Lâm Lôi bỗng thấy nao nao, rồi lại chần chừ, trong nháy mắt không biết lòng đã nghĩ đến biết bao nhiêu chuyện, có điều cuối cùng cũng gật đầu: "Đúng, nàng tên là Ngải Lệ Tư."
Khoảnh khắc ấy, Địch Lỵ Á mắt đã đỏ hoe: "Chúc mừng ngươi."
Nàng vội vàng quay đi, không thể kìm nén nổi nữa, cố cầm lòng mà sao hai hàng lệ cứ tuôn rơi, chỉ còn biết chạy thực nhanh ra khỏi phòng đọc sách.
Lâm Lôi thực sự không hề phát hiện ra rằng Địch Lỵ Á đã khóc.
"Phù." Có thể tự mình nói ra những lời này với nàng, hắn trong lòng cho dù phiền muộn song lại cảm thấy có phần thoải mái hơn.
Trải qua việc này, Lâm Lôi cũng chẳng còn tâm tình đâu mà tiếp tục đọc sách nữa, trong lòng lưu lại tên bộ sách ma pháp đó, rồi đem sách trả về chỗ cũ.
Đi vòng vèo trên đường đường túc xá, Lâm Lôi tâm tình không sao rũ bỏ được nỗi muộn phiền.
"Lão Đại, ta biết huynh cũng thích Địch Lỵ Á, đúng không?" Bối Bối nhìn có chút hả hê nói, "Ta vẫn luôn nghĩ rằng nếu có được Địch Lỵ Á thì còn tốt hơn so với Ngải Lệ Tư."
"Câm miệng." Lâm Lôi linh hồn truyền âm quát.
"Hừ hừ, bị ta nói trúng tim đen rồi." Bối Bối đắc ý nói.
Lâm Lôi hít một hơi thực sâu, sau đó chậm rãi thở ra, trên mặt lộ vẻ tươi cười: "Mặc kệ, đã nói được rõ ràng với Địch Lỵ Á rồi, trong lòng cũng không còn gánh nặng quá lớn nữa. Ừ, ngày mai sẽ cùng Ngải Lệ Tư gặp mặt, đi chuẩn bị chút lễ vật nào."
Nghĩ đến Ngải Lệ Tư, Lâm Lôi trong lòng liền cảm thấy dịu đi không ít.
Đêm ngày 29 tháng 12, Lâm Lôi tách ra khỏi đám Da Lỗ ba người, một mình đi tới chỗ cùng Ngải Lệ Tư hội họp, lúc này đây Lâm Lôi và Ngải Lệ Tư được cùng bên nhau một khoảng thời gian tương đối dài.
Bởi vì ngày 1 tháng 1 hàng năm được xưng là 'Lễ Ngọc Lan', Lễ Ngọc Lan chính là ngày lễ lớn nhất trong năm của cả Ngọc Lan đại lục. Đồng thời Quang Minh giáo đình trong ngày này cũng sẽ cử hành long trọng đại lễ rửa tội.
Phân Lai thành là 'Thánh Đô' của Quang Minh giáo đình. Quang Minh giáo đình tổng bộ tọa lạc tại tây thành, đương nhiên lễ 'Rửa Tội' tại Phân Lai thành cũng có quy mô lớn nhất trên toàn đại lục. Đến lúc đó, Quang Minh giáo hoàng sẽ tự mình chủ trì, đây đích xác là một buổi lễ long trọng, người đến tham dự buổi lễ đều là những người có địa vị vô cùng quan trọng của các quốc gia.
Ngày mùng 1 tháng 1.
Phân Lai tây thành, Quang Minh thần điện - tổng bộ của Quang Minh giáo đình - là một tòa nhà cao chừng gần trăm thước với kiến trúc khổng lồ, tại Phân Lai thành, từ mọi địa phương khác đều có thể nhìn thấy rõ ràng tòa kiến trúc khổng lồ này.
