Buổi sáng khi Amy đọc được trên báo tin tức có bốn đứa trẻ mồ côi trốn khỏi một trường nội trú nào đó, cô liền hiểu, một câu chuyện nữa lại bắt đầu.
Tình tiết lần này rất đơn giản, bác sĩ Carlton ở tại Fort Worth Baker lập ra trường học, sử dụng trẻ mồ côi để nghiên cứu một loại thuốc nâng cao trí thông minh, còn Lex Luther thì bí mật cung cấp tài chính viện trợ cho nghiên cứu của hắn. Mấy đứa trẻ kia chính là vật thí nghiệm, loại thuốc được gọi là tăng trưởng trí não số 5 này có tác dụng trong thời gian rất ngắn, cho nên không muốn lại ngốc trở lại như cũ, bọn chúng đánh cắp thuốc rồi chạy trốn khỏi trường học, sau đó gây uy hiếp với New York và Lex Luther để đoạt thêm càng nhiều thuốc, gặp phải phiền phức liên tiếp, cuối cùng vẫn là siêu nhân đứng ra mới có thể giải quyết xong việc này.
Đối với loại thuốc có vẻ như có hiệu quả thần kỳ này, Amy cũng không có nhiều hứng thú, trước không nói tác dụng của nó chỉ là tạm thời mà sau khi hết tác dụng, người dùng thuốc còn có thể vì trí não trước sau sai khác quá lớn mà không còn tự điều khiển được mình, trở thành nghiện loại thuốc này, trong mắt Amy, nó cũng đáng sợ giống như nghiện ma túy.
“Anh đã hẹn xong thời gian phỏng vấn với anh Wayne rồi à?”
“Ừ, đã bàn bạc xong rồi, vừa lúc Wayne muốn đến Metropolis công tác, bọn anh đã hẹn cuối tuần này phỏng vấn.” Clark vừa thu dọn cặp tài liệu vừa đáp.
Việc này Amy cũng biết, vốn dĩ Bruce cũng không nhanh chóng mở rộng đến Metropolis như vậy, dù sao anh ta mới đứng vững chân ở Gotham, nhưng hỏa hoạn lớn ở khu Đông khiến giá đất chỗ đó hạ xuống rất thấp – Amy tin rằng về mặt này chắc chắc có công lao của Lex Luther – Gloucester và Bruce đều nhất trí rằng đây là một thời cơ tốt đến họ tiến quân vào Metropolis. Bởi vậy, trong thời gian ngắn, khu Đông liền biến thành thế chân vạc, ngoài Gloucester và Bruce, Luther cũng đã thu mua được không ít đất, nhưng so với hai người liên thủ kia, hắn chỉ chiếm được ưu thế là người địa phương, được những dân chúng địa phương không biết rõ bản tính của hắn ủng hộ, mua được mảnh đất lớn nhất ở khu Đông. Nhưng diện tích đất chỗ này so với hai người kia vẫn ít hơn nhiều, mà kế hoạch ban đầu của hắn là mua lại toàn bộ khu Đông cũng chính thức sụp đổ.
“Vậy hôm nay anh có tin tức gì lớn phải điều tra không? Nếu không có, chiều nay đi dạo phố với em nhé. Có không ít đồ phải mua, Jenny cũng đi cùng, bọn em cần có một đại lực sỹ giúp đỡ!” Giúp đỡ xách đồ ấy mà, Amy giúp anh thắt cà vạt, vuốt phẳng nếp nhăn trên áo, việc này thật là.. cô làm càng ngày càng thuận tay.
“Được, buổi chiều anh đến đón em nhé!” Clark đã xem lịch học của Amy, biết rõ lúc nào thì cô tan học.
“Thôi, chiều để em đến tìm anh. Khi nào anh đi làm thì tiện giúp em đem Bakersfield đến chỗ bác sĩ Lane Pite nhé, hôm nay nó phải làm kiểm tra, hơn nữa còn phải nhờ phòng khám cắt lại móng cho nó, dạo này nó nghịch ngợm ghê quá, hôm qua còn cào rách cả quần áo của em.”
