Trong xa mạc rộng lớn nằm hơn mười cổ thi thể đã bị phá nát nhiễm đầy máu. Mặc kệ là ác ma một phương hayY Ni Qua một phương trong nhất thời đều đình chỉ công kích, mà Lâm Lôi cùng Địch Lỵ Á lúc này cũng đang đứng ôm nhau đứng cùng một chỗ.
"Địch Lỵ Á!" Lâm Lôi lúc này mới an tâm lại.
Từ khi lâm vào sa mạc thành bảo, trong lòng Lâm Lôi vẫn rất sợ hãi, sợ hãi Địch Lỵ Á sẽ chết. Lâm Lôi vĩnh viễn nhớ kĩ thời thiếu nữ của Địch Lỵ Á ở Ân tư đặc ma pháp học viện năm đó, cùng với thời gian hai người gạo lại ở Áo Bố Lai Ân đế quốc.
Hơn mười năm chia lìa, Địch Lỵ Á đã trở thành một nửa tánh mạng của Lâm Lôi.
Đến khi nhìn thấy Địch Lỵ Á, Lâm Lôi mới có thể bình tĩnh lại.
Lâm Lôi như thế, Địch Lỵ Á há chẳng phải như thế?
"Tạ ơn trời đất!" Địch Lỵ Á trong lòng Lâm Lôi nhẹ giọng nói: "Lâm Lôi, vừa rồi thực nguy hiểm, ta thiếu chút nữa đã bị tên thượng vị thần kia giết chết, nhưng ta không muốn chết, ta muốn gặp huynh." Địch Lỵ Á nghĩ đến thời khắc dãy dụa trong sinh tử trong lòng cũng không khỏi quý động.
Nguy cơ trước mắt, Địch Lỵ Á quyết tâm liều mạng, tử thần khôi lỗi cùng tất cả huyền ảo của phong nguyên tố pháp tắc đều thi triển.
May mắn nàng có phân thân thuật, lại am hiểu Phong chi không gian nên mới có thể giúp nàng may mắn bảo toàn tính mạng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Ta sẽ không để nàng gặp nguy hiểm một lần nữa." Lâm Lôi nắm tay Địch Lỵ Á. Nắm tay người yêu, lúc này Lâm Lôi mới cảm thấy tâm hồn mình thực vui sướng.
Đang lúc Lâm Lôi, Địch Lỵ Á hai người đắm chìm trong vui sướng thì ...
"Oanh!"
Tiếng nổ đáng sợ từ giữa không trung vang lên, chỉ thấy một đạo thanh quang, một đạo hắc quang giao kích mấy lần, mỗi lần đều là kinh thiên động địa. Sau đó hai đạo quang mang mới rơi vào sa mạc, hóa thành thanh bào lão giả cùng hắc bào Lý Nhĩ Mông Tư.
Sắc mặt thanh bào lão giả tái nhợt đứng trước mặt Lý Nhĩ Mông Tư sợ hãi cực kì: "Thực lực Lý Nhĩ Mông Tư này còn đáng sợ hơn tưởng tượng của ta, hủy diệt kiếm đạo không ngờ lại kinh khủng đến vậy." thanh bào lão giả vốn chỉ định dây dưa với Lý Nhĩ Mông Tư.
Nhưng thực lực Lý Nhĩ Mông Tư lại hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Điều này ngược lại làm thanh bào lão giả lâm vào nguy cơ, hắn thậm chí không còn dám phân tâm để khống chế sa mạc cổ bảo nữa nên mới chủ động tiêu tán sa mạc cổ bảo, toàn tâm đối phó đối thủ đáng sợ là Lý Nhĩ Mông Tư.
Lý Nhĩ Mông Tư cầm trường kiếm trong tay, đạm mạc nhìn thanh bào lão giả, khóe miệng mơ hồ có tia cười: "Thực lực ngươi rất khá, có tư cách tiếp một kiếm cực mạnh của ta."
Sắc mặt thanh bào lão giả nhất thời đại biến.
"Cái gì? Còn có một kiếm cực mạnh?" đáy lòng thanh bào lão giả phát lạnh, lúc trước để bảo trụ tánh mạng, hắn đã đem hết toàn lực.
Quan sát một màn này, lại nghe được những lời nói của Lý Nhĩ Mông Tư, mọi người đều không khỏi kinh hãi.
"Địch Lỵ Á, chúng ta lui về phía sau một chút." Lâm Lôi nắm tay Địch Lỵ Á, lùi trở về chung quanh Tác Lạc Mông, Bối Bối an tâm chuẩn bị quan khán trận đối quyết của hai tuyệt thế cường giả này. "Thực có chút chờ mong công kích của bọn họ sẽ như thế nào!"
