Theo quang mang màu xám nhập vào thân thể là cái lạnh thấu xương cuồn cuộn toàn thân. Lâm Lôi cảm thấy toàn thân như bị đông cứng. Nhưng sau đó, quang mang ấy bỗng xộc tới não hải của hắn, trực tiếp nhắm vào linh hồn.
Tại hải dương linh hồn mênh mông, thất thải tinh thể phiêu phù trên không trung, mơ hồ có như thanh quang lưu chuyển bên bờ hải dương linh hồn, thất thải tinh thể cũng mơ hồ có một tầng thanh quang.
Quang mang màu xám này bỗng phân tán xuống dưới, biến thành một vầng sáng trực tiếp bao trùm trên hải hồn mênh mông. Hải hồn mênh mông kia bỗng ngừng chuyển động, ngay cả tầng thanh quang vốn bảo vệ linh hồn Lâm Lôi cũng không có phản ứng gì.
Cả hải hồn và thất thải tinh thể như được bao phủ bởi một tầng hôi quang.
Linh hồn Lâm Lôi bỗng đình chỉ dao động.
Ánh mắt hắn thất thần, cứ như Lâm Lôi đã hóa đá. Lúc này, khi linh hồn Lâm Lôi đã dừng dao động, đại não cũng đã đình chỉ lại.
Linh hồn đông kết!
"Xùy, xùy~". Bên ngoài thân thể Lâm Lôi bỗng bị băng cứng bao phủ một cách điên cuồng. Trong nháy mắt, cả thân thể hắn hoàn toàn đông lại trong mấy thước băng cứng, trở thành một băng khối to lớn. Áo Lợi Duy Á lúc này không khác gì so với Lâm Lôi, cũng đã bị biến thành một khối băng.
Đám người Đức Tư Lê cùng Pháp Ân thấy vậy không khỏi kinh ngạc.
Tà Nhãn vương giả vẫn như trước, giọng mang tiếu ý, hướng tới đám người Đức Tư Lê, Pháp Ân ở xa xa nói: "Ta biết các ngươi thập phần là có Sinh mệnh nguyên châu, nhưng đáng tiếc là nó đối với ta vô dụng. Hiện tại, hai kẻ này đã bị ta đóng băng, từ từ hành hạ rồi sẽ giết. Ừm, bây giờ đến lượt bốn người các ngươi."
Thanh âm của Tà Nhãn vương giả lúc này vẫn ôn hòa nhưng đám người Đức Tư Lê trong lòng lại thấy phát run.
Bọn họ đều biết thực lực Lâm Lôi rất mạnh, song thấy Lâm Lôi trước Tà Nhãn vương giả này cũng không có khả năng phản kháng. Kỳ thực lúc đầu kiến tạo Chúng thần mộ địa này, có thể bị đẩy đến tầng thứ 7, tầng thứ 8 này thì cũng là sinh mạnh hình thái đáng sợ nhất trong số Thánh vực từ các vị diện khác rồi.
Hình thái sinh mệnh bất đồng, năng lực cũng bất đồng.
Như Tà Nhãn vương giả, am hiểu nhất là đối phó với linh hồn.
"Hả" Độc nhãn màu vàng của Tà Nhãn vương giả đột nhiên hướng về Áo Lợi Duy Á vốn đã bị đông kết thành một khối băng.
"Bồng" Băng khối nổ tung, vô số mảnh băng văng đi tứ phía.
Áo Lợi Duy Á mái tóc trắng đen dài phiêu lãng, cầm trong tay Huyền Băng trường kiếm đã phá khối băng phong mà thoát ra. Tà Nhãn vương giả thấy vậy kinh ngạc, không khỏi thốt lên: "Thực kỳ lạ! Linh hồn ngươi sao lại có khả năng chịu nổi công kích như vậy?"
Đây chính là bí mật lớn nhất của Áo Lợi Duy Á, là nguyên nhân khiến cho thực lực hắn đột phá lớn lao sau trận đấu với Hắc Đức Sâm, cũng là nguyên nhân khiến cho hắn có thể đồng thời vận dụng Quang Minh pháp tắc và Hắc Ám pháp tắc.
Áo Lợi Duy Á không trả lời, trực tiếp biến thành một đạo lưu quang tiến về phía Lâm Lôi.
Trước Áo Lợi Duy Á, Bối Bối đã tiến về phía Lâm Lôi.
Tà Nhãn vương giả đang chú ý quan sát Áo Lợi Duy Á nên khi Bối Bối hóa thành một đạo hắc quang tiền về phía Lâm Lôi cũng không ngăn trở. Bối Bối lúc này rất lo lắng gọi: "Lão Đại, lão Đại, huynh tỉnh lại đi, tỉnh lại mau".
