Nếu như đến trường Trung học phổ thông Lý Tự Trọng để hỏi về tôi, Vũ Ngọc Lan Xuân thì người ta sẽ biết ngay về một cặp đôi dính với nhau như hình với bóng. Không phải tôi với nó, cái “vật thể lạ” đáng ghét giống hệt tôi mà tôi vẫn coi như là Lan Xuân’ (Lan Xuân phẩy) đâu. Mà là tôi với một thằng con trai mũi tẹt, trán dô, tóc xù nhưng học Hóa và Toán “cực đỉnh”. Tôi gọi hắn là Hắc Ly, nguyên bản của từ “Ugly” có nghĩa là xấu xí, nhưng vì da hắn đen nên tôi đổi thành Hắc Ly cho hợp với hoàn cảnh, tự thấy mình quá thông minh, nghĩ ra cái tên hay đến lạ mặc dù mỗi lần réo rắt cái tên ấy là tôi lại bị hắn đập vào đầu một cái.
Bạn thân của Xuân Lan là mấy đứa con gái đầu tóc chải chuốt, vuốt bằng keo bọt, suốt ngày bàn luận về móng tay, thời trang và ngôi sao thì bạn thân của tôi là hắn có sao đâu. Tôi làm bạn với ai là quyền của tôi chứ. Ờ thì tên Hắc Ly cù lần này có hơi xấu một tí, hơi ở dơ một tí và hôi nách một tí nhưng cũng chẳng sao. Có người để rủ đi ăn chè rồi ù té trước khi hắn trả tiền là được rồi. Dù là hắn không phải cùng đồng loại để buôn dưa lê, tỉ tê nấu cháo điện thoại mọi chuyện từ A đến Z nhưng có hắn để trút giận cũng tốt. Ai bảo người hắn to như voi, tôi đánh mà chẳng thấy đau bao giờ. (Hắn đau chứ tôi có đau đâu, mà hắn đau là chuyện của hắn, mắc mớ gì đến tôi. Chuyện của tôi chỉ là đánh hắn giải khuây thôi mà.) Có hắn thì tôi cũng có chỗ mà than vãn về nhỏ Xuân Lan suốt ngày chí chóe, cào cấu, cắn xé với tôi hay chuyện papa cắt giảm tiền tiêu vặt, rồi chuyện rửa bát làm vỡ bị mama mắng trong khi nhỏ Xuân Lan ngồi chơi.
Có lẽ là suốt ngày có hắn cặp kè như hình với bóng nên bọn con trai mới không dám dòm ngó đến tôi mà chỉ để mắt đến Xuân Lan. Thỉnh thoảng hắn cũng nói được một câu chí lý, đại loại như:
- Nè, tui thấy bà cũng có tệ lắm đâu mà sao bọn con trai nó không thích bà nhỉ? Còn cái con nhỏ Xuân Lan nhà bà, vừa chảnh vừa xấu đến phát ớn mà tụi nó cũng thích là sao?
Tên Hắc Ly phán như chuyên gia nghiên cứu thơ Đường vừa rút ra một định luật về Toán học hay Vật lý.
- Này, ông chê ai xấu đó? – Cái tổ ong chuẩn bị vỡ làm cho máu tôi sắp sôi lên.
- Thì tui chê cái con nhỏ Xuân Lan nhà bà đó. Môi thì cong tớn, mũi thì to, trán thì dô… – Hắn lải nhải.
- Ông chê xong chưa? – Tôi lừ mắt đe dọa.
- Chưa. Mà bà hay ghê ta. Tui chê bà Xuân Lan chứ có chê bà đâu mà bà động lòng.
Cái mặt hắn ngu dữ, nói thế mà chưa hiểu ra vấn đề.
Tôi đấm thùm thụp vào bụng hắn mà gào lên:
- Này, mở mắt to ra mà nhìn nhé. Nhìn kĩ lại mặt hàng đi. Thế này là gọi là môi cong, mũi to, trán dô hả? – Tôi vừa nói vừa đấm hắn. – Nhìn thật kĩ đi.
- Oái. Tha cho tui. Tui quên mất bà với nhỏ Xuân Lan là cùng một khuôn, một cặp.
Tôi nhéo tai hắn trong khi cái mặt hắn nhăn nhó khổ sở. Sao thằng bạn chơi với mình mười mấy năm trời mà không lây bệnh khôn của mình một tí nào ta?
Tôi chơi với tên Hắc Ly từ lúc còn học mẫu giáo, hồi nhỏ chơi đồ hàng hay đánh trận giả, tôi luôn cùng phe với Hắc Ly, tự coi mình là đại diện của chính nghĩa. Phe còn lại là nó, nhỏ Xuân Lan với một đứa con gái hay một thằng con trai mặt búng ra sữa nào đó mà tôi chẳng quan tâm. Phe đó là phe tà ác. Cuộc chiến xảy ra dù thương vong thuộc về bên nào thì bữa đó tôi và Xuân Lan cũng bị mẹ đánh cho một trận tơi bời vì tội chị em không nhường nhau. Mà ngay lúc roi của mẫu hậu vung lên, hai đứa tôi cũng phải đùn đẩy, đổ tội cho nhau mới được. Chỉ có tên Hắc Ly là tốt bụng, hắn hay bênh vực tôi, dù cái mặt hắn ngu ngu chẳng làm cho đứa nào sợ nhưng có hắn làm lá chắn cho tôi là yên ổn rồi. Như mấy lần bắn Gunny, hắn vẫn chạy lên đỡ đạn cho tôi đấy còn gì?
Từ cái thuở hắn còn cởi truồng tắm mưa đến tận năm lớp mười, tôi thấy hắn trải qua ba mối tình. Mối tình đầu tiên là năm chúng tôi học mẫu giáo. Hắn thích cái con bé hay buộc túm tóc hai bên như hai cái sừng dê. Tôi gọi con bé này là Hai Sừng. Chẳng biết hắn có tình ý gì mà giấu tôi cái kẹo mút trong túi áo để dành cho con bé Hai Sừng. Lúc con bé vừa mới bóc cái kẹo ra bỏ vào miệng thì tôi đã lao tới, giằng lại, còn cấu cho con bé một cái suýt chảy máu tay. Tôi tuyên bố hùng hồn trước khi bỏ cái kẹo vào miệng mình như chiến lợi phẩm:
- Bạn Mít là của tớ. Kẹo của bạn Mít cũng là của tớ. (Hồi đó tên Hắc Ly mập mập, tròn, cái bụng ủng eo với cái rốn lồi nên mọi người gọi hắn là Mít.)
Con bé Hai Sừng bị đánh liền khóc tu tu. Kết quả là hôm đó tôi bị phạt úp mặt vào tường một tiếng đồng hồ, còn mối tình đầu của thằng bạn yêu quý thì bị thất bại thê thảm. Từ đó về sau, con bé Hai Sừng sợ không dám lấy của hắn cái gì, sợ bị tôi xé xác. Hắn không bao giờ nhắc lại hay trách móc tôi một câu nào. Chắc là vì sợ tôi băm vằm như nghiến nát cái kẹo của hắn. Nhưng trong lòng tôi cũng thấy áy náy, ăn năn đến mấy phút đồng hồ mút cái kẹo mà vẫn ấm ức vì thấy bị chịu phạt oan ức.
Mối tình thứ hai của hắn là năm chúng tôi học lớp hai. Trong buổi sinh hoạt hè, tôi thấy tên Hắc Ly vẽ hình đứa con gái xinh lắm mà cứ giấu giấu giếm giếm. Lúc đó tôi tự nhủ: “Chắc là hắn vẽ mình chứ ai, ngoài mình ra làm gì còn ai xinh thế nữa”.
Nhưng rồi chờ mãi mà chẳng thấy hắn mang nạp cống phẩm. Hóa ra hắn vẽ tặng con bé Mắt To ở lớp 2B. Nhưng con bé Mắt To này ghê gớm, không như con bé Hai Sừng hồi mẫu giáo, nhất quyết giằng co với tôi đến lúc bức tranh rách làm đôi. Lần này người khóc là hắn, người được ăn kẹo cũng là hắn, tôi và con bé Mắt To phải mua kẹo dỗ dành mãi hắn mới nín. Thế là mối tình thứ hai của hắn cũng tan nát vì tôi. Từ đó về sau, tôi đã thề là sẽ chẳng bao giờ tranh giành cái gì với bồ của hắn nữa, với điều kiện hắn phải cống nạp cho tôi một thứ tương tự, nhưng lại chẳng thấy hắn có bồ bao giờ.
