Bội Lí tuy đã hơn hai trăm tuổi song bản thân vốn là một bát cấp chiến sĩ nên thân thể còn tráng kiện. Nhưng sau khi năm ngón tay đó của Tái Tư Lặc chọc vào sọ não của y, sắc mặt Bội Lí bỗng trở nên xám ngắt, đồng thời thân thể co giật, run rẩy một cách vô lực, giống như một lão nhân già yếu bệnh tình nguy kịch.
Lâm Lôi chăm chú nhìn cảnh này.
"Linh hồn sưu tác (tìm linh hồn)." Đây là lần đầu tiên Lâm Lôi nhìn thấy loại kỳ thuật này, Vong linh ma pháp được xem là ba loại ma pháp lợi hại nhất, nhất định là khiến cho người ta phải kinh sợ không thôi.
Đại khái qua chừng hai giờ, con ngươi vốn xanh biếc của Tái Tư Lặc khôi phục lại sắc thái bình thường.
Tái Tư Lặc liếc Bội Lí giờ đã giống như đống tro tàn, cười âm hiểm hai tiếng, rồi thu hồi lại hữu thủ. Cương thi hai đầu mắt xanh ở bên cạnh cũng thả Bội Lí ra. Đầu lâu đã bị khoét, Bội Lí linh hồn bị phá diệt, chết chẳng còn phải nghi ngờ gì nữa, toàn thân giống như bùn nhão nằm liệt xuống đất không hề động đậy.
"Thế nào?" Tái Tư Lặc đắc ý nhìn Lâm Lôi.
Với một cao thủ đạt tới cấp bậc như Tái Tư Lặc, sự sùng bái, kinh ngạc của một người bình thường không thể thỏa mãn được cái tâm hư vinh. Từ trước đến nay cùng tiếp xúc với Lâm Lôi, lão còn chưa thực sự khiến Lâm Lôi phải kính phục. Hiện tại giở ra một thủ đoạn như vậy, Tái Tư Lặc cũng rất mong đợi được nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc và thán phục của Lâm Lôi.
Sự kinh thán của cao thủ mới có thể khiến cho lòng hư vinh của lão được thỏa mãn.
"Rất giỏi." Lâm Lôi cảm thán nói một cách thành thực.
Linh hồn là thứ huyền ảo phi thường, là sự tồn tại bản chất nhất của một người, nhân loại đối với linh hồn lại hiểu biết rất ít. Từ trong linh hồn sục sạo ký ức của một người, chí ít Lâm Lôi cũng không thể tưởng tượng ra là phải làm như thế nào.
"Hắc hắc." Tái Tư Lặc cười đắc ý, sau đó cương thi hai đầu lông vàng mắt xanh ở bên cạnh đột nhiên biến mất, quay lại gia hương Vong linh giới của chúng.
"Đi thôi."
Lâm Lôi thúc giục.
Trong nháy mắt, phủ đệ của Bội Lí bá tước đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh, tuyệt đại đa số mọi người đều đã hoàn toàn hôn mê, còn thi thể của các cường giả thì nằm lộn xộn trên mặt đất.
Trong một đình viện biệt lập của tửu điếm.
Cửa lớn của phòng khách đã đóng chặt, Lệ Bối Tạp, Lệ na lưỡng nữ phi thường lanh lợi châm nến, còn Lâm Lội thì đang cùng Tái Tư Lặc đàm luận.
"Trong kí ức của Bội Lí, ngươi phát hiện được gì?" Lâm Lôi bình tĩnh truy hỏi.
Mặt Tái Tư Lặc mang theo tiếu ý nhìn hắn, cười đáp: "Lâm Lôi, ta trước đây đối với ngươi hiểu biết không nhiều. Không ngờ rằng, không ngờ rằng ngươi lại lợi hại như vậy."
"Lôi đại ca thế nào?" Lệ Bối Tạp đứng bên cạnh mở to đôi mắt, khả ái hiếu kì hỏi.
Tái Tư Lặc cười rung rung đôi trường mi màu trắng: "Lệ Bối Tạp, Lệ Na, Lâm Lội đại ca của các người tại Thần Thánh đồng minh danh khí rất lớn. Trong thạch điêu giới còn là nhân vật cấp bậc tông sư ngang hàng với Phổ Lỗ Khắc Tư. Các ngươi biết không? Lúc hắn mười sáu tuổi, đã điêu khắc ra một kiện thạch điêu, ngươi biết đáng giá bao nhiêu không?" Tái Tư Lặc cười hỏi.
"Thạch điêu?"
Lệ Bối Tạp, Lệ Na giương mắt nhìn nhau.
Trong mắt bọn họ, thạch điêu điêu khắc phi thường khó, muốn điêu khắc được tới mức 'Chân Thực' đã là rất khó chứ đừng nói tới thần vận gì đó.
