“Anh cảm thấy thế nào?” Amy ngồi bên giường, cầm khăn mặt lau mồ hôi trán cho Clark đang nằm, cảm giác có chút mới lạ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh đổ mồ hôi.
Có điều việc thế này, tốt nhất là không xảy ra lần thứ hai.
“Thoải mái hơn ban nãy rồi…” Clark cười cười, ngồi dậy, ngoài việc không còn sức lực, hiện giờ anh đã không còn cảm giác khó chịu như ban nãy nữa.
“Đã sớm bảo anh đừng ẩu, thế mà anh không chịu nghe lời, giờ thì tốt rồi, chịu khổ vào thân chưa!” Thấy Clark đã ổn, Amy bắt đầu tính sổ.
“Xin lỗi, để em lo lắng rồi.” Clark sờ sờ trán Amy, sự hoảng sợ ban nãy của cô anh thấy rất rõ ràng.
Amy cố ý làm mặt hung ác: “Biết mà còn dám làm thế à?!” Lại không biết khuôn mặt của mình chẳng chút thích hợp với biểu cảm như vậy, nhìn trông thật buồn cười đáng yêu.
Clark cố nén cười nghe Amy tự kể lể quở trách sai lầm của anh, lại còn gật đầu phụ họa theo, làm ra vẻ biết lỗi nghe dạy dỗ, nhưng trong lòng lại vô cùng hưởng thụ sự quan tâm từ tận đáy lòng như vậy của Amy.
Có điều bị “ca” lâu cũng thật khổ, khi Amy “ca” hơn mười phút rồi vẫn chưa có ý định dừng lại, Clark chuyển đề tài: “Không phải em nói sẽ cho anh biết “chân tướng” hay sao? Bây giờ có thể nói chưa?”
Amy đang thao thao bất tuyệt lập tức nghẹn lại, thấy Clark nhìn mình chăm chú, biết là hiện giờ không thể không nói ra: “Được rồi, để em nói cho anh.”
“Kỳ thật… Em có thể thấy được một vài chuyện chưa xảy ra.” Đây là cái cớ Amy nghĩ ra được, sự thực thật sự cô không biết nên nói thế nào, đó là bí mật lớn nhất của cô, cô không muốn bị Clark nhìn mình bằng ánh mắt khác thường.
Nếu Clark là người ngoài hành tinh, như vậy cô chính là dị dạng thật sự của nhân loại, là quái vật. Có ai từng gặp qua linh hồn dung hợp? Lại có ai từng thấy qua người tương lai của mấy chục năm sau?
“Ý em là năng lực biết trước tương lai?” Clark kinh ngạc.
“Không khác nhau lắm, có điều bản thân em không phải từ trước đã có năng lực đó, mà là ngày bố mẹ em mất, vì kinh sợ quá mức nên em bị ngất đi, sau khi tỉnh lại thì đột nhiên biết rất nhiều thứ..” Amy nói như vậy, ngoài việc quan trọng nhất là linh hồn dung hợp, tất cả đều là sự thật.
“Việc em quen anh cũng là vậy?” Sắc mặt Clark trở nên khó coi hơn ban nãy, có phải lần đầu tiên bọn họ gặp nhau cũng là một việc biết trước?
Amy vội vàng lắc đầu, cô chỉ lo Clark sẽ nghĩ vậy nên mới không muốn nói ra, “Từ đầu em nhìn thấy đều là những sự kiện lớn rất nghiêm trọng, nhưng trong đó không có anh, khi đó em cũng không biết anh, sau khi đến Mĩ, ngoài việc không muốn ở nhà nghĩ đến chuyện đau lòng, cũng bởi vì em không biết nên giải thích thế nào cho anh trai tại sao đột nhiên em lại biết được nhiều điều như vậy, sau lần đầu tiên nhìn thấy anh em mới có “biết trước” về anh. Anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em nhìn anh rất kỳ lạ đúng không? Khi đó chính là lúc “biết trước” về anh xuất hiện.”
Clark nhớ lại, quả thật khi đó Amy nghe thấy tên anh, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, sắc mặt anh khá hơn một chút, nhưng trong lòng vẫn còn khúc mắc: “Cho nên sau này em mới có thể chỉ nhìn một cái là nhận ra anh?”
“Có lẽ cũng một phần là như vậy, nhưng đa phần là bởi vì “siêu nhân” quả thật rất giống anh.” Amy đáp.
“Vậy em vẫn luôn biết là anh thích em?” Sắc mặt Clark vẫn như trước không được tốt lắm?
