"Ha ha, lão gìa này, kiêu ngạo cái rắm a." Bối Bối ôm bụng cười cười lớn.
Mà ba kẻ dưới trướng thiên sơn phủ chủ Mạc Nhĩ Đức, cũng quay đầu lẳng lặng nhìn về phía xa xa lỗ thủng hình người trên vách núi đá. Phủ chủ đại nhân của bọn họ trong nháy mắt đã bị đánh bay?
"Oanh, vách núi chấn động, đá đổ rào rào, một bóng người từ trong lỗ thủng hình người thoát ra, đáp xuống mặt đất.
Mạc Nhĩ Đức trên người không bị thương tổn, ánh mắt hắn ngưng trọng nhìn Lâm Lôi, trầm giọng nói: "Ta chưa kịp đối phó với ngươi, ngươi lại đánh lén ta? Hừ ... Tốc độ rất nhanh. Nhưng lực đạo thì hơi yếu."
Lực đạo yếu?
Lâm Lôi biết Mạc Nhĩ Đức mạnh miệng cũng bởi vì Mạc Nhĩ Đức có chủ thần khí, chính là một kiện vật chất phòng ngự chủ thần khí, một cước của mình đương nhiên hắn không việc gì.
Mà Mạc Nhĩ Đức cũng biết một cước của Lâm Lôi rất mạnh, nhưng hắn lại cho rằng đó là do Lâm Lôi đánh lén, hắn không công nhận Lâm Lôi mạnh hơn so với hắn. Cho dù mạnh hơn chút ít cũng không có việc gì, bởi vì hắn còn có chiếc vòng tay thần kỳ, chiếc vòng ngọc làm cho hắn vô cùng tin tưởng.
"Đừng lãng phí thời gian nữa, động thủ đi." Lâm Lôi vẫn là điềm đạm cười, không một điểm khẩn trương.
Mạc Nhĩ Đức nhướng mày, lông mi dựng đứng, cười lạnh nói: "Ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi."
"Oanh!" Một cỗ hắc sắc quang mang từ bên ngoài thân Mạc Nhĩ Đức bộc phát ra, đúng là hủy diệt chủ thần lực! Sử dụng chủ thần lực, Mạc Nhĩ Đức cũng cảm thấy trong cơ thể vận chuyển một lực lượng cường đại, niềm tin càng tăng. Mạc Nhĩ Đức cười lạnh một tiếng, thân hình đột nhiên di động.
Giống như một tia chớp đen
"Uống!" Đùi phải của Mạc Nhĩ Đức giống búa bổ, hướng Lâm Lôi đánh tới.
"Một cước bổ tới làm không gian vặn vẹo, xé rách. Chân Mạc Nhĩ Đức lướt qua, không gian hiện ra một cái khe đáng sợ. Có được vật chất phòng ngự chủ thần khí, toàn thân Mạc Nhĩ Đức bao gồm các bộ vị, tất cả đều có thể là vũ khí.
Lâm Lôi mỉm cười, thân hình hư áo lao tới phía trước.
"Chết!" Mạc Nhĩ Đức cước ảnh hung hăng xuyên qua thân thể Lâm Lôi. Ngay khi xuyên qua thân thể Lâm Lôi, trong nháy mắt sắc mặt Mạc Nhĩ Đức đại biến:
"Không đúng. Không phải là thân thể của hắn!" Mạc Nhĩ Đức đoán không sai, dưới tình huống cực nhanh, không gian đã lưu lại một đạo tàn ảnh của Lâm Lôi.
Thân thể Lâm Lôi xuất hiện phía sau Mạc Nhĩ Đức.
Lâm Lôi đưa tay ra, trực tiếp tóm lấy chân trái của Mạc Nhĩ Đức.
"Không!" Mạc Nhĩ Đức cảm nhận được một lực lượng trói buộc đáng sợ quanh cổ chân trái của mình, sắc mặt đại biến.
"Tốc độ quá chậm!"thanh âm Lâm Lôi trong sơn cốc vang lên, đồng thời lúc thanh âm vang lên, Lâm Lôi cầm lấy chân trái Mạc Nhĩ Đức, giống như vung roi, hung hăng đem Mạc Nhĩ Đức hết bên này đến bên kia quật xuống đất!
"Bồng! Bồng! Bồng! Bồng!" ...
Đất đá trong sơn cốc như nứt ra, xuất hiện cái hố thực lớn. Lực va đập cường đại thậm chí còn làm cho những hòn đá trên mặt đất trong phạm vi mười thước trong nháy mắt hóa thành bụi phấn, chỗ sâu nhất trực tiếp lộ ra từng khe rãnh. Một cái hố sâu hoắm cứ như vậy hình thành. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Như thế nào lại như vậy ..." Bị đập xuống mặt đất liên tục như tia chớp, lực của Lâm Lôi căn bản không thu lại. Mạc Nhĩ Đức đầu óc dần dần cũng bị rơi vào mê muội.
Trong nháy mắt, Lâm Lôi đem Mạc Nhĩ Đức đập hơn trăm lần, rồi sau đó ném sang bên cạnh, phảng phất ném một viên đá nhỏ. Mạc Nhĩ Đức bị bắn thẳng vào vách núi, vách núi lại một lần nữa xuất hiện một lỗ thủng lớn hình người.
