“Đương nhiên là…” Hạ Phùng Tuyền đứng dậy, đôi con ngươi đen nhánh bất thình lình loé lên tia mờ ám: “Giả!”
Vừa dứt lời, hắn chỉ cần sải một bước dài đã tiến bám sát nút cô, Diệp Tây Hi kinh dị, vội vàng mở cửa thoát thân, thê lương thảm thiết hô to một tiếng: “Cứu! Mạng! A!”
Chữ ‘A’ còn chưa thoát hẳn ra khỏi cổ họng, Hạ Phùng Tuyền đã tóm gọn lấy cô, nháy mắt quẳng cô đang cố vùng vẫy lên giường.
Cửa, ngay sau đó cũng bị chốt khoá thật cẩn thận, nội bất xuất mà ngoại bất nhập.
Trong phòng khách lầu dưới, Hạ Từ Viện đang chăm chú chiêm ngưỡng những món đồ cổ quý giá, còn có Mộ Dung Phẩm đang cặm cụi gọt trái cây hầu hạ cô, Hạ Hư Nguyên đang xem xét báo cáo mẫu tử thi giải phẫu ngày hôm nay và cuối cùng là A Khoan đang luôn chân luôn tay bận rộn với nồi nước dùng trong bếp, toàn bộ ngẩng đầu lên, trăm miệng một lời: “Lại nữa rồi!”
“Hạ Phùng Tuyền, buông ra mau, anh quá cầm thú rồi đó! Ngay cả Khổ đại cừu thâm anh cũng không bằng một góc a~~~ Đồ sói háo sắc! Cái đồ chỉ tư duy bằng nửa thân dưới, anh… anh là đồ….” Diệp Tây Hi đang mắng rất hăng say đột nhiên im bặt.
Bởi vì Hạ Phùng Tuyền không như trước đây giở trò xằng bậy với cô, mà trái lại hắn yên lặng ôm cô thật chặt, nằm bên cạnh cô giống như là… đang ngủ.
“Hạ Phùng Tuyền.” Diệp Tây Hi khe khẽ gọi.
“Ừ.”
“Có thật là chúng ta chỉ ngủ thôi không?”
“Yên tâm đi.” Hạ Phùng Tuyền thì thầm: “Thân thể em từ ngày đó không còn khoẻ như trước nữa, anh sẽ không ép buộc em đâu.”
Diệp Tây Hi an tâm im lặng lắng nghe, xoay người nhìn hắn.
Hạ Phùng Tuyền nhắm mắt lại, giây phút này, gương mặt của hắn rất yên bình an giấc.
Mọi đường nét trên khuôn mặt đều rõ ràng, mí mắt thật mỏng, sống mũi cao và thẳng, còn có quai hàm gợi cảm đến mê hoặc lòng người.
Diệp Tây Hi chân tay ngứa ngáy không nhịn được đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của hắn, một vòng rồi lại thêm một vòng, cuối cùng di chuyển dần xuống dưới cổ, nhẹ nhàng chầm chậm lướt ngón tay đùa nghịch.
“Em đang làm gì thế?” Hạ Phùng Tuyền đột nhiên mở mắt ra.
“Thoải mái chứ, mỗi lần em làm thế này Khổ đại cừu thâm đều rất thích thú mà.” Diệp Tây Hi đáp.
“Ngủ.” Hạ Phùng Tuyền ra lệnh, chôn chặt hai tay của cô vào ngực mình.
Diệp Tây Hi không còn cách nào khác, đành phải nhắm mắt lại, biết điều một chút mà ngủ.
Cho dù không biến thân nhưng Hạ Phùng Tuyền vẫn rất ấm áp, Diệp Tây Hi tự động nhích lại gần vùi mặt thật sâu vào lòng hắn.
Nhưng mà, cơ thể hai người càng nhích tới gần nhau thì Diệp Tây Hi dần dần nhận thấy có điều gì đó bất thường.
“Hạ Phùng Tuyền.”
“Lại sao nữa?”
“Người anh nóng như đốt lửa trại á.”
“….Em làm ơn ngủ đi cho anh.”
