Lúc nhận được điện thoại của Kiều Mạt, trong lòng Đỗ Thanh Học có chút ngạc nhiên, từ khi làm người đại diện của Kiều Mạt người tới nay, vẫn luôn là anh ta gọi cho Kiều Mạt, đây là lần đầu tiên cậu chủ động liên lạc.
Sự kiện Kim Điện lần trước đã qua hơn một tuần rồi, Đỗ Thanh Học tạm gác Kiều Mạt sang một bên, tập trung quan tâm hai nghệ sĩ khác, theo anh ta nghĩ, sau cái đêm giày vò ấy, sắp tới Kiều Mạt sẽ chẳng có việc gì làm. Quả nhiên, hơn mười ngày mà không có lấy một thông báo nào, một MV đã bàn xong xuôi từ mấy hôm trước cũng bị đối phương gọi đến bảo tạm hoãn.
Đỗ Thanh Học là một người đại diện đủ tư cách, chăm chỉ, thông minh, biết nhìn sắc mặt người khác. Trước khi gặp gỡ Kiều Mạt, anh ta từng lăng xê thành công hai nghệ sĩ, chẳng qua lòng người dễ đổi, vừa hot một phát lập tức quay đầu đi ăn máng lớn, cả hai đều đi Thịnh Dương. Đó cũng là nguyên nhân Đỗ Thanh Học gai mắt Lữ Lâm, người mình vất vả bồi dưỡng, chớp mắt đã cho Lữ Lâm ăn sẵn, đổi lại ai cũng uất nghẹn thôi.
Nhưng buồn bực thì buồn bực, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, phía đông tắt thì phía tây sáng, Đỗ Thanh Học không thể vì hai người đã bỏ đi mà chặt đứt công việc của mình, tương tự, anh ta cũng không có khả năng treo cổ trên một ngọn cây Kiều Mạt. Cũng may trên tay anh ta còn hai người khác khá hăng hái, một người vừa được mời tham gia show tạp kỹ nổi tiếng, người còn lại sẽ đảm nhiên vai nam thứ ba trong một bộ phim truyền hình. Thế nên, mấy nay Đỗ Thanh Học vội đến mức liệng luôn Kiều Mạt ra sau đầu.
Một tiếng sau khi nhận điện thoại, Đỗ Thanh Học tới nhà Kiều Mạt, lúc vào cửa thì bị dọa nhẹ, Kiều Mạt để chân trần, mặc áo choàng màu xanh nhạt, mái tóc quăn nhuộm nâu hơi ướt đang rủ trước trán.
Đỗ Thanh Học nhìn áo choàng trên người Kiều Mạt bằng ánh mắt quái dị, sao hồi trước không phát hiện Kiều Mạt có đam mê mặc váy chứ. Tuy cái áo choàng này nom cũng không giống váy lắm, song nhìn một tên đực rựa mặc trang phục không có đũng quần, Đỗ Thanh Học vẫn thấy quái quái. Áo choàng không dài, rộng thùng thình, chỉ phủ vừa qua đầu gối Kiều Mạt, bắp chân và mắt cá chân trắng trẻo lộ bên ngoài, thậm chí trông có vài phần… quyến rũ.
Kiều Mạt hoàn toàn ngó lơ ánh mắt kỳ lạ của Đỗ Thanh Học, cậu mở cửa mời Đỗ Thanh Học vào nhà, ngồi xuống ghế salon rồi nói thẳng: “Anh Đỗ, tôi muốn tham gia casting.”
Mông Đỗ Thanh Học còn chưa chạm đến salon đã nghe Kiều Mạt nói vậy, thân thể tức khắc tạm dừng tại tư thế ngồi bồn cầu giây lát, sau đó đứng phắt dậy, quát Kiều Mạt:
“Cậu còn chưa tỉnh rượu hay bị gì vậy hả? Nam chính đã quyết định nội bộ từ khướt rồi, chính là Mạc Vũ Sinh, bộ cậu không xem tin tức à? Tống Tử Dương tặng Mạc Vũ Sinh với Tạ Thanh Thần cho Xán Tinh cũng là vì bộ phim này. Cậu còn đi hóng hớt làm gì? Ngại đêm đó uống chưa đủ sao?”
