra năm đệ tử đắc lực, dẫn mọi người đến địa điểm của các trụ.
Nghĩ đến thuộc tính thủy của mình đều khác với hai hành cách trong cơ thể Kim Trăn, Kiều Mặt khó tránh chán nản, chiếu theo cách nói của Kim Lan thì chẳng phải mình sẽ tách ra với Kim Trăn sao. Mà bấy giờ Kim Bác Á cũng đi tới, cách ông ta nhìn Kim Trăn vẫn đầy cảnh giác và lạnh băng, ông ta nhìn lướt qua Kim Trăn, tiếp theo nói với Kim Đình bên cạnh: “Sư tổ có lệnh, con cháu trực hệ của Kim gia ở lại đây, có sắp xếp khác.”
Nghe vậy, Kiều Mạt thầm vui vẻ, nán lại bên Kim Trăn, không mảy may dịch chuyển một ly. Kim Bác Á nâng mắt nhìn Kiều Mạt, trong ánh mắt toát ra chút nghi ngờ. Kiều Mạt bị ông ta nhìn bằng ánh mắt hoài nghi, thù mới hận cũ lập tức trào dâng trong lòng, bèn vọt đến trước mặt Kim Trăn, ngẩng đầu ưỡn ngực, trừng to mắt, bày ra tư thế phòng ngự như con thú nhỏ đang xù lông.
Kim Bác Á hơi ngẩn ra, quan sát Kiều Mạt kỹ hơn, càng ra chiều nghi hoặc, hỏi:
“Vị này là?”
Kim Trăn thấy thế, liền vươn tay kéo Kiều Mạt đang lăm le muốn tấn công ra sau, lạnh lùng đáp: “Bạn tôi.”
Kim Bác Á nhíu mày, không nói gì, đánh giá Kiều Mạt lần nữa, đoạn quay lưng bỏ đi.
Kiều Mạt nghiến răng sau lưng Kim Trăn: “Kim Kim, em muốn đánh ổng.”
Kim Trăn hờ hững nói: “Nhịn đi.”
Gương mặt nhỏ của Kiều Mạt tức khắc xụ xuống, trề môi bất mãn.
Kim Trăn nói tiếp: “Chờ giải quyết xong vụ phong ấn, tìm cơ hội cùng…”
Mắt Kiều Mạt thoắt cái sáng rỡ, khóe môi không kiềm được mà nhếch lên, thầm nghĩ bụng:
“Kim Kim, ổng là chú hai của anh đó, làm thế có ổn không vậy…”
Lúc này, chân trời phía Nam truyền đến một âm thanh già nua mà hùng hậu:
“Kim Lan đạo hữu, nhiều năm không gặp còn nhớ rõ lão nạp không?”
Nghe vậy, trên mặt Kim Lan lập tức lộ vẻ mừng rỡ, đứng dậy đi tới cổng, chắp tay thi lễ với phương Nam:
“Huyền Vô đại sư, từ biệt hơn mười năm, biệt lai vô dạng.”
*biệt lai vô dạng: hi vọng đằng ấy vẫn khỏe từ ngày chúng mình chia tay
“A di đà phật!” Một phật hiệu vang từ xa tới gần. Trên bầu trời, một bóng dài màu vàng kim phá không bay đến.
Một nhà sư râu bạc mày trắng, mặc áo cà sa, tay cầm pháp trượng ngự không tới đây, sau lưng có ba nhà sư trẻ tuổi hơn đi theo. Bốn người đáp xuống trước mặt Kim Lan.
Sau khi trông thấy Kim Lan, Huyền Vô đại sư liền chắp tay trước ngực, cảm thán: “Chúc mừng Kim Lan đạo hữu công thành xuất quan.”
Kim Lan đáp lễ: “Huyền Vô đại sư đường xa đến đây, Kim Lan cảm kích khôn nguôi.”
Huyền Vô đại sư: “Thiện tai, trừ ma vệ đạo vốn là trách nhiệm của ngũ đại môn phái ta, lần này lão nạp đến đây nhất định sẽ dốc sức tương trợ.”
