Trên lưng Diệp Tây Hi mồ hôi đầm đìa chảy như mưa, cô ngồi chồm hỗm bất động nguyên một chỗ, không dám quay đầu lại.
Nhưng mà…
“Em cho là không quay đầu lại thì sẽ không có chuyện gì xảy ra hả?” Giọng nói lạnh lùng của Hạ Phùng Tuyền lại lần nữa vang lên.
Tiếp theo, cô giống như con đà điểu vùi đầu vào cát nóng không dám ngẩng đầu lên.
Khổ Đại Cừu Thâm nhìn Hạ Phùng Tuyền với ánh mắt vô cùng sùng bái, rồi sau đó chớp thời cơ cướp lấy túi chân giò trong tay Diệp Tây Hi chạy mất hút luôn.
“Anh còn tưởng rằng em có chết cũng không chịu ra ngoài chứ.” Hạ Phùng Tuyền xoay người cô lại, híp mắt nhìn cô.
Diệp Tây Hi lúc này chẳng còn tý sức lực nào mà giãy dụa nữa, chậm rãi nói: “Chỉ cần để tôi ăn thì anh muốn như thế nào cũng được hết á.” (36h k ăn đói mờ mắt rồi )
Hạ Phùng Tuyền vuốt ve khuôn mặt của cô, mắt loé sáng kì dị: “Đây là chính miệng em nói đấy nhé!”
“Buông ra mau!” Diệp Tây Hi hét chói tai.
Tên khốn này lại dùng vải trói chặt hai tay cô nữa rồi!
“Thì chính em nói muốn thế nào cũng được còn gì.” Hạ Phùng Tuyền không chút đau lòng nói.
“Tôi hối hận rồi!” Diệp Tây Hi rất mạnh miệng nói.
Hạ Phùng Tuyền bưng tới trước mặt Diệp Tây Hi món khoái khẩu của cô- một đĩa thịt bò xào, xoay tới xoay lui mấy vòng liền, mùi thơm phưng phức ngào ngạt kia làm cho dạ dày của cô như tan chảy ra.
Diệp Tây Hi đang cố gắng nuốt nước miếng thì lại nghe Hạ Phùng Tuyền chậm rãi tiếp tục nói: “Em đã hối hận rồi thì anh chỉ còn cách đem đổ cái này đi thôi.”
Thật là quá tàn nhẫn!
Diệp Tây Hi thực sự muốn khóc lắm rồi: “Không nên a!”
Hạ Phùng Tuyền nhếch mép cười hả hê: “Em muốn ăn cái này chứ?”
Diệp Tây Hi gật đầu như băm tỏi.
“Muốn ăn rất đơn giản.” Hạ Phùng Tuyền thản nhiên cười và nói: “Em biết anh muốn cái gì chứ?”
Diệp Tây Hi mặt mũi méo xẹo, trong lòng đang không ngừng đấu tranh nội tâm gay gắt.
Cô dĩ nhiên là biết con sói háo sắc Hạ Phùng Tuyền này muốn cái gì, nhưng mà… vứt bỏ lòng tự trọng của mình qua một bên đáp ứng hắn hay là kiên trì bất khuất cự tuyệt hắn, đó là một vấn đề rất lớn.
“Nếu như vậy là làm khó em thì thôi anh cũng không ép em làm chi.” Hạ Phùng Tuyền xoay người hô: “Khổ Đại Cừu Thâm, chúng ta đi ăn khuya nào!”
Khổ Đại Cừu Thâm vừa nghe thấy thế hai tai đã vểnh lên, thè thè cái lưỡi, chạy như bay tới.
Diệp Tây Hi vừa cuống vừa tức, rốt cục bật thốt lên: “Tôi đồng ý!” (tiêu chị rùi)
“Đồng ý cái gì?” Hạ Phùng Tuyền nhìn như xoáy sâu vào cô.
“Thì đồng ý…ngủ cùng anh.”
Thật sự không ngờ tới chỉ vì một đĩa thịt bò mà cô phải bán đứng sự trong sạch của mình. =”=
Diệp Tây Hi nước mắt giàn dụa.
“Rất tốt.” Hạ Phùng Tuyền nhàn nhạt cười một tiếng: “Khổ Đại Cừu Thâm, trở về chỗ của mày đi.”
