Tôi cảm thấy mọi thứ như sụp đổ vậy! Chỉ biết ôm đầu lắc nguầy nguậy. Tôi chẳng dám tin vào lời Trang Ly nói.
“ Vì cậu là vợ tôi!”
“ Tôi thích cậu!”
“ Ngày mai... Chúng ta hẹn hò đi!”
“ Một ngày dành trọn vẹn cho tôi nó khó như vậy sao?”
Mọi lời nói của Thiên Tường trong thời gian qua bỗng hiện rõ trong não tôi.
Là sự thật, cậu ấy chỉ xem tôi là người thay thế sao?
Vậy trong thời gian qua, những cử chỉ ngọt ngào, những câu nói yêu thương, những giận hờn vu vơ chỉ là dành cho một người thay thế sao? Cậu xem tôi là người thế chân người cậu yêu thôi sao Vũ Thiên Tường?
Trang Ly càng lúc càng đi tới, tôi theo thế lùi dần. Gần đến mép thác, ý thức là nếu không cẩn thận để xảy chân là có thể chết. Tôi dừng lại. Dẫu gì tôi cũng phải đi hỏi Thiên Tường cho ra nhẽ.
Trang Ly nhếch mép nhìn tôi cười khinh bỉ.
- Một cin hèn như mày thì chỉ có số phận vậy thôi con ạ. Mày chết là hết. Mọi thứ sẽ trở về như cũ. Đúng như một topic của nó. Mày là người chen chân vào xáo trộn, đừng hỏi tao tại vì sao mày kết thúc thế! Hãy đi mà hỏi ông trời kìa!
Nói xong, tôi chính thức bị đẩy, tôi phòng không kịp nữa rồi!
Tôi rơi, nhưng dường như tôi có chút may mắn, tay tôi vớ được mảnh đá, víu chặt.
Trang Ly trông thấy. Ả đi đến.
Có tiếng nói to.
“ Cái gì bên kia?”
Một giọng nói khác
“ Ơ... gì đấy! Hình như là một cô gái, cô ấy đang ngồi chổ mép thác. Nguy hiểm quá!”
“ Không cậu nhìn xem, cái gì kia. Chẳng phải là một cái đầu. Trông quen lắm... như là... Hạ Vy!!!”
“ Gì chứ? Chuyện gì đang xảy ra với cậu ấy?”
“ Đừng nói nhiều nữa cậu mau kêu Vũ Thiên Tường lại đây”
Cậu bạn hì hục chạy. Vũ Thiên Tường đang ngồi lướt điện thoại.
“ Thiên Tường!”
“ Chuyện gì?”
“ Cậu đến thác mau đi”
“ làm gì”
“ Hạ Vy cậu ấy gặp nguy hiểm”
Ngay lập tức thiên Tường thấy gì đó như như bùng cháy bộ não. Cậu vội vã chạy theo tên kia.
Bảo Phong cậu cũng chạy theo... ruột gan cồn cào.
- Quái gì thế này? Sao lại có tiếng chân chạy đến đây_Trang Ly hoảng loạng khi nghe tiếng bước chân ngày càng đến gần.
Tôi Cố sức rướn lên nhưng không tài nào lên nổi.
Trang Ly lấy chân đạp bàn tay tôi. Tôi đau điếng.
Lúc đó tôi chợt nghe giọng nói quen thuộc ù ù bên tai. Là giọng hét, hét gọi tên tôi.
Quen lắm! Tiếng của Thiên Tường thì phải.
Thiên Tường cậu ấy đến cứu tôi sao? Cậu Thương hại thôi đúng không?
Thiên Tường chạy đến, tiếng bước chân này, gần rồi! Gần đến rồi! Tiếng kêu nghe rõ thế cơ mà.
“ Hạ Vy.........!!!!
Trang Ly, tôi chợt thấy ả hoảng loạng vô cùng. Ả dùng hết lực gỡ tay tôi ra khỏi mảnh đá, níu tóc tôi giật ngược ra sau.
“ MÌNH LÀ BẠN TỪ NAY NHÉ!!!!”
Giọng nói của một đứa trẻ hiện rõ trong tâm trí. Đứa trẻ tôi coi như chính mình. Đứa trẻ tôi giận chứ chưa bao giờ thù. Nó trở thành người xấu rồi!
Chỉ vì tình yêu mà con người ta có thể trở thành ác quỷ thật dễ dàng. Nó quyền lực thật.
