Diệp Tây Hi đột nhiên quay phắt người lại, khuôn mặt của cô còn chưa lau khô, từng hạt nước nho nhỏ trong suốt khẽ chạy trên làn da trắng bóc của cô khiến gương mặt cô càng trở nên lấp lánh dưới ánh đèn.
Bọt nước từ từ chảy xuống đôi mắt sáng trong, hàng lông mày thanh tú, đôi môi chúm chím đỏ hồng, cuối cùng chảy xuống cái cằm nhỏ xinh của cô rồi tụ lại thành một hạt nước lớn tí tách rơi xuống nền nhà.
Diệp Tây Hi nhìn hắn một hồi lâu, nhẹ giọng đáp:
“Em nói rằng, ở nơi này, em sống rất hạnh phúc.”
Hạ Phùng Tuyền nghe cô nói vậy, dần dần mềm lòng, ánh mắt dịu dàng đi rất nhiều: “Thật à?”
“Đương nhiên là...” Diệp Tây Hi vuốt ve khuôn mặt của hắn, ngừng một lát mới nói tiếp: “Giả!”
Sắc mặt Hạ Phùng Tuyền lúc này biến đổi còn nhanh hơn cả đèn tín hiệu giao thông, giọng nói cũng tràn đầy nguy hiểm: “Diệp Tây Hi!”
“Được rồi, được rồi, em chỉ đùa thôi mà.” Diệp Tây Hi cong ngón tay, búng nhẹ lên trán hắn một cái, hừ hừ hừ, đầu của tên này thiệt đúng là cứng quá đi mất.
Hạ Phùng Tuyền nắm lấy bàn tay cô, đôi mắt đen nhánh giống như đá thạch anh lộ ra cái nhìn sâu xa, thâm trầm:
“Ở bên cạnh anh, có khi nào em cảm thấy hối hận vì quyết định đó không?”
Diệp Tây Hi nhìn Hạ Phùng Tuyền, bỗng nhiên duỗi tay ra vòng qua cổ hắn, tay còn lại nâng cằm hắn lên, chủ động hôn hắn.
Một cái hôn thật sâu, một nụ hôn mà từ trước tới nay chưa bao giờ cô lại dùng hết sức lực như muốn hút hết không khí của hắn vậy. Đôi môi cô càng ngày càng đỏ giống cánh hoa hồng, đôi tay cũng rất linh hoạt vuốt ve từng thớ thịt cơ bắp cuồn cuộn của hắn. Cái lưỡi khéo léo linh hoạt không ngừng dây dưa quấn lấy hắn.
Cô muốn dùng hành động để chứng minh cho hắn thấy.
Hạ Phùng Tuyền sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó, ánh mắt hoàn toàn trở nên mềm mại.
Hắn bắt đầu đáp lại cô.
Hai người ôm lấy nhau, hơi thở bọn họ như đan xen hòa quyện làm một, da thịt bọn họ vận động uyển chuyển cùng một nhịp điệu, nhè nhẹ vuốt ve lẫn nhau.
Nhiệt độ trong phòng tắm nóng đến mức thiêu đốt con người ta.
Đêm hôm đó, ngủ chập chờn Diệp Tây Hi bất chợt tỉnh giấc mới phát hiện ra Từ Như Tĩnh đáng lẽ phải nằm bên cạnh cô giờ phút này chẳng thấy bóng dáng đâu.
Diệp Tây Hi giật mình, sợ hãi vội đạp cửa mồ hôi lạnh đầm đìa hốt hoảng định đi tìm Hạ Phùng Tuyền, trên đường đi vô tình nhìn thấy Từ Như Tĩnh đang ngồi bên hồ bơi.
Cô ấy lặng im ngồi trên thành hồ, hai chân khẽ quẫy nước, dưới ánh trăng mặt nước khe khẽ lay động lấp loáng.
Cảnh vật hoàn toàn yên tĩnh.