Thanh âm của Bối Bối truyền tới hải dương linh hồn của Lâm Lôi.
Bối Bối và Lâm Lôi linh hồn tương liên, khi trò chuyện trao đổi cũng phát sinh trong linh hồn.
Hải dương linh hồn Lâm Lôi vốn bị đông kết bỗng rung lên. Nhưng chính lúc ấy, vầng sáng màu xám bỗng đại trướng, hải dương linh hồn Lâm Lôi lại khôi phục lại sự tĩnh lặng, không có chút dao động nào.
"Phập!" Bối Bối dùng móng vuốt đáng sợ của mình phá khối băng thành mảnh nhỏ. "Lão Đại, lão Đại, huynh tỉnh lại đi, tỉnh lại mau" Bối Bối hấp tấp điên cuồng liên lạc tới linh hồn Lâm Lôi để hoán tỉnh hắn.
Linh hồn bị đông kết sẽ bị ngăn cách hoàn toàn với ngoại giới. Dù ngoại giới có phát sinh chuyện gì, ngay cả bị phân thây, Lâm Lôi cũng không thể cảm thấy gì.
Chỉ có linh hồn khế ước mới có thể xuyên thấu loại ngăn cách này.
Hải dương linh hồn Lâm Lôi lại một lần cuộn sóng, vầng sáng xám lại như trước lượng khởi, chỉ là màu sắc của nó ngày càng mờ nhạt. Để ngăn cản sự phản kháng của hải dương linh hồn Lâm Lôi, hiển nhiên nó phải không ngừng tiêu hao năng lượng.
"Ngươi và Lâm Lôi cứ liên lạc nhiều lần hẳn là có thể hoán tỉnh hắn. Hãy đi mau" Áo Lợi Duy Á nói với Bối Bối.
Bối Bối ôm Lâm Lôi, hóa thành lưu quang, chạy trốn cực nhanh, đồng thời không ngừng liên lạc với linh hồn Lâm Lôi. Rốt cục, hải dương linh hồn dao động cũng đã khiến cho vầng sáng xám kia băng hội.
"Ủa, ta bị làm sao vậy?" Lâm Lôi lúc này đã hoàn toàn tỉnh lại.
Hắn rất kinh ngạc khi phát hiện thấy Bối Bối đã biến lớn đang ôm hắn phi hành cực nhanh.
"Lão Đại, lão Đại, huynh tỉnh lại đi, tỉnh lại mau." Bối Bối tới tận lúc này vẫn không ngừng kêu, mắt đầm đìa nước.
"Bối Bối" Lâm Lôi cũng liên lạc lại với Bối Bối, đồng thời cũng tự mình phi hành.
Bối Bối ngẩn người, cặp mắt lộ rõ vẻ kinh hỉ.
"Vừa rồi đã phát sinh chuyện gì vậy?" Lâm Lôi lúc này cũng đang mờ mịt, hắn chỉ nhớ mình bị một đạo quang mang màu xám đánh trúng, toàn thân lạnh như băng rồi sau đó không biết gì nữa. Khi tỉnh lại thì hắn chỉ thấy Bối Bối đang mang theo mình chạy trốn cực nhanh.
"Bùm!" Một tiếng nổ đáng sợ từ xa vọng lại. Băng khối lớn như vẩn thạch kèm theo tiếng huýt gió, cực nhanh phóng về phía hắn. Lâm Lôi cùng Bối Bối dễ dàng né tráng, đồng thời quay đầu nhìn lại về phía xa nơi khối băng xuất phát. Không chỉ Lâm Lôi mà cả Đức Tư Lê, Pháp Ân và ba đầu Lục mục kim nghê chạy trốn từ trước đó cũng ngoái đầu lại nhìn.
Vừa nhìn thấy điều gì đó, trên vẻ mặt mọi người đều hiện lên vẻ kinh hỉ.
Tà Nhãn vương giả thân thể khổng lồ vốn là một băng khối nay cũng bạo liệt, hiển nhiên là do chịu một kiếm của Áo Lợi Duy Á. Áo Lợi Duy Á lúc này tay cầm trường kiếm, lăng không mà đứng, mắt nhắm lại.
"Hảo" Lâm Lôi thốt lên một tiếng.
"Áo Lợi Duy Á, cẩn thận." Một đầu Lục mục kim nghê hô lên. "Tà Nhãn vương giả bản thể chính là Độc nhãn, khối băng kia chỉ là thân thể do năng lượng ngưng tụ thành mà thôi."
