Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 105: Bát quái bay đầy trời

/261


Edit: Sakura

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Lần này, điểm đến của đám người Tề Hoan là thành Nhược Thủy, tuy thành Nhược Thủy cùng thành Minh Hỏa đều là tứ đại chủ thành của Tiên Giới, nhưng nghe nói tòa thành này to gấp hai mươi lần thành Minh Hỏa, hơn nữa thành chủ cũng là nữ nhân duy nhất trong chín vị Tiên Tôn.

Ngay khi còn đứng cách xa thành Nhược Thủy, Tề Hoan đã có thể mơ hồ cảm giác được, Tiên giới vốn yên tĩnh nay đã náo nhiệt dần lên, thi thoảng ven đường còn thấy được vài tiên nhân đang đàm luận đại hội lần này.

Nghe nói nếu không được mời thì không được phép tới Thành Nhược Thủy, Tề Hoan phỏng đoán, chỉ sợ lần này mấy vị đại nhân vật cao cấp của Tiên Giới cũng sẽ lộ diện ở thành Nhược Thủy, không biết Thiên Võ tiên tôn có đi hay không. Tuy nàng không địch nổi một tiên tôn, nhưng còn có Mặc Dạ không phải sao, tùy tiện tìm một xó xiên chết hắn, chỉ cần không bị người ta phát hiện thì không có vấn đề gì. Loại chuyện trẻ con như hại người, đánh hội đồng này trước khi Hư Không Tử phi thăng đã dạy nàng rất kĩ, Tề Hoan đều học hết tinh hoa trong đó rồi, lúc nào cũng có thể đem chiến thuật hèn mọn bỉ ổi phát dương quang đại.

Tuy trên đường có gặp rất nhiều tiên nhân từ các thành khác nhau đến thành Nhược Thủy, nhưng lại không có ai đi tới chào hỏi Lôi Thần, bởi vậy có thể thấy được Lôi Thần điện không có duyên với nhiều người cỡ nào. Nếu không phải Mặc Dạ nói, Tề Hoan căn bản nhìn không ra, tu vi của những người này thế nhưng đều từ cấp bậc tiên đế trở lên, song có một điểm Tề Hoan lại phát hiện ra, đám tiên nhân tu luyện thành công này lòng dạ đều vô cùng hẹp hòi.

Tuy bọn họ ánh mắt bất thiện nhìn Lôi Thần, nhưng không ai có gan dám đi lên khiêu khích, vì vậy Tề Hoan – người có tu vi thấp nhất luôn phải hứng chịu những ánh mắt coi thường đó. Thi thoảng, có vài tên thấy tu vi nàng quá thấp, muốn ra tay với nàng, tu vi bọn hắn cao, ánh mắt ngưng kết đã có thể cách không đả thương người, bằng thân thể nhỏ bé của Tề Hoan căn bản đừng mơ ngăn cản được. Kết quả, chưa đợi Mặc Dạ ra tay, thì phàm là những kẻ có ý đồ bất lương với Tề Hoan, mặc kệ đã làm gì hay chưa, đều bị Thiên Lôi gọi ra mười tám đạo lôi bổ xuống, khiến đám thần tiên sợ đến mức cứ nhìn thấy Tề Hoan là đi đường vòng.

Chưa đến thành Nhược Thủy, Thiên Lôi đã bổ hơn mười ba người, những người kia trông thấy ánh mắt của Thiên Lôi thì đều sợ hãi, dù sao Thiên Lôi đều không quan tâm, những người bị sét đánh đều giận mà không dám nói gì, Tề Hoan đoán chừng hắn đã sớm có tiếng xấu rồi, điển hình cho lợn chết không sợ nước sôi, ngay cả Lôi Thần cũng không có biện pháp quản, dứt khoát quay đầu coi như không có chuyện gì xảy ra. Bởi vậy mới nói, đây chính là hai huynh đệ.