Diệp Tây Hi bước đến hồ bơi rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nhẹ nhàng hỏi:
“Cô đang lo lắng cho Du Tư Nhân phải không?”
Từ Như Tĩnh khóe miệng hơi giật giật, rất lâu sau mới đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt.
“Yên tâm đi, hắn nhất định không có việc gì đâu.” Diệp Tây Hi an ủi, nhưng trong lòng cũng không phải là không có chút lo lắng.
Lão cáo già Du Tử Vĩ kia, ngay cả anh em máu mủ ruột thịt của mình còn dám ra tay giết hại, ai mà biết hắn sẽ làm thêm những chuyện điên rồ nào nữa?
Hai chân của Từ Như Tĩnh vẫn ngâm trong hồ nước xanh ngắt, thi thoảng đong đưa khuấy động mặt nước, tạo ra một chuỗi tiếng nước chảy róc rách đều đặn.
Cô ấy khẽ cúi đầu, mặt nước lấp lánh phản chiếu lên gương mặt của cô ấy, cô ấy vẫn yên lặng nhưng bộ dạng không hề yếu đuối mà ngược lại trở nên cứng rắn can đảm hơn bao giờ hết.
“Từ bây giờ trở đi… tôi sẽ không suy nghĩ nhiều nữa.” Giọng nói của cô ấy rất nhje rất khẽ thỉnh thoảng lại xen lẫn cả tiếng nước chảy róc rách, hai âm thanh đó kết hợp khiến người ta có cảm giác vô cùng thanh thản yên bình: “Tôi sẽ chờ anh ấy, nhất định sẽ ở nơi này đợi anh ấy trở về… Tôi không muốn chạy trốn nữa, tôi mệt mỏi, đã quá mệt mỏi rồi.”
Diệp Tây Hi ngồi bên cạnh Từ Như Tĩnh từ nãy tới giờ cũng trầm ngâm tư lự nghe cô ấy nói, bỗng nhiên đưa tay khuấy đảo một chút nước xanh biếc dưới hồ.
Cô nhẹ nhàng nói:
“Như Tĩnh, cô có cảm thấy rất kỳ quái không, ban đầu, tôi và cô lúc nào cũng chỉ nung nấu ý định chạy trốn, liều lĩnh tìm mọi cách trốn thoát. Ấy vậy mà đến phút cuối cùng, chúng ta lại hoàn toàn hướng trái tim mình về người đó, không cách nào rời đi... Có đôi khi, tình cảm con người thật diệu kì.”
Trong mắt Từ Như Tĩnh lộ ra chút gì đó giống như đã thông suốt, cô mệt mỏi rã rời uể oải nói:
“Cô và Hạ Phùng Tuyền là nhân duyên tốt đẹp, còn tôi và hắn là nghiệt duyên chỉ có tội lỗi và nghiệt ngã mà thôi... Nhưng bất kể là cái gì, cũng là số phận đã sắp đặt cả rồi, tránh không được mà trốn cũng không xong.”
Diệp Tây Hi không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh Từ Như Tĩnh, hai người cứ như vậy im lặng ngồi bên hồ bơi, cảnh vật một lần nữa rơi vào sự yên lặng tuyệt đối.
Kế hoạch đối phó với Du Tử Vĩ bắt đầu được tiến hành.
Thuộc hạ của Du Tư Nhân dưới sự trợ giúp của Hạ gia từng bước thoát khỏi sự khống chế của Du Tử Vĩ, cũng bắt đầu phản công, mang đến không ít phiền toái cho lão hồ ly.
Các trưởng lão quyết định triệu tập các thành viên trong gia tập để họp bàn trao đổi tìm cách giải quyết.
Một phái thì cho rằng bằng chứng việc mưu hại đương chủ nhân Du Gia của Du Tư Nhân chưa xác thực còn nhiều lỗ hổng, vì vậy nên thả hắn ra như vậy sẽ không phải chịu thêm nhiều phiền toái nữa.