"Ha ha ..." Độc Nhãn màu vàng huyền phù tại không trung, thanh âm quỷ dị lại vang lên. "Đúng, ma thú kia nói không sai. Thân thể kia chỉ là do băng ngưng tụ mà thành. Ha ha, ta ở Chúng Thần mộ địa lâu như vậy rồi, giết cường giả không hề ít mà cũng chưa từng gặp qua kẻ có linh hồn kỳ lạ như người, thú vị, thú vị."
Áo Lợi Duy Á mắt nhắm chặt, đại lượng Hắc Ám năng lượng tản đi bốn phương tám hướng.
Hẳn là nhờ Hắc Ám bao trùm khu vực này, Áo Lợi Duy Á mới có thể biết Tà Nhãn ở nơi nào. Dù sao hắn cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của Tà Nhãn, cùng Tà Nhãn đối thị, cự ly càng gần càng nguy hiểm.
Lâm Lôi đã chạy được vài dặm, cho dù thị lực có tốt cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một điểm màu vàng, tính ra cũng không bị ảnh hưởng.
"Vù!" Hắc ám năng lượng bao trùm một nửa thân thể Áo Lợi Duy Á, quang minh năng lượng bao phủ nửa còn lại. Mái tóc dài tung bay, đấu khí oanh nhiễu, Áo Lợi Duy Á nhắm mắt lại, tựa như một mũi tên bắn về phía Tà Nhãn.
Trong tay hắn là Huyền Băng trường kiếm, với khí thế trước nay chưa từng có trực tiếp xuất ra, trường kiếm đi tới đâu, không gian ở đó xuất hiện vài vết bạc.
"Xoát." Giống như quang ảnh mộng huyễn, Tà Nhãn biến mất, xuất hiện ở nơi cách đó chừng trăm thước, tốc độ cực nhanh, so với Bối Bối, Đức Tư Lê cũng đều hơn không ít. Tà Nhãn phát ra thanh âm quỷ dị "Ha ha, muốn giết ta à, nằm mơ đi!", đồng thời một luồng khí lạnh cuốn về phía Tà Nhãn, trong nháy mắt đã hình thành một dải cuồng phong hung bạo.
Tà Nhãn chính là hạch tâm của dải cuồng phong này.
Thấy thế, Đức Tư Lê, Lâm Lôi tất cả cường giả liền tụ lại một chỗ.
"Mọi người phải cẩn thận, không được để quang mang màu xám bắn trúng. Mọi người thấy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Đức Tư Lê hướng ra xung quanh hỏi.
Vừa rồi mới thấy tốc độ di động của Tà Nhãn, mọi cường giả đều biết, luận về tốc độ, Tà Nhãn chiếm vị trí số một.
"Vẫn còn một biện pháp cuối cùng." Lục mục kim nghê nói, "Chúng ta ba huynh đệ cũng như ở tầng thứ bảy, cùng nhau thi triển một chiêu để cấm cố Tà Nhãn vương giả, ta tin rằng lực phản kháng của hắn không thể mạnh như Mẫu hoàng 'Lạp Sa Bối Nhĩ' được.
Mọi người nghe thấy thế mắt đều sáng lên.
"Mặc dù bị cấm cố, Tà Nhãn vương giả tuy không thể di động song hắn vẫn có thể phát ra quang mang màu xám kia." Lâm Lôi cau mày nói.
"Không sao, khi hắn bị cấm cố, chúng ta sẽ tiếp tục công kích hắn. Nói không chừng, chúng ta còn có thể giết được hắn." Đức Tư Lê nói.
"Không nên, đừng cố giết Tà Nhãn vương giả, trước tiên hãy cố gắng tiến nhập đệ cửu tầng đã." Lục mục kim nghê phản đối.
"Tại sao vậy?" Đức Tư Lê thắc mắc.
Một Lục mục kim nghê khác trả lời: "Theo chúng ta được biết, Tà Nhãn nhất tộc am hiểu nhất là công kích. Ngoại trừ linh hồn công kích mới dùng với Lâm Lôi và Áo Lợi Duy Á, hắn còn những loại công kích khác, như khống chế linh hồn và thực tính công kích."
Mọi người nghe thấy thế đều cả kinh.
"Khắc Lý Áo bọn họ ba người sẽ cấm cố Tà Nhãn vương giả, ta sẽ công kích hắn. Mọi người hãy tiến nhập thông đạo, tiến vào đệ cửu tầng trước." Hắc giáp cự hạt vốn trầm mặc giờ bỗng lên tiếng.
Mọi người nghe thấy vậy cả kinh nhìn nó.
Hắc giáp cự hạt tự tin nói "Yên tâm đi, ta rất có tín tâm với bản thân."