Đến đầu năm học lớp mười, hắn vô tình va phải một nàng lớp bên khi nàng đang khóc. Phải nói là nàng xấu lắm, nàng xấu hơn cả Thị Nở của Chí Phèo, xấu tới mức người khéo khen nhất cũng không khen nổi. Theo y như lời của khổ chủ là Hắc Ly tội nghiệp thì mặt nàng giống cái bánh bao rắc vừng đen quá tay, mắt nàng nửa lác nửa lé, thân hình nàng to như con khủng long (tôi ví hắn to như con voi cũng chưa là gì), to gấp đôi hắn, hàm răng nàng cũng giống như hạt ngô vậy, nhưng mà là loại ngô đột biến gen, hạt vàng, hạt đen, hạt to, hạt bé, chỗ thiếu chỗ thừa. Tóm lại là nàng xấu thảm hại, xấu đến nỗi ma chê quỷ hờn, xấu tới mức Hắc Ly không thể nhìn nổi, mà cá sấu chúa mà nhìn thấy cũng phải quỳ sát đất bái phục xin nhường lại vương miện.
Hắn vừa nhìn nàng đã quay mặt đi ngay, đưa cho nàng cái khăn tay rồi bỏ chạy. Hắn bảo, cùng nhìn về một hướng với nàng thì được, chứ cùng ngồi mà nhìn đắm đuối vào mắt nhau thì chắc hắn sẽ ngất xỉu vì hoảng sợ nàng sẽ cắm phập hàm răng vổ vào cái môi còn trinh trắng của hắn. Và hắn cũng chẳng ưa gì nàng. Nàng đanh đá, nàng tham ăn và nàng… kì lạ.
Đấy là hắn nói thế. Nàng kì lạ bởi lúc hắn chạy, bỏ lại cái khăn tay (thực ra là khăn lau tay) vì hắn bị choáng bởi dung mạo trời phú của nàng chứ có phải vì hắn ngại ngùng hay e thẹn gì đâu. Thế mà nàng tưởng hắn yêu nàng, hắn si mê nàng nên không dám đối diện với nàng. Nàng chủ động tiến tới. Mỗi khi thấy hắn ở đâu là nàng sáp lại… Khổ thân cái thằng bạn Hắc Ly của tôi, đấy, lần đầu tiên hắn biết đến cái cảm giác… “bị yêu” là như thế đấy. Chắc hắn bị ám ảnh cả đời mất thôi.
Thượng sách hắn đưa ra là một hành động ngu không thể tưởng. Hắn bảo tôi giả làm người yêu của hắn.
- Ủa, ông bị khùng rồi hay sao mà bảo tui giả làm bồ của ông hả? Não ông có sạn à? – Tôi nói oang oang như bổ vào mặt hắn trong khi đã được bỏ miếng bò bía vào miệng hối lộ.
- Không phải. Nàng mong manh lắm. Nhỏ bé lắm. Tui sợ từ chối, nàng sẽ bị tổn thương mà làm việc dại dột. – Cái giọng hắn xuýt xoa cứ như cái vật thể nặng hơn 60kg to lù lù đứng chật cửa lớp là nhỏ bé thật.
- Cả trường này biết tui với ông là bạn bè bình thường. Bạn bè bình thường chứ đừng nói là tri kỉ. Ông tưởng nàng của ông không biết hả? – Cái giọng tôi vẫn oang oang, mưa xuân bắn tới tấp vào mặt hắn.
- Thì tui chính thức theo đuổi bà là được chứ gì? – Hắn nói nghe có vẻ thông minh, tôi chưa được ai theo đuổi hay “bị yêu” như hắn bao giờ.
- À, vụ này hay à nha. Tặng tui đồ ăn chứ đừng tặng hoa hồng nha. Sến lắm á. – Tôi hoan hỉ.
- Bà này ham ăn ghê. – Mặt hắn nhăn nhó khổ sở.
Trong mấy ngày sau, hắn hay rủ tôi ra căng tin, lượn qua lượn lại qua lớp của nàng cố ý cho nàng nhìn thấy. Trời chẳng nắng chẳng mưa, mà hắn mang cái ô to đùng che cho tôi như hai đứa khùng đi giữa sân trường vậy. Nhưng cũng lãng mạn.
- Này ông, hay là ông mượn kế này để cưa tui thật hả? Ông yêu tui từ khi nào thế? Nói tui nghe đi. – Tôi chớp chớp mắt, đón nhận lời yêu của thằng bạn thân.
Hắn dòm trước, ngó sau như điệp vụ X hoạt động bí mật rồi mới đập vào đầu tôi một cái, viễn tưởng nổ đùng đoàng, vỡ tan.
- Điên sao mà yêu bà? – Hắn thầm thì, nhìn trước ngó sau xem có thấy tay chân hay râu ria của nàng phục kích đâu đó không.
- Tui nói cho ông biết nha. Ông mà còn lặp lại cái hành động vũ phu với tui nữa là tui hét toáng lên cho cả trường biết là ông có tật đái dầm đó. – Tôi giơ nắm đấm đe dọa.
- Bà chui vào gầm giường tui ngủ hay sao mà biết? – Mặt hắn tỉnh bơ.
- Nếu không tui sẽ nói với cả trường biết là ông có một bộ sưu tập búp bê để ở đầu giường. – Tôi cười hỉ hả.
- Bà bị thiểu năng hả? Đó là rô bốt, không phải búp bê. – Hắn thì thào.
- Nếu không thì ngay bây giờ, tui đi tìm nàng Kiều của ông, nói cho nàng biết là ông yêu nàng thắm thiết.
Hắn bịt miệng tôi lại cầu hòa rồi lôi tôi vào căng tin. Thế là hết nói. Hắn thoát khỏi nàng thì tôi cũng mất ăn. Trí khôn của cáo già chín đuôi sử dụng hết mà không được thỏ con lôi vào quán lần nào. Có lẽ con thỏ non ngày nào giờ đã già, mọc tới cả mười một cái đuôi nên thỏ non đã khôn hơn cáo.
Dạo này hắn dậy sớm hơn cả tôi. Mọi lần tôi gọi điện réo rắt thì hắn còn đang lim dim, gập máy ngủ tiếp mà giờ thì vừa bấm máy, chưa kịp nghe nhạc chờ, hắn đã mở máy nghe nhanh như rô bốt.
- Ê, Xuân hả? Hôm nay bà với bà Lan đi học với nhau đi nha. Tui bận rồi. – Giọng hắn bẽn lẽn.
- Ông bận gì?
- Tui phải qua rước em Mai đi học.
Tôi biết chắc cái mặt hắn đang hí hửng. Hắn yêu rồi. Lại chẳng phải là tôi.
Tôi ngẩn ngơ. Cả tuần liền chẳng thấy hắn đâu. Hắn còn chủ động bảo tôi không cần đánh thức hắn nữa. Cảm giác hụt hẫng, buồn vu vơ, nhớ thằng bạn, nhớ cả cái căng tin và quán kem. Rủ hắn đi, hắn cũng từ chối, sợ em Mai ghen.
Tôi chán, chẳng muốn chành chọe với nhỏ Xuân Lan nữa.
- Ê, bị bồ đá hả nhóc? Sao mặt như cái bánh đa chiều ỉu xìu thế? – Nó ra giọng người lớn với tôi.
- Tên Hắc Ly có bồ. Bỏ người ta một mình. Òa! Òa! Òa! – Tôi gào lên nhưng mắt ráo hoảnh.
- Không có Hắc Ly thì sao? Trời sập à? – Giọng nó thản nhiên đến phát ghét.
- Không có Hắc Ly thì buồn chứ sao. Không có người đi học cùng, không có người đi ăn vặt cùng, không có người học nhóm cùng, không có người hộ tống… – Tôi kể lể, giọng chán nản.
- Thế Xuân Lan vô cùng thông minh, xinh đẹp này là bù nhìn à?
Tôi trơ mắt ra nhìn nó, bỗng giật mình. Ừ nhỉ, nó là người cùng học, cùng chơi với tôi đấy thôi. Nó là người cùng tôi buôn dưa lê đủ thứ chuyện trên đời đấy thôi. Nó là người cùng ăn vặt, cùng đi chơi với tôi đấy thôi. Thế mà tôi quên béng đi mất. Nó không chỉ là chị tôi, nó còn là bạn thân của tôi đấy chứ, nhỏ bạn thân đáng ghét.