Phái kia thì lại cho rằng làm như vậy thì chẳng khác nào thả hổ về rừng, việc cấp bách bây giờ là nên tuân theo gia pháp mà tiến hành xử lý Du Tư Nhân, rắn mất đầu, việc nhổ cỏ tận gốc những tàn dư bè đảng nổi loạn còn xót lại kia dễ như trở bàn tay, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Hai bên, bên nào cũng khăng khăng là mình đúng, tranh luận gay gắt không ai chịu nhường ai.
Đúng lúc ấy thì Du Giang Nam đột nhiên xuất hiện.
Du Tử Vĩ ánh mắt trong nháy mắt trầm xuống, vẫn mỉm cười nói:
“Giang Nam, đây là hội nghị các trưởng lão, hình như ngươi không có tư cách bước vào đây thì phải?”
“kẻ sát hại chủ nhân tiền nhiệm của Du gia và cũng chính là anh em máu mủ ruột thịt của mình cũng ngồi ở nơi này, ta nghĩ, ta xem ra cũng đủ tư cách bước vào đây rồi.” Du Giang Nam thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ khiến toàn trường kinh hãi.
Tuy rằng tin đồn này đã xuất hiện từ lâu, nhưng chưa một kẻ nào dám công bố trước mặt toàn thể mọi người, bây giờ, Du Giang Nam đứng đây hé mở cánh cửa cấm kị chẳng khác nào tuyên chiến.
Du Tử Vĩ vẻ mặt không chút biến hóa, chỉ ha ha cười nhạt vài tiếng:
“Ta hiểu rồi, ngươi bất mãn với việc ta kết hôn cùng mẹ ngươi, vì vậy âm thầm ghi hận ta, nhưng mà Giang Nam à, có một số chuyện không thể cứ thích nói là nói lung tung được. Ngươi có bằng chứng gì không?”
“Ta chính là bằng chứng.” Du Giang Nam lạnh lùng trần thuật: “Ngày đó, thân tín của cha ta là Trần thúc toàn thân đẫm máu đã cố gắng lết đến trước mặt ta và nói cho ta biết, là ngươi, hung thủ ra tay giết hại cha ta… chính là ngươi!”
“Ta và ngươi từ trước tới nay quan hệ chưa bao giờ tốt đẹp, mọi người đều biết, tức giận mà cố tình nói những lời vu oan giá họa cho đối phương cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.” Du Tử Vĩ vẫn bình chân như vại, tuyệt đối bình tĩnh, chẳng lộ ra chút sơ hở nào: “Nói cách khác, ngoại trừ lời nói chủ quan của bản thân ngươi ra, không có bằng chứng nào khác, đúng không?”
“Không, còn một người có thể làm bằng chứng.”
“Người nào?” Du Tử Vĩ giương mắt tìm kiếm.
Du Giang Nam rành mạch rõ ràng nhấn từng chữ từng chữ một:
“Đó chính là vợ của ngươi.”
Du Tử Vĩ đầu tiên là sửng sốt, sau đó từ từ nở nụ cười:
“Ý của ngươi là, mẹ của ngươi?”
“Đúng vậy, có thể gọi bà ấy tới đây đối chất được chứ?” Du Giang Nam hỏi
Du Tử Vĩ ánh mắt đã bớt căng thẳng hơn một chút:
“Mẹ của ngươi sức khỏe gần đây không được tốt...
“Ta ở chỗ này.” Liễu Huy Quân xuất hiện, sắc mặt của bà có chút tái nhợt, nhưng toàn thân tao nhã, khí chất cao quý, trấn áp toàn trường: “Nghe nói, có người muốn tìm ta đối chất?”
Bà liếc mắt nhìn Du Giang Nam một cái, chậm rãi chờ đợi câu trả lời của hắn.