Có chuyện mờ ám hay ho, Diệp Tây Hi ngu gì mà bỏ qua dễ dàng như vậy.
Cô xoè mười móng vuốt của mình ra cào cào nhẹ lên lồng ngực Hạ Phùng Tuyền, hết nhấn rồi ấn chậm chậm vuốt ve từ trên xuống dưới, quả nhiên không phụ sự kì vọng của cô, Hạ Phùng Tuyền bắt đầu có phản ứng gắng gượng.
Diệp Tây Hi đang đắc ý cười thầm trong bụng thì Hạ Phùng Tuyền bỗng nhiên trở mình, đặt cô nằm dưới thân hắn.
Hắn nhìn cô, trong mắt lách tách tia lửa, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, nồng đượm dục vọng: “Diệp Tây Hi, em đừng chọc anh nổi điên.”
“Ây da, anh nặng quá đi mất, em hô hấp bắt đầu thấy khó khăn, đầu cũng bắt đầu choáng váng rồi đây nè.” Diệp Tây Hi vội vàng kêu oai oái.
Hạ Phùng Tuyền nhỏ giọng chửi thề một tiếng, vội vàng buông cô ra.
Thoát chết trong gang tấc, Diệp Tây Hi lại ngựa quen đường cũ tiếp tục giở trò chòng ghẹo Hạ Phùng Tuyền.
Khó trách cái kỹ thuật trêu chọc khiêu khích này bị tất cả mọi người tranh nhau sử dụng thì ra nó có thể mang lại cảm giác hạnh phúc sung sướng như nhường này.
Hạ Phùng Tuyền kiên nhẫn đã gần đến mức giới hạn: “Diệp Tây Hi, nếu như em không muốn bị anh bóp chết thì mau dừng tay lại.”
Cơ hội ngàn năm một thuở, làm sao có thể dừng tay?
Diệp Tây Hi siết chặt móng vuốt của mình tiếp tục trêu ghẹo hắn một cách hăng say, sờ sờ cằm của hắn, nhấn nhấn ấn ấn chọc chọc ngoáy ngoáy lồng ngực hắn, cuối cùng là vỗ vỗ cái mông của hắn, quả nhiên trước sau không đồng nhất, co dãn cũng khác nhau.
Hạ Phùng Tuyền toàn thân cứng ngắc, chỉ có thể đờ ra như cục hoá thạch nằm trên giường để cô tiêu khiển.
Bất quá trong bụng hắn đang âm thầm thề độc, chờ cô thân thể khoẻ lại, có trời đất chứng giám hắn nhất định sẽ bắt cô phải trả giá cực cực cực đắt.
Rốt cục, nhìn Hạ Phùng Tuyền bị hành hạ đến mồ hôi lạnh đầm đìa rịn trên trán, Diệp Tây Hi cũng vô cùng có nhân tính dừng tay.
“Bây giờ có thể ngủ được rồi chứ?” Hạ Phùng Tuyền hỏi, giọng nói có chút biến đổi do nghiến răng nghiến lợi quá nhiều.
Diệp Tây Hi khúc khích cười đáp lại: “Hôm nay anh không muốn làm gì sao?”
“Diệp Tây Hi, em còn chưa chỉnh anh đủ hả?” Hạ Phùng Tuyền nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn cô.
Diệp Tây Hi thổi thổi lên hai gò má của hắn, hơi thở êm dịu mà lôi cuốn: “Em hỏi thật mà.”
Hạ Phùng Tuyền vẫn giữ vững lời thề: “Anh sẽ không ép buộc em.”
Diệp Tây Hi rất chậm rất chậm nhíu mày lại: “Nếu như là em tự nguyện thì sao?”
Hạ Phùng Tuyền chăm chú nhìn cô: “Không phải là em không thích làm chuyện đó sao?”
“Em không ghét.” Diệp Tây Hi chọt chọt hắn, từng chữ từng chữ rất rõ ràng: “Em chỉ không thích lần nào cũng là anh đàn áp em mà thôi.”
Hạ Phùng Tuyền nâng cái cằm nho nhỏ của cô lên, ánh mắt vui mừng: “Vậy mà em không nói sớm.”