Lúc trước gặp phải cường đạo kiếp phỉ, một kiếm của Lý Nhĩ Mông Tư làm Lâm Lôi kinh hãi không thôi, nên cơ hội lúc này càng không thể bỏ qua.
"Hai lão già này lừa ta rồi." đáy lòngY Ni Qua thầm mắng. Hắn liếc mắt nhìn Lý Nhĩ Mông Tư một cái: "Tuyệt đối không sai, bất quá không còn cơ hội nữa rồi, sư phụ tựa hồ không thể kháng trụ được nữa, ta nên đi trước thì tốt hơn."sau đó toàn thânY Ni Qua lặng lẽ dung nhập vào sa mạc, biến mất không thấy, mọi người lúc này đang chú ý hai đại cường giả đối chiến, căn bản không chú ý đếnY Ni Qua.
Càng huống chi ...
Trong đám ác ma cường giả ở đây, chính thức nhận biếtY Ni Qua chỉ có một mình lão giả có sừng trắng may mắn còn sống, bất quá lão giả có sừng trắng này lại không thấyY Ni Qua ở xa xa.
"Oanh!"
Toàn thân Lý Nhĩ Mông Tư bộc phát ra kiếm ý đáng sợ, bên ngoài thân Lý Nhĩ Mông Tư cũng xuất hiện một cự kiếm hư ảo, Lý Nhĩ Mông Tư tựa hồ trở thành hạch tâm của thanh cự kiếm hư ảo này, kiếm khí sắc bén lan ra các nơi.
Kiếm ý không ngừng tăng lên!
"Xuy xuy -" kiếm ý đó không ngừng lại có thể làm không gian chấn chiến.
Mọi người nhìn thấy đều biến sắc, địa ngục chí cao vị diện, tính ổn đinh của không gian vượt xa vật chất vị diện, còn chưa phát ra kiếm khí đã đạt đến uy lực như thế, một kiếm cực mạnh của Lý Nhĩ Mông Tư sẽ đáng sợ đến mức nào?
"Tên điên, thực sự là một tên điên!" đáy lòng thanh bào lão giả phát lạnh.
Thực lực Lý Nhĩ Mông Tư đã làm hắn sợ hãi.
"Hừ, ngươi cường thì thế nào? Phong nguyên tố pháp tắc vẫn là thuật chạy trốn cực mạnh nhất!" thanh bào lão giả đối mặt với Lý Nhĩ Mông Tư đã sinh tâm lý sợ hãi, cả người nháy mắt hóa thành mấy trăm phân thân, trực tiếp hướng bốn phương tám hướng mà chạy.
Phong hệ cửu đại huyền ảo - phân thân thuật!
"Nhiều phân thân như vậy sao?" Địch Lỵ Á chấn động, đáy lòng Lâm Lôi cũng sợ hãi.
Địch Lỵ Á thi triển phân thân thuật này, cực hạn hôm nay cũng chỉ có chín phân thân, mà thanh bào lão giả này lại hóa thành mấy trăm cái. Cùng là phân thân thuật huyền ảo, thực lực bất đồng thi triển ra, uy lực cũng là khác quá xa.
"Phân thân thuật đích thực là thuật chạy trốn tốt. Hơi thở mấy trăm phân thân đều khó phân biệt, Lý Nhĩ Mông Tư muốn bắt đối phương, khó khăn!" trong lòng Lâm Lôi thầm nghĩ. Bất quá hắn vẫn còn nhìn xem Lý Nhĩ Mông Tư sẽ đối phó thế nào.
"Chạy? Ngươi thực làm ta thất vọng!" âm thanh Lý Nhĩ Mông Tư vang lên.
Đồng thời ...
"Ông -"
Khoảng cách gần ngàn thước xung quanh Lý Nhĩ Mông Tư trống rỗng sinh ra vô số đạo kiếm khí sắc bén, mấy trăm phân thân vừa mới chạy trốn đã bị kiếm khí chém nát bấy. Chỉ trong nháy mắt, mấy trăm phân thân hoàn toàn bị tiêu diệt, chỉ còn lại duy nhất một mình thanh bào lão giả.
"Sao có thể?" sắc mặt thanh bào lão giả đại biến.
Thân hình Lý Nhĩ Mông Tư như giao long, cực nhanh phi đến, thân thể lướt qua, không gian đều sinh ra sóng gợn. Tốc độ Lý Nhĩ Mông Tư cực nhanh, không chút thua kém thanh bào lão giả.