Khổ Đại Cừu Thâm cụp cái đuôi xuống, chán nản vô cùng tận cun cút chạy đi.
Hạ Phùng Tuyền cầm lấy một cái thìa nhỏ, từng thìa từng thìa đút cho cô ăn.
Diệp Tây Hi đói đến mềm người, không để ý hình tượng của bản thân nữa, ngấu nghiến nhai nhai nuốt nuốt như hổ đói, hận không thể nuốt luôn cái thìa kia vào ấy chứ.
Rất nhanh, cái đĩa thịt bò to đại tướng kia đã bị tiêu diệt sạch sẽ, Diệp Tây Hi thoải mái tựa vào ghế nghỉ ngơi, cảm thấy thế giới đẹp tươi vô cùng!
Ai ngờ, đúng lúc này tên đại ma vương lại mở miệng nói: “Em đã ăn no rồi, giờ thì đến lượt anh ăn khuya rồi chứ.”
“Ăn cái gì?” Diệp Tây Hi giả ngu.
Hạ Phùng Tuyền cầm lấy khăn ăn lau miệng giúp cô, nhẹ giọng nói: “Em hiểu mà.”
“Được rồi.” Diệp Tây Hi cố ý thở dài, nói: “Vậy trước tiên anh có thể cởi trói cho tôi được không?”
Hạ Phùng Tuyền thẳng thừng gạt phắt đi: “Luộc cua luộc ghẹ, nhất định phải trói chân tay thật chắc cứ như thế mà quăng vào nồi mới có thể hưởng thụ đầy đủ mỹ vị của nó a!”
“Nhưng mà tôi đâu có phải là cua ghẹ đâu cơ chứ!” Diệp Tây Hi kháng nghị.
“Cũng giống nhau thôi. Chỉ cần chân tay em được tự do hoạt động thì đương nhiên sẽ không cam lòng bị anh ăn hết.” Hạ Phùng Tuyền bỗng nhiên giữ lấy tay cô khuân lên vai: “Cho nên, em đành chấp nhận số mệnh đã an bài đi.”
Dứt lời, hắn ôm con mồi chạy lên lầu.
Nhưng mà…
“Em cho là không quay đầu lại thì sẽ không có chuyện gì xảy ra hả?” Giọng nói lạnh lùng của Hạ Phùng Tuyền lại lần nữa vang lên.
Tiếp theo, cô giống như con đà điểu vùi đầu vào cát nóng không dám ngẩng đầu lên.
Khổ Đại Cừu Thâm nhìn Hạ Phùng Tuyền với ánh mắt vô cùng sùng bái, rồi sau đó chớp thời cơ cướp lấy túi chân giò trong tay Diệp Tây Hi chạy mất hút luôn.
“Anh còn tưởng rằng em có chết cũng không chịu ra ngoài chứ.” Hạ Phùng Tuyền xoay người cô lại, híp mắt nhìn cô.
Diệp Tây Hi lúc này chẳng còn tý sức lực nào mà giãy dụa nữa, chậm rãi nói: “Chỉ cần để tôi ăn thì anh muốn như thế nào cũng được hết á.” (36h k ăn đói mờ mắt rồi )
Hạ Phùng Tuyền vuốt ve khuôn mặt của cô, mắt loé sáng kì dị: “Đây là chính miệng em nói đấy nhé!”
“Buông ra mau!” Diệp Tây Hi hét chói tai.
Tên khốn này lại dùng vải trói chặt hai tay cô nữa rồi!
“Thì chính em nói muốn thế nào cũng được còn gì.” Hạ Phùng Tuyền không chút đau lòng nói.
“Tôi hối hận rồi!” Diệp Tây Hi rất mạnh miệng nói.
Hạ Phùng Tuyền bưng tới trước mặt Diệp Tây Hi món khoái khẩu của cô- một đĩa thịt bò xào, xoay tới xoay lui mấy vòng liền, mùi thơm phưng phức ngào ngạt kia làm cho dạ dày của cô như tan chảy ra.
Diệp Tây Hi đang cố gắng nuốt nước miếng thì lại nghe Hạ Phùng Tuyền chậm rãi tiếp tục nói: “Em đã hối hận rồi thì anh chỉ còn cách đem đổ cái này đi thôi.”