Tôi buông tay. Dường như hết sức rồi! Không còn hy vọng nào nữa rồi!
Tôi đang rơi! Một khuôn mặt chợt hiện rõ trong mắt tôi, một con người có sắc mặt xanh xao, mồ hôi nhễ nhại, ánh măt hoảng loạng, cố sức gào thét tên tôi.
Chắc là do ảo giác. Nhắm mắt lại. Tôi không biết gì nữa...
♡♡♡♡♡♡♡♡♡
Đã năm canh giờ trôi qua, cô nằm trong đấy, cậu đứng ngoài đây. Khuôn mặt bất thần, khóe môi nhợt nhạt, đôi chân dường như không muốn đứng vững nữa!
Ông của cô rồi ông nội cậu khi hay tin ai cũng ngất đi.
Lâm Phong, Bảo Phong, Đầu Nấm ai cũng có mặt. Mỗi người đứng một nơi. Bốn con người bốn suy nghĩ khác nhau.
Nhưng... chung một dòng nước mắt.
Cánh cửa khẽ mở. Bác sĩ ra. Cả bốn đều chạy đến. Hỏi thật nhiều, nhưng nhận được chỉ là cái lắc đầu của bác sĩ.
“ Cô ấy ngã với độ cao khá cao. Xương bị gãy, phần mềm tổn thương, mất máu khá nhiều, tỉ lệ sống đáng lí ra chẳng có phần trăm nào.”
Đau khổ, mọi thứ như sụp đổ. Thiên Tường ngã khụy, chuyện này không phải thật đúng không? Cậu còn đang giận cô chưa làm lành mà. Sao lại...
Đầu nấm đã sớm không kiềm được cảm xúc chính mình, cậu khóc nhiều lắm, tưởng như sau khi khóc thì cậu không còn nhìn thấy được nữa.
Lâm Phong, anh cũng như Thiên Tường, ôm đầu đau khổ. Trách mình sao không đi, đáng lẽ ra anh nên dẹp cái thất tình trước vô mà đi để bảo vệ. Che chở cô. Anh thật đáng trách. Là kẻ cố ý làm mất đi người mình yêu thương.
Còn Bảo Phong. Cậu không nói gì. Dường như ai đứng ngoài trong thấy thì chỉ nghĩ cậu là một người bạn bình thường nên mơi bình thản thế. Nhưng đâu ai biết rằng. Cậu giả vờ đi vệ sinh để vào đó tuôn rơi những giọt nước mắt, những giọt nước mắt kiềm nén bao lâu.
♡♡♡♡
Cô y tá toan phũ khăn lên che mặt Hạ Vy thì một điều kì diệu đã xảy ra.
Máy đo nhịp tim khe khẽ phát ra tiếng tim đập.
“ Bác sĩ, gọi bác sĩ vào đây.”
Gián: hè lú. Sao sao. Có bạn nào đã nghe ngóng tin bà Gián tung sản phẩm mơi chưa???
Sản phẩm mới có tên là “Viên thuốc định mệnh”
Khúc giới thiệu như vầy nè!
“ Cô. Trần Trịnh Tiểu Thy là một cô gái 28 tuổi, tốt nghiệp cấp ba với cái bằng trung bình. Trong 10 năm rong rêu, cô thi đại học rớt 6 lần, bị 135 công ty lớn bé trên toàn quốc từ chối, số phận sắp đặt ăn bám bố mẹ. Tưởng chừng như cuộc đời cô sẽ mãi ảm đạm như thế nhưng không hề...
Một hôm, cô trong lúc say khước khi đi uống rượu giải sầu cho lần thất nghiệp thứ 135 về thì trông thấy một cái hộp rất đẹp, cô mang về phòng. Sáng hôm sau có mở ra xem thì thấy một viên thuốc cùng dòng chữ quái dị. Cô đã cố ném đi nhiều lần nhưng nó mãi trở về bên cô, sau đó cô vô tình uống phải viên thuốc đấy. Từ đó, một cuộc đời khác chợt mở lối cho cô...”
Đấy đã ai xem chưa? Chưa thì xem ủng hộ Gián nhé! Đầu tư lắm đấy hehe. Độ dài ok nữa!
Các bạn có thể lên google seach Viên thuốc định mệnh của Gián Nhỏ. Nhớ là phải có Gián nhỏ nha. Không là nó ra cái gì conan í. Nếu để chính xác hơn thì có thể truy cập vào web Santruyen để gõ là ra chuẩn xác luôn. Xem rồi góp ý cho Gián nhé!