Phía trước Quang Minh thần điện là một khoảng sân dài chừng mấy ngàn thước, mặt sân bằng phẳng được lát bằng các khối nham thạch màu trắng, mà lúc này mọi người đều đang tụ tập tại nơi đây, Lâm Lôi cùng Ngải Lệ Tư chính cũng đang ở trong số đó. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Đám giáo đình kỵ sĩ đoàn là những kỵ sĩ có nhiệm vụ giữ gìn trật tự tại khoảng sân rộng, mà những người tụ tập tại đây cũng rất biết giữ quy củ.
"Lâm Lôi đại ca, đợi đến đúng 8h sẽ có một đám nhân vật thượng lưu tới Quang Minh giáo đình, còn cả đích thân Quang Minh giáo hoàng cũng sẽ đến nữa." Ngải Lệ Tư quay sang Lâm Lôi khẽ nói.
Lâm Lôi gật gật đầu, liếc mắt nhìn đám giáo đình kỵ sĩ giữ gìn trật tự một cái: "Ngải Lệ Tư, nhìn số lượng người giữ gìn trật tự ở đây, tối thiểu cũng phải đến ngàn kỵ sĩ a, trông hình dáng thì đám kỵ sĩ này thực lực hẳn là cũng không tệ."
"Đó là điều đương nhiên, hôm nay là lễ Ngọc Lan, bộ phận duy trì trật tự chính là Quang Minh thần điện Vương bài kỵ sĩ đoàn, mỗi một kỵ sĩ tối thiểu đều là ngũ cấp kỵ sĩ." Ngải Lệ Tư từ nhỏ sống tại Phân Lai thành, đương nhiên là biết rõ hơn nhiều so với Lâm Lôi.
Lâm Lôi trong lòng cả kinh.
Ngũ cấp kỵ sĩ? Thấp nhất cũng là ngũ cấp kỵ sĩ, những kỵ sĩ cường đại như thế lập thành kỵ sĩ đoàn, thực lực mạnh đến đâu cũng có thể tưởng tượng được, bản thân mình chỉ là một ngũ cấp ma pháp sư, trước mặt người khác xem ra có muốn đánh rắm cũng không được.
Ngải Lệ Tư chỉ vào một đám người ăn mặc hoa lệ phía xa xa: "Huynh xem, hôm nay những đại quý tộc tới đây vô cùng nhiều, sau một lát nữa, lục đại vương quốc vương tộc của Thần Thánh đồng minh chúng ta cũng đều sẽ đến."
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến 8 giờ.
Đột nhiên đỉnh tháp của Quang Minh thần điện cao gần trăm thước được thắp sáng lên, bạch sắc quang mang chiếu rọi xuống phía dưới, tai trung ương quảng trường hình pho tượng thiên sứ cứ ẩn hiện trong vòng sáng lưu chuyển, đồng thời cả khoảng sân rộng bỗng phảng phất vang lên những điệu nhạc du dương như những thần khúc tuyệt vời đến từ thần giới ...
Trong khi đó, từ bên cạnh thiên điện của Quang Minh giáo đình cũng tiến ra một đám người, phía trước vận chiến giáp màu trắng, đầu đội mũ cắm lông màu đỏ, chính là Thần điện kỵ sĩ, đám Thần điện kỵ sĩ này mỗi cá nhân đều có khí thế đặc thù của cao thủ, đặc biệt là một hàng chừng trăm kỵ sĩ chỉnh tề nện bước đi tới, cái cảm giác áp bức này khiến cho cho cả quảng trường nhất thời tĩnh lặng.
"Không ngờ rằng Quang Minh giáo đình thực lực lại mạnh như vậy, trăm tên kỵ sĩ này e rằng đều là thất cấp chiến sĩ." Đức Lâm Kha Ốc Đặc xuất hiện bên cạnh Lâm Lôi cẩn thận quan sát đám người này." Hôm nay còn có thể xuất hiện cả Thánh vực cao thủ, xem ra tốt nhất là chui vào Bàn Long chi giới."
Nói xong Đức Lâm Kha Ốc Đặc đã biến mất.
"Thánh vực cao thủ?" Lâm Lôi không khỏi nhìn kỹ đám người này.
