Đương nhiên Hạ Hi thật sự không biết cuộc đối thoại lần này của ba mẹ. Chẳng qua lúc đó cô rõ ràng cảm giác được sự biến hoá khéo léo của ba mẹ và hai người càng đối với cô quan tâm và chăm sóc chu đáo hơn, để tránh làm bọn họ phiền lòng, cô buộc chính mình phải bỏ xuống chuyện của Lệ Hành và Hạ Tri Dư trước, và đối phó với cuộc thi vào cao đẳng. Nhưng mà bất kể cô điều chỉnh như thế nào, số lần cô ngủ thật sự không nhiều, lúc nào cũng mơ thấy buổi gặp mặt lần đó với mẹ Lệ, làm cho tâm trạng của cô không còn được tốt như trước.
Sau cuộc thi, Hạ Hi lại cực kỳ ủ rủ. Nhất là sau phần đánh giá, khi biết mình vô duyên với trường cảnh sát mà Lệ Hành đã tha thiết đề nghị cô thi vào, trông cô lại càng gầy yếu. Mà đúng lúc này, Hạ Hi gặp được Tiêu Dận.
Mẹ của Tiêu Dận và Hạ Hoành và bạn học đại học, sau khi tốt nghiệp hai người đều có công việc riêng nên không còn liên lạc. Nếu như không phải lần này muốn làm giấy tờ ra nước ngoài cho Hạ Hi, hai người vẫn sẽ không có cơ hội gặp lại nhau.dღđ。l。qღđ
Có mẹ Tiêu giúp đỡ, mọi việc tiến hành cực kỳ thuận lợi. Vì để cảm ơn bạn học cũ, Hạ Hoành và Hề Diễn Đình mang theo Hạ Hi cùng ăn một bữa cơm với mẹ Tiêu. Buổi ăn đó chính là lần đầu tiên Hạ Hi và Tiêu Dận gặp nhau. Có lẽ xuất phát từ tác phong của quý ông, Tiêu Dận có vẻ chăm sóc Hạ Hi, cùng nói chuyện phiếm và chia thức ăn cho cô. Phát hiện con trai mình có động tác chủ động hiếm có, mẹ Tiêu càng yêu thích Hạ Hi hơn.
Tâm tư của Hạ Hi hiển nhiên cũng không có đặt ở trên người của Tiêu Dận, chỉ biết anh là con trai của bạn học của ba mình nên cần phải lễ phép với người ta. Ngày hôm sau Tiêu Dận liền gọi điện tới nhà Hạ Hi muốn rủ cô đi chơi. Đối với sự từ chối của Hạ Hi, dường như Tiêu Dận cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, anh cười không sao cả, trực tiếp nói, "Đừng hiểu lầm, cũng không phải muốn theo đuổi em. Hôm qua thấy tâm tình em không được tốt lắm, nên muốn giới thiệu bạn cho em quen biết, em coi như là đi ra ngoài chơi với mấy chị em gái đi."
Người ta đã nói đến mức vậy nếu không đi thì thật không phải, nên Hạ Hi liền chấp nhận lời mời. Ngày đó, Tiêu Dận ngoài trừ dẫn theo một người như bạn gái, còn có một cô bé khác cũng có mặt. Cô ấy chính là bạn đại học của Tiêu Dận--Nhan Đại. Theo thời gian trôi qua, về sau ba người trở thành Thiết Tam Giác, đến mức Hạ Hi cũng chưa từng gặp qua bạn gái trước của Tiêu Dận.
Lúc Hạ Hi chuẩn bị ra nước ngoài, Lệ Hành liền trở về. Sở dĩ lâu như vậy, là chủ yếu anh muốn chữa trị vết thương ở tay và tai ở trong đợi tập huấn đó, và muốn chuẩn bị diễn tập chiến tranh ở trong buổi tốt nghiệp, chờ anh tham gia xong buổi tốt nghiệp và tổng duyệt binh của nhà trường, anh liền trực tiếp chạy về ký túc xá.
