chuỗi ngày vui vẻ đã kết thúc, truyện bắt đầu lên đến cao trào, nghẹt thở nha! Bi kịch còn chưa dừng lại ở đó đâu…
Diệp Tây Hi quay đầu lại, quả thật nhìn thấy Hạ Phùng Tuyền chống tay vào cằm, yên lặng nhìn cô, ánh mắt hoàn toàn dịu dàng trìu mến.
Dịu dàng?
Diệp Tây Hi vội vàng dụi mắt như điên, dạo gần đây hình như thị lực của cô đang giảm xuống ngày càng trầm trọng rồi.
Hạ Phùng Tuyền lại đột nhiên vươn tay ra, vuốt nhè nhẹ khoé miệng cho cô: “Bỏng dính đầy khoé miệng rồi này.” Hắn nói.
Động tác của Hạ Phùng Tuyền cũng rất…ôn nhu.
Lẽ nào các giác quan của cô đều có vấn đề hết rồi à?
Diệp Tây Hi một lần nữa rời ánh mắt về phía màn ảnh lớn, nhưng tâm trí vẫn không thể rời khỏi hắn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vừa rồi nhìn hắn, tim cô bỗng đập nhanh thêm một nhịp .
Có cái gì đó không đúng, cái gì đó rất không đúng, cái gì đó cực kì không đúng a!
“Diệp Tây Hi, em có nhận thấy không, dạo gần đây chúng ta hình như không còn cãi nhau nhiều nữa.” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
Diệp Tây Hi bốc một vốc bỏng ngô cho đầy mồm, chẳng để ý lắm hỏi lại: “Là sao?”
“Bởi vì gần đây em tương đối ngoan ngoãn, sau nay tiếp tục phát huy nhé.” Hạ Phùng Tuyền khích lệ.
Diệp Tây Hi không phục: “Là bởi vì gần đây anh không bá đạo như trước thì có.”
“Vậy sao?” Hạ Phùng Tuyền khẽ cười một tiếng, không hề có ý cãi lại.
Diệp Tây Hi cố nhắc nhở bản thân phải chú ý vào màn hình trước mặt.
Ai ngờ đâu lúc này tình tiết phim đã phát triển lên đến cao trào, nam diễn viên chính và nữ diễn viên chính không kìm lòng được, đang ôm hôn nhau thắm thiết trên màn ảnh to vật vã.
Diệp Tây Hi thoáng đỏ mặt, cố tình đánh trống lảng: “Em muốn uống coca, anh đi lấy giùm em một lon đi.”
Hạ Phùng Tuyền đổi tay chống cằm, trong mắt tràn đầy ý cười: “Chúng ta đã làm nhiều chuyện so với hai người trong phim kia còn thân mật hơn nhiều ấy, em còn xấu hổ cái gì nữa?”
Diệp Tây Hi giả bộ như không nghe thấy, tựa vào ghế nằm, nhắm mắt lại: “Mỏi lưng quá a, thôi em nằm xuống một lát nha.”
Hạ Phùng Tuyền không nói thêm gì nữa, chỉ đưa tay đỡ lấy túi bỏng ngô trên tay cô mà thôi.
Trên màn hình, nữ diễn viên chính hỏi: “Tại sao anh lại thích em?”
Bên cạnh hắn, Diệp Tây Hi lúc này cũng nhẹ giọng hỏi: “Hạ Phùng Tuyền, anh đã từng nói… anh yêu thích em.”
“Ừ.” Hạ Phùng Tuyền gật đầu.
“Tại sao anh lại thích em?” Diệp Tây Hi mở mắt ra, xoay hẳn người lại nhìn hắn: “Em nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh rất chán ghét em cơ mà, lại còn mắng em ngu ngốc nữa.”
“Bởi vì ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã muốn bắt nạt em rồi a.” Hạ Phùng Tuyền thẳng thắn.
“Tại sao lại thế?” Diệp Tây Hi cau mày.
Hạ Phùng Tuyền chậm rãi nói: “Ai bảo mẹ em đã làm những chuyện xấu xa với anh làm chi.”
“Sau đó thì sao?” Diệp Tây Hi tiếp tục hỏi.
“Sau đó, vô tình nhìn thấy em trong tình trạng khoả thân, rồi em cũng nhìn lại của anh, như thế chẳng phải rất công bằng hay sao, cho nên anh đã nghĩ dứt khoát luôn, từ nay về sau ở chung với em là tốt rồi.” Hạ Phùng Tuyền nháy mắt mấy cái.
“Trời đất, chỉ vì thế thôi ư?” Diệp Tây Hi có chút mất mát.
“Trêu chọc em.” Hạ Phùng Tuyền lấy tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ xinh của cô, nhẹ nhàng nói: “Anh cũng không rõ vì cớ gì nhưng lúc nào anh đối với em cũng có cảm giác. Chẳng qua là, nhìn em đối với Du Giang Nam tốt như vậy, trong lòng… rất không thoải mái.”