Sau trăm tên kỵ sĩ thần điện mặc chiến giáp trắng chính là 10 tên tế tự mặc trường bào màu trắng. Sau mấy vị bạch y tế tự là Hồng y đại giáo chủ đang vây lấy lão giả vận trường báo màu bạc có cái đầu bóng loáng.
"Giáo hoàng!"
Lão giả đầu trọc mặc trường bào màu bạc này rõ ràng là nhân vật trung tâm, ánh mắt Lâm Lôi hoàn toàn bị dán trên người Giáo giáo hoàng mãi một lúc lâu, thân cao phỏng chừng 2 thước, Quang Minh giáo hoàng trong tay trái đang cầm một cây quyền trượng.
Phía sau Quang Minh giáo hoàng và Hồng y đại giáo chủ là bốn gã hắc bào lão giả cùng trăm tên chiến sĩ mặc tử bào, đám người này đi ở con đường trung tâm, hơn vạn người tụ tập không một ai dám ồn ào.
"Đức Lâm gia gia, người nói Thánh vực cường giả, ai là Thánh vực cường giả?" Lâm Lôi trong lòng hỏi.
"Ta liếc mắt một cái là đã nhìn ra ngay, ngoài Quang Minh giáo hoàng còn có bốn người phía sau hắn, cả cái tên hắc bào lão giả đứng ở giữa nữa, đều là Thánh vực cường giả. Bọn họ cũng rất tự tin, chẳng hề thu liễm khí tức của chính mình. Đã hơn 5000 năm rồi, cái tiểu giáo đình rụt cổ năm xưa tại Phổ Ngang đế quốc không ngờ cũng đã phát triển đến như thế này." Đức Lâm Kha Ốc Đặc thổn thức không thôi.
"Không thu liễm khí tức?"
Lâm Lôi kinh ngạc nhìn một đám người này, nếu thực sự như thế thì Hồng y đại giáo chủ, Quang Minh giáo hoàng, cùng với bốn gã hắc bào lão giả phía sau, Lâm Lôi chỉ cảm thấy ở bọn họ sự uy nghiêm, chứ không hề cảm thấy được khí tức của cường giả.
Vậy mà Đức Lâm Kha Ốc Đặc lại nói ... hai vị Thánh vực cường giả cũng không có thu liễm khí tức?
"Lâm Lôi, ngươi còn nhỏ lắm, một ngũ cấp ma pháp sư tại Ngọc Lan đại lục vẫn chưa được xem là cái gì, chỉ có đạt tới thất cấp mới có tư cách được xưng là cường giả. Mà thất cấp cường giả, đối với Quang Minh giáo đình hùng cứ đại lục một phương rộng lớn này cũng chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi."
"Tại đại lục, ngoài Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình, tứ đại đế quốc ra thì còn có nhiều tổ chức thần bí khác. Cả Ngoc Lan đại lục này cao thủ nhiều như mây, ngươi không thể tưởng tượng được đâu. Ngươi bây giờ thực lực vẫn còn thấp, đến khi tiếp cận tầng cao hơn thì ngươi sẽ hiểu được." Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười nói, "Uu thế lớn nhất của ngươi là tuổi còn trẻ, thực lực mạnh đều là trải qua khổ tu lâu dài mới có được. Ngươi sau này cũng sẽ trở thành một cao thủ."
Lâm Lôi thong thả gật đầu.
Tại Ân Tư Đặc Học viện được xưng là thiên tài, Lâm Lôi trong lòng vốn cứ tưởng rằng mình có chút thực lực, song đến giờ phút này hắn đã hoàn toàn bừng tỉnh, trên cả đại lục, hắn căn bản chẳng là cái gì cả.
Sau khi đám người Giáo hoàng đi qua, người trên quảng trường mới bắt đầu khẽ xì xào nói chuyện.
"Lâm Lôi đại ca, huynh xem lục đại vương tộc đều đã đến rồi, phía trước chính là vương tộc Phân Lai vương quốc chúng ta, đại hán tóc vàng kia chính là quốc vương bệ hạ, cũng là chiến sĩ mạnh nhất của Phân Lai vương quốc, cửu cấp cường giả." Ngải Lệ Tư thì thầm bên tai Lâm Lôi.