Lane Pite là bác sĩ thú y, mở một phòng khám thú y ở bên cạnh tòa soạn Nhật báo Hành tinh, chuyên phục vụ cho các loại thú cưng, tuy phòng khám không lớn nhưng cũng rất chuyên nghiệp.
“Còn phải nhờ phòng khám trông nó nữa, chiều em sẽ đến đón.”
“Khó trách em muốn nhốt nó vào chuồng.” Clark nhìn lồng chó phía dưới góc bàn, bởi vì được Amy chăm sóc rất tốt, tên nhóc nằm trong kia lớn hơn lúc mới về rất nhiều, béo ú, cả người như một quả bóng tròn vo.
“Phải trừng phạt một ít, nếu không nó sẽ cứ quấy phá khắp nơi.” Amy mở cửa chuồng chó, ôm Bakersfield ra, hôn lên cái đầu nhỏ của nó. “Nhìn người nó béo quá, anh hỏi bác sĩ hộ em một chút, làm cách nào giảm béo cho nó nhé.” Tuy rằng rất đáng yêu, nhưng béo quá cũng không tốt cho cơ thể.
“Em đừng làm đồ ăn riêng cho nó nữa là nó có thể giảm béo ngay.” Clark chế nhạo, Amy vô cùng yêu Bakersfield, cứ lo mãi thức ăn cho chó mua bên ngoài nó không thích, liền tự mình tìm hiểu, lại hỏi thêm cả bác sĩ Lane Pite nữa, thử làm ra không ít đồ ăn dành cho chó, Bakersfield sao lại có thể không phát phì lên được chứ.
“Hay là cách làm mấy thứ đó sai rồi?” Amy kiên quyết không thừa nhận là chính mình đã khiến Bakersfield ăn quá nhiều.
Clark phì cười: “Có lẽ thế rồi.”
“Dạo này ở cùng với Clark thế nào? Cậu không chịu thiệt gì chứ?” Trên lớp, Jenny kéo Amy ngồi sát vào góc phòng, vừa để ý giáo sư đang giảng bài bên trên vừa nhỏ giọng hỏi, cô vào Amy không cùng khoa, rất nhiều môn học không giống nhau, khó có được một lần học cùng lớp, tất nhiên là muốn biết cô bạn của mình có được vui vẻ không.
“Cũng không tồi, mình biết đúng mực mà, sẽ không để chính mình chịu thiệt.” Tuy rằng cô cũng muốn thiệt một chút, kiss gì đó chẳng hạn, vẫn khá là mong chờ, có điều ý nghĩ này trong đầu cô không dám nói cho Jenny, nếu không lại phải nghe tụng kinh.
“Vậy là tốt rồi, tuy Clark nhìn có vẻ đứng đắn, nhưng mình vẫn hơi lo anh ta không kìm chế được…” Câu sau, Jenny không nói thành lời, “Còn có Lois Lane kia nữa, tuy rằng chỉ gặp cô ta một lần, nhưng mình cảm thấy cô ta đối với Clark hình như không được bình thường.”
“Cô ta hẳn là cũng có chút thích Clark, có điều bản thân còn không phát hiện ra.” Amy nửa thật nửa giả nói, loại chuyện này cô rất sẵn lòng đem ra bàn bạc với bạn tốt, để còn biết chính mình nên làm thế nào.
“Đúng thật, có điều mình vẫn cảm thấy cô ta thích siêu nhân nhiều hơn, cậu không thấy bộ dáng của cô ta tối đó khi nhắc đến siêu nhân sao?” Jenny nói, “Tuy rằng hiện giờ rất nhiều người thích siêu nhân, sùng bái anh ta như thần tượng, nhưng Lane lại khiến mình cảm thấy không giống vậy, mỗi lần nhắc đến anh ta, Lane đều có vẻ rất hưng phấn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy được cô ta rất tự tin, hình như cô ta cho rằng mình là đặc biệt đối với siêu nhân, cho nên mình nghĩ có siêu nhân ở đó, cô ta sẽ không trở thành tình địch của cậu đâu.”