“Hắc Ly à, ông hãy cứ hạnh phúc nhé, tôi cũng có một niềm hạnh phúc khác ngay bên cạnh tôi rồi. Dù đó là niềm hạnh phúc vô cùng đáng ghét.”
Nếu như đến trường Trung học phổ thông Lý Tự Trọng để hỏi về tôi, Vũ Ngọc Lan Xuân thì người ta sẽ biết ngay về một cặp đôi dính với nhau như hình với bóng. Không phải tôi với nó, cái “vật thể lạ” đáng ghét giống hệt tôi mà tôi vẫn coi như là Lan Xuân’ (Lan Xuân phẩy) đâu. Mà là tôi với một thằng con trai mũi tẹt, trán dô, tóc xù nhưng học Hóa và Toán “cực đỉnh”. Tôi gọi hắn là Hắc Ly, nguyên bản của từ “Ugly” có nghĩa là xấu xí, nhưng vì da hắn đen nên tôi đổi thành Hắc Ly cho hợp với hoàn cảnh, tự thấy mình quá thông minh, nghĩ ra cái tên hay đến lạ mặc dù mỗi lần réo rắt cái tên ấy là tôi lại bị hắn đập vào đầu một cái.
Bạn thân của Xuân Lan là mấy đứa con gái đầu tóc chải chuốt, vuốt bằng keo bọt, suốt ngày bàn luận về móng tay, thời trang và ngôi sao thì bạn thân của tôi là hắn có sao đâu. Tôi làm bạn với ai là quyền của tôi chứ. Ờ thì tên Hắc Ly cù lần này có hơi xấu một tí, hơi ở dơ một tí và hôi nách một tí nhưng cũng chẳng sao. Có người để rủ đi ăn chè rồi ù té trước khi hắn trả tiền là được rồi. Dù là hắn không phải cùng đồng loại để buôn dưa lê, tỉ tê nấu cháo điện thoại mọi chuyện từ A đến Z nhưng có hắn để trút giận cũng tốt. Ai bảo người hắn to như voi, tôi đánh mà chẳng thấy đau bao giờ. (Hắn đau chứ tôi có đau đâu, mà hắn đau là chuyện của hắn, mắc mớ gì đến tôi. Chuyện của tôi chỉ là đánh hắn giải khuây thôi mà.) Có hắn thì tôi cũng có chỗ mà than vãn về nhỏ Xuân Lan suốt ngày chí chóe, cào cấu, cắn xé với tôi hay chuyện papa cắt giảm tiền tiêu vặt, rồi chuyện rửa bát làm vỡ bị mama mắng trong khi nhỏ Xuân Lan ngồi chơi.
Có lẽ là suốt ngày có hắn cặp kè như hình với bóng nên bọn con trai mới không dám dòm ngó đến tôi mà chỉ để mắt đến Xuân Lan. Thỉnh thoảng hắn cũng nói được một câu chí lý, đại loại như:
- Nè, tui thấy bà cũng có tệ lắm đâu mà sao bọn con trai nó không thích bà nhỉ? Còn cái con nhỏ Xuân Lan nhà bà, vừa chảnh vừa xấu đến phát ớn mà tụi nó cũng thích là sao?
Tên Hắc Ly phán như chuyên gia nghiên cứu thơ Đường vừa rút ra một định luật về Toán học hay Vật lý.
- Này, ông chê ai xấu đó? – Cái tổ ong chuẩn bị vỡ làm cho máu tôi sắp sôi lên.
- Thì tui chê cái con nhỏ Xuân Lan nhà bà đó. Môi thì cong tớn, mũi thì to, trán thì dô… – Hắn lải nhải.
- Ông chê xong chưa? – Tôi lừ mắt đe dọa.
- Chưa. Mà bà hay ghê ta. Tui chê bà Xuân Lan chứ có chê bà đâu mà bà động lòng.
Cái mặt hắn ngu dữ, nói thế mà chưa hiểu ra vấn đề.
Tôi đấm thùm thụp vào bụng hắn mà gào lên:
- Này, mở mắt to ra mà nhìn nhé. Nhìn kĩ lại mặt hàng đi. Thế này là gọi là môi cong, mũi to, trán dô hả? – Tôi vừa nói vừa đấm hắn. – Nhìn thật kĩ đi.
- Oái. Tha cho tui. Tui quên mất bà với nhỏ Xuân Lan là cùng một khuôn, một cặp.
Tôi nhéo tai hắn trong khi cái mặt hắn nhăn nhó khổ sở. Sao thằng bạn chơi với mình mười mấy năm trời mà không lây bệnh khôn của mình một tí nào ta?
Tôi chơi với tên Hắc Ly từ lúc còn học mẫu giáo, hồi nhỏ chơi đồ hàng hay đánh trận giả, tôi luôn cùng phe với Hắc Ly, tự coi mình là đại diện của chính nghĩa. Phe còn lại là nó, nhỏ Xuân Lan với một đứa con gái hay một thằng con trai mặt búng ra sữa nào đó mà tôi chẳng quan tâm. Phe đó là phe tà ác. Cuộc chiến xảy ra dù thương vong thuộc về bên nào thì bữa đó tôi và Xuân Lan cũng bị mẹ đánh cho một trận tơi bời vì tội chị em không nhường nhau. Mà ngay lúc roi của mẫu hậu vung lên, hai đứa tôi cũng phải đùn đẩy, đổ tội cho nhau mới được. Chỉ có tên Hắc Ly là tốt bụng, hắn hay bênh vực tôi, dù cái mặt hắn ngu ngu chẳng làm cho đứa nào sợ nhưng có hắn làm lá chắn cho tôi là yên ổn rồi. Như mấy lần bắn Gunny, hắn vẫn chạy lên đỡ đạn cho tôi đấy còn gì?
Từ cái thuở hắn còn cởi truồng tắm mưa đến tận năm lớp mười, tôi thấy hắn trải qua ba mối tình. Mối tình đầu tiên là năm chúng tôi học mẫu giáo. Hắn thích cái con bé hay buộc túm tóc hai bên như hai cái sừng dê. Tôi gọi con bé này là Hai Sừng. Chẳng biết hắn có tình ý gì mà giấu tôi cái kẹo mút trong túi áo để dành cho con bé Hai Sừng. Lúc con bé vừa mới bóc cái kẹo ra bỏ vào miệng thì tôi đã lao tới, giằng lại, còn cấu cho con bé một cái suýt chảy máu tay. Tôi tuyên bố hùng hồn trước khi bỏ cái kẹo vào miệng mình như chiến lợi phẩm:
- Bạn Mít là của tớ. Kẹo của bạn Mít cũng là của tớ. (Hồi đó tên Hắc Ly mập mập, tròn, cái bụng ủng eo với cái rốn lồi nên mọi người gọi hắn là Mít.)
Con bé Hai Sừng bị đánh liền khóc tu tu. Kết quả là hôm đó tôi bị phạt úp mặt vào tường một tiếng đồng hồ, còn mối tình đầu của thằng bạn yêu quý thì bị thất bại thê thảm. Từ đó về sau, con bé Hai Sừng sợ không dám lấy của hắn cái gì, sợ bị tôi xé xác. Hắn không bao giờ nhắc lại hay trách móc tôi một câu nào. Chắc là vì sợ tôi băm vằm như nghiến nát cái kẹo của hắn. Nhưng trong lòng tôi cũng thấy áy náy, ăn năn đến mấy phút đồng hồ mút cái kẹo mà vẫn ấm ức vì thấy bị chịu phạt oan ức.
Mối tình thứ hai của hắn là năm chúng tôi học lớp hai. Trong buổi sinh hoạt hè, tôi thấy tên Hắc Ly vẽ hình đứa con gái xinh lắm mà cứ giấu giấu giếm giếm. Lúc đó tôi tự nhủ: “Chắc là hắn vẽ mình chứ ai, ngoài mình ra làm gì còn ai xinh thế nữa”.
Nhưng rồi chờ mãi mà chẳng thấy hắn mang nạp cống phẩm. Hóa ra hắn vẽ tặng con bé Mắt To ở lớp 2B. Nhưng con bé Mắt To này ghê gớm, không như con bé Hai Sừng hồi mẫu giáo, nhất quyết giằng co với tôi đến lúc bức tranh rách làm đôi. Lần này người khóc là hắn, người được ăn kẹo cũng là hắn, tôi và con bé Mắt To phải mua kẹo dỗ dành mãi hắn mới nín. Thế là mối tình thứ hai của hắn cũng tan nát vì tôi. Từ đó về sau, tôi đã thề là sẽ chẳng bao giờ tranh giành cái gì với bồ của hắn nữa, với điều kiện hắn phải cống nạp cho tôi một thứ tương tự, nhưng lại chẳng thấy hắn có bồ bao giờ.