Bởi vì lần này các tiên tôn đều đằng vân, cho nên Tề Hoan chưa cảm thấy gì, thì bọn họ đã sắp tới nơi rồi. Mọi người xuống khỏi mây cách thành Nhược Thủy khoảng vạn dặm, trong nhận thức của tiên nhân, vài vạn dặm căn bản chỉ là một đoạn ngắn.

Đồng thời Tề Hoan phát hiện, phần lớn mọi người đều ngừng lại ở phụ cận, nhưng không ai đi tiếp, không biết thành Nhược Thủy này định làm trò gì. Lần trước nàng tới thành Minh Hỏa, ngoài thành đều là đồng cỏ rừng rực hỏa diễm, nghe nói là lửa vĩnh viễn không tắt, chẳng nhẽ xung quanh thành Nhược Thủy đều là nước sao?

Tề Hoan chưa từng gặp qua Nhược Thủy, nhưng trước kia nàng có nhìn thấy trên ti vi, biết được sở dĩ thiên bồng nguyên soái bị biến thành Trư Bát Giới đều là có liên quan tới Nhược Thủy.

Ngày đó nghe nói ngay cả tiên nhân đi vào cũng bị chết chìm, trên mặt nước ngay cả lông vũ cũng không nổi lên được.

“Lôi nhị thúc, chúng ta làm gì bây giờ, không tiếp tục đi tiếp à?” Bọn họ dừng ở một nơi có một tòa thành nhỏ, bên trong bày đủ các loại Truyền Tống Trận, bên ngoài không có thứ gì khác, cách bài trí làm cho Tề Hoan vô cùng kinh ngạc, cả một tòa thành đều là Truyền Tống Trận.

“Xung quanh thành Nhược Thủy đều là nhược thủy thông thiên, ngươi không thấy gần đây ngay cả chim trời cũng không có sao? Chúng đều không thể bay qua được đấy. Chỉ có thể dùng truyền tống trận vào thành mà thôi.” Thiên Lôi vừa dẫn Tề Hoan đi lên phía trước tìm Truyền Tống Trận, vừa giải thích cho nàng.

“Nếu trong thành bị lũ lụt thì mọi người không phải đều không xong rồi sao?” Đã nguy hiểm như vậy, lại còn đem chỗ này làm nơi tụ hội, không có âm mưu gì chứ, Tề Hoan nhỏ giọng nói thầm.

“Sẽ không, thành Nhược Thủy sẽ không thay đổi vị trí, trừ phi thành Nhược Thủy mất. . . . . .” Nguyên nhân cụ thể thì Thiên Lôi không nói nhiều với Tề Hoan, đoán chừng là liên quan đến bí mật của Tiên Giới, bây giờ Tề Hoan còn chưa thể biết đến.

Tề Hoan cũng không hiếu kỳ cho lắm, biết càng nhiều thì càng nguy hiểm, đám thần tiên trên Tiên giới này còn máu lạnh hơn đám Tu Chân giả dưới nhân gian, đại đạo vô tình, tu đạo thượng tiên, cơ bản đều là loại người máu lạnh, nói giết liền giết, Tề Hoan cũng không muốn bị trộn lẫn với bọn họ.

Trong lúc tìm Truyền Tống Trận, Tề Hoan ngoài ý muốn gặp phải người quen, Ngọc Long Nhi. Từ lần trước chia tay ở Minh Hỏa điện, các nàng chưa từng gặp lại nhau, nếu không phải trong ngực Ngọc Long Nhi có con hỏa hồ ly kia, làm Tề Hoan chú ý, thì trên cơ bản nàng sẽ quên hẳn người này..

Cũng không thể trách nàng, vốn trí nhớ nàng không được tốt lắm, đã 300 năm không gặp, không quên mất tên người ta đã coi như không tệ rồi.

