Bạn Trai Xấu Xa

Chương 11

/49


Tắm rửa xong, mặc quần áo, sấy khô tóc, cầm túi xách, Thư Phàm hấp tấp đi ra khỏi phòng ngủ.

Hoàng Tuấn Kiệt đứng ngắm cảnh khu vườn sau nhà, qua khung cửa sổ trong phòng khách. Nghe tiếng bước chân, mùi hương hoa lài quen thuộc, Hoàng Tuấn Kiệt quay đầu lại nhìn.

Vừa mới tắm xong, nước làm ẩm ướt gó má trắng mịn, da dẻ ửng hồng, trông Thư Phàm tự nhiên, tươi mát như nắng xuân, cả cơ thể đều căng tràn sức sống và sinh khí.

“Cô định đi đâu ?” Mất mấy giây nhìn đến xuất thần, Hoàng Tuấn Kiệt hắng giọng hỏi.

Đang tập trung vào suy nghĩ, Thư Phàm đứng khựng lại, quay sang nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, “Tại sao anh vẫn còn đứng ở đây ?”

“Tại sao tôi không thể đứng ở đây ?” Hoàng Tuấn Kiệt cau mày, không hài lòng vì Thư Phàm luôn tìm cách xua đuổi mình đi. Dù không dựa vào địa vị là con trai cả trong gia tộc Hoàng Thị giàu có và quyền lực, thì xét về diện mạo bề ngoài hắn cũng được xét vào diện tuấn tú, đẹp trai. Tại sao người phụ nữ không biết sống chết này, luôn coi hắn là một kẻ dịch bệch ?

“Nhà tôi không chấp chứa một người như anh, mời anh đi cho !” Thư Phàm vẫn còn tức giận chuyện vì hắn, nhà cửa bị phá nát, nên không dễ dàng bỏ qua cho hắn.

“Cô định đi đâu ?” Biết Thư Phàm đang giận lẫy mình, Hoàng Tuấn Kiệt không muốn tranh cãi thêm với Thư Phàm nữa.

“Tôi đi đâu là việc của tôi, anh không cần phải quan tâm.” Miệng nói, chân đi nhanh ra hướng cửa dẫn ra sân vườn.

Hoàng Tuấn Kiệt đi theo phía sau Thư Phàm, chỉ hai bước chân đã vượt lên đi ngang cùng.

“Anh, muốn, gì ?” Thư Phàm tức đến run người, quay phắt sang nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, gằn từng từ từng chữ.

“Đi cùng với cô.” Hoàng Tuấn Kiệt đơn giản trả lời, tuy không thích Thư Phàm hơi một tí là tìm cách tranh cãi với mình, nhưng không hiểu tại sao Hoàng Tuấn Kiệt lại thích nhìn thấy dáng vẻ sinh động, đầy sắc thái biểu cảm của Thư Phàm mỗi lúc tức giận.

“Không cần, tôi có chân tôi tự đi được, hơn nữa tôi không phải là một đứa trẻ nít đi đâu cũng cần người khác phải bảo vệ.” Thư Phàm vằn mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, ngữ khí tức giận, hoàn toàn không coi Tổng giám đốc của tập đoàn Hoàng Thị vào đâu.

“Cô…” Hoàng Tuấn Kiệt bị Thư Phàm chọc tức đến phát điên. Bình thường, hắn đã dạy cho kẻ không biết trời đất dám trêu tức hắn, một trận nhừ tử rồi, nhưng vì người đó là Thư Phàm, nên hắn không thể xuống tay được. Chỉ cần nghĩ trên người Thư Phàm có bất cứ thương tích nào, lòng hắn lại đau tựa như vết thương ấy là của chính mình.

“Đã trưa rồi, để tôi đưa cô đi ăn.” Hoàng Tuấn Kiệt cố nén giận, hạ giọng bảo Thư Phàm, hy vọng Thư Phàm hiểu hắn đã chịu nhún nhường lắm rồi, để không còn tiếp tục chống đối hắn nữa.

“Cảm ơn anh.” Trái ngược hoàn toàn với mong muốn của hắn, Thư Phàm vẫn chứng nào tật ấy, “Tôi đã có hẹn đi ăn cơm trưa với người khác, nên anh hãy đi ăn một mình đi.”

Thư Phàm đùng đùng đi ra cổng, không thèm liếc mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt đến lấy một cái.

“Đáng chết !” Hoàng Tuấn Kiệt nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng vì tức giận, “Cô dám trêu tức tôi hết lần này đến lần khác, tôi đã cố nhẫn nhịn, nhưng cô lại không biết điều, mà lại được đằng chân lân đằng đầu, đã vậy thì cô đừng có trách tôi ra tay nặng với cô.”

Hoàng Tuấn Kiệt bước nhanh theo sau Thư Phàm, cánh tay vươn dài, vai Thư Phàm bị túm chặt, chưa kịp kêu thét lên được một tiếng nào cả cơ thể đã được Hoàng Tuấn Kiệt nhấc bổng lên vai như heo.

“Thả tôi xuống ! Thả xuống !” Thư Phàm chân đá tay đấm, miệng la to, “Hoàng Tuấn Kiệt ! Anh bị điên hả ? Còn không mau thả tôi xuống đi ?”

“Im miệng !” Hoàng Tuấn Kiệt còn quát to hơn cả Thư Phàm, “Cô mà còn tiếp tục lộn xộn nữa, tôi sẽ đánh vào mông cô.”

Thư Phàm vừa đỏ mặt vì xấu xổ, vừa căm hận hắn bá đạo không chịu nói lý lẽ, đã dùng bạo lực bắt người.

“Anh….anh là tên xấu xa ! Tên…tên…” Thư Phàm ngượng chín cả người, ngôn ngữ rối loạn, khi thấy hai người vệ sĩ đang nhìn mình chằm chằm.

“Mở cửa xe !” Hoàng Tuấn Kiệt lạnh lùng, ra lệnh cho hai người vệ sĩ.

Anh vệ sĩ được cử đến bảo vệ Thư Phàm, vội làm theo mệnh lệnh của hắn.