Kiều Mạt chớp chớp mắt: “Tin tức nói ngoại trừ nam chính thì mọi vai khác đều chờ được chọn.”
Đỗ Thanh Học cười khẩy một tiếng: “Cậu nghĩ đêm đó mấy tiểu minh tinh đi Kim Điện làm gì? Các vai diễn đã sớm được quyết định gần hết rồi, tên người mẫu cặp với Tống tiên sinh mới đi trình diễn nội y vài lần, đến cái quảng cáo cũng chưa có, vậy mà mới hầu anh ta mấy tối đã thành nam thứ ba rồi kia kìa.”
Đỗ Thanh Học hít một hơi thật sâu, ngồi xuống ghế, trừng Kiều Mạt rồi nói tiếp: “Vốn dĩ cơ hội là của cậu, ai biểu cậu chắp tay dâng cho người ta, giờ hối hận rồi chứ gì? Vậy sao trước không lo làm đi.”
Từ đêm hôm ấy Đỗ Thanh Học đã nghẹn cả bụng lửa giận, rốt cuộc cũng có cơ hội xả, anh ta sắp xếp ngôn ngữ trong đầu thật nhanh, nghĩ xem nên răn dạy Kiều Mạt thế nào.
Có điều chưa kịp mở miệng đã thấy Kiều Mạt đối diện đang trưng vẻ mặt thất vọng mà khổ sở nhìn mình, ánh mắt kia oan ức như một chú nai con, đôi mắt to đen trắng rõ ràng mờ sương, miệng hơi mếu.
Đỗ Thanh Học bỗng cảm thấy mình biến thành một tên ác bá bắt nạt trẻ con, lời nói ấp ủ đã lâu kẹt ngay cổ họng, chỉ biết ngẩn ngơ dòm người trước mắt.
Kiều Mạt lặng thinh hồi lâu, mãi sau mới khẽ nói: “Anh Đỗ, thực sự không còn cách nào ư? Tôi muốn gia nhập đoàn phim, không cần biết là vai gì, gì cũng được hết.” Nói đoạn, cậu ngước mắt lên, ra chiều chờ mong nhìn Đỗ Thanh Học.
Ánh mắt Kiều Mạt thay đổi, Đỗ Thanh Học thấy mình lại hóa thân thành ông già Noel gánh vác sứ mệnh hoàn thành giấc mơ của trẻ con, cái kiểu chuyển hoán nhân vật chớp nhoáng này khiến anh ta đau trứng muốn chết.
“Cậu, cậu rốt cuộc muốn làm gì?” Đỗ Thanh Học thở dài, cuối cùng cũng bại trận, ngữ khí dịu đi rất nhiều.
Kiều Mạt nhìn Đỗ Thanh Học, trên mặt thoáng hiện vẻ do dự, tự hỏi có nên cho Đỗ Thanh Học biết chuyện mình muốn yêu đương với Kim Trăn không, xét phản ứng của Đỗ Thanh Học đêm đó, khả năng anh ta chúc phúc mình không cao lắm.
Đỗ Thanh Học nom biểu cảm kỳ quặc của Kiều Mạt, đầu óc chợt sáng lên, nhớ tới một ít lời đồn từng nghe nói về Kiều Mạt, bật thốt:
“Chẳng lẽ cậu vì Hoa Dung?”
Kiều Mạt nghe vậy lại sửng sốt, cũng bật thốt: “Hoa Dung là ai?”
Đỗ Thanh Học thấy phản ứng của Kiều Mạt hoàn toàn không giống giả vờ, sắc mặt dần nghiêm túc lên, nhận ra có điều bất thường.
“Cậu không biết Hoa Dung?” Giọng Đỗ Thanh Học mang theo chút nghi hoặc.
