Năm nay Thu Nhã lại được giao cho chủ nhiệm một lớp toàn học sinh cá biệt. ‘Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò’, dù Thu Nhã có cứng rắn đến đâu thì cũng không thể nào khắc chế cùng lúc hết 40 đứa học trò quậy phá được.
Nếu không phải ngày hôm đó tụi nó gây sự đánh nhau thì cũng là bày trò chọc ghẹo thầy cô bộ môn. Còn không thì cũng trốn tiết học đi chơi game, đi câu cá,… Thu Nhã chủ nhiệm lớp 10 mà cứ như bảo mẫu chăm sóc nhà trẻ. Điều này khiến cô ngày càng mệt mỏi và ‘già’ đi không ít.
Áp lực từ nhà trường vì tụi nhỏ chẳng cải thiện được tình hình học tập lại còn ngỗ nghịch không ngừng. Áp lực từ phụ huynh khi con họ được giao cho nhà trường giáo dục mà về nhà lại cãi lời ba mẹ chem chém. Nhiều đứa còn cố tình xin tiền nộp học phí vô căn cứ để lấy tiền đó đi chơi game. Thu Nhã có ba đầu sáu tay cũng không thể nào quản xuyến nổi.
Hôm nay, Thu Nhã không có tiết dạy nhưng vẫn phải lên lớp kiểm tra sĩ số xem tụi nhỏ có đi học đủ không thì phát hiện lại thiếu Tiểu Minh và Tiểu Kiệt. Không nói cũng biết, hai đứa này lì lợm nhất lớp còn hay bỏ tiết đi chơi net. Thu Nhã lắc đầu ngao ngán rồi xin lỗi cô giáo bộ môn, cô sẽ đi tìm tụi nó về học hành đàng hoàng.
Đến tiệm net quen thuộc, Thu Nhã hùng hổ đi vô, trong đầu suy nghĩ không biết bao nhiêu câu mắng nhiết nặng nhẹ. Đôi khi còn nghĩ đến việc lấy cây phang tụi nó một cái cho bỏ tức. Bao nhiêu lần mới phụ huynh rồi bao nhiêu lần phạt nặng phạt nhẹ vẫn không chừa.
Vừa thấy Thu Nhã lấp ló ngoài cửa, Tiểu Minh đã níu tay Tiểu Kiệt: - Mụ phù thủy tới rồi. Chuồn thôi.
Hai đứa lại lúi cúi dưới bàn, bỏ quên sách vở trên ghế chạy thoát thân. Nếu không cô bắt được mắng tại quán này thì lại nhục không biết giấu mặt vào đâu. Đảo mắt một vòng thấy hai đứa nhỏ đã vụt chạy ra ngoài, Thu Nhã túm đống sách vở rồi đuổi theo.
Tiểu Minh, Tiểu Kiệt vừa chạy vừa nhìn lại phía sau xem cô giáo đã đuổi tới chưa thì: ‘Ầmmmmmm’
Va phải một người nào đó khiến hai đứa té nhào ra đất. Đang luống cuống đứng dậy định chạy tiếp thì Thu Nhã đuổi tới, dõng dạc tuyên bố:
- Còn chạy nữa cô vứt hết đống sách vở xuống hồ rồi tự về nhà nói chuyện với bố mẹ nhé.
Bất động, một bước hai đứa cũng không dám chạy nữa. Quay lại mỉm cười thân thiện rồi năn nỉ:
- Cô ơi. Tụi em không chạy nữa. Tụi em quay về lớp học. Cô đừng vứt sách, mẹ mà biết chắc cạo đầu em cho em vào chùa đấy.
Nhìn gương mặt hai đứa nhỏ đáng thương, người đàn ông phía sau núm cổ áo hai đứa xách đến chỗ Thu Nhã:
- Tiếc quá. Bị cô giáo túm cổ rồi. Phải quay lại học thôi. Ngoan đi, đừng để cô phiền não thêm nữa. Đầu cô sắp bạc trắng rồi kìa.
- Chú là ai mà lại nhiều chuyện thế. Thả tụi tui ra, tụi tui còn đang bận leo lên rank Đại Anh Hùng. Học hành cái gì cơ chứ?
- Ò thì ra là mê game bỏ học bị cô giáo bắt lại à? Như thế là hư lắm đấy, biết không?
- Có hư hay không thì liên quan gì đến chú? Chú thả ra…
Mặc sức vùng vẫy, người đứng trước mặt rồi Thu Nhã vẫn đứng im re, người như tượng không nói được câu nào. Việt Trạch mỉm cười, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng:
- Sao thế? Thấy bạn cũ không bất ngờ sao? Tớ vừa giúp cậu túm lấy học trò đấy, còn không cảm ơn đi.