"Bao nhiêu kim tệ a?" Lệ Bối Tạp, Lệ Na hiếu kì hỏi.
"Một nghìn hai trăm vạn kim tệ!" Tái Tư Lặc thốt ra mấy chữ này.
Kì thực toàn bộ những tin tức này đều là Tái Tư Lặc có được từ trong não đại của Bội Lí bá tước. Bội Lí bá tước thụ nhận từ giáo đình truy sát lệnh về Lâm Lôi. Những tin tức liên quan đến Lâm Lôi, tự nhiên được miêu tả hết sức rõ ràng.
"Một nghìn hai trăm vạn kim tệ cho một thạch điêu?" Lệ Bối Tạp, Lệ Na mồm miệng dài ra.
"Không riêng gì thạch điêu, Lâm Lôi đại ca của các ngươi còn có ma pháp thiên phú, năm đó là lịch sử đệ nhị, mà giờ đây sợ rằng là đệ nhất nhân từ trước đến nay của cả Thương Lan đại lục. Đến cả chiến sĩ thiên phú, bọn họ cũng biết." Tái Tư Lặc từ tận đáy lòng cảm thấy bội phục Lâm Lôi.
Thiên tài.
Bất kể là ai cũng không thể hoài nghi, biểu hiện của Lâm Lôi đã nói lên tất cả.
Lệ Bối Tạp, Lệ Na tỷ muội hai người lập tức nhìn về phía Lâm Lôi. Trong mắt bọn họ đều khó dấu nổi vẻ kinh ngạc, sùng bái.
"Được rồi, Tái Tư Lặc." Lâm Lôi lắc đầu cười nói, "Đừng nói tới những chuyện của quá khứ. Ngươi đem những phát hiện từ trong kí ức của Bội Lí nói cho ta đi."
Tái Tư Lặc cũng thu lại vẻ cười cượt.
"Căn cứ vào những tin tức được biết từ trong kí ức của Bội Lí, thế lực của Quang Minh giáo đình ở Áo Bối Lai Ân đế quốc còn khá yếu, đã hoàn toàn tiềm phục. Bọn chúng không dám đắc tội với 'Vũ Thần', cho nên trong Áo Bố Lai Ân đế quốc, cao thủ tiềm phục của Quang Minh giáo đình hành động rất thưa thớt."
Lâm Lôi khẽ gật đầu.
"Từ trong kí ức của Bội Lí, ta biết từng người phụ trách các lực lựợng tiềm phục của Quang Minh giáo hội ở cả tây bắc hành tỉnh. Chúng ta hoàn toàn có thể hủy diện hoàn toàn mạng lưới thế lực này." Tái Tư Lặc âm hiểm cười nói.
Kiến tạo thì khó, phá hủy lại rất dễ.
Muốn ở mỗi một địa phương tiềm phục một lượng nhân mã và không gây ra sự hoài nghi cho người khác, điều này thực sự vô cùng khó khăn.
Nhưng nếu muốn phá hỏng, trực tiếp giết chết là được.
"Các hành tỉnh khác thì thế nào?" Lâm Lôi truy vấn.
Đối với Lâm Lôi mà nói, hủy diệt mạng lưới thế lực của một hành tỉnh thực sự là không đủ, phải hủy diệt toàn bộ các cứ điểm của Quang Minh giáo đình ở Áo Bố Lai Ân đế quốc mới có thể cảm thấy sảng khoái trong lòng.
"Nếu đem toàn bộ những tổng phụ trách, mấy kẻ phụ trách trọng yếu tại thất đại hành tỉnh đều giết hết thì sẽ dẫn tới tình trạng quần long vô thủ. Hơn nữa thực lực võng của Quang Minh giáo đình đều là đơn tuyến liên hệ, một khi phụ trách, tổng phụ trách bị giết, chỉ sợ toàn bộ mạng lưới thế lực sẽ hoàn toàn ngưng trệ."
Đả kích đối với Quang Minh giáo đình càng lớn thì Lâm Lôi lại càng thống khoái.
Tái Tư Lặc lắc đầu: "Thì giống như phụ trách viên của mỗi một quận thành chỉ liên hệ với Bội Lí, Bội Lí cũng chỉ liên hệ với Áo Bố Lai Ân đế quốc tổng phụ trách, hoặc là liên hệ với Quang Minh giáo đình tổng bộ."
"Áo Bố Lai đế quốc tổng phụ trách?" Mắt Lâm Lôi sáng lên.
Thì ra, Áo Bố Lai Ân đế quốc này còn có một tên phụ trách có địa vị cao hơn. Nếu như bắt được tổng phụ trách này, cũng dùng 'Linh Hồn Sưu Tác' để moi tin tức, có lẽ là được nhiều hơn.
"Đáng tiếc, Bội Lí cũng không biết thân phận của người này." Tác Tư Lặc lắc đầu nói, "Bội Lí chỉ biết truyền tấn tới mỗi một địa điểm đặc biệt nào đó."