Yêu mấy bẹn.????????????????????
“ Vì cậu là vợ tôi!”
“ Tôi thích cậu!”
“ Ngày mai... Chúng ta hẹn hò đi!”
“ Một ngày dành trọn vẹn cho tôi nó khó như vậy sao?”
Mọi lời nói của Thiên Tường trong thời gian qua bỗng hiện rõ trong não tôi.
Là sự thật, cậu ấy chỉ xem tôi là người thay thế sao?
Vậy trong thời gian qua, những cử chỉ ngọt ngào, những câu nói yêu thương, những giận hờn vu vơ chỉ là dành cho một người thay thế sao? Cậu xem tôi là người thế chân người cậu yêu thôi sao Vũ Thiên Tường?
Trang Ly càng lúc càng đi tới, tôi theo thế lùi dần. Gần đến mép thác, ý thức là nếu không cẩn thận để xảy chân là có thể chết. Tôi dừng lại. Dẫu gì tôi cũng phải đi hỏi Thiên Tường cho ra nhẽ.
Trang Ly nhếch mép nhìn tôi cười khinh bỉ.
- Một cin hèn như mày thì chỉ có số phận vậy thôi con ạ. Mày chết là hết. Mọi thứ sẽ trở về như cũ. Đúng như một topic của nó. Mày là người chen chân vào xáo trộn, đừng hỏi tao tại vì sao mày kết thúc thế! Hãy đi mà hỏi ông trời kìa!
Nói xong, tôi chính thức bị đẩy, tôi phòng không kịp nữa rồi!
Tôi rơi, nhưng dường như tôi có chút may mắn, tay tôi vớ được mảnh đá, víu chặt.
Trang Ly trông thấy. Ả đi đến.
Có tiếng nói to.
“ Cái gì bên kia?”
Một giọng nói khác
“ Ơ... gì đấy! Hình như là một cô gái, cô ấy đang ngồi chổ mép thác. Nguy hiểm quá!”
“ Không cậu nhìn xem, cái gì kia. Chẳng phải là một cái đầu. Trông quen lắm... như là... Hạ Vy!!!”
“ Gì chứ? Chuyện gì đang xảy ra với cậu ấy?”
“ Đừng nói nhiều nữa cậu mau kêu Vũ Thiên Tường lại đây”
Cậu bạn hì hục chạy. Vũ Thiên Tường đang ngồi lướt điện thoại.
“ Thiên Tường!”
“ Chuyện gì?”
“ Cậu đến thác mau đi”
“ làm gì”
“ Hạ Vy cậu ấy gặp nguy hiểm”
Ngay lập tức thiên Tường thấy gì đó như như bùng cháy bộ não. Cậu vội vã chạy theo tên kia.
Bảo Phong cậu cũng chạy theo... ruột gan cồn cào.
- Quái gì thế này? Sao lại có tiếng chân chạy đến đây_Trang Ly hoảng loạng khi nghe tiếng bước chân ngày càng đến gần.
Tôi Cố sức rướn lên nhưng không tài nào lên nổi.
Trang Ly lấy chân đạp bàn tay tôi. Tôi đau điếng.
Lúc đó tôi chợt nghe giọng nói quen thuộc ù ù bên tai. Là giọng hét, hét gọi tên tôi.
Quen lắm! Tiếng của Thiên Tường thì phải.
Thiên Tường cậu ấy đến cứu tôi sao? Cậu Thương hại thôi đúng không?
Thiên Tường chạy đến, tiếng bước chân này, gần rồi! Gần đến rồi! Tiếng kêu nghe rõ thế cơ mà.
“ Hạ Vy.........!!!!
Trang Ly, tôi chợt thấy ả hoảng loạng vô cùng. Ả dùng hết lực gỡ tay tôi ra khỏi mảnh đá, níu tóc tôi giật ngược ra sau.
“ MÌNH LÀ BẠN TỪ NAY NHÉ!!!!”
Giọng nói của một đứa trẻ hiện rõ trong tâm trí. Đứa trẻ tôi coi như chính mình. Đứa trẻ tôi giận chứ chưa bao giờ thù. Nó trở thành người xấu rồi!
Chỉ vì tình yêu mà con người ta có thể trở thành ác quỷ thật dễ dàng. Nó quyền lực thật.
Tôi buông tay. Dường như hết sức rồi! Không còn hy vọng nào nữa rồi!