Kim Lan dẫn nhóm bốn người Huyền Vô đại sư vào đại sảnh, chốc sau, một giọng nữ trong trẻo cũng vang giữa không trung:
“Huyền Vô đại sư quả nhiên lợi hại, không ngờ lại tới nhanh như vậy, không hổ là Thiếu Lâm phương trượng, phái Nga Mi tôi vẫn kém hơn một chút.”
Nghe xong, Kim Lan và Huyền Vô đứng dậy đón chào ngay tắp lự.
Người tới chính là chưởng môn phái Nga Mi Cô Hồng sư thái và vài đệ tử dưới trướng.
Cô Hồng sư thái thấy mặt mũi Kim Lan thì không nhịn được kinh thán: “Kim Lan tu được thuật trú nhan đúng không? Bộ dạng như vậy khiến bần ni cũng chẳng dám nhận người quen đâu.”
Huyền Vô đại sư phụ họa theo: “Nếu không phải chân khí toàn thân Kim Lan đạo hữu không thay đổi, lão nạp cũng suýt cho rằng mình nhận lầm người.”
Kim Lan cười mà không đáp.
Trong nửa tiếng sau đó, chưởng môn ngũ đại phái mang theo đệ tử nòng cốt lục tục bay đến núi Thanh Viên, gặp mặt xong thì hàn huyên mấy chuyện na ná nhau, cơ bản đều xoay quanh hai ý chính, một là cảm thán dung mạo phản lão hoàn đồng của Kim Lan, hai là cho thấy quyết tâm tương trợ Kim gia.
Tiếp theo, con cháu huyết mạch trực hệ của Kim gia —- gồm năm người Kim lão gia, Kim Bác Cương, Kim Bác Á, Kim Đình và Kim Trăn cùng đến đại sảnh với chưởng môn các đại môn phái, Kiều Mạt thì bám đuôi Kim Trăn.
Kim Lan ngồi chính giữa, nói với mọi người:
“Thưa các vị đạo hữu, lần này tình huống nguy cấp, Kim Lan xin bày tỏ lòng cảm kích vào ngày sau. Trận phong ấn ngũ hành trên núi Thanh Viên do ngũ thần thượng cổ thiết hạ, hiện giờ muốn khởi động lại cần hai điều kiện, một là rót thật nhiều chân khí vào năm trụ đứng, hai là dung nhập máu của người Kim gia tôi vào trụ đứng và bàn phong ấn trong hang Thanh Viên, mới có thể phát động trận này. Chúng thần thượng cổ pháp lực mạnh mẽ, bây giờ chúng ta chỉ có thể dung hợp sức mạnh của mọi người mới có hi vọng chạm tới cảnh giới ấy, thế nên đành khẩn cầu các vị đến tương trợ.”
Cô Hồng sư thái cười nói: “Kim Lan, chúng tôi không hiểu việc phong ấn, hết thảy nghe anh bố trí.”
Nguồn:
Mấy người khác sôi nổi gật đầu phụ họa.
Trong mắt Kim Lan lộ vẻ cảm kích, gật đầu đáp: “Tốt quá, theo tôi được biết, Huyền Vô đại sư ngũ hành thuộc kim, Cô Hồng sư thái và Không Động Lục chưởng môn thuộc mộc, Võ Đang Khâu chưởng môn và Côn Lôn Điền đạo trưởng đều thuộc thổ, đến lúc ấy mời các vị dựa theo ngũ hành của mình đến từng trụ tương ứng. Con cháu chi thứ và ngoại môn của Kim gia đã đến các trụ, nhưng pháp lực của đám tiểu bối nhỏ yếu, các hệ ngũ hành vẫn cần có người chủ khống.”
Huyền Vô đại sư gật đầu: “Như vậy, ba hệ kim mộc thổ không đáng lo nữa, còn hệ hỏa với hệ thủy do ai chủ khống?”
Kim Lan trả lời: “Hệ hỏa do tôi chủ khống, thời điểm khởi trận còn cần dung nhập máu Kim gia, đến lúc ấy tôi sẽ tới trụ hệ hỏa trước, việc dung nhập máu cũng có thể tiến hành đồng thời. Những con cháu trực hệ khác của Kim gia sẽ chia nhau đến mấy nơi khác.”
