Diệp cha cũng nhìn con gái, nghiêm túc hỏi: “Tây Hi, có phải con đã thích người khác rồi không?”
Diệp Tây Hi ngây ra một lúc, trong đầu bỗng hiện lên một hình ảnh người con trai bóng áo trắng phiêu dật, nhưng rất nhanh, hình ảnh đó chợt biến mất không còn thấy gì nữa.
Cô lắc đầu: “Không có, việc này chẳng liên quan đến người nào khác đâu cha à.”
“Vậy thì tại sao con lại kiên trì muốn rời đi như thế?” Diệp cha không tài nào hiểu nổi con gái mình.
“Bởi vì Hạ Phùng Tuyền a, hắn rất là quá phận, cả ngày chỉ biết mắng con là ngu ngốc, không có chuyện gì cũng dùng vũ lực để đàn áp kháng chiến quyền đấm cước đá, còn nữa, đặc biệt không tôn trọng động vật, thường xuyên và liên tục trừng mắt uy hiếp chú chó nhỏ của con, luôn miệng quát tháo. Hắn có còn nhớ ra mình cũng thuộc bộ chó không vậy!” Diệp Tây Hi nghiến răng nghiến lợi hăng hái kể tội Hạ Phùng Tuyền thế nọ thế kia.
“Nó dám quyền đấm cước đá con á?” Diệp cha không thể tin được ngạc nhiên hỏi lại.
“Cái này… hơi khoa trương một chút, nhưng mà cũng chẳng kém là bao đâu cha ạ.” Diệp Tây Hi ấp úng trả lời.
Trước ngực cô, trên lưng cô vẫn còn dấu hôn đỏ nhìn qua chẳng phải rất giống dấu vết bị đấm bị đá sao?
“Cha,” Diệp Tây Hi cầu khẩn: “Con bây giờ cũng không được đi học, cả ngày chỉ ở chỗ này đợi chuyện gì sẽ xảy ra đây? Hay là cha đưa con đến viện nghiên cứu với cha đi, đến đó nghiên cứu học tập tương lai có thể kế thừa công trình của ba, được không ạ? Chẳng phải cha cũng không muốn con trở thành loại kí sinh trùng chỉ biết ăn bám người khác còn gì?”
“Điều này…” Diệp cha đã bắt đầu dao động.
Diệp Tây Hi tiếp tục thuyết phục: “Cha, cha đồng ý đi. Sở nghiên cứu địa chỉ bí mật, thế lực của Du Tử Vĩ không thể nào xa đến như vậy, cho nên, con đến đó cũng an toàn giống như ở đây mà. Hơn nữa, khoảng cách làm nảy sinh tình cảm, để con và Hạ Phùng Tuyền tách nhau ra một lần, nói không chừng, con đối với hắn ta có thể sẽ cảm thấy thuận mắt hơn một chút đó.”
Diệp Tây Hi nói xem chừng có vẻ rất quả quyết, nhưng mà thật ra thì tỷ lệ bọn họ nhìn nhau thuận mắt xấp xỉ bằng không.
Diệp cha suy tư ngẫm nghĩ một lúc lâu, cảm thấy lời con gái nói cũng có lý một chút, liền gật đầu đáp ứng: “Được rồi.”
Diệp Tây Hi sung sướng nhảy cẫng lên.
“Nhưng mà,” Diệp cha cũng dặn dò: “Con nhất định phải giải thích rõ ràng với Phùng Tuyền đó, đừng để cho nó hiểu lầm.”
“Con biết rồi, con biết rồi!” Diệp Tây Hi trả lời như một cái máy.
Thức ăn đã chuẩn bị xong xuôi, tất cả mọi người yên vị trước bàn ăn, bắt đầu dùng bữa.
Diệp Tây Hi cảm thấy rất kì quái, Khổ đại cừu thâm hôm nay đặc biệt bám dính lấy cô, cứ núp dưới chân cô suốt.