Hoàng Tuấn Kiệt ấn Thư Phàm vào xe, cánh cửa nhanh chóng bị đóng mạnh lại, nhốt Thư Phàm ở bên trong.

Thư Phàm điên tiết đập vào kính cửa xe, tay cố gắng mở chốt cửa xe, để đi ra ngoài.

Hoàng Tuấn Kiệt vừa trèo lên xe, đã phân phó, “Lái xe đi !”

Anh vệ sĩ đi cùng với hắn, kính cẩn nói, “Vâng, thưa cậu chủ.”

Chốt cửa xe đã khóa chặt cánh cửa xe ô tô, dù Thư Phàm có cố hết sức cũng không thể mở ra được.

“Anh định mang tôi đi đâu đây ?” Thư Phàm trừng mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, trong đầu có ước muốn mãnh liệt là có thể dùng nắm đấm đánh hắn bất tỉnh nhân sự.

“Đi ăn cơm trưa.” Hoàng Tuấn Kiệt bực mình đáp, khuôn mặt băng lãnh như nước đá.

“Tôi đã nói là tôi có hẹn ăn cơm trưa với người khác rồi.”

“Hủy bỏ đi.”

“Cái gì ?” Thư Phàm không còn chịu nổi nữa rồi. Thế này thì quá lắm ! Hoàng Tuấn Kiệt tự cho mình là ai, mà có quyền hò sai người khác ?

“Anh…” Thư Phàm vì tức quá, đến nỗi nghẹn họng không nói nổi nên lời, “Anh đừng quá đáng ! Tôi đi ăn với ai thì có liên quan gì đến anh. Tôi có phải là tội phạm của anh, hay nợ nần gì anh đâu, mà anh cấm tôi không được làm thứ này, không được phép gặp người kia. Nếu anh còn tiếp tục ngang ngược, không chịu nói lý lẽ, thì đừng có trách tôi.”

Sau khi buông một loạt lời đe dọa, không có một chút xíu xi nhê gì với Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm vênh mặt lên nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, trông như một con cóc đang cố thi gan với một con gấu.

“Cô đã nói đủ rồi chứ ?” Hoàng Tuấn Kiệt trầm giọng hỏi, “Nếu nói đủ rồi, thì ngồi im đi. Tôi không muốn dùng băng dính quấn quanh miệng cô.”

“Anh…” Thư Phàm tức điên người, hơi thở nóng rực bốc lửa trong người thoát ra hai lỗ mũi nhỏ nhắn.

Không thể dùng miệng nói chuyện phải trái với một người chỉ biết làm theo sở thích của mình như Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm dùng chân đá mạnh vào cánh cửa xe ô tô, miệng hét anh vệ sĩ, “Mau mở cửa cho tôi đi ra ngoài ! Mau lên !”

Hoàng Tuấn Kiệt bóp thái dương, gồng mình vì tức. Hắn làm tất cả mọi chuyện, cũng chỉ vì nghĩ đến sự an toàn của Thư Phàm. Tại sao Thư Phàm không chịu hiểu, mà luôn tìm cách chọc giận hắn, thử thách tính kiên nhẫn và chịu đựng của hắn ?

Hoàng Tuấn Kiệt ôm gọn Thư Phàm vào lòng, eo nhỏ nhắn bị vòng tay cứng như sắt thép kiềm chặt, “Cô ngồi im đi ! Đừng quậy phá nữa !”

“Nếu anh còn không chịu thả tôi ra, thì đừng hòng tôi chịu nghe lời anh.” Thư Phàm không xem mấy lời nói của Hoàng Tuấn Kiệt vào đâu, tuy rằng bị ôm đến không thở được, nhưng tay chân vẫn đấm đá loạn xạ, tựa như một con mèo nhỏ đang dùng móng vuốt để cào tấm thảm trải sàn nhà.

“Cô…” Hoàng Tuấn Kiệt thở dài, chịu thua tính cách ương bướng và không biết sợ là gì của Thư Phàm, “Thôi được rồi, cô nói tên quán mà cô hẹn gặp ăn cơm đi, tôi sẽ lái xe đưa cô đến đó.”

Đang giãy dụa, và gào thét, Thư Phàm dừng tất cả các động tác, ngước mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, “Anh theo tôi đến đó làm gì ?”

“Ăn cơm.” Hoàng Tuấn Kiệt bắt đắc dĩ trả lời. Thật không hiểu, vì lý do gì mà hắn luôn bị chi phối bởi Thư Phàm, từ trước đến nay có khi nào hắn để bất cứ người phụ nữ nào lọt vào mắt.

Mặc dù không muốn, Hoàng Tuấn Kiệt đi theo mình đến quán ăn Thiên Long, gặp em gái. Nhưng hiểu tính cách không chịu nhân nhượng của hắn, Thư Phàm đành phải nói cho hắn biết.

…………………..

Tú Linh được một vệ sĩ hộ tống ra đến tận cổng công ty Vũ Thị. Ra đến nơi, anh vệ sĩ dựng chân trống xe đạp điện Yamaha màu xanh dương xuống nền xi măng, tay giao lại chìa khóa xe cho Tú Linh, miệng lịch sự nói, “Cô Tú Linh ! Chào cô !”

Nói xong, anh vệ sĩ xoay người, đi vào trong công ty, để một mình Tú Linh đứng ngơ ngác trước cổng.

Từ lúc bị Vũ Gia Minh ép buộc nhận chiếc xe đạp điện hơn chục triệu đồng, Tú Linh vẫn bàng hoàng chưa tỉnh mộng. Tú Linh không hiểu dụng ý của Vũ Gia Minh khi tặng cho mình món quà đắt tiền này.

Đối với một người cao ngạo, và có thù tất báo như Vũ Gia Minh, thì khi bị một cô gái cường bạo, lẽ ra hắn phải làm cho kẻ đó sống không bằng chết mới đúng chứ ? Đâu có lý gì, được cưng chiều, và được tặng quà như Tú Linh.