"Trốn không thoát nữa rồi!" thanh bào lão giả thấy tốc độ đối phương liền hiểu được.
Thân hình thanh bào lão giả bay ngược, đồng thời trong tay xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm như một cây roi: "Nếu trốn không thoát vậy thì liều!" hai mắt thanh bào lão giả phát ra sát ý điên cuồng, khí kình màu xanh bao bọc bên ngoài thân thanh bào lão giả, không ngờ lại hình thành một cự long như thực.
"Hống ..." cự long màu xanh rít gào.
Lâm Lôi đang xem chiến đáy lòng kinh hãi: "Phong chi nguyên tố, thanh nhạc huyền ảo. "Lâm Lôi phán đoán một chiêu lợi hại này của thanh bào lão giả: "Màu xanh cự long đó chẳng những có thể hộ thể mà còn sinh ra thanh nhạc công kích, ảnh hưởng đến trạng thái đối phương."
Đây là phụ trợ.
"Ha ha, phi điểm - bạo!" Lý Nhĩ Mông Tư bình thường lạnh lùng, nhưng lúc này không khỏi hiện ra một mặt điên cuồng. Hắn cường điên cuồng, đồng thời trường kiếm trong tay đâm thẳng ra.
Trường kiếm đâm!
Như đâm thủng trường không, không gian trực tiếp xuất hiện một lỗ thủng màu đen, đồng thời trường kiếm như vặn vẹo thông qua cái khe không gian, trường kiếm lướt qua, cái khe không gian không ngừng kéo dài, phàm là chung quanh trường kiếm, tất cả đều hóa thành hư vô.
Đối mặt với một kiếm cực mạnh của Lý Nhĩ Mông Tư, thanh bào lão giả cũng thản nhiên huy vũ thanh nhuyễn kiếm như cây roi của mình.
"Ông"
So với Tử huyết nhuyễn kiếm của Lâm Lôi còn dài hơn, còn mỏng hơn, nhuyễn kiếm phảng phất như một cây roi súy động. Không gian bị nhuyễn kiếm này đơn giản bổ vào cũng trực tiếp liệt mở một cái khe cực mỏng, đồng thời còn có thanh nhạc kì dị vang lên.
Cả sa mạc một mảng yên tĩnh.
Bọn người Lâm Lôi cũng vì hai kiếm này mà sợ ngây người, một kiếm đáng sợ ẩn chứa hủy diệt kiếm đạo, một kiếm ẩn chứa phong nguyên tố sắc bén.
"Phốc!"
Nhuyễn kiếm màu bạc quỉ dị bổ vào mũi kiếm của Lý Nhĩ Mông Tư.
"Bồng!" nhuyễn kiếm màu bạc đột nhiên bạo liệt, hóa thành vô số mảnh nhỏ màu bạc bay xuống chung quanh.
"Hưu!"
Mũi trường kiếm cơ hồ đồng thời xuyên qua mi tâm thanh bào lão giả, tốc độ cực nhanh, thanh bào lão giả căn bản không thể tránh, trong mắt thanh bào lão giả tràn đầy khiếp sợ. Máu tươi từ mi tâm chậm rãi chảy xuống.
"Oanh!" thi thể thanh bào lão giả ầm ầm rơi xuống.
"Thanh nhuyễn kiếm đó ... thế chém đơn giản đó ..." trong lòng Lâm Lôi quý động, tựa hồ nhớ đến cái gì, ngay lập tức yên lặng nhắm mắt lại.
Trên sa mạc, những người khác còn đang chú ý hai đại cường giả thì Lâm Lôi lại rơi vào cảm giác lĩnh ngộ.
Đích xác, thực lực thanh bào lão giả so với Lý Nhĩ Mông Tư còn kém một bậc nhưng đối với lĩnh ngộ phong nguyên tố pháp tắc, thanh bào lão giả đã dung hợp mấy loại huyền ảo, trong đó có Khoái, Mạn hai đại huyền ảo.
Thế chém đơn giản đó cũng ẩn chứa nhiều loại huyền ảo.
Lâm Lôi đang rơi vào bình cảnh của Tốc độ Áo nghĩa, một mực minh tư khổ tưởng nghĩ cách đột phá bình cảnh, đem Khoái, Mạn hai đại huyền ảo hoàn toàn dung hợp.
Trải qua dãy giụa giữa sinh tử trong sa mạc cổ bảo vừa rồi cùng với lo lắng đã làm tâm lý sinh ra biến hóa kịch liệt, lúc này lại quan sát một kiếm cực mạnh của thanh bào lão giả, bình cảnh về Tốc độ Áo nghĩa trong lòng Lâm Lôi rốt cuộc đã sinh ra vết rách ...