Khoảnh khắc ấy, Địch Lỵ Á mắt đã đỏ hoe: "Chúc mừng ngươi."
Nàng vội vàng quay đi, không thể kìm nén nổi nữa, cố cầm lòng mà sao hai hàng lệ cứ tuôn rơi, chỉ còn biết chạy thực nhanh ra khỏi phòng đọc sách.
Lâm Lôi thực sự không hề phát hiện ra rằng Địch Lỵ Á đã khóc.
"Phù." Có thể tự mình nói ra những lời này với nàng, hắn trong lòng cho dù phiền muộn song lại cảm thấy có phần thoải mái hơn.
Trải qua việc này, Lâm Lôi cũng chẳng còn tâm tình đâu mà tiếp tục đọc sách nữa, trong lòng lưu lại tên bộ sách ma pháp đó, rồi đem sách trả về chỗ cũ.
Đi vòng vèo trên đường đường túc xá, Lâm Lôi tâm tình không sao rũ bỏ được nỗi muộn phiền.
"Lão Đại, ta biết huynh cũng thích Địch Lỵ Á, đúng không?" Bối Bối nhìn có chút hả hê nói, "Ta vẫn luôn nghĩ rằng nếu có được Địch Lỵ Á thì còn tốt hơn so với Ngải Lệ Tư."
"Câm miệng." Lâm Lôi linh hồn truyền âm quát.
"Hừ hừ, bị ta nói trúng tim đen rồi." Bối Bối đắc ý nói.
Lâm Lôi hít một hơi thực sâu, sau đó chậm rãi thở ra, trên mặt lộ vẻ tươi cười: "Mặc kệ, đã nói được rõ ràng với Địch Lỵ Á rồi, trong lòng cũng không còn gánh nặng quá lớn nữa. Ừ, ngày mai sẽ cùng Ngải Lệ Tư gặp mặt, đi chuẩn bị chút lễ vật nào."
Nghĩ đến Ngải Lệ Tư, Lâm Lôi trong lòng liền cảm thấy dịu đi không ít.
Đêm ngày 29 tháng 12, Lâm Lôi tách ra khỏi đám Da Lỗ ba người, một mình đi tới chỗ cùng Ngải Lệ Tư hội họp, lúc này đây Lâm Lôi và Ngải Lệ Tư được cùng bên nhau một khoảng thời gian tương đối dài.
Bởi vì ngày 1 tháng 1 hàng năm được xưng là 'Lễ Ngọc Lan', Lễ Ngọc Lan chính là ngày lễ lớn nhất trong năm của cả Ngọc Lan đại lục. Đồng thời Quang Minh giáo đình trong ngày này cũng sẽ cử hành long trọng đại lễ rửa tội.
Phân Lai thành là 'Thánh Đô' của Quang Minh giáo đình. Quang Minh giáo đình tổng bộ tọa lạc tại tây thành, đương nhiên lễ 'Rửa Tội' tại Phân Lai thành cũng có quy mô lớn nhất trên toàn đại lục. Đến lúc đó, Quang Minh giáo hoàng sẽ tự mình chủ trì, đây đích xác là một buổi lễ long trọng, người đến tham dự buổi lễ đều là những người có địa vị vô cùng quan trọng của các quốc gia.
Ngày mùng 1 tháng 1.
Phân Lai tây thành, Quang Minh thần điện - tổng bộ của Quang Minh giáo đình - là một tòa nhà cao chừng gần trăm thước với kiến trúc khổng lồ, tại Phân Lai thành, từ mọi địa phương khác đều có thể nhìn thấy rõ ràng tòa kiến trúc khổng lồ này.
Phía trước Quang Minh thần điện là một khoảng sân dài chừng mấy ngàn thước, mặt sân bằng phẳng được lát bằng các khối nham thạch màu trắng, mà lúc này mọi người đều đang tụ tập tại nơi đây, Lâm Lôi cùng Ngải Lệ Tư chính cũng đang ở trong số đó. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Đám giáo đình kỵ sĩ đoàn là những kỵ sĩ có nhiệm vụ giữ gìn trật tự tại khoảng sân rộng, mà những người tụ tập tại đây cũng rất biết giữ quy củ.