Bạch mi nam tử ba người mắt trợn tròn nhìn một màn này.
"Lâm Lôi thúc thúc thực là lợi hại." Đại Á hai tròng mắt tỏa sáng.
"Đích xác mạnh đáng sợ." Áo Lợi Duy Á ánh mắt tỏa sáng. Hắn cũng là người theo đuổi tu luyện đỉnh cao, nhìn thấy Lâm Lôi biểu diễn thực lực, cũng quá là kinh hãi.
"Mạc Nhĩ Đức kia, ta thực nghĩ không ra, đầu của ngươi có vấn đề gì mà dám cùng lão đại ta đấu chứ? Tuy nói là lão đại không biểu hiện bao nhiêu thực lực, nhưng với tốc độ vừa rồi, hắn cũng phải biết khó mà lui chứ." Bối Bối lầm rầm nói." Không phải chỉ là một kiện vật chất phòng ngự chủ thần khí sao. Có cái gì mà đắc ý?"
Bối Bối không hiểu, Mạc Nhĩ Đức không có lui bước.
"Hỗn đản!" Tiếng gầm gừ phẫn nộ từ trong vách núi truyền ra." Oanh!" Mạc Nhĩ Đức lại một lần nữa lao ra, mới vừa rồi bị quật ngã, làm Mạc Nhĩ Đức tức giận sôi máu, hai mắt đỏ gay, căm tức nhìn Lâm Lôi, gầm nhẹ: "Ngươi ... tiểu tử này, chỉ biết dựa vào tốc độ thôi sao? Hừ, ngươi ... lực công kích ... về điểm này.., căn bản không thể gây thương tổn được ta!"
Mạc Nhĩ Đức giờ phút này bắt đầu nóng nảy, hắn vẫn cho rằng ... Lâm Lôi chỉ ỷ vào tốc độ thôi.
Công kích so với hắn không mạnh hơn.
"Nga?" Lâm Lôi sắc mặt trầm xuống, "Ngươi đã muốn chết, như vậy đừng trách ta."
Đạt tới cấp bậc như hôm nay, Lâm Lôi đối với thống lĩnh bình thường rất ít khi hạ sát thủ. Bởi vì ... Lâm Lôi giết chết thực là dễ dàng! Lâm Lôi vốn chỉ định giáo huấn hắn, cho ăn đòn một trận, sau đó đuổi đi, nhưng Mạc Nhĩ Đức này tựa hồ rất tự tin, Lâm Lôi cũng không nhịn được, máu nóng bốc lên.
"Ha ha ... Có bản lãnh, cứ việc giết." Mạc Nhĩ Đức càn rỡ cười lớn, chân mạnh đạp xuống đất, như một ngọn núi nhằm phía Lâm Lôi.
Mạc Nhĩ Đức hữu quyền, như một thanh kiếm, trong nháy mắt xẹt qua không gian, đâm vào Lâm Lôi.
"Ba!" Lâm Lôi quyền đầu phóng ra tựa tia chớp.
Quyền đối quyền!
Mạc Nhĩ Đức bị chấn bay về phía sau, rơi trên mặt đất, khó tin nhìn Lâm Lôi: "Ngươi, ngươi như thế nào, ngươi không sử dụng chủ thần lực, như thế nào ngăn cản một quyền của ta?" Mạc Nhĩ Đức đối với thực lực của mình rất tự tin, lại sử dụng chủ thần lực, v ẫn bị Lâm Lôi một quyền chấn bay.
"Một quyền này của ngươi? Cùng Hắc Mặc Tư so sánh, còn kém rất xa" Lâm Lôi lạnh nhạt nói.
"Hắc Mặc Tư?" Mạc Nhĩ Đức nhướng mày, rồi sau đó tựa hồ nhớ tới cái gì, rồi lại cười lạnh lên, "Ngươi thực lực không tồi, như vậy thử tiếp linh hồn công kích của ta xem sao."
Chỉ thấy Mạc Nhĩ Đức sắc mặt nghiêm trọng đứng lên, rồi sau đó miệng hé ra ...
"Hưu!" Một đạo phong nhận trong suốt hình sóng, hướng Lâm Lôi bắn nhanh tới.
"Chết đi!" Lâm Lôi không hề lưu tình nữa, quát khẽ một tiếng.
Một đạo hư vô kiếm ba từ bên ngoài thân Lâm Lôi bắn ra, hư vô kiếm ba chỉ lớn chừng như một thanh kiếm bình thường, đánh lên trên phong nhận trong suốt.
"Bồng!" ... Bẻ gãy, nghiền nát, vỡ vụn, phong nhận hóa thành hư vô, mà hư vô kiếm ba của Lâm Lôi thể tích chỉ đi một phần nhỏ.
Mạc Nhĩ Đức sắc mặt đại biến, muốn gào lên, nhưng đã không còn kịp rồi.
Hư vô kiếm ba vô thanh vô tức đi vào trong cơ thể Mạc Nhĩ Đức. Lâm Lôi cực mạnh công kích đó chính là linh hồn công kích, cho dù so với đại viên mãn, cũng không kém mấy. Một phủ chủ nhân vật, như thế nào có thể ngăn cản được linh hồn công kích của Lâm Lôi.