Cô Hồng sư thái nghe vậy thì nhíu mày: “Còn hệ thủy biết tính sao? Người trời sinh có hành cách hệ thủy vốn đã rất thưa thớt, cộng thêm hệ thủy còn là hành cách chuyên chữa trị, tu luyện chậm chạp, những người tu đến bậc cao lại càng như lông phượng sừng lân, Nga Mi tôi đích xác có vài đệ tử hệ thủy, tiếc rằng cấp bậc tu vi đều không cao, không gánh nổi nhiệm vụ to lớn này.”
Cô Hồng sư thái nói xong, mặt ai nấy trong phòng đều phủ kín sầu lo. Tình trạng bất bình đẳng số lượng ngũ hành đúng như lời Cô Hồng, đổi thành trận pháp khác còn đỡ, chứ trận ngũ hành buộc phải có một người hệ thủy, không cách nào thay thế.
Kim Lan im lặng giây lát, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Kiều Mạt đứng sau Kim Trăn.
Sau đó, Kiều Mạt theo Kim Trăn đến đại sảnh nhà chính gặp ông nội và ba hắn. Kim Trăn chỉ đơn giản giới thiệu đây là bạn mình, hiểu sơ về thuật tu luyện nên tới hỗ trợ.
Lúc này Kim lão gia và Kim Bác Cương đã sớm bị chuyện phong ấn làm cho lao tâm lao lực quá độ, không rảnh bận tâm gì khác, chỉ liếc Kiều Mạt một cái rồi vội tiếp tục bàn chuyện của mình, cũng chỉ nói được mấy câu với Kim Trăn. Hai người lại không phải dân tu luyện, vẫn chưa nhìn ra Kiều Mạt có gì bất thường.
Mặc dù hoàng tử nhỏ có chút trì độn, nhưng vẫn cảm nhận rõ thái độ mà Kim Trăn dành cho ông nội và ba hắn khác hẳn với Hoắc Lan, trong cung kính mang theo chút lạnh nhạt. Nhớ tới cảnh mình nhõng nhẽo với phụ vương ở Long cung, Kiều Mạt bỗng hơi đau lòng cho Kim Trăn. Tuy Kim Trăn sinh trong gia đình quyền thế, áo cơm vô lo, nhưng xem ra hắn chỉ có thể cảm nhận được tình thân từ Hoắc Lan. Lại nghĩ đến kẻ đã làm bị thương kinh mạch của Kim Trăn, cũng là chú hai mà hắn từng rất thân cận, hoàng tử nhỏ đột nhiên cảm thán:
Nhân loại chốn phàm thế này còn chẳng có tình bằng thú tộc.
Nghĩ tới đây, Kiều Mạt nhớ ra một nhiệm vụ quan trọng khác của mình trong chuyến này: tính sổ với chú hai của Kim Trăn.
Cậu ngó nghiêng bốn phía, nhìn mọi người trong phòng, không phát hiện ai có tu vi nổi trội, bèn ghé tai Kim Trăn hỏi nhỏ: “Kim Kim, chú hai của anh đâu?”
Kim Trăn thấp giọng đáp: “Không ở đây, chắc ở chỗ nhà đá phía trên, ông chú cố sắp xuất quan rồi.”
Trong lúc nói chuyện, bóng dáng Kim Bác Á cũng xuất hiện tại cửa, ông ta bước nhanh vào đại sảnh, nói với Kim lão gia và Kim Bác Cương:
“Ba, anh cả, sư tổ sắp xuất quan, mời mọi người dời bước ra cửa.”
Nghe thế, trong mắt Kim lão gia ánh lên tia mừng rỡ: “Được, xem ra chuyện của chú hai đã thành rồi.”
Trên mặt Kim Bác Á cũng lộ vẻ vui mừng: “Đúng ạ, con cảm giác được, sư tổ đã đột phá Hợp Thể, thời khắc Độ Kiếp phi thăng sắp tới rồi.”
Kim Bác Cương nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may mà có ông chú, bằng không Kim gia chúng ta chẳng biết nên vượt qua số kiếp của phong ấn lần này ra sao nữa.”