Tôi đang rơi! Một khuôn mặt chợt hiện rõ trong mắt tôi, một con người có sắc mặt xanh xao, mồ hôi nhễ nhại, ánh măt hoảng loạng, cố sức gào thét tên tôi.
Chắc là do ảo giác. Nhắm mắt lại. Tôi không biết gì nữa...
♡♡♡♡♡♡♡♡♡
Đã năm canh giờ trôi qua, cô nằm trong đấy, cậu đứng ngoài đây. Khuôn mặt bất thần, khóe môi nhợt nhạt, đôi chân dường như không muốn đứng vững nữa!
Ông của cô rồi ông nội cậu khi hay tin ai cũng ngất đi.
Lâm Phong, Bảo Phong, Đầu Nấm ai cũng có mặt. Mỗi người đứng một nơi. Bốn con người bốn suy nghĩ khác nhau.
Nhưng... chung một dòng nước mắt.
Cánh cửa khẽ mở. Bác sĩ ra. Cả bốn đều chạy đến. Hỏi thật nhiều, nhưng nhận được chỉ là cái lắc đầu của bác sĩ.
“ Cô ấy ngã với độ cao khá cao. Xương bị gãy, phần mềm tổn thương, mất máu khá nhiều, tỉ lệ sống đáng lí ra chẳng có phần trăm nào.”
Đau khổ, mọi thứ như sụp đổ. Thiên Tường ngã khụy, chuyện này không phải thật đúng không? Cậu còn đang giận cô chưa làm lành mà. Sao lại...
Đầu nấm đã sớm không kiềm được cảm xúc chính mình, cậu khóc nhiều lắm, tưởng như sau khi khóc thì cậu không còn nhìn thấy được nữa.
Lâm Phong, anh cũng như Thiên Tường, ôm đầu đau khổ. Trách mình sao không đi, đáng lẽ ra anh nên dẹp cái thất tình trước vô mà đi để bảo vệ. Che chở cô. Anh thật đáng trách. Là kẻ cố ý làm mất đi người mình yêu thương.
Còn Bảo Phong. Cậu không nói gì. Dường như ai đứng ngoài trong thấy thì chỉ nghĩ cậu là một người bạn bình thường nên mơi bình thản thế. Nhưng đâu ai biết rằng. Cậu giả vờ đi vệ sinh để vào đó tuôn rơi những giọt nước mắt, những giọt nước mắt kiềm nén bao lâu.
♡♡♡♡
Cô y tá toan phũ khăn lên che mặt Hạ Vy thì một điều kì diệu đã xảy ra.
Máy đo nhịp tim khe khẽ phát ra tiếng tim đập.
“ Bác sĩ, gọi bác sĩ vào đây.”
Gián: hè lú. Sao sao. Có bạn nào đã nghe ngóng tin bà Gián tung sản phẩm mơi chưa???
Sản phẩm mới có tên là “Viên thuốc định mệnh”
Khúc giới thiệu như vầy nè!
“ Cô. Trần Trịnh Tiểu Thy là một cô gái 28 tuổi, tốt nghiệp cấp ba với cái bằng trung bình. Trong 10 năm rong rêu, cô thi đại học rớt 6 lần, bị 135 công ty lớn bé trên toàn quốc từ chối, số phận sắp đặt ăn bám bố mẹ. Tưởng chừng như cuộc đời cô sẽ mãi ảm đạm như thế nhưng không hề...
Một hôm, cô trong lúc say khước khi đi uống rượu giải sầu cho lần thất nghiệp thứ 135 về thì trông thấy một cái hộp rất đẹp, cô mang về phòng. Sáng hôm sau có mở ra xem thì thấy một viên thuốc cùng dòng chữ quái dị. Cô đã cố ném đi nhiều lần nhưng nó mãi trở về bên cô, sau đó cô vô tình uống phải viên thuốc đấy. Từ đó, một cuộc đời khác chợt mở lối cho cô...”
Đấy đã ai xem chưa? Chưa thì xem ủng hộ Gián nhé! Đầu tư lắm đấy hehe. Độ dài ok nữa!
Các bạn có thể lên google seach Viên thuốc định mệnh của Gián Nhỏ. Nhớ là phải có Gián nhỏ nha. Không là nó ra cái gì conan í. Nếu để chính xác hơn thì có thể truy cập vào web Santruyen để gõ là ra chuẩn xác luôn. Xem rồi góp ý cho Gián nhé!
Yêu mấy bẹn.????????????????????
/52
|