"Ha ha, ngươi nghĩ ta chỉ biết Linh hồn đông kết thôi sao?" Xa xa truyền đến một tràng cười lớn. Cuồng phong tuyền đã đình chỉ, lúc này xuất hiện một Băng cự nhân cao mười thước. Tà Nhãn chính là đang ở trong Băng cự nhân này.
Khối băng trong suốt, có thể nhìn rõ Tà Nhãn ở trong đó.
"Xuất phát." Một Lục mục kim nghê hét lớn.
Mười vị cường giả này dùng tốc độ cực nhanh bay trở về, nhưng Tà Nhãn vương giả chỉ hứng thú nhìn Áo Lợi Duy Á. Linh hồn đặc biệt như vậy, đã bao năm hắn chưa từng thấy qua. Đối với nghiên cứu linh hồn của hắn, đương nhiên muốn bắt sống Áo Lợi Duy Á, khống chế linh hồn rồi cẩn thận nghiên cứu.
"Vèo" Thân hình băng cự nhân chợt lóe lên, đoạn vọt tới trước mặt Áo Lợi Duy Á.
Áo Lợi Duy Á vẫn như trước nhắm kín mắt, lúc này cực nhanh bay ngược lại, Huyền Băng trường kiếm trong tay đồng thời bổ xuống.
"Keng." Băng cự nhân cũng trực tiếp dùng cánh tay trái ngạnh kháng, đồng thời nắm tay phải hung hăng đánh tới Áo Lợi Duy Á. Áo Lợi Duy Á không kịp ứng phó, bị đánh bay đi."Ầm!" Trên băng sơn ở xa xa xuất hiện một vết nứt, Áo Lợi Duy Á lảo đảo đứng lên.
"Cánh tay thực cứng rắn, so với trước còn cứng hơn hàng chục lần." Hắn kinh hãi nghĩ thầm.
Mặc dù Băng cự nhân thân thể vốn to lớn như núi đã bị phá hủy từ trước, ngưng tụ lại chỉ còn cao có mười thước nhưng độ cứng lại lớn hơn rất nhiều. Một kiếm toàn lực của Áo Lợi Duy Á chỉ để lại trên cánh tay Băng cự nhân này một vết hằn.
Tà Nhãn vương giả vừa muốn tiếp tục tiến về phía Áo Lợi Duy Á đột nhiên phát hiện một đạo hắc quang chạy về hướng thông đạo, không khỏi giận dữ.
"Vù." Một đạo quang mang màu xám trực tiếp bắn ra từ trong thân thể Tà Nhãn.
Đạo hắc quang kia dường như biết trước, chợt lóe lên rồi sau đó ầm ầm đánh xuống cửa thong đạo đã bị băng phong. Băng khối kiên ngạnh như vậy mà trực tiếp bị đánh nổ. "Lão Đại, mọi người, nhanh lên một chút." Một thanh âm từ trong thông đạo truyền đến.
"A a~" Tà Nhãn vương giả đại nộ, hắn không ngờ rằng có kẻ đã chạy trốn được rồi còn quay lại. Lúc này hắn cũng phát hiện Đức Tư Lê, Pháp Ân, Lâm Lôi, ba Lục mục kim nghê một đám người đang cực nhanh bay tới thông đạo.
"Chết đi."
Tà Nhãn vương giả bạo nộ, con mắt màu vàng bỗng phát ra một đạo kim quang to bằng cánh tay. Kim quang chói mắt này xuyên phá khoảng không, trực tiếp bắn về phía Đức Tư Lê. Hắc giáp cự hạt ở cạnh Đức Tư Lê cũng hướng đuôi về phía Tà Nhãn.
"Xùy ..."
Một đạo quang mang màu đen to cỡ ngón tay từ đuôi cự hạt cực nhanh bắn ra, tốc độ còn hơn cả kim quang, trong nháy mắt xạ tới thân thể Băng cự nhân. Tà Nhãn bạo nộ không ngờ cũng không né tránh, nhưng mà ...
Lúc này, quanh thân thể Tà Nhãn đã bị bao phủ bởi một tầng sáng màu đen, hắn với Mẫu hoàng 'Lạp Sa Bối Nhĩ' lúc trước giống nhau, không thể cử động. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Tuyệt chiêu của Lục mục kim nghê - Cấm cố!
"Xùy!" Quang mang màu đen của Hắc giáp cự hạt bắn ra, dễ dàng xuyên thấu khối băng, trực tiếp bắn thẳng vào độc nhãn của Tà Nhãn.
"Ngao~" Tà Nhãn thống thiết thét lên, quang mang màu đen đang bao phủ hắn cũng chấn động.
"Vù!" "Vù!"
