Vũ Thần môn Đại sư huynh 'Pháp Ân' nói xong, liền đứng dậy đi tới bên bờ ngọn núi, trường bào phất phơ tung bay trong gió. Còn Lâm Lôi thì lặng im cố gắng tiêu hóa hết thảy những lời này.
Nhờ Vị diện giam thủ giả 'Hoắc Đan' mà hắn được biết rằng một khi đã đạt tới Thánh vực là có thể rời khỏi Ngọc Lan đại lục vị diện.
Từ 'Pháp Ân', Lâm Lôi lại được biết thêm rằng Ngọc Lan đại lục vị diện này có những bí mật rất lớn, hơn 5000 năm trước, đông đảo dị vị diện cường giả hàng lâm cũng chính là bởi vì bí mật này.
Kỳ thực, với một người năm ấy mới có hai mươi bảy tuổi như Lâm Lôi, đạt được thành tựu như hiện tại cũng đã là rất phi thường rồi. Dù sao thì những siêu cấp cường giả hiện đang ẩn cư khắp nơi tại Ngọc Lan đại lục này tu luyện cũng đều phải trải qua bao năm tháng dài tích lũy kinh nghiệm mới có thể được như vậy.
"Phù." Lâm Lôi hít một hơi thực sâu.
"Quản nhiều như vậy để làm gì chứ? Ta chỉ cần đệ đệ ta bọn họ đều được sống vui vẻ, có thể tiêu diệt được Quang Minh giáo đình báo thù cho cha mẹ ta, hết thảy như vậy là đủ rồi."
Mục tiêu trong lòng Lâm Lôi chính là phải có đủ thực lực hòng duy trì những điều này.
Riêng với bản thân hắn mà nói, đối với việc tu luyện cũng tương tự, cực kỳ nhiệt ái.
Con đường tu luyện vốn tràn ngập đau khổ, gian truân và nguy hiểm, rất nhiều nhân vật cường giả đã phải bỏ mạng giữa đường, chính thức đạt tới đỉnh liệu còn lại mấy người?
Khắp Ngọc Lan đại lục, Thần cấp cường giả cũng chỉ có năm.
Đã đi trên con đường này, mục tiêu của Lâm Lôi chính là phải đứng ở đỉnh cao của Ngọc Lan đại lục. Thời niên thiếu khi quyết định dấn thân vào con đường tu luyện, Lâm Lôi đã có sự chuẩn bị đối với việc có thể thất bại thân vong.
"Năm đó khi ta mới sáu tuổi, bởi vì không có cách nào để tu luyện Long huyết đấu khí nên chỉ dám mơ ước có thể trở thành thất cấp, bát cấp chiến sĩ ... Ai ngờ cuối cùng chẳng những trở thành Long huyết chiến sĩ, mà lại còn là ma pháp thiên tài của Thần Thánh đồng minh ..."
"Khi ta còn là một thiếu niên vẫn luôn nuôi giấc mộng có một ngày sẽ đạt tới Thánh vực, thế mà hiện tại còn đạt tới Thánh vực đỉnh nữa."
Lâm Lôi thoáng tươi cười.
Tự tin!
"Pháp Ân ư? Chẳng bao lâu nữa ta cũng sẽ đánh bại hắn." Lâm Lôi cảm thấy trong lòng mình tràn ngập sự kích động. Đối với đám cao thủ siêu việt mà nói, chỉ đến lúc đạt tới đỉnh thì mới cảm giác được thành tựu.
Điều thực sự làm cho người ta cảm động không phải là thành công cuối cùng mà chính là quá trình lĩnh ngộ, lần lượt có sự đột phá trên con đường thành công.
Pháp Ân ngoái đầu nhìn về phía Lâm Lôi.
"Ngươi trước tiên hãy ở chỗ này nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ đến tối, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp sư phụ." Pháp Ân mỉm cười nói.
"Vũ Thần? Vũ Thần muốn tự mình gặp ta?" Lâm Lôi nhướng mày một cái.
"Sư phụ gặp ngươi, đương nhiên là có chuyện gì đó. Ta ở ngay bên cạnh tĩnh tu. Nếu có vấn đề gì thì ngươi có thể hỏi ta." Pháp Ân cũng không muốn lãng phí thời gian với Lâm Lôi, trực tiếp đi tới bên một tảng đá đã nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống đả tọa.
Lâm Lôi nhìn Pháp Ân đang tĩnh tu.
"Cũng không biết Vũ Thần rốt cuộc là muốn làm gì nữa." Lâm Lôi không suy nghĩ nhiều, cũng qua một bên lẳng lặng khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tiến hành tu luyện.
Thời gian trôi qua, mới đó mà mặt trời đã xuống núi rồi.
Pháp Ân Vốn đang khoanh chân ngồi trên tảng đá thân thể đột nhiên trở nên mơ hồ, đoạn tức thì biến mất, rồi sau đó lại xuất hiện ở tảng đá bên cạnh.
Hắn nhìn Lâm Lôi vẫn tĩnh tâm tu luyện, không khỏi âm thầm gật đầu.
Cao thủ chính thức thì đều có thể chịu đựng được tịch mịch.