Bởi vì từ đầu đến cuối nhớ rằng Hạ Hi phải đi vào trường cao đẳng, nhưng giờ Lệ Hành thật sự không có biện pháp phải chờ thêm nữa, lập tức xin phép cấp trên trong ngày hôm đó, thậm chí sau khi lấy được sự đồng ý, anh chờ không kịp để lấy xe mà lập tức chạy bộ tới nhà ga. Xuống tàu, Lệ Hành chạy thẳng tới nhà Hạ Hi, nhưng thấy cô và một người con trai khác đang đứng ở trong vườn hoa nhỏ dưới lầu không biết là đang nói chuyện gì, chờ cô quay đầu mỉm cười thì mới thấy Lệ Hành đang đứng ở phía xa.dღđ。l。qღđ
Khoảnh khắc thấy anh, mắt của Hạ Hi thoáng chốc đỏ lên, đè xuống suy nghĩ khổ sở ở trong lòng ngực đang dâng lên, cô xoay người nói với Tiêu Dận, "Anh và Tiểu Đại quyết định giờ nào thì em rảnh giờ đó."
"Được, vậy thì đã định rồi đó nha." Đúng lúc này điện thoại vang lên, Tiêu Dận nói chuyện có chút vội vàng, "Anh đi trước, mẹ anh đang hối, làm như lần này đi không trở lại vậy..." Sau khi Hạ Hi gật đầu, anh nhấn xuống phím điện thoại thì nghe được mẹ anh ở đầu bên kia nói, "Đã nói là không cần phải chuẩn bị quá nhiều đồ đạc, thiếu cái gì thì qua bên đó mua cũng được, hành lý to như vậy thì nên để Hạ Hi mang theo đồ trang điểm của con bé, con gái là phiền toái nhất, một đóng đồ lộn xộn..." Vừa đi tới bên Lệ Hành nhìn thoáng qua.
Bước chân của Tiêu Dận có hơi dừng lại, Lệ Hành xoay người lại, tầm mắt bắn tới bóng lưng của Tiêu Dận, sắc mặt có chút biến hoá.
Chú ý thấy sắc mặt của anh có chút thay đổi, Hạ Hi cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh, mở miệng nói, "Anh đã trở lại." Giọng nói bình tĩnh vang lên ở phía sau ẩn chứa xa cách làm Lệ Hành hơi ngưng lại.dღđ。l。qღđ
Sắc mặt của anh không được tốt lắm, nhưng vẫn có thể khống chế tức giận của mình, kiên nhẫn giải thích với cô, "Khoảng thời gian trước anh bị thương, thính lực có chút vấn đề, tay phải cũng phải khâu mấy mũi, viết thư và gọi điện đều bất tiện, sợ em lo lắng nên mới không nói. Ngày đó anh đi ra ngoài trường để tái khám, cô ấy lại đi theo sau, ngoài trừ để cô ấy đi, anh không còn có cách nào." Thấy vẻ mặt của cô không có dấu hiệu buông lỏng, anh liền quăng xuống lời nói mạnh mẽ, "Nếu như Lệ Hành anh làm chuyện gì có lỗi với em cho dù là một chút, anh tuyệt đối sẽ chết không được tử tế!"
Ánh mắt của Hạ Hi bắt đầu ửng đỏ, cô xoay mặt đi làm như không có việc gì nói, "Anh không cần phải nói chuyện nghiêm trọng như vậy, kỳ thật đã không có gì đáng ngại rồi. Cô ấy rất tốt, anh yêu cô ấy cũng là chuyện bình thường thôi. Ngày đó thật là ngại quá, anh giúp tôi xin lỗi cô ấy dùm..."
Túm nhanh tay của cô kéo chặt vào trong ngực, Lệ Hành lạnh giọng quát, "Nói cái gì vậy! Cái gì mà anh yêu cô ấy là chuyện bình thường? Anh nói yêu cô ấy khi nào hả?"