Lâm Lôi gật gật đầu.
Tái Tư Lặc đột nhiên cười rồi đứng dậy: "Nhưng ta từ trong kí ức của Bội Lí biết được một tin tin rất thú vị."
"Nói đi." Lâm Lôi nhìn lão.
"Tên tổng phụ trách của Áo Bố Lai Ân đế quốc đó giao cho Bội Lí một mệnh lệnh: Sau một tháng thời gian nữa sẽ có một tiểu đội áp giải tiến vào Tây Bắc tỉnh thành, tên tổng phụ trách bảo Bội Lí an bài người dọc đường phải cẩn thận tiếp đãi, làm tốt công tác bảo mật." Tái Tư Lặc bĩu môi cười, "Căn cứ theo mệnh lệnh đó, độ quan trọng của tiểu đội áp giải này rất cao, không hề thua kém so với lần áp giải ta."
"Hứ?" Mắt Lâm Lôi sáng lên.
Độ quan trọng của áp giải tiểu đội cao như vậy, nhân vật bị áp giải khẳng định không bình thường.
"Có biết trạm dừng chân thứ nhất khi bọn chúng tiến vào Tây bắc thành là ở đâu không?" Lâm Lôi truy vấn.
"Là Khoa Đức quận thành, án chiếu theo lộ tuyến đã định ra, tịnh không đi qua tỉnh thành." Tái Tư Lặc đáp.
Lâm Lôi gật đầu. Điểm này hoàn toàn có thể lý giải, trong tỉnh thành Ba Tư Nhĩ này đúng là có Thánh vực cường giả 'Mạch Khắc Khẳng Hi'. Lộ tuyến đương nhiên phải tránh xa nơi này.
"Khoa Đức quận thành, cự li cách nơi này cũng khoảng hơn tám trăm dặm." Tái Tư Lặc đối với Áo Bố Lai Ân đế quốc rất quen thuộc.
Lâm Lôi lãnh đạm nói: "Hơn tám trăm dặm, đi hết tốc lực, trong thời gian một ngày là đủ rồi."
Hắc văn vân báo 'Hắc Lỗ' nếu như dùng tốc độ nhanh nhất để đi thì thời gian nửa ngày cũng không cần. Có điều chạy đường dài thì không thể một mực bảo trì được tốc độ cực hạn.
Nhưng chạy với tốc độ bình thường, sáng sớm xuất phát, trước chiều tối tuyệt đối có thể đến nơi.
"Sau nửa tháng, chúng ta sẽ xuất phát tiến về Khoa Đức quận thành." Lâm Lôi nói.
Tái Tư Lặc cũng gật gật đầu.
Thời gian qua đi, Lâm Lôi, Tái Tư Lặc, Lệ Bối Tạp, Lệ Na tỷ muội mấy người vẫn cứ ở lại trong đình viện độc lập của tửu điểm, Tái Tư Lặc muốn vì Lệ Bối Tạp, Lệ Na tỷ muội tiến hành 'Vong Linh Truyền Thừa', còn Lâm Lôi cũng không lãng phí dù chỉ là một chút thời gian tiến hành tu luyện.
Qúa trình tiến hành Vong linh truyền thừa Lâm Lôi không hề xem. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Có điều Lệ Bối Tạp tỷ muội cùng Tái Tư Lặc tiến nhập vào trong phòng bắt đầu tiến hành 'Vong Linh Truyền Thừa', chỉ trong một thoáng thời gian, Tái Tư Lặc đã ra khỏi phòng, giao phó cho Lâm Lôi không để ai quấy rầy hai tỷ muội.
Đủ ba ngày ba đêm, Lệ Bối Tạp, Lệ Na tỷ muội hai người mới hăm hở đi ra khỏi phòng.
Thời gian ba ngày đủ cho bọn họ hoàn toàn dung hợp được nội dung của Vong linh truyền thừa, án chiếu theo lời nói của Tái Tư Lặc, thiên phú của đôi tỷ muội này vô cùng tốt.
Còn Lâm Lôi lại tu luyện trọng kiếm đệ tứ tầng cảnh giới 'Đại Địa Áo Nghĩa'.
oOo
Vùng Hoang lương dã ngoại. Một đạo thân ảnh mặc trường bào giống như bằng hư ngự phong đang lướt trên tạp thảo vô biên, cực tốc phi hành về hướng đông.
Thân hình nhỏ gầy nhưng nhanh nhẹn, từng ngọn tóc ngắn màu bạc tựa như cương châm.
Hắc sắc trường bao phủ lên cả người hắn, ánh mắt cực kỳ sắc bén, nhìn thẳng về phía đông, toàn thân cứ thể lăng không cực tốc phi hành.
"Năm thân thể bát cấp." Thi Đặc Lặc vẫn còn nhớ tới như in những gì Hải Đình Tư giao phó.