“Đương nhiên không!” Amy lắc đầu, “Thật ra cái điều “biết trước” mà em nhìn thấy là anh thích Lois, cho nên ngay từ đầu em hoàn toàn không chú ý đến tình cảm của anh.”
“Lois? Anh thích cô ấy?!?” Clark không dám tin, quả thật anh rất tán thưởng Lois, nhưng thích?
“Clark, về tương lai “biết trước”mà em nhìn thấy, trong thế giới của anh, từ đầu đến cuối đều không có em.” Amy nói nghiêm túc, trong mắt có chút bi thương, đó cũng là lý do tại sao cô luôn canh cánh trong lòng vì sự “đào hoa” của Clark, cô không biết tình tiết kịch bản có sức mạnh thế nào, tuy rằng cô đã thay đổi đi nhiều, nhưng vẫn thật sợ hãi, “Chúng ta chưa bao giờ gặp nhau, cũng không quen biết, em sẽ không đến Metropolis, còn anh và Lois sống một cuộc đời hạnh phúc.”
Clark nhìn cô, tay anh ôm cô vào lòng: “Nhưng em đã đến.”
Amy trong lòng run rẩy, cười: “Đúng vậy, em đã đến, chúng ta gặp nhau, anh thậm chí còn cầu hôn em, cho nên điều em biết trước cũng không chuẩn xác, nó có thể thay đổi. Cũng như ở tương lai mà em “biết” em sẽ không yêu anh, anh cũng không thuộc về em, nhưng hiện giờ chúng ta lại yêu nhau.” Cô tựa vào ngực Clark, lắng nghe và cảm nhận tiếng tim đập mạnh mẽ trong thân hình cao lớn đẹp đẽ kia.
“Anh cảm thấy chưa được thích ứng lắm, nhưng anh sẽ cố gắng.” Clark nói.
“Bất kể anh quyết định thế nào, xin hãy nói trước cho em biết.” Amy rời khỏi lòng anh, “Bất kể là gì, em đều sẽ chấp nhận.”
Amy biết bản thân mình thật sự đã quá yêu Clark, bởi vì yêu cho nên dù biết anh không phải là lựa chọn thích hợp để làm một người chồng tốt, nhưng cô vẫn nhận lời cầu hôn của anh, tình yêu sẽ khiến cô muốn độc chiếm anh, trở thành duy nhất của anh, nhưng lý trí của cô vẫn còn đó, nếu Clark không nhìn ra được chuyện này, cô sẽ không dây dưa vướng víu, cùng lắm thì chấm dứt mối tình đầu này thôi…
Clark nghe ra được sự quyết tuyệt trong lời cô nói, bất chấp mình đang suy yếu, trực tiếp giơ tay giữ chặt cô.
“Sao vậy?” Amy tưởng rằng anh khó chịu, vội dìu anh ngồi ngay ngắn lại, “Bây giờ anh còn rất yếu, đừng tùy tiện cử động lộn xộn.”
Clark vẫn nhất nhất chú ý Amy, nhìn thấy lo lắng và quan tâm không chút giấu diếm trong mắt cô, không khỏi nở nụ cười.
Sự thật thực sự là gì, cần gì phải quá so đo, anh chỉ cần biết cô gái trước mắt đây là vị hôn thê của anh, là người anh muốn bảo vệ cả đời, chăm sóc cả đời là được rồi.
“Anh rất vui vì có thể gặp em, thật sự rất rất vui!” Anh ôm chặt Amy trong lòng mình.
Cái ôm đột ngột khiến Amy sửng sốt, sau đó lại nghe thấy lời Clark nói, khi cô có phản ứng lại, nước mắt đã ứa tràn mi.
“… Khốn kiếp.” Cô dụi vào lòng anh, không để anh nhìn thấy vẻ chật vật của mình lúc này.
“Đúng, đúng, là anh khốn kiếp.” Cảm nhận được trước ngực áo sơ mi ẩm ướt, Clark vừa đau lòng vừa tự trách.
“Anh nhanh chóng khỏe lại cho em, bằng không sau này em sẽ không để ý đến anh nữa.”
“Em không có cơ hội làm vậy đâu, sự phục hồi sức khỏe của anh trước nay đều rất tốt.”
“Clark…”
“Ừ?”
“Em yêu anh!” Giọng Amy có chút mơ hồ không rõ ràng lắm.
Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là mừng rỡ, Clark dùng hai tay nâng đầu Amy ngẩng lên, nhìn thấy hai viền mắt cô đỏ ửng, cùng với đôi con ngươi vì thẹn thùng mà long lanh dao động không dám nhìn thẳng vào anh, nhịn không được nở nụ cười. “Anh cũng yêu em.” Anh cúi đầu, ngậm lấy đôi môi bé nhỏ nõn nà của cô.
Như Clark nói, anh khôi phục lại rất nhanh, khi Martha bưng thức ăn lên lầu, anh đã cả người linh lợi như trước, có điều tất cả mọi người đều biết đó chỉ là vẻ ngoài, tất cả các siêu năng lực của anh đều biến mất – sức lực chẳng khác gì người bình thường, tầm nhìn thần kỳ của anh cũng không còn, mà khả năng bay cũng bỏ anh mà đi.
Với trạng thái như vậy, Clark mấy ngày sau đó dần dần từ vui sướng trở thành bình tĩnh, rồi từ bình tĩnh đến nghi hoặc, cuối cùng từ nghi hoặc biến thành lo âu.
Anh từng rất muốn mình có thể giống như người bình thường, mà hiện giờ nguyện vọng đã trở thành sự thực, anh lại cảm thấy đó không phải là điều mình muốn.
Bất luận là ông bà Kent hay Amy đều thấy rất rõ, nhưng không ai nói thẳng ra, có một số việc chỉ có thể tự mình nhìn thấu, bằng không cho dù người ngoài nói thế nào cũng sẽ không có kết quả.
Lễ hội Ngô vào ngày thứ sáu của tuần lễ rất nhanh đã đến. Sáng sớm, khi Amy nhìn thấy Clark trong phòng khách vẻ mặt thoải mái – Bernie đã sớm mang đá Kriptonite đi khỏi – liền biết là anh đã hiểu rõ.
“Chào buổi sáng, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, anh có muốn ăn một chút không?” Amy đặt món trứng cuộn lên bàn, hỏi.
“Buổi sáng tốt lành, hôm nay trông em thật.. rất thích hợp với nơi này.” Clark nhìn trang phục của Amy, không biết nên ca ngợi thế nào.
“Đẹp không? Là mẹ giúp em làm đấy.” Amy kéo những mảnh hoa nhỏ xinh trên chiếc váy liền áo, hình thức đơn giản nhưng đầy không khí nông thôn.
“Đẹp lắm.” Clark tán thưởng, đến bên bàn ăn bắt đầu dùng bữa sáng. “Bố mẹ đâu rồi?”
“Mẹ giúp bố chuẩn bị đồ đạc, chờ một lát chúng ta sẽ vào trong thị trấn.” Amy ngồi xuống bên kia bàn, ngoài Clark, mọi người trong nhà đều đã ăn sáng xong, vì đang không được khỏe nên dạo này Clark luôn dậy rất muộn. “Hiện giờ anh thấy sao rồi?”
“Đang dần dần khôi phục lại, có điều hơi chút hỗn loạn.” Clark tháo mắt kính xuống làm thử cho cô xem, ánh mắt anh nhắm vào cốc nước trên bàn, vốn dĩ anh định đun nóng nước trong cốc, nhưng lại khiến nó bị nổ tung.
Tiếng thủy tinh nổ mạnh dọa Amy giật mình nhảy dựng, nhìn cái cốc vỡ tan tành, cô vội đi lấy đồ đến thu dọn.
“Xin lỗi.” Clark bất đắc dĩ nói.
“Không dao không sao, hiện giờ anh đã sử dụng được siêu năng lực của mình, em tin mấy ngày nữa sẽ không sao đâu.” Amy thu dọn trên bàn, suy nghĩ, lần đầu tiên tiếp xúc với đá Kriptonite, Clark không khôi phục nhanh như trong phim, có lẽ là bởi vì thân thể anh còn chưa thích ứng với uy lực của Kriptonite nên không có sức kháng cự nào cả, tựa như ở thời cổ, chỉ một trận cảm cúm nho nhỏ thôi cũng có thể lấy mạng người?
Thu dọn xong, Amy đổ rác, lại ngồi vào chỗ cũ: “Hôm nay trông anh vui thế, có chuyện gì sao?”
“Chỉ là hiểu rõ được thôi.” Hiểu rõ anh rốt cuộc muốn điều gì. “Bất kể là siêu nhân hay Clark đều là anh cả, thiếu một cũng không được.”