“Anh cũng thèm quan tâm đến cảm nhận của em đâu.” Diệp Tây Hi nhún nhún vai.
“Vậy thì…” Hạ Phùng Tuyền giọng nói dần dần trở nên dịu dàng mềm mại giống như lời thì thầm thoảng bên tai: “Cơ thể của em chịu được ư?”
“Hẳn là không thành vấn đề .” Diệp Tây Hi cụp mắt xuống, nhỏ giọng bổ sung: “Chỉ cần anh biết kiềm chế một chút là được.”
Hạ Phùng Tuyền không nói gì thêm, hắn dùng hành động để thay lời muốn nói.
Hắn bắt đầu hôn cô, đôi môi gắn kết, vuốt ve mơn trớn, từ từ cảm nhận sự mềm mại của đối phương thưởng thức sự ngọt ngào của nhau.
Động tác của Hạ Phùng Tuyền rất nhẹ, rất khẽ, nụ hôn này triền miên mà nồng nàn, thỉnh thoảng cắn nhẹ, thỉnh thoảng lại liếm mút câu dẫn hoàn toàn ham muốn của cô nổi lên.
Diệp Tây Hi đưa tay ôm thật chặt cổ của Hạ Phùng Tuyền, vững vàng leo lên người hắn.
Cơ thể hai người, thân mặt gắn bó, không tồn tại một khe hở nào. Da thịt hai người đều nóng rực, tình cảm mãnh liệt, như thiêu như đốt.
Hạ Phùng Tuyền từ từ tiến vào cơ thể Diệp Tây Hi, qua từng đường cong tới khu vực bí ẩn nhất, toàn bộ cơ thể hắn bao trùm lấy cô.
Sự tiếp xúc của cơ thể rắn chắc và nóng rực khiến cho cô thêm điên cuồng, những ngón tay của Diệp Tây Hi bấm thật sâu vào lưng hắn, dục vọng trong cô như nước vỡ bờ, lý trí hoàn toàn biến mất.
Dưới ánh trăng, trên cơ thể hai người đều phủ một tầng mồ hôi tinh mịn, trơn bóng lấp lánh như ngọc.
Hắn không ngừng tiến vào, cô hưởng thụ nhận lấy, bọn họ quấn quýt lấy nhau, ngụp lặn trong cơn thuỷ triều của dục vọng.
Tốc độ của hắn dần dần tăng nhanh, vui thích cũng càng lúc càng lớn, dần dần tràn ngập cơ thể cô, tê dại khó diễn tả thành lời, cơ thể cô như muốn nổ tung, Diệp Tây Hi đầu óc bỗng nhiên trống rỗng, sau đó… Cô hôn mê bất tỉnh.
Hạ Phùng Tuyền trong nháy mắt cứng đờ ra hoá đá lần thứ n.
Đến khi định thần lại hắn vội vàng giúp Diệp Tây Hi mặc quần áo tử tế rồi choàng lên mình áo tắm, vọt ra ngoài cửa, gọi Hạ Hư Nguyên tới.
Hạ Hư Nguyên xem xét bầu không khí kiều diễm trong căn phòng lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, một bên tiêm cho Diệp Tây Hi đường glu-cô, một bên nín cười nói với Hạ Phùng Tuyền: “Chúc mừng ngươi, ngươi đã thành công khiến Tây Hi bất tỉnh nhân sự.”
Hạ Phùng Tuyền từ từ giải thích: “Lần này là người ta tự nguyện, không phải là lỗi của ta mà.”
Mộ Dung Phẩm ý vị thâm trường nhìn hắn: “Phùng Tuyền, vừa rồi chúng tôi rõ ràng nghe thấy Tây Hi la lên cứu mạng, đứng chối cãi nữa.”
A Khoan đồng tình lắc đầu thất vọng: “Phùng Tuyền, ngươi quá cầm thú rồi!”
Hạ Từ Viện cắn một miếng táo, răng rắc một tiếng: “So sánh với Mộ Dung Phẩm ngươi quả thực còn cặn bã hơn gấp trăm lần.”