Hai vệ sĩ gác cổng, do dám ăn cắp chiếc xe đạp điện của Tú Linh, lại còn cả gan dám vu khống cho Tú Linh tội nói dối, Vũ Gia Minh chẳng những đuổi việc, còn gô cổ họ vào đồn cho công an giải quyết, cách làm người của Vũ Gia Minh vừa độc, lại vừa thâm, nên ai cũng sợ hắn. Giờ đứng canh gác cổng, là hai vệ sĩ khác.

Run run tra chìa khóa vào ổ, vặn chìa, Tú Linh ngồi lên yên xe, cầm tay lái, gạt chân trống xe, chiếc xe chầm chậm chạy trên đường phố, vóc dáng nhỏ nhắn hòa lẫn cùng dòng xe cộ đông đúc, ánh nắng chói chang phủ lên tóc, lên bộ quần áo mặc trên người.

…………….

Nhà hàng Thiên Long nằm ở trung tâm của thành khố, diện tích khá rộng, mới được xây dựng cách đây năm năm, gồm hai tầng, chuyên phục vụ món ăn Tây.

Nằm trên một khu đất gần ven sông, trước cửa quán có một khoảng đất trống rộng mấy trăm mét vuông được rải sỏi, là nơi để phương tiện đi lại của thực khách.

Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt đi xe ô tô, nên đến sớm hơn Tú Linh.

“Cô hẹn em gái cô ăn cơm ở đây ?” Đi sánh đôi cùng Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt quay sang hỏi.

“Đúng.” Thư Phàm vẫn còn giận Hoàng Tuấn Kiệt bá đạo, nên trả lời cộc lốc.

“Cô có thường xuyên đến đây ăn cơm không ?” Không chấp thái độ bất lịch sự của Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt tiếp tục hỏi.

“Thỉnh thoảng.”

Hoàng Tuấn Kiệt không hỏi thêm câu gì nữa, mắt nhìn thẳng vào con đường đi trước mặt.

Sự xuất hiện của hai người gây không ít tò mò và chú ý của mọi người xung quanh. Trên thương trường, không ai là không biết tên tuổi của Hoàng Tuấn Kiệt. Việc hắn thường xuyên xuất hiện trên mặt báo, khiến ngay cả một người không hiểu gì về kinh doanh, cũng đã có lòng ngưỡng mộ thầm hắn. Nay hắn xuất hiện bằng xương bằng thịt trước mặt, ai mà chẳng kinh ngạc và hiếu kì, muốn nhìn ngắm và quan sát cho thật kĩ, muốn xác định xem người đàn ông có vóc dáng cao lớn, nước da hơi ngăm đen, đẹp như một bức tượng thần Hy Lạp kia, có đúng là Hoàng Tuấn Kiệt không.

Thư Phàm không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh. Vừa bước vào cửa quán, Thư Phàm đã ngó đông ngó tây, cố kiếm tìm hình bóng của cô em gái. Điện thoại bị giẵm nát, nên Thư Phàm gặp khó khăn trong việc liên lạc với Tú Linh.

Nữ nhân viên phục vụ trong quán, sáng mắt khi nhìn thấy Hoàng Tuấn Kiệt. Một cô gái trong trang phục áo màu trắng, váy màu hồng dài đến ngang gối, tuổi chừng hơn 20 vội bước lại gần, nụ cười nở trên môi, “Xin hỏi quý khách, muốn ngồi ở đâu ?”

Cô phục vụ chớp chớp mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, dù có là kẻ ngốc không hiểu thế thái nhân tình, cũng biết cô gái này đang tìm cách gây sự chú ý của Hoàng Tuấn Kiệt.

“Cô muốn ngồi ở đâu ?” Không để cô gái phục vụ vào mắt, Hoàng Tuấn Kiệt chăm chú nhìn khuôn mặt ửng hồng của Thư Phàm.

Thư Phàm ngước mắt nhìn lên lầu hai, “Tôi muốn ngồi trên kia.”

“Vậy thì chúng ta đi thôi.” Hoàng Tuấn Kiệt chiều theo ý muốn của Thư Phàm. Chỉ cần Thư Phàm không tìm cách bỏ trốn, và nổi khùng la mắng hắn ở đây là được.

Cô phục vụ thất vọng, khi Hoàng Tuấn Kiệt không liếc mắt nhìn mình đến một cái, tuy nhiên cô ta vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, dịu dàng bảo cả hai, “Mời quý khách đi theo tôi !”

Lầu hai khá yên tĩnh, không có mấy người ngồi, bàn ghế đều được làm bằng mây tre màu vàng nhạt.

Lựa chọn một chiếc bàn gần giữa quán, Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt ngồi đối diện với nhau.

Thư Phàm càng lúc càng không thể hiểu được Hoàng Tuấn Kiệt, tưởng hắn chỉ đưa mình đến đây, sau đó sẽ rời đi, nhưng thật không ngờ, hắn chẳng những theo cùng đi vào đây, hắn còn định ngồi ăn chung với hai chị em cô nữa. Này ! Đây là ý gì thế ?

“Xin hỏi quý khách muốn dùng gì ?” Cô phục vụ lưu luyến nhìn Hoàng Tuấn Kiệt không rời mắt, lòng luôn cầu mong hắn nhìn mình một lần, nhưng chờ mãi vẫn không thấy hắn có phản ứng gì.

“Cô muốn dùng gì ?” Hoàng Tuấn Kiệt lại hỏi Thư Phàm.

“Cho tôi mượn điện thoại !” Thư Phàm chìa bàn tay nhỏ nhắn, trắng muốt trước mặt Hoàng Tuấn Kiệt.

Thò tay vào túi áo khoác, Hoàng Tuấn Kiệt tự nhiên đưa điện thoại cho Thư Phàm mượn, mà không cần hỏi lý do vì sao không dùng điện thoại của mình, hình như trong lòng hắn đã dần dung túng cho tính cách ương bướng và ngang ngược của Thư Phàm.

Thư Phàm cúi đầu, tay liên tiếp bấm số trên bàn phím, miệng cũng không nói một câu cảm ơn với Hoàng Tuấn Kiệt.

Cô phục vụ kinh ngạc mở to mắt, không hiểu mối quan hệ giữa Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt là gì, mà Thư Phàm có thể tự tung tự tác như thế.