Mạc Nhĩ Đức thân thể run lên, ánh mắt lờ mờ, mềm nhũn ngã xuống.
"Phủ chủ ... "Bọn ba người Bạch Mi nam tử sợ ngây người, phủ chủ của bọn họ cứ như vậy mà chết?
"Mạc Nhĩ Đức này không biết tự lượng sức mình, thực sự là muốn chết." Bối Bối gằn giọng nói.
Lâm Lôi cũng quay đầu hướng đám người Áo Lợi Duy Á đi đến, cười nói: "Chúng ta đi thôi!"
"Lâm Lôi!" Áo Lợi Duy Á biến sắc, kinh hô, khiếp sợ nhìn phía sau Lâm Lôi.
"Ân?" Lâm Lôi nghi hoặc nhìn lại.
Nguyên bản hẳn là đã chết đi. Thiên sơn phủ chủ Mạc Nhĩ Đức lại vừa đứng lên, ánh mắt cũng tỏa sáng. Hắn khiếp sợ nhìn Lâm Lôi: "Ngươi, ngươi là ai?"
Lâm Lôi đồng dạng khiếp sợ nhìn lại hắn: "Ngươi không chết?" Mới vừa rồi rõ ràng Mạc Nhĩ Đức trúng chiêu, thân thể đều ngã xuống, hai tròng mắt cũng trở nên vô thần. Như thế nào lại sống lại?" Lão đại, lão gia hỏa này như thế nào không chết." Bối Bối hô.
Đích xác rất kì quái, giả thiết Mạc Nhĩ Đức có linh hồn phòng ngự chủ thần khí, nhưng tại linh hồn công kích của Lâm Lôi, Mạc Nhĩ Đức ngay cả một điểm phản ứng cũng không có. Nhưng mới vừa rồi Mạc Nhĩ Đức rõ ràng ngã xuống, ngay sau đó lại trở nên hoàn hảo không tổn hao gì, điều này quả thực là quái dị.
"Linh hồn công kích mạnh đến tình trạng như thế. Vật chất công kích mạnh như thế, tốc độ lại nhanh như vậy ... Có thể nói là không có nhược điểm." Mạc Nhĩ Đức đáy lòng khiếp sợ.
"Ngươi là đại viên mãn cường giả? Không biết ... ngươi là địa ngục ... vị diện ..."
Mạc Nhĩ Đức mở miệng nói, trừ bỏ đại viên mãn, Mạc Nhĩ Đức nghĩ không ra ai có năng lực như vậy, "Ngươi là Lâm Lôi tiên sinh?" Mạc Nhĩ Đức dĩ nhiên thoáng cái đoán được.
Kì thực không có gì kì quái, trong địa ngục được coi giống như đại viên mãn, cũng chỉ có ba người.
Những người khác, Mạc Nhĩ Đức sớm có chuẩn xác tư liệu. Mà Lâm Lôi là hai trăm năm trước trong vị diện chiến trường mới nổi danh. Địa ngục thực sự quá lớn, hai trăm năm. Tin tức cũng không thể hoàn toàn truyền khai. Mạc Nhĩ Đức mặc dù thông qua một bằng hữu, nghe nói về Lâm Lôi. Nhưng lại chỉ là biết tên Lâm Lôi, là Thanh long bộ tộc, long hóa.
Về phần hình dáng Lâm Lôi lại không biết.
"Đúng, ta là Lâm Lôi." Lâm Lôi điềm đạm cười gật đầu.
"Đại viên mãn cường giả, Lâm Lôi?" Ba gã dưới tay Mạc Nhĩ Đức nghe được thừ người ra, chính phủ chủ của mình trả thù, trả thù đến cả đại viên mãn. Điều này không phải muốn chết sao? Bọn họ khiếp sợ, Mạc Nhĩ Đức cũng kinh sợ.
"Bác Trữ tiểu tử này giỏi thực, mới là lục tinh ác ma, sao hắn lại có thể rước họa vào thân, trêu chọc đến cả đại viên mãn?" Mạc Nhĩ Đức quá khiếp sợ. Hắn biết địch nhân thực lực mặc dù cường đại, nhưng Bác Trữ dù sao cũng là lục tinh ác ma, hắn cho rằng ... địch nhân nhiều nhất cũng chỉ là một phủ chủ ... đại viên mãn? Đại viên mãn đối phó với con của hắn, lấy đá chọi trứng.
Địa ngục tổng cộng mới có mấy người đạt đến cấp độ đại viên mãn? Ba người mà thôi, bao gồm cả Lâm Lôi trong đó. Như vậy khéo làm sao?
Nếu như gặp đám người Đan Trữ Đốn, Mạc Nhĩ Đức vừa nhìn, lập tức nhận ra ngay, cũng sẽ dừng tay. Đáng tiếc vừa rồi là Lâm Lôi, Lâm Lôi là tân đại viên mãn mới quật khởi, hắn căn bản không có tư liệu chính xác về Lâm Lôi. Nhìn thấy Lâm Lôi cũng không nhận ra. Không nghĩ con trai mình lại nhắm trúng đến cả đại viên mãn.