Khổ đại cừu thâm: “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!”
Hạ Phùng Tuyền: “………………..”
Vừa dứt lời, hắn chỉ cần sải một bước dài đã tiến bám sát nút cô, Diệp Tây Hi kinh dị, vội vàng mở cửa thoát thân, thê lương thảm thiết hô to một tiếng: “Cứu! Mạng! A!”
Chữ ‘A’ còn chưa thoát hẳn ra khỏi cổ họng, Hạ Phùng Tuyền đã tóm gọn lấy cô, nháy mắt quẳng cô đang cố vùng vẫy lên giường.
Cửa, ngay sau đó cũng bị chốt khoá thật cẩn thận, nội bất xuất mà ngoại bất nhập.
Trong phòng khách lầu dưới, Hạ Từ Viện đang chăm chú chiêm ngưỡng những món đồ cổ quý giá, còn có Mộ Dung Phẩm đang cặm cụi gọt trái cây hầu hạ cô, Hạ Hư Nguyên đang xem xét báo cáo mẫu tử thi giải phẫu ngày hôm nay và cuối cùng là A Khoan đang luôn chân luôn tay bận rộn với nồi nước dùng trong bếp, toàn bộ ngẩng đầu lên, trăm miệng một lời: “Lại nữa rồi!”
“Hạ Phùng Tuyền, buông ra mau, anh quá cầm thú rồi đó! Ngay cả Khổ đại cừu thâm anh cũng không bằng một góc a~~~ Đồ sói háo sắc! Cái đồ chỉ tư duy bằng nửa thân dưới, anh… anh là đồ….” Diệp Tây Hi đang mắng rất hăng say đột nhiên im bặt.
Bởi vì Hạ Phùng Tuyền không như trước đây giở trò xằng bậy với cô, mà trái lại hắn yên lặng ôm cô thật chặt, nằm bên cạnh cô giống như là… đang ngủ.
“Hạ Phùng Tuyền.” Diệp Tây Hi khe khẽ gọi.
“Ừ.”
“Có thật là chúng ta chỉ ngủ thôi không?”
“Yên tâm đi.” Hạ Phùng Tuyền thì thầm: “Thân thể em từ ngày đó không còn khoẻ như trước nữa, anh sẽ không ép buộc em đâu.”
Diệp Tây Hi an tâm im lặng lắng nghe, xoay người nhìn hắn.
Hạ Phùng Tuyền nhắm mắt lại, giây phút này, gương mặt của hắn rất yên bình an giấc.
Mọi đường nét trên khuôn mặt đều rõ ràng, mí mắt thật mỏng, sống mũi cao và thẳng, còn có quai hàm gợi cảm đến mê hoặc lòng người.
Diệp Tây Hi chân tay ngứa ngáy không nhịn được đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của hắn, một vòng rồi lại thêm một vòng, cuối cùng di chuyển dần xuống dưới cổ, nhẹ nhàng chầm chậm lướt ngón tay đùa nghịch.
“Em đang làm gì thế?” Hạ Phùng Tuyền đột nhiên mở mắt ra.
“Thoải mái chứ, mỗi lần em làm thế này Khổ đại cừu thâm đều rất thích thú mà.” Diệp Tây Hi đáp.
“Ngủ.” Hạ Phùng Tuyền ra lệnh, chôn chặt hai tay của cô vào ngực mình.
Diệp Tây Hi không còn cách nào khác, đành phải nhắm mắt lại, biết điều một chút mà ngủ.
Cho dù không biến thân nhưng Hạ Phùng Tuyền vẫn rất ấm áp, Diệp Tây Hi tự động nhích lại gần vùi mặt thật sâu vào lòng hắn.
Nhưng mà, cơ thể hai người càng nhích tới gần nhau thì Diệp Tây Hi dần dần nhận thấy có điều gì đó bất thường.
“Hạ Phùng Tuyền.”
“Lại sao nữa?”
“Người anh nóng như đốt lửa trại á.”
“….Em làm ơn ngủ đi cho anh.”
Có chuyện mờ ám hay ho, Diệp Tây Hi ngu gì mà bỏ qua dễ dàng như vậy.