Đến đầu năm học lớp mười, hắn vô tình va phải một nàng lớp bên khi nàng đang khóc. Phải nói là nàng xấu lắm, nàng xấu hơn cả Thị Nở của Chí Phèo, xấu tới mức người khéo khen nhất cũng không khen nổi. Theo y như lời của khổ chủ là Hắc Ly tội nghiệp thì mặt nàng giống cái bánh bao rắc vừng đen quá tay, mắt nàng nửa lác nửa lé, thân hình nàng to như con khủng long (tôi ví hắn to như con voi cũng chưa là gì), to gấp đôi hắn, hàm răng nàng cũng giống như hạt ngô vậy, nhưng mà là loại ngô đột biến gen, hạt vàng, hạt đen, hạt to, hạt bé, chỗ thiếu chỗ thừa. Tóm lại là nàng xấu thảm hại, xấu đến nỗi ma chê quỷ hờn, xấu tới mức Hắc Ly không thể nhìn nổi, mà cá sấu chúa mà nhìn thấy cũng phải quỳ sát đất bái phục xin nhường lại vương miện.
Hắn vừa nhìn nàng đã quay mặt đi ngay, đưa cho nàng cái khăn tay rồi bỏ chạy. Hắn bảo, cùng nhìn về một hướng với nàng thì được, chứ cùng ngồi mà nhìn đắm đuối vào mắt nhau thì chắc hắn sẽ ngất xỉu vì hoảng sợ nàng sẽ cắm phập hàm răng vổ vào cái môi còn trinh trắng của hắn. Và hắn cũng chẳng ưa gì nàng. Nàng đanh đá, nàng tham ăn và nàng… kì lạ.
Đấy là hắn nói thế. Nàng kì lạ bởi lúc hắn chạy, bỏ lại cái khăn tay (thực ra là khăn lau tay) vì hắn bị choáng bởi dung mạo trời phú của nàng chứ có phải vì hắn ngại ngùng hay e thẹn gì đâu. Thế mà nàng tưởng hắn yêu nàng, hắn si mê nàng nên không dám đối diện với nàng. Nàng chủ động tiến tới. Mỗi khi thấy hắn ở đâu là nàng sáp lại… Khổ thân cái thằng bạn Hắc Ly của tôi, đấy, lần đầu tiên hắn biết đến cái cảm giác… “bị yêu” là như thế đấy. Chắc hắn bị ám ảnh cả đời mất thôi.
Thượng sách hắn đưa ra là một hành động ngu không thể tưởng. Hắn bảo tôi giả làm người yêu của hắn.
- Ủa, ông bị khùng rồi hay sao mà bảo tui giả làm bồ của ông hả? Não ông có sạn à? – Tôi nói oang oang như bổ vào mặt hắn trong khi đã được bỏ miếng bò bía vào miệng hối lộ.
- Không phải. Nàng mong manh lắm. Nhỏ bé lắm. Tui sợ từ chối, nàng sẽ bị tổn thương mà làm việc dại dột. – Cái giọng hắn xuýt xoa cứ như cái vật thể nặng hơn 60kg to lù lù đứng chật cửa lớp là nhỏ bé thật.
- Cả trường này biết tui với ông là bạn bè bình thường. Bạn bè bình thường chứ đừng nói là tri kỉ. Ông tưởng nàng của ông không biết hả? – Cái giọng tôi vẫn oang oang, mưa xuân bắn tới tấp vào mặt hắn.
- Thì tui chính thức theo đuổi bà là được chứ gì? – Hắn nói nghe có vẻ thông minh, tôi chưa được ai theo đuổi hay “bị yêu” như hắn bao giờ.
- À, vụ này hay à nha. Tặng tui đồ ăn chứ đừng tặng hoa hồng nha. Sến lắm á. – Tôi hoan hỉ.
- Bà này ham ăn ghê. – Mặt hắn nhăn nhó khổ sở.
Trong mấy ngày sau, hắn hay rủ tôi ra căng tin, lượn qua lượn lại qua lớp của nàng cố ý cho nàng nhìn thấy. Trời chẳng nắng chẳng mưa, mà hắn mang cái ô to đùng che cho tôi như hai đứa khùng đi giữa sân trường vậy. Nhưng cũng lãng mạn.
- Này ông, hay là ông mượn kế này để cưa tui thật hả? Ông yêu tui từ khi nào thế? Nói tui nghe đi. – Tôi chớp chớp mắt, đón nhận lời yêu của thằng bạn thân.
Hắn dòm trước, ngó sau như điệp vụ X hoạt động bí mật rồi mới đập vào đầu tôi một cái, viễn tưởng nổ đùng đoàng, vỡ tan.
- Điên sao mà yêu bà? – Hắn thầm thì, nhìn trước ngó sau xem có thấy tay chân hay râu ria của nàng phục kích đâu đó không.
- Tui nói cho ông biết nha. Ông mà còn lặp lại cái hành động vũ phu với tui nữa là tui hét toáng lên cho cả trường biết là ông có tật đái dầm đó. – Tôi giơ nắm đấm đe dọa.
- Bà chui vào gầm giường tui ngủ hay sao mà biết? – Mặt hắn tỉnh bơ.
- Nếu không tui sẽ nói với cả trường biết là ông có một bộ sưu tập búp bê để ở đầu giường. – Tôi cười hỉ hả.
- Bà bị thiểu năng hả? Đó là rô bốt, không phải búp bê. – Hắn thì thào.
- Nếu không thì ngay bây giờ, tui đi tìm nàng Kiều của ông, nói cho nàng biết là ông yêu nàng thắm thiết.
Hắn bịt miệng tôi lại cầu hòa rồi lôi tôi vào căng tin. Thế là hết nói. Hắn thoát khỏi nàng thì tôi cũng mất ăn. Trí khôn của cáo già chín đuôi sử dụng hết mà không được thỏ con lôi vào quán lần nào. Có lẽ con thỏ non ngày nào giờ đã già, mọc tới cả mười một cái đuôi nên thỏ non đã khôn hơn cáo.
Dạo này hắn dậy sớm hơn cả tôi. Mọi lần tôi gọi điện réo rắt thì hắn còn đang lim dim, gập máy ngủ tiếp mà giờ thì vừa bấm máy, chưa kịp nghe nhạc chờ, hắn đã mở máy nghe nhanh như rô bốt.
- Ê, Xuân hả? Hôm nay bà với bà Lan đi học với nhau đi nha. Tui bận rồi. – Giọng hắn bẽn lẽn.
- Ông bận gì?
- Tui phải qua rước em Mai đi học.
Tôi biết chắc cái mặt hắn đang hí hửng. Hắn yêu rồi. Lại chẳng phải là tôi.
Tôi ngẩn ngơ. Cả tuần liền chẳng thấy hắn đâu. Hắn còn chủ động bảo tôi không cần đánh thức hắn nữa. Cảm giác hụt hẫng, buồn vu vơ, nhớ thằng bạn, nhớ cả cái căng tin và quán kem. Rủ hắn đi, hắn cũng từ chối, sợ em Mai ghen.
Tôi chán, chẳng muốn chành chọe với nhỏ Xuân Lan nữa.
- Ê, bị bồ đá hả nhóc? Sao mặt như cái bánh đa chiều ỉu xìu thế? – Nó ra giọng người lớn với tôi.
- Tên Hắc Ly có bồ. Bỏ người ta một mình. Òa! Òa! Òa! – Tôi gào lên nhưng mắt ráo hoảnh.
- Không có Hắc Ly thì sao? Trời sập à? – Giọng nó thản nhiên đến phát ghét.
- Không có Hắc Ly thì buồn chứ sao. Không có người đi học cùng, không có người đi ăn vặt cùng, không có người học nhóm cùng, không có người hộ tống… – Tôi kể lể, giọng chán nản.
- Thế Xuân Lan vô cùng thông minh, xinh đẹp này là bù nhìn à?
Tôi trơ mắt ra nhìn nó, bỗng giật mình. Ừ nhỉ, nó là người cùng học, cùng chơi với tôi đấy thôi. Nó là người cùng tôi buôn dưa lê đủ thứ chuyện trên đời đấy thôi. Nó là người cùng ăn vặt, cùng đi chơi với tôi đấy thôi. Thế mà tôi quên béng đi mất. Nó không chỉ là chị tôi, nó còn là bạn thân của tôi đấy chứ, nhỏ bạn thân đáng ghét.