Vận khí của Mạc Nhĩ Đức cũng kém vô cùng.
"Này, Lâm Lôi tiên sinh, xin lỗi." Mạc Nhĩ Đức cố nặn ra vẻ tươi cười, "Nếu là Lâm Lôi tiên sinh, ta đây trước hết xin đi trước một bước."
"Muốn chạy? Nếu như lão đại ta thực lực yếu kém, không phải đã bị ngươi giết, chúng ta cũng bị giết luôn?" Bối Bối quát, "Còn muốn chạy, khoan đi đã!"
"Ta hiện tại rất tò mò, ngươi như thế trúng chiêu của ta mà không chết?" Lâm Lôi nhìn thẳng Thiên sơn phủ chủ Mạc Nhĩ Đức.
Mạc Nhĩ Đức sắc mặt đại biến, không hề do dự "Hưu" liền phóng lên cao ... chạy trốn! Gặp phải đại viên mãn, cho dù Lâm Lôi giết không chết, cũng có thể tạo ra khe hở không gian tống hắn vào. Hắn cũng không cho rằng, chủ thần sẽ tốn hao khí lực đi tới bên trong không gian loạn lưu cứu hắn.
Lâm Lôi hai tròng mắt nhấp nháy, hai đạo hư vô kiếm ba bắn về phía Mạc Nhĩ Đức giữa không trung.
Chạy trốn tốc độ mặc dù nhanh, nhưng căn bản không thể so kịp với tốc độ linh hồn công kích.
Liên tục hai đạo hư vô kiếm ba, xuyên vào trong cơ thể Mạc Nhĩ Đức, nhất thời nguyên bổn Mạc Nhĩ Đức khựng lại, thân thể trở nên vô lực, từ trên cao lại một lần nữa rơi xuống, nện lên mặt đất. Nhưng sau chốc lát, Mạc Nhĩ Đức lại trở mình đứng lên.
"Việc lạ, việc lạ." Lâm Lôi nở nụ cười, "Nếu như ngươi có linh hồn phòng ngự chủ thần khí, với linh hồn công kích của ta, ngươi hẳn là không có cảm giác gì mới đúng. Nhưng ngươi rõ ràng, không có linh hồn phòng ngự chủ thần khí. Nhưng nếu không có linh hồn phòng ngự chủ thần khí, như thế nào ngươi có thể liên tục tiếp linh hồn công kích của ta mà không chết?"
Lâm Lôi khó hiểu.
"Lâm Lôi tiên sinh, không, Lâm Lôi đại nhân!" Mạc Nhĩ Đức sắc mặt đại biến. Nếu không phải là đại viên mãn cường giả, hắn đều có tin tưởng chạy thoát. Nhưng là đại viên mãn ... Các phương diện đều mạnh, thực sự là không có nhược điểm.
"Thực là kì quái." Lâm Lôi nghi hoặc cau mày.
"Hưu! Hưu!"
Vừa lại là hai đạo hư vô kiếm ba bắn ra, lại một lần nữa vô thanh vô tức đi vào trong cơ thể Mạc Nhĩ Đức, Mạc Nhĩ Đức cả người hai tròng mắt trở nên vô thần, lại một lần nữa vô lực ngã xuống đất. Lúc này thần thức của Lâm Lôi bao trùm quanh Mạc Nhĩ Đức, cẩn thận quan sát có cái gì biến hóa. Thần thức thẩm thấu toàn thân Mạc Nhĩ Đức, vô cùng bá đạo.
Mạc Nhĩ Đức ánh mắt chớp lên, lại khôi phục.
"Thì ra là thế." Lâm Lôi rốt cuộc đã phát hiện ra chỗ huyền bí.
"Phủ chủ ..." Ba người đám bạch mi nam tử thấy thế biết không ổn, liền phi thân chạy thoát. Chỉ để lại một người Mạc Nhĩ Đức.
Mạc Nhĩ Đức sau khi khôi phục thanh tỉnh, vừa nhìn thấy Lâm Lôi hướng chỗ hắn đi tới, sắc mặt đại biến, liền lao mạnh xuống dưới nền đất chạy trốn.
"Ha ha, ngươi trốn không thoát đâu."
Lâm Lôi tiếng cười to vang lên, thân hình đã đến bên cạnh thân thể Mạc Nhĩ Đức, một tay túm lấy bả vai Mạc Nhĩ Đức.
Tay còn lại của Lâm Lôi thừa thế tóm chặt chiếc vòng ngọc.
"Không!"
Cảm nhận được Lâm Lôi nắm chặt chiếc vòng trên cánh tay mình, Thiên sơn phủ chủ nhất thời phát hoảng, nhưng Lâm Lôi tay trái mạnh mẽ dụng lực "răng rắc" Chiếc vòng trực tiếp văng ra, chín viên ngọc màu xanh biếc còn lại nằm trong bàn tay Lâm Lôi.
"Ngươi liên tục lọt nhận đòn công kích của ta, cũng không chết, là bởi vì chín khối linh châu này sao?" Lâm Lôi liếc mắt nhìn hắn.
