Cũng may tôi luôn chuẩn bị chu đáo nên lúc nào cũng cần sẵn theo ô, mặc dù trong thời tiết này hơi khó dùng. Gió và mưa quất vào mặt đau rát, chiếc ô trong tay nghiêng ngả chỉ trực chờ bay. Đi ngang qua khu đất trống khi nãy tôi vô tình liếc qua nghĩ đến liệu khi nào Đức Nhân còn ở đấy không, mà mưa bão thế này cho dù là kẻ ngốc cũng phải biết đường về nhà rồi chứ.
- Vẫn còn đứng thật kìa...
Xem ra ví cậu ta với kẻ ngốc chẳng khác nào sỉ nhục IQ của họ.
Đức Nhân đứng dưới thân cây lớn, hai tay để trong túi áo, vẻ mặt thản nhiên như không, chẳng để ý bản thân mình đang trong hoàn cảnh nào. Cậu ta bị mắc kẹt ở đây sao?
Tôi lưỡng lự một hồi cuối cùng tiến về phía Nhân, kiễng chân nghiêng ô che cho cậu, cái tên hươu cao cổ này còn từ trên cao quắc mắt nhìn tôi.
- Lúc nãy đã bảo trời sẽ mưa mà, sao không về?
-...
- Nói gì đi chứ?
- Đưa ô đây
Đức Nhân đoạt chiếc ô trong tay tôi một cách dễ dàng, có lẽ tại thấy tôi kiễng chân chật vật quá, hoặc thấy tôi sắp cuốn theo chiều gió cùng ô nên muốn giúp đỡ. Cậu ta nghiêng ô che cho tôi, nói thật bây giờ có che chắn cũng vô dụng, vì cả hai đã ướt hơn phân nửa rồi.
- Đi thôi
- Hả? Đi đâu cơ?
- Nhà cậu
- Làm gì
- Thăm Tiểu Hắc
- Chẳng lẽ nãy giờ cậu đứng đây là để đợi tớ?
Lại không trả lời, nhưng có lẽ tôi đoán đúng rồi. Tôi bất giác bật cười, bỗng nhiên cảm thấy, Đức Nhân cũng có mặt ngốc ngốc dễ thương.
- Đằng nào cũng ướt rồi nhanh hay tới trạm xe Bus về nhà tớ sẽ pha trà gừng cho cậu uống.
Dáng người dong dỏng cao của cậu chắn trước tôi, cả hai nhanh chóng di chuyển trong mưa.
***
Tôi lục tìm chìa khóa trong túi sách, giờ này mà ba mẹ vẫn chưa về, cả Khả Vũ nữa, có khi nào họ cũng bị kẹt bởi cơn mưa này không?
Tôi pha hai cốc trà gừng, lấy giúp Đức Nhân một chiếc khăn bông còn mình thì lên lầu thay đồ. Lúc xuống tới nơi đã thấy Đức Nhân tìm được Tiểu Hắc ôm nó khư khư trên ghế sofa.
Tôi ngồi phía đối diện nhâm nhi vị cay cay ấm nóng của ly trà, không khí trong phòng lúc này là một mảng tĩnh lặng~~~
Vừa gượng gạo vừa kì cục, chẳng có ai chịu lên tiếng.
- Uống chút trà đi, nếu không sẽ cảm lạnh đấy.
Ai đó yên lặng uống trà.
- Lau khô người đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy.
Ai đó yên lặng lau khô.
- Nha, bỏ mũ ra đi chứ, không thì làm sao lau được tóc?
Tôi thành thật hỏi, từ lúc bước vào nhà đến giờ Đức Nhân chưa từng bỏ mx trùm, trông cậu ta cứ như thành phần nguy hiểm vậy.
Tiểu Hắc nhận ra người quen, ở trong lòng chủ dụi tới dụi lui kêu meo meo mấy tiếng. Lúc này Boss Miêu mời nhảy đến bên cạnh tôi cuộn người nằm trên đùi, dường như nó nhận ra con mèo đen kia sẽ không còn tranh giành với nó nữa
- Mèo của cậu?