Như Áo Lợi Duy Á, ở trên núi hoang một thân một mình tĩnh tu suốt ba năm trời, còn Lâm Lôi tại Ma Thú sơn mạch cũng tương tự khổ tu ba năm. Nếu không thể chịu nổi sự tịch mịch, thiên phú dù cao tới đâu thì cũng là vô dụng.
"Lâm Lôi, cũng đến lúc rồi, ngươi theo ta đi gặp sư phụ." Pháp Ân mỉm cười gọi.
Lâm Lôi mở to mắt, đứng dậy đi theo Pháp Ân.
Pháp Ân đi tới bên bờ sơn đạo rồi sau đó toàn thân trực tiếp hướng phía dưới bay đi. Lâm Lôi ở hình người trạng thái, dù không phi hành nhưng hắn chỉ khẽ điểm xuống mặt đất một chút là cả người đã hướng bên dưới phiêu nhiên hạ xuống.
Lâm Lôi chỉ cần khống chế gió là đủ để cho tốc độ của mình thong thả biến đổi rồi.
Khi Pháp Ân đã rơi xuống giữa sườn núi thì Lâm Lôi mới bắt đầu hạ xuống.
"Theo ta đi vào nào." Pháp Ân trực tiếp hướng tới một động quật thiên nhiên ở phía trước đi đến. Lâm Lôi trong lòng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Vũ Thần ở trong động quật này ư?
Động quật này chằng chịt trái phải, đi một hồi lâu thì bỗng thấy phía trước lại xuất hiện một động quật thông thẳng xuống phía dưới. Động quật đó sâu không lường được, liếc mắt nhìn xuống phía dưới thì chỉ thấy toàn một vùng tối đen như mực.
"Đi xuống thôi." Pháp Ân trực tiếp nhảy xuống phía dưới. Lâm Lôi tương tự cũng nhảy xuống theo.
"Vù!"
"Vù!"
Hai người cực nhanh rơi xuống, Lâm Lôi đáy lòng đầy kinh ngạc: "Độ sâu này tuyệt đối phải vượt qua cả hai ngàn thước, hiện tại có lẽ đã xuống tới ngang mặt đất rồi."
Rơi một hồi lâu sau, Pháp Ân, Lâm Lôi hai người mới như những chiếc lá rụng nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Rồi sau đó, Lâm Lôi đi theo Pháp Ân tiếp tục dọc theo động quật đi tới, chỉ là càng tiến vào sâu bên trong động quật thì nhiệt độ càng ngày càng cao hơn.
"Nhiệt độ quả là cao."
Ngay cả lực phòng ngự thân thể như của Lâm Lôi mà cũng không dám ngạnh kháng với nhiệt độ quá cao này, phải dùng đến đấu khí để bảo vệ, từ gót chân cho đến da tay, tóc trên đầu đều có thanh sắc đấu khí lưu chuyển.
Nếu không có đấu khí bảo vệ, e rằng tóc của hắn cũng sẽ bị thiêu cháy.
Chung quanh thạch bích tất cả đều là màu đỏ sậm, đi khoảng chốc lát, Lâm Lôi phát hiện phía trước xuất hiện một cánh cửa đá màu ngăm đen. Ở nhiệt độ cao như thế, vậy mà cánh cửa đá này đến một chút dấu hiệu bị nung đỏ cũng đều không có, chắc không phải là chất liệu bình thường.
"Vù, vù."
Khí lưu cháy bỏng từ bên trong cánh cửa đá truyền đến, đồng thời còn có cả một cỗ uy áp nhàn nhạt truyền ra ngoài. Đối mặt với cỗ uy áp này, Lâm Lôi cũng dấy lên nỗi xúc động muốn khom người lễ bái.
"Sư phụ, Lâm Lôi đến rồi." Pháp Ân cung kính gọi.
Vũ Thần?
Vũ Thần ở ngay bên trong cánh cửa đá!
Lâm Lôi vốn trong lòng vẫn luôn bình tĩnh, vậy mà giờ phút này lại không ngăn được trống ngực đập rộn lên. Dù sao thì hiện tại, trước một tuyệt thế cường giả đứng ở đỉnh của Ngọc Lan đại lục với chính mình khoảng cách cũng chỉ có mỗi một cánh cửa đá ngăn trở.
"Tốt lắm, Pháp Ân, ngươi trước tiên hãy lui ra đã." Một giọng nói đạm mạc vang lên.
"Vâng, thưa sư phụ." Pháp Ân cung kính thối lui.
Lâm Lôi còn lại thì đứng nguyên tại chỗ, chờ đợi Vũ Thần lên tiếng.
"Lâm Lôi, hai mươi bảy tuổi, cửu cấp đại ma đạo, đã bước trên con đường lĩnh ngộ nguyên tố pháp tắc rồi ..." Giọng Vũ Thần vẫn đạm mạc như trước, "Lâm Lôi, ngươi quả là rất khá."
Lâm Lôi mày nhíu lại.
Hắn cảm giác được, giọng nói của Vũ Thần hình như cứ lần lượt gây ra những chấn động đối với linh hồn hắn. Cứ như thể là chỉ cần Vũ Thần cao giọng một chút thì cũng đủ để đánh cho linh hồn hắn tan tác vậy.