Chính bởi vì có siêu nhân nên mới phiền đó, Amy bất đắc dĩ cười khổ, “Cô ta là người phụ nữ đầu tiên phỏng vấn siêu nhân, đặc biệt một chút cũng hẳn là đúng thôi.”
“Cậu nói vậy cũng đúng, tin tức liên quan đến siêu nhân cơ bản luôn là Nhật báo Hành tinh ra trước nhất, hơn nữa hình như người đưa tin luôn là cô ta và Clark, lẽ nào bọn họ thật sự quen nhau?” Jenny càng nghĩ lại càng thấy có thể.
“Lần đầu tiên siêu nhân xuất hiện không phải là đã cứu Lois sao, bọn họ quen biết nhau cũng chẳng phải bí mật gì, không nói chuyện này nữa, buổi chiều chúng ta chẳng phải muốn đi dạo phố sao? Mình đã bảo Clark đi cùng, cậu không ngại chứ?” Amy vừa nghe, vội chuyển hướng đề tài, cô cũng không muốn thân phận Clark bị lộ tẩy.
“Ngại gì chứ? Có người xách đồ giúp tốt quá còn gì.” Jenny cười khẽ, “Hơn nữa chúng ta còn đi mua cả đồ dùng “riêng cho phái nữ” nữa, không biết đến lúc đó sắc mặt anh ta sẽ thế nào?”
“Phụt.. Mình cũng muốn biết.” Amy phì cười, sau đó phát hiện giáo sư trên bục giảng đang trừng mắt về phía mình, vội ngồi thẳng lại, “Đừng nói nữa, thầy đang nhìn kìa.”
Jenny cũng đã nhìn thấy, liền dừng câu chuyện lại, tập trung vào bài học.
Tan học, Amy và Jenny thu dọn đồ rồi dắt tay nhau vừa nói vừa cười ra cổng trường.
“Chúng ta giờ đi đâu? Anh ta không đến đón cậu à?”
“Là mình bảo anh ấy đừng đến, mình còn muốn đến phòng khám thú y đón Bakersfield, hỏi thêm vài điều nữa, chỗ đó ngay cạnh tòa soạn Nhật báo Hành tinh, chúng ta có thể đến thẳng đó tìm anh ấy.” Amy giải thích, “Bakersfield dạo này phát phì, mình sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của nó, cho nên bảo Clark đem nó đến đó kiểm tra rồi.”
“Cậu cũng đừng cho nó ăn nhiều thức ăn dinh dưỡng như vậy, sau này nó béo tròn như quả bóng để xem cậu làm thế nào.”
“Đã là một quả bóng nhỏ rồi.” Amy bất đắc dĩ, có lẽ cô nên thực sự suy nghĩ lại chuyện thay đổi thực đơn cho Bakersfield.
Đến phòng khám, trao đổi một lúc với bác sĩ về chuyện sức khỏe của Bakersfield, bác sĩ nói tuy Bakersfield vẫn khỏe mạnh, nhưng chỉ rõ trọng lượng thú cưng quá nặng không phải là tốt, nhắc cô nên chú ý đừng cho Bakersfield ăn quá nhiều.
Cứ như vậy, Amy không thể không hạn chế phạm vi ăn uống của Bakersfield.
Sau khi cho Bakersfield tiêm một mũi phòng bệnh, Amy vừa ôm Bakersfield đang rên rỉ rất đáng thương, vừa thoải mái cùng Jenny bước vào tòa soạn Nhật báo Hành Tinh.
Bên trong tòa soạn rất đông người, mỗi người đều trông bận rộn đến lu bù, vừa bước ra khỏi thang máy, Amy liền nhìn thấy mấy người đang họp, còn Clark thì đã phát hiện ra cô ngay từ lúc cô bước vào.