Cô xoè mười móng vuốt của mình ra cào cào nhẹ lên lồng ngực Hạ Phùng Tuyền, hết nhấn rồi ấn chậm chậm vuốt ve từ trên xuống dưới, quả nhiên không phụ sự kì vọng của cô, Hạ Phùng Tuyền bắt đầu có phản ứng gắng gượng.
Diệp Tây Hi đang đắc ý cười thầm trong bụng thì Hạ Phùng Tuyền bỗng nhiên trở mình, đặt cô nằm dưới thân hắn.
Hắn nhìn cô, trong mắt lách tách tia lửa, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, nồng đượm dục vọng: “Diệp Tây Hi, em đừng chọc anh nổi điên.”
“Ây da, anh nặng quá đi mất, em hô hấp bắt đầu thấy khó khăn, đầu cũng bắt đầu choáng váng rồi đây nè.” Diệp Tây Hi vội vàng kêu oai oái.
Hạ Phùng Tuyền nhỏ giọng chửi thề một tiếng, vội vàng buông cô ra.
Thoát chết trong gang tấc, Diệp Tây Hi lại ngựa quen đường cũ tiếp tục giở trò chòng ghẹo Hạ Phùng Tuyền.
Khó trách cái kỹ thuật trêu chọc khiêu khích này bị tất cả mọi người tranh nhau sử dụng thì ra nó có thể mang lại cảm giác hạnh phúc sung sướng như nhường này.
Hạ Phùng Tuyền kiên nhẫn đã gần đến mức giới hạn: “Diệp Tây Hi, nếu như em không muốn bị anh bóp chết thì mau dừng tay lại.”
Cơ hội ngàn năm một thuở, làm sao có thể dừng tay?
Diệp Tây Hi siết chặt móng vuốt của mình tiếp tục trêu ghẹo hắn một cách hăng say, sờ sờ cằm của hắn, nhấn nhấn ấn ấn chọc chọc ngoáy ngoáy lồng ngực hắn, cuối cùng là vỗ vỗ cái mông của hắn, quả nhiên trước sau không đồng nhất, co dãn cũng khác nhau.
Hạ Phùng Tuyền toàn thân cứng ngắc, chỉ có thể đờ ra như cục hoá thạch nằm trên giường để cô tiêu khiển.
Bất quá trong bụng hắn đang âm thầm thề độc, chờ cô thân thể khoẻ lại, có trời đất chứng giám hắn nhất định sẽ bắt cô phải trả giá cực cực cực đắt.
Rốt cục, nhìn Hạ Phùng Tuyền bị hành hạ đến mồ hôi lạnh đầm đìa rịn trên trán, Diệp Tây Hi cũng vô cùng có nhân tính dừng tay.
“Bây giờ có thể ngủ được rồi chứ?” Hạ Phùng Tuyền hỏi, giọng nói có chút biến đổi do nghiến răng nghiến lợi quá nhiều.
Diệp Tây Hi khúc khích cười đáp lại: “Hôm nay anh không muốn làm gì sao?”
“Diệp Tây Hi, em còn chưa chỉnh anh đủ hả?” Hạ Phùng Tuyền nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn cô.
Diệp Tây Hi thổi thổi lên hai gò má của hắn, hơi thở êm dịu mà lôi cuốn: “Em hỏi thật mà.”
Hạ Phùng Tuyền vẫn giữ vững lời thề: “Anh sẽ không ép buộc em.”
Diệp Tây Hi rất chậm rất chậm nhíu mày lại: “Nếu như là em tự nguyện thì sao?”
Hạ Phùng Tuyền chăm chú nhìn cô: “Không phải là em không thích làm chuyện đó sao?”
“Em không ghét.” Diệp Tây Hi chọt chọt hắn, từng chữ từng chữ rất rõ ràng: “Em chỉ không thích lần nào cũng là anh đàn áp em mà thôi.”
Hạ Phùng Tuyền nâng cái cằm nho nhỏ của cô lên, ánh mắt vui mừng: “Vậy mà em không nói sớm.”