Ngọc Long Nhi cũng không phải đi một mình, bên cạnh nàng còn có một người tóc dài màu đỏ như lửa vô cùng đáng chú ý, nhưng tướng mạo người nọ lại không giống trong suy nghĩ của Tề Hoan, trên mặt hắn có một vết sẹo rất sâu, từ mắt trái vạch đến khóe miệng, tuy không tính là mặt mày hốc hác, nhưng thoáng nhìn cũng rất dọa người. Người này chính là Minh Viêm, nhi tử của Minh Hỏa Chân Quân? Tề Hoan vô cùng muốn biết trong ba trăm năm này đã xảy ra đại sự gì, mà ngay cả con trai Minh Hỏa cũng bị hủy dung.

“Sao vậy, nàng quen hắn?” Mắt Tề hoan một mực nhìn về phía bên kia, đi ở phía sau nàng, Mặc Dạ vẻ mặt bí hiểm, vui vẻ mỉm cười.

“Ách. . . . . . Xem như có quen.” Tề Hoan vốn định giải thích cho Mặc Dạ một chút, song nhớ lại lần đầu tiên gặp Minh Hỏa kia…. nàng lập tức bỏ qua ý nghĩ này.

Trước kia, giữa nàng và Mặc Dạ còn có một tầng giấy mỏng chưa đâm thủng, nên cho dù bất mãn với đám nam nhân tiếp cận nàng, thì hắn cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài. Nhưng hiện tại sau khi tầng giấy kia bị Tề Hoan xuyên thủng, nàng mới phát hiện nam nhân này quả thực là một bình dấm chua phúc hắc siêu cấp vô sỉ.

Mỗi lần nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Dạ ở nhân gian, bộ dáng lãnh khốc thâm trầm, quả thực là cực phẩm nam nhân điển hình trong truyền thuyết a, còn hiện tại, tổng cảm thấy hắn cười một tiếng, chính mình nhất định sẽ xui xẻo đem bản thân ra bồi.

“Nàng không qua chào hỏi?” Bởi vì Lôi Thần xuất hiện, trong thành nổi lên một hồi bạo động không nhỏ, ở trong mắt một số tiểu bối, Lôi Thần chính là nhân vật trong truyền thuyết, trình độ thần bí của Lôi Thần Điện tuyệt đối không thua gì tầng địa ngục thứ mười tám của Minh giới. Ngay sau đó, những người kia cũng liền chú ý tới Tề Hoan, người đi theo Lôi Thần cùng Thiên Lôi.

Khi Ngọc Long Nhi trông thấy Tề Hoan, đáy mắt hiện lên một tia kinh hỉ, ba trăm năm trước sau khi Tề Hoan cùng Minh Hỏa Chân Quân rời đi, liền không biết tung tích. Lần trước Ngọc Long Nhi gặp Hư Không Tử còn nhắc đến Tề Hoan, song việc nàng không biết tung tích của Tề Hoan, lại khiến Hư Không Tử lo lắng rất lâu.

Nhưng thực ra Ngọc Long Nhi đã hiểu lầm ý tứ của Hư Không Tử, căn bản hắn không phải đang lo lắng cho Tề Hoan, mà là lo lắng Tề Hoan không có chuyện gì đi gây phiền toái chọc phải mấy vị Chân Quân Tiên Tôn đấy, hắn đây làm sư phụ, tu vi còn chưa cao đến cái loại trình độ này đâu, sau này người ta tới tìm hắn trả thù thì hắn biết làm sao bây giờ. . . . . .

Về phần Tề Hoan, đồ đệ hắn có bản lĩnh gì hắn còn không rõ sao, không cần phải nói, chỉ bằng sinh vật khủng bố bên người đã đủ bảo vệ mạng nhỏ cho nàng rồi. Dù vậy, Hư Không Tử cũng tuyệt đối không ngờ, Tề Hoan xui xẻo đến mức vừa lên tiên giới đã đụng phải tiên tôn, lại gặp phải vương của Thiên Ma giới, cái mạng nhỏ còn giữ được hoàn toàn là do may mắn.