Kiều Mạt thấy Đỗ Thanh Học như vậy, biết mình hôm nay đừng mong lấp liếm cho qua, liền suy nghĩ rồi nghiêm túc đáp: “Anh Đỗ, tôi không muốn giấu giếm anh nữa, kỳ thực hôm ấy khi rơi xuống biển, hình như tôi bị đụng vào đầu lên lúc tỉnh lại quên mất rất nhiều chuyện, không nhớ rõ phần lớn người và sự việc trước kia.”
Đỗ Thanh Học nghe thế thì nghi ngờ nhìn Kiều Mạt, tuy anh ta cũng nhận ra Kiều Mạt hành động hơi kỳ cục, song vẫn cứ thấy cái màn mất trí nhớ này máu chó sao sao đó. Nhưng ngẫm lại, đây quả thật là cách giải thích hợp lý, hành động của Kiều Mạt đúng là bắt đầu khác thường từ hôm ấy.
“Cậu, không nhớ rõ thiệt hả?” Đỗ Thanh Học bán tín bán nghi.
Kiều Mạt gật gật đầu, ra chiều đáng thương nhìn Đỗ Thanh Học.
Đỗ Thanh Học nghĩ nhất định là tại hồi Tết mình không mặc quần sịp đỏ, thế nên mới lỡ tay ký với Kiều Mạt. Anh ta bóp sống mũi, cố gắng bình định cảm xúc, hồi lâu sau mới mở miệng:
“Kiều Mạt, không cần biết cậu có nhớ chuyện hồi trước hay không, bất kể thế nào cũng không thể dây vào Tống Tử Dương nữa, cũng quên vụ casting đi. Giờ cậu cứ an tâm nghỉ ngơi, né cho qua trận sóng gió này, tôi nghe nói sáu tháng cuối năm bên Hạo Nguyệt sắp quay một bộ phim truyền hình, người ký tên đầu tiên chính là ảnh đế Ngao Tứ, đến lúc đó nhất định sẽ có ảnh hưởng rất lớn, tôi sẽ cố gắng tranh thủ cho cậu, nhìn xem có cơ hội kiếm được vai nào không.”
Đỗ Thanh Học chưa nói xong, Kiều Mạt đã lắc đầu: “Tôi không đi Hạo Nguyệt, muốn đến Xán Tinh cơ.”
Đỗ Thanh Học nghe vậy lại cáu kỉnh, vừa toan mở miệng mắng thì lời kế tiếp của Kiều Mạt lần nữa làm anh ta nghẹn họng.
“Tôi muốn tham gia casting cũng không phải vì thích diễn, mà vì muốn yêu đương với Kim Trăn.”
Kiều Mạt nghiêm nghiêm túc túc trình bày sự thật, nhìn Đỗ Thanh Học trợn mắt ra chiều không tin nổi, cậu nghĩ mình nên giải thích ý tưởng cho anh ta biết, thế là nỗ lực nhớ lại những điều tâm đắc học được sau nhiều ngày xem phim tình cảm, khụ nhẹ một tiếng, cất giọng oang oang:
“Chỉ vì giữa đám đông lỡ nhìn ảnh nhiều hơn chút, mà rốt cuộc không thể nào quên đi gương mặt ấy nữa, ngày đêm khắc khoải muốn tình cờ gặp lại, để rồi từ đó bắt đầu nhung nhớ trong đơn côi!” Trích dẫn 1
Mắt Đỗ Thanh Học đã dại ra, miệng há to đến nỗi dư sức nhét vừa quả trứng gà, Kiều Mạt thấy thế liền thâm tình nói tiếp:
“Phật dạy: năm trăm lần ngoảnh đầu kiếp trước mới đổi lấy một thoáng qua gặp gỡ kiếp này. Tôi sẽ dùng một vạn lần ngoảnh đầu để đổi lấy một lần gặp ảnh, rồi lẳng lặng nhớ nhung người ấy tại chốn xa xôi nào đó với trái tim tựa đóa sen.” Trích dẫn 2
Sắc mặt Đỗ Thanh Học xanh mét, anh ta bắt đầu cảm thấy khó thở.