- Sao… Sao… Sao… Cậu lại ở đây… Không… Không phải giờ cậu đang ở Đài Bắc sao?
- Về thăm cậu, cảm động không? - Bạn của Hà Uy thì ai nói chuyện cũng lưu manh như vậy à?
Không khí giữa hai người chưa lắng đọng được bao lâu thì bị hai nhóc kia phá đám tiếp:
- Này cô chú hẹn hò thì thả tụi tui ra. Bắt đứng đây làm gì chứ? Cô có biết nảy giờ cô đã làm mất bao nhiêu cơ hội lên rank của tụi tui không?
- Cơ hội cái gì? Về trường học nhanh lên. - Thu Nhã quay lại với giọng điệu đanh thép của một giáo viên.
- Muốn chơi game chứ gì? Được chú chơi với các cháu. - Việt Trạch tiếp lời.
- Này, cậu bị điên à? Không giúp thì thôi còn lôi kéo tụi nhỏ nữa. Một mình cậu hư chưa đủ à? - Thu Nhã can ngăn.
- Thiệt không? Chú biết chơi à? Chú sẽ chơi với tụi cháu thiệt sao? - Tiểu Kiệt và Tiểu Minh giọng hớn hở.
- Sẽ giúp hai đứa lên rank Đại Anh Hùng, sau đó sẽ solo với từng đứa. Nếu mấy đứa thắng, sau này đi chơi game sẽ có chú bảo vệ. Còn ngược lại, nếu hai đứa thua thì từ nay phải bỏ game, chăm chỉ học hành và khuyên các bạn trong lớp nghe lời cô giáo, chơi không? - Việt Trạch chớp cơ hội ra điều kiện
Một lời đã định. Thắng đi rồi tính.
Tuổi trẻ máu chiến, nhanh chóng Việt Trạch đã đánh chung giúp hai đứa lên rank cao nhất. Tụi nó không ngừng chụp màn hình lại khoe với hội nhóm chơi game. Giờ là đến lúc solo theo điều kiện lúc nảy. Chỉ trong ba chiêu nhanh như chớp mắt, Việt Trạch đã lần lượt hạ gục cả Tiểu Kiệt và Tiểu Minh khiến tụi nó phục sát đất.
Lẳng lặng quay trở lại trường học. Thế là biển êm sóng lặng, từ nay việc quản lý và dạy dỗ tụi nhỏ chắc sẽ dễ thở hơn.
Việt Trạch cùng Thu Nhã đi dạo quanh hồ, hai người cứ úp úp mở mở mãi không ai chịu cất tiếng. Một lúc lâu, Thu Nhã mới mở lời trước:
- Hôm nay cảm ơn cậu nhé. Nếu không có cậu chắc đám trẻ này quậy tớ rụng tóc luôn quá.
- Thì bọn nó cũng giống tụi mình hồi xưa. Lì lợm, nghịch ngợm. Nhưng hồi đó tụi mình học giỏi nên chẳng thầy cô nào mắng được thôi.
- Ừm, nhìn tụi nó bây giờ nhớ hồi đó của đám mình ghê. Bao nhiêu chuyện, mới đó mà đã hơn 7 năm rồi. Nhìn lại biết bao kỷ niệm.
- Thu Nhã - Việt Trạch bỗng quay sang gọi.
- Cậu nói đi
- Cậu còn giận tớ không? Giận vì hôm đó đã lớn tiếng, giận vì hôm đó đã khiến cậu tổn thương. Cậu còn giận tớ không?
- Nói gì vậy chứ? Mọi chuyện qua lâu rồi, tớ với cậu là bạn bè bình thường, không danh phận gì cả. Hôm đó tớ đã lỡ đi quá giới hạn bạn bè nên mới như thế. Tớ không có tư cách giận cậu. Vả lại, bây giờ chúng ta như vậy cũng tốt đấy thôi.
- Nếu giờ tớ cho cậu danh phận đúng nghĩa thì cậu có giận không?
- Việt Trạch, không phải cái gì muốn cũng được. Cậu muốn cho thì cho, muốn không thì không, cậu xem tớ là gì chứ?