Thi thể thanh bào lão giả nằm trên sa mạc.
"Ai." Lý Nhĩ Mông Tư thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài này cũng bao hàm sự thất vọng.
Lý Nhĩ Mông Tư quét mắt qua thi thể thanh bào lão giả: "Cùng sử dụng nhuyễn kiếm nhưng thực lực ngươi so với Tử huyết ác ma còn kém nhiều lắm. Thời gian của ngươi cơ hồ đều hao phí ở phòng ngự, vây khốn người khác, tại phương diện công kích thì quá yếu." Lý Nhĩ Mông Tư thấp giọng nói.
Trong thi thể thanh bào lão giả đột nhiên phóng ra một người, chính là phân thân của thanh bào lão giả, chỉ là phân thân này mới chỉ đạt trung vị thần cấp bậc.
"Lý Nhĩ Mông Tư ngươi nói đúng." thanh bào lão giả khổ sở nói: "Bất quá, sau này ta cũng không còn cơ hội tu luyện phong nguyên tố pháp tắc nữa rồi." thanh bào lão giả không có hy vọng chạy trốn, phân thân hắn mới là trung vị thần, có thể chạy thoát sao?
"Lý Nhĩ Mông Tư tiên sinh, xin ngươi giết hắn." lão giả có sừng trắng nói, trong mắt tràn đầy oán hận: "Huynh đệ của ta đã bị hắn giết chết, ta hi vọng ngươi giết chết hắn, hoặc để ta tự mình động thủ." đáy lòng lão giả có sừng trắng tràn đầy cừu hận.
Hắn cùng đại ca cùng một chỗ nhiều năm như vậy, mặc dù biết trở về bích phù đại lục rất nguy hiểm nhưng không ngờ đại ca mình lại chết đi. Đáy lòng bạch giác lão giả phẫn hận không thôi.
"Không cần ngươi tự động thủ." Lý Nhĩ Mông Tư nói.
Trong lòng Lý Nhĩ Mông Tư, thanh bào lão giả lúc này tuy chỉ còn một trung vị thần phân thân, nhưng dù sao cũng là một tuyệt thế cường giả, cường giả không thể bị người khác vũ nhục.
"Hừ." thanh bào lão giả liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhìn về Lý Nhĩ Mông Tư nói: "Lý Nhĩ Mông Tư, thua ngươi ta cũng tâm phục khẩu phục, chỉ cần ngươi nguyện ý thả ta, ta sẽ nói cho ngươi một đại bí mật!"
"Ngươi muốn làm gì?" bạch giác lão giả lập tức cảm thấy lo lắng.
Thanh bào lão giả lạnh lùng cười: "Sợ rồi sao?"
"Sưu!" bạch giác lão giả lập tức phi đi, trong mắt tràn đầy sát ý, nhưng một đạo kiếm quang đột ngột đánh lên người hắn, trực tiếp đánh bay hắn.
"Lý Nhĩ Mông Tư tiên sinh, ngươi ..." bạch giác lão giả có chút tức giận.
Lý Nhĩ Mông Tư lạnh nhạt cười: "Ta lúc này cũng có chút tò mò, cuối cùng là bí mật gì!" nói xong Lý Nhĩ Mông Tư nhìn về phía thanh bào lão giả.
Bạch giác lão giả khẩn trương.
Thanh bào lão giả liếc thanh bào lão giả một cái, sau đó gật đầu nói: "Được, ta nói cho ngươi, thực tế, cố chủ lần này các ngươi hộ tống là lão người hầu của Bích phù đại lục, Kinh an phủ Bác Y gia tộc ..."
"Ngươi ..." bạch giác lão giả nóng nảy vạn phần: "Lý Nhĩ Mông Tư, ngươi, ngươi ... sao có thể ..."
Lý Nhĩ Mông Tư lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: "Câm miệng!!"
Trên mặt thanh bào lão giả nhất thời xuất hiện vẻ tươi cười, tiếp tục nói: "Sau đó, Bác Y gia tộc bị hủy diệt, mà hai lão già này lại mang theo rất nhiều tài phú mà Bác Y gia tộc tích lũy vô số năm bỏ chạy. Lý Nhĩ Mông Tư, nói vậy ngươi cũng biết ... trên địa ngục, tài phú mà một gia tộc tích lũy vô số năm sẽ kinh người như thế nào phải không."
Bạch giác lão giả tức đến sắc mặt trắng bệch.