"Đa tạ Vũ Thần đã tán thưởng." Lâm Lôi khiêm tốn đáp.
"Những điều ngươi cần biết, ta đã để cho Pháp Ân nói với ngươi rồi. Ở bên trái cánh cửa có một khối lệnh bài màu đỏ sậm, ngươi cứ nhận lấy nó. Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy trở thành người của ta." Vũ Thần đạm mạc nói.
Lâm Lôi đáy lòng chấn động.
Xem như là người của Vũ Thần?
Hắn miết vào bên cạnh cánh cửa đá, nơi đó có một khối đá nhô ra, trên tảng đá có đặt một khối lệnh bài màu đỏ sậm, khối lệnh bài lúc này đang chậm rãi bay tới, rồi đáp xuống mặt đất trước mặt Lâm Lôi.
Mặt trước chỉ thấy một từ - 'Vũ'.
"Vũ Thần này rốt cuộc là có ý tứ gì đây? Muốn ta trở thành người của ông ta ư?" Lâm Lôi trong lòng có chút bất mãn, muốn mình quy phục, hơn nữa ngay cả một chút thương lượng sinh cơ cũng không hề có.
Giọng nói đạm mạc của Vũ Thần lại tiếp tục vang lên: "Với thực lực của ngươi bây giờ, kỳ thực còn chưa có đủ tư cách để nhận khối lệnh bài này. Có điều, ta xem ngươi sớm muộn gì rồi cũng sẽ đạt tới yêu cầu liền giao cho ngươi trước. Nắm trong tay khối lệnh bài này, bản thân ngươi sẽ có đủ tư cách để thăm dò bí mật của Ngọc Lan đại lục."
"Bí mật của Ngọc Lan đại lục?" Lâm Lôi lên tiếng hỏi.
"Chờ ngươi trong hình người trạng thái đạt tới Thánh vực, hoặc là đánh bại được Bàn thạch Kiếm thánh 'Hắc Đức Sâm' thì ngươi hãy tới tìm ta, khi đó ngươi sẽ có tư cách để biết bí mật này, đồng thời cũng chính thức đủ điều kiện tiếp nhận khối lệnh bài này." Vũ Thần đạm mạc nói.
Lâm Lôi từ giọng nói của Vũ Thần đã cảm nhận được một loại cao ngạo ở trong đó.
Trong mắt Vũ Thần, Lâm Lôi hiện tại bản thân vẫn chưa có tư cách để sử dụng khối lệnh bài này. Thực lực của hắn dưới cái nhìn của Vũ Thần xem ra vẫn còn là rất yếu.
Lâm Lôi cũng rất tự biết mình.
"Vũ Thần." Lâm Lôi khiêm tốn đáp, "Người nói ta trong hình người trạng thái đạt tới Thánh vực, hoặc là đánh bại được Bàn thạch Kiếm thánh ư? Chẳng lẽ Vũ Thần người cho rằng ta chỉ tới khi hình người trạng thái đạt tới Thánh vực thì mới có thể đánh bại được Bàn thạch Kiếm thánh Hắc Đức Sâm hay sao?"
Vũ Thần trầm mặc trong chốc lát.
"Hắc Đức Sâm kia mặc dù được xưng tụng là Thánh vực đệ nhất, song trong mắt những Thánh vực đỉnh cấp cường giả đang ẩn cư khắp nơi tại đại lục thì Thánh vực đệ nhất cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Có điều, với thực lực của Hắc Đức Sâm, cho dù đặt ở giữa đám người tu luyện đến mấy ngàn năm thì cũng là bài danh ở vị trí thượng trung đẳng."
Lâm Lôi trong lòng cũng hiểu rõ.
"Về phần ngươi, nếu đến khi hình người trạng thái đạt tới Thánh vực mà vẫn không đánh bại được Hắc Đức Sâm, thì ngay cả ta đây cũng phải cảm thấy buồn thay cho tổ tiên ngươi." Vũ Thần đạm mạc nói.
Lâm Lôi khẽ mỉm cười.
Hiển nhiên là trong mắt Vũ Thần, khi bản thân mình trong hình người trạng thái đạt tới Thánh vực, đến lúc đó mình dám chắc có thể thắng được Hắc Đức Sâm. Có điều chính mình hiện tại theo như Vũ Thần nói thì hình như vẫn đánh không lại được Hắc Đức Sâm.
"Ta không tin rằng Vũ Thần biết được lực công kích chính thức của 'Đại Địa Áo Nghĩa'." Lâm Lôi trong lòng thầm nghĩ.
Vũ Thần mặc dù được xem như thần linh song không phải cái gì cũng có thể biết hết được.
"Lâm Lôi, ta cho ngươi một lời khuyến cáo!" Vũ Thần đột nhiên nói.
"Vũ Thần xin cứ nói đi." Lâm Lôi mắt sáng lên, lập tức cẩn thận nghe ngóng. Vũ Thần bước vào hạ vị Thần đã hơn 5000 năm rồi, lời khuyến cáo của ông ta hắn là có thể giúp hắn giảm thiểu được rất nhiều việc đi vào những con đường quanh co.