Kiều Mạt gật đầu, nhìn Đỗ Thanh Học bằng ánh mắt kiên định, đứng đắn nghiêm túc mà rằng:
“Ước nguyện nói ra chỉ sợ bị người chê cười, nhưng cũng có giá trị thực hiện. Dù cho vấp ngã thì tư thế cũng phải bất khuất!” Trích dẫn 3
Cậu vừa nói xong, Đỗ Thanh Học cũng tê liệt ngã xuống ghế salon, ờm, tư thế cũng bất khuất lắm…
Tương tự Đỗ Thanh Học, trong bể cá phía sau cũng có một chú rùa kim tiền đã bất khuất lật mình, và đang dùng đôi mắt to cỡ hạt đậu xanh nhìn Đỗ Thanh Học đầy đồng cảm, điệu bộ sặc mùi thương thay phận nhau.
Lúc đầu óc của Đỗ Thanh Học khôi phục tỉnh táo, anh ta đã triệt để tin lời Kiều Mạt, quả nhiên bị đụng hư đầu rồi, tư duy của người trước mắt hoàn toàn bất đồng với hồi mới quen, mả cha nhà nó, rốt cuộc là chỗ chết bầm nào bị thương mới thành ra quái gở như vầy.
Đỗ Thanh Học hút một hơi ba điếu thuốc, cuối cùng cũng tìm về được dòng suy nghĩ rời rạc, cất giọng có chút cam chịu:
“Kiều Mạt, tôi đồng ý sắp xếp cho cậu đi tham gia casting, nhưng tiếp theo thì tôi bất lực, thành công hay không phải xem vận may của cậu.”
Kiều Mạt nghe vậy thì mừng rỡ ra mặt: “Cám ơn anh Đỗ.”
Sâu trong nội tâm hoàng tử nhỏ: Tình cảm thiên địa có ích ghê, coi bộ mai mốt phải học thêm nhiều nhiều mới được…
Đỗ Thanh Học xua tay, nói tiếp: “Kiều Mạt, nếu cậu đã nói không nhớ chuyện trước kia, vậy tôi cũng nhắc nhở cậu vài câu, Hoa Dung rất có hứng thú với vai nam thứ của, giai đoạn trước đã lo lót hối lộ cho cả đống người từ trên xuống dưới, vai diễn gần như đã quyết định giao cho cậu ta rồi. Hoa Dung có quan hệ khá đặc biệt với cậu, hồi trước giữa hai người từng xảy ra một chuyện, tôi không rõ tình huống cụ thể, khi ấy tôi vẫn chưa là người đại diện của cậu. Tôi chỉ biết hai người vốn là bạn bè, thuộc cùng một nhóm, về sau Hoa Dung vào Thịnh Dương nên mặc cậu xoay sở một mình, từ đó hai người trở mặt. Lần này cậu đi casting nhớ cố gắng tránh mặt cậu ta, đừng để báo chí tóm được rồi lăng xê, giờ Hoa Dung đang hot, nếu hai người phát sinh xung đột, chịu thiệt nhất định là cậu.”
Kiều Mạt nghe vậy liền hiểu ý Đỗ Thanh Học, bèn gật đầu thật lẹ, trong lòng lại chả để tâm lắm, mục tiêu của cậu chỉ có một ——- Kim Trăn.
Còn những người khác hả, ờ, coi như NPC di động đi.
Sự kiện Kim Điện lần trước đã qua hơn một tuần rồi, Đỗ Thanh Học tạm gác Kiều Mạt sang một bên, tập trung quan tâm hai nghệ sĩ khác, theo anh ta nghĩ, sau cái đêm giày vò ấy, sắp tới Kiều Mạt sẽ chẳng có việc gì làm. Quả nhiên, hơn mười ngày mà không có lấy một thông báo nào, một MV đã bàn xong xuôi từ mấy hôm trước cũng bị đối phương gọi đến bảo tạm hoãn.
