“Tốc độ nhanh thật.” Hạ Phùng Tuyền tấm tắc khen.
“Ngài đây quá khen rồi.” Diệp Tây Hi quẳng cái bát sạch trơn lại cho Hạ Phùng Tuyền.
Nhưng Hạ Phùng Tuyền cũng không có ý định rời đi, vẫn ngồi yên tại vị trí cũ bên cạnh giường của cô.
Diệp Tây Hi ho nhẹ một tiếng: “Em muốn đi ngủ.”
“Ý của em là, anh với em chúng ta cùng ngủ sao?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
Diệp Tây Hi khoé mắt giật giật một chút: “Em đâu phải nói là cái ý này được chưa.”
“Thế tại sao lại nói những câu dễ khiến người khác hiểu nhầm như vậy chứ?” Hạ Phùng Tuyền ai oán.
Diệp Tây Hi: “…”
Hạ Phùng Tuyền bỗng đứng dậy: “Anh đi tắm đây.”
Diệp Tây Hi giơ cả hai tay và một chân còn lại lên tán thành: “Đi thong thả, không tiễn.”
“Tại sao lại phải đưa tiễn chứ?” Hạ Phùng Tuyền liếc nhìn cô một cái: “Anh tắm ở chỗ này mà.”
Diệp Tây Hi: “@#¥%. ..”
Từ phòng tắm vọng lại một chuỗi âm thanh róc rách của nước chảy không ngừng.
Diệp Tây Hi ngó chăm chú lên trần nhà, trong lòng hỗn loạn, tùng bậy tùng bạ hết cả lên rồi.
Cô bây giờ, có khác nào con cua đã bị trói chặt tám cẳng hai càng, mặc sức cho người ta chém giết.
Hạ Phùng Tuyền sẽ bỏ qua cơ hội ngàn vàng này sao?
Nhưng mà bọn họ đã kịch liệt giằng co thương lượng như vậy rồi hắn tốt nhất là không nên ép cô vận động kịch liệt nữa đi.
Đang thấp thỏm, cửa phòng tắm đột nhiên bật mở.
Hạ Phùng Tuyền đi ra.
Hắn mặc bộ đồ ngủ bằng lanh màu đen, rộng rãi thoải mái, vẫn còn dính nước bám sát vào người hắn, lộ rõ bao nhiêu cơ bắp săn chắc ở ngực và hai bắp tay của hắn.
Diệp Tây Hi co người lại: “Anh định làm gì?”
Hạ Phùng Tuyền không nói lời nào, trực tiếp hướng chỗ cô mà đi thẳng tới.
Diệp Tây Hi trong lòng tuyệt vọng tràn trề, quyết định không phản kháng vô ích thêm nữa, giang hai tay ra nói: “Anh đoạt được thân thể em nhưng sẽ không đoạt được tâm em đâu.”
Trong phòng đầu tiên là một sự im lặng đáng sợ kéo dài, một lúc lâu sau, giọng nói bình thản của Hạ Phùng Tuyền mới vang lên: “Diệp Tây Hi, anh chỉ nghĩ là ngủ trên cái giường lớn này thôi mà.”
Diệp Tây Hi mở mắt, phát hiện Hạ Phùng Tuyền đã nằm xuống bên cạnh cô tự lúc nào rồi, nhìn cô, trong mắt ánh lên ý cười vui vẻ.
Bị chơi xỏ.
Nhưng chỉ cần không bị ăn là tốt lắm rồi.
Diệp Tây Hi an tâm, do dự hỏi: “Anh ngủ ở đây làm cái quái gì hả?”
“Anh thích thế.” Hạ Phùng Tuyền đưa tay ra kéo bả vai cô xuống, làm cho cô nằm trong ngực hắn mà ngủ.
Lo lắng bệnh khùng điên của hắn tái phát, Diệp Tây Hi không dám phản kháng.
Diệp Tây Hi mặt dán vào lồng ngực của hắn, bị một vật cưng cứng cọ cọ vào mặt vô cùng khó chịu, nhìn kỹ lại thì phát hiện hoá ra đó là một sợi dây chuyền trang trí một chiếc răng nanh. (cả nhà nhớ sợi dây chuyền trong chap 4 chứ )
Diệp Tây Hi tò mò: “Những cái răng này là của ai vậy? Tại sao anh lúc nào cũng đeo nó trên người vậy?”