- À, cậu hỏi nó à? Boss Miêu đấy
Tôi chỉ vào con mèo trắng đang xù lông bên cạnh mình, cậu ta hơi gật đầu.
Chuông cửa reo lên không rõ là ai còn đến vào lúc mưa gió thế này. Đúng như tôi đoán, Thiên Huy thản nhiên bước vào càu nhàu mấy câu về thời tiết. Sau khi nhìn một vòng quanh nhà thì trợn mắt nhìn tôi và Đức Nhân, vẻ mặt kinh ngạc không thôi.
- Sao cậu ta lại ở đây?
Bọn họ đồng thanh hỏi, ngạc nhiên gì chứ, tôi mới là người phải ngạc nhiên vì độ ăn ý của hai người đấy.
Giải thích qua loa vài câu, tôi hỏi Thiên Huy sao lại rảnh rang chạy đến nhà tôi trong lúc này, chắc không phải nổi hứng ngắm mưa đâu nhỉ.
- Bố mẹ tới vừa mới về, bảo tớ đem quà qua cho cậu, tiện thể bảo nhà cậu tối qua đó ăn cơm.
- Cô chú đã về rồi sao? Vậy là mẹ có người để gây chuyện rồi.
- Còn cười, đến lúc đấy xem cậu cười nổi không, mau đi lấy cho tớ cốc trà nóng đi.
Thiên Huy bắt đầu hạch sách, tôi chỉ đành pha thêm một tách trà.
Tôi vừa rời khỏi đến khi quay lại đã thấy Thiên Huy bá đạo đứng trước mặt Đức Nhân dáng vẻ như muốn nuốt sống cậu ta. Chẳng hiểu bọn họ vừa nói gì, nhưng xem ra Thiên Huy đang tức giận.
- Này bạn, cậu cũng có thời gian rảnh chạy đến nhà bạn cùng lớp sao? Chỉ để thăm con mèo của cậu thôi hả.
- Ờ
Ai đó chỉ thờ ơ liếc liếc rồi chuyển mục tiêu sang Boss Miêu vuốt ve bộ lông của nó
- Con mèo này là của tôi tặng Khả Vy đấy, tính ra tôi chẳng khác nào bố nó, còn Khả Vy là mẹ nó
Phụt... Hắn đào đâu ra cái suy nghĩ quái đản đấy? Nhưng đáp lại cũng chỉ là tiếng "Ờ" bình thản của Đức Nhân
- Phiền cậu lần sau đừng theo con gái người ta về nhà, nhất là lúc trong nhà chỉ có hai người thế này.
- Huy, đủ rồi, cậu đừng bắt nạt Đức Nhân nữa
- Con mắt nào của cậu thấy tớ bắt nạt cậu ta? Cái mặt quan tài như thế ai bắt nạt cho nổi?
- Sao lại gắt với tớ.
- Còn không phải do cậu sao? Dám đưa người lạ về nhà, lại còn một nam một nữ ở trong phòng, sao cậu chẳng có ý tứ gì vậy?
- Cậu quá đáng vừa thôi chứ, tớ nói rồi còn gì Đức Nhân là bạn cùng lớp tớ giúp cậu ấy là điều bình thường thôi mà.
- Phải rồi, trong mắt cậu ai chẳng bình thường, cậu có biết đề phòng cái quái gì đâu?
Thiên Huy vung tay bỏ đi, đùa à, tôi làm gì mà hắn lại nổi giận thế chứ, lâu rồi không cãi nhau nên hôm nay đổi gió hả? Chẳng lẽ tôi lại để cậu ta bắt nạt rồi ung dung bỏ đi như thế còn lâu ý.
Hắn ta vô cớ gây sự
Hắn ta vô cớ mắng tôi
Hắn ta vô cớ bắt nạt người khác
Quá đáng lắm rồi
- Trịnh Thiên Huy, cậu là đồ xấu xa
Tôi đem hết sức lực phi thẳng về phía Thiên Huy định bụng vung một cước đá hắn bay ra ngoài cửa. Mà, chắc cũng không đến nỗi thế, nhưng chung quy cũng có thể đạp hắn ngã sấp mặt ôm hôn đất mẹ tiện thể còn có thể ra uy.