- Tớ không có ý đó. Nhưng thật ra tớ đã rất muốn nói với cậu từ rất lâu rồi. Nhưng giữa chúng ta có khoảng cách, có hiểu lầm có quá nhiều khuất mắt, tớ không thể nào bày tỏ được. Nhưng bây giờ tớ không muốn đánh mất cậu nữa, không muốn bỏ lỡ thời gian của chúng ta nữa. Cậu nhìn Minh Triết với Giai Tuệ xem, họ yêu nhau đã được 4 năm rồi. Có nghĩa là tớ đã bỏ lỡ cậu 4 năm rồi, tớ thật sự rất hối hận vì đã không mạnh dạn hơn.
- Tớ không hiểu cậu muốn nói gì. Tớ… - Mắt Thu Nhã đã bắt đầu lưng tròng, nước mắt chực ứa ra…
- Anh thích em… Rất rất thích em… Ngay từ lúc nhìn em thơ thẫn ở cửa sổ ngắm mưa, nhìn em chăm chút ngồi viết từng dòng chữ, nhìn em rạng rỡ tươi tắn trong tà áo dài,… Tất cả mọi thứ đã in sâu trong tâm trí anh không xót một chút nào hết. Anh chưa từng thích anh, cũng chưa từng đặc biệt quan tâm ai, ngoài em. Cho anh cơ hội được tìm hiểu và yêu thương em được không?
- Việt Trạch cậu nói gì vậy chứ? Tớ đang mơ sao? Tớ… Tớ nghe không rõ…
- Em không mơ, là thật. Anh biết, biết là công việc hiện tại của anh chưa được nhiều người công nhận, biết là anh chưa có đủ thành tích để khiến em tự hào nhưng mà anh sẽ cố gắng để có thể tự tin đứng bên cạnh em, được không?
- Đồ ngốc. Ai cần những danh hiệu gì gì đó của anh chứ? Có biết em đợi những lời nói này của anh lâu lắm rồi không?
Thu Nhã ôm chầm lấy Việt Trạch, khóc nức nở. Cậu càng dỗ, cô càng khóc, khóc đến nấc nghẹn đi mới chịu thôi.
Ở lại Thanh Hoa được một tuần, Việt Trạch cũng phải về tập trung với đội để chuẩn bị thi đấu. Hai người lại bắt đầu yêu xa, nhưng dẫu sao đi nữa, câu chuyện này đã bắt đầu có tên. Không còn vô danh như trước đây nữa.
Sáu người bạn, nay bốn người đã hạnh phúc. Khi nào thì Hà Uy và Hân Nghiên mới có kết thúc đẹp?
Nếu không phải ngày hôm đó tụi nó gây sự đánh nhau thì cũng là bày trò chọc ghẹo thầy cô bộ môn. Còn không thì cũng trốn tiết học đi chơi game, đi câu cá,… Thu Nhã chủ nhiệm lớp 10 mà cứ như bảo mẫu chăm sóc nhà trẻ. Điều này khiến cô ngày càng mệt mỏi và ‘già’ đi không ít.
Áp lực từ nhà trường vì tụi nhỏ chẳng cải thiện được tình hình học tập lại còn ngỗ nghịch không ngừng. Áp lực từ phụ huynh khi con họ được giao cho nhà trường giáo dục mà về nhà lại cãi lời ba mẹ chem chém. Nhiều đứa còn cố tình xin tiền nộp học phí vô căn cứ để lấy tiền đó đi chơi game. Thu Nhã có ba đầu sáu tay cũng không thể nào quản xuyến nổi.
Hôm nay, Thu Nhã không có tiết dạy nhưng vẫn phải lên lớp kiểm tra sĩ số xem tụi nhỏ có đi học đủ không thì phát hiện lại thiếu Tiểu Minh và Tiểu Kiệt. Không nói cũng biết, hai đứa này lì lợm nhất lớp còn hay bỏ tiết đi chơi net. Thu Nhã lắc đầu ngao ngán rồi xin lỗi cô giáo bộ môn, cô sẽ đi tìm tụi nó về học hành đàng hoàng.
Đến tiệm net quen thuộc, Thu Nhã hùng hổ đi vô, trong đầu suy nghĩ không biết bao nhiêu câu mắng nhiết nặng nhẹ. Đôi khi còn nghĩ đến việc lấy cây phang tụi nó một cái cho bỏ tức. Bao nhiêu lần mới phụ huynh rồi bao nhiêu lần phạt nặng phạt nhẹ vẫn không chừa.
Vừa thấy Thu Nhã lấp ló ngoài cửa, Tiểu Minh đã níu tay Tiểu Kiệt: - Mụ phù thủy tới rồi. Chuồn thôi.