Kim Bác Á gật đầu: “Đợt này sư tổ bế quan suốt mười lăm năm, nếu không phải phong ấn gặp biến cố, chỉ e ông sẽ bế quan tới tận ngày phi thăng.”
Mọi người lập tức đứng dậy, đến chỗ đài cao kia. Bấy giờ Kiều Mạt mới phát hiện trên đài có một thang đá quanh co thông với cửa đá trên sườn núi. Sau cánh cửa chắc là nhà đá nơi ông chú cố Kim gia bế quan.
Kiều Mạt thấy trước cửa đá mơ hồ tỏa ra linh khí màu đỏ thì biết ngay ông chú cố này hẳn là hành cách hệ hỏa.
Mọi người tụ tập trên đài cao, ngẩng đầu nhìn cửa đá. Lát sau, hồng quang tỏa sáng rực rỡ, cửa đá chậm rãi mở ra, một thanh niên diện đồ xanh, khoác áo bào trắng thong dong bước ra.
Kiều Mạt thấy mặt thanh niên thì không khỏi kinh ngạc, dựa theo lời Kim Trăn, ông chú cố là chú hai của Kim lão gia, có lẽ đã qua trăm tuổi, nhưng người đi ra từ nhà đá thoạt trông chẳng khác nào trai trẻ hơn hai mươi tuổi.
Sắc mặt ôn hòa, mày kiếm mắt sáng, mái tóc đen dài buộc thành đuôi ngựa sau đầu, tay phải nắm một thanh trường kích bảy thước đỏ rực như lửa. Nom còn trẻ hơn đồ tôn Kim Bác Á của mình nhiều ấy chứ.
Mọi người đứng trên đài thấy diện mạo của ông chú cố cũng nhao nhao thốt ra tiếng kinh thán.
Kim Bác Á thì thoáng đờ ra, sau đó mở miệng: “Sư tổ lại thay đổi nhiều so với lúc nhập quan rồi.”
Lúc này, thanh niên trên cao bước lên trước vài bước, ngẩng đầu nhìn núi Thanh Viên bị ma vật bao phủ, hai mắt lấp lóe ánh sáng, lông mày khẽ chau lại.
Gió mát phất qua mặt, áo bào và mái tóc dài của thanh niên lay động theo gió, tư thái đậm chất tiên phong đạo cốt. Chỉ thấy hắn lặng thinh giây lát, tay nắm trường kích đột nhiên phát lực, khoảnh khắc trường kích đâm xuống đất, khí thế đất rung núi chuyển cũng ùn ùn ập đến.
Kế đó, một âm thanh vang dội tung cửa xông ra, vang vọng giữa đất trời tựa một mũi tên rít gió xuyên thủng tầng mây:
“Dòng dõi Hiên Viên Kim thị từ xưa phụng mệnh Nữ Oa, nhiều thế hệ bảo hộ lối đi giữa hai giới phàm ma, trăm đời con cháu Kim gia coi đây là nhiệm vụ của mình, chưa từng lơ là, hôm nay phong ấn bị hư tổn, nếu cánh cửa thông với Ma giới bị mở ra, nhân gian chắc chắn sinh linh đồ thán. Truyền nhân đời một trăm lẻ năm của Hiên Viên môn Kim gia Kim Lan ở đây, khẩn cầu các vị tiên gia đạo hữu tại nhân gian đến phụ giúp Kim gia một tay, khởi động lại trận phong ấn ngũ hành, bảo vệ muôn dân vạn vật trong thiên hạ, cùng vượt qua kiếp nạn này.”
Giọng Kim Lan xuất phát từ nội lực, tràn đầy trung khí, dài lâu mà vang dội, xông thẳng lên mây, truyền khắp lãnh thổ Trung Hoa. Người thường không nghe thấy, song chỉ cần là ngươi có chút tu vi thì đều sẽ cảm thấy âm thanh này như mây xuyên cầu vồng, tựa sấm bên tai.