Đây là lần đầu tiên năm huynh đệ được áp tống. Vô luận là như thế nào cũng không thể để chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Năm bát cấp nhục thể, một khi thiên sứ hàng lâm, như vậy đúng là năm Thánh vực đỉnh phong cường giả.
"Đã rất lâu rồi không có sát tử Thánh vực cường giả." Thi Lặc Đặc khóe miệng có chút âm lãnh tiếu ý.
Hải Đình Tư đã trao quyền. Nếu như có Thánh vực cường giả cản trở, hòan toàn có thể sát tử. Tất cả hậu quả Quang Minh giáo hội sẽ gánh vác.
oOo
Bội Lí bá tước bị giết vào lúc mười giờ sáng.
Lâm Lôi khoanh chân ngồi bất động trên mặt đất, sáng sớm sương mù dày đặc. Khoảng thời gian này của hắn trải qua rất yên tĩnh, tuy nhiên cái chết của Bội Lí đã dẫn tới sự điều tra của thành vệ quanh.
Nhưng điều này lại không liên quan gì đến bọn Lâm Lôi.
Lâm Lôi đột nhiên đứng dậy, tay cầm Hắc Ngọc trọng kiếm lăng không lao thẳng về phía trước, chỉ nghe thấy một thanh âm sắc nhọn như xé rách vải vang lên.
Phía trước cách Lâm Lôi khoảng năm mươi mét là một bức tường, lại chấn động một cái, khói bụi rơi rớt.
"Phập." Vách tường đột nhiên có một vùng to cỡ quyền đầu trực tiếp hóa thành bột, giống như cát mịn chảy xuống, cuối cùng lộ ra cái lỗ to cỡ quyền đầu.
Không có đấu khí xạ ra, chỉ là lăng không đâm một cái, lại khiến cho bức tường ngoài năm mươi thước xuất hiện một miệng lỗ.
"Đại Địa Áo Nghĩa tam trọng lãng."
Lâm Lôi khẽ lẩm bẩm, "Tam trọng lãng đơn giản nhất, cơ sở nhất của Đại địa áo nghĩa cuối cùng đã hoàn toàn làm được rồi." Từ lúc bắt đầu tiền vào Xích Nhĩ quận thành, Lâm Lôi luôn luôn cân nhắc điều này.
Mà hiện tại, hắn cuối cùng đã nắm được đệ tứ tầng công kích 'Tam Trọng Lãng' cơ sở nhất của 'Địa Địa Áo Nghĩa'
Đấu khí, lực lượng lúc công kích, số lần sóng chấn động chuyển hóa càng cao, thì chứng tỏ chuyển hóa hiệu suất càng cao. Hiệu suất chuyển hóa của Tam trọng lãng là rất thấp, nhưng uy lực đã cực kỳ lớn rồi.
Dẫu sao đây cũng là chưa sử dụng tới đấu khí, lực lượng công kích hoàn toàn khác với những phương pháp công kích khác.
"Lâm Lôi." Tái Tư Lặc vừa mới đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này, "Đây là công kích gì vậy?" Lão cũng rất kinh ngạc.
Công kích của Thánh vực cường giả, Tái Tư Lặc cũng từng thấy qua.
Nhưng thường thường cũng là một kiếm phát ra đấu khí hùng hồn để viễn công người khác. Nhưng kiểu của Lâm Lôi, nhìn không thấy đấu khí, không thấy năng lượng khác, bức tường phía trước lại vô thanh vô hưởng xuất hiện một miệng lỗ to cỡ quyền đầu. Cảnh này thực quá quỷ dị.
"Có nói ngươi cũng không hiểu." Lâm Lôi cười đáp.
Tam trọng lãng tối cơ sở đã lĩnh hội rồi, nhưng Lâm Lôi biết rằng, càng lên cao thì độ khó càng lớn, thời gian hao phí càng nhiều.
"Rầm!" "Rầm!" ...
Đột nhiên ngoài cửa đình viện truyền vào tiếng gõ cửa, Lâm Lôi liền bước ra mở cửa.
Người hầu của tửu điểm cung kính nói: "Tiên sinh, vị tiên sinh này muốn gặp ngài." Đứng cạnh hắn là một trung niên nhân khí độ hòa hoãn.
Trung niên nhân này quay sang liếc tên hầu đó, hắn cực kỳ khôn ngoan lập tức lui xuống ngay.
Trung niên mỉm cười nhìn Lâm Lôi: "Lâm Lôi đại nhân, xin chào."
Sắc mặt Lâm Lôi không khỏi biến đổi, người biết được thân phận của bản thân hắn là rất ít.
"Lâm Lôi đại nhân không cần phải khẩn trương, đại nhân của ta muốn gặp người." Trung niên nhân này khẽ mỉm cười nói.
"Đại nhân của ngươi là ai?" Lâm Lôi cau mày.