“Quái, con chó này sao thế nhỉ? Chẳng lẽ ốm rồi? Làm sao mà cứ run như cầy sấy thế?” Diệp Tây Hi nghi ngờ hỏi.
A Khoan, Hạ từ Viện, Hạ Hư Nguyên cười rất mờ ám không rõ có ý gì, trăm miệng một lời: “Ai mà biết được?”
Rõ ràng là do bộ ba kì dị này làm hại, lại còn giả bộ vô tội.
Khổ đại cừu thâm tức giận đến thiếu chút nữa thì hộc máu.
Bây giờ nhìn lại, trong phòng này người duy nhất bình thường, may ra chỉ có cô nàng chanh chua này thôi.
So sánh với ba người tệ hại kia, Diệp Tây Hi xem ra còn tốt chán.
Khổ đại cừu thâm quyết định từ đó chui rúc dưới chân Diệp Tây Hi.
Mà hôm nay, Diệp Tây Hi cũng một tấc không chịu rời cha mình lấy một giây phút nào, bám dính lấy ông, lẩn tránh Hạ Phùng Tuyền.
Mãi cho đến tối mịt khi đã ăn xong bữa cơm, cha cô cùng với Hạ bá bá vào thư phòng nói chuyện thì cô mới bất đắc dĩ rời ra, ngồi một mình bên hồ bơi.
Khí trời đã dần trở nên se lạnh, Diệp Tây Hi đem chân ngâm vào trong nước, nhất thời cảm thấy vui vẻ nhẹ nhàng, tâm trạng tự nhiên tốt lên nhiều.
Nhưng loại vui vẻ này của cô không được duy trì bao lâu— mặt nước trước mặt cô bỗng in bóng Hạ Phùng Tuyền.
Diệp Tây Hi trong lòng lộp bộp kêu vài tiếng, vội vã luống cuống dừng vầy nước, xoay người giả bộ không có chuyện gì: “Hey, anh đến rồi hả.”
“Làm sao, không muốn gặp lại anh sao?” Hạ Phùng Tuyền dương dương tự đắc hỏi.
Diệp Tây Hi ngây ra một lúc, trong đầu bỗng hiện lên một hình ảnh người con trai bóng áo trắng phiêu dật, nhưng rất nhanh, hình ảnh đó chợt biến mất không còn thấy gì nữa.
Cô lắc đầu: “Không có, việc này chẳng liên quan đến người nào khác đâu cha à.”
“Vậy thì tại sao con lại kiên trì muốn rời đi như thế?” Diệp cha không tài nào hiểu nổi con gái mình.
“Bởi vì Hạ Phùng Tuyền a, hắn rất là quá phận, cả ngày chỉ biết mắng con là ngu ngốc, không có chuyện gì cũng dùng vũ lực để đàn áp kháng chiến quyền đấm cước đá, còn nữa, đặc biệt không tôn trọng động vật, thường xuyên và liên tục trừng mắt uy hiếp chú chó nhỏ của con, luôn miệng quát tháo. Hắn có còn nhớ ra mình cũng thuộc bộ chó không vậy!” Diệp Tây Hi nghiến răng nghiến lợi hăng hái kể tội Hạ Phùng Tuyền thế nọ thế kia.
“Nó dám quyền đấm cước đá con á?” Diệp cha không thể tin được ngạc nhiên hỏi lại.
“Cái này… hơi khoa trương một chút, nhưng mà cũng chẳng kém là bao đâu cha ạ.” Diệp Tây Hi ấp úng trả lời.
Trước ngực cô, trên lưng cô vẫn còn dấu hôn đỏ nhìn qua chẳng phải rất giống dấu vết bị đấm bị đá sao?
“Cha,” Diệp Tây Hi cầu khẩn: “Con bây giờ cũng không được đi học, cả ngày chỉ ở chỗ này đợi chuyện gì sẽ xảy ra đây? Hay là cha đưa con đến viện nghiên cứu với cha đi, đến đó nghiên cứu học tập tương lai có thể kế thừa công trình của ba, được không ạ? Chẳng phải cha cũng không muốn con trở thành loại kí sinh trùng chỉ biết ăn bám người khác còn gì?”