Từng hình ảnh, từng mảnh kí ức ngắt quãng cứ chập chờn hiện lên trong tâm trí Du Giang Nam, hơi thở yếu ớt của Trần thúc, người cha nằm im lìm trong vũng máu đỏ tươi, hai cơ thể bện chặt vào nhau phát ra những âm thanh kinh tởm trong hoa viên…
Du Giang Nam nhắm mắt lại, sau đó mở ra, giọng nói hoàn toàn dứt khoát:
“Bà cũng nghe thấy, lời trăn chối cuối cùng của Trần thúc, bà chắc chắn đã nghe thấy.”
Liễu Huy Quân nhìn thẳng vào con trai mình: “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
“Bà đã nghe thấy.” Du Giang Nam tiếp tục nói: “Bà nghe thấy Trần thúc hấp hối nói với tôi, Du Tử Vĩ giết cha, bà còn nghe thấy rất rõ ông ấy bảo tôi... hận bà, cả đời này vĩnh viễn không bao giờ được phép tin bà.”
Liễu Huy Quân vẫn cố chấp một mực phủ nhận: “Ta không nhớ rõ là có chuyện như thế xảy ra.”
Du Giang Nam chậm rãi tiếp tục nói, trong thanh âm của hắn không có chút ngập ngừng chỉ có sự lạnh lẽo: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi bà một câu, nhiều năm như vậy trôi qua, bà có thể an tâm yên giấc ngủ được sao? Âm hồn oan uổng của cha tôi chẳng lẽ không thường xuyên tới thăm viếng bà à?”
Liễu Huy Quân cả người bắt đầu run rẩy, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, trắng bệch không còn chút máu nào.
“Tôi không phải là máu lạnh, không phải là kẻ lòng dạ hiểm độc như bà.” Du Giang Nam nói vô cùng chậm rãi, rất nhẹ, rất khẽ, không gấp gáp, không tức giận, đặc biệt bình thản: “Tôi nghĩ, mình hoàn toàn không xứng có một người mẹ như bà.”
Liễu Huy Quân nhìn con trai mình, hoảng hốt, hoảng sợ đến tột điểm, hai mắt tối sầm lại, như bị bóng đêm nuốt chửng.
Cả người mềm nhũn, bà ta rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Bọt nước từ từ chảy xuống đôi mắt sáng trong, hàng lông mày thanh tú, đôi môi chúm chím đỏ hồng, cuối cùng chảy xuống cái cằm nhỏ xinh của cô rồi tụ lại thành một hạt nước lớn tí tách rơi xuống nền nhà.
Diệp Tây Hi nhìn hắn một hồi lâu, nhẹ giọng đáp:
“Em nói rằng, ở nơi này, em sống rất hạnh phúc.”
Hạ Phùng Tuyền nghe cô nói vậy, dần dần mềm lòng, ánh mắt dịu dàng đi rất nhiều: “Thật à?”
“Đương nhiên là...” Diệp Tây Hi vuốt ve khuôn mặt của hắn, ngừng một lát mới nói tiếp: “Giả!”
Sắc mặt Hạ Phùng Tuyền lúc này biến đổi còn nhanh hơn cả đèn tín hiệu giao thông, giọng nói cũng tràn đầy nguy hiểm: “Diệp Tây Hi!”
“Được rồi, được rồi, em chỉ đùa thôi mà.” Diệp Tây Hi cong ngón tay, búng nhẹ lên trán hắn một cái, hừ hừ hừ, đầu của tên này thiệt đúng là cứng quá đi mất.
Hạ Phùng Tuyền nắm lấy bàn tay cô, đôi mắt đen nhánh giống như đá thạch anh lộ ra cái nhìn sâu xa, thâm trầm:
“Ở bên cạnh anh, có khi nào em cảm thấy hối hận vì quyết định đó không?”
Diệp Tây Hi nhìn Hạ Phùng Tuyền, bỗng nhiên duỗi tay ra vòng qua cổ hắn, tay còn lại nâng cằm hắn lên, chủ động hôn hắn.