Đỗ Thanh Học là một người đại diện đủ tư cách, chăm chỉ, thông minh, biết nhìn sắc mặt người khác. Trước khi gặp gỡ Kiều Mạt, anh ta từng lăng xê thành công hai nghệ sĩ, chẳng qua lòng người dễ đổi, vừa hot một phát lập tức quay đầu đi ăn máng lớn, cả hai đều đi Thịnh Dương. Đó cũng là nguyên nhân Đỗ Thanh Học gai mắt Lữ Lâm, người mình vất vả bồi dưỡng, chớp mắt đã cho Lữ Lâm ăn sẵn, đổi lại ai cũng uất nghẹn thôi.
Nhưng buồn bực thì buồn bực, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, phía đông tắt thì phía tây sáng, Đỗ Thanh Học không thể vì hai người đã bỏ đi mà chặt đứt công việc của mình, tương tự, anh ta cũng không có khả năng treo cổ trên một ngọn cây Kiều Mạt. Cũng may trên tay anh ta còn hai người khác khá hăng hái, một người vừa được mời tham gia show tạp kỹ nổi tiếng, người còn lại sẽ đảm nhiên vai nam thứ ba trong một bộ phim truyền hình. Thế nên, mấy nay Đỗ Thanh Học vội đến mức liệng luôn Kiều Mạt ra sau đầu.
Một tiếng sau khi nhận điện thoại, Đỗ Thanh Học tới nhà Kiều Mạt, lúc vào cửa thì bị dọa nhẹ, Kiều Mạt để chân trần, mặc áo choàng màu xanh nhạt, mái tóc quăn nhuộm nâu hơi ướt đang rủ trước trán.
Đỗ Thanh Học nhìn áo choàng trên người Kiều Mạt bằng ánh mắt quái dị, sao hồi trước không phát hiện Kiều Mạt có đam mê mặc váy chứ. Tuy cái áo choàng này nom cũng không giống váy lắm, song nhìn một tên đực rựa mặc trang phục không có đũng quần, Đỗ Thanh Học vẫn thấy quái quái. Áo choàng không dài, rộng thùng thình, chỉ phủ vừa qua đầu gối Kiều Mạt, bắp chân và mắt cá chân trắng trẻo lộ bên ngoài, thậm chí trông có vài phần… quyến rũ.
Kiều Mạt hoàn toàn ngó lơ ánh mắt kỳ lạ của Đỗ Thanh Học, cậu mở cửa mời Đỗ Thanh Học vào nhà, ngồi xuống ghế salon rồi nói thẳng: “Anh Đỗ, tôi muốn tham gia casting
Mông Đỗ Thanh Học còn chưa chạm đến salon đã nghe Kiều Mạt nói vậy, thân thể tức khắc tạm dừng tại tư thế ngồi bồn cầu giây lát, sau đó đứng phắt dậy, quát Kiều Mạt:
“Cậu còn chưa tỉnh rượu hay bị gì vậy hả? Nam chính
Kiều Mạt chớp chớp mắt: “Tin tức nói ngoại trừ nam chính thì mọi vai khác đều chờ được chọn.”
Đỗ Thanh Học cười khẩy một tiếng: “Cậu nghĩ đêm đó mấy tiểu minh tinh đi Kim Điện làm gì? Các vai diễn đã sớm được quyết định gần hết rồi, tên người mẫu cặp với Tống tiên sinh mới đi trình diễn nội y vài lần, đến cái quảng cáo cũng chưa có, vậy mà mới hầu anh ta mấy tối đã thành nam thứ ba rồi kia kìa.”
Đỗ Thanh Học hít một hơi thật sâu, ngồi xuống ghế, trừng Kiều Mạt rồi nói tiếp: “Vốn dĩ cơ hội là của cậu, ai biểu cậu chắp tay dâng cho người ta, giờ hối hận rồi chứ gì? Vậy sao trước không lo làm đi.”
Từ đêm hôm ấy Đỗ Thanh Học đã nghẹn cả bụng lửa giận, rốt cuộc cũng có cơ hội xả, anh ta sắp xếp ngôn ngữ trong đầu thật nhanh, nghĩ xem nên răn dạy Kiều Mạt thế nào.