"Lâm Lôi đại nhân xem xong phong thư này tất biết." Trung niên nhân từ trong ngực lấy ra một phong tư, đưa đến trước mặt Lâm Lôi.
Lâm Lôi chăm chú nhìn cảnh này.
"Linh hồn sưu tác (tìm linh hồn)." Đây là lần đầu tiên Lâm Lôi nhìn thấy loại kỳ thuật này, Vong linh ma pháp được xem là ba loại ma pháp lợi hại nhất, nhất định là khiến cho người ta phải kinh sợ không thôi.
Đại khái qua chừng hai giờ, con ngươi vốn xanh biếc của Tái Tư Lặc khôi phục lại sắc thái bình thường.
Tái Tư Lặc liếc Bội Lí giờ đã giống như đống tro tàn, cười âm hiểm hai tiếng, rồi thu hồi lại hữu thủ. Cương thi hai đầu mắt xanh ở bên cạnh cũng thả Bội Lí ra. Đầu lâu đã bị khoét, Bội Lí linh hồn bị phá diệt, chết chẳng còn phải nghi ngờ gì nữa, toàn thân giống như bùn nhão nằm liệt xuống đất không hề động đậy.
"Thế nào?" Tái Tư Lặc đắc ý nhìn Lâm Lôi.
Với một cao thủ đạt tới cấp bậc như Tái Tư Lặc, sự sùng bái, kinh ngạc của một người bình thường không thể thỏa mãn được cái tâm hư vinh. Từ trước đến nay cùng tiếp xúc với Lâm Lôi, lão còn chưa thực sự khiến Lâm Lôi phải kính phục. Hiện tại giở ra một thủ đoạn như vậy, Tái Tư Lặc cũng rất mong đợi được nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc và thán phục của Lâm Lôi.
Sự kinh thán của cao thủ mới có thể khiến cho lòng hư vinh của lão được thỏa mãn.
"Rất giỏi." Lâm Lôi cảm thán nói một cách thành thực.
Linh hồn là thứ huyền ảo phi thường, là sự tồn tại bản chất nhất của một người, nhân loại đối với linh hồn lại hiểu biết rất ít. Từ trong linh hồn sục sạo ký ức của một người, chí ít Lâm Lôi cũng không thể tưởng tượng ra là phải làm như thế nào.
"Hắc hắc." Tái Tư Lặc cười đắc ý, sau đó cương thi hai đầu lông vàng mắt xanh ở bên cạnh đột nhiên biến mất, quay lại gia hương Vong linh giới của chúng.
"Đi thôi."
Lâm Lôi thúc giục.
Trong nháy mắt, phủ đệ của Bội Lí bá tước đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh, tuyệt đại đa số mọi người đều đã hoàn toàn hôn mê, còn thi thể của các cường giả thì nằm lộn xộn trên mặt đất.
Trong một đình viện biệt lập của tửu điếm.
Cửa lớn của phòng khách đã đóng chặt, Lệ Bối Tạp, Lệ na lưỡng nữ phi thường lanh lợi châm nến, còn Lâm Lội thì đang cùng Tái Tư Lặc đàm luận.
"Trong kí ức của Bội Lí, ngươi phát hiện được gì?" Lâm Lôi bình tĩnh truy hỏi.
Mặt Tái Tư Lặc mang theo tiếu ý nhìn hắn, cười đáp: "Lâm Lôi, ta trước đây đối với ngươi hiểu biết không nhiều. Không ngờ rằng, không ngờ rằng ngươi lại lợi hại như vậy."
"Lôi đại ca thế nào?" Lệ Bối Tạp đứng bên cạnh mở to đôi mắt, khả ái hiếu kì hỏi.
Tái Tư Lặc cười rung rung đôi trường mi màu trắng: "Lệ Bối Tạp, Lệ Na, Lâm Lội đại ca của các người tại Thần Thánh đồng minh danh khí rất lớn. Trong thạch điêu giới còn là nhân vật cấp bậc tông sư ngang hàng với Phổ Lỗ Khắc Tư. Các ngươi biết không? Lúc hắn mười sáu tuổi, đã điêu khắc ra một kiện thạch điêu, ngươi biết đáng giá bao nhiêu không?" Tái Tư Lặc cười hỏi.
"Thạch điêu?"
Lệ Bối Tạp, Lệ Na giương mắt nhìn nhau.
Trong mắt bọn họ, thạch điêu điêu khắc phi thường khó, muốn điêu khắc được tới mức 'Chân Thực' đã là rất khó chứ đừng nói tới thần vận gì đó.
"Bao nhiêu kim tệ a?" Lệ Bối Tạp, Lệ Na hiếu kì hỏi.
"Một nghìn hai trăm vạn kim tệ!" Tái Tư Lặc thốt ra mấy chữ này.