Diệp Tây Hi quay đầu lại, quả thật nhìn thấy Hạ Phùng Tuyền chống tay vào cằm, yên lặng nhìn cô, ánh mắt hoàn toàn dịu dàng trìu mến.
Dịu dàng?
Diệp Tây Hi vội vàng dụi mắt như điên, dạo gần đây hình như thị lực của cô đang giảm xuống ngày càng trầm trọng rồi.
Hạ Phùng Tuyền lại đột nhiên vươn tay ra, vuốt nhè nhẹ khoé miệng cho cô: “Bỏng dính đầy khoé miệng rồi này.” Hắn nói.
Động tác của Hạ Phùng Tuyền cũng rất…ôn nhu.
Lẽ nào các giác quan của cô đều có vấn đề hết rồi à?
Diệp Tây Hi một lần nữa rời ánh mắt về phía màn ảnh lớn, nhưng tâm trí vẫn không thể rời khỏi hắn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vừa rồi nhìn hắn, tim cô bỗng đập nhanh thêm một nhịp .
Có cái gì đó không đúng, cái gì đó rất không đúng, cái gì đó cực kì không đúng a!
“Diệp Tây Hi, em có nhận thấy không, dạo gần đây chúng ta hình như không còn cãi nhau nhiều nữa.” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
Diệp Tây Hi bốc một vốc bỏng ngô cho đầy mồm, chẳng để ý lắm hỏi lại: “Là sao?”
“Bởi vì gần đây em tương đối ngoan ngoãn, sau nay tiếp tục phát huy nhé.” Hạ Phùng Tuyền khích lệ.
Diệp Tây Hi không phục: “Là bởi vì gần đây anh không bá đạo như trước thì có.”
“Vậy sao?” Hạ Phùng Tuyền khẽ cười một tiếng, không hề có ý cãi lại.
Diệp Tây Hi cố nhắc nhở bản thân phải chú ý vào màn hình trước mặt.
Ai ngờ đâu lúc này tình tiết phim đã phát triển lên đến cao trào, nam diễn viên chính và nữ diễn viên chính không kìm lòng được, đang ôm hôn nhau thắm thiết trên màn ảnh to vật vã.
Diệp Tây Hi thoáng đỏ mặt, cố tình đánh trống lảng: “Em muốn uống coca, anh đi lấy giùm em một lon đi.”
Hạ Phùng Tuyền đổi tay chống cằm, trong mắt tràn đầy ý cười: “Chúng ta đã làm nhiều chuyện so với hai người trong phim kia còn thân mật hơn nhiều ấy, em còn xấu hổ cái gì nữa?”
Diệp Tây Hi giả bộ như không nghe thấy, tựa vào ghế nằm, nhắm mắt lại: “Mỏi lưng quá a, thôi em nằm xuống một lát nha.”
Hạ Phùng Tuyền không nói thêm gì nữa, chỉ đưa tay đỡ lấy túi bỏng ngô trên tay cô mà thôi.
Trên màn hình, nữ diễn viên chính hỏi: “Tại sao anh lại thích em?”
Bên cạnh hắn, Diệp Tây Hi lúc này cũng nhẹ giọng hỏi: “Hạ Phùng Tuyền, anh đã từng nói… anh yêu thích em.”
“Ừ.” Hạ Phùng Tuyền gật đầu.
“Tại sao anh lại thích em?” Diệp Tây Hi mở mắt ra, xoay hẳn người lại nhìn hắn: “Em nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh rất chán ghét em cơ mà, lại còn mắng em ngu ngốc nữa.”
“Bởi vì ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã muốn bắt nạt em rồi a.” Hạ Phùng Tuyền thẳng thắn.
“Tại sao lại thế?” Diệp Tây Hi cau mày.
Hạ Phùng Tuyền chậm rãi nói: “Ai bảo mẹ em đã làm những chuyện xấu xa với anh làm chi.”
“Sau đó thì sao?” Diệp Tây Hi tiếp tục hỏi.
“Sau đó, vô tình nhìn thấy em trong tình trạng khoả thân, rồi em cũng nhìn lại của anh, như thế chẳng phải rất công bằng hay sao, cho nên anh đã nghĩ dứt khoát luôn, từ nay về sau ở chung với em là tốt rồi.” Hạ Phùng Tuyền nháy mắt mấy cái.
“Trời đất, chỉ vì thế thôi ư?” Diệp Tây Hi có chút mất mát.
“Trêu chọc em.” Hạ Phùng Tuyền lấy tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ xinh của cô, nhẹ nhàng nói: “Anh cũng không rõ vì cớ gì nhưng lúc nào anh đối với em cũng có cảm giác. Chẳng qua là, nhìn em đối với Du Giang Nam tốt như vậy, trong lòng… rất không thoải mái.”
/114
|