Chỉ với điều này, Kiều Mạt đã tra xét được trình độ tu vi của Kim Lan, tuy Kim Lan cùng cấp bậc Hợp Thể với cậu, nhưng rõ ràng trình độ công của Kim Lan cao hơn cậu, độ chính xác khi sử dụng chân khí cũng chuẩn hơn cậu nhiều. Hoàng tử nhỏ thở dài, quả nhiên tu luyện thực sự và uống thuốc học cấp tốc vẫn có chênh lệch.
Đương trầm tư thì Kim Lan đã đáp xuống đài, Kim Bác Á và Kim lão gia chia nhau đứng hai bên hắn, ánh mắt ai nấy đều tập trung trên người Kim Lan.
Mà thứ Kiều Mạt chú ý lại là cửa đá phía trên đang chậm rãi dịch chuyển, cậu không khỏi khó hiểu, liền ngẩng đầu quan sát cửa đá, một bóng người mờ mờ thoáng lóe lên sau cửa, tiếp theo cánh cửa cũng hoàn toàn khép chặt. Kiều Mạt thoáng sửng sốt, cậu không thấy rõ mặt người nọ, nhưng chả hiểu sao lại cảm nhận được khí tức quen quen, chẳng lẽ trong nhà đá còn người khác?
Kiều Mạt hơi nghi hoặc, lại không có thời gian nghĩ nhiều. Kim Lan đứng thẳng người, nói với mọi người đang đứng trên đài:
“Các vị con cháu Kim gia từ nhỏ đã khắc ghi gia quy của Kim gia, đều đã biết bảo vệ phong ấn này là sứ mệnh của Kim gia ta, một khi cánh cửa Ma giới mở ra, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Tiền bối Kim gia đã bảo vệ phong ấn hơn tám ngàn năm, truyền thừa muôn đời không thể bị hủy trong tay thế hệ chúng ta, cho nên ta cũng không cần lắm lời nữa, chỉ nói một câu: con cháu Kim gia nhất định phải dốc toàn lực bảo hộ phong ấn, không tiếc bất kỳ giá nào.”
Kim Lan cất giọng nghiêm túc mà trịnh trọng, mọi người ra chiều nghiêm trọng, ánh mắt không hẹn mà cùng toát ra vài phần kiên định.
Kim Lan tiếp tục nói: “Năm xưa Nữ Oa liên hợp Hậu Thổ, Tử Vi, Câu Trần, Địa Tàng, tập hợp năm sức mạnh của năm người mới thiết hạ được trận ngũ hành, đồng thời phong ấn cả Ma thần Hậu Khanh lẫn lối đi giữa hai giới phàm ma, hiện tại muốn khởi động lại trận pháp ngũ hành phải tập hợp sức mạnh của mọi người. Trên núi Thanh Viên có năm cây trụ đứng, cũng chính là nơi khởi động trận pháp, sau đó mọi người dựa theo hành cách của mình mà chia nhau đứng trên trụ tương ứng, khi có hiệu lệnh của ta thì rót chân khí vào trụ. Thành bại tùy thuộc vào lần hành động này, hi vọng mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng vượt cửa ải khó khăn.”
Năm trụ phân ra năm phương hướng trên núi Thanh Viên, cách xa nhau hơn mười dặm, Kim Bác Á chọn ra năm đệ tử đắc lực, dẫn mọi người đến địa điểm của các trụ.
Nghĩ đến thuộc tính thủy của mình đều khác với hai hành cách trong cơ thể Kim Trăn, Kiều Mặt khó tránh chán nản, chiếu theo cách nói của Kim Lan thì chẳng phải mình sẽ tách ra với Kim Trăn sao. Mà bấy giờ Kim Bác Á cũng đi tới, cách ông ta nhìn Kim Trăn vẫn đầy cảnh giác và lạnh băng, ông ta nhìn lướt qua Kim Trăn, tiếp theo nói với Kim Đình bên cạnh: “Sư tổ có lệnh, con cháu trực hệ của Kim gia ở lại đây, có sắp xếp khác.”