Một cái hôn thật sâu, một nụ hôn mà từ trước tới nay chưa bao giờ cô lại dùng hết sức lực như muốn hút hết không khí của hắn vậy. Đôi môi cô càng ngày càng đỏ giống cánh hoa hồng, đôi tay cũng rất linh hoạt vuốt ve từng thớ thịt cơ bắp cuồn cuộn của hắn. Cái lưỡi khéo léo linh hoạt không ngừng dây dưa quấn lấy hắn.
Cô muốn dùng hành động để chứng minh cho hắn thấy.
Hạ Phùng Tuyền sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó, ánh mắt hoàn toàn trở nên mềm mại.
Hắn bắt đầu đáp lại cô.
Hai người ôm lấy nhau, hơi thở bọn họ như đan xen hòa quyện làm một, da thịt bọn họ vận động uyển chuyển cùng một nhịp điệu, nhè nhẹ vuốt ve lẫn nhau.
Nhiệt độ trong phòng tắm nóng đến mức thiêu đốt con người ta.
Đêm hôm đó, ngủ chập chờn Diệp Tây Hi bất chợt tỉnh giấc mới phát hiện ra Từ Như Tĩnh đáng lẽ phải nằm bên cạnh cô giờ phút này chẳng thấy bóng dáng đâu.
Diệp Tây Hi giật mình, sợ hãi vội đạp cửa mồ hôi lạnh đầm đìa hốt hoảng định đi tìm Hạ Phùng Tuyền, trên đường đi vô tình nhìn thấy Từ Như Tĩnh đang ngồi bên hồ bơi.
Cô ấy lặng im ngồi trên thành hồ, hai chân khẽ quẫy nước, dưới ánh trăng mặt nước khe khẽ lay động lấp loáng.
Cảnh vật hoàn toàn yên tĩnh.
Diệp Tây Hi bước đến hồ bơi rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nhẹ nhàng hỏi:
“Cô đang lo lắng cho Du Tư Nhân phải không?”
Từ Như Tĩnh khóe miệng hơi giật giật, rất lâu sau mới đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt.
“Yên tâm đi, hắn nhất định không có việc gì đâu.” Diệp Tây Hi an ủi, nhưng trong lòng cũng không phải là không có chút lo lắng.
Lão cáo già Du Tử Vĩ kia, ngay cả anh em máu mủ ruột thịt của mình còn dám ra tay giết hại, ai mà biết hắn sẽ làm thêm những chuyện điên rồ nào nữa?
Hai chân của Từ Như Tĩnh vẫn ngâm trong hồ nước xanh ngắt, thi thoảng đong đưa khuấy động mặt nước, tạo ra một chuỗi tiếng nước chảy róc rách đều đặn.
Cô ấy khẽ cúi đầu, mặt nước lấp lánh phản chiếu lên gương mặt của cô ấy, cô ấy vẫn yên lặng nhưng bộ dạng không hề yếu đuối mà ngược lại trở nên cứng rắn can đảm hơn bao giờ hết.
“Từ bây giờ trở đi… tôi sẽ không suy nghĩ nhiều nữa.” Giọng nói của cô ấy rất nhje rất khẽ thỉnh thoảng lại xen lẫn cả tiếng nước chảy róc rách, hai âm thanh đó kết hợp khiến người ta có cảm giác vô cùng thanh thản yên bình: “Tôi sẽ chờ anh ấy, nhất định sẽ ở nơi này đợi anh ấy trở về… Tôi không muốn chạy trốn nữa, tôi mệt mỏi, đã quá mệt mỏi rồi.”
Diệp Tây Hi ngồi bên cạnh Từ Như Tĩnh từ nãy tới giờ cũng trầm ngâm tư lự nghe cô ấy nói, bỗng nhiên đưa tay khuấy đảo một chút nước xanh biếc dưới hồ.