……………..

Tú Linh không phải lần đầu tiên đến nhà hàng Thiên Long ăn cơm cùng chị gái, nên đối với cách bày trí, và mùi vị thức ăn ở đây khá quen thuộc.

Gửi xe trước cửa quán, Tú Linh tút chìa khóa ra khỏi ổ. Đang xốc gọn quai túi xách trên vai, chân mới dợm bước, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Nhìn số điện thoại lạ hoắc trên màn hình, Tú Linh không đoán được người đang gọi điện cho mình là ai. Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng Tú Linh bấm nút xanh trên màn hình.

“A lô !” Tú Linh rụt rè lên tiếng, “Xin hỏi ai đấy ?”

“Tú Linh ! Là chị đây ! Em đã đến chưa ?”

Tú Linh gãi đầu, không hiểu vì sao chị gái thay đổi số liên tục.

“Em đã đến rồi, hiện giờ em đang đứng dưới bãi đỗ xe trước cửa quán Thiên Long.”

“Em lên lầu hai nhé ! Chị đang ngồi chờ em ở trên đó.”

“Em biết rồi, em lên ngay đây.”

Nói xong, chờ Thư Phàm cúp máy, Tú Linh đút điện thoại vào ngăn đầu tiên trong túi xách, chân đi nhanh vào cửa quán.

…………..

Thư Phàm đưa trả Hoàng Tuấn Kiệt điện thoại.

Hoàng Tuấn Kiệt cầm lấy, đút vào túi áo khoác, thái độ ôn hòa không trách Thư Phàm không biết lịch sự cảm ơn mình một câu khi mượn đồ của người khác.

“Em gái cô đã đến rồi ?”

“Đang đi lên đây.”

Thư Phàm ngồi thẳng người, nhìn chăm chú Hoàng Tuấn Kiệt, “Tại sao anh vẫn còn chưa đi ?”

Hoàng Tuấn Kiệt nhấm ly cà phê do cô phục vụ vừa bưng lên, ung dung chất vấn lại Thư Phàm, “Tại sao tôi lại phải đi ?”

“Em gái tôi đang lên đây.” Thư Phàm tức xì khói. Tên điên này không hiểu mình đang khó chịu lắm hay sao, mà còn tiếp tục chai lì không chịu biến đi ?

Tú Linh đi lên lầu hai, nhìn ngược ngó xuôi, cố tìm hình bóng chị gái trong không gian rộng mấy trăm mét vuông, đầy bàn ghế, và hơn chục vị khách đang vừa ăn uống, vừa nói chuyện rôm rả với nhau.

Mấy quý ông mắt sáng rực khi nhìn thấy có một cô gái xinh xắn, dễ thương, có sắc đẹp động lòng người như Tú Linh.

“Chị Hai !” Tú Linh sung sướng cười tươi như hoa nở, gọi tên Thư Phàm, giọng trong trẻo dễ nghe.

Thư Phàm cùng Hoàng Tuấn Kiệt đều quay lại nhìn Tú Linh.

Hoàng Tuấn Kiệt nhìn lướt qua khuôn mặt đẹp tựa búp bê barbie của Tú Linh, hai chị em Thư Phàm có nhiều nét rất giống nhau, cả hai đều có nước da trắng hồng, chiếc mũi thanh tú, đôi mắt to tròn đen láy, mái tóc đen mượt, chiếc miệng nhỏ nhắn với đôi môi mỏng, răng nanh trắng bóng, vóc dáng nhỏ bé, thon gọn, trông dễ thương, ngập tràn sức sống thanh xuân tươi trẻ.

Tú Linh vốn có tính trẻ con, thấy chị gái là mừng như điên, nên không quan tâm bên cạnh chị gái còn có một người đàn ông lạ mặt, đang chiêm ngưỡng và nhìn ngắm hai chị em nhà họ Bạch.

Thư Phàm nhìn từ đầu xuống chân Tú Linh, thậm chí còn quay Tú Linh một vòng, để kiểm tra xem thân thể Tú Linh có bị thương hay sứt mẻ miếng thịt nào không.

Trước hành động khó hiểu của chị gái, Tú Linh đỏ mặt, cau mày hỏi nhỏ, “Chị đang làm gì thế ? Chị định biến em thành con hề ở đây hả ?”

Thư Phàm vẫn một mực muốn kiểm tra xem Tú Linh có bị thương ở đâu không, nên không quan tâm đến cảm giác xấu hổ của Tú Linh, khi bị chị gái coi là một món hàng hóa trước mặt mọi người xung quanh.

“Chị hai !” Tú Linh giận dỗi kêu lên, “Chị có dừng lại hành động kì cục của mình đi không ? Nếu chị mà còn tiếp tục, em sẽ bỏ về cho chị xem.”

“Em không bị thương ở đâu chứ, mấy ngày nay em có gặp phải chuyện gì không ?”

“Em không có bị thương.” Đang nói, Tú Linh chột dạ, mắt len lén nhìn chị gái, lòng thầm kêu không ổn. Nếu để Thư Phàm biết được sự thật, đảm bảo Vũ Gia Minh sẽ bị Thư Phàm xông vào tận nhà, đập cho hắn một trận đến bầm dập mặt mũi. Tính cách Thư Phàm từ trước đến nay vốn không biết sợ là gì, cũng nóng tính như lửa, chỉ cần người đó phạm lỗi, thì dù có là ai đi chăng nữa, cũng bị Thư Phàm dùng bạo lực, và cái đầu chứa toàn thuốc và các công thức hóa học, xử đẹp kẻ đó.

Xác minh được là em gái không bị thương tích ở đâu, đang sống rất khỏe mạnh và bình an, tâm trạng bất an của Thư Phàm thả lỏng dần dần.

Ngồi ở phía đối diện, Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép, đôi mắt đen sâu sắc bén nhìn từng đường nét, biểu cảm trên khuôn mặt Thư Phàm. Có thể Thư Phàm không quan tâm đến sống chết của bản thân mình, nhưng không thể không quan tâm đến sự an toàn của em gái và người thân trong gia đình. Xem ra cũng không khó để tìm được điểm yếu của Thư Phàm.