“Hắc Ly à, ông hãy cứ hạnh phúc nhé, tôi cũng có một niềm hạnh phúc khác ngay bên cạnh tôi rồi. Dù đó là niềm hạnh phúc vô cùng đáng ghét.”
Bạn thân của Xuân Lan là mấy đứa con gái đầu tóc chải chuốt, vuốt bằng keo bọt, suốt ngày bàn luận về móng tay, thời trang và ngôi sao thì bạn thân của tôi là hắn có sao đâu. Tôi làm bạn với ai là quyền của tôi chứ. Ờ thì tên Hắc Ly cù lần này có hơi xấu một tí, hơi ở dơ một tí và hôi nách một tí nhưng cũng chẳng sao. Có người để rủ đi ăn chè rồi ù té trước khi hắn trả tiền là được rồi. Dù là hắn không phải cùng đồng loại để buôn dưa lê, tỉ tê nấu cháo điện thoại mọi chuyện từ A đến Z nhưng có hắn để trút giận cũng tốt. Ai bảo người hắn to như voi, tôi đánh mà chẳng thấy đau bao giờ. (Hắn đau chứ tôi có đau đâu, mà hắn đau là chuyện của hắn, mắc mớ gì đến tôi. Chuyện của tôi chỉ là đánh hắn giải khuây thôi mà.) Có hắn thì tôi cũng có chỗ mà than vãn về nhỏ Xuân Lan suốt ngày chí chóe, cào cấu, cắn xé với tôi hay chuyện papa cắt giảm tiền tiêu vặt, rồi chuyện rửa bát làm vỡ bị mama mắng trong khi nhỏ Xuân Lan ngồi chơi.
Có lẽ là suốt ngày có hắn cặp kè như hình với bóng nên bọn con trai mới không dám dòm ngó đến tôi mà chỉ để mắt đến Xuân Lan. Thỉnh thoảng hắn cũng nói được một câu chí lý, đại loại như:
- Nè, tui thấy bà cũng có tệ lắm đâu mà sao bọn con trai nó không thích bà nhỉ? Còn cái con nhỏ Xuân Lan nhà bà, vừa chảnh vừa xấu đến phát ớn mà tụi nó cũng thích là sao?
Tên Hắc Ly phán như chuyên gia nghiên cứu thơ Đường vừa rút ra một định luật về Toán học hay Vật lý.
- Này, ông chê ai xấu đó? – Cái tổ ong chuẩn bị vỡ làm cho máu tôi sắp sôi lên.
- Thì tui chê cái con nhỏ Xuân Lan nhà bà đó. Môi thì cong tớn, mũi thì to, trán thì dô… – Hắn lải nhải.
- Ông chê xong chưa? – Tôi lừ mắt đe dọa.
- Chưa. Mà bà hay ghê ta. Tui chê bà Xuân Lan chứ có chê bà đâu mà bà động lòng.
Cái mặt hắn ngu dữ, nói thế mà chưa hiểu ra vấn đề.
Tôi đấm thùm thụp vào bụng hắn mà gào lên:
- Này, mở mắt to ra mà nhìn nhé. Nhìn kĩ lại mặt hàng đi. Thế này là gọi là môi cong, mũi to, trán dô hả? – Tôi vừa nói vừa đấm hắn. – Nhìn thật kĩ đi.
- Oái. Tha cho tui. Tui quên mất bà với nhỏ Xuân Lan là cùng một khuôn, một cặp.
Tôi nhéo tai hắn trong khi cái mặt hắn nhăn nhó khổ sở. Sao thằng bạn chơi với mình mười mấy năm trời mà không lây bệnh khôn của mình một tí nào ta?
Tôi chơi với tên Hắc Ly từ lúc còn học mẫu giáo, hồi nhỏ chơi đồ hàng hay đánh trận giả, tôi luôn cùng phe với Hắc Ly, tự coi mình là đại diện của chính nghĩa. Phe còn lại là nó, nhỏ Xuân Lan với một đứa con gái hay một thằng con trai mặt búng ra sữa nào đó mà tôi chẳng quan tâm. Phe đó là phe tà ác. Cuộc chiến xảy ra dù thương vong thuộc về bên nào thì bữa đó tôi và Xuân Lan cũng bị mẹ đánh cho một trận tơi bời vì tội chị em không nhường nhau. Mà ngay lúc roi của mẫu hậu vung lên, hai đứa tôi cũng phải đùn đẩy, đổ tội cho nhau mới được. Chỉ có tên Hắc Ly là tốt bụng, hắn hay bênh vực tôi, dù cái mặt hắn ngu ngu chẳng làm cho đứa nào sợ nhưng có hắn làm lá chắn cho tôi là yên ổn rồi. Như mấy lần bắn Gunny, hắn vẫn chạy lên đỡ đạn cho tôi đấy còn gì?
Từ cái thuở hắn còn cởi truồng tắm mưa đến tận năm lớp mười, tôi thấy hắn trải qua ba mối tình. Mối tình đầu tiên là năm chúng tôi học mẫu giáo. Hắn thích cái con bé hay buộc túm tóc hai bên như hai cái sừng dê. Tôi gọi con bé này là Hai Sừng. Chẳng biết hắn có tình ý gì mà giấu tôi cái kẹo mút trong túi áo để dành cho con bé Hai Sừng. Lúc con bé vừa mới bóc cái kẹo ra bỏ vào miệng thì tôi đã lao tới, giằng lại, còn cấu cho con bé một cái suýt chảy máu tay. Tôi tuyên bố hùng hồn trước khi bỏ cái kẹo vào miệng mình như chiến lợi phẩm:
- Bạn Mít là của tớ. Kẹo của bạn Mít cũng là của tớ. (Hồi đó tên Hắc Ly mập mập, tròn, cái bụng ủng eo với cái rốn lồi nên mọi người gọi hắn là Mít.)
Con bé Hai Sừng bị đánh liền khóc tu tu. Kết quả là hôm đó tôi bị phạt úp mặt vào tường một tiếng đồng hồ, còn mối tình đầu của thằng bạn yêu quý thì bị thất bại thê thảm. Từ đó về sau, con bé Hai Sừng sợ không dám lấy của hắn cái gì, sợ bị tôi xé xác. Hắn không bao giờ nhắc lại hay trách móc tôi một câu nào. Chắc là vì sợ tôi băm vằm như nghiến nát cái kẹo của hắn. Nhưng trong lòng tôi cũng thấy áy náy, ăn năn đến mấy phút đồng hồ mút cái kẹo mà vẫn ấm ức vì thấy bị chịu phạt oan ức.
Mối tình thứ hai của hắn là năm chúng tôi học lớp hai. Trong buổi sinh hoạt hè, tôi thấy tên Hắc Ly vẽ hình đứa con gái xinh lắm mà cứ giấu giấu giếm giếm. Lúc đó tôi tự nhủ: “Chắc là hắn vẽ mình chứ ai, ngoài mình ra làm gì còn ai xinh thế nữa”.
Nhưng rồi chờ mãi mà chẳng thấy hắn mang nạp cống phẩm. Hóa ra hắn vẽ tặng con bé Mắt To ở lớp 2B. Nhưng con bé Mắt To này ghê gớm, không như con bé Hai Sừng hồi mẫu giáo, nhất quyết giằng co với tôi đến lúc bức tranh rách làm đôi. Lần này người khóc là hắn, người được ăn kẹo cũng là hắn, tôi và con bé Mắt To phải mua kẹo dỗ dành mãi hắn mới nín. Thế là mối tình thứ hai của hắn cũng tan nát vì tôi. Từ đó về sau, tôi đã thề là sẽ chẳng bao giờ tranh giành cái gì với bồ của hắn nữa, với điều kiện hắn phải cống nạp cho tôi một thứ tương tự, nhưng lại chẳng thấy hắn có bồ bao giờ.