Amy nhìn Clark tràn ngập tự tin, không khỏi mỉm cười: “Cả hai đều là Clark Kent, đúng không?”
“Đúng vậy!”
Có điều việc thế này, tốt nhất là không xảy ra lần thứ hai.
“Thoải mái hơn ban nãy rồi…” Clark cười cười, ngồi dậy, ngoài việc không còn sức lực, hiện giờ anh đã không còn cảm giác khó chịu như ban nãy nữa.
“Đã sớm bảo anh đừng ẩu, thế mà anh không chịu nghe lời, giờ thì tốt rồi, chịu khổ vào thân chưa!” Thấy Clark đã ổn, Amy bắt đầu tính sổ.
“Xin lỗi, để em lo lắng rồi.” Clark sờ sờ trán Amy, sự hoảng sợ ban nãy của cô anh thấy rất rõ ràng.
Amy cố ý làm mặt hung ác: “Biết mà còn dám làm thế à?!” Lại không biết khuôn mặt của mình chẳng chút thích hợp với biểu cảm như vậy, nhìn trông thật buồn cười đáng yêu.
Clark cố nén cười nghe Amy tự kể lể quở trách sai lầm của anh, lại còn gật đầu phụ họa theo, làm ra vẻ biết lỗi nghe dạy dỗ, nhưng trong lòng lại vô cùng hưởng thụ sự quan tâm từ tận đáy lòng như vậy của Amy.
Có điều bị “ca” lâu cũng thật khổ, khi Amy “ca” hơn mười phút rồi vẫn chưa có ý định dừng lại, Clark chuyển đề tài: “Không phải em nói sẽ cho anh biết “chân tướng” hay sao? Bây giờ có thể nói chưa?”
Amy đang thao thao bất tuyệt lập tức nghẹn lại, thấy Clark nhìn mình chăm chú, biết là hiện giờ không thể không nói ra: “Được rồi, để em nói cho anh.”
“Kỳ thật… Em có thể thấy được một vài chuyện chưa xảy ra.” Đây là cái cớ Amy nghĩ ra được, sự thực thật sự cô không biết nên nói thế nào, đó là bí mật lớn nhất của cô, cô không muốn bị Clark nhìn mình bằng ánh mắt khác thường.
Nếu Clark là người ngoài hành tinh, như vậy cô chính là dị dạng thật sự của nhân loại, là quái vật. Có ai từng gặp qua linh hồn dung hợp? Lại có ai từng thấy qua người tương lai của mấy chục năm sau?
“Ý em là năng lực biết trước tương lai?” Clark kinh ngạc.
“Không khác nhau lắm, có điều bản thân em không phải từ trước đã có năng lực đó, mà là ngày bố mẹ em mất, vì kinh sợ quá mức nên em bị ngất đi, sau khi tỉnh lại thì đột nhiên biết rất nhiều thứ..” Amy nói như vậy, ngoài việc quan trọng nhất là linh hồn dung hợp, tất cả đều là sự thật.
“Việc em quen anh cũng là vậy?” Sắc mặt Clark trở nên khó coi hơn ban nãy, có phải lần đầu tiên bọn họ gặp nhau cũng là một việc biết trước?
Amy vội vàng lắc đầu, cô chỉ lo Clark sẽ nghĩ vậy nên mới không muốn nói ra, “Từ đầu em nhìn thấy đều là những sự kiện lớn rất nghiêm trọng, nhưng trong đó không có anh, khi đó em cũng không biết anh, sau khi đến Mĩ, ngoài việc không muốn ở nhà nghĩ đến chuyện đau lòng, cũng bởi vì em không biết nên giải thích thế nào cho anh trai tại sao đột nhiên em lại biết được nhiều điều như vậy, sau lần đầu tiên nhìn thấy anh em mới có “biết trước” về anh. Anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em nhìn anh rất kỳ lạ đúng không? Khi đó chính là lúc “biết trước” về anh xuất hiện.”
Clark nhớ lại, quả thật khi đó Amy nghe thấy tên anh, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, sắc mặt anh khá hơn một chút, nhưng trong lòng vẫn còn khúc mắc: “Cho nên sau này em mới có thể chỉ nhìn một cái là nhận ra anh?”
“Có lẽ cũng một phần là như vậy, nhưng đa phần là bởi vì “siêu nhân” quả thật rất giống anh.” Amy đáp.
“Vậy em vẫn luôn biết là anh thích em?” Sắc mặt Clark vẫn như trước không được tốt lắm?