Nghe vậy, Kiều Mạt thầm vui vẻ, nán lại bên Kim Trăn, không mảy may dịch chuyển một ly. Kim Bác Á nâng mắt nhìn Kiều Mạt, trong ánh mắt toát ra chút nghi ngờ. Kiều Mạt bị ông ta nhìn bằng ánh mắt hoài nghi, thù mới hận cũ lập tức trào dâng trong lòng, bèn vọt đến trước mặt Kim Trăn, ngẩng đầu ưỡn ngực, trừng to mắt, bày ra tư thế phòng ngự như con thú nhỏ đang xù lông.
Kim Bác Á hơi ngẩn ra, quan sát Kiều Mạt kỹ hơn, càng ra chiều nghi hoặc, hỏi:
“Vị này là?”
Kim Trăn thấy thế, liền vươn tay kéo Kiều Mạt đang lăm le muốn tấn công ra sau, lạnh lùng đáp: “Bạn tôi.”
Kim Bác Á nhíu mày, không nói gì, đánh giá Kiều Mạt lần nữa, đoạn quay lưng bỏ đi.
Kiều Mạt nghiến răng sau lưng Kim Trăn: “Kim Kim, em muốn đánh ổng.”
Kim Trăn hờ hững nói: “Nhịn đi.”
Gương mặt nhỏ của Kiều Mạt tức khắc xụ xuống, trề môi bất mãn.
Kim Trăn nói tiếp: “Chờ giải quyết xong vụ phong ấn, tìm cơ hội cùng…”
Mắt Kiều Mạt thoắt cái sáng rỡ, khóe môi không kiềm được mà nhếch lên, thầm nghĩ bụng:
“Kim Kim, ổng là chú hai của anh đó, làm thế có ổn không vậy…”
Lúc này, chân trời phía Nam truyền đến một âm thanh già nua mà hùng hậu:
“Kim Lan đạo hữu, nhiều năm không gặp còn nhớ rõ lão nạp không?”
Nghe vậy, trên mặt Kim Lan lập tức lộ vẻ mừng rỡ, đứng dậy đi tới cổng, chắp tay thi lễ với phương Nam:
“Huyền Vô đại sư, từ biệt hơn mười năm, biệt lai vô dạng.”
*biệt lai vô dạng: hi vọng đằng ấy vẫn khỏe từ ngày chúng mình chia tay
“A di đà phật!” Một phật hiệu vang từ xa tới gần. Trên bầu trời, một bóng dài màu vàng kim phá không bay đến.
Một nhà sư râu bạc mày trắng, mặc áo cà sa, tay cầm pháp trượng ngự không tới đây, sau lưng có ba nhà sư trẻ tuổi hơn đi theo. Bốn người đáp xuống trước mặt Kim Lan.
Sau khi trông thấy Kim Lan, Huyền Vô đại sư liền chắp tay trước ngực, cảm thán: “Chúc mừng Kim Lan đạo hữu công thành xuất quan.”
Kim Lan đáp lễ: “Huyền Vô đại sư đường xa đến đây, Kim Lan cảm kích khôn nguôi.”
Huyền Vô đại sư: “Thiện tai, trừ ma vệ đạo vốn là trách nhiệm của ngũ đại môn phái ta, lần này lão nạp đến đây nhất định sẽ dốc sức tương trợ.”
Kim Lan dẫn nhóm bốn người Huyền Vô đại sư vào đại sảnh, chốc sau, một giọng nữ trong trẻo cũng vang giữa không trung:
“Huyền Vô đại sư quả nhiên lợi hại, không ngờ lại tới nhanh như vậy, không hổ là Thiếu Lâm phương trượng, phái Nga Mi tôi vẫn kém hơn một chút.”
Nghe xong, Kim Lan và Huyền Vô đứng dậy đón chào ngay tắp lự.
Người tới chính là chưởng môn phái Nga Mi Cô Hồng sư thái và vài đệ tử dưới trướng.
Cô Hồng sư thái thấy mặt mũi Kim Lan thì không nhịn được kinh thán: “Kim Lan tu được thuật trú nhan đúng không? Bộ dạng như vậy khiến bần ni cũng chẳng dám nhận người quen đâu.”
Huyền Vô đại sư phụ họa theo: “Nếu không phải chân khí toàn thân Kim Lan đạo hữu không thay đổi, lão nạp cũng suýt cho rằng mình nhận lầm người.”
Kim Lan cười mà không đáp.