Thanh âm đạm mạc lại truyền ra từ bên trong cánh cửa đá: "Con đường nghiên cứu nguyên tố pháp tắc bao hàm rất nhiều loại, ngươi hãy chọn ra một con đường duy nhất mà đi. Tốt nhất là không nên đồng thời nghiên cứu tới mấy con đường."
Lâm Lôi ngẩn ra.
Đường lối nghiên cứu nguyên tố pháp tắc đích xác là nhiều vô kể, như Phong nguyên tố pháp tắc, Lâm Lôi hiện tại chủ yếu là nghiên cứu theo 2 con đường, một là tốc độ, chính là Cực hạn tốc độ. Còn mảng thứ hai là uy lực của kiếm, như Phong đích luật động.
"Vũ Thần, tại sao lại chỉ nên lựa chọn một con đường?" Lâm Lôi hỏi tới.
"Ngươi đương nhiên có thể đồng thời nghiên cứu nguyên tố pháp tắc theo nhiều phương diện, không ai có thể cưỡng cầu ngươi, vừa rồi chỉ là lời khuyến cáo của ta, nghe hay không là do ngươi. Nếu không còn chuyện gì khác thì ngươi có thể về rồi." Vũ Thần đạm mạc nói.
Song Lâm Lôi lại vội vàng hỏi: "Vũ Thần, ta muốn hỏi một chút, người cho ta cái lệnh bài này, vậy nó có có quyền lực gì? Xin người giải thích?"
"Cái lệnh bài này chính là đại diện cho việc ngươi có đủ tư cách để tham gia thăm dò bí mật của Ngọc Lan đại lục. Còn trong quá trình đó, dẫu ngươi có chết thì ta cũng sẽ không quản ngươi. Hết thảy ngươi đều phải dựa vào chính mình."
"Vậy Vũ Thần, ta muốn hỏi, tại Ngọc Lan đại lục này hiện tại có mấy vị Thần cấp cường giả?" Từ sau khi cùng Pháp Ân đàm luận, Lâm Lôi trong lòng cứ mãi hoài nghi.
Tại Ngọc Lan đại lục, Thần cấp cường giả có đúng là chỉ có 5 hay không?
"Tổng cộng năm." Vũ Thần đạm mạc đáp, "Trong đó Hi Tắc đột phá cũng chỉ mới có vài năm thôi."
Lâm Lôi trong lòng chùng xuống.
Ngọc Lan đại lục ... nhất đỉnh Thần cấp cường giả cũng chỉ có mấy người như vậy.
"Vũ Thần, người tại sao lại cho ta khối lệnh bài này? Lúc trước tại sao lại trợ giúp cho đệ đệ ta?" Lâm Lôi hỏi tới, hắn trong lòng vẫn nghi hoặc về chuyện này. Vũ Thần rốt cuộc có quan hệ gì với mình?
Theo như hắn thấy thì vị Vũ Thần này hẳn là không có việc gì phải nhờ đến mình cả.
Dù sao ông ta so với mình còn mạnh hơn nhiều. Nguồn: http://truyenyy.com
"Ngươi hỏi nhiều quá rồi đấy."
Giọng Vũ Thần lạnh lẽo, "Ngươi có thể trở về rồi, hiện tại ngươi đừng có suy nghĩ quá nhiều, cứ tu luyện cho tốt, khi nào đánh bại được Hắc Đức Sâm, hoặc là trong hình người trạng thái đạt tới Thánh vực, thì hãy tới tìm ta."
Nghe giọng Vũ Thần có chút bất mãn, Lâm Lôi cũng cảm thấy vô cùng thú vị.
"Vậy thì ta xin được cáo lui."
Lâm Lôi đến lúc này mới chịu rời đi, thi triển Phong ảnh thuật, hắn từ bên trong động quật phóng ra ngoài, cuối cùng rời khỏi động quật. Mãi tới lúc ra khỏi động quật, bị gió núi tạt tới, Lâm Lôi mới thở phào một hơi.
Ở bên cạnh Vũ Thần, cho dù lúc nói chuyện còn cách biệt bởi cánh cửa đá, song Lâm Lôi đã cảm thấy một áp lực vô cùng lớn.
"Trở thành người của ông ta?" Lâm Lôi nhìn thoáng qua lệnh bài màu đỏ sẫm trong tay một chút. Trên tấm lệnh bài còn trông thấy cả kim sắc lóe ra, loại chất liệu này Lâm Lôi từ trước tới nay chưa từng được trông thấy.
Phất tay đem khối lệnh bài sắc đỏ thu vào trong không gian giới chỉ, Lâm Lôi trực tiếp hạ xuống Vũ Thần sơn.
Trên đường xuống núi, trong đầu hắn vẫn miên man nghĩ về lời khuyến cáo của Vũ Thần.
"Nghiên cứu nguyên tố pháp tắc đường lối rất nhiều, ngươi hãy lựa chọn một con đường mà đi." Lâm Lôi kỳ thực tại phương diện Đại địa pháp tắc cũng chỉ đi trên một con đường.
Thứ mà hắn nghiên cứu chính là mạch động của đại địa.
Lâm Lôi lắc lắc đầu, không muốn suy nghĩ nhiều nữa, rời khỏi Vũ Thần sơn về đế đô.