Hai đứa lại lúi cúi dưới bàn, bỏ quên sách vở trên ghế chạy thoát thân. Nếu không cô bắt được mắng tại quán này thì lại nhục không biết giấu mặt vào đâu. Đảo mắt một vòng thấy hai đứa nhỏ đã vụt chạy ra ngoài, Thu Nhã túm đống sách vở rồi đuổi theo.
Tiểu Minh, Tiểu Kiệt vừa chạy vừa nhìn lại phía sau xem cô giáo đã đuổi tới chưa thì: ‘Ầmmmmmm’
Va phải một người nào đó khiến hai đứa té nhào ra đất. Đang luống cuống đứng dậy định chạy tiếp thì Thu Nhã đuổi tới, dõng dạc tuyên bố:
- Còn chạy nữa cô vứt hết đống sách vở xuống hồ rồi tự về nhà nói chuyện với bố mẹ nhé.
Bất động, một bước hai đứa cũng không dám chạy nữa. Quay lại mỉm cười thân thiện rồi năn nỉ:
- Cô ơi. Tụi em không chạy nữa. Tụi em quay về lớp học. Cô đừng vứt sách, mẹ mà biết chắc cạo đầu em cho em vào chùa đấy.
Nhìn gương mặt hai đứa nhỏ đáng thương, người đàn ông phía sau núm cổ áo hai đứa xách đến chỗ Thu Nhã:
- Tiếc quá. Bị cô giáo túm cổ rồi. Phải quay lại học thôi. Ngoan đi, đừng để cô phiền não thêm nữa. Đầu cô sắp bạc trắng rồi kìa.
- Chú là ai mà lại nhiều chuyện thế. Thả tụi tui ra, tụi tui còn đang bận leo lên rank Đại Anh Hùng. Học hành cái gì cơ chứ?
- Ò thì ra là mê game bỏ học bị cô giáo bắt lại à? Như thế là hư lắm đấy, biết không?
- Có hư hay không thì liên quan gì đến chú? Chú thả ra…
Mặc sức vùng vẫy, người đứng trước mặt rồi Thu Nhã vẫn đứng im re, người như tượng không nói được câu nào. Việt Trạch mỉm cười, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng:
- Sao thế? Thấy bạn cũ không bất ngờ sao? Tớ vừa giúp cậu túm lấy học trò đấy, còn không cảm ơn đi.
- Sao… Sao… Sao… Cậu lại ở đây… Không… Không phải giờ cậu đang ở Đài Bắc sao?
- Về thăm cậu, cảm động không? - Bạn của Hà Uy thì ai nói chuyện cũng lưu manh như vậy à?
Không khí giữa hai người chưa lắng đọng được bao lâu thì bị hai nhóc kia phá đám tiếp:
- Này cô chú hẹn hò thì thả tụi tui ra. Bắt đứng đây làm gì chứ? Cô có biết nảy giờ cô đã làm mất bao nhiêu cơ hội lên rank của tụi tui không?
- Cơ hội cái gì? Về trường học nhanh lên. - Thu Nhã quay lại với giọng điệu đanh thép của một giáo viên.
- Muốn chơi game chứ gì? Được chú chơi với các cháu. - Việt Trạch tiếp lời.
- Này, cậu bị điên à? Không giúp thì thôi còn lôi kéo tụi nhỏ nữa. Một mình cậu hư chưa đủ à? - Thu Nhã can ngăn.
- Thiệt không? Chú biết chơi à? Chú sẽ chơi với tụi cháu thiệt sao? - Tiểu Kiệt và Tiểu Minh giọng hớn hở.
- Sẽ giúp hai đứa lên rank Đại Anh Hùng, sau đó sẽ solo với từng đứa. Nếu mấy đứa thắng, sau này đi chơi game sẽ có chú bảo vệ. Còn ngược lại, nếu hai đứa thua thì từ nay phải bỏ game, chăm chỉ học hành và khuyên các bạn trong lớp nghe lời cô giáo, chơi không? - Việt Trạch chớp cơ hội ra điều kiện
Một lời đã định. Thắng đi rồi tính.
Tuổi trẻ máu chiến, nhanh chóng Việt Trạch đã đánh chung giúp hai đứa lên rank cao nhất. Tụi nó không ngừng chụp màn hình lại khoe với hội nhóm chơi game. Giờ là đến lúc solo theo điều kiện lúc nảy. Chỉ trong ba chiêu nhanh như chớp mắt, Việt Trạch đã lần lượt hạ gục cả Tiểu Kiệt và Tiểu Minh khiến tụi nó phục sát đất.