“Ngươi là . . . . . Tề Hoan? Ngươi còn sống?” Minh Viêm cũng nhìn thấy Tề Hoan, vẻ mặt kinh ngạc, chẳng qua trong mắt lại hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.

Hắn từng nghe cha nói, Tề Hoan bị Thiên Võ tiên tôn ném đi thủ trận, nhưng sau khi Minh Hỏa xâm nhập vào trong Thất thương Luân Hồi trận, thì Tề Hoan sớm đã không còn. Nếu nàng chưa trở lại Tiên Giới, thì chính là đã tiến vào Sát Thần Hải, tiên nhân nhất trọng thiên tiến vào Sát Thần Hải còn có khả năng sống sót sao?! Minh Viêm nhớ được, khi cha nói với hắn về Tề Hoan, giọng nói còn mang theo chút tự trách.

Minh Hỏa Chân Quân là người đa tình nhất Tiên giới, có khi nào lại lộ ra vẻ mặt như vậy, ngay cả khi vị hôn thê của hắn bị kẻ thù giết chết, hắn vẫn thờ ơ như cũ, mặt khác giữa hắn và Tề Hoan lại chưa hề xảy ra chuyện gì.

Tuy sau sự kiện đó Minh Hỏa Chân Quân không có nhắc tới Tề Hoan nữa, nhưng Minh Viêm biết, phụ thân 300 năm qua chưa từng quên nữ nhân chỉ gặp một lần này, bằng không cha cần gì phải xin điều đi đóng tại Sát Thần Hải, còn không phải là vì khả năng xuất hiện vô cùng nhỏ của Tề Hoan sao.

“Ta còn sống, có cái gì đáng kinh ngạc sao?” Tề Hoan nhướng mày, vốn không có cảm tình gì với Minh Viêm, nhưng lần này gặp hắn, hình như đã có chút thay đổi, bộ dáng ngả ngớn trước kia đã không còn nữa.

“Chân Quân nói cho chúng ta biết ngươi đi vào Sát Thần Hải, hắn còn tưởng là ngươi đã. . . . . .” Ngọc Long Nhi cười khổ lắc đầu, bởi vì quan hệ giữa nàng và Minh Viên không tệ, nên đối với chuyện của Minh Hỏa chân quân, nàng cũng nghe được một ít. Kỳ thật trong lòng nàng rất hâm mộ Tề Hoan, nếu có một nam nhận vì nàng như vậy, nàng dù chết cũng cam lòng.

Nhìn ánh mắt quỷ dị của bọn họ, Tề Hoan không hiểu gì cả, làm sao cũng cảm thấy quái dị, toàn thân run sợ.

“Vận may của ta tương đối tốt, được người ta cứu, sau đó ở trong Lôi Thần Điện tu luyện hơn ba trăm năm.” Tề Hoan không nói cho bọn họ biết chuyện ở Thiên Ma giới, loại chuyện này vẫn nên giấu trong lòng tốt hơn, nàng cũng không muốn ngày nào đó đột nhiên trở thành công địch của Tiên Giới.

“Tiểu Hoan Tử, còn chần chờ cái gì, nhanh tới đây.” Thiên Lôi lớn giọng truyền vang khắp thành, ánh mắt mọi người đều nhìn về bên này, khiến Tề Hoan nhịn không được đầu đầy hắc tuyến.

“Nhị thúc, ngươi chờ một chút, ta gặp được hai người bạn.” Tề Hoan khoát khoát tay ý bảo đã biết, những người xem náo nhiệt kia thiếu chút trừng đến rớt tròng mắt, họ biết Lôi Thần cả đời không lấy vợ, lúc này làm sao lại mọc ra một đứa con gái? Sau tiếng gọi này của Tề Hoan, lập tức làm Tiên Giới hăng hái thêm một tầng, một ngày sau, toàn bộ Tiên Giới phủ đầy vô số bát quái về chuyện tư tình giữa Lôi Thần cùng cô tiên nữ nào đó.


/261

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status