“Điều này…” Diệp cha đã bắt đầu dao động.
Diệp Tây Hi tiếp tục thuyết phục: “Cha, cha đồng ý đi. Sở nghiên cứu địa chỉ bí mật, thế lực của Du Tử Vĩ không thể nào xa đến như vậy, cho nên, con đến đó cũng an toàn giống như ở đây mà. Hơn nữa, khoảng cách làm nảy sinh tình cảm, để con và Hạ Phùng Tuyền tách nhau ra một lần, nói không chừng, con đối với hắn ta có thể sẽ cảm thấy thuận mắt hơn một chút đó.”
Diệp Tây Hi nói xem chừng có vẻ rất quả quyết, nhưng mà thật ra thì tỷ lệ bọn họ nhìn nhau thuận mắt xấp xỉ bằng không.
Diệp cha suy tư ngẫm nghĩ một lúc lâu, cảm thấy lời con gái nói cũng có lý một chút, liền gật đầu đáp ứng: “Được rồi.”
Diệp Tây Hi sung sướng nhảy cẫng lên.
“Nhưng mà,” Diệp cha cũng dặn dò: “Con nhất định phải giải thích rõ ràng với Phùng Tuyền đó, đừng để cho nó hiểu lầm.”
“Con biết rồi, con biết rồi!” Diệp Tây Hi trả lời như một cái máy.
Thức ăn đã chuẩn bị xong xuôi, tất cả mọi người yên vị trước bàn ăn, bắt đầu dùng bữa.
Diệp Tây Hi cảm thấy rất kì quái, Khổ đại cừu thâm hôm nay đặc biệt bám dính lấy cô, cứ núp dưới chân cô suốt.
“Quái, con chó này sao thế nhỉ? Chẳng lẽ ốm rồi? Làm sao mà cứ run như cầy sấy thế?” Diệp Tây Hi nghi ngờ hỏi.
A Khoan, Hạ từ Viện, Hạ Hư Nguyên cười rất mờ ám không rõ có ý gì, trăm miệng một lời: “Ai mà biết được?”
Rõ ràng là do bộ ba kì dị này làm hại, lại còn giả bộ vô tội.
Khổ đại cừu thâm tức giận đến thiếu chút nữa thì hộc máu.
Bây giờ nhìn lại, trong phòng này người duy nhất bình thường, may ra chỉ có cô nàng chanh chua này thôi.
So sánh với ba người tệ hại kia, Diệp Tây Hi xem ra còn tốt chán.
Khổ đại cừu thâm quyết định từ đó chui rúc dưới chân Diệp Tây Hi.
Mà hôm nay, Diệp Tây Hi cũng một tấc không chịu rời cha mình lấy một giây phút nào, bám dính lấy ông, lẩn tránh Hạ Phùng Tuyền.
Mãi cho đến tối mịt khi đã ăn xong bữa cơm, cha cô cùng với Hạ bá bá vào thư phòng nói chuyện thì cô mới bất đắc dĩ rời ra, ngồi một mình bên hồ bơi.
Khí trời đã dần trở nên se lạnh, Diệp Tây Hi đem chân ngâm vào trong nước, nhất thời cảm thấy vui vẻ nhẹ nhàng, tâm trạng tự nhiên tốt lên nhiều.
Nhưng loại vui vẻ này của cô không được duy trì bao lâu— mặt nước trước mặt cô bỗng in bóng Hạ Phùng Tuyền.
Diệp Tây Hi trong lòng lộp bộp kêu vài tiếng, vội vã luống cuống dừng vầy nước, xoay người giả bộ không có chuyện gì: “Hey, anh đến rồi hả.”
“Làm sao, không muốn gặp lại anh sao?” Hạ Phùng Tuyền dương dương tự đắc hỏi.
/114
|