Mà lúc này, Ny Ti bên cạnh Bối Bối cũng đầy vẻ tức giận, mà Tác Lạc Mông lại lạnh lùng nhìn hết thảy.
"Địch Lỵ Á!" Lâm Lôi lúc này mới an tâm lại.
Từ khi lâm vào sa mạc thành bảo, trong lòng Lâm Lôi vẫn rất sợ hãi, sợ hãi Địch Lỵ Á sẽ chết. Lâm Lôi vĩnh viễn nhớ kĩ thời thiếu nữ của Địch Lỵ Á ở Ân tư đặc ma pháp học viện năm đó, cùng với thời gian hai người gạo lại ở Áo Bố Lai Ân đế quốc.
Hơn mười năm chia lìa, Địch Lỵ Á đã trở thành một nửa tánh mạng của Lâm Lôi.
Đến khi nhìn thấy Địch Lỵ Á, Lâm Lôi mới có thể bình tĩnh lại.
Lâm Lôi như thế, Địch Lỵ Á há chẳng phải như thế?
"Tạ ơn trời đất!" Địch Lỵ Á trong lòng Lâm Lôi nhẹ giọng nói: "Lâm Lôi, vừa rồi thực nguy hiểm, ta thiếu chút nữa đã bị tên thượng vị thần kia giết chết, nhưng ta không muốn chết, ta muốn gặp huynh." Địch Lỵ Á nghĩ đến thời khắc dãy dụa trong sinh tử trong lòng cũng không khỏi quý động.
Nguy cơ trước mắt, Địch Lỵ Á quyết tâm liều mạng, tử thần khôi lỗi cùng tất cả huyền ảo của phong nguyên tố pháp tắc đều thi triển.
May mắn nàng có phân thân thuật, lại am hiểu Phong chi không gian nên mới có thể giúp nàng may mắn bảo toàn tính mạng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Ta sẽ không để nàng gặp nguy hiểm một lần nữa." Lâm Lôi nắm tay Địch Lỵ Á. Nắm tay người yêu, lúc này Lâm Lôi mới cảm thấy tâm hồn mình thực vui sướng.
Đang lúc Lâm Lôi, Địch Lỵ Á hai người đắm chìm trong vui sướng thì ...
"Oanh!"
Tiếng nổ đáng sợ từ giữa không trung vang lên, chỉ thấy một đạo thanh quang, một đạo hắc quang giao kích mấy lần, mỗi lần đều là kinh thiên động địa. Sau đó hai đạo quang mang mới rơi vào sa mạc, hóa thành thanh bào lão giả cùng hắc bào Lý Nhĩ Mông Tư.
Sắc mặt thanh bào lão giả tái nhợt đứng trước mặt Lý Nhĩ Mông Tư sợ hãi cực kì: "Thực lực Lý Nhĩ Mông Tư này còn đáng sợ hơn tưởng tượng của ta, hủy diệt kiếm đạo không ngờ lại kinh khủng đến vậy." thanh bào lão giả vốn chỉ định dây dưa với Lý Nhĩ Mông Tư.
Nhưng thực lực Lý Nhĩ Mông Tư lại hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Điều này ngược lại làm thanh bào lão giả lâm vào nguy cơ, hắn thậm chí không còn dám phân tâm để khống chế sa mạc cổ bảo nữa nên mới chủ động tiêu tán sa mạc cổ bảo, toàn tâm đối phó đối thủ đáng sợ là Lý Nhĩ Mông Tư.
Lý Nhĩ Mông Tư cầm trường kiếm trong tay, đạm mạc nhìn thanh bào lão giả, khóe miệng mơ hồ có tia cười: "Thực lực ngươi rất khá, có tư cách tiếp một kiếm cực mạnh của ta."
Sắc mặt thanh bào lão giả nhất thời đại biến.
"Cái gì? Còn có một kiếm cực mạnh?" đáy lòng thanh bào lão giả phát lạnh, lúc trước để bảo trụ tánh mạng, hắn đã đem hết toàn lực.
Quan sát một màn này, lại nghe được những lời nói của Lý Nhĩ Mông Tư, mọi người đều không khỏi kinh hãi.
"Địch Lỵ Á, chúng ta lui về phía sau một chút." Lâm Lôi nắm tay Địch Lỵ Á, lùi trở về chung quanh Tác Lạc Mông, Bối Bối an tâm chuẩn bị quan khán trận đối quyết của hai tuyệt thế cường giả này. "Thực có chút chờ mong công kích của bọn họ sẽ như thế nào!"