Kì thực toàn bộ những tin tức này đều là Tái Tư Lặc có được từ trong não đại của Bội Lí bá tước. Bội Lí bá tước thụ nhận từ giáo đình truy sát lệnh về Lâm Lôi. Những tin tức liên quan đến Lâm Lôi, tự nhiên được miêu tả hết sức rõ ràng.
"Một nghìn hai trăm vạn kim tệ cho một thạch điêu?" Lệ Bối Tạp, Lệ Na mồm miệng dài ra.
"Không riêng gì thạch điêu, Lâm Lôi đại ca của các ngươi còn có ma pháp thiên phú, năm đó là lịch sử đệ nhị, mà giờ đây sợ rằng là đệ nhất nhân từ trước đến nay của cả Thương Lan đại lục. Đến cả chiến sĩ thiên phú, bọn họ cũng biết." Tái Tư Lặc từ tận đáy lòng cảm thấy bội phục Lâm Lôi.
Thiên tài.
Bất kể là ai cũng không thể hoài nghi, biểu hiện của Lâm Lôi đã nói lên tất cả.
Lệ Bối Tạp, Lệ Na tỷ muội hai người lập tức nhìn về phía Lâm Lôi. Trong mắt bọn họ đều khó dấu nổi vẻ kinh ngạc, sùng bái.
"Được rồi, Tái Tư Lặc." Lâm Lôi lắc đầu cười nói, "Đừng nói tới những chuyện của quá khứ. Ngươi đem những phát hiện từ trong kí ức của Bội Lí nói cho ta đi."
Tái Tư Lặc cũng thu lại vẻ cười cượt.
"Căn cứ vào những tin tức được biết từ trong kí ức của Bội Lí, thế lực của Quang Minh giáo đình ở Áo Bối Lai Ân đế quốc còn khá yếu, đã hoàn toàn tiềm phục. Bọn chúng không dám đắc tội với 'Vũ Thần', cho nên trong Áo Bố Lai Ân đế quốc, cao thủ tiềm phục của Quang Minh giáo đình hành động rất thưa thớt."
Lâm Lôi khẽ gật đầu.
"Từ trong kí ức của Bội Lí, ta biết từng người phụ trách các lực lựợng tiềm phục của Quang Minh giáo hội ở cả tây bắc hành tỉnh. Chúng ta hoàn toàn có thể hủy diện hoàn toàn mạng lưới thế lực này." Tái Tư Lặc âm hiểm cười nói.
Kiến tạo thì khó, phá hủy lại rất dễ.
Muốn ở mỗi một địa phương tiềm phục một lượng nhân mã và không gây ra sự hoài nghi cho người khác, điều này thực sự vô cùng khó khăn.
Nhưng nếu muốn phá hỏng, trực tiếp giết chết là được.
"Các hành tỉnh khác thì thế nào?" Lâm Lôi truy vấn.
Đối với Lâm Lôi mà nói, hủy diệt mạng lưới thế lực của một hành tỉnh thực sự là không đủ, phải hủy diệt toàn bộ các cứ điểm của Quang Minh giáo đình ở Áo Bố Lai Ân đế quốc mới có thể cảm thấy sảng khoái trong lòng.
"Nếu đem toàn bộ những tổng phụ trách, mấy kẻ phụ trách trọng yếu tại thất đại hành tỉnh đều giết hết thì sẽ dẫn tới tình trạng quần long vô thủ. Hơn nữa thực lực võng của Quang Minh giáo đình đều là đơn tuyến liên hệ, một khi phụ trách, tổng phụ trách bị giết, chỉ sợ toàn bộ mạng lưới thế lực sẽ hoàn toàn ngưng trệ."
Đả kích đối với Quang Minh giáo đình càng lớn thì Lâm Lôi lại càng thống khoái.
Tái Tư Lặc lắc đầu: "Thì giống như phụ trách viên của mỗi một quận thành chỉ liên hệ với Bội Lí, Bội Lí cũng chỉ liên hệ với Áo Bố Lai Ân đế quốc tổng phụ trách, hoặc là liên hệ với Quang Minh giáo đình tổng bộ."
"Áo Bố Lai đế quốc tổng phụ trách?" Mắt Lâm Lôi sáng lên.
Thì ra, Áo Bố Lai Ân đế quốc này còn có một tên phụ trách có địa vị cao hơn. Nếu như bắt được tổng phụ trách này, cũng dùng 'Linh Hồn Sưu Tác' để moi tin tức, có lẽ là được nhiều hơn.
"Đáng tiếc, Bội Lí cũng không biết thân phận của người này." Tác Tư Lặc lắc đầu nói, "Bội Lí chỉ biết truyền tấn tới mỗi một địa điểm đặc biệt nào đó."
Lâm Lôi gật gật đầu.
Tái Tư Lặc đột nhiên cười rồi đứng dậy: "Nhưng ta từ trong kí ức của Bội Lí biết được một tin tin rất thú vị."