Lâm Lôi, Đức Tư Lê, Pháp Ân lúc này cũng nhanh chóng tiến vào thông đạo, ngay cả Áo Lợi Duy Á hiện tại cũng nhân cơ hội nhanh chóng phóng đến thông đạo.
Tại hải dương linh hồn mênh mông, thất thải tinh thể phiêu phù trên không trung, mơ hồ có như thanh quang lưu chuyển bên bờ hải dương linh hồn, thất thải tinh thể cũng mơ hồ có một tầng thanh quang.
Quang mang màu xám này bỗng phân tán xuống dưới, biến thành một vầng sáng trực tiếp bao trùm trên hải hồn mênh mông. Hải hồn mênh mông kia bỗng ngừng chuyển động, ngay cả tầng thanh quang vốn bảo vệ linh hồn Lâm Lôi cũng không có phản ứng gì.
Cả hải hồn và thất thải tinh thể như được bao phủ bởi một tầng hôi quang.
Linh hồn Lâm Lôi bỗng đình chỉ dao động.
Ánh mắt hắn thất thần, cứ như Lâm Lôi đã hóa đá. Lúc này, khi linh hồn Lâm Lôi đã dừng dao động, đại não cũng đã đình chỉ lại.
Linh hồn đông kết!
"Xùy, xùy~". Bên ngoài thân thể Lâm Lôi bỗng bị băng cứng bao phủ một cách điên cuồng. Trong nháy mắt, cả thân thể hắn hoàn toàn đông lại trong mấy thước băng cứng, trở thành một băng khối to lớn. Áo Lợi Duy Á lúc này không khác gì so với Lâm Lôi, cũng đã bị biến thành một khối băng.
Đám người Đức Tư Lê cùng Pháp Ân thấy vậy không khỏi kinh ngạc.
Tà Nhãn vương giả vẫn như trước, giọng mang tiếu ý, hướng tới đám người Đức Tư Lê, Pháp Ân ở xa xa nói: "Ta biết các ngươi thập phần là có Sinh mệnh nguyên châu, nhưng đáng tiếc là nó đối với ta vô dụng. Hiện tại, hai kẻ này đã bị ta đóng băng, từ từ hành hạ rồi sẽ giết. Ừm, bây giờ đến lượt bốn người các ngươi."
Thanh âm của Tà Nhãn vương giả lúc này vẫn ôn hòa nhưng đám người Đức Tư Lê trong lòng lại thấy phát run.
Bọn họ đều biết thực lực Lâm Lôi rất mạnh, song thấy Lâm Lôi trước Tà Nhãn vương giả này cũng không có khả năng phản kháng. Kỳ thực lúc đầu kiến tạo Chúng thần mộ địa này, có thể bị đẩy đến tầng thứ 7, tầng thứ 8 này thì cũng là sinh mạnh hình thái đáng sợ nhất trong số Thánh vực từ các vị diện khác rồi.
Hình thái sinh mệnh bất đồng, năng lực cũng bất đồng.
Như Tà Nhãn vương giả, am hiểu nhất là đối phó với linh hồn.
"Hả" Độc nhãn màu vàng của Tà Nhãn vương giả đột nhiên hướng về Áo Lợi Duy Á vốn đã bị đông kết thành một khối băng.
"Bồng" Băng khối nổ tung, vô số mảnh băng văng đi tứ phía.
Áo Lợi Duy Á mái tóc trắng đen dài phiêu lãng, cầm trong tay Huyền Băng trường kiếm đã phá khối băng phong mà thoát ra. Tà Nhãn vương giả thấy vậy kinh ngạc, không khỏi thốt lên: "Thực kỳ lạ! Linh hồn ngươi sao lại có khả năng chịu nổi công kích như vậy?"
Đây chính là bí mật lớn nhất của Áo Lợi Duy Á, là nguyên nhân khiến cho thực lực hắn đột phá lớn lao sau trận đấu với Hắc Đức Sâm, cũng là nguyên nhân khiến cho hắn có thể đồng thời vận dụng Quang Minh pháp tắc và Hắc Ám pháp tắc.
Áo Lợi Duy Á không trả lời, trực tiếp biến thành một đạo lưu quang tiến về phía Lâm Lôi.
Trước Áo Lợi Duy Á, Bối Bối đã tiến về phía Lâm Lôi.
Tà Nhãn vương giả đang chú ý quan sát Áo Lợi Duy Á nên khi Bối Bối hóa thành một đạo hắc quang tiền về phía Lâm Lôi cũng không ngăn trở. Bối Bối lúc này rất lo lắng gọi: "Lão Đại, lão Đại, huynh tỉnh lại đi, tỉnh lại mau".
Thanh âm của Bối Bối truyền tới hải dương linh hồn của Lâm Lôi.