Trong nửa tiếng sau đó, chưởng môn ngũ đại phái mang theo đệ tử nòng cốt lục tục bay đến núi Thanh Viên, gặp mặt xong thì hàn huyên mấy chuyện na ná nhau, cơ bản đều xoay quanh hai ý chính, một là cảm thán dung mạo phản lão hoàn đồng của Kim Lan, hai là cho thấy quyết tâm tương trợ Kim gia.
Tiếp theo, con cháu huyết mạch trực hệ của Kim gia —- gồm năm người Kim lão gia, Kim Bác Cương, Kim Bác Á, Kim Đình và Kim Trăn cùng đến đại sảnh với chưởng môn các đại môn phái, Kiều Mạt thì bám đuôi Kim Trăn.
Kim Lan ngồi chính giữa, nói với mọi người:
“Thưa các vị đạo hữu, lần này tình huống nguy cấp, Kim Lan xin bày tỏ lòng cảm kích vào ngày sau. Trận phong ấn ngũ hành trên núi Thanh Viên do ngũ thần thượng cổ thiết hạ, hiện giờ muốn khởi động lại cần hai điều kiện, một là rót thật nhiều chân khí vào năm trụ đứng, hai là dung nhập máu của người Kim gia tôi vào trụ đứng và bàn phong ấn trong hang Thanh Viên, mới có thể phát động trận này. Chúng thần thượng cổ pháp lực mạnh mẽ, bây giờ chúng ta chỉ có thể dung hợp sức mạnh của mọi người mới có hi vọng chạm tới cảnh giới ấy, thế nên đành khẩn cầu các vị đến tương trợ.”
Cô Hồng sư thái cười nói: “Kim Lan, chúng tôi không hiểu việc phong ấn, hết thảy nghe anh bố trí.”
Nguồn:
Mấy người khác sôi nổi gật đầu phụ họa.
Trong mắt Kim Lan lộ vẻ cảm kích, gật đầu đáp: “Tốt quá, theo tôi được biết, Huyền Vô đại sư ngũ hành thuộc kim, Cô Hồng sư thái và Không Động Lục chưởng môn thuộc mộc, Võ Đang Khâu chưởng môn và Côn Lôn Điền đạo trưởng đều thuộc thổ, đến lúc ấy mời các vị dựa theo ngũ hành của mình đến từng trụ tương ứng. Con cháu chi thứ và ngoại môn của Kim gia đã đến các trụ, nhưng pháp lực của đám tiểu bối nhỏ yếu, các hệ ngũ hành vẫn cần có người chủ khống.”
Huyền Vô đại sư gật đầu: “Như vậy, ba hệ kim mộc thổ không đáng lo nữa, còn hệ hỏa với hệ thủy do ai chủ khống?”
Kim Lan trả lời: “Hệ hỏa do tôi chủ khống, thời điểm khởi trận còn cần dung nhập máu Kim gia, đến lúc ấy tôi sẽ tới trụ hệ hỏa trước, việc dung nhập máu cũng có thể tiến hành đồng thời. Những con cháu trực hệ khác của Kim gia sẽ chia nhau đến mấy nơi khác.”
Cô Hồng sư thái nghe vậy thì nhíu mày: “Còn hệ thủy biết tính sao? Người trời sinh có hành cách hệ thủy vốn đã rất thưa thớt, cộng thêm hệ thủy còn là hành cách chuyên chữa trị, tu luyện chậm chạp, những người tu đến bậc cao lại càng như lông phượng sừng lân, Nga Mi tôi đích xác có vài đệ tử hệ thủy, tiếc rằng cấp bậc tu vi đều không cao, không gánh nổi nhiệm vụ to lớn này.”
Cô Hồng sư thái nói xong, mặt ai nấy trong phòng đều phủ kín sầu lo. Tình trạng bất bình đẳng số lượng ngũ hành đúng như lời Cô Hồng, đổi thành trận pháp khác còn đỡ, chứ trận ngũ hành buộc phải có một người hệ thủy, không cách nào thay thế.
Kim Lan im lặng giây lát, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Kiều Mạt đứng sau Kim Trăn.
/109
|