"Nói đi." Lâm Lôi nhìn lão.
"Tên tổng phụ trách của Áo Bố Lai Ân đế quốc đó giao cho Bội Lí một mệnh lệnh: Sau một tháng thời gian nữa sẽ có một tiểu đội áp giải tiến vào Tây Bắc tỉnh thành, tên tổng phụ trách bảo Bội Lí an bài người dọc đường phải cẩn thận tiếp đãi, làm tốt công tác bảo mật." Tái Tư Lặc bĩu môi cười, "Căn cứ theo mệnh lệnh đó, độ quan trọng của tiểu đội áp giải này rất cao, không hề thua kém so với lần áp giải ta."
"Hứ?" Mắt Lâm Lôi sáng lên.
Độ quan trọng của áp giải tiểu đội cao như vậy, nhân vật bị áp giải khẳng định không bình thường.
"Có biết trạm dừng chân thứ nhất khi bọn chúng tiến vào Tây bắc thành là ở đâu không?" Lâm Lôi truy vấn.
"Là Khoa Đức quận thành, án chiếu theo lộ tuyến đã định ra, tịnh không đi qua tỉnh thành." Tái Tư Lặc đáp.
Lâm Lôi gật đầu. Điểm này hoàn toàn có thể lý giải, trong tỉnh thành Ba Tư Nhĩ này đúng là có Thánh vực cường giả 'Mạch Khắc Khẳng Hi'. Lộ tuyến đương nhiên phải tránh xa nơi này.
"Khoa Đức quận thành, cự li cách nơi này cũng khoảng hơn tám trăm dặm." Tái Tư Lặc đối với Áo Bố Lai Ân đế quốc rất quen thuộc.
Lâm Lôi lãnh đạm nói: "Hơn tám trăm dặm, đi hết tốc lực, trong thời gian một ngày là đủ rồi."
Hắc văn vân báo 'Hắc Lỗ' nếu như dùng tốc độ nhanh nhất để đi thì thời gian nửa ngày cũng không cần. Có điều chạy đường dài thì không thể một mực bảo trì được tốc độ cực hạn.
Nhưng chạy với tốc độ bình thường, sáng sớm xuất phát, trước chiều tối tuyệt đối có thể đến nơi.
"Sau nửa tháng, chúng ta sẽ xuất phát tiến về Khoa Đức quận thành." Lâm Lôi nói.
Tái Tư Lặc cũng gật gật đầu.
Thời gian qua đi, Lâm Lôi, Tái Tư Lặc, Lệ Bối Tạp, Lệ Na tỷ muội mấy người vẫn cứ ở lại trong đình viện độc lập của tửu điểm, Tái Tư Lặc muốn vì Lệ Bối Tạp, Lệ Na tỷ muội tiến hành 'Vong Linh Truyền Thừa', còn Lâm Lôi cũng không lãng phí dù chỉ là một chút thời gian tiến hành tu luyện.
Qúa trình tiến hành Vong linh truyền thừa Lâm Lôi không hề xem. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Có điều Lệ Bối Tạp tỷ muội cùng Tái Tư Lặc tiến nhập vào trong phòng bắt đầu tiến hành 'Vong Linh Truyền Thừa', chỉ trong một thoáng thời gian, Tái Tư Lặc đã ra khỏi phòng, giao phó cho Lâm Lôi không để ai quấy rầy hai tỷ muội.
Đủ ba ngày ba đêm, Lệ Bối Tạp, Lệ Na tỷ muội hai người mới hăm hở đi ra khỏi phòng.
Thời gian ba ngày đủ cho bọn họ hoàn toàn dung hợp được nội dung của Vong linh truyền thừa, án chiếu theo lời nói của Tái Tư Lặc, thiên phú của đôi tỷ muội này vô cùng tốt.
Còn Lâm Lôi lại tu luyện trọng kiếm đệ tứ tầng cảnh giới 'Đại Địa Áo Nghĩa'.
oOo
Vùng Hoang lương dã ngoại. Một đạo thân ảnh mặc trường bào giống như bằng hư ngự phong đang lướt trên tạp thảo vô biên, cực tốc phi hành về hướng đông.
Thân hình nhỏ gầy nhưng nhanh nhẹn, từng ngọn tóc ngắn màu bạc tựa như cương châm.
Hắc sắc trường bao phủ lên cả người hắn, ánh mắt cực kỳ sắc bén, nhìn thẳng về phía đông, toàn thân cứ thể lăng không cực tốc phi hành.
"Năm thân thể bát cấp." Thi Đặc Lặc vẫn còn nhớ tới như in những gì Hải Đình Tư giao phó.
Đây là lần đầu tiên năm huynh đệ được áp tống. Vô luận là như thế nào cũng không thể để chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Năm bát cấp nhục thể, một khi thiên sứ hàng lâm, như vậy đúng là năm Thánh vực đỉnh phong cường giả.