Nghĩ đến ánh mắt hung hăng của mẹ Lệ, Hạ Hi rơi nước mắt ở trong lòng, cô không vùng vãy cũng không có chuyển động, chẳng qua chỉ nói nhàn nhạt, "Anh buông tay ra, bị người khác thấy thì không được tốt."
Lệ Hành giận, "Anh ôm bạn gái của anh thì có gì không tốt chứ? Cần gì sợ người nào nhìn thấy?"dღđ。l。qღđ
So sánh với cơn giận của anh, Hạ Hi lại có vẻ khá bình tĩnh, "Chúng ta đã không phải là người yêu nữa rồi! Cho nên anh không cần phải giải thích chuyện của anh, và quan hệ với cô ấy, giống như tôi cũng không nhất thiết phải nói với anh rằng tôi đang quen người đàn ông khác."
"Em nói cái gì? Ai nói chúng ta không còn là người yêu nữa hả? Người nào cho phép em ở cùng với người đàn ông khác?" Sắc mặt của Lệ Hành đông lạnh trong nháy mắt, lại tăng thêm lực ở trên tay, "Hạ Hi, anh cảnh cáo em, đừng có nói dối ở trước mặt của anh!" Ánh mắt giằng co rất lâu, anh lại gằn từng chữ, "Nói thật đi!"
Từ từ ổn định hô hấp của mình, Hạ Hi trả lời, "Sự thật là tôi đã có người khác rồi. Lần trước tới trường học tìm anh là muốn nói cho anh chuyện này, không nghĩ tới lại thấy anh đang ở cùng với cô ấy, tôi vì quá giận nên mới ra tay, cũng không có ý nghĩ gì khác." Tim theo bản năng co rút, Hạ Hi cắn răng, ngoan độc và quyết tuyệt nói, "Một khi đã như vậy, thì dễ họp dễ tan đi."
Cảm giác như lồng ngực bị thứ gì đó sắc bén hung hăng đâm thẳng vào, Lệ Hành đau đến nổi không thể khống chế và có phần run rẩy, liên tục hít thở hai lần, sau đó anh dịu giọng có phần cầu khẩn, "Đừng nói nhảm có được không? Không phải anh đã nói với em rồi sao, anh và cô ấy không có chuyện gì hết, cái gì cũng đề không có! Anh đã nói quá rõ ràng, anh đã phân giới tuyến với cô ấy. Trên thực tế, ngày đó anh chỉ tái khám rồi trở về trường, không phải như em nghĩ rằng anh và cô ấy ở với chung với nhau rồi trở về, em biết tâm tư của anh mà có đúng không?" Hai tay anh nắm chặt hai vai của Hạ Hi, Lệ Hành nhắc lại, "Anh rất rõ thân phận của chúng ta. Anh là bạn trai của em, người anh yêu chính là em. Cái gì mà nói một khi đã như vậy thì dễ họp dễ tan chứ? Là anh không đúng khi giấu chuyện mình bị thương làm em lo lắng, và còn làm em hiểu lầm. Tiểu Thất em phải tin anh, anh thật sự không có xảy ra chuyện gì với cô ấy, trừ em ra anh không để ý tới ai khác."dღđ。l。qღđ
Ánh nắng mùa hè cực kỳ mềm mại, lời nói của Lệ Hành cũng cực kỳ ấm áp, nhưng tim của Hạ Hi lại không thể khống chế được mà lạnh đến run rẩy. Cô vẫn luôn kéo dài thời gian xuất ngoại, kỳ thật là đang chờ anh quay về, chờ chính anh nói những lời đó. Giống như mẹ Lệ nói, nếu không có được sự chúc phúc từ gia đình hai bên thì hôn nhân của bọn họ sẽ không thể hạnh phúc, cô không biết phải vượt qua cửa của mẹ anh như thế nào, cô không biết rốt cuộc bản thân mình sẽ đi về đâu. Mẹ anh ghét cô như thế, thậm chí không tiếc lộ ra mặt xấu trong con người bà, lấy chuyện ba mẹ cô ly hôn mà đả kích cô, thật sự làm cho cô đau đớn. Hạ Hi càng không ngừng thuyết phục chính mình, tình yêu là chuyện của hai người, chỉ cần cô và Lệ Hành nắm tay nhau, kiên trì tiếp tục yêu nhau là được rồi. Nhưng mà cô không thể tha thứ chuyện mẹ Lệ chửi mẹ cô, cô không có cách nào chấp nhận một người cay nghiệt và sắc bén như vậy làm mẹ chồng mình. Từ nhỏ cô đã mất đi một nửa tình thương của mẹ, thì cô lại càng hi vọng trong tương lai sẽ có một người mẹ chồng chịu yêu thương mình bấy nhiêu. Vì thế mà giờ cô thật sự thấy rất thất vọng.