Bối Bối và Lâm Lôi linh hồn tương liên, khi trò chuyện trao đổi cũng phát sinh trong linh hồn.
Hải dương linh hồn Lâm Lôi vốn bị đông kết bỗng rung lên. Nhưng chính lúc ấy, vầng sáng màu xám bỗng đại trướng, hải dương linh hồn Lâm Lôi lại khôi phục lại sự tĩnh lặng, không có chút dao động nào.
"Phập!" Bối Bối dùng móng vuốt đáng sợ của mình phá khối băng thành mảnh nhỏ. "Lão Đại, lão Đại, huynh tỉnh lại đi, tỉnh lại mau" Bối Bối hấp tấp điên cuồng liên lạc tới linh hồn Lâm Lôi để hoán tỉnh hắn.
Linh hồn bị đông kết sẽ bị ngăn cách hoàn toàn với ngoại giới. Dù ngoại giới có phát sinh chuyện gì, ngay cả bị phân thây, Lâm Lôi cũng không thể cảm thấy gì.
Chỉ có linh hồn khế ước mới có thể xuyên thấu loại ngăn cách này.
Hải dương linh hồn Lâm Lôi lại một lần cuộn sóng, vầng sáng xám lại như trước lượng khởi, chỉ là màu sắc của nó ngày càng mờ nhạt. Để ngăn cản sự phản kháng của hải dương linh hồn Lâm Lôi, hiển nhiên nó phải không ngừng tiêu hao năng lượng.
"Ngươi và Lâm Lôi cứ liên lạc nhiều lần hẳn là có thể hoán tỉnh hắn. Hãy đi mau" Áo Lợi Duy Á nói với Bối Bối.
Bối Bối ôm Lâm Lôi, hóa thành lưu quang, chạy trốn cực nhanh, đồng thời không ngừng liên lạc với linh hồn Lâm Lôi. Rốt cục, hải dương linh hồn dao động cũng đã khiến cho vầng sáng xám kia băng hội.
"Ủa, ta bị làm sao vậy?" Lâm Lôi lúc này đã hoàn toàn tỉnh lại.
Hắn rất kinh ngạc khi phát hiện thấy Bối Bối đã biến lớn đang ôm hắn phi hành cực nhanh.
"Lão Đại, lão Đại, huynh tỉnh lại đi, tỉnh lại mau." Bối Bối tới tận lúc này vẫn không ngừng kêu, mắt đầm đìa nước.
"Bối Bối" Lâm Lôi cũng liên lạc lại với Bối Bối, đồng thời cũng tự mình phi hành.
Bối Bối ngẩn người, cặp mắt lộ rõ vẻ kinh hỉ.
"Vừa rồi đã phát sinh chuyện gì vậy?" Lâm Lôi lúc này cũng đang mờ mịt, hắn chỉ nhớ mình bị một đạo quang mang màu xám đánh trúng, toàn thân lạnh như băng rồi sau đó không biết gì nữa. Khi tỉnh lại thì hắn chỉ thấy Bối Bối đang mang theo mình chạy trốn cực nhanh.
"Bùm!" Một tiếng nổ đáng sợ từ xa vọng lại. Băng khối lớn như vẩn thạch kèm theo tiếng huýt gió, cực nhanh phóng về phía hắn. Lâm Lôi cùng Bối Bối dễ dàng né tráng, đồng thời quay đầu nhìn lại về phía xa nơi khối băng xuất phát. Không chỉ Lâm Lôi mà cả Đức Tư Lê, Pháp Ân và ba đầu Lục mục kim nghê chạy trốn từ trước đó cũng ngoái đầu lại nhìn.
Vừa nhìn thấy điều gì đó, trên vẻ mặt mọi người đều hiện lên vẻ kinh hỉ.
Tà Nhãn vương giả thân thể khổng lồ vốn là một băng khối nay cũng bạo liệt, hiển nhiên là do chịu một kiếm của Áo Lợi Duy Á. Áo Lợi Duy Á lúc này tay cầm trường kiếm, lăng không mà đứng, mắt nhắm lại.
"Hảo" Lâm Lôi thốt lên một tiếng.
"Áo Lợi Duy Á, cẩn thận." Một đầu Lục mục kim nghê hô lên. "Tà Nhãn vương giả bản thể chính là Độc nhãn, khối băng kia chỉ là thân thể do năng lượng ngưng tụ thành mà thôi."
"Ha ha ..." Độc Nhãn màu vàng huyền phù tại không trung, thanh âm quỷ dị lại vang lên. "Đúng, ma thú kia nói không sai. Thân thể kia chỉ là do băng ngưng tụ mà thành. Ha ha, ta ở Chúng Thần mộ địa lâu như vậy rồi, giết cường giả không hề ít mà cũng chưa từng gặp qua kẻ có linh hồn kỳ lạ như người, thú vị, thú vị."