Thiên sơn phủ chủ thấy linh châu nằm trong tay Lâm Lôi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Mà ba kẻ dưới trướng thiên sơn phủ chủ Mạc Nhĩ Đức, cũng quay đầu lẳng lặng nhìn về phía xa xa lỗ thủng hình người trên vách núi đá. Phủ chủ đại nhân của bọn họ trong nháy mắt đã bị đánh bay?
"Oanh, vách núi chấn động, đá đổ rào rào, một bóng người từ trong lỗ thủng hình người thoát ra, đáp xuống mặt đất.
Mạc Nhĩ Đức trên người không bị thương tổn, ánh mắt hắn ngưng trọng nhìn Lâm Lôi, trầm giọng nói: "Ta chưa kịp đối phó với ngươi, ngươi lại đánh lén ta? Hừ ... Tốc độ rất nhanh. Nhưng lực đạo thì hơi yếu."
Lực đạo yếu?
Lâm Lôi biết Mạc Nhĩ Đức mạnh miệng cũng bởi vì Mạc Nhĩ Đức có chủ thần khí, chính là một kiện vật chất phòng ngự chủ thần khí, một cước của mình đương nhiên hắn không việc gì.
Mà Mạc Nhĩ Đức cũng biết một cước của Lâm Lôi rất mạnh, nhưng hắn lại cho rằng đó là do Lâm Lôi đánh lén, hắn không công nhận Lâm Lôi mạnh hơn so với hắn. Cho dù mạnh hơn chút ít cũng không có việc gì, bởi vì hắn còn có chiếc vòng tay thần kỳ, chiếc vòng ngọc làm cho hắn vô cùng tin tưởng.
"Đừng lãng phí thời gian nữa, động thủ đi." Lâm Lôi vẫn là điềm đạm cười, không một điểm khẩn trương.
Mạc Nhĩ Đức nhướng mày, lông mi dựng đứng, cười lạnh nói: "Ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi."
"Oanh!" Một cỗ hắc sắc quang mang từ bên ngoài thân Mạc Nhĩ Đức bộc phát ra, đúng là hủy diệt chủ thần lực! Sử dụng chủ thần lực, Mạc Nhĩ Đức cũng cảm thấy trong cơ thể vận chuyển một lực lượng cường đại, niềm tin càng tăng. Mạc Nhĩ Đức cười lạnh một tiếng, thân hình đột nhiên di động.
Giống như một tia chớp đen
"Uống!" Đùi phải của Mạc Nhĩ Đức giống búa bổ, hướng Lâm Lôi đánh tới.
"Một cước bổ tới làm không gian vặn vẹo, xé rách. Chân Mạc Nhĩ Đức lướt qua, không gian hiện ra một cái khe đáng sợ. Có được vật chất phòng ngự chủ thần khí, toàn thân Mạc Nhĩ Đức bao gồm các bộ vị, tất cả đều có thể là vũ khí.
Lâm Lôi mỉm cười, thân hình hư áo lao tới phía trước.
"Chết!" Mạc Nhĩ Đức cước ảnh hung hăng xuyên qua thân thể Lâm Lôi. Ngay khi xuyên qua thân thể Lâm Lôi, trong nháy mắt sắc mặt Mạc Nhĩ Đức đại biến:
"Không đúng. Không phải là thân thể của hắn!" Mạc Nhĩ Đức đoán không sai, dưới tình huống cực nhanh, không gian đã lưu lại một đạo tàn ảnh của Lâm Lôi.
Thân thể Lâm Lôi xuất hiện phía sau Mạc Nhĩ Đức.
Lâm Lôi đưa tay ra, trực tiếp tóm lấy chân trái của Mạc Nhĩ Đức.
"Không!" Mạc Nhĩ Đức cảm nhận được một lực lượng trói buộc đáng sợ quanh cổ chân trái của mình, sắc mặt đại biến.
"Tốc độ quá chậm!"thanh âm Lâm Lôi trong sơn cốc vang lên, đồng thời lúc thanh âm vang lên, Lâm Lôi cầm lấy chân trái Mạc Nhĩ Đức, giống như vung roi, hung hăng đem Mạc Nhĩ Đức hết bên này đến bên kia quật xuống đất!
"Bồng! Bồng! Bồng! Bồng!" ...
Đất đá trong sơn cốc như nứt ra, xuất hiện cái hố thực lớn. Lực va đập cường đại thậm chí còn làm cho những hòn đá trên mặt đất trong phạm vi mười thước trong nháy mắt hóa thành bụi phấn, chỗ sâu nhất trực tiếp lộ ra từng khe rãnh. Một cái hố sâu hoắm cứ như vậy hình thành. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Như thế nào lại như vậy ..." Bị đập xuống mặt đất liên tục như tia chớp, lực của Lâm Lôi căn bản không thu lại. Mạc Nhĩ Đức đầu óc dần dần cũng bị rơi vào mê muội.
Trong nháy mắt, Lâm Lôi đem Mạc Nhĩ Đức đập hơn trăm lần, rồi sau đó ném sang bên cạnh, phảng phất ném một viên đá nhỏ. Mạc Nhĩ Đức bị bắn thẳng vào vách núi, vách núi lại một lần nữa xuất hiện một lỗ thủng lớn hình người.