Cười đáp lại anh, Amy không tiến đến quấy rầy, cô kéo Jenny đến chỗ ghế nghỉ dành cho khách ngồi xuống, chờ Clark xong việc.
Tình tiết lần này rất đơn giản, bác sĩ Carlton ở tại Fort Worth Baker lập ra trường học, sử dụng trẻ mồ côi để nghiên cứu một loại thuốc nâng cao trí thông minh, còn Lex Luther thì bí mật cung cấp tài chính viện trợ cho nghiên cứu của hắn. Mấy đứa trẻ kia chính là vật thí nghiệm, loại thuốc được gọi là tăng trưởng trí não số 5 này có tác dụng trong thời gian rất ngắn, cho nên không muốn lại ngốc trở lại như cũ, bọn chúng đánh cắp thuốc rồi chạy trốn khỏi trường học, sau đó gây uy hiếp với New York và Lex Luther để đoạt thêm càng nhiều thuốc, gặp phải phiền phức liên tiếp, cuối cùng vẫn là siêu nhân đứng ra mới có thể giải quyết xong việc này.
Đối với loại thuốc có vẻ như có hiệu quả thần kỳ này, Amy cũng không có nhiều hứng thú, trước không nói tác dụng của nó chỉ là tạm thời mà sau khi hết tác dụng, người dùng thuốc còn có thể vì trí não trước sau sai khác quá lớn mà không còn tự điều khiển được mình, trở thành nghiện loại thuốc này, trong mắt Amy, nó cũng đáng sợ giống như nghiện ma túy.
“Anh đã hẹn xong thời gian phỏng vấn với anh Wayne rồi à?”
“Ừ, đã bàn bạc xong rồi, vừa lúc Wayne muốn đến Metropolis công tác, bọn anh đã hẹn cuối tuần này phỏng vấn.” Clark vừa thu dọn cặp tài liệu vừa đáp.
Việc này Amy cũng biết, vốn dĩ Bruce cũng không nhanh chóng mở rộng đến Metropolis như vậy, dù sao anh ta mới đứng vững chân ở Gotham, nhưng hỏa hoạn lớn ở khu Đông khiến giá đất chỗ đó hạ xuống rất thấp – Amy tin rằng về mặt này chắc chắc có công lao của Lex Luther – Gloucester và Bruce đều nhất trí rằng đây là một thời cơ tốt đến họ tiến quân vào Metropolis. Bởi vậy, trong thời gian ngắn, khu Đông liền biến thành thế chân vạc, ngoài Gloucester và Bruce, Luther cũng đã thu mua được không ít đất, nhưng so với hai người liên thủ kia, hắn chỉ chiếm được ưu thế là người địa phương, được những dân chúng địa phương không biết rõ bản tính của hắn ủng hộ, mua được mảnh đất lớn nhất ở khu Đông. Nhưng diện tích đất chỗ này so với hai người kia vẫn ít hơn nhiều, mà kế hoạch ban đầu của hắn là mua lại toàn bộ khu Đông cũng chính thức sụp đổ.
“Vậy hôm nay anh có tin tức gì lớn phải điều tra không? Nếu không có, chiều nay đi dạo phố với em nhé. Có không ít đồ phải mua, Jenny cũng đi cùng, bọn em cần có một đại lực sỹ giúp đỡ!” Giúp đỡ xách đồ ấy mà, Amy giúp anh thắt cà vạt, vuốt phẳng nếp nhăn trên áo, việc này thật là.. cô làm càng ngày càng thuận tay.
“Được, buổi chiều anh đến đón em nhé!” Clark đã xem lịch học của Amy, biết rõ lúc nào thì cô tan học.
“Thôi, chiều để em đến tìm anh. Khi nào anh đi làm thì tiện giúp em đem Bakersfield đến chỗ bác sĩ Lane Pite nhé, hôm nay nó phải làm kiểm tra, hơn nữa còn phải nhờ phòng khám cắt lại móng cho nó, dạo này nó nghịch ngợm ghê quá, hôm qua còn cào rách cả quần áo của em.”