Áo Lợi Duy Á mắt nhắm chặt, đại lượng Hắc Ám năng lượng tản đi bốn phương tám hướng.
Hẳn là nhờ Hắc Ám bao trùm khu vực này, Áo Lợi Duy Á mới có thể biết Tà Nhãn ở nơi nào. Dù sao hắn cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của Tà Nhãn, cùng Tà Nhãn đối thị, cự ly càng gần càng nguy hiểm.
Lâm Lôi đã chạy được vài dặm, cho dù thị lực có tốt cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một điểm màu vàng, tính ra cũng không bị ảnh hưởng.
"Vù!" Hắc ám năng lượng bao trùm một nửa thân thể Áo Lợi Duy Á, quang minh năng lượng bao phủ nửa còn lại. Mái tóc dài tung bay, đấu khí oanh nhiễu, Áo Lợi Duy Á nhắm mắt lại, tựa như một mũi tên bắn về phía Tà Nhãn.
Trong tay hắn là Huyền Băng trường kiếm, với khí thế trước nay chưa từng có trực tiếp xuất ra, trường kiếm đi tới đâu, không gian ở đó xuất hiện vài vết bạc.
"Xoát." Giống như quang ảnh mộng huyễn, Tà Nhãn biến mất, xuất hiện ở nơi cách đó chừng trăm thước, tốc độ cực nhanh, so với Bối Bối, Đức Tư Lê cũng đều hơn không ít. Tà Nhãn phát ra thanh âm quỷ dị "Ha ha, muốn giết ta à, nằm mơ đi!", đồng thời một luồng khí lạnh cuốn về phía Tà Nhãn, trong nháy mắt đã hình thành một dải cuồng phong hung bạo.
Tà Nhãn chính là hạch tâm của dải cuồng phong này.
Thấy thế, Đức Tư Lê, Lâm Lôi tất cả cường giả liền tụ lại một chỗ.
"Mọi người phải cẩn thận, không được để quang mang màu xám bắn trúng. Mọi người thấy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Đức Tư Lê hướng ra xung quanh hỏi.
Vừa rồi mới thấy tốc độ di động của Tà Nhãn, mọi cường giả đều biết, luận về tốc độ, Tà Nhãn chiếm vị trí số một.
"Vẫn còn một biện pháp cuối cùng." Lục mục kim nghê nói, "Chúng ta ba huynh đệ cũng như ở tầng thứ bảy, cùng nhau thi triển một chiêu để cấm cố Tà Nhãn vương giả, ta tin rằng lực phản kháng của hắn không thể mạnh như Mẫu hoàng 'Lạp Sa Bối Nhĩ' được.
Mọi người nghe thấy thế mắt đều sáng lên.
"Mặc dù bị cấm cố, Tà Nhãn vương giả tuy không thể di động song hắn vẫn có thể phát ra quang mang màu xám kia." Lâm Lôi cau mày nói.
"Không sao, khi hắn bị cấm cố, chúng ta sẽ tiếp tục công kích hắn. Nói không chừng, chúng ta còn có thể giết được hắn." Đức Tư Lê nói.
"Không nên, đừng cố giết Tà Nhãn vương giả, trước tiên hãy cố gắng tiến nhập đệ cửu tầng đã." Lục mục kim nghê phản đối.
"Tại sao vậy?" Đức Tư Lê thắc mắc.
Một Lục mục kim nghê khác trả lời: "Theo chúng ta được biết, Tà Nhãn nhất tộc am hiểu nhất là công kích. Ngoại trừ linh hồn công kích mới dùng với Lâm Lôi và Áo Lợi Duy Á, hắn còn những loại công kích khác, như khống chế linh hồn và thực tính công kích."
Mọi người nghe thấy thế đều cả kinh.
"Khắc Lý Áo bọn họ ba người sẽ cấm cố Tà Nhãn vương giả, ta sẽ công kích hắn. Mọi người hãy tiến nhập thông đạo, tiến vào đệ cửu tầng trước." Hắc giáp cự hạt vốn trầm mặc giờ bỗng lên tiếng.
Mọi người nghe thấy vậy cả kinh nhìn nó.
Hắc giáp cự hạt tự tin nói "Yên tâm đi, ta rất có tín tâm với bản thân."
"Ha ha, ngươi nghĩ ta chỉ biết Linh hồn đông kết thôi sao?" Xa xa truyền đến một tràng cười lớn. Cuồng phong tuyền đã đình chỉ, lúc này xuất hiện một Băng cự nhân cao mười thước. Tà Nhãn chính là đang ở trong Băng cự nhân này.