Nhưng người tính không bằng trời tính, trong lúc tôi hừng hực khí thế lao về phía hắn lại đạp phải một vũng nước sau đó mơ màng nhìn thấy Thiên Huy quay lại phía tôi vươn tay ra, nhưng ai đó ở đằng sau cũng nắm lấy bả vai tôi. Có khi nào tình huống cẩu huyết như trong phim sẽ xuất hiện, chàng hoàng tử xuất hiện đỡ lấy nàng công chúa, sau đó cả hai xoay vòng xoay vòng xoay vòng.
Tỉnh lại đi, ờ mà cái vụ xoay vòng là có thật bằng chứng là tôi lăn vài vòng trên mặt đất rồi đập đầu vào tường sưng u một cục, sau đó trợn mắt nhìn hai chàng trai trước mặt môi kề môi...
...
LÀ MÔI KỀ MÔI ĐẤY. Mother, tôi còn chưa từng chạm môi với Thiên Huy lần nào.
Theo quá trình hồi tưởng, hình như lúc tôi ngã Thiên Huy đã lập tức quay lại đỡ tôi, nhưng Đức Nhân cũng đột ngột lao đến, chẳng hiểu bọn họ đỡ thế nào lại đẩy tôi văng sang một bên rồi ngã đè lên nhau vậy là...
Tôi ấy à, ngồi đơ ra 3s thế nào lại quả quyết rút điện thoại nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc có 1-0-2 này. Bỗng nhiên cảm thấy làm nữ phụ đam mĩ cũng là loại cảm giác không tệ, Tuyết Hoa à, mày thành công truyền thụ kinh nghiệm cho tao rồi đấy.
Mất khoảng 10s nữa hai đương sự mới lưu luyến rời nhau ra. Thiên Huy hét một tiếng y hệt heo bị chọc tiết, lao ra khỏi nhà cả ô cũng không thèm cầm ô, Đức Nhân ngồi trên nền đất, im lặng một hồi rồi đưa tay áo lên môi điên cuồng lau lau quẹt quẹt.
- Vẫn còn đứng thật kìa...
Xem ra ví cậu ta với kẻ ngốc chẳng khác nào sỉ nhục IQ của họ.
Đức Nhân đứng dưới thân cây lớn, hai tay để trong túi áo, vẻ mặt thản nhiên như không, chẳng để ý bản thân mình đang trong hoàn cảnh nào. Cậu ta bị mắc kẹt ở đây sao?
Tôi lưỡng lự một hồi cuối cùng tiến về phía Nhân, kiễng chân nghiêng ô che cho cậu, cái tên hươu cao cổ này còn từ trên cao quắc mắt nhìn tôi.
- Lúc nãy đã bảo trời sẽ mưa mà, sao không về?
-...
- Nói gì đi chứ?
- Đưa ô đây
Đức Nhân đoạt chiếc ô trong tay tôi một cách dễ dàng, có lẽ tại thấy tôi kiễng chân chật vật quá, hoặc thấy tôi sắp cuốn theo chiều gió cùng ô nên muốn giúp đỡ. Cậu ta nghiêng ô che cho tôi, nói thật bây giờ có che chắn cũng vô dụng, vì cả hai đã ướt hơn phân nửa rồi.
- Đi thôi
- Hả? Đi đâu cơ?
- Nhà cậu
- Làm gì
- Thăm Tiểu Hắc
- Chẳng lẽ nãy giờ cậu đứng đây là để đợi tớ?
Lại không trả lời, nhưng có lẽ tôi đoán đúng rồi. Tôi bất giác bật cười, bỗng nhiên cảm thấy, Đức Nhân cũng có mặt ngốc ngốc dễ thương.
- Đằng nào cũng ướt rồi nhanh hay tới trạm xe Bus về nhà tớ sẽ pha trà gừng cho cậu uống.