Giữa ánh mắt mơ hồ, Hạ Hi nhẹ giọng nói, "Tôi không có nói nhảm, tôi thật sự...muốn chia tay."
Hai chữ chia tay như gió lạnh thấu xương, khi thốt lên thì Hạ Hi rất thống khổ, và cũng làm cho Lệ Hành cảm thấy đau đớn. Anh bỗng nhiên cảm thấy đầu nặng chân nhẹ đứng không vững, cổ họng anh khàn khàn mở miệng, "Đừng làm loạn có được không? Anh sai rồi, bất luận như thế nào thì anh đã sai rồi, em tha thứ cho anh đi, cho anh thêm một cơ hội có được không?"
Nói thật cho dù bị Hạ Hi đánh một cái tát, Lệ Hành cũng chưa từng nghĩ đến chuyện nghiêm trọng tới mức phải chia tay. Trước đó anh không tuân thủ nội quy nhà trường muốn trở về gấp để giải thích, chính là sợ ảnh hưởng đến việc cô thi vào cao đẳng. Nhưng giờ khi Hạ Hi thật sự nói ra hai chữ chia tay này, anh quả thật không dám tin, anh rất hiểu tính tình của cô, cô là một cô bé ngang ngược, nếu anh không mềm mỏng với cô thì rất có khả năng sẽ mất đi cô, anh không thể mạo hiểm. Anh yêu cô như vậy thì làm sao có thể chia tay cô chứ? Bốn năm rồi, làm sao có thể chia tay đây? Làm sao có thể!dღđ。l。qღđ
Nhưng mà Hạ Hi lại quyết tâm như vậy, trước mắt cô không ngừng hiện lên vẻ mặt mẹ của Lệ Hành, yên lặng nhìn chăm chăm như vậy, ánh mắt lạnh như băng, còn có những lời nói làm người ta tổn thương, cả người Hạ Hi lạnh đến run rẩy. Hình tượng mẹ chồng từ ái ở trong lòng cô đã sớm tan vỡ đến thất linh bát lạc (rải rác khắp nơi). Hơn nữa bà lại tán thành và chấp nhận Hạ Tri Dư, tim Hạ Hi lại càng tan vỡ đến không dậy nổi.
Biết anh bị thương ở tai và tay, tim Hạ Hi rất đau. Nhưng chung quy cô vẫn tránh xa cái ôm của Lệ Hành, giữa nhịp đập của con tim anh, cô nhẹ giọng nói, "Anh không sai, chỉ là chúng ta không thích hợp, nên mới không thể ở cùng một chỗ." Nói một câu thâm sâu rồi lại nói tiếp, "Mẹ tôi đã trở về, tôi muốn đi cùng với bà."
"Đi? Đi đâu?" Lệ Hành ngây ngẩn cả người, sau đó mới phản ứng kịp, làm bộ bình tĩnh nói, "Dì muốn dẫn em ra nước ngoài học đại học sao? Cũng được, học ở trường quân đội quá vất vả. Nhưng đi bao lâu? Ba năm? Năm năm? Hay là mười năm? Anh sẽ chờ em!"