Khối băng trong suốt, có thể nhìn rõ Tà Nhãn ở trong đó.
"Xuất phát." Một Lục mục kim nghê hét lớn.
Mười vị cường giả này dùng tốc độ cực nhanh bay trở về, nhưng Tà Nhãn vương giả chỉ hứng thú nhìn Áo Lợi Duy Á. Linh hồn đặc biệt như vậy, đã bao năm hắn chưa từng thấy qua. Đối với nghiên cứu linh hồn của hắn, đương nhiên muốn bắt sống Áo Lợi Duy Á, khống chế linh hồn rồi cẩn thận nghiên cứu.
"Vèo" Thân hình băng cự nhân chợt lóe lên, đoạn vọt tới trước mặt Áo Lợi Duy Á.
Áo Lợi Duy Á vẫn như trước nhắm kín mắt, lúc này cực nhanh bay ngược lại, Huyền Băng trường kiếm trong tay đồng thời bổ xuống.
"Keng." Băng cự nhân cũng trực tiếp dùng cánh tay trái ngạnh kháng, đồng thời nắm tay phải hung hăng đánh tới Áo Lợi Duy Á. Áo Lợi Duy Á không kịp ứng phó, bị đánh bay đi."Ầm!" Trên băng sơn ở xa xa xuất hiện một vết nứt, Áo Lợi Duy Á lảo đảo đứng lên.
"Cánh tay thực cứng rắn, so với trước còn cứng hơn hàng chục lần." Hắn kinh hãi nghĩ thầm.
Mặc dù Băng cự nhân thân thể vốn to lớn như núi đã bị phá hủy từ trước, ngưng tụ lại chỉ còn cao có mười thước nhưng độ cứng lại lớn hơn rất nhiều. Một kiếm toàn lực của Áo Lợi Duy Á chỉ để lại trên cánh tay Băng cự nhân này một vết hằn.
Tà Nhãn vương giả vừa muốn tiếp tục tiến về phía Áo Lợi Duy Á đột nhiên phát hiện một đạo hắc quang chạy về hướng thông đạo, không khỏi giận dữ.
"Vù." Một đạo quang mang màu xám trực tiếp bắn ra từ trong thân thể Tà Nhãn.
Đạo hắc quang kia dường như biết trước, chợt lóe lên rồi sau đó ầm ầm đánh xuống cửa thong đạo đã bị băng phong. Băng khối kiên ngạnh như vậy mà trực tiếp bị đánh nổ. "Lão Đại, mọi người, nhanh lên một chút." Một thanh âm từ trong thông đạo truyền đến.
"A a~" Tà Nhãn vương giả đại nộ, hắn không ngờ rằng có kẻ đã chạy trốn được rồi còn quay lại. Lúc này hắn cũng phát hiện Đức Tư Lê, Pháp Ân, Lâm Lôi, ba Lục mục kim nghê một đám người đang cực nhanh bay tới thông đạo.
"Chết đi."
Tà Nhãn vương giả bạo nộ, con mắt màu vàng bỗng phát ra một đạo kim quang to bằng cánh tay. Kim quang chói mắt này xuyên phá khoảng không, trực tiếp bắn về phía Đức Tư Lê. Hắc giáp cự hạt ở cạnh Đức Tư Lê cũng hướng đuôi về phía Tà Nhãn.
"Xùy ..."
Một đạo quang mang màu đen to cỡ ngón tay từ đuôi cự hạt cực nhanh bắn ra, tốc độ còn hơn cả kim quang, trong nháy mắt xạ tới thân thể Băng cự nhân. Tà Nhãn bạo nộ không ngờ cũng không né tránh, nhưng mà ...
Lúc này, quanh thân thể Tà Nhãn đã bị bao phủ bởi một tầng sáng màu đen, hắn với Mẫu hoàng 'Lạp Sa Bối Nhĩ' lúc trước giống nhau, không thể cử động. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Tuyệt chiêu của Lục mục kim nghê - Cấm cố!
"Xùy!" Quang mang màu đen của Hắc giáp cự hạt bắn ra, dễ dàng xuyên thấu khối băng, trực tiếp bắn thẳng vào độc nhãn của Tà Nhãn.
"Ngao~" Tà Nhãn thống thiết thét lên, quang mang màu đen đang bao phủ hắn cũng chấn động.
"Vù!" "Vù!"
Lâm Lôi, Đức Tư Lê, Pháp Ân lúc này cũng nhanh chóng tiến vào thông đạo, ngay cả Áo Lợi Duy Á hiện tại cũng nhân cơ hội nhanh chóng phóng đến thông đạo.
/809
|