“Đây là những cái răng của anh khi còn bé lần đầu thay răng đó.”
“Kinh thật anh còn giữ lại làm kỉ niệm cơ á, em thay răng chỉ có ném đi thôi.”
“Những cái răng này là một lời nhắc nhở.” Hạ Phùng Tuyền đều đều giải thích: “Nó là bị một người đánh gãy mà rụng xuống.”
Diệp Tây Hi cười đến cơ mặt co thịt rút gân, miệng không ngậm lại được: “Anh mà cũng có lúc bị người khác bắt nạt ư? Ha ha ha ha ha hmm.”
Hạ Phùng Tuyền lạnh lùng trừng mắt nhìn cô đe doạ một cái, Diệp Tây Hi thức thời chớ có dám cười thêm tiếng nào nữa.
Cười thì nhịn được nhưng không thể nhịn được lòng hiếu kỳ, Diệp Tây Hi háo hức hỏi: “Vậy sau đó anh làm thế nào để trả thù được người đó ?”
“Anh không thể trả thù.” Hạ Phùng Tuyền đáp: “Bà ấy là trưởng bối của anh.”
“Nhưng anh nhất định không chịu đầu hàng ở đó đúng không?” Diệp Tây Hi dò xét hỏi.
Hạ Phùng Tuyền gật đầu: “Không sai, anh đã thề sau này nhất định sẽ bẻ gãy hàm răng của con bà ấy, từng cái từng cái một mới thôi.”
“Thế là anh bẻ hết cả hàm thật không?” Diệp Tây Hi hỏi.
Hạ Phùng Tuyền nhìn cô một cái: “Không.”
“Sao lại thế?”
“Bởi vì bà ấy sinh ra lại là một bé gái.”
“Thì ra anh cũng hiểu chuyện, biết thương hoa tiếc ngọc như thế cơ đấy?!” Diệp Tây Hi phút chốc đã nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa.
“Ngài đây quá khen rồi.” Diệp Tây Hi quẳng cái bát sạch trơn lại cho Hạ Phùng Tuyền.
Nhưng Hạ Phùng Tuyền cũng không có ý định rời đi, vẫn ngồi yên tại vị trí cũ bên cạnh giường của cô.
Diệp Tây Hi ho nhẹ một tiếng: “Em muốn đi ngủ.”
“Ý của em là, anh với em chúng ta cùng ngủ sao?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
Diệp Tây Hi khoé mắt giật giật một chút: “Em đâu phải nói là cái ý này được chưa.”
“Thế tại sao lại nói những câu dễ khiến người khác hiểu nhầm như vậy chứ?” Hạ Phùng Tuyền ai oán.
Diệp Tây Hi: “…”
Hạ Phùng Tuyền bỗng đứng dậy: “Anh đi tắm đây.”
Diệp Tây Hi giơ cả hai tay và một chân còn lại lên tán thành: “Đi thong thả, không tiễn.”
“Tại sao lại phải đưa tiễn chứ?” Hạ Phùng Tuyền liếc nhìn cô một cái: “Anh tắm ở chỗ này mà.”
Diệp Tây Hi: “@#¥%. ..”
Từ phòng tắm vọng lại một chuỗi âm thanh róc rách của nước chảy không ngừng.
Diệp Tây Hi ngó chăm chú lên trần nhà, trong lòng hỗn loạn, tùng bậy tùng bạ hết cả lên rồi.
Cô bây giờ, có khác nào con cua đã bị trói chặt tám cẳng hai càng, mặc sức cho người ta chém giết.
Hạ Phùng Tuyền sẽ bỏ qua cơ hội ngàn vàng này sao?
Nhưng mà bọn họ đã kịch liệt giằng co thương lượng như vậy rồi hắn tốt nhất là không nên ép cô vận động kịch liệt nữa đi.
Đang thấp thỏm, cửa phòng tắm đột nhiên bật mở.
Hạ Phùng Tuyền đi ra.