Thật là quá tàn nhẫn!
Diệp Tây Hi thực sự muốn khóc lắm rồi: “Không nên a!”
Hạ Phùng Tuyền nhếch mép cười hả hê: “Em muốn ăn cái này chứ?”
Diệp Tây Hi gật đầu như băm tỏi.
“Muốn ăn rất đơn giản.” Hạ Phùng Tuyền thản nhiên cười và nói: “Em biết anh muốn cái gì chứ?”
Diệp Tây Hi mặt mũi méo xẹo, trong lòng đang không ngừng đấu tranh nội tâm gay gắt.
Cô dĩ nhiên là biết con sói háo sắc Hạ Phùng Tuyền này muốn cái gì, nhưng mà… vứt bỏ lòng tự trọng của mình qua một bên đáp ứng hắn hay là kiên trì bất khuất cự tuyệt hắn, đó là một vấn đề rất lớn.
“Nếu như vậy là làm khó em thì thôi anh cũng không ép em làm chi.” Hạ Phùng Tuyền xoay người hô: “Khổ Đại Cừu Thâm, chúng ta đi ăn khuya nào!”
Khổ Đại Cừu Thâm vừa nghe thấy thế hai tai đã vểnh lên, thè thè cái lưỡi, chạy như bay tới.
Diệp Tây Hi vừa cuống vừa tức, rốt cục bật thốt lên: “Tôi đồng ý!” (tiêu chị rùi)
“Đồng ý cái gì?” Hạ Phùng Tuyền nhìn như xoáy sâu vào cô.
“Thì đồng ý…ngủ cùng anh.”
Thật sự không ngờ tới chỉ vì một đĩa thịt bò mà cô phải bán đứng sự trong sạch của mình. =”=
Diệp Tây Hi nước mắt giàn dụa.
“Rất tốt.” Hạ Phùng Tuyền nhàn nhạt cười một tiếng: “Khổ Đại Cừu Thâm, trở về chỗ của mày đi.”
Khổ Đại Cừu Thâm cụp cái đuôi xuống, chán nản vô cùng tận cun cút chạy đi.
Hạ Phùng Tuyền cầm lấy một cái thìa nhỏ, từng thìa từng thìa đút cho cô ăn.
Diệp Tây Hi đói đến mềm người, không để ý hình tượng của bản thân nữa, ngấu nghiến nhai nhai nuốt nuốt như hổ đói, hận không thể nuốt luôn cái thìa kia vào ấy chứ.
Rất nhanh, cái đĩa thịt bò to đại tướng kia đã bị tiêu diệt sạch sẽ, Diệp Tây Hi thoải mái tựa vào ghế nghỉ ngơi, cảm thấy thế giới đẹp tươi vô cùng!
Ai ngờ, đúng lúc này tên đại ma vương lại mở miệng nói: “Em đã ăn no rồi, giờ thì đến lượt anh ăn khuya rồi chứ.”
“Ăn cái gì?” Diệp Tây Hi giả ngu.
Hạ Phùng Tuyền cầm lấy khăn ăn lau miệng giúp cô, nhẹ giọng nói: “Em hiểu mà.”
“Được rồi.” Diệp Tây Hi cố ý thở dài, nói: “Vậy trước tiên anh có thể cởi trói cho tôi được không?”
Hạ Phùng Tuyền thẳng thừng gạt phắt đi: “Luộc cua luộc ghẹ, nhất định phải trói chân tay thật chắc cứ như thế mà quăng vào nồi mới có thể hưởng thụ đầy đủ mỹ vị của nó a!”
“Nhưng mà tôi đâu có phải là cua ghẹ đâu cơ chứ!” Diệp Tây Hi kháng nghị.
“Cũng giống nhau thôi. Chỉ cần chân tay em được tự do hoạt động thì đương nhiên sẽ không cam lòng bị anh ăn hết.” Hạ Phùng Tuyền bỗng nhiên giữ lấy tay cô khuân lên vai: “Cho nên, em đành chấp nhận số mệnh đã an bài đi.”
Dứt lời, hắn ôm con mồi chạy lên lầu.
/114
|