"Lâm Lôi đại ca, đợi đến đúng 8h sẽ có một đám nhân vật thượng lưu tới Quang Minh giáo đình, còn cả đích thân Quang Minh giáo hoàng cũng sẽ đến nữa." Ngải Lệ Tư quay sang Lâm Lôi khẽ nói.
Lâm Lôi gật gật đầu, liếc mắt nhìn đám giáo đình kỵ sĩ giữ gìn trật tự một cái: "Ngải Lệ Tư, nhìn số lượng người giữ gìn trật tự ở đây, tối thiểu cũng phải đến ngàn kỵ sĩ a, trông hình dáng thì đám kỵ sĩ này thực lực hẳn là cũng không tệ."
"Đó là điều đương nhiên, hôm nay là lễ Ngọc Lan, bộ phận duy trì trật tự chính là Quang Minh thần điện Vương bài kỵ sĩ đoàn, mỗi một kỵ sĩ tối thiểu đều là ngũ cấp kỵ sĩ." Ngải Lệ Tư từ nhỏ sống tại Phân Lai thành, đương nhiên là biết rõ hơn nhiều so với Lâm Lôi.
Lâm Lôi trong lòng cả kinh.
Ngũ cấp kỵ sĩ? Thấp nhất cũng là ngũ cấp kỵ sĩ, những kỵ sĩ cường đại như thế lập thành kỵ sĩ đoàn, thực lực mạnh đến đâu cũng có thể tưởng tượng được, bản thân mình chỉ là một ngũ cấp ma pháp sư, trước mặt người khác xem ra có muốn đánh rắm cũng không được.
Ngải Lệ Tư chỉ vào một đám người ăn mặc hoa lệ phía xa xa: "Huynh xem, hôm nay những đại quý tộc tới đây vô cùng nhiều, sau một lát nữa, lục đại vương quốc vương tộc của Thần Thánh đồng minh chúng ta cũng đều sẽ đến."
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến 8 giờ.
Đột nhiên đỉnh tháp của Quang Minh thần điện cao gần trăm thước được thắp sáng lên, bạch sắc quang mang chiếu rọi xuống phía dưới, tai trung ương quảng trường hình pho tượng thiên sứ cứ ẩn hiện trong vòng sáng lưu chuyển, đồng thời cả khoảng sân rộng bỗng phảng phất vang lên những điệu nhạc du dương như những thần khúc tuyệt vời đến từ thần giới ...
Trong khi đó, từ bên cạnh thiên điện của Quang Minh giáo đình cũng tiến ra một đám người, phía trước vận chiến giáp màu trắng, đầu đội mũ cắm lông màu đỏ, chính là Thần điện kỵ sĩ, đám Thần điện kỵ sĩ này mỗi cá nhân đều có khí thế đặc thù của cao thủ, đặc biệt là một hàng chừng trăm kỵ sĩ chỉnh tề nện bước đi tới, cái cảm giác áp bức này khiến cho cho cả quảng trường nhất thời tĩnh lặng.
"Không ngờ rằng Quang Minh giáo đình thực lực lại mạnh như vậy, trăm tên kỵ sĩ này e rằng đều là thất cấp chiến sĩ." Đức Lâm Kha Ốc Đặc xuất hiện bên cạnh Lâm Lôi cẩn thận quan sát đám người này." Hôm nay còn có thể xuất hiện cả Thánh vực cao thủ, xem ra tốt nhất là chui vào Bàn Long chi giới."
Nói xong Đức Lâm Kha Ốc Đặc đã biến mất.
"Thánh vực cao thủ?" Lâm Lôi không khỏi nhìn kỹ đám người này.
Sau trăm tên kỵ sĩ thần điện mặc chiến giáp trắng chính là 10 tên tế tự mặc trường bào màu trắng. Sau mấy vị bạch y tế tự là Hồng y đại giáo chủ đang vây lấy lão giả vận trường báo màu bạc có cái đầu bóng loáng.