Đến đầu năm học lớp mười, hắn vô tình va phải một nàng lớp bên khi nàng đang khóc. Phải nói là nàng xấu lắm, nàng xấu hơn cả Thị Nở của Chí Phèo, xấu tới mức người khéo khen nhất cũng không khen nổi. Theo y như lời của khổ chủ là Hắc Ly tội nghiệp thì mặt nàng giống cái bánh bao rắc vừng đen quá tay, mắt nàng nửa lác nửa lé, thân hình nàng to như con khủng long (tôi ví hắn to như con voi cũng chưa là gì), to gấp đôi hắn, hàm răng nàng cũng giống như hạt ngô vậy, nhưng mà là loại ngô đột biến gen, hạt vàng, hạt đen, hạt to, hạt bé, chỗ thiếu chỗ thừa. Tóm lại là nàng xấu thảm hại, xấu đến nỗi ma chê quỷ hờn, xấu tới mức Hắc Ly không thể nhìn nổi, mà cá sấu chúa mà nhìn thấy cũng phải quỳ sát đất bái phục xin nhường lại vương miện.
Hắn vừa nhìn nàng đã quay mặt đi ngay, đưa cho nàng cái khăn tay rồi bỏ chạy. Hắn bảo, cùng nhìn về một hướng với nàng thì được, chứ cùng ngồi mà nhìn đắm đuối vào mắt nhau thì chắc hắn sẽ ngất xỉu vì hoảng sợ nàng sẽ cắm phập hàm răng vổ vào cái môi còn trinh trắng của hắn. Và hắn cũng chẳng ưa gì nàng. Nàng đanh đá, nàng tham ăn và nàng… kì lạ.
Đấy là hắn nói thế. Nàng kì lạ bởi lúc hắn chạy, bỏ lại cái khăn tay (thực ra là khăn lau tay) vì hắn bị choáng bởi dung mạo trời phú của nàng chứ có phải vì hắn ngại ngùng hay e thẹn gì đâu. Thế mà nàng tưởng hắn yêu nàng, hắn si mê nàng nên không dám đối diện với nàng. Nàng chủ động tiến tới. Mỗi khi thấy hắn ở đâu là nàng sáp lại… Khổ thân cái thằng bạn Hắc Ly của tôi, đấy, lần đầu tiên hắn biết đến cái cảm giác… “bị yêu” là như thế đấy. Chắc hắn bị ám ảnh cả đời mất thôi.
Thượng sách hắn đưa ra là một hành động ngu không thể tưởng. Hắn bảo tôi giả làm người yêu của hắn.
- Ủa, ông bị khùng rồi hay sao mà bảo tui giả làm bồ của ông hả? Não ông có sạn à? – Tôi nói oang oang như bổ vào mặt hắn trong khi đã được bỏ miếng bò bía vào miệng hối lộ.
- Không phải. Nàng mong manh lắm. Nhỏ bé lắm. Tui sợ từ chối, nàng sẽ bị tổn thương mà làm việc dại dột. – Cái giọng hắn xuýt xoa cứ như cái vật thể nặng hơn 60kg to lù lù đứng chật cửa lớp là nhỏ bé thật.
- Cả trường này biết tui với ông là bạn bè bình thường. Bạn bè bình thường chứ đừng nói là tri kỉ. Ông tưởng nàng của ông không biết hả? – Cái giọng tôi vẫn oang oang, mưa xuân bắn tới tấp vào mặt hắn.
- Thì tui chính thức theo đuổi bà là được chứ gì? – Hắn nói nghe có vẻ thông minh, tôi chưa được ai theo đuổi hay “bị yêu” như hắn bao giờ.
- À, vụ này hay à nha. Tặng tui đồ ăn chứ đừng tặng hoa hồng nha. Sến lắm á. – Tôi hoan hỉ.
- Bà này ham ăn ghê. – Mặt hắn nhăn nhó khổ sở.
Trong mấy ngày sau, hắn hay rủ tôi ra căng tin, lượn qua lượn lại qua lớp của nàng cố ý cho nàng nhìn thấy. Trời chẳng nắng chẳng mưa, mà hắn mang cái ô to đùng che cho tôi như hai đứa khùng đi giữa sân trường vậy. Nhưng cũng lãng mạn.
- Này ông, hay là ông mượn kế này để cưa tui thật hả? Ông yêu tui từ khi nào thế? Nói tui nghe đi. – Tôi chớp chớp mắt, đón nhận lời yêu của thằng bạn thân.
Hắn dòm trước, ngó sau như điệp vụ X hoạt động bí mật rồi mới đập vào đầu tôi một cái, viễn tưởng nổ đùng đoàng, vỡ tan.
- Điên sao mà yêu bà? – Hắn thầm thì, nhìn trước ngó sau xem có thấy tay chân hay râu ria của nàng phục kích đâu đó không.
- Tui nói cho ông biết nha. Ông mà còn lặp lại cái hành động vũ phu với tui nữa là tui hét toáng lên cho cả trường biết là ông có tật đái dầm đó. – Tôi giơ nắm đấm đe dọa.
- Bà chui vào gầm giường tui ngủ hay sao mà biết? – Mặt hắn tỉnh bơ.
- Nếu không tui sẽ nói với cả trường biết là ông có một bộ sưu tập búp bê để ở đầu giường. – Tôi cười hỉ hả.
- Bà bị thiểu năng hả? Đó là rô bốt, không phải búp bê. – Hắn thì thào.
- Nếu không thì ngay bây giờ, tui đi tìm nàng Kiều của ông, nói cho nàng biết là ông yêu nàng thắm thiết.
Hắn bịt miệng tôi lại cầu hòa rồi lôi tôi vào căng tin. Thế là hết nói. Hắn thoát khỏi nàng thì tôi cũng mất ăn. Trí khôn của cáo già chín đuôi sử dụng hết mà không được thỏ con lôi vào quán lần nào. Có lẽ con thỏ non ngày nào giờ đã già, mọc tới cả mười một cái đuôi nên thỏ non đã khôn hơn cáo.
Dạo này hắn dậy sớm hơn cả tôi. Mọi lần tôi gọi điện réo rắt thì hắn còn đang lim dim, gập máy ngủ tiếp mà giờ thì vừa bấm máy, chưa kịp nghe nhạc chờ, hắn đã mở máy nghe nhanh như rô bốt.
- Ê, Xuân hả? Hôm nay bà với bà Lan đi học với nhau đi nha. Tui bận rồi. – Giọng hắn bẽn lẽn.
- Ông bận gì?
- Tui phải qua rước em Mai đi học.
Tôi biết chắc cái mặt hắn đang hí hửng. Hắn yêu rồi. Lại chẳng phải là tôi.
Tôi ngẩn ngơ. Cả tuần liền chẳng thấy hắn đâu. Hắn còn chủ động bảo tôi không cần đánh thức hắn nữa. Cảm giác hụt hẫng, buồn vu vơ, nhớ thằng bạn, nhớ cả cái căng tin và quán kem. Rủ hắn đi, hắn cũng từ chối, sợ em Mai ghen.
Tôi chán, chẳng muốn chành chọe với nhỏ Xuân Lan nữa.
- Ê, bị bồ đá hả nhóc? Sao mặt như cái bánh đa chiều ỉu xìu thế? – Nó ra giọng người lớn với tôi.
- Tên Hắc Ly có bồ. Bỏ người ta một mình. Òa! Òa! Òa! – Tôi gào lên nhưng mắt ráo hoảnh.
- Không có Hắc Ly thì sao? Trời sập à? – Giọng nó thản nhiên đến phát ghét.
- Không có Hắc Ly thì buồn chứ sao. Không có người đi học cùng, không có người đi ăn vặt cùng, không có người học nhóm cùng, không có người hộ tống… – Tôi kể lể, giọng chán nản.
- Thế Xuân Lan vô cùng thông minh, xinh đẹp này là bù nhìn à?
Tôi trơ mắt ra nhìn nó, bỗng giật mình. Ừ nhỉ, nó là người cùng học, cùng chơi với tôi đấy thôi. Nó là người cùng tôi buôn dưa lê đủ thứ chuyện trên đời đấy thôi. Nó là người cùng ăn vặt, cùng đi chơi với tôi đấy thôi. Thế mà tôi quên béng đi mất. Nó không chỉ là chị tôi, nó còn là bạn thân của tôi đấy chứ, nhỏ bạn thân đáng ghét.
“Hắc Ly à, ông hãy cứ hạnh phúc nhé, tôi cũng có một niềm hạnh phúc khác ngay bên cạnh tôi rồi. Dù đó là niềm hạnh phúc vô cùng đáng ghét.”