Lane Pite là bác sĩ thú y, mở một phòng khám thú y ở bên cạnh tòa soạn Nhật báo Hành tinh, chuyên phục vụ cho các loại thú cưng, tuy phòng khám không lớn nhưng cũng rất chuyên nghiệp.
“Còn phải nhờ phòng khám trông nó nữa, chiều em sẽ đến đón.”
“Khó trách em muốn nhốt nó vào chuồng.” Clark nhìn lồng chó phía dưới góc bàn, bởi vì được Amy chăm sóc rất tốt, tên nhóc nằm trong kia lớn hơn lúc mới về rất nhiều, béo ú, cả người như một quả bóng tròn vo.
“Phải trừng phạt một ít, nếu không nó sẽ cứ quấy phá khắp nơi.” Amy mở cửa chuồng chó, ôm Bakersfield ra, hôn lên cái đầu nhỏ của nó. “Nhìn người nó béo quá, anh hỏi bác sĩ hộ em một chút, làm cách nào giảm béo cho nó nhé.” Tuy rằng rất đáng yêu, nhưng béo quá cũng không tốt cho cơ thể.
“Em đừng làm đồ ăn riêng cho nó nữa là nó có thể giảm béo ngay.” Clark chế nhạo, Amy vô cùng yêu Bakersfield, cứ lo mãi thức ăn cho chó mua bên ngoài nó không thích, liền tự mình tìm hiểu, lại hỏi thêm cả bác sĩ Lane Pite nữa, thử làm ra không ít đồ ăn dành cho chó, Bakersfield sao lại có thể không phát phì lên được chứ.
“Hay là cách làm mấy thứ đó sai rồi?” Amy kiên quyết không thừa nhận là chính mình đã khiến Bakersfield ăn quá nhiều.
Clark phì cười: “Có lẽ thế rồi.”
“Dạo này ở cùng với Clark thế nào? Cậu không chịu thiệt gì chứ?” Trên lớp, Jenny kéo Amy ngồi sát vào góc phòng, vừa để ý giáo sư đang giảng bài bên trên vừa nhỏ giọng hỏi, cô vào Amy không cùng khoa, rất nhiều môn học không giống nhau, khó có được một lần học cùng lớp, tất nhiên là muốn biết cô bạn của mình có được vui vẻ không.
“Cũng không tồi, mình biết đúng mực mà, sẽ không để chính mình chịu thiệt.” Tuy rằng cô cũng muốn thiệt một chút, kiss gì đó chẳng hạn, vẫn khá là mong chờ, có điều ý nghĩ này trong đầu cô không dám nói cho Jenny, nếu không lại phải nghe tụng kinh.
“Vậy là tốt rồi, tuy Clark nhìn có vẻ đứng đắn, nhưng mình vẫn hơi lo anh ta không kìm chế được…” Câu sau, Jenny không nói thành lời, “Còn có Lois Lane kia nữa, tuy rằng chỉ gặp cô ta một lần, nhưng mình cảm thấy cô ta đối với Clark hình như không được bình thường.”
“Cô ta hẳn là cũng có chút thích Clark, có điều bản thân còn không phát hiện ra.” Amy nửa thật nửa giả nói, loại chuyện này cô rất sẵn lòng đem ra bàn bạc với bạn tốt, để còn biết chính mình nên làm thế nào.
“Đúng thật, có điều mình vẫn cảm thấy cô ta thích siêu nhân nhiều hơn, cậu không thấy bộ dáng của cô ta tối đó khi nhắc đến siêu nhân sao?” Jenny nói, “Tuy rằng hiện giờ rất nhiều người thích siêu nhân, sùng bái anh ta như thần tượng, nhưng Lane lại khiến mình cảm thấy không giống vậy, mỗi lần nhắc đến anh ta, Lane đều có vẻ rất hưng phấn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy được cô ta rất tự tin, hình như cô ta cho rằng mình là đặc biệt đối với siêu nhân, cho nên mình nghĩ có siêu nhân ở đó, cô ta sẽ không trở thành tình địch của cậu đâu.”