Hắn mặc bộ đồ ngủ bằng lanh màu đen, rộng rãi thoải mái, vẫn còn dính nước bám sát vào người hắn, lộ rõ bao nhiêu cơ bắp săn chắc ở ngực và hai bắp tay của hắn.
Diệp Tây Hi co người lại: “Anh định làm gì?”
Hạ Phùng Tuyền không nói lời nào, trực tiếp hướng chỗ cô mà đi thẳng tới.
Diệp Tây Hi trong lòng tuyệt vọng tràn trề, quyết định không phản kháng vô ích thêm nữa, giang hai tay ra nói: “Anh đoạt được thân thể em nhưng sẽ không đoạt được tâm em đâu.”
Trong phòng đầu tiên là một sự im lặng đáng sợ kéo dài, một lúc lâu sau, giọng nói bình thản của Hạ Phùng Tuyền mới vang lên: “Diệp Tây Hi, anh chỉ nghĩ là ngủ trên cái giường lớn này thôi mà.”
Diệp Tây Hi mở mắt, phát hiện Hạ Phùng Tuyền đã nằm xuống bên cạnh cô tự lúc nào rồi, nhìn cô, trong mắt ánh lên ý cười vui vẻ.
Bị chơi xỏ.
Nhưng chỉ cần không bị ăn là tốt lắm rồi.
Diệp Tây Hi an tâm, do dự hỏi: “Anh ngủ ở đây làm cái quái gì hả?”
“Anh thích thế.” Hạ Phùng Tuyền đưa tay ra kéo bả vai cô xuống, làm cho cô nằm trong ngực hắn mà ngủ.
Lo lắng bệnh khùng điên của hắn tái phát, Diệp Tây Hi không dám phản kháng.
Diệp Tây Hi mặt dán vào lồng ngực của hắn, bị một vật cưng cứng cọ cọ vào mặt vô cùng khó chịu, nhìn kỹ lại thì phát hiện hoá ra đó là một sợi dây chuyền trang trí một chiếc răng nanh. (cả nhà nhớ sợi dây chuyền trong chap 4 chứ )
Diệp Tây Hi tò mò: “Những cái răng này là của ai vậy? Tại sao anh lúc nào cũng đeo nó trên người vậy?”
“Đây là những cái răng của anh khi còn bé lần đầu thay răng đó.”
“Kinh thật anh còn giữ lại làm kỉ niệm cơ á, em thay răng chỉ có ném đi thôi.”
“Những cái răng này là một lời nhắc nhở.” Hạ Phùng Tuyền đều đều giải thích: “Nó là bị một người đánh gãy mà rụng xuống.”
Diệp Tây Hi cười đến cơ mặt co thịt rút gân, miệng không ngậm lại được: “Anh mà cũng có lúc bị người khác bắt nạt ư? Ha ha ha ha ha hmm.”
Hạ Phùng Tuyền lạnh lùng trừng mắt nhìn cô đe doạ một cái, Diệp Tây Hi thức thời chớ có dám cười thêm tiếng nào nữa.
Cười thì nhịn được nhưng không thể nhịn được lòng hiếu kỳ, Diệp Tây Hi háo hức hỏi: “Vậy sau đó anh làm thế nào để trả thù được người đó ?”
“Anh không thể trả thù.” Hạ Phùng Tuyền đáp: “Bà ấy là trưởng bối của anh.”
“Nhưng anh nhất định không chịu đầu hàng ở đó đúng không?” Diệp Tây Hi dò xét hỏi.
Hạ Phùng Tuyền gật đầu: “Không sai, anh đã thề sau này nhất định sẽ bẻ gãy hàm răng của con bà ấy, từng cái từng cái một mới thôi.”
“Thế là anh bẻ hết cả hàm thật không?” Diệp Tây Hi hỏi.
Hạ Phùng Tuyền nhìn cô một cái: “Không.”
“Sao lại thế?”
“Bởi vì bà ấy sinh ra lại là một bé gái.”
“Thì ra anh cũng hiểu chuyện, biết thương hoa tiếc ngọc như thế cơ đấy?!” Diệp Tây Hi phút chốc đã nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa.
/114
|