Lẳng lặng quay trở lại trường học. Thế là biển êm sóng lặng, từ nay việc quản lý và dạy dỗ tụi nhỏ chắc sẽ dễ thở hơn.
Việt Trạch cùng Thu Nhã đi dạo quanh hồ, hai người cứ úp úp mở mở mãi không ai chịu cất tiếng. Một lúc lâu, Thu Nhã mới mở lời trước:
- Hôm nay cảm ơn cậu nhé. Nếu không có cậu chắc đám trẻ này quậy tớ rụng tóc luôn quá.
- Thì bọn nó cũng giống tụi mình hồi xưa. Lì lợm, nghịch ngợm. Nhưng hồi đó tụi mình học giỏi nên chẳng thầy cô nào mắng được thôi.
- Ừm, nhìn tụi nó bây giờ nhớ hồi đó của đám mình ghê. Bao nhiêu chuyện, mới đó mà đã hơn 7 năm rồi. Nhìn lại biết bao kỷ niệm.
- Thu Nhã - Việt Trạch bỗng quay sang gọi.
- Cậu nói đi
- Cậu còn giận tớ không? Giận vì hôm đó đã lớn tiếng, giận vì hôm đó đã khiến cậu tổn thương. Cậu còn giận tớ không?
- Nói gì vậy chứ? Mọi chuyện qua lâu rồi, tớ với cậu là bạn bè bình thường, không danh phận gì cả. Hôm đó tớ đã lỡ đi quá giới hạn bạn bè nên mới như thế. Tớ không có tư cách giận cậu. Vả lại, bây giờ chúng ta như vậy cũng tốt đấy thôi.
- Nếu giờ tớ cho cậu danh phận đúng nghĩa thì cậu có giận không?
- Việt Trạch, không phải cái gì muốn cũng được. Cậu muốn cho thì cho, muốn không thì không, cậu xem tớ là gì chứ?
- Tớ không có ý đó. Nhưng thật ra tớ đã rất muốn nói với cậu từ rất lâu rồi. Nhưng giữa chúng ta có khoảng cách, có hiểu lầm có quá nhiều khuất mắt, tớ không thể nào bày tỏ được. Nhưng bây giờ tớ không muốn đánh mất cậu nữa, không muốn bỏ lỡ thời gian của chúng ta nữa. Cậu nhìn Minh Triết với Giai Tuệ xem, họ yêu nhau đã được 4 năm rồi. Có nghĩa là tớ đã bỏ lỡ cậu 4 năm rồi, tớ thật sự rất hối hận vì đã không mạnh dạn hơn.
- Tớ không hiểu cậu muốn nói gì. Tớ… - Mắt Thu Nhã đã bắt đầu lưng tròng, nước mắt chực ứa ra…
- Anh thích em… Rất rất thích em… Ngay từ lúc nhìn em thơ thẫn ở cửa sổ ngắm mưa, nhìn em chăm chút ngồi viết từng dòng chữ, nhìn em rạng rỡ tươi tắn trong tà áo dài,… Tất cả mọi thứ đã in sâu trong tâm trí anh không xót một chút nào hết. Anh chưa từng thích anh, cũng chưa từng đặc biệt quan tâm ai, ngoài em. Cho anh cơ hội được tìm hiểu và yêu thương em được không?
- Việt Trạch cậu nói gì vậy chứ? Tớ đang mơ sao? Tớ… Tớ nghe không rõ…
- Em không mơ, là thật. Anh biết, biết là công việc hiện tại của anh chưa được nhiều người công nhận, biết là anh chưa có đủ thành tích để khiến em tự hào nhưng mà anh sẽ cố gắng để có thể tự tin đứng bên cạnh em, được không?
- Đồ ngốc. Ai cần những danh hiệu gì gì đó của anh chứ? Có biết em đợi những lời nói này của anh lâu lắm rồi không?
Thu Nhã ôm chầm lấy Việt Trạch, khóc nức nở. Cậu càng dỗ, cô càng khóc, khóc đến nấc nghẹn đi mới chịu thôi.
Ở lại Thanh Hoa được một tuần, Việt Trạch cũng phải về tập trung với đội để chuẩn bị thi đấu. Hai người lại bắt đầu yêu xa, nhưng dẫu sao đi nữa, câu chuyện này đã bắt đầu có tên. Không còn vô danh như trước đây nữa.
Sáu người bạn, nay bốn người đã hạnh phúc. Khi nào thì Hà Uy và Hân Nghiên mới có kết thúc đẹp?
/47
|