“Ngồi xuống đi !”, Thư Phàm kéo ghế.

Tú Linh mỉm cười, đang định nói lời cảm ơn chị gái, đã mở to mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt.

“Anh…anh là….”

Quay sang nhìn chị gái, tay chỉ vào mặt Hoàng Tuấn Kiệt, Tú Linh ngu ngơ hỏi, “Anh ta là ai ? Tại sao anh ta lại ngồi ở đây ?”

Hoàng Tuấn Kiệt suýt bị nước cà phê làm cho sặc chết. Chị em gái nhà họ Bạch, không chỉ giống nhau về ngoại hình, mà tính cách cũng không khác nhau bao nhiêu.

“Em không cần biết anh ta là ai, em cứ mặc kệ anh ta là được rồi.”Thư Phàm nhún vai, không thèm giới thiệu Hoàng Tuấn Kiệt với em gái, chẳng những thế còn coi hắn là một khúc gỗ mục không đáng để lưu tâm.

Cô phục vụ há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn Thư Phàm. Trên đời này người dám vũ nhục Hoàng Tuấn Kiệt, và không thèm để ý đến địa vị và diện mạo bề ngoài của hắn, thì Thư Phàm là người thứ nhất.

Hoàng Tuấn Kiệt tức hộc máu, ngay lúc này hắn có mong muốn mãnh liệt là có thể dùng tay bóp chết Thư Phàm.

“Thật quá quắt ! Nữ nhân chết tiệt ! Tôi mà không trừng phạt cô, không dạy cô học cách tôn trọng tôi, thì tôi không mang tên Hoàng Tuấn Kiệt !” Hoàng Tuấn Kiệt thầm thề với lòng.

“Nhưng…nhưng mà…” Tú Linh thấy trong chuyện này có điều gì đó không đúng, nhưng là điều gì thì lại không thể đoán ra được. Từ trước đến nay, có khi nào chị gái mang một người đàn ông lạ mặt đi ăn cùng với hai chị em đâu.

“Chào em ! Tên anh là Hoàng Tuấn Kiệt, anh là bệnh nhân của chị gái em.” Hít một hơi thật sâu, để kiếm chế hỏa khí đang bốc cao lên đến tận đỉnh đầu, Hoàng Tuấn Kiệt cố nặn ra được một nụ cười gượng gạo, hạ giọng bắt chuyện với Tú Linh.

“À…” Chiếc miệng nhỏ xinh của Tú Linh cong lên, giãn nở một nụ cười vui vẻ, “Anh là bệnh nhân của chị gái em. Chắc anh quen chị gái em lâu rồi ?”

Hoàng Tuấn Kiệt rất thích tính cách dễ thương và ngoan ngoãn của Tú Linh, “Cũng không lâu lắm, anh và cô ấy chỉ vừa mới gặp nhau được gần một tuần.” Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì giận của Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt thích thú cười thầm, “Hừ ! Cô hãy chờ đấy, để xem cô có thể ngăn cấm tôi tiếp cận gia đình cô không ?”

“Em tên là gì nhỉ ?” Đặt ly cà phê xuống bàn, Hoàng Tuấn Kiệt lịch sự, nhã nhặn hỏi Tú Linh.

“Em là Tú Linh.” Tú Linh hoàn toàn không biết mối quan hệ phức tạp giữa chị gái và Hoàng Tuấn Kiệt, nên thành thật trả lời Hoàng Tuấn Kiệt.

“Tú Linh, cái tên rất đẹp, rất hợp với em.” Mặc dù miệng khen ngợi em gái, nhưng mắt lại chăm chú nhìn Thư Phàm.

“Cảm ơn anh.” Tú Linh cười, nghịch ngợm hộp diêm trên tay.

“Đã đói rồi, chúng ta gọi món ăn đi thôi.” NhìnThư Phàm rơi vào trầm tư, khuôn mặt được ánh sáng mặt trời bao phủ, từng sợi tóc lấp lánh như ánh trăng phản chiếu trên mặt nước vào đêm rằm, đôi mắt nhìn về xa xăm, dáng vẻ hoàn toàn bỏ quên thực tại, Hoàng Tuấn Kiệt tự nhiên thấy mất mát và buồn vô cớ.

Ăn xong bữa trưa, Hoàng Tuấn Kiệt cùng chị em nhà họ Bạch đi ra khỏi cửa quán Thiên Long.

Đến bãi đỗ xe, Hoàng Tuấn Kiệt quay lại bảo hai chị em Thư Phàm, “Hai người lên xe đi, để tài xế chở về nhà.”

“Không cần.” Thư Phàm nhanh chóng cự tuyệt, “Tôi đi xe nhờ xe đạp điện của em gái là được rồi.”

Từ lúc ngồi ăn cơm cùng với Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm, thấy hai người bọ họ không nói với nhau một câu, thái độ căng thẳng và thù nghịch, khiến Tú Linh khó hiểu. Nếu họ ghét nhau nhiều như thế, thì đi ăn cùng với nhau làm gì ?

Hoàng Tuấn Kiệt cau mày, bất mãn với hành vi chống đối của Thư Phàm,“Cô không có xe, thì lên đây tôi chở về. Tại sao cô nhất định cứ phải làm phiền em gái mình ?”

Thư Phàm tức điên người, không thèm đối đáp qua lại với Hoàng Tuấn Kiệt thêm câu nào nữa, tay nhanh chóng lôi em gái về phía chiếc xe đạp điện Yamaha màu xanh dương ở phía đối diện.

“Chị Hai !” Tú Linh nuốt nước bọt, mắt cẩn thận quan sát và đánh giá khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng của Thư Phàm, “Anh Kiệt cũng chỉ muốn tốt cho chị thôi. Chị đừng giận anh ấy.”

“Em….” Thư Phàm nghiến răng, “Nếu em còn bênh anh ta thêm một câu nào nữa, thì đừng gọi tên chị nữa.”