Cố gằng đè nước mắt lại rồi quay lưng, Hạ Hi dối lòng nói, "Tôi không trở về nữa, anh cũng đừng chờ tôi." Giọng nói tan đi, cô bước nhanh chạy đi, không cho Lệ Hành thấy nước mắt của cô đang rơi xuống giàn giụa.dღđ。l。qღđ
Nhìn bóng lưng của cô tan biến trong tầm mắt, Lệ Hành giương giọng hô, "Mặc kệ như thế nào, anh cũng sẽ chờ em!" Nhưng đáp lại lời anh, chỉ là bóng lưng cô biến mất tại góc rẽ.
Sau cuộc thi, Hạ Hi lại cực kỳ ủ rủ. Nhất là sau phần đánh giá, khi biết mình vô duyên với trường cảnh sát mà Lệ Hành đã tha thiết đề nghị cô thi vào, trông cô lại càng gầy yếu. Mà đúng lúc này, Hạ Hi gặp được Tiêu Dận.
Mẹ của Tiêu Dận và Hạ Hoành và bạn học đại học, sau khi tốt nghiệp hai người đều có công việc riêng nên không còn liên lạc. Nếu như không phải lần này muốn làm giấy tờ ra nước ngoài cho Hạ Hi, hai người vẫn sẽ không có cơ hội gặp lại nhau.dღđ。l。qღđ
Có mẹ Tiêu giúp đỡ, mọi việc tiến hành cực kỳ thuận lợi. Vì để cảm ơn bạn học cũ, Hạ Hoành và Hề Diễn Đình mang theo Hạ Hi cùng ăn một bữa cơm với mẹ Tiêu. Buổi ăn đó chính là lần đầu tiên Hạ Hi và Tiêu Dận gặp nhau. Có lẽ xuất phát từ tác phong của quý ông, Tiêu Dận có vẻ chăm sóc Hạ Hi, cùng nói chuyện phiếm và chia thức ăn cho cô. Phát hiện con trai mình có động tác chủ động hiếm có, mẹ Tiêu càng yêu thích Hạ Hi hơn.
Tâm tư của Hạ Hi hiển nhiên cũng không có đặt ở trên người của Tiêu Dận, chỉ biết anh là con trai của bạn học của ba mình nên cần phải lễ phép với người ta. Ngày hôm sau Tiêu Dận liền gọi điện tới nhà Hạ Hi muốn rủ cô đi chơi. Đối với sự từ chối của Hạ Hi, dường như Tiêu Dận cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, anh cười không sao cả, trực tiếp nói, "Đừng hiểu lầm, cũng không phải muốn theo đuổi em. Hôm qua thấy tâm tình em không được tốt lắm, nên muốn giới thiệu bạn cho em quen biết, em coi như là đi ra ngoài chơi với mấy chị em gái đi."
Người ta đã nói đến mức vậy nếu không đi thì thật không phải, nên Hạ Hi liền chấp nhận lời mời. Ngày đó, Tiêu Dận ngoài trừ dẫn theo một người như bạn gái, còn có một cô bé khác cũng có mặt. Cô ấy chính là bạn đại học của Tiêu Dận--Nhan Đại. Theo thời gian trôi qua, về sau ba người trở thành Thiết Tam Giác, đến mức Hạ Hi cũng chưa từng gặp qua bạn gái trước của Tiêu Dận.
Lúc Hạ Hi chuẩn bị ra nước ngoài, Lệ Hành liền trở về. Sở dĩ lâu như vậy, là chủ yếu anh muốn chữa trị vết thương ở tay và tai ở trong đợi tập huấn đó, và muốn chuẩn bị diễn tập chiến tranh ở trong buổi tốt nghiệp, chờ anh tham gia xong buổi tốt nghiệp và tổng duyệt binh của nhà trường, anh liền trực tiếp chạy về ký túc xá.