Chính bởi vì có siêu nhân nên mới phiền đó, Amy bất đắc dĩ cười khổ, “Cô ta là người phụ nữ đầu tiên phỏng vấn siêu nhân, đặc biệt một chút cũng hẳn là đúng thôi.”
“Cậu nói vậy cũng đúng, tin tức liên quan đến siêu nhân cơ bản luôn là Nhật báo Hành tinh ra trước nhất, hơn nữa hình như người đưa tin luôn là cô ta và Clark, lẽ nào bọn họ thật sự quen nhau?” Jenny càng nghĩ lại càng thấy có thể.
“Lần đầu tiên siêu nhân xuất hiện không phải là đã cứu Lois sao, bọn họ quen biết nhau cũng chẳng phải bí mật gì, không nói chuyện này nữa, buổi chiều chúng ta chẳng phải muốn đi dạo phố sao? Mình đã bảo Clark đi cùng, cậu không ngại chứ?” Amy vừa nghe, vội chuyển hướng đề tài, cô cũng không muốn thân phận Clark bị lộ tẩy.
“Ngại gì chứ? Có người xách đồ giúp tốt quá còn gì.” Jenny cười khẽ, “Hơn nữa chúng ta còn đi mua cả đồ dùng “riêng cho phái nữ” nữa, không biết đến lúc đó sắc mặt anh ta sẽ thế nào?”
“Phụt.. Mình cũng muốn biết.” Amy phì cười, sau đó phát hiện giáo sư trên bục giảng đang trừng mắt về phía mình, vội ngồi thẳng lại, “Đừng nói nữa, thầy đang nhìn kìa.”
Jenny cũng đã nhìn thấy, liền dừng câu chuyện lại, tập trung vào bài học.
Tan học, Amy và Jenny thu dọn đồ rồi dắt tay nhau vừa nói vừa cười ra cổng trường.
“Chúng ta giờ đi đâu? Anh ta không đến đón cậu à?”
“Là mình bảo anh ấy đừng đến, mình còn muốn đến phòng khám thú y đón Bakersfield, hỏi thêm vài điều nữa, chỗ đó ngay cạnh tòa soạn Nhật báo Hành tinh, chúng ta có thể đến thẳng đó tìm anh ấy.” Amy giải thích, “Bakersfield dạo này phát phì, mình sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của nó, cho nên bảo Clark đem nó đến đó kiểm tra rồi.”
“Cậu cũng đừng cho nó ăn nhiều thức ăn dinh dưỡng như vậy, sau này nó béo tròn như quả bóng để xem cậu làm thế nào.”
“Đã là một quả bóng nhỏ rồi.” Amy bất đắc dĩ, có lẽ cô nên thực sự suy nghĩ lại chuyện thay đổi thực đơn cho Bakersfield.
Đến phòng khám, trao đổi một lúc với bác sĩ về chuyện sức khỏe của Bakersfield, bác sĩ nói tuy Bakersfield vẫn khỏe mạnh, nhưng chỉ rõ trọng lượng thú cưng quá nặng không phải là tốt, nhắc cô nên chú ý đừng cho Bakersfield ăn quá nhiều.
Cứ như vậy, Amy không thể không hạn chế phạm vi ăn uống của Bakersfield.
Sau khi cho Bakersfield tiêm một mũi phòng bệnh, Amy vừa ôm Bakersfield đang rên rỉ rất đáng thương, vừa thoải mái cùng Jenny bước vào tòa soạn Nhật báo Hành Tinh.
Bên trong tòa soạn rất đông người, mỗi người đều trông bận rộn đến lu bù, vừa bước ra khỏi thang máy, Amy liền nhìn thấy mấy người đang họp, còn Clark thì đã phát hiện ra cô ngay từ lúc cô bước vào.
Cười đáp lại anh, Amy không tiến đến quấy rầy, cô kéo Jenny đến chỗ ghế nghỉ dành cho khách ngồi xuống, chờ Clark xong việc.
/64
|