"Đã rất lâu rồi không có sát tử Thánh vực cường giả." Thi Lặc Đặc khóe miệng có chút âm lãnh tiếu ý.
Hải Đình Tư đã trao quyền. Nếu như có Thánh vực cường giả cản trở, hòan toàn có thể sát tử. Tất cả hậu quả Quang Minh giáo hội sẽ gánh vác.
oOo
Bội Lí bá tước bị giết vào lúc mười giờ sáng.
Lâm Lôi khoanh chân ngồi bất động trên mặt đất, sáng sớm sương mù dày đặc. Khoảng thời gian này của hắn trải qua rất yên tĩnh, tuy nhiên cái chết của Bội Lí đã dẫn tới sự điều tra của thành vệ quanh.
Nhưng điều này lại không liên quan gì đến bọn Lâm Lôi.
Lâm Lôi đột nhiên đứng dậy, tay cầm Hắc Ngọc trọng kiếm lăng không lao thẳng về phía trước, chỉ nghe thấy một thanh âm sắc nhọn như xé rách vải vang lên.
Phía trước cách Lâm Lôi khoảng năm mươi mét là một bức tường, lại chấn động một cái, khói bụi rơi rớt.
"Phập." Vách tường đột nhiên có một vùng to cỡ quyền đầu trực tiếp hóa thành bột, giống như cát mịn chảy xuống, cuối cùng lộ ra cái lỗ to cỡ quyền đầu.
Không có đấu khí xạ ra, chỉ là lăng không đâm một cái, lại khiến cho bức tường ngoài năm mươi thước xuất hiện một miệng lỗ.
"Đại Địa Áo Nghĩa tam trọng lãng."
Lâm Lôi khẽ lẩm bẩm, "Tam trọng lãng đơn giản nhất, cơ sở nhất của Đại địa áo nghĩa cuối cùng đã hoàn toàn làm được rồi." Từ lúc bắt đầu tiền vào Xích Nhĩ quận thành, Lâm Lôi luôn luôn cân nhắc điều này.
Mà hiện tại, hắn cuối cùng đã nắm được đệ tứ tầng công kích 'Tam Trọng Lãng' cơ sở nhất của 'Địa Địa Áo Nghĩa'
Đấu khí, lực lượng lúc công kích, số lần sóng chấn động chuyển hóa càng cao, thì chứng tỏ chuyển hóa hiệu suất càng cao. Hiệu suất chuyển hóa của Tam trọng lãng là rất thấp, nhưng uy lực đã cực kỳ lớn rồi.
Dẫu sao đây cũng là chưa sử dụng tới đấu khí, lực lượng công kích hoàn toàn khác với những phương pháp công kích khác.
"Lâm Lôi." Tái Tư Lặc vừa mới đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này, "Đây là công kích gì vậy?" Lão cũng rất kinh ngạc.
Công kích của Thánh vực cường giả, Tái Tư Lặc cũng từng thấy qua.
Nhưng thường thường cũng là một kiếm phát ra đấu khí hùng hồn để viễn công người khác. Nhưng kiểu của Lâm Lôi, nhìn không thấy đấu khí, không thấy năng lượng khác, bức tường phía trước lại vô thanh vô hưởng xuất hiện một miệng lỗ to cỡ quyền đầu. Cảnh này thực quá quỷ dị.
"Có nói ngươi cũng không hiểu." Lâm Lôi cười đáp.
Tam trọng lãng tối cơ sở đã lĩnh hội rồi, nhưng Lâm Lôi biết rằng, càng lên cao thì độ khó càng lớn, thời gian hao phí càng nhiều.
"Rầm!" "Rầm!" ...
Đột nhiên ngoài cửa đình viện truyền vào tiếng gõ cửa, Lâm Lôi liền bước ra mở cửa.
Người hầu của tửu điểm cung kính nói: "Tiên sinh, vị tiên sinh này muốn gặp ngài." Đứng cạnh hắn là một trung niên nhân khí độ hòa hoãn.
Trung niên nhân này quay sang liếc tên hầu đó, hắn cực kỳ khôn ngoan lập tức lui xuống ngay.
Trung niên mỉm cười nhìn Lâm Lôi: "Lâm Lôi đại nhân, xin chào."
Sắc mặt Lâm Lôi không khỏi biến đổi, người biết được thân phận của bản thân hắn là rất ít.
"Lâm Lôi đại nhân không cần phải khẩn trương, đại nhân của ta muốn gặp người." Trung niên nhân này khẽ mỉm cười nói.
"Đại nhân của ngươi là ai?" Lâm Lôi cau mày.
"Lâm Lôi đại nhân xem xong phong thư này tất biết." Trung niên nhân từ trong ngực lấy ra một phong tư, đưa đến trước mặt Lâm Lôi.
/809
|