Bởi vì từ đầu đến cuối nhớ rằng Hạ Hi phải đi vào trường cao đẳng, nhưng giờ Lệ Hành thật sự không có biện pháp phải chờ thêm nữa, lập tức xin phép cấp trên trong ngày hôm đó, thậm chí sau khi lấy được sự đồng ý, anh chờ không kịp để lấy xe mà lập tức chạy bộ tới nhà ga. Xuống tàu, Lệ Hành chạy thẳng tới nhà Hạ Hi, nhưng thấy cô và một người con trai khác đang đứng ở trong vườn hoa nhỏ dưới lầu không biết là đang nói chuyện gì, chờ cô quay đầu mỉm cười thì mới thấy Lệ Hành đang đứng ở phía xa.dღđ。l。qღđ
Khoảnh khắc thấy anh, mắt của Hạ Hi thoáng chốc đỏ lên, đè xuống suy nghĩ khổ sở ở trong lòng ngực đang dâng lên, cô xoay người nói với Tiêu Dận, "Anh và Tiểu Đại quyết định giờ nào thì em rảnh giờ đó."
"Được, vậy thì đã định rồi đó nha." Đúng lúc này điện thoại vang lên, Tiêu Dận nói chuyện có chút vội vàng, "Anh đi trước, mẹ anh đang hối, làm như lần này đi không trở lại vậy..." Sau khi Hạ Hi gật đầu, anh nhấn xuống phím điện thoại thì nghe được mẹ anh ở đầu bên kia nói, "Đã nói là không cần phải chuẩn bị quá nhiều đồ đạc, thiếu cái gì thì qua bên đó mua cũng được, hành lý to như vậy thì nên để Hạ Hi mang theo đồ trang điểm của con bé, con gái là phiền toái nhất, một đóng đồ lộn xộn..." Vừa đi tới bên Lệ Hành nhìn thoáng qua.
Bước chân của Tiêu Dận có hơi dừng lại, Lệ Hành xoay người lại, tầm mắt bắn tới bóng lưng của Tiêu Dận, sắc mặt có chút biến hoá.
Chú ý thấy sắc mặt của anh có chút thay đổi, Hạ Hi cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh, mở miệng nói, "Anh đã trở lại." Giọng nói bình tĩnh vang lên ở phía sau ẩn chứa xa cách làm Lệ Hành hơi ngưng lại.dღđ。l。qღđ
Sắc mặt của anh không được tốt lắm, nhưng vẫn có thể khống chế tức giận của mình, kiên nhẫn giải thích với cô, "Khoảng thời gian trước anh bị thương, thính lực có chút vấn đề, tay phải cũng phải khâu mấy mũi, viết thư và gọi điện đều bất tiện, sợ em lo lắng nên mới không nói. Ngày đó anh đi ra ngoài trường để tái khám, cô ấy lại đi theo sau, ngoài trừ để cô ấy đi, anh không còn có cách nào." Thấy vẻ mặt của cô không có dấu hiệu buông lỏng, anh liền quăng xuống lời nói mạnh mẽ, "Nếu như Lệ Hành anh làm chuyện gì có lỗi với em cho dù là một chút, anh tuyệt đối sẽ chết không được tử tế!"
Ánh mắt của Hạ Hi bắt đầu ửng đỏ, cô xoay mặt đi làm như không có việc gì nói, "Anh không cần phải nói chuyện nghiêm trọng như vậy, kỳ thật đã không có gì đáng ngại rồi. Cô ấy rất tốt, anh yêu cô ấy cũng là chuyện bình thường thôi. Ngày đó thật là ngại quá, anh giúp tôi xin lỗi cô ấy dùm..."
Túm nhanh tay của cô kéo chặt vào trong ngực, Lệ Hành lạnh giọng quát, "Nói cái gì vậy! Cái gì mà anh yêu cô ấy là chuyện bình thường? Anh nói yêu cô ấy khi nào hả?"
Nghĩ đến ánh mắt hung hăng của mẹ Lệ, Hạ Hi rơi nước mắt ở trong lòng, cô không vùng vãy cũng không có chuyển động, chẳng qua chỉ nói nhàn nhạt, "Anh buông tay ra, bị người khác thấy thì không được tốt."