Lúc trước gặp phải cường đạo kiếp phỉ, một kiếm của Lý Nhĩ Mông Tư làm Lâm Lôi kinh hãi không thôi, nên cơ hội lúc này càng không thể bỏ qua.
"Hai lão già này lừa ta rồi." đáy lòngY Ni Qua thầm mắng. Hắn liếc mắt nhìn Lý Nhĩ Mông Tư một cái: "Tuyệt đối không sai, bất quá không còn cơ hội nữa rồi, sư phụ tựa hồ không thể kháng trụ được nữa, ta nên đi trước thì tốt hơn."sau đó toàn thânY Ni Qua lặng lẽ dung nhập vào sa mạc, biến mất không thấy, mọi người lúc này đang chú ý hai đại cường giả đối chiến, căn bản không chú ý đếnY Ni Qua.
Càng huống chi ...
Trong đám ác ma cường giả ở đây, chính thức nhận biếtY Ni Qua chỉ có một mình lão giả có sừng trắng may mắn còn sống, bất quá lão giả có sừng trắng này lại không thấyY Ni Qua ở xa xa.
"Oanh!"
Toàn thân Lý Nhĩ Mông Tư bộc phát ra kiếm ý đáng sợ, bên ngoài thân Lý Nhĩ Mông Tư cũng xuất hiện một cự kiếm hư ảo, Lý Nhĩ Mông Tư tựa hồ trở thành hạch tâm của thanh cự kiếm hư ảo này, kiếm khí sắc bén lan ra các nơi.
Kiếm ý không ngừng tăng lên!
"Xuy xuy -" kiếm ý đó không ngừng lại có thể làm không gian chấn chiến.
Mọi người nhìn thấy đều biến sắc, địa ngục chí cao vị diện, tính ổn đinh của không gian vượt xa vật chất vị diện, còn chưa phát ra kiếm khí đã đạt đến uy lực như thế, một kiếm cực mạnh của Lý Nhĩ Mông Tư sẽ đáng sợ đến mức nào?
"Tên điên, thực sự là một tên điên!" đáy lòng thanh bào lão giả phát lạnh.
Thực lực Lý Nhĩ Mông Tư đã làm hắn sợ hãi.
"Hừ, ngươi cường thì thế nào? Phong nguyên tố pháp tắc vẫn là thuật chạy trốn cực mạnh nhất!" thanh bào lão giả đối mặt với Lý Nhĩ Mông Tư đã sinh tâm lý sợ hãi, cả người nháy mắt hóa thành mấy trăm phân thân, trực tiếp hướng bốn phương tám hướng mà chạy.
Phong hệ cửu đại huyền ảo - phân thân thuật!
"Nhiều phân thân như vậy sao?" Địch Lỵ Á chấn động, đáy lòng Lâm Lôi cũng sợ hãi.
Địch Lỵ Á thi triển phân thân thuật này, cực hạn hôm nay cũng chỉ có chín phân thân, mà thanh bào lão giả này lại hóa thành mấy trăm cái. Cùng là phân thân thuật huyền ảo, thực lực bất đồng thi triển ra, uy lực cũng là khác quá xa.
"Phân thân thuật đích thực là thuật chạy trốn tốt. Hơi thở mấy trăm phân thân đều khó phân biệt, Lý Nhĩ Mông Tư muốn bắt đối phương, khó khăn!" trong lòng Lâm Lôi thầm nghĩ. Bất quá hắn vẫn còn nhìn xem Lý Nhĩ Mông Tư sẽ đối phó thế nào.
"Chạy? Ngươi thực làm ta thất vọng!" âm thanh Lý Nhĩ Mông Tư vang lên.
Đồng thời ...
"Ông -"
Khoảng cách gần ngàn thước xung quanh Lý Nhĩ Mông Tư trống rỗng sinh ra vô số đạo kiếm khí sắc bén, mấy trăm phân thân vừa mới chạy trốn đã bị kiếm khí chém nát bấy. Chỉ trong nháy mắt, mấy trăm phân thân hoàn toàn bị tiêu diệt, chỉ còn lại duy nhất một mình thanh bào lão giả.
"Sao có thể?" sắc mặt thanh bào lão giả đại biến.
Thân hình Lý Nhĩ Mông Tư như giao long, cực nhanh phi đến, thân thể lướt qua, không gian đều sinh ra sóng gợn. Tốc độ Lý Nhĩ Mông Tư cực nhanh, không chút thua kém thanh bào lão giả.
"Trốn không thoát nữa rồi!" thanh bào lão giả thấy tốc độ đối phương liền hiểu được.