Nếu như đến trường Trung học phổ thông Lý Tự Trọng để hỏi về tôi, Vũ Ngọc Lan Xuân thì người ta sẽ biết ngay về một cặp đôi dính với nhau như hình với bóng. Không phải tôi với nó, cái “vật thể lạ” đáng ghét giống hệt tôi mà tôi vẫn coi như là Lan Xuân’ (Lan Xuân phẩy) đâu. Mà là tôi với một thằng con trai mũi tẹt, trán dô, tóc xù nhưng học Hóa và Toán “cực đỉnh”. Tôi gọi hắn là Hắc Ly, nguyên bản của từ “Ugly” có nghĩa là xấu xí, nhưng vì da hắn đen nên tôi đổi thành Hắc Ly cho hợp với hoàn cảnh, tự thấy mình quá thông minh, nghĩ ra cái tên hay đến lạ mặc dù mỗi lần réo rắt cái tên ấy là tôi lại bị hắn đập vào đầu một cái.
Bạn thân của Xuân Lan là mấy đứa con gái đầu tóc chải chuốt, vuốt bằng keo bọt, suốt ngày bàn luận về móng tay, thời trang và ngôi sao thì bạn thân của tôi là hắn có sao đâu. Tôi làm bạn với ai là quyền của tôi chứ. Ờ thì tên Hắc Ly cù lần này có hơi xấu một tí, hơi ở dơ một tí và hôi nách một tí nhưng cũng chẳng sao. Có người để rủ đi ăn chè rồi ù té trước khi hắn trả tiền là được rồi. Dù là hắn không phải cùng đồng loại để buôn dưa lê, tỉ tê nấu cháo điện thoại mọi chuyện từ A đến Z nhưng có hắn để trút giận cũng tốt. Ai bảo người hắn to như voi, tôi đánh mà chẳng thấy đau bao giờ. (Hắn đau chứ tôi có đau đâu, mà hắn đau là chuyện của hắn, mắc mớ gì đến tôi. Chuyện của tôi chỉ là đánh hắn giải khuây thôi mà.) Có hắn thì tôi cũng có chỗ mà than vãn về nhỏ Xuân Lan suốt ngày chí chóe, cào cấu, cắn xé với tôi hay chuyện papa cắt giảm tiền tiêu vặt, rồi chuyện rửa bát làm vỡ bị mama mắng trong khi nhỏ Xuân Lan ngồi chơi.
Có lẽ là suốt ngày có hắn cặp kè như hình với bóng nên bọn con trai mới không dám dòm ngó đến tôi mà chỉ để mắt đến Xuân Lan. Thỉnh thoảng hắn cũng nói được một câu chí lý, đại loại như:
- Nè, tui thấy bà cũng có tệ lắm đâu mà sao bọn con trai nó không thích bà nhỉ? Còn cái con nhỏ Xuân Lan nhà bà, vừa chảnh vừa xấu đến phát ớn mà tụi nó cũng thích là sao?
Tên Hắc Ly phán như chuyên gia nghiên cứu thơ Đường vừa rút ra một định luật về Toán học hay Vật lý.
- Này, ông chê ai xấu đó? – Cái tổ ong chuẩn bị vỡ làm cho máu tôi sắp sôi lên.
- Thì tui chê cái con nhỏ Xuân Lan nhà bà đó. Môi thì cong tớn, mũi thì to, trán thì dô… – Hắn lải nhải.
- Ông chê xong chưa? – Tôi lừ mắt đe dọa.
- Chưa. Mà bà hay ghê ta. Tui chê bà Xuân Lan chứ có chê bà đâu mà bà động lòng.
Cái mặt hắn ngu dữ, nói thế mà chưa hiểu ra vấn đề.
Tôi đấm thùm thụp vào bụng hắn mà gào lên:
- Này, mở mắt to ra mà nhìn nhé. Nhìn kĩ lại mặt hàng đi. Thế này là gọi là môi cong, mũi to, trán dô hả? – Tôi vừa nói vừa đấm hắn. – Nhìn thật kĩ đi.
- Oái. Tha cho tui. Tui quên mất bà với nhỏ Xuân Lan là cùng một khuôn, một cặp.
Tôi nhéo tai hắn trong khi cái mặt hắn nhăn nhó khổ sở. Sao thằng bạn chơi với mình mười mấy năm trời mà không lây bệnh khôn của mình một tí nào ta?
Tôi chơi với tên Hắc Ly từ lúc còn học mẫu giáo, hồi nhỏ chơi đồ hàng hay đánh trận giả, tôi luôn cùng phe với Hắc Ly, tự coi mình là đại diện của chính nghĩa. Phe còn lại là nó, nhỏ Xuân Lan với một đứa con gái hay một thằng con trai mặt búng ra sữa nào đó mà tôi chẳng quan tâm. Phe đó là phe tà ác. Cuộc chiến xảy ra dù thương vong thuộc về bên nào thì bữa đó tôi và Xuân Lan cũng bị mẹ đánh cho một trận tơi bời vì tội chị em không nhường nhau. Mà ngay lúc roi của mẫu hậu vung lên, hai đứa tôi cũng phải đùn đẩy, đổ tội cho nhau mới được. Chỉ có tên Hắc Ly là tốt bụng, hắn hay bênh vực tôi, dù cái mặt hắn ngu ngu chẳng làm cho đứa nào sợ nhưng có hắn làm lá chắn cho tôi là yên ổn rồi. Như mấy lần bắn Gunny, hắn vẫn chạy lên đỡ đạn cho tôi đấy còn gì?
Từ cái thuở hắn còn cởi truồng tắm mưa đến tận năm lớp mười, tôi thấy hắn trải qua ba mối tình. Mối tình đầu tiên là năm chúng tôi học mẫu giáo. Hắn thích cái con bé hay buộc túm tóc hai bên như hai cái sừng dê. Tôi gọi con bé này là Hai Sừng. Chẳng biết hắn có tình ý gì mà giấu tôi cái kẹo mút trong túi áo để dành cho con bé Hai Sừng. Lúc con bé vừa mới bóc cái kẹo ra bỏ vào miệng thì tôi đã lao tới, giằng lại, còn cấu cho con bé một cái suýt chảy máu tay. Tôi tuyên bố hùng hồn trước khi bỏ cái kẹo vào miệng mình như chiến lợi phẩm:
- Bạn Mít là của tớ. Kẹo của bạn Mít cũng là của tớ. (Hồi đó tên Hắc Ly mập mập, tròn, cái bụng ủng eo với cái rốn lồi nên mọi người gọi hắn là Mít.)
Con bé Hai Sừng bị đánh liền khóc tu tu. Kết quả là hôm đó tôi bị phạt úp mặt vào tường một tiếng đồng hồ, còn mối tình đầu của thằng bạn yêu quý thì bị thất bại thê thảm. Từ đó về sau, con bé Hai Sừng sợ không dám lấy của hắn cái gì, sợ bị tôi xé xác. Hắn không bao giờ nhắc lại hay trách móc tôi một câu nào. Chắc là vì sợ tôi băm vằm như nghiến nát cái kẹo của hắn. Nhưng trong lòng tôi cũng thấy áy náy, ăn năn đến mấy phút đồng hồ mút cái kẹo mà vẫn ấm ức vì thấy bị chịu phạt oan ức.
Mối tình thứ hai của hắn là năm chúng tôi học lớp hai. Trong buổi sinh hoạt hè, tôi thấy tên Hắc Ly vẽ hình đứa con gái xinh lắm mà cứ giấu giấu giếm giếm. Lúc đó tôi tự nhủ: “Chắc là hắn vẽ mình chứ ai, ngoài mình ra làm gì còn ai xinh thế nữa”.
Nhưng rồi chờ mãi mà chẳng thấy hắn mang nạp cống phẩm. Hóa ra hắn vẽ tặng con bé Mắt To ở lớp 2B. Nhưng con bé Mắt To này ghê gớm, không như con bé Hai Sừng hồi mẫu giáo, nhất quyết giằng co với tôi đến lúc bức tranh rách làm đôi. Lần này người khóc là hắn, người được ăn kẹo cũng là hắn, tôi và con bé Mắt To phải mua kẹo dỗ dành mãi hắn mới nín. Thế là mối tình thứ hai của hắn cũng tan nát vì tôi. Từ đó về sau, tôi đã thề là sẽ chẳng bao giờ tranh giành cái gì với bồ của hắn nữa, với điều kiện hắn phải cống nạp cho tôi một thứ tương tự, nhưng lại chẳng thấy hắn có bồ bao giờ.