“Đương nhiên không!” Amy lắc đầu, “Thật ra cái điều “biết trước” mà em nhìn thấy là anh thích Lois, cho nên ngay từ đầu em hoàn toàn không chú ý đến tình cảm của anh.”
“Lois? Anh thích cô ấy?!?” Clark không dám tin, quả thật anh rất tán thưởng Lois, nhưng thích?
“Clark, về tương lai “biết trước”mà em nhìn thấy, trong thế giới của anh, từ đầu đến cuối đều không có em.” Amy nói nghiêm túc, trong mắt có chút bi thương, đó cũng là lý do tại sao cô luôn canh cánh trong lòng vì sự “đào hoa” của Clark, cô không biết tình tiết kịch bản có sức mạnh thế nào, tuy rằng cô đã thay đổi đi nhiều, nhưng vẫn thật sợ hãi, “Chúng ta chưa bao giờ gặp nhau, cũng không quen biết, em sẽ không đến Metropolis, còn anh và Lois sống một cuộc đời hạnh phúc.”
Clark nhìn cô, tay anh ôm cô vào lòng: “Nhưng em đã đến.”
Amy trong lòng run rẩy, cười: “Đúng vậy, em đã đến, chúng ta gặp nhau, anh thậm chí còn cầu hôn em, cho nên điều em biết trước cũng không chuẩn xác, nó có thể thay đổi. Cũng như ở tương lai mà em “biết” em sẽ không yêu anh, anh cũng không thuộc về em, nhưng hiện giờ chúng ta lại yêu nhau.” Cô tựa vào ngực Clark, lắng nghe và cảm nhận tiếng tim đập mạnh mẽ trong thân hình cao lớn đẹp đẽ kia.
“Anh cảm thấy chưa được thích ứng lắm, nhưng anh sẽ cố gắng.” Clark nói.
“Bất kể anh quyết định thế nào, xin hãy nói trước cho em biết.” Amy rời khỏi lòng anh, “Bất kể là gì, em đều sẽ chấp nhận.”
Amy biết bản thân mình thật sự đã quá yêu Clark, bởi vì yêu cho nên dù biết anh không phải là lựa chọn thích hợp để làm một người chồng tốt, nhưng cô vẫn nhận lời cầu hôn của anh, tình yêu sẽ khiến cô muốn độc chiếm anh, trở thành duy nhất của anh, nhưng lý trí của cô vẫn còn đó, nếu Clark không nhìn ra được chuyện này, cô sẽ không dây dưa vướng víu, cùng lắm thì chấm dứt mối tình đầu này thôi…
Clark nghe ra được sự quyết tuyệt trong lời cô nói, bất chấp mình đang suy yếu, trực tiếp giơ tay giữ chặt cô.
“Sao vậy?” Amy tưởng rằng anh khó chịu, vội dìu anh ngồi ngay ngắn lại, “Bây giờ anh còn rất yếu, đừng tùy tiện cử động lộn xộn.”
Clark vẫn nhất nhất chú ý Amy, nhìn thấy lo lắng và quan tâm không chút giấu diếm trong mắt cô, không khỏi nở nụ cười.
Sự thật thực sự là gì, cần gì phải quá so đo, anh chỉ cần biết cô gái trước mắt đây là vị hôn thê của anh, là người anh muốn bảo vệ cả đời, chăm sóc cả đời là được rồi.
“Anh rất vui vì có thể gặp em, thật sự rất rất vui!” Anh ôm chặt Amy trong lòng mình.
Cái ôm đột ngột khiến Amy sửng sốt, sau đó lại nghe thấy lời Clark nói, khi cô có phản ứng lại, nước mắt đã ứa tràn mi.
“… Khốn kiếp.” Cô dụi vào lòng anh, không để anh nhìn thấy vẻ chật vật của mình lúc này.
“Đúng, đúng, là anh khốn kiếp.” Cảm nhận được trước ngực áo sơ mi ẩm ướt, Clark vừa đau lòng vừa tự trách.
“Anh nhanh chóng khỏe lại cho em, bằng không sau này em sẽ không để ý đến anh nữa.”
“Em không có cơ hội làm vậy đâu, sự phục hồi sức khỏe của anh trước nay đều rất tốt.”
“Clark…”
“Ừ?”
“Em yêu anh!” Giọng Amy có chút mơ hồ không rõ ràng lắm.
Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là mừng rỡ, Clark dùng hai tay nâng đầu Amy ngẩng lên, nhìn thấy hai viền mắt cô đỏ ửng, cùng với đôi con ngươi vì thẹn thùng mà long lanh dao động không dám nhìn thẳng vào anh, nhịn không được nở nụ cười. “Anh cũng yêu em.” Anh cúi đầu, ngậm lấy đôi môi bé nhỏ nõn nà của cô.
Như Clark nói, anh khôi phục lại rất nhanh, khi Martha bưng thức ăn lên lầu, anh đã cả người linh lợi như trước, có điều tất cả mọi người đều biết đó chỉ là vẻ ngoài, tất cả các siêu năng lực của anh đều biến mất – sức lực chẳng khác gì người bình thường, tầm nhìn thần kỳ của anh cũng không còn, mà khả năng bay cũng bỏ anh mà đi.
Với trạng thái như vậy, Clark mấy ngày sau đó dần dần từ vui sướng trở thành bình tĩnh, rồi từ bình tĩnh đến nghi hoặc, cuối cùng từ nghi hoặc biến thành lo âu.
Anh từng rất muốn mình có thể giống như người bình thường, mà hiện giờ nguyện vọng đã trở thành sự thực, anh lại cảm thấy đó không phải là điều mình muốn.
Bất luận là ông bà Kent hay Amy đều thấy rất rõ, nhưng không ai nói thẳng ra, có một số việc chỉ có thể tự mình nhìn thấu, bằng không cho dù người ngoài nói thế nào cũng sẽ không có kết quả.
Lễ hội Ngô vào ngày thứ sáu của tuần lễ rất nhanh đã đến. Sáng sớm, khi Amy nhìn thấy Clark trong phòng khách vẻ mặt thoải mái – Bernie đã sớm mang đá Kriptonite đi khỏi – liền biết là anh đã hiểu rõ.
“Chào buổi sáng, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, anh có muốn ăn một chút không?” Amy đặt món trứng cuộn lên bàn, hỏi.
“Buổi sáng tốt lành, hôm nay trông em thật.. rất thích hợp với nơi này.” Clark nhìn trang phục của Amy, không biết nên ca ngợi thế nào.
“Đẹp không? Là mẹ giúp em làm đấy.” Amy kéo những mảnh hoa nhỏ xinh trên chiếc váy liền áo, hình thức đơn giản nhưng đầy không khí nông thôn.
“Đẹp lắm.” Clark tán thưởng, đến bên bàn ăn bắt đầu dùng bữa sáng. “Bố mẹ đâu rồi?”
“Mẹ giúp bố chuẩn bị đồ đạc, chờ một lát chúng ta sẽ vào trong thị trấn.” Amy ngồi xuống bên kia bàn, ngoài Clark, mọi người trong nhà đều đã ăn sáng xong, vì đang không được khỏe nên dạo này Clark luôn dậy rất muộn. “Hiện giờ anh thấy sao rồi?”
“Đang dần dần khôi phục lại, có điều hơi chút hỗn loạn.” Clark tháo mắt kính xuống làm thử cho cô xem, ánh mắt anh nhắm vào cốc nước trên bàn, vốn dĩ anh định đun nóng nước trong cốc, nhưng lại khiến nó bị nổ tung.
Tiếng thủy tinh nổ mạnh dọa Amy giật mình nhảy dựng, nhìn cái cốc vỡ tan tành, cô vội đi lấy đồ đến thu dọn.
“Xin lỗi.” Clark bất đắc dĩ nói.
“Không dao không sao, hiện giờ anh đã sử dụng được siêu năng lực của mình, em tin mấy ngày nữa sẽ không sao đâu.” Amy thu dọn trên bàn, suy nghĩ, lần đầu tiên tiếp xúc với đá Kriptonite, Clark không khôi phục nhanh như trong phim, có lẽ là bởi vì thân thể anh còn chưa thích ứng với uy lực của Kriptonite nên không có sức kháng cự nào cả, tựa như ở thời cổ, chỉ một trận cảm cúm nho nhỏ thôi cũng có thể lấy mạng người?
Thu dọn xong, Amy đổ rác, lại ngồi vào chỗ cũ: “Hôm nay trông anh vui thế, có chuyện gì sao?”
“Chỉ là hiểu rõ được thôi.” Hiểu rõ anh rốt cuộc muốn điều gì. “Bất kể là siêu nhân hay Clark đều là anh cả, thiếu một cũng không được.”
Amy nhìn Clark tràn ngập tự tin, không khỏi mỉm cười: “Cả hai đều là Clark Kent, đúng không?”
“Đúng vậy!”
/64
|