Lần tới khi hắn trở lại Vũ Thần sơn để gặp Vũ Thần, Lâm Lôi khi đó không phải là đã đánh bại được Hắc Đức Sâm, mà chính là đã đạt tới Thánh vực trong trạng thái hình người.
Nhờ Vị diện giam thủ giả 'Hoắc Đan' mà hắn được biết rằng một khi đã đạt tới Thánh vực là có thể rời khỏi Ngọc Lan đại lục vị diện.
Từ 'Pháp Ân', Lâm Lôi lại được biết thêm rằng Ngọc Lan đại lục vị diện này có những bí mật rất lớn, hơn 5000 năm trước, đông đảo dị vị diện cường giả hàng lâm cũng chính là bởi vì bí mật này.
Kỳ thực, với một người năm ấy mới có hai mươi bảy tuổi như Lâm Lôi, đạt được thành tựu như hiện tại cũng đã là rất phi thường rồi. Dù sao thì những siêu cấp cường giả hiện đang ẩn cư khắp nơi tại Ngọc Lan đại lục này tu luyện cũng đều phải trải qua bao năm tháng dài tích lũy kinh nghiệm mới có thể được như vậy.
"Phù." Lâm Lôi hít một hơi thực sâu.
"Quản nhiều như vậy để làm gì chứ? Ta chỉ cần đệ đệ ta bọn họ đều được sống vui vẻ, có thể tiêu diệt được Quang Minh giáo đình báo thù cho cha mẹ ta, hết thảy như vậy là đủ rồi."
Mục tiêu trong lòng Lâm Lôi chính là phải có đủ thực lực hòng duy trì những điều này.
Riêng với bản thân hắn mà nói, đối với việc tu luyện cũng tương tự, cực kỳ nhiệt ái.
Con đường tu luyện vốn tràn ngập đau khổ, gian truân và nguy hiểm, rất nhiều nhân vật cường giả đã phải bỏ mạng giữa đường, chính thức đạt tới đỉnh liệu còn lại mấy người?
Khắp Ngọc Lan đại lục, Thần cấp cường giả cũng chỉ có năm.
Đã đi trên con đường này, mục tiêu của Lâm Lôi chính là phải đứng ở đỉnh cao của Ngọc Lan đại lục. Thời niên thiếu khi quyết định dấn thân vào con đường tu luyện, Lâm Lôi đã có sự chuẩn bị đối với việc có thể thất bại thân vong.
"Năm đó khi ta mới sáu tuổi, bởi vì không có cách nào để tu luyện Long huyết đấu khí nên chỉ dám mơ ước có thể trở thành thất cấp, bát cấp chiến sĩ ... Ai ngờ cuối cùng chẳng những trở thành Long huyết chiến sĩ, mà lại còn là ma pháp thiên tài của Thần Thánh đồng minh ..."
"Khi ta còn là một thiếu niên vẫn luôn nuôi giấc mộng có một ngày sẽ đạt tới Thánh vực, thế mà hiện tại còn đạt tới Thánh vực đỉnh nữa."
Lâm Lôi thoáng tươi cười.
Tự tin!
"Pháp Ân ư? Chẳng bao lâu nữa ta cũng sẽ đánh bại hắn." Lâm Lôi cảm thấy trong lòng mình tràn ngập sự kích động. Đối với đám cao thủ siêu việt mà nói, chỉ đến lúc đạt tới đỉnh thì mới cảm giác được thành tựu.
Điều thực sự làm cho người ta cảm động không phải là thành công cuối cùng mà chính là quá trình lĩnh ngộ, lần lượt có sự đột phá trên con đường thành công.
Pháp Ân ngoái đầu nhìn về phía Lâm Lôi.
"Ngươi trước tiên hãy ở chỗ này nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ đến tối, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp sư phụ." Pháp Ân mỉm cười nói.
"Vũ Thần? Vũ Thần muốn tự mình gặp ta?" Lâm Lôi nhướng mày một cái.
"Sư phụ gặp ngươi, đương nhiên là có chuyện gì đó. Ta ở ngay bên cạnh tĩnh tu. Nếu có vấn đề gì thì ngươi có thể hỏi ta." Pháp Ân cũng không muốn lãng phí thời gian với Lâm Lôi, trực tiếp đi tới bên một tảng đá đã nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống đả tọa.
Lâm Lôi nhìn Pháp Ân đang tĩnh tu.
"Cũng không biết Vũ Thần rốt cuộc là muốn làm gì nữa." Lâm Lôi không suy nghĩ nhiều, cũng qua một bên lẳng lặng khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tiến hành tu luyện.
Thời gian trôi qua, mới đó mà mặt trời đã xuống núi rồi.
Pháp Ân Vốn đang khoanh chân ngồi trên tảng đá thân thể đột nhiên trở nên mơ hồ, đoạn tức thì biến mất, rồi sau đó lại xuất hiện ở tảng đá bên cạnh.
Hắn nhìn Lâm Lôi vẫn tĩnh tâm tu luyện, không khỏi âm thầm gật đầu.
Cao thủ chính thức thì đều có thể chịu đựng được tịch mịch.
Như Áo Lợi Duy Á, ở trên núi hoang một thân một mình tĩnh tu suốt ba năm trời, còn Lâm Lôi tại Ma Thú sơn mạch cũng tương tự khổ tu ba năm. Nếu không thể chịu nổi sự tịch mịch, thiên phú dù cao tới đâu thì cũng là vô dụng.