Dáng người dong dỏng cao của cậu chắn trước tôi, cả hai nhanh chóng di chuyển trong mưa.
***
Tôi lục tìm chìa khóa trong túi sách, giờ này mà ba mẹ vẫn chưa về, cả Khả Vũ nữa, có khi nào họ cũng bị kẹt bởi cơn mưa này không?
Tôi pha hai cốc trà gừng, lấy giúp Đức Nhân một chiếc khăn bông còn mình thì lên lầu thay đồ. Lúc xuống tới nơi đã thấy Đức Nhân tìm được Tiểu Hắc ôm nó khư khư trên ghế sofa.
Tôi ngồi phía đối diện nhâm nhi vị cay cay ấm nóng của ly trà, không khí trong phòng lúc này là một mảng tĩnh lặng~~~
Vừa gượng gạo vừa kì cục, chẳng có ai chịu lên tiếng.
- Uống chút trà đi, nếu không sẽ cảm lạnh đấy.
Ai đó yên lặng uống trà.
- Lau khô người đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy.
Ai đó yên lặng lau khô.
- Nha, bỏ mũ ra đi chứ, không thì làm sao lau được tóc?
Tôi thành thật hỏi, từ lúc bước vào nhà đến giờ Đức Nhân chưa từng bỏ mx trùm, trông cậu ta cứ như thành phần nguy hiểm vậy.
Tiểu Hắc nhận ra người quen, ở trong lòng chủ dụi tới dụi lui kêu meo meo mấy tiếng. Lúc này Boss Miêu mời nhảy đến bên cạnh tôi cuộn người nằm trên đùi, dường như nó nhận ra con mèo đen kia sẽ không còn tranh giành với nó nữa
- Mèo của cậu?
- À, cậu hỏi nó à? Boss Miêu đấy
Tôi chỉ vào con mèo trắng đang xù lông bên cạnh mình, cậu ta hơi gật đầu.
Chuông cửa reo lên không rõ là ai còn đến vào lúc mưa gió thế này. Đúng như tôi đoán, Thiên Huy thản nhiên bước vào càu nhàu mấy câu về thời tiết. Sau khi nhìn một vòng quanh nhà thì trợn mắt nhìn tôi và Đức Nhân, vẻ mặt kinh ngạc không thôi.
- Sao cậu ta lại ở đây?
Bọn họ đồng thanh hỏi, ngạc nhiên gì chứ, tôi mới là người phải ngạc nhiên vì độ ăn ý của hai người đấy.
Giải thích qua loa vài câu, tôi hỏi Thiên Huy sao lại rảnh rang chạy đến nhà tôi trong lúc này, chắc không phải nổi hứng ngắm mưa đâu nhỉ.
- Bố mẹ tới vừa mới về, bảo tớ đem quà qua cho cậu, tiện thể bảo nhà cậu tối qua đó ăn cơm.
- Cô chú đã về rồi sao? Vậy là mẹ có người để gây chuyện rồi.
- Còn cười, đến lúc đấy xem cậu cười nổi không, mau đi lấy cho tớ cốc trà nóng đi.
Thiên Huy bắt đầu hạch sách, tôi chỉ đành pha thêm một tách trà.
Tôi vừa rời khỏi đến khi quay lại đã thấy Thiên Huy bá đạo đứng trước mặt Đức Nhân dáng vẻ như muốn nuốt sống cậu ta. Chẳng hiểu bọn họ vừa nói gì, nhưng xem ra Thiên Huy đang tức giận.
- Này bạn, cậu cũng có thời gian rảnh chạy đến nhà bạn cùng lớp sao? Chỉ để thăm con mèo của cậu thôi hả.