Thân hình thanh bào lão giả bay ngược, đồng thời trong tay xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm như một cây roi: "Nếu trốn không thoát vậy thì liều!" hai mắt thanh bào lão giả phát ra sát ý điên cuồng, khí kình màu xanh bao bọc bên ngoài thân thanh bào lão giả, không ngờ lại hình thành một cự long như thực.
"Hống ..." cự long màu xanh rít gào.
Lâm Lôi đang xem chiến đáy lòng kinh hãi: "Phong chi nguyên tố, thanh nhạc huyền ảo. "Lâm Lôi phán đoán một chiêu lợi hại này của thanh bào lão giả: "Màu xanh cự long đó chẳng những có thể hộ thể mà còn sinh ra thanh nhạc công kích, ảnh hưởng đến trạng thái đối phương."
Đây là phụ trợ.
"Ha ha, phi điểm - bạo!" Lý Nhĩ Mông Tư bình thường lạnh lùng, nhưng lúc này không khỏi hiện ra một mặt điên cuồng. Hắn cường điên cuồng, đồng thời trường kiếm trong tay đâm thẳng ra.
Trường kiếm đâm!
Như đâm thủng trường không, không gian trực tiếp xuất hiện một lỗ thủng màu đen, đồng thời trường kiếm như vặn vẹo thông qua cái khe không gian, trường kiếm lướt qua, cái khe không gian không ngừng kéo dài, phàm là chung quanh trường kiếm, tất cả đều hóa thành hư vô.
Đối mặt với một kiếm cực mạnh của Lý Nhĩ Mông Tư, thanh bào lão giả cũng thản nhiên huy vũ thanh nhuyễn kiếm như cây roi của mình.
"Ông"
So với Tử huyết nhuyễn kiếm của Lâm Lôi còn dài hơn, còn mỏng hơn, nhuyễn kiếm phảng phất như một cây roi súy động. Không gian bị nhuyễn kiếm này đơn giản bổ vào cũng trực tiếp liệt mở một cái khe cực mỏng, đồng thời còn có thanh nhạc kì dị vang lên.
Cả sa mạc một mảng yên tĩnh.
Bọn người Lâm Lôi cũng vì hai kiếm này mà sợ ngây người, một kiếm đáng sợ ẩn chứa hủy diệt kiếm đạo, một kiếm ẩn chứa phong nguyên tố sắc bén.
"Phốc!"
Nhuyễn kiếm màu bạc quỉ dị bổ vào mũi kiếm của Lý Nhĩ Mông Tư.
"Bồng!" nhuyễn kiếm màu bạc đột nhiên bạo liệt, hóa thành vô số mảnh nhỏ màu bạc bay xuống chung quanh.
"Hưu!"
Mũi trường kiếm cơ hồ đồng thời xuyên qua mi tâm thanh bào lão giả, tốc độ cực nhanh, thanh bào lão giả căn bản không thể tránh, trong mắt thanh bào lão giả tràn đầy khiếp sợ. Máu tươi từ mi tâm chậm rãi chảy xuống.
"Oanh!" thi thể thanh bào lão giả ầm ầm rơi xuống.
"Thanh nhuyễn kiếm đó ... thế chém đơn giản đó ..." trong lòng Lâm Lôi quý động, tựa hồ nhớ đến cái gì, ngay lập tức yên lặng nhắm mắt lại.
Trên sa mạc, những người khác còn đang chú ý hai đại cường giả thì Lâm Lôi lại rơi vào cảm giác lĩnh ngộ.
Đích xác, thực lực thanh bào lão giả so với Lý Nhĩ Mông Tư còn kém một bậc nhưng đối với lĩnh ngộ phong nguyên tố pháp tắc, thanh bào lão giả đã dung hợp mấy loại huyền ảo, trong đó có Khoái, Mạn hai đại huyền ảo.
Thế chém đơn giản đó cũng ẩn chứa nhiều loại huyền ảo.
Lâm Lôi đang rơi vào bình cảnh của Tốc độ Áo nghĩa, một mực minh tư khổ tưởng nghĩ cách đột phá bình cảnh, đem Khoái, Mạn hai đại huyền ảo hoàn toàn dung hợp.
Trải qua dãy giụa giữa sinh tử trong sa mạc cổ bảo vừa rồi cùng với lo lắng đã làm tâm lý sinh ra biến hóa kịch liệt, lúc này lại quan sát một kiếm cực mạnh của thanh bào lão giả, bình cảnh về Tốc độ Áo nghĩa trong lòng Lâm Lôi rốt cuộc đã sinh ra vết rách ...
Thi thể thanh bào lão giả nằm trên sa mạc.