"Lâm Lôi, cũng đến lúc rồi, ngươi theo ta đi gặp sư phụ." Pháp Ân mỉm cười gọi.
Lâm Lôi mở to mắt, đứng dậy đi theo Pháp Ân.
Pháp Ân đi tới bên bờ sơn đạo rồi sau đó toàn thân trực tiếp hướng phía dưới bay đi. Lâm Lôi ở hình người trạng thái, dù không phi hành nhưng hắn chỉ khẽ điểm xuống mặt đất một chút là cả người đã hướng bên dưới phiêu nhiên hạ xuống.
Lâm Lôi chỉ cần khống chế gió là đủ để cho tốc độ của mình thong thả biến đổi rồi.
Khi Pháp Ân đã rơi xuống giữa sườn núi thì Lâm Lôi mới bắt đầu hạ xuống.
"Theo ta đi vào nào." Pháp Ân trực tiếp hướng tới một động quật thiên nhiên ở phía trước đi đến. Lâm Lôi trong lòng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Vũ Thần ở trong động quật này ư?
Động quật này chằng chịt trái phải, đi một hồi lâu thì bỗng thấy phía trước lại xuất hiện một động quật thông thẳng xuống phía dưới. Động quật đó sâu không lường được, liếc mắt nhìn xuống phía dưới thì chỉ thấy toàn một vùng tối đen như mực.
"Đi xuống thôi." Pháp Ân trực tiếp nhảy xuống phía dưới. Lâm Lôi tương tự cũng nhảy xuống theo.
"Vù!"
"Vù!"
Hai người cực nhanh rơi xuống, Lâm Lôi đáy lòng đầy kinh ngạc: "Độ sâu này tuyệt đối phải vượt qua cả hai ngàn thước, hiện tại có lẽ đã xuống tới ngang mặt đất rồi."
Rơi một hồi lâu sau, Pháp Ân, Lâm Lôi hai người mới như những chiếc lá rụng nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Rồi sau đó, Lâm Lôi đi theo Pháp Ân tiếp tục dọc theo động quật đi tới, chỉ là càng tiến vào sâu bên trong động quật thì nhiệt độ càng ngày càng cao hơn.
"Nhiệt độ quả là cao."
Ngay cả lực phòng ngự thân thể như của Lâm Lôi mà cũng không dám ngạnh kháng với nhiệt độ quá cao này, phải dùng đến đấu khí để bảo vệ, từ gót chân cho đến da tay, tóc trên đầu đều có thanh sắc đấu khí lưu chuyển.
Nếu không có đấu khí bảo vệ, e rằng tóc của hắn cũng sẽ bị thiêu cháy.
Chung quanh thạch bích tất cả đều là màu đỏ sậm, đi khoảng chốc lát, Lâm Lôi phát hiện phía trước xuất hiện một cánh cửa đá màu ngăm đen. Ở nhiệt độ cao như thế, vậy mà cánh cửa đá này đến một chút dấu hiệu bị nung đỏ cũng đều không có, chắc không phải là chất liệu bình thường.
"Vù, vù."
Khí lưu cháy bỏng từ bên trong cánh cửa đá truyền đến, đồng thời còn có cả một cỗ uy áp nhàn nhạt truyền ra ngoài. Đối mặt với cỗ uy áp này, Lâm Lôi cũng dấy lên nỗi xúc động muốn khom người lễ bái.
"Sư phụ, Lâm Lôi đến rồi." Pháp Ân cung kính gọi.
Vũ Thần?
Vũ Thần ở ngay bên trong cánh cửa đá!
Lâm Lôi vốn trong lòng vẫn luôn bình tĩnh, vậy mà giờ phút này lại không ngăn được trống ngực đập rộn lên. Dù sao thì hiện tại, trước một tuyệt thế cường giả đứng ở đỉnh của Ngọc Lan đại lục với chính mình khoảng cách cũng chỉ có mỗi một cánh cửa đá ngăn trở.
"Tốt lắm, Pháp Ân, ngươi trước tiên hãy lui ra đã." Một giọng nói đạm mạc vang lên.
"Vâng, thưa sư phụ." Pháp Ân cung kính thối lui.
Lâm Lôi còn lại thì đứng nguyên tại chỗ, chờ đợi Vũ Thần lên tiếng.
"Lâm Lôi, hai mươi bảy tuổi, cửu cấp đại ma đạo, đã bước trên con đường lĩnh ngộ nguyên tố pháp tắc rồi ..." Giọng Vũ Thần vẫn đạm mạc như trước, "Lâm Lôi, ngươi quả là rất khá."
Lâm Lôi mày nhíu lại.
Hắn cảm giác được, giọng nói của Vũ Thần hình như cứ lần lượt gây ra những chấn động đối với linh hồn hắn. Cứ như thể là chỉ cần Vũ Thần cao giọng một chút thì cũng đủ để đánh cho linh hồn hắn tan tác vậy.
"Đa tạ Vũ Thần đã tán thưởng." Lâm Lôi khiêm tốn đáp.