Lệ Hành giận, "Anh ôm bạn gái của anh thì có gì không tốt chứ? Cần gì sợ người nào nhìn thấy?"dღđ。l。qღđ
So sánh với cơn giận của anh, Hạ Hi lại có vẻ khá bình tĩnh, "Chúng ta đã không phải là người yêu nữa rồi! Cho nên anh không cần phải giải thích chuyện của anh, và quan hệ với cô ấy, giống như tôi cũng không nhất thiết phải nói với anh rằng tôi đang quen người đàn ông khác."
"Em nói cái gì? Ai nói chúng ta không còn là người yêu nữa hả? Người nào cho phép em ở cùng với người đàn ông khác?" Sắc mặt của Lệ Hành đông lạnh trong nháy mắt, lại tăng thêm lực ở trên tay, "Hạ Hi, anh cảnh cáo em, đừng có nói dối ở trước mặt của anh!" Ánh mắt giằng co rất lâu, anh lại gằn từng chữ, "Nói thật đi!"
Từ từ ổn định hô hấp của mình, Hạ Hi trả lời, "Sự thật là tôi đã có người khác rồi. Lần trước tới trường học tìm anh là muốn nói cho anh chuyện này, không nghĩ tới lại thấy anh đang ở cùng với cô ấy, tôi vì quá giận nên mới ra tay, cũng không có ý nghĩ gì khác." Tim theo bản năng co rút, Hạ Hi cắn răng, ngoan độc và quyết tuyệt nói, "Một khi đã như vậy, thì dễ họp dễ tan đi."
Cảm giác như lồng ngực bị thứ gì đó sắc bén hung hăng đâm thẳng vào, Lệ Hành đau đến nổi không thể khống chế và có phần run rẩy, liên tục hít thở hai lần, sau đó anh dịu giọng có phần cầu khẩn, "Đừng nói nhảm có được không? Không phải anh đã nói với em rồi sao, anh và cô ấy không có chuyện gì hết, cái gì cũng đề không có! Anh đã nói quá rõ ràng, anh đã phân giới tuyến với cô ấy. Trên thực tế, ngày đó anh chỉ tái khám rồi trở về trường, không phải như em nghĩ rằng anh và cô ấy ở với chung với nhau rồi trở về, em biết tâm tư của anh mà có đúng không?" Hai tay anh nắm chặt hai vai của Hạ Hi, Lệ Hành nhắc lại, "Anh rất rõ thân phận của chúng ta. Anh là bạn trai của em, người anh yêu chính là em. Cái gì mà nói một khi đã như vậy thì dễ họp dễ tan chứ? Là anh không đúng khi giấu chuyện mình bị thương làm em lo lắng, và còn làm em hiểu lầm. Tiểu Thất em phải tin anh, anh thật sự không có xảy ra chuyện gì với cô ấy, trừ em ra anh không để ý tới ai khác."dღđ。l。qღđ
Ánh nắng mùa hè cực kỳ mềm mại, lời nói của Lệ Hành cũng cực kỳ ấm áp, nhưng tim của Hạ Hi lại không thể khống chế được mà lạnh đến run rẩy. Cô vẫn luôn kéo dài thời gian xuất ngoại, kỳ thật là đang chờ anh quay về, chờ chính anh nói những lời đó. Giống như mẹ Lệ nói, nếu không có được sự chúc phúc từ gia đình hai bên thì hôn nhân của bọn họ sẽ không thể hạnh phúc, cô không biết phải vượt qua cửa của mẹ anh như thế nào, cô không biết rốt cuộc bản thân mình sẽ đi về đâu. Mẹ anh ghét cô như thế, thậm chí không tiếc lộ ra mặt xấu trong con người bà, lấy chuyện ba mẹ cô ly hôn mà đả kích cô, thật sự làm cho cô đau đớn. Hạ Hi càng không ngừng thuyết phục chính mình, tình yêu là chuyện của hai người, chỉ cần cô và Lệ Hành nắm tay nhau, kiên trì tiếp tục yêu nhau là được rồi. Nhưng mà cô không thể tha thứ chuyện mẹ Lệ chửi mẹ cô, cô không có cách nào chấp nhận một người cay nghiệt và sắc bén như vậy làm mẹ chồng mình. Từ nhỏ cô đã mất đi một nửa tình thương của mẹ, thì cô lại càng hi vọng trong tương lai sẽ có một người mẹ chồng chịu yêu thương mình bấy nhiêu. Vì thế mà giờ cô thật sự thấy rất thất vọng.