Cô nhẹ nhàng nói:
“Như Tĩnh, cô có cảm thấy rất kỳ quái không, ban đầu, tôi và cô lúc nào cũng chỉ nung nấu ý định chạy trốn, liều lĩnh tìm mọi cách trốn thoát. Ấy vậy mà đến phút cuối cùng, chúng ta lại hoàn toàn hướng trái tim mình về người đó, không cách nào rời đi... Có đôi khi, tình cảm con người thật diệu kì.”
Trong mắt Từ Như Tĩnh lộ ra chút gì đó giống như đã thông suốt, cô mệt mỏi rã rời uể oải nói:
“Cô và Hạ Phùng Tuyền là nhân duyên tốt đẹp, còn tôi và hắn là nghiệt duyên chỉ có tội lỗi và nghiệt ngã mà thôi... Nhưng bất kể là cái gì, cũng là số phận đã sắp đặt cả rồi, tránh không được mà trốn cũng không xong.”
Diệp Tây Hi không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh Từ Như Tĩnh, hai người cứ như vậy im lặng ngồi bên hồ bơi, cảnh vật một lần nữa rơi vào sự yên lặng tuyệt đối.
Kế hoạch đối phó với Du Tử Vĩ bắt đầu được tiến hành.
Thuộc hạ của Du Tư Nhân dưới sự trợ giúp của Hạ gia từng bước thoát khỏi sự khống chế của Du Tử Vĩ, cũng bắt đầu phản công, mang đến không ít phiền toái cho lão hồ ly.
Các trưởng lão quyết định triệu tập các thành viên trong gia tập để họp bàn trao đổi tìm cách giải quyết.
Một phái thì cho rằng bằng chứng việc mưu hại đương chủ nhân Du Gia của Du Tư Nhân chưa xác thực còn nhiều lỗ hổng, vì vậy nên thả hắn ra như vậy sẽ không phải chịu thêm nhiều phiền toái nữa.
Phái kia thì lại cho rằng làm như vậy thì chẳng khác nào thả hổ về rừng, việc cấp bách bây giờ là nên tuân theo gia pháp mà tiến hành xử lý Du Tư Nhân, rắn mất đầu, việc nhổ cỏ tận gốc những tàn dư bè đảng nổi loạn còn xót lại kia dễ như trở bàn tay, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Hai bên, bên nào cũng khăng khăng là mình đúng, tranh luận gay gắt không ai chịu nhường ai.
Đúng lúc ấy thì Du Giang Nam đột nhiên xuất hiện.
Du Tử Vĩ ánh mắt trong nháy mắt trầm xuống, vẫn mỉm cười nói:
“Giang Nam, đây là hội nghị các trưởng lão, hình như ngươi không có tư cách bước vào đây thì phải?”
“kẻ sát hại chủ nhân tiền nhiệm của Du gia và cũng chính là anh em máu mủ ruột thịt của mình cũng ngồi ở nơi này, ta nghĩ, ta xem ra cũng đủ tư cách bước vào đây rồi.” Du Giang Nam thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ khiến toàn trường kinh hãi.
Tuy rằng tin đồn này đã xuất hiện từ lâu, nhưng chưa một kẻ nào dám công bố trước mặt toàn thể mọi người, bây giờ, Du Giang Nam đứng đây hé mở cánh cửa cấm kị chẳng khác nào tuyên chiến.
Du Tử Vĩ vẻ mặt không chút biến hóa, chỉ ha ha cười nhạt vài tiếng:
“Ta hiểu rồi, ngươi bất mãn với việc ta kết hôn cùng mẹ ngươi, vì vậy âm thầm ghi hận ta, nhưng mà Giang Nam à, có một số chuyện không thể cứ thích nói là nói lung tung được. Ngươi có bằng chứng gì không?”
“Ta chính là bằng chứng.” Du Giang Nam lạnh lùng trần thuật: “Ngày đó, thân tín của cha ta là Trần thúc toàn thân đẫm máu đã cố gắng lết đến trước mặt ta và nói cho ta biết, là ngươi, hung thủ ra tay giết hại cha ta… chính là ngươi!”