Bạch mi nam tử ba người mắt trợn tròn nhìn một màn này.
"Lâm Lôi thúc thúc thực là lợi hại." Đại Á hai tròng mắt tỏa sáng.
"Đích xác mạnh đáng sợ." Áo Lợi Duy Á ánh mắt tỏa sáng. Hắn cũng là người theo đuổi tu luyện đỉnh cao, nhìn thấy Lâm Lôi biểu diễn thực lực, cũng quá là kinh hãi.
"Mạc Nhĩ Đức kia, ta thực nghĩ không ra, đầu của ngươi có vấn đề gì mà dám cùng lão đại ta đấu chứ? Tuy nói là lão đại không biểu hiện bao nhiêu thực lực, nhưng với tốc độ vừa rồi, hắn cũng phải biết khó mà lui chứ." Bối Bối lầm rầm nói." Không phải chỉ là một kiện vật chất phòng ngự chủ thần khí sao. Có cái gì mà đắc ý?"
Bối Bối không hiểu, Mạc Nhĩ Đức không có lui bước.
"Hỗn đản!" Tiếng gầm gừ phẫn nộ từ trong vách núi truyền ra." Oanh!" Mạc Nhĩ Đức lại một lần nữa lao ra, mới vừa rồi bị quật ngã, làm Mạc Nhĩ Đức tức giận sôi máu, hai mắt đỏ gay, căm tức nhìn Lâm Lôi, gầm nhẹ: "Ngươi ... tiểu tử này, chỉ biết dựa vào tốc độ thôi sao? Hừ, ngươi ... lực công kích ... về điểm này.., căn bản không thể gây thương tổn được ta!"
Mạc Nhĩ Đức giờ phút này bắt đầu nóng nảy, hắn vẫn cho rằng ... Lâm Lôi chỉ ỷ vào tốc độ thôi.
Công kích so với hắn không mạnh hơn.
"Nga?" Lâm Lôi sắc mặt trầm xuống, "Ngươi đã muốn chết, như vậy đừng trách ta."
Đạt tới cấp bậc như hôm nay, Lâm Lôi đối với thống lĩnh bình thường rất ít khi hạ sát thủ. Bởi vì ... Lâm Lôi giết chết thực là dễ dàng! Lâm Lôi vốn chỉ định giáo huấn hắn, cho ăn đòn một trận, sau đó đuổi đi, nhưng Mạc Nhĩ Đức này tựa hồ rất tự tin, Lâm Lôi cũng không nhịn được, máu nóng bốc lên.
"Ha ha ... Có bản lãnh, cứ việc giết." Mạc Nhĩ Đức càn rỡ cười lớn, chân mạnh đạp xuống đất, như một ngọn núi nhằm phía Lâm Lôi.
Mạc Nhĩ Đức hữu quyền, như một thanh kiếm, trong nháy mắt xẹt qua không gian, đâm vào Lâm Lôi.
"Ba!" Lâm Lôi quyền đầu phóng ra tựa tia chớp.
Quyền đối quyền!
Mạc Nhĩ Đức bị chấn bay về phía sau, rơi trên mặt đất, khó tin nhìn Lâm Lôi: "Ngươi, ngươi như thế nào, ngươi không sử dụng chủ thần lực, như thế nào ngăn cản một quyền của ta?" Mạc Nhĩ Đức đối với thực lực của mình rất tự tin, lại sử dụng chủ thần lực, v ẫn bị Lâm Lôi một quyền chấn bay.
"Một quyền này của ngươi? Cùng Hắc Mặc Tư so sánh, còn kém rất xa" Lâm Lôi lạnh nhạt nói.
"Hắc Mặc Tư?" Mạc Nhĩ Đức nhướng mày, rồi sau đó tựa hồ nhớ tới cái gì, rồi lại cười lạnh lên, "Ngươi thực lực không tồi, như vậy thử tiếp linh hồn công kích của ta xem sao."
Chỉ thấy Mạc Nhĩ Đức sắc mặt nghiêm trọng đứng lên, rồi sau đó miệng hé ra ...
"Hưu!" Một đạo phong nhận trong suốt hình sóng, hướng Lâm Lôi bắn nhanh tới.
"Chết đi!" Lâm Lôi không hề lưu tình nữa, quát khẽ một tiếng.
Một đạo hư vô kiếm ba từ bên ngoài thân Lâm Lôi bắn ra, hư vô kiếm ba chỉ lớn chừng như một thanh kiếm bình thường, đánh lên trên phong nhận trong suốt.
"Bồng!" ... Bẻ gãy, nghiền nát, vỡ vụn, phong nhận hóa thành hư vô, mà hư vô kiếm ba của Lâm Lôi thể tích chỉ đi một phần nhỏ.
Mạc Nhĩ Đức sắc mặt đại biến, muốn gào lên, nhưng đã không còn kịp rồi.
Hư vô kiếm ba vô thanh vô tức đi vào trong cơ thể Mạc Nhĩ Đức. Lâm Lôi cực mạnh công kích đó chính là linh hồn công kích, cho dù so với đại viên mãn, cũng không kém mấy. Một phủ chủ nhân vật, như thế nào có thể ngăn cản được linh hồn công kích của Lâm Lôi.