"Những điều ngươi cần biết, ta đã để cho Pháp Ân nói với ngươi rồi. Ở bên trái cánh cửa có một khối lệnh bài màu đỏ sậm, ngươi cứ nhận lấy nó. Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy trở thành người của ta." Vũ Thần đạm mạc nói.
Lâm Lôi đáy lòng chấn động.
Xem như là người của Vũ Thần?
Hắn miết vào bên cạnh cánh cửa đá, nơi đó có một khối đá nhô ra, trên tảng đá có đặt một khối lệnh bài màu đỏ sậm, khối lệnh bài lúc này đang chậm rãi bay tới, rồi đáp xuống mặt đất trước mặt Lâm Lôi.
Mặt trước chỉ thấy một từ - 'Vũ'.
"Vũ Thần này rốt cuộc là có ý tứ gì đây? Muốn ta trở thành người của ông ta ư?" Lâm Lôi trong lòng có chút bất mãn, muốn mình quy phục, hơn nữa ngay cả một chút thương lượng sinh cơ cũng không hề có.
Giọng nói đạm mạc của Vũ Thần lại tiếp tục vang lên: "Với thực lực của ngươi bây giờ, kỳ thực còn chưa có đủ tư cách để nhận khối lệnh bài này. Có điều, ta xem ngươi sớm muộn gì rồi cũng sẽ đạt tới yêu cầu liền giao cho ngươi trước. Nắm trong tay khối lệnh bài này, bản thân ngươi sẽ có đủ tư cách để thăm dò bí mật của Ngọc Lan đại lục."
"Bí mật của Ngọc Lan đại lục?" Lâm Lôi lên tiếng hỏi.
"Chờ ngươi trong hình người trạng thái đạt tới Thánh vực, hoặc là đánh bại được Bàn thạch Kiếm thánh 'Hắc Đức Sâm' thì ngươi hãy tới tìm ta, khi đó ngươi sẽ có tư cách để biết bí mật này, đồng thời cũng chính thức đủ điều kiện tiếp nhận khối lệnh bài này." Vũ Thần đạm mạc nói.
Lâm Lôi từ giọng nói của Vũ Thần đã cảm nhận được một loại cao ngạo ở trong đó.
Trong mắt Vũ Thần, Lâm Lôi hiện tại bản thân vẫn chưa có tư cách để sử dụng khối lệnh bài này. Thực lực của hắn dưới cái nhìn của Vũ Thần xem ra vẫn còn là rất yếu.
Lâm Lôi cũng rất tự biết mình.
"Vũ Thần." Lâm Lôi khiêm tốn đáp, "Người nói ta trong hình người trạng thái đạt tới Thánh vực, hoặc là đánh bại được Bàn thạch Kiếm thánh ư? Chẳng lẽ Vũ Thần người cho rằng ta chỉ tới khi hình người trạng thái đạt tới Thánh vực thì mới có thể đánh bại được Bàn thạch Kiếm thánh Hắc Đức Sâm hay sao?"
Vũ Thần trầm mặc trong chốc lát.
"Hắc Đức Sâm kia mặc dù được xưng tụng là Thánh vực đệ nhất, song trong mắt những Thánh vực đỉnh cấp cường giả đang ẩn cư khắp nơi tại đại lục thì Thánh vực đệ nhất cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Có điều, với thực lực của Hắc Đức Sâm, cho dù đặt ở giữa đám người tu luyện đến mấy ngàn năm thì cũng là bài danh ở vị trí thượng trung đẳng."
Lâm Lôi trong lòng cũng hiểu rõ.
"Về phần ngươi, nếu đến khi hình người trạng thái đạt tới Thánh vực mà vẫn không đánh bại được Hắc Đức Sâm, thì ngay cả ta đây cũng phải cảm thấy buồn thay cho tổ tiên ngươi." Vũ Thần đạm mạc nói.
Lâm Lôi khẽ mỉm cười.
Hiển nhiên là trong mắt Vũ Thần, khi bản thân mình trong hình người trạng thái đạt tới Thánh vực, đến lúc đó mình dám chắc có thể thắng được Hắc Đức Sâm. Có điều chính mình hiện tại theo như Vũ Thần nói thì hình như vẫn đánh không lại được Hắc Đức Sâm.
"Ta không tin rằng Vũ Thần biết được lực công kích chính thức của 'Đại Địa Áo Nghĩa'." Lâm Lôi trong lòng thầm nghĩ.
Vũ Thần mặc dù được xem như thần linh song không phải cái gì cũng có thể biết hết được.
"Lâm Lôi, ta cho ngươi một lời khuyến cáo!" Vũ Thần đột nhiên nói.
"Vũ Thần xin cứ nói đi." Lâm Lôi mắt sáng lên, lập tức cẩn thận nghe ngóng. Vũ Thần bước vào hạ vị Thần đã hơn 5000 năm rồi, lời khuyến cáo của ông ta hắn là có thể giúp hắn giảm thiểu được rất nhiều việc đi vào những con đường quanh co.
Thanh âm đạm mạc lại truyền ra từ bên trong cánh cửa đá: "Con đường nghiên cứu nguyên tố pháp tắc bao hàm rất nhiều loại, ngươi hãy chọn ra một con đường duy nhất mà đi. Tốt nhất là không nên đồng thời nghiên cứu tới mấy con đường."