“Ta và ngươi từ trước tới nay quan hệ chưa bao giờ tốt đẹp, mọi người đều biết, tức giận mà cố tình nói những lời vu oan giá họa cho đối phương cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.” Du Tử Vĩ vẫn bình chân như vại, tuyệt đối bình tĩnh, chẳng lộ ra chút sơ hở nào: “Nói cách khác, ngoại trừ lời nói chủ quan của bản thân ngươi ra, không có bằng chứng nào khác, đúng không?”
“Không, còn một người có thể làm bằng chứng.”
“Người nào?” Du Tử Vĩ giương mắt tìm kiếm.
Du Giang Nam rành mạch rõ ràng nhấn từng chữ từng chữ một:
“Đó chính là vợ của ngươi.”
Du Tử Vĩ đầu tiên là sửng sốt, sau đó từ từ nở nụ cười:
“Ý của ngươi là, mẹ của ngươi?”
“Đúng vậy, có thể gọi bà ấy tới đây đối chất được chứ?” Du Giang Nam hỏi
Du Tử Vĩ ánh mắt đã bớt căng thẳng hơn một chút:
“Mẹ của ngươi sức khỏe gần đây không được tốt...
“Ta ở chỗ này.” Liễu Huy Quân xuất hiện, sắc mặt của bà có chút tái nhợt, nhưng toàn thân tao nhã, khí chất cao quý, trấn áp toàn trường: “Nghe nói, có người muốn tìm ta đối chất?”
Bà liếc mắt nhìn Du Giang Nam một cái, chậm rãi chờ đợi câu trả lời của hắn.
Từng hình ảnh, từng mảnh kí ức ngắt quãng cứ chập chờn hiện lên trong tâm trí Du Giang Nam, hơi thở yếu ớt của Trần thúc, người cha nằm im lìm trong vũng máu đỏ tươi, hai cơ thể bện chặt vào nhau phát ra những âm thanh kinh tởm trong hoa viên…
Du Giang Nam nhắm mắt lại, sau đó mở ra, giọng nói hoàn toàn dứt khoát:
“Bà cũng nghe thấy, lời trăn chối cuối cùng của Trần thúc, bà chắc chắn đã nghe thấy.”
Liễu Huy Quân nhìn thẳng vào con trai mình: “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
“Bà đã nghe thấy.” Du Giang Nam tiếp tục nói: “Bà nghe thấy Trần thúc hấp hối nói với tôi, Du Tử Vĩ giết cha, bà còn nghe thấy rất rõ ông ấy bảo tôi... hận bà, cả đời này vĩnh viễn không bao giờ được phép tin bà.”
Liễu Huy Quân vẫn cố chấp một mực phủ nhận: “Ta không nhớ rõ là có chuyện như thế xảy ra.”
Du Giang Nam chậm rãi tiếp tục nói, trong thanh âm của hắn không có chút ngập ngừng chỉ có sự lạnh lẽo: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi bà một câu, nhiều năm như vậy trôi qua, bà có thể an tâm yên giấc ngủ được sao? Âm hồn oan uổng của cha tôi chẳng lẽ không thường xuyên tới thăm viếng bà à?”
Liễu Huy Quân cả người bắt đầu run rẩy, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, trắng bệch không còn chút máu nào.
“Tôi không phải là máu lạnh, không phải là kẻ lòng dạ hiểm độc như bà.” Du Giang Nam nói vô cùng chậm rãi, rất nhẹ, rất khẽ, không gấp gáp, không tức giận, đặc biệt bình thản: “Tôi nghĩ, mình hoàn toàn không xứng có một người mẹ như bà.”
Liễu Huy Quân nhìn con trai mình, hoảng hốt, hoảng sợ đến tột điểm, hai mắt tối sầm lại, như bị bóng đêm nuốt chửng.
Cả người mềm nhũn, bà ta rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
/114
|