Đến đầu năm học lớp mười, hắn vô tình va phải một nàng lớp bên khi nàng đang khóc. Phải nói là nàng xấu lắm, nàng xấu hơn cả Thị Nở của Chí Phèo, xấu tới mức người khéo khen nhất cũng không khen nổi. Theo y như lời của khổ chủ là Hắc Ly tội nghiệp thì mặt nàng giống cái bánh bao rắc vừng đen quá tay, mắt nàng nửa lác nửa lé, thân hình nàng to như con khủng long (tôi ví hắn to như con voi cũng chưa là gì), to gấp đôi hắn, hàm răng nàng cũng giống như hạt ngô vậy, nhưng mà là loại ngô đột biến gen, hạt vàng, hạt đen, hạt to, hạt bé, chỗ thiếu chỗ thừa. Tóm lại là nàng xấu thảm hại, xấu đến nỗi ma chê quỷ hờn, xấu tới mức Hắc Ly không thể nhìn nổi, mà cá sấu chúa mà nhìn thấy cũng phải quỳ sát đất bái phục xin nhường lại vương miện.
Hắn vừa nhìn nàng đã quay mặt đi ngay, đưa cho nàng cái khăn tay rồi bỏ chạy. Hắn bảo, cùng nhìn về một hướng với nàng thì được, chứ cùng ngồi mà nhìn đắm đuối vào mắt nhau thì chắc hắn sẽ ngất xỉu vì hoảng sợ nàng sẽ cắm phập hàm răng vổ vào cái môi còn trinh trắng của hắn. Và hắn cũng chẳng ưa gì nàng. Nàng đanh đá, nàng tham ăn và nàng… kì lạ.
Đấy là hắn nói thế. Nàng kì lạ bởi lúc hắn chạy, bỏ lại cái khăn tay (thực ra là khăn lau tay) vì hắn bị choáng bởi dung mạo trời phú của nàng chứ có phải vì hắn ngại ngùng hay e thẹn gì đâu. Thế mà nàng tưởng hắn yêu nàng, hắn si mê nàng nên không dám đối diện với nàng. Nàng chủ động tiến tới. Mỗi khi thấy hắn ở đâu là nàng sáp lại… Khổ thân cái thằng bạn Hắc Ly của tôi, đấy, lần đầu tiên hắn biết đến cái cảm giác… “bị yêu” là như thế đấy. Chắc hắn bị ám ảnh cả đời mất thôi.
Thượng sách hắn đưa ra là một hành động ngu không thể tưởng. Hắn bảo tôi giả làm người yêu của hắn.
- Ủa, ông bị khùng rồi hay sao mà bảo tui giả làm bồ của ông hả? Não ông có sạn à? – Tôi nói oang oang như bổ vào mặt hắn trong khi đã được bỏ miếng bò bía vào miệng hối lộ.
- Không phải. Nàng mong manh lắm. Nhỏ bé lắm. Tui sợ từ chối, nàng sẽ bị tổn thương mà làm việc dại dột. – Cái giọng hắn xuýt xoa cứ như cái vật thể nặng hơn 60kg to lù lù đứng chật cửa lớp là nhỏ bé thật.
- Cả trường này biết tui với ông là bạn bè bình thường. Bạn bè bình thường chứ đừng nói là tri kỉ. Ông tưởng nàng của ông không biết hả? – Cái giọng tôi vẫn oang oang, mưa xuân bắn tới tấp vào mặt hắn.
- Thì tui chính thức theo đuổi bà là được chứ gì? – Hắn nói nghe có vẻ thông minh, tôi chưa được ai theo đuổi hay “bị yêu” như hắn bao giờ.
- À, vụ này hay à nha. Tặng tui đồ ăn chứ đừng tặng hoa hồng nha. Sến lắm á. – Tôi hoan hỉ.
- Bà này ham ăn ghê. – Mặt hắn nhăn nhó khổ sở.
Trong mấy ngày sau, hắn hay rủ tôi ra căng tin, lượn qua lượn lại qua lớp của nàng cố ý cho nàng nhìn thấy. Trời chẳng nắng chẳng mưa, mà hắn mang cái ô to đùng che cho tôi như hai đứa khùng đi giữa sân trường vậy. Nhưng cũng lãng mạn.
- Này ông, hay là ông mượn kế này để cưa tui thật hả? Ông yêu tui từ khi nào thế? Nói tui nghe đi. – Tôi chớp chớp mắt, đón nhận lời yêu của thằng bạn thân.
Hắn dòm trước, ngó sau như điệp vụ X hoạt động bí mật rồi mới đập vào đầu tôi một cái, viễn tưởng nổ đùng đoàng, vỡ tan.
- Điên sao mà yêu bà? – Hắn thầm thì, nhìn trước ngó sau xem có thấy tay chân hay râu ria của nàng phục kích đâu đó không.
- Tui nói cho ông biết nha. Ông mà còn lặp lại cái hành động vũ phu với tui nữa là tui hét toáng lên cho cả trường biết là ông có tật đái dầm đó. – Tôi giơ nắm đấm đe dọa.
- Bà chui vào gầm giường tui ngủ hay sao mà biết? – Mặt hắn tỉnh bơ.
- Nếu không tui sẽ nói với cả trường biết là ông có một bộ sưu tập búp bê để ở đầu giường. – Tôi cười hỉ hả.
- Bà bị thiểu năng hả? Đó là rô bốt, không phải búp bê. – Hắn thì thào.
- Nếu không thì ngay bây giờ, tui đi tìm nàng Kiều của ông, nói cho nàng biết là ông yêu nàng thắm thiết.
Hắn bịt miệng tôi lại cầu hòa rồi lôi tôi vào căng tin. Thế là hết nói. Hắn thoát khỏi nàng thì tôi cũng mất ăn. Trí khôn của cáo già chín đuôi sử dụng hết mà không được thỏ con lôi vào quán lần nào. Có lẽ con thỏ non ngày nào giờ đã già, mọc tới cả mười một cái đuôi nên thỏ non đã khôn hơn cáo.
Dạo này hắn dậy sớm hơn cả tôi. Mọi lần tôi gọi điện réo rắt thì hắn còn đang lim dim, gập máy ngủ tiếp mà giờ thì vừa bấm máy, chưa kịp nghe nhạc chờ, hắn đã mở máy nghe nhanh như rô bốt.
- Ê, Xuân hả? Hôm nay bà với bà Lan đi học với nhau đi nha. Tui bận rồi. – Giọng hắn bẽn lẽn.
- Ông bận gì?
- Tui phải qua rước em Mai đi học.
Tôi biết chắc cái mặt hắn đang hí hửng. Hắn yêu rồi. Lại chẳng phải là tôi.
Tôi ngẩn ngơ. Cả tuần liền chẳng thấy hắn đâu. Hắn còn chủ động bảo tôi không cần đánh thức hắn nữa. Cảm giác hụt hẫng, buồn vu vơ, nhớ thằng bạn, nhớ cả cái căng tin và quán kem. Rủ hắn đi, hắn cũng từ chối, sợ em Mai ghen.
Tôi chán, chẳng muốn chành chọe với nhỏ Xuân Lan nữa.
- Ê, bị bồ đá hả nhóc? Sao mặt như cái bánh đa chiều ỉu xìu thế? – Nó ra giọng người lớn với tôi.
- Tên Hắc Ly có bồ. Bỏ người ta một mình. Òa! Òa! Òa! – Tôi gào lên nhưng mắt ráo hoảnh.
- Không có Hắc Ly thì sao? Trời sập à? – Giọng nó thản nhiên đến phát ghét.
- Không có Hắc Ly thì buồn chứ sao. Không có người đi học cùng, không có người đi ăn vặt cùng, không có người học nhóm cùng, không có người hộ tống… – Tôi kể lể, giọng chán nản.
- Thế Xuân Lan vô cùng thông minh, xinh đẹp này là bù nhìn à?
Tôi trơ mắt ra nhìn nó, bỗng giật mình. Ừ nhỉ, nó là người cùng học, cùng chơi với tôi đấy thôi. Nó là người cùng tôi buôn dưa lê đủ thứ chuyện trên đời đấy thôi. Nó là người cùng ăn vặt, cùng đi chơi với tôi đấy thôi. Thế mà tôi quên béng đi mất. Nó không chỉ là chị tôi, nó còn là bạn thân của tôi đấy chứ, nhỏ bạn thân đáng ghét.
“Hắc Ly à, ông hãy cứ hạnh phúc nhé, tôi cũng có một niềm hạnh phúc khác ngay bên cạnh tôi rồi. Dù đó là niềm hạnh phúc vô cùng đáng ghét.”
/5
|