Tú Linh le lưỡi rụt cổ, tỏ vẻ sợ hãi trước tính cách nóng như lửa của chị gái. Không hiểu Hoàng Tuấn Kiệt đã làm việc gì đắc tội với chị gái, mà chị ấy lại tức giận đến thế, vừa đi vừa ngoái đầu quay lại nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, Tú Linh vừa lẩm bẩm trong miệng.

Đứng một chỗ, nhìn hai chị em nhà họ Bạch hăm hở lôi kéo nhau như hai đứa trẻ con đang cố đi nhanh để dành chỗ trong rạp hát, tâm trạng Hoàng Tuấn Kiệt nặng như đeo đá. Hắn đã cố nhẫn nhịn và bỏ qua nhiều lần cho Thư Phàm, nhưng càng ngày Thư Phàm càng không biết điều.

“Cậu chủ !” Anh vệ sĩ kính cẩn lên tiếng gọi nhỏ, anh muốn biết hắn định làm gì tiếp theo.

“Tiếp tục đi theo bảo vệ Thư Phàm.” Mắt nhìn hình bóng nhỏ nhắn của Thư Phàm không rời, Hoàng Tuấn Kiệt lạnh lùng phân phó.

“Vâng, thưa cậu chủ.”

Anh vệ sĩ vội vàng bám theo hình bóng của hai chị em.

Anh vệ sĩ còn lại mở cửa xe ô tô màu đen bóng và sang trọng cho Hoàng Tuấn Kiệt.

“Lái xe về công ty !” Ngồi trên ghế xe phía sau, Hoàng Tuấn Kiệt mệt mỏi dựa lưng ra sau ghế, nói cho vệ sĩ biết nơi mình muốn đi.

Chiếc xe ô tô từ từ lùi lại về phía sau, đến một khoảng gần 10 mét, đầu xe quay sang bên trái, rồi tiền dần ra đường cái lớn.

Bên ngoài nắng đã lên cao, con đường rải nhựa bỏng rãy, từng hàng cây cành lá thỉnh thoảng kêu xào xạc do những cơn gió nhẹ thổi qua.

Mùa thu đến, khiến những chiếc lá vàng rơi rụng đầy trên sân trước cửa quán. Cảnh vật trước mặt, khiến cho người ta có cảm giác muốn say.

………………

Thư Phàm chăm chú nhìn chiếc xe đạp điện mới cóng trước mặt, chớp chớp mắt vài cái. Sau khi xác định được rằng mình không có bị hoa mắt, Thư Phàm quay lại nhìn em gái, tay chỉ vào chiếc xe đạp điện, “Em nói cho chị biết, chiếc xe đạp điện mới này từ đâu mà em có, còn nữa chiếc xe đạp điện cũ kia đâu rồi ?”

Tú Linh toát mồ hôi vì sợ, không ngờ chị gái lại tinh ý như thế.

“Sao em không trả lời chị ?” Thư Phàm gằn giọng, việc em gái đổi xe cũ, mua xe mới không khiến Thư Phàm tức giận, nhưng dám ở sau lưng giấu giếm làm việc xấu, thì tuyệt đối không được.

“Chị Hai !” Tú Linh run giọng gọi, “Chị đừng hơi một chút là nổi khùng lên được không ? Em có làm chuyện gì phạm pháp đâu.”

“Chị biết là em không làm chuyện gì phạm pháp, vì em không có gan làm những việc đó. Nhưng mà, em nói thật đi, em lấy tiền đâu mà mua một chiếc xe đạp điện hơn chục triệu này ?”

Tú Linh giật nảy người, tròn xoe mắt nhìn chị gái. Thoạt mới nhìn chiếc xe đạp điện này, có ai biết nó giá trị hơn chục triệu đồng. Tại sao Thư Phàm chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ?

“Em còn không nói mau !” Thư Phàm nghiến răng, hỏa khí đã bốc cao lên đến tận đỉnh đầu. Từ sáng đến giờ phải chịu đựng biết bao nhiêu chuyện, bây giờ lại thêm cô em gái xưa nay vốn ngoan hiền, có chuyện gì cũng nói thật, tự dưng biến thành một người nói dối.

“Sao…sao chị lại biết chiếc xe này trị giá hơn mười triệu ?” Tú Linh thắc mắc hỏi Thư Phàm. Dù rất sợ tính cách nóng như lửa của chị gái, nhưng tò mò vốn là bản tính của con người, nên không cưỡng lại được.

Chỉ tay vào cáng xe, Thư Phàm cười nhạt, “Em đã nhìn thấy chưa ?”

Tú Linh nhìn theo hướng tay chỉ của Thư Phàm, đầu cúi xuống, bàn tay nhỏ bé vuốt nhẹ lên miếng tem màu xám bạc được gián cẩn thận trên cáng xe.

“Nhìn đã đủ chưa ?” Thư Phàm tức muốn điên lên. Cô em gái ngốc nghếch này chẳng những nói dối cũng không biết đường mà nói, ngay cả làm chuyện xấu cũng không biết cách che dấu. Thư Phàm không biết nên khóc hay nên cười, “Còn không mau trả lời câu hỏi của chị ?”

Đã hiểu lý do vì sao chị gái mình biết được giá trị của chiếc xe đạp điện, Tú Linh vặn vẹo tay, nuốt nước bọt, cúi thấp đầu nói, “Chiếc..chiếc xe này là…là do…”

Thư Phàm siết chặt nắm đấm, cố gắng nén giận, chờ nghe Tú Linh nói cho mình biết nguyên nhân tại sao.

“Em…em gửi người ta giữ dùm, nhưng…nhưng người ta không cẩn thận đánh mất, nên…nên mua đền cho em.” Tú Linh vốn không quen nói dối, nên chỉ nói được mấy câu thì ấp a ấp úng, mồ hôi lấm tấm trên trán, đầu cúi càng lúc càng thấp.

“Nói dối !” Thư Phàm quát ầm lên, “Em đừng tưởng em nói thế mà chị tin. Dù người đó có tốt bụng đền xe cho đi chăng nữa, thì cũng chỉ mua cho em một chiếc xe bằng với số tiền mà em đã mua chiếc xe đạp điện cũ kia thôi chứ ? Tại sao lại mua một chiếc gần như gấp ba số tiền lần trước ?”