- Ờ
Ai đó chỉ thờ ơ liếc liếc rồi chuyển mục tiêu sang Boss Miêu vuốt ve bộ lông của nó
- Con mèo này là của tôi tặng Khả Vy đấy, tính ra tôi chẳng khác nào bố nó, còn Khả Vy là mẹ nó
Phụt... Hắn đào đâu ra cái suy nghĩ quái đản đấy? Nhưng đáp lại cũng chỉ là tiếng "Ờ" bình thản của Đức Nhân
- Phiền cậu lần sau đừng theo con gái người ta về nhà, nhất là lúc trong nhà chỉ có hai người thế này.
- Huy, đủ rồi, cậu đừng bắt nạt Đức Nhân nữa
- Con mắt nào của cậu thấy tớ bắt nạt cậu ta? Cái mặt quan tài như thế ai bắt nạt cho nổi?
- Sao lại gắt với tớ.
- Còn không phải do cậu sao? Dám đưa người lạ về nhà, lại còn một nam một nữ ở trong phòng, sao cậu chẳng có ý tứ gì vậy?
- Cậu quá đáng vừa thôi chứ, tớ nói rồi còn gì Đức Nhân là bạn cùng lớp tớ giúp cậu ấy là điều bình thường thôi mà.
- Phải rồi, trong mắt cậu ai chẳng bình thường, cậu có biết đề phòng cái quái gì đâu?
Thiên Huy vung tay bỏ đi, đùa à, tôi làm gì mà hắn lại nổi giận thế chứ, lâu rồi không cãi nhau nên hôm nay đổi gió hả? Chẳng lẽ tôi lại để cậu ta bắt nạt rồi ung dung bỏ đi như thế còn lâu ý.
Hắn ta vô cớ gây sự
Hắn ta vô cớ mắng tôi
Hắn ta vô cớ bắt nạt người khác
Quá đáng lắm rồi
- Trịnh Thiên Huy, cậu là đồ xấu xa
Tôi đem hết sức lực phi thẳng về phía Thiên Huy định bụng vung một cước đá hắn bay ra ngoài cửa. Mà, chắc cũng không đến nỗi thế, nhưng chung quy cũng có thể đạp hắn ngã sấp mặt ôm hôn đất mẹ tiện thể còn có thể ra uy.
Nhưng người tính không bằng trời tính, trong lúc tôi hừng hực khí thế lao về phía hắn lại đạp phải một vũng nước sau đó mơ màng nhìn thấy Thiên Huy quay lại phía tôi vươn tay ra, nhưng ai đó ở đằng sau cũng nắm lấy bả vai tôi. Có khi nào tình huống cẩu huyết như trong phim sẽ xuất hiện, chàng hoàng tử xuất hiện đỡ lấy nàng công chúa, sau đó cả hai xoay vòng xoay vòng xoay vòng.
Tỉnh lại đi, ờ mà cái vụ xoay vòng là có thật bằng chứng là tôi lăn vài vòng trên mặt đất rồi đập đầu vào tường sưng u một cục, sau đó trợn mắt nhìn hai chàng trai trước mặt môi kề môi...
...
LÀ MÔI KỀ MÔI ĐẤY. Mother, tôi còn chưa từng chạm môi với Thiên Huy lần nào.
Theo quá trình hồi tưởng, hình như lúc tôi ngã Thiên Huy đã lập tức quay lại đỡ tôi, nhưng Đức Nhân cũng đột ngột lao đến, chẳng hiểu bọn họ đỡ thế nào lại đẩy tôi văng sang một bên rồi ngã đè lên nhau vậy là...
Tôi ấy à, ngồi đơ ra 3s thế nào lại quả quyết rút điện thoại nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc có 1-0-2 này. Bỗng nhiên cảm thấy làm nữ phụ đam mĩ cũng là loại cảm giác không tệ, Tuyết Hoa à, mày thành công truyền thụ kinh nghiệm cho tao rồi đấy.
Mất khoảng 10s nữa hai đương sự mới lưu luyến rời nhau ra. Thiên Huy hét một tiếng y hệt heo bị chọc tiết, lao ra khỏi nhà cả ô cũng không thèm cầm ô, Đức Nhân ngồi trên nền đất, im lặng một hồi rồi đưa tay áo lên môi điên cuồng lau lau quẹt quẹt.
/102
|