"Ai." Lý Nhĩ Mông Tư thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài này cũng bao hàm sự thất vọng.
Lý Nhĩ Mông Tư quét mắt qua thi thể thanh bào lão giả: "Cùng sử dụng nhuyễn kiếm nhưng thực lực ngươi so với Tử huyết ác ma còn kém nhiều lắm. Thời gian của ngươi cơ hồ đều hao phí ở phòng ngự, vây khốn người khác, tại phương diện công kích thì quá yếu." Lý Nhĩ Mông Tư thấp giọng nói.
Trong thi thể thanh bào lão giả đột nhiên phóng ra một người, chính là phân thân của thanh bào lão giả, chỉ là phân thân này mới chỉ đạt trung vị thần cấp bậc.
"Lý Nhĩ Mông Tư ngươi nói đúng." thanh bào lão giả khổ sở nói: "Bất quá, sau này ta cũng không còn cơ hội tu luyện phong nguyên tố pháp tắc nữa rồi." thanh bào lão giả không có hy vọng chạy trốn, phân thân hắn mới là trung vị thần, có thể chạy thoát sao?
"Lý Nhĩ Mông Tư tiên sinh, xin ngươi giết hắn." lão giả có sừng trắng nói, trong mắt tràn đầy oán hận: "Huynh đệ của ta đã bị hắn giết chết, ta hi vọng ngươi giết chết hắn, hoặc để ta tự mình động thủ." đáy lòng lão giả có sừng trắng tràn đầy cừu hận.
Hắn cùng đại ca cùng một chỗ nhiều năm như vậy, mặc dù biết trở về bích phù đại lục rất nguy hiểm nhưng không ngờ đại ca mình lại chết đi. Đáy lòng bạch giác lão giả phẫn hận không thôi.
"Không cần ngươi tự động thủ." Lý Nhĩ Mông Tư nói.
Trong lòng Lý Nhĩ Mông Tư, thanh bào lão giả lúc này tuy chỉ còn một trung vị thần phân thân, nhưng dù sao cũng là một tuyệt thế cường giả, cường giả không thể bị người khác vũ nhục.
"Hừ." thanh bào lão giả liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhìn về Lý Nhĩ Mông Tư nói: "Lý Nhĩ Mông Tư, thua ngươi ta cũng tâm phục khẩu phục, chỉ cần ngươi nguyện ý thả ta, ta sẽ nói cho ngươi một đại bí mật!"
"Ngươi muốn làm gì?" bạch giác lão giả lập tức cảm thấy lo lắng.
Thanh bào lão giả lạnh lùng cười: "Sợ rồi sao?"
"Sưu!" bạch giác lão giả lập tức phi đi, trong mắt tràn đầy sát ý, nhưng một đạo kiếm quang đột ngột đánh lên người hắn, trực tiếp đánh bay hắn.
"Lý Nhĩ Mông Tư tiên sinh, ngươi ..." bạch giác lão giả có chút tức giận.
Lý Nhĩ Mông Tư lạnh nhạt cười: "Ta lúc này cũng có chút tò mò, cuối cùng là bí mật gì!" nói xong Lý Nhĩ Mông Tư nhìn về phía thanh bào lão giả.
Bạch giác lão giả khẩn trương.
Thanh bào lão giả liếc thanh bào lão giả một cái, sau đó gật đầu nói: "Được, ta nói cho ngươi, thực tế, cố chủ lần này các ngươi hộ tống là lão người hầu của Bích phù đại lục, Kinh an phủ Bác Y gia tộc ..."
"Ngươi ..." bạch giác lão giả nóng nảy vạn phần: "Lý Nhĩ Mông Tư, ngươi, ngươi ... sao có thể ..."
Lý Nhĩ Mông Tư lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: "Câm miệng!!"
Trên mặt thanh bào lão giả nhất thời xuất hiện vẻ tươi cười, tiếp tục nói: "Sau đó, Bác Y gia tộc bị hủy diệt, mà hai lão già này lại mang theo rất nhiều tài phú mà Bác Y gia tộc tích lũy vô số năm bỏ chạy. Lý Nhĩ Mông Tư, nói vậy ngươi cũng biết ... trên địa ngục, tài phú mà một gia tộc tích lũy vô số năm sẽ kinh người như thế nào phải không."
Bạch giác lão giả tức đến sắc mặt trắng bệch.
Mà lúc này, Ny Ti bên cạnh Bối Bối cũng đầy vẻ tức giận, mà Tác Lạc Mông lại lạnh lùng nhìn hết thảy.
/809
|