"Giáo hoàng!"
Lão giả đầu trọc mặc trường bào màu bạc này rõ ràng là nhân vật trung tâm, ánh mắt Lâm Lôi hoàn toàn bị dán trên người Giáo giáo hoàng mãi một lúc lâu, thân cao phỏng chừng 2 thước, Quang Minh giáo hoàng trong tay trái đang cầm một cây quyền trượng.
Phía sau Quang Minh giáo hoàng và Hồng y đại giáo chủ là bốn gã hắc bào lão giả cùng trăm tên chiến sĩ mặc tử bào, đám người này đi ở con đường trung tâm, hơn vạn người tụ tập không một ai dám ồn ào.
"Đức Lâm gia gia, người nói Thánh vực cường giả, ai là Thánh vực cường giả?" Lâm Lôi trong lòng hỏi.
"Ta liếc mắt một cái là đã nhìn ra ngay, ngoài Quang Minh giáo hoàng còn có bốn người phía sau hắn, cả cái tên hắc bào lão giả đứng ở giữa nữa, đều là Thánh vực cường giả. Bọn họ cũng rất tự tin, chẳng hề thu liễm khí tức của chính mình. Đã hơn 5000 năm rồi, cái tiểu giáo đình rụt cổ năm xưa tại Phổ Ngang đế quốc không ngờ cũng đã phát triển đến như thế này." Đức Lâm Kha Ốc Đặc thổn thức không thôi.
"Không thu liễm khí tức?"
Lâm Lôi kinh ngạc nhìn một đám người này, nếu thực sự như thế thì Hồng y đại giáo chủ, Quang Minh giáo hoàng, cùng với bốn gã hắc bào lão giả phía sau, Lâm Lôi chỉ cảm thấy ở bọn họ sự uy nghiêm, chứ không hề cảm thấy được khí tức của cường giả.
Vậy mà Đức Lâm Kha Ốc Đặc lại nói ... hai vị Thánh vực cường giả cũng không có thu liễm khí tức?
"Lâm Lôi, ngươi còn nhỏ lắm, một ngũ cấp ma pháp sư tại Ngọc Lan đại lục vẫn chưa được xem là cái gì, chỉ có đạt tới thất cấp mới có tư cách được xưng là cường giả. Mà thất cấp cường giả, đối với Quang Minh giáo đình hùng cứ đại lục một phương rộng lớn này cũng chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi."
"Tại đại lục, ngoài Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình, tứ đại đế quốc ra thì còn có nhiều tổ chức thần bí khác. Cả Ngoc Lan đại lục này cao thủ nhiều như mây, ngươi không thể tưởng tượng được đâu. Ngươi bây giờ thực lực vẫn còn thấp, đến khi tiếp cận tầng cao hơn thì ngươi sẽ hiểu được." Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười nói, "Uu thế lớn nhất của ngươi là tuổi còn trẻ, thực lực mạnh đều là trải qua khổ tu lâu dài mới có được. Ngươi sau này cũng sẽ trở thành một cao thủ."
Lâm Lôi thong thả gật đầu.
Tại Ân Tư Đặc Học viện được xưng là thiên tài, Lâm Lôi trong lòng vốn cứ tưởng rằng mình có chút thực lực, song đến giờ phút này hắn đã hoàn toàn bừng tỉnh, trên cả đại lục, hắn căn bản chẳng là cái gì cả.
Sau khi đám người Giáo hoàng đi qua, người trên quảng trường mới bắt đầu khẽ xì xào nói chuyện.
"Lâm Lôi đại ca, huynh xem lục đại vương tộc đều đã đến rồi, phía trước chính là vương tộc Phân Lai vương quốc chúng ta, đại hán tóc vàng kia chính là quốc vương bệ hạ, cũng là chiến sĩ mạnh nhất của Phân Lai vương quốc, cửu cấp cường giả." Ngải Lệ Tư thì thầm bên tai Lâm Lôi.
/809
|