Tú Linh cứng họng không biết phải nói như thế nào cho phải. Đối diện với người chị gái thông minh, chỉ cần quan sát sắc mặt của mình là có thể đoán được suy nghĩ trong đầu, thì dù có giỏi khua môi múa mép đi chăng nữa, cũng không thể lừa được Thư Phàm.

Thư Phàm chìa tay trước mặt Tú Linh, “Đưa chìa khóa xe đạp điện đây !”

Tú Linh vội kéo khóa túi sách ngăn thứ nhất, lục tìm chìa khóa, rồi run run đặt chiếc chìa khóa có gắn nơ màu hồng nhạt vào tay Thư Phàm.

Thư Phàm đút chìa khóa vào ổ, vặn chìa, trèo lên yên xe, miệng giục, “Lên xe !”

Tú Linh líu ríu làm theo như một cái máy, trong lòng không ngừng gào thét. Cứ mỗi lần Thư Phàm không bộc phát tức giận ngay lập tức, thì y như rằng sóng cuồn cuộn đang chuẩn bị nhấn chìm chết cả một thành phố.

………………….

Thư Phàm đưa cả hai em đến một công viên rộng gần một héc ta nằm trên quận ba. Công viên này thỉnh thoảng hai chị em vẫn rủ nhau ra đây chơi, mỗi khi Tú Linh học hành căng thẳng, hay tâm trạng Thư Phàm không được vui. Lúc nãy, Thư Phàm muốn tra hỏi cho ra tận gốc rễ của mọi chuyện nhưng lại ngại gây sự chú ý của đám đông.

Chọn một góc khuất, trên khu đất trồng nhiều cây to trong công viên, Thư Phàm dựng chân trống xe, tút chìa khóa ra khỏi ổ khóa, mắt liếc nhìn khoảng đất mọc cỏ rậm rạp trước mặt.

“Ngồi xuống chỗ kia đi !” Thư Phàm chỉ tay, giục em gái đi theo mình.

Tú Linh cúi đầu, bước thấp bước cao đi theo chị gái, lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò, đầu lúc nào cũng không ngừng suy nghĩ tìm cách thoát khỏi sự tra hỏi của chị gái.

Thư Phàm cởi giày, làm ghế lót để ngồi, Tú Linh bắt chước làm theo.

Phóng tầm mắt ra xa, hàng cây nằm gọn trong đáy mắt, một lúc sau, Thư Phàm đột ngột lên tiếng phá vỡ đi sự im lặng giữa hai chị em, “Giờ thì em có thể nói cho chị biết được rồi chứ ?”

“Em..” Tú Linh giật mình, từ trong trạng thái vô thức trở về thực tại.

Quay sang nhìn em gái, Thư Phàm nghiêm khắc dăn dạy, “Chị biết một cô gái có sắc đẹp động lòng người như em, sẽ có rất nhiều chàng trai muốn thân cận và làm quen, nhưng em phải biết không phải chàng trai nào cũng tốt bụng, và đến với mình vì thật lòng yêu thương, mà đôi khi họ chỉ muốn lợi dụng mình để đùa giỡn, sau khi chán chê rồi, họ lại quăng bỏ mình như một chiếc áo cũ, rách nát. ”

“Chị Hai !” Tú Linh đỏ mắt, nghẹn ngào muốn khóc.

Thư Phàm nắm gọn lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tú Linh, dịu giọng khuyên bảo em gái, “Chị là chị gái của em. Trên đời này, nếu em không tin chị thì em còn tin được ai nữa. Vì thế, có chuyện gì thì em cứ nói thật cho chị biết, chị nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để giúp đỡ em.”

“Em…” Tú Linh sụt sịt, nửa muốn nói tất cả mọi chuyện cho Thư Phàm nghe, nửa lại không dám.

“Nếu em không nói, còn cố tình dấu giếm mọi chuyện với chị, chị sẽ giận em, sẽ không thèm nói chuyện và không quan tâm đến em nữa.”

“Đừng…” Tú Linh sợ hãi vội kêu lên, “Chị đừng làm thế. Từ trước đến nay chị là người thương em nhất, nếu chị không quan tâm đến em, thì ai sẽ quan tâm đến em đây.”

“Biết thế, sao em còn không chịu nói ra !”

“Chuyện…chuyện này…” Tú Linh rơi vào khó xử, ngôn ngữ lộn xộn, lòng rối như tơ vò.

“Thôi được rồi !” Thư Phàm giả vờ thở dài, khuôn mặt buồn bã, “Em không muốn nói chứ gì ? Vậy thì quên đi, chị cũng không có hứng muốn nghe nữa.”

Thư Phàm đứng dậy, ngữ khí kiên định, “Từ bây giờ trở đi, chuyện của em không có liên quan đến chị. Coi như chị không biết gì cả, cũng chưa từng nhìn thấy gì cả.”

“Chị Hai !” Tú Linh cuống lên, vội nắm chặt lấy tay Thư Phàm, “Chị đừng giận em. Em nói là được chứ gì ?”

Thư Phàm mặc dù trong lòng vui vẻ không ít, vì có thể bức được cô em gái khai ra tất cả, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng như băng, “Em không cần phải nói nữa, chị không muốn nghe.”

Thư Phàm xăm xăm bước đi, tay xách đôi giày.

Tú Linh cuống đến mức, ôm chặt lấy Thư Phàm, nhất quyết không để cho Thư Phàm đi. “Chị Thư Phàm ! Em…em xin lỗi ! Em sẽ nói hết cho chị nghe ! Chị…chị đừng giận em…”

Thư Phàm thở dài, cô em ngốc nghếch này đúng là không có gan làm chuyện xấu, mới có dọa nạt một chút xíu đã hạ vũ khí đầu hàng rồi.

“Nào nói nhanh đi ! Chị không có thời gian !” Thư Phàm tiếp tục giả vờ miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh Tú Linh, khuôn mặt lộ ra dáng vẻ thờ ơ không quan tâm.