Mạc Nhĩ Đức thân thể run lên, ánh mắt lờ mờ, mềm nhũn ngã xuống.
"Phủ chủ ... "Bọn ba người Bạch Mi nam tử sợ ngây người, phủ chủ của bọn họ cứ như vậy mà chết?
"Mạc Nhĩ Đức này không biết tự lượng sức mình, thực sự là muốn chết." Bối Bối gằn giọng nói.
Lâm Lôi cũng quay đầu hướng đám người Áo Lợi Duy Á đi đến, cười nói: "Chúng ta đi thôi!"
"Lâm Lôi!" Áo Lợi Duy Á biến sắc, kinh hô, khiếp sợ nhìn phía sau Lâm Lôi.
"Ân?" Lâm Lôi nghi hoặc nhìn lại.
Nguyên bản hẳn là đã chết đi. Thiên sơn phủ chủ Mạc Nhĩ Đức lại vừa đứng lên, ánh mắt cũng tỏa sáng. Hắn khiếp sợ nhìn Lâm Lôi: "Ngươi, ngươi là ai?"
Lâm Lôi đồng dạng khiếp sợ nhìn lại hắn: "Ngươi không chết?" Mới vừa rồi rõ ràng Mạc Nhĩ Đức trúng chiêu, thân thể đều ngã xuống, hai tròng mắt cũng trở nên vô thần. Như thế nào lại sống lại?" Lão đại, lão gia hỏa này như thế nào không chết." Bối Bối hô.
Đích xác rất kì quái, giả thiết Mạc Nhĩ Đức có linh hồn phòng ngự chủ thần khí, nhưng tại linh hồn công kích của Lâm Lôi, Mạc Nhĩ Đức ngay cả một điểm phản ứng cũng không có. Nhưng mới vừa rồi Mạc Nhĩ Đức rõ ràng ngã xuống, ngay sau đó lại trở nên hoàn hảo không tổn hao gì, điều này quả thực là quái dị.
"Linh hồn công kích mạnh đến tình trạng như thế. Vật chất công kích mạnh như thế, tốc độ lại nhanh như vậy ... Có thể nói là không có nhược điểm." Mạc Nhĩ Đức đáy lòng khiếp sợ.
"Ngươi là đại viên mãn cường giả? Không biết ... ngươi là địa ngục ... vị diện ..."
Mạc Nhĩ Đức mở miệng nói, trừ bỏ đại viên mãn, Mạc Nhĩ Đức nghĩ không ra ai có năng lực như vậy, "Ngươi là Lâm Lôi tiên sinh?" Mạc Nhĩ Đức dĩ nhiên thoáng cái đoán được.
Kì thực không có gì kì quái, trong địa ngục được coi giống như đại viên mãn, cũng chỉ có ba người.
Những người khác, Mạc Nhĩ Đức sớm có chuẩn xác tư liệu. Mà Lâm Lôi là hai trăm năm trước trong vị diện chiến trường mới nổi danh. Địa ngục thực sự quá lớn, hai trăm năm. Tin tức cũng không thể hoàn toàn truyền khai. Mạc Nhĩ Đức mặc dù thông qua một bằng hữu, nghe nói về Lâm Lôi. Nhưng lại chỉ là biết tên Lâm Lôi, là Thanh long bộ tộc, long hóa.
Về phần hình dáng Lâm Lôi lại không biết.
"Đúng, ta là Lâm Lôi." Lâm Lôi điềm đạm cười gật đầu.
"Đại viên mãn cường giả, Lâm Lôi?" Ba gã dưới tay Mạc Nhĩ Đức nghe được thừ người ra, chính phủ chủ của mình trả thù, trả thù đến cả đại viên mãn. Điều này không phải muốn chết sao? Bọn họ khiếp sợ, Mạc Nhĩ Đức cũng kinh sợ.
"Bác Trữ tiểu tử này giỏi thực, mới là lục tinh ác ma, sao hắn lại có thể rước họa vào thân, trêu chọc đến cả đại viên mãn?" Mạc Nhĩ Đức quá khiếp sợ. Hắn biết địch nhân thực lực mặc dù cường đại, nhưng Bác Trữ dù sao cũng là lục tinh ác ma, hắn cho rằng ... địch nhân nhiều nhất cũng chỉ là một phủ chủ ... đại viên mãn? Đại viên mãn đối phó với con của hắn, lấy đá chọi trứng.
Địa ngục tổng cộng mới có mấy người đạt đến cấp độ đại viên mãn? Ba người mà thôi, bao gồm cả Lâm Lôi trong đó. Như vậy khéo làm sao?
Nếu như gặp đám người Đan Trữ Đốn, Mạc Nhĩ Đức vừa nhìn, lập tức nhận ra ngay, cũng sẽ dừng tay. Đáng tiếc vừa rồi là Lâm Lôi, Lâm Lôi là tân đại viên mãn mới quật khởi, hắn căn bản không có tư liệu chính xác về Lâm Lôi. Nhìn thấy Lâm Lôi cũng không nhận ra. Không nghĩ con trai mình lại nhắm trúng đến cả đại viên mãn.