Có điều chưa kịp mở miệng đã thấy Kiều Mạt đối diện đang trưng vẻ mặt thất vọng mà khổ sở nhìn mình, ánh mắt kia oan ức như một chú nai con, đôi mắt to đen trắng rõ ràng mờ sương, miệng hơi mếu.
Đỗ Thanh Học bỗng cảm thấy mình biến thành một tên ác bá bắt nạt trẻ con, lời nói ấp ủ đã lâu kẹt ngay cổ họng, chỉ biết ngẩn ngơ dòm người trước mắt.
Kiều Mạt lặng thinh hồi lâu, mãi sau mới khẽ nói: “Anh Đỗ, thực sự không còn cách nào ư? Tôi muốn gia nhập đoàn phim
Ánh mắt Kiều Mạt thay đổi, Đỗ Thanh Học thấy mình lại hóa thân thành ông già Noel gánh vác sứ mệnh hoàn thành giấc mơ của trẻ con, cái kiểu chuyển hoán nhân vật chớp nhoáng này khiến anh ta đau trứng muốn chết.
“Cậu, cậu rốt cuộc muốn làm gì?” Đỗ Thanh Học thở dài, cuối cùng cũng bại trận, ngữ khí dịu đi rất nhiều.
Kiều Mạt nhìn Đỗ Thanh Học, trên mặt thoáng hiện vẻ do dự, tự hỏi có nên cho Đỗ Thanh Học biết chuyện mình muốn yêu đương với Kim Trăn không, xét phản ứng của Đỗ Thanh Học đêm đó, khả năng anh ta chúc phúc mình không cao lắm.
Đỗ Thanh Học nom biểu cảm kỳ quặc của Kiều Mạt, đầu óc chợt sáng lên, nhớ tới một ít lời đồn từng nghe nói về Kiều Mạt, bật thốt:
“Chẳng lẽ cậu vì Hoa Dung?”
Kiều Mạt nghe vậy lại sửng sốt, cũng bật thốt: “Hoa Dung là ai?”
Đỗ Thanh Học thấy phản ứng của Kiều Mạt hoàn toàn không giống giả vờ, sắc mặt dần nghiêm túc lên, nhận ra có điều bất thường.
“Cậu không biết Hoa Dung?” Giọng Đỗ Thanh Học mang theo chút nghi hoặc.
Kiều Mạt thấy Đỗ Thanh Học như vậy, biết mình hôm nay đừng mong lấp liếm cho qua, liền suy nghĩ rồi nghiêm túc đáp: “Anh Đỗ, tôi không muốn giấu giếm anh nữa, kỳ thực hôm ấy khi rơi xuống biển, hình như tôi bị đụng vào đầu lên lúc tỉnh lại quên mất rất nhiều chuyện, không nhớ rõ phần lớn người và sự việc trước kia.”
Đỗ Thanh Học nghe thế thì nghi ngờ nhìn Kiều Mạt, tuy anh ta cũng nhận ra Kiều Mạt hành động hơi kỳ cục, song vẫn cứ thấy cái màn mất trí nhớ này máu chó sao sao đó. Nhưng ngẫm lại, đây quả thật là cách giải thích hợp lý, hành động của Kiều Mạt đúng là bắt đầu khác thường từ hôm ấy.
“Cậu, không nhớ rõ thiệt hả?” Đỗ Thanh Học bán tín bán nghi.
Kiều Mạt gật gật đầu, ra chiều đáng thương nhìn Đỗ Thanh Học.
Đỗ Thanh Học nghĩ nhất định là tại hồi Tết mình không mặc quần sịp đỏ, thế nên mới lỡ tay ký với Kiều Mạt. Anh ta bóp sống mũi, cố gắng bình định cảm xúc, hồi lâu sau mới mở miệng:
“Kiều Mạt, không cần biết cậu có nhớ chuyện hồi trước hay không, bất kể thế nào cũng không thể dây vào Tống Tử Dương nữa, cũng quên vụ casting
Đỗ Thanh Học chưa nói xong, Kiều Mạt đã lắc đầu: “Tôi không đi Hạo Nguyệt, muốn đến Xán Tinh cơ.”