Tú Linh mắt len lén nhìn Thư Phàm, đầu cúi thật thấp, ấp úng kể cho Thư Phàm nghe chuyện hôm qua sau khi tan học vào buổi chiều, gặp được ông lão bán hoa bị ngã xe, đã tốt bụng giao hoa giúp cho ông ấy.

Thư Phàm chăm chú lắng nghe, thấy em gái có lòng tốt giúp người, hai nữa chỉ là một ông lão nghèo sở hữu một cửa hàng hoa, Thư Phàm đồng tình với em gái, nếu phải là cô lúc đó, cũng sẵn sàng giúp ông lão một tay.

Nhưng sau khi em gái nói phải giao hoa cho một người trong tập đoàn Vũ Thị, tự dưng Thư Phàm lại có linh cảm xấu.

Ban đầu Tú Linh còn vui vẻ kể về kiến trúc của tập đoàn Vũ Thị trông sang trọng và rộng lớn như thế nào, nhưng kể đến đoạn gặp Tổng giám đốc Vũ Gia Minh, thanh âm đã trở nên nhỏ xíu như muỗi kêu, đầu cúi thấp đến nỗi không thể nhìn thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt vì sợ chị gái sẽ ra tay đánh người ở đây.

Càng nghe Thư Phàm càng siết chặt tay, mắt vằn đỏ, đôi môi đỏ màu hồng nhạt bị cắn đến sưng đỏ, trong đầu đang mắng Vũ Gia Minh đê tiện, xấu xa bỉ ổi một cách ác liệt.

Chỉ có Tú Linh ngây thơ, ngốc nghếch mới sập bẫy của con sói Vũ Gia Minh, còn Thư Phàm thì đừng hòng.

Thư Phàm tức em gái đến nỗi muốn thổ huyết, hai tay ôm đầu, muốn dùng tay bổ não Tú Linh ra xem làm bằng gì, mà khờ khạo và tin người một cách mù quáng đến mức có thể vô tư lăn ra ngủ trong căn phòng cách âm chỉ có hai người, lại đi tin vào lời nói dối bịa đặt rằng một cô gái trói gà không chặt ngủ đến sét đánh bên tai cũng không có phản ứng gì, lại có thể cường bạo một chàng trai khỏe mạnh, vóc dáng cao lớn, người cứng như sắt thép.

“Chúa ơi ! Con điên lên mất” Thư Phàm không ngừng vò đầu bứt tóc, miệng hét ầm lên.

Tú Linh bị Thư Phàm dọa cho nhảy dựng, vội vội vàng vàng chạy xa Thư Phàm mấy mét, để đề phòng Thư Phàm nổi điên đánh cho mình một trận nhừ tử vị tội ngu ngốc và khờ khạo.

“Tất, cả, những, lời, mà, em, nói, đều, là, sự, thật, chứ ?” Thư Phàm gằn từng từ từng chữ, nghiến răng kêu ken két, trông hệt sư tử Hà Đông.

Tú Linh ngoan ngoãn gật đầu, mắt đề phòng nhìn Thư Phàm một khắc cũng không rời, tinh thần lúc nào cũng trong trạng thái đề cao cảnh giác, như đang gặp phải cường địch.

“Bây giờ em nói cho chị biết điện chỉ nhà riêng và công ty nơi tên đê tiện đó đang làm việc.” Thư Phàm hầm hầm đi giày vào chân. Dù trời có đổ mưa to gió lớn, Thư Phàm cũng quyết phải đòi lại công bằng cho em gái.

Tú Linh lo sợ nói, “Theo…theo em thì hay là thôi đi ! Em sợ rằng mọi chuyện xảy ra đúng theo như những gì mà anh ta nói.”

“Ngu ngốc !” Thư Phàm tức giận mắng to, “Em có hiểu mình đang nói gì không hả ?”

Một tay chống hông, một tay chỉ vào mặt Tú Linh, Thư Phàm phẫn nộ giải thích cho một người có đầu óc tuy thông minh, nhưng lại ngờ nghệch không hiểu một chút nào về khoa học lôgic như Tú Linh nghe, “Em nghĩ thử xem, với sức lực của một cô gái nhỏ bé như em liệu có thể làm gì được anh ta. Em giống hệt một con thỏ con, ôm phải một con gấu bự. Em không bị anh ta đè bẹp và giẵm nát là may cho em lắm rồi, làm gì có chuyện em có thể áp chế được anh ta.”

“Nhưng…nhưng mà…” Tú Linh vặn vẹo tay, mặt ửng đỏ, ấp úng nói, “Những…những dấu vết ấy đâu phải là giả…”

“Đồ ngốc !” Thêm một lần nữa, Thư Phàm lại mắng Tú Linh, “Anh ta là một kẻ trăng hoa thì thiếu gì cách để tạo ra những dấu vết ấy, nhỡ đâu do một trong số những người tình của anh ta tạo ra thì sao.”

Tú Linh trợn tròn mắt, khuôn mặt cứng đờ, người đông cứng. “Đúng ! Tại sao mình không nghĩ đến trường hợp này ?” Càng nghiền ngẫm lại lời giải thích của chị gái, Tú Linh càng thấy đúng và có lý.

“Em..em phải làm gì bây giờ ?” Tú Linh khóc không ra nước mắt, bối rối gặm móng tay, rất muốn đập đầu vào thân cây để tự trừng phạt tính cách khờ khạo dễ tin người của mình.

“Còn làm gì được nữa ?” Thư Phàm là người thẳng tính, rất căm ghét những kẻ luôn tính kế hại người khác, “Bây giờ hai chị em mình đến công ty nơi hắn đang làm việc để đòi lại công bằng.”

“Hừ ! Dám chiếm tiện nghi của em gái tôi. Chờ đấy tên kia ! Nhất định tôi sẽ xử đẹp anh, sẽ đánh cho anh một trận bầm dập.”

Nhìn khí thế hùng hổ của chị gái, Tú Linh lại càng tự trách bản thân mình hơn. Nếu cô thông minh và bình tĩnh suy nghĩ thấu đáo một chút, thì có lẽ chuyện rắc rối này đã không xảy ra, nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, giờ có hối hận cũng không còn kịp nữa.


/49

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status