Vận khí của Mạc Nhĩ Đức cũng kém vô cùng.
"Này, Lâm Lôi tiên sinh, xin lỗi." Mạc Nhĩ Đức cố nặn ra vẻ tươi cười, "Nếu là Lâm Lôi tiên sinh, ta đây trước hết xin đi trước một bước."
"Muốn chạy? Nếu như lão đại ta thực lực yếu kém, không phải đã bị ngươi giết, chúng ta cũng bị giết luôn?" Bối Bối quát, "Còn muốn chạy, khoan đi đã!"
"Ta hiện tại rất tò mò, ngươi như thế trúng chiêu của ta mà không chết?" Lâm Lôi nhìn thẳng Thiên sơn phủ chủ Mạc Nhĩ Đức.
Mạc Nhĩ Đức sắc mặt đại biến, không hề do dự "Hưu" liền phóng lên cao ... chạy trốn! Gặp phải đại viên mãn, cho dù Lâm Lôi giết không chết, cũng có thể tạo ra khe hở không gian tống hắn vào. Hắn cũng không cho rằng, chủ thần sẽ tốn hao khí lực đi tới bên trong không gian loạn lưu cứu hắn.
Lâm Lôi hai tròng mắt nhấp nháy, hai đạo hư vô kiếm ba bắn về phía Mạc Nhĩ Đức giữa không trung.
Chạy trốn tốc độ mặc dù nhanh, nhưng căn bản không thể so kịp với tốc độ linh hồn công kích.
Liên tục hai đạo hư vô kiếm ba, xuyên vào trong cơ thể Mạc Nhĩ Đức, nhất thời nguyên bổn Mạc Nhĩ Đức khựng lại, thân thể trở nên vô lực, từ trên cao lại một lần nữa rơi xuống, nện lên mặt đất. Nhưng sau chốc lát, Mạc Nhĩ Đức lại trở mình đứng lên.
"Việc lạ, việc lạ." Lâm Lôi nở nụ cười, "Nếu như ngươi có linh hồn phòng ngự chủ thần khí, với linh hồn công kích của ta, ngươi hẳn là không có cảm giác gì mới đúng. Nhưng ngươi rõ ràng, không có linh hồn phòng ngự chủ thần khí. Nhưng nếu không có linh hồn phòng ngự chủ thần khí, như thế nào ngươi có thể liên tục tiếp linh hồn công kích của ta mà không chết?"
Lâm Lôi khó hiểu.
"Lâm Lôi tiên sinh, không, Lâm Lôi đại nhân!" Mạc Nhĩ Đức sắc mặt đại biến. Nếu không phải là đại viên mãn cường giả, hắn đều có tin tưởng chạy thoát. Nhưng là đại viên mãn ... Các phương diện đều mạnh, thực sự là không có nhược điểm.
"Thực là kì quái." Lâm Lôi nghi hoặc cau mày.
"Hưu! Hưu!"
Vừa lại là hai đạo hư vô kiếm ba bắn ra, lại một lần nữa vô thanh vô tức đi vào trong cơ thể Mạc Nhĩ Đức, Mạc Nhĩ Đức cả người hai tròng mắt trở nên vô thần, lại một lần nữa vô lực ngã xuống đất. Lúc này thần thức của Lâm Lôi bao trùm quanh Mạc Nhĩ Đức, cẩn thận quan sát có cái gì biến hóa. Thần thức thẩm thấu toàn thân Mạc Nhĩ Đức, vô cùng bá đạo.
Mạc Nhĩ Đức ánh mắt chớp lên, lại khôi phục.
"Thì ra là thế." Lâm Lôi rốt cuộc đã phát hiện ra chỗ huyền bí.
"Phủ chủ ..." Ba người đám bạch mi nam tử thấy thế biết không ổn, liền phi thân chạy thoát. Chỉ để lại một người Mạc Nhĩ Đức.
Mạc Nhĩ Đức sau khi khôi phục thanh tỉnh, vừa nhìn thấy Lâm Lôi hướng chỗ hắn đi tới, sắc mặt đại biến, liền lao mạnh xuống dưới nền đất chạy trốn.
"Ha ha, ngươi trốn không thoát đâu."
Lâm Lôi tiếng cười to vang lên, thân hình đã đến bên cạnh thân thể Mạc Nhĩ Đức, một tay túm lấy bả vai Mạc Nhĩ Đức.
Tay còn lại của Lâm Lôi thừa thế tóm chặt chiếc vòng ngọc.
"Không!"
Cảm nhận được Lâm Lôi nắm chặt chiếc vòng trên cánh tay mình, Thiên sơn phủ chủ nhất thời phát hoảng, nhưng Lâm Lôi tay trái mạnh mẽ dụng lực "răng rắc" Chiếc vòng trực tiếp văng ra, chín viên ngọc màu xanh biếc còn lại nằm trong bàn tay Lâm Lôi.
"Ngươi liên tục lọt nhận đòn công kích của ta, cũng không chết, là bởi vì chín khối linh châu này sao?" Lâm Lôi liếc mắt nhìn hắn.
Thiên sơn phủ chủ thấy linh châu nằm trong tay Lâm Lôi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
/809
|