Đỗ Thanh Học nghe vậy lại cáu kỉnh, vừa toan mở miệng mắng thì lời kế tiếp của Kiều Mạt lần nữa làm anh ta nghẹn họng.
“Tôi muốn tham gia casting
Kiều Mạt nghiêm nghiêm túc túc trình bày sự thật, nhìn Đỗ Thanh Học trợn mắt ra chiều không tin nổi, cậu nghĩ mình nên giải thích ý tưởng cho anh ta biết, thế là nỗ lực nhớ lại những điều tâm đắc học được sau nhiều ngày xem phim tình cảm, khụ nhẹ một tiếng, cất giọng oang oang:
“Chỉ vì giữa đám đông lỡ nhìn ảnh nhiều hơn chút, mà rốt cuộc không thể nào quên đi gương mặt ấy nữa, ngày đêm khắc khoải muốn tình cờ gặp lại, để rồi từ đó bắt đầu nhung nhớ trong đơn côi!” Trích dẫn 1
Mắt Đỗ Thanh Học đã dại ra, miệng há to đến nỗi dư sức nhét vừa quả trứng gà, Kiều Mạt thấy thế liền thâm tình nói tiếp:
“Phật dạy: năm trăm lần ngoảnh đầu kiếp trước mới đổi lấy một thoáng qua gặp gỡ kiếp này. Tôi sẽ dùng một vạn lần ngoảnh đầu để đổi lấy một lần gặp ảnh, rồi lẳng lặng nhớ nhung người ấy tại chốn xa xôi nào đó với trái tim tựa đóa sen.” Trích dẫn 2
Sắc mặt Đỗ Thanh Học xanh mét, anh ta bắt đầu cảm thấy khó thở.
Kiều Mạt gật đầu, nhìn Đỗ Thanh Học bằng ánh mắt kiên định, đứng đắn nghiêm túc mà rằng:
“Ước nguyện nói ra chỉ sợ bị người chê cười, nhưng cũng có giá trị thực hiện. Dù cho vấp ngã thì tư thế cũng phải bất khuất!” Trích dẫn 3
Cậu vừa nói xong, Đỗ Thanh Học cũng tê liệt ngã xuống ghế salon, ờm, tư thế cũng bất khuất lắm…
Tương tự Đỗ Thanh Học, trong bể cá phía sau cũng có một chú rùa kim tiền đã bất khuất lật mình, và đang dùng đôi mắt to cỡ hạt đậu xanh nhìn Đỗ Thanh Học đầy đồng cảm, điệu bộ sặc mùi thương thay phận nhau.
Lúc đầu óc của Đỗ Thanh Học khôi phục tỉnh táo, anh ta đã triệt để tin lời Kiều Mạt, quả nhiên bị đụng hư đầu rồi, tư duy của người trước mắt hoàn toàn bất đồng với hồi mới quen, mả cha nhà nó, rốt cuộc là chỗ chết bầm nào bị thương mới thành ra quái gở như vầy.
Đỗ Thanh Học hút một hơi ba điếu thuốc, cuối cùng cũng tìm về được dòng suy nghĩ rời rạc, cất giọng có chút cam chịu:
“Kiều Mạt, tôi đồng ý sắp xếp cho cậu đi tham gia casting
Kiều Mạt nghe vậy thì mừng rỡ ra mặt: “Cám ơn anh Đỗ.”
Sâu trong nội tâm hoàng tử nhỏ: Tình cảm thiên địa có ích ghê, coi bộ mai mốt phải học thêm nhiều nhiều mới được…
Đỗ Thanh Học xua tay, nói tiếp: “Kiều Mạt, nếu cậu đã nói không nhớ chuyện trước kia, vậy tôi cũng nhắc nhở cậu vài câu, Hoa Dung rất có hứng thú với vai nam thứ của
Kiều Mạt nghe vậy liền hiểu ý Đỗ Thanh Học, bèn gật đầu thật lẹ, trong lòng lại chả để tâm lắm, mục tiêu của cậu chỉ có một ——- Kim Trăn.
Còn những người khác hả, ờ, coi như NPC di động đi.
/109
|