Giữa ánh mắt mơ hồ, Hạ Hi nhẹ giọng nói, "Tôi không có nói nhảm, tôi thật sự...muốn chia tay."
Hai chữ chia tay như gió lạnh thấu xương, khi thốt lên thì Hạ Hi rất thống khổ, và cũng làm cho Lệ Hành cảm thấy đau đớn. Anh bỗng nhiên cảm thấy đầu nặng chân nhẹ đứng không vững, cổ họng anh khàn khàn mở miệng, "Đừng làm loạn có được không? Anh sai rồi, bất luận như thế nào thì anh đã sai rồi, em tha thứ cho anh đi, cho anh thêm một cơ hội có được không?"
Nói thật cho dù bị Hạ Hi đánh một cái tát, Lệ Hành cũng chưa từng nghĩ đến chuyện nghiêm trọng tới mức phải chia tay. Trước đó anh không tuân thủ nội quy nhà trường muốn trở về gấp để giải thích, chính là sợ ảnh hưởng đến việc cô thi vào cao đẳng. Nhưng giờ khi Hạ Hi thật sự nói ra hai chữ chia tay này, anh quả thật không dám tin, anh rất hiểu tính tình của cô, cô là một cô bé ngang ngược, nếu anh không mềm mỏng với cô thì rất có khả năng sẽ mất đi cô, anh không thể mạo hiểm. Anh yêu cô như vậy thì làm sao có thể chia tay cô chứ? Bốn năm rồi, làm sao có thể chia tay đây? Làm sao có thể!dღđ。l。qღđ
Nhưng mà Hạ Hi lại quyết tâm như vậy, trước mắt cô không ngừng hiện lên vẻ mặt mẹ của Lệ Hành, yên lặng nhìn chăm chăm như vậy, ánh mắt lạnh như băng, còn có những lời nói làm người ta tổn thương, cả người Hạ Hi lạnh đến run rẩy. Hình tượng mẹ chồng từ ái ở trong lòng cô đã sớm tan vỡ đến thất linh bát lạc (rải rác khắp nơi). Hơn nữa bà lại tán thành và chấp nhận Hạ Tri Dư, tim Hạ Hi lại càng tan vỡ đến không dậy nổi.
Biết anh bị thương ở tai và tay, tim Hạ Hi rất đau. Nhưng chung quy cô vẫn tránh xa cái ôm của Lệ Hành, giữa nhịp đập của con tim anh, cô nhẹ giọng nói, "Anh không sai, chỉ là chúng ta không thích hợp, nên mới không thể ở cùng một chỗ." Nói một câu thâm sâu rồi lại nói tiếp, "Mẹ tôi đã trở về, tôi muốn đi cùng với bà."
"Đi? Đi đâu?" Lệ Hành ngây ngẩn cả người, sau đó mới phản ứng kịp, làm bộ bình tĩnh nói, "Dì muốn dẫn em ra nước ngoài học đại học sao? Cũng được, học ở trường quân đội quá vất vả. Nhưng đi bao lâu? Ba năm? Năm năm? Hay là mười năm? Anh sẽ chờ em!"
Cố gằng đè nước mắt lại rồi quay lưng, Hạ Hi dối lòng nói, "Tôi không trở về nữa, anh cũng đừng chờ tôi." Giọng nói tan đi, cô bước nhanh chạy đi, không cho Lệ Hành thấy nước mắt của cô đang rơi xuống giàn giụa.dღđ。l。qღđ
Nhìn bóng lưng của cô tan biến trong tầm mắt, Lệ Hành giương giọng hô, "Mặc kệ như thế nào, anh cũng sẽ chờ em!" Nhưng đáp lại lời anh, chỉ là bóng lưng cô biến mất tại góc rẽ.
/68
|