“Anh cũng thèm quan tâm đến cảm nhận của em đâu.” Diệp Tây Hi nhún nhún vai.
“Vậy thì…” Hạ Phùng Tuyền giọng nói dần dần trở nên dịu dàng mềm mại giống như lời thì thầm thoảng bên tai: “Cơ thể của em chịu được ư?”
“Hẳn là không thành vấn đề .” Diệp Tây Hi cụp mắt xuống, nhỏ giọng bổ sung: “Chỉ cần anh biết kiềm chế một chút là được.”
Hạ Phùng Tuyền không nói gì thêm, hắn dùng hành động để thay lời muốn nói.
Hắn bắt đầu hôn cô, đôi môi gắn kết, vuốt ve mơn trớn, từ từ cảm nhận sự mềm mại của đối phương thưởng thức sự ngọt ngào của nhau.
Động tác của Hạ Phùng Tuyền rất nhẹ, rất khẽ, nụ hôn này triền miên mà nồng nàn, thỉnh thoảng cắn nhẹ, thỉnh thoảng lại liếm mút câu dẫn hoàn toàn ham muốn của cô nổi lên.
Diệp Tây Hi đưa tay ôm thật chặt cổ của Hạ Phùng Tuyền, vững vàng leo lên người hắn.
Cơ thể hai người, thân mặt gắn bó, không tồn tại một khe hở nào. Da thịt hai người đều nóng rực, tình cảm mãnh liệt, như thiêu như đốt.
Hạ Phùng Tuyền từ từ tiến vào cơ thể Diệp Tây Hi, qua từng đường cong tới khu vực bí ẩn nhất, toàn bộ cơ thể hắn bao trùm lấy cô.
Sự tiếp xúc của cơ thể rắn chắc và nóng rực khiến cho cô thêm điên cuồng, những ngón tay của Diệp Tây Hi bấm thật sâu vào lưng hắn, dục vọng trong cô như nước vỡ bờ, lý trí hoàn toàn biến mất.
Dưới ánh trăng, trên cơ thể hai người đều phủ một tầng mồ hôi tinh mịn, trơn bóng lấp lánh như ngọc.
Hắn không ngừng tiến vào, cô hưởng thụ nhận lấy, bọn họ quấn quýt lấy nhau, ngụp lặn trong cơn thuỷ triều của dục vọng.
Tốc độ của hắn dần dần tăng nhanh, vui thích cũng càng lúc càng lớn, dần dần tràn ngập cơ thể cô, tê dại khó diễn tả thành lời, cơ thể cô như muốn nổ tung, Diệp Tây Hi đầu óc bỗng nhiên trống rỗng, sau đó… Cô hôn mê bất tỉnh.
Hạ Phùng Tuyền trong nháy mắt cứng đờ ra hoá đá lần thứ n.
Đến khi định thần lại hắn vội vàng giúp Diệp Tây Hi mặc quần áo tử tế rồi choàng lên mình áo tắm, vọt ra ngoài cửa, gọi Hạ Hư Nguyên tới.
Hạ Hư Nguyên xem xét bầu không khí kiều diễm trong căn phòng lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, một bên tiêm cho Diệp Tây Hi đường glu-cô, một bên nín cười nói với Hạ Phùng Tuyền: “Chúc mừng ngươi, ngươi đã thành công khiến Tây Hi bất tỉnh nhân sự.”
Hạ Phùng Tuyền từ từ giải thích: “Lần này là người ta tự nguyện, không phải là lỗi của ta mà.”
Mộ Dung Phẩm ý vị thâm trường nhìn hắn: “Phùng Tuyền, vừa rồi chúng tôi rõ ràng nghe thấy Tây Hi la lên cứu mạng, đứng chối cãi nữa.”
A Khoan đồng tình lắc đầu thất vọng: “Phùng Tuyền, ngươi quá cầm thú rồi!”
Hạ Từ Viện cắn một miếng táo, răng rắc một tiếng: “So sánh với Mộ Dung Phẩm ngươi quả thực còn cặn bã hơn gấp trăm lần.”
Khổ đại cừu thâm: “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!”
Hạ Phùng Tuyền: “………………..”
/114
|