Lâm Lôi ngẩn ra.
Đường lối nghiên cứu nguyên tố pháp tắc đích xác là nhiều vô kể, như Phong nguyên tố pháp tắc, Lâm Lôi hiện tại chủ yếu là nghiên cứu theo 2 con đường, một là tốc độ, chính là Cực hạn tốc độ. Còn mảng thứ hai là uy lực của kiếm, như Phong đích luật động.
"Vũ Thần, tại sao lại chỉ nên lựa chọn một con đường?" Lâm Lôi hỏi tới.
"Ngươi đương nhiên có thể đồng thời nghiên cứu nguyên tố pháp tắc theo nhiều phương diện, không ai có thể cưỡng cầu ngươi, vừa rồi chỉ là lời khuyến cáo của ta, nghe hay không là do ngươi. Nếu không còn chuyện gì khác thì ngươi có thể về rồi." Vũ Thần đạm mạc nói.
Song Lâm Lôi lại vội vàng hỏi: "Vũ Thần, ta muốn hỏi một chút, người cho ta cái lệnh bài này, vậy nó có có quyền lực gì? Xin người giải thích?"
"Cái lệnh bài này chính là đại diện cho việc ngươi có đủ tư cách để tham gia thăm dò bí mật của Ngọc Lan đại lục. Còn trong quá trình đó, dẫu ngươi có chết thì ta cũng sẽ không quản ngươi. Hết thảy ngươi đều phải dựa vào chính mình."
"Vậy Vũ Thần, ta muốn hỏi, tại Ngọc Lan đại lục này hiện tại có mấy vị Thần cấp cường giả?" Từ sau khi cùng Pháp Ân đàm luận, Lâm Lôi trong lòng cứ mãi hoài nghi.
Tại Ngọc Lan đại lục, Thần cấp cường giả có đúng là chỉ có 5 hay không?
"Tổng cộng năm." Vũ Thần đạm mạc đáp, "Trong đó Hi Tắc đột phá cũng chỉ mới có vài năm thôi."
Lâm Lôi trong lòng chùng xuống.
Ngọc Lan đại lục ... nhất đỉnh Thần cấp cường giả cũng chỉ có mấy người như vậy.
"Vũ Thần, người tại sao lại cho ta khối lệnh bài này? Lúc trước tại sao lại trợ giúp cho đệ đệ ta?" Lâm Lôi hỏi tới, hắn trong lòng vẫn nghi hoặc về chuyện này. Vũ Thần rốt cuộc có quan hệ gì với mình?
Theo như hắn thấy thì vị Vũ Thần này hẳn là không có việc gì phải nhờ đến mình cả.
Dù sao ông ta so với mình còn mạnh hơn nhiều. Nguồn: http://truyenyy.com
"Ngươi hỏi nhiều quá rồi đấy."
Giọng Vũ Thần lạnh lẽo, "Ngươi có thể trở về rồi, hiện tại ngươi đừng có suy nghĩ quá nhiều, cứ tu luyện cho tốt, khi nào đánh bại được Hắc Đức Sâm, hoặc là trong hình người trạng thái đạt tới Thánh vực, thì hãy tới tìm ta."
Nghe giọng Vũ Thần có chút bất mãn, Lâm Lôi cũng cảm thấy vô cùng thú vị.
"Vậy thì ta xin được cáo lui."
Lâm Lôi đến lúc này mới chịu rời đi, thi triển Phong ảnh thuật, hắn từ bên trong động quật phóng ra ngoài, cuối cùng rời khỏi động quật. Mãi tới lúc ra khỏi động quật, bị gió núi tạt tới, Lâm Lôi mới thở phào một hơi.
Ở bên cạnh Vũ Thần, cho dù lúc nói chuyện còn cách biệt bởi cánh cửa đá, song Lâm Lôi đã cảm thấy một áp lực vô cùng lớn.
"Trở thành người của ông ta?" Lâm Lôi nhìn thoáng qua lệnh bài màu đỏ sẫm trong tay một chút. Trên tấm lệnh bài còn trông thấy cả kim sắc lóe ra, loại chất liệu này Lâm Lôi từ trước tới nay chưa từng được trông thấy.
Phất tay đem khối lệnh bài sắc đỏ thu vào trong không gian giới chỉ, Lâm Lôi trực tiếp hạ xuống Vũ Thần sơn.
Trên đường xuống núi, trong đầu hắn vẫn miên man nghĩ về lời khuyến cáo của Vũ Thần.
"Nghiên cứu nguyên tố pháp tắc đường lối rất nhiều, ngươi hãy lựa chọn một con đường mà đi." Lâm Lôi kỳ thực tại phương diện Đại địa pháp tắc cũng chỉ đi trên một con đường.
Thứ mà hắn nghiên cứu chính là mạch động của đại địa.
Lâm Lôi lắc lắc đầu, không muốn suy nghĩ nhiều nữa, rời khỏi Vũ Thần sơn về đế đô.
Lần tới khi hắn trở lại Vũ Thần sơn để gặp Vũ Thần, Lâm Lôi khi đó không phải là đã đánh bại được Hắc Đức Sâm, mà chính là đã đạt tới Thánh vực trong trạng thái hình người.
/809
|