Màn xuân xanh biếc rũ đưa,
Bên song thỏ thẻ oanh vàng sớm mai.
Điềm Nhi thiêm thiếp mở mắt ra, ngồi dậy, thấy Tám Cân còn đang o o ngủ bên cạnh, dịch dịch góc chăn cho con, rồi mới mang hài xuống giường.
Đúng lúc này, San Hô nghe thấy động tĩnh đi vào. Thấy Điềm Nhi đã tỉnh, vội bước lên trước hầu hạ. Hai người sợ đánh thức Tám Cân, liền ngồi xuống trước bàn trang điểm sơn đen mạ vàng khảm ngà ở xa một chút.
Điềm Nhi cầm cái gương vuông, vừa nhìn sau đầu vừa nói: “Gia còn chưa về sao?”
“Tiểu Hỉ Tử vừa đến báo, nói là còn chưa về ạ.”
Điềm Nhi nghe vậy khẽ thở dài. Trông thần sắc chủ tử như có ý buồn, San Hô liền đau lòng khuyên nhủ: “Chủ tử, bối lặc gia tốt với ngài như vậy, dù có điền thêm ai vào cũng không qua được, mặc dù vị kia được thăng lên trắc phúc tấn, thì thế nào? Bất quá chỉ để bài trí, cho người khác có cái mà nhìn thôi. Trong lòng ngài nếu đã quyết định, thì không nên muộn phiền tự làm khổ mình a.”
“Lời em nói, ta làm sao không biết, dù sao đi nữa thì bụng dạ ta quá nhỏ, không nhìn thêm được người khác mà thôi!” Điềm Nhi nắm chặt tấm gương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện thần thái hờn dỗi.
Từ lúc Dận Chân trở về từ Nhiệt Hà, Đức phi đối với chuyện trắc phúc tấn lại bắt đầu ‘nhắc lại chuyện xưa’, Điềm Nhi cũng biết việc này không thể đưa đẩy được nữa, không cách nào đành phải đáp ứng.
Nhưng giữa hai người Tống, Lý, rốt cuộc nên chọn ai, Điềm Nhi lại vẫn có chút không nắm được chủ kiến.
Lý thị là người không thành thật, hiếu thắng, thích tranh thủ thời cơ chiếm lợi ích. Tống thị thì thành thật, không tranh giành, thích sống yên tĩnh. Theo lý mà nói, thăng Tống thị làm trắc phúc tấn, dường như mới là lựa chọn đúng. Nhưng...
“Chủ tử, nô tỳ có một chuyện không rõ” San Hô nhỏ giọng hỏi: “Tại sao ngài lại chọn Lý thị ạ?”
Đối với vấn đề này, Điềm Nhi cũng không trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi: “Ngươi cảm thấy gia nhà chúng ta, thích dạng nữ nhân nào?”
San Hô cười nói: “Đương nhiên là như chủ tử ngài rồi!”
“Ngươi nói này lời đúng rồi!” Điềm Nhi rất là không biết khiêm tốn nói: “Cho nên, đây chính là nguyên nhân ta cất nhắc Lý thị.”
Tống thị là nữ nhân hầu hạ bên người Dận Chân sớm nhất, lại từng sinh một đứa con gái cho hắn. Tuy tính tình Dận Chân lãnh lệ lại đa nghi, nhưng bên trong lại là người rất trọng tình cảm, nếu để cho Tống thị ngồi lên vị trí trắc phúc tấn, với thái độ thành thật nhu thuận không tranh của nàng ta, khó tránh khỏi sẽ khiến nam nhân sinh một hai lòng thương cảm. Lý thị thì không như vậy, nàng ta không có phần tình cảm trước đây cùng Dận Chân, cũng không được bao nhiêu sủng ái, hơn nữa nàng ta tính tình chua ngoa, phàm là việc gì đều thích tỏ vẻ ra oai. Để cho nàng làm trắc phúc tấn, chỉ khiến cho Dận Chân càng thêm chán ghét, sẽ không hề uy hiếp đến mình. (ai nói Điềm Nhi ngu ngốc, mình thấy là giả ngu mới đúng)
San Hô cũng là người thông minh, thoáng nghĩ một chút liền hiểu rõ quanh co vòng vèo trong đó, miệng khen không ngớt lời: chủ tử anh minh.
Điềm Nhi nghe xong lại rũ mắt xuống, lý do nàng chọn như vậy kỳ thật còn một nguyên nhân trọng yếu nhất.
Đó chính là, chuyện trên mặt Triệu Giai thị nổi mẩn đỏ. Ngày đó, mặc dù ở sau hòn giả sơn nghe được hai nha hoàn kia nói huyên thuyên, nhưng Điềm Nhi lại nghĩ rằng người hạ thủ không nhất định sẽ là Lý thị.
“Thà rằng bên chân có chó cắn người, cũng đừng ôm rắn mà ngủ.” Lời dạy chí lý của ngạch nương, Điềm Nhi vẫn rất ghi nhớ trong lòng.
Đang không ngừng suy tư, Tiểu Hỉ Tử đến bẩm báo: “Phúc tấn, gia đã trở về từ trong cung, bây giờ đang đến chỗ Lý cách cách.”
Điềm Nhi nghe vậy, nói cho cùng trong lòng vẫn đau xót, nhưng cứng rắn vờ tươi cười nói: “Chúng ta cũng nhanh đi qua đó thôi, hôm nay là ngày vui của Lý muội muội, đừng chậm trễ.”
“Phúc tấn...” Mắt thấy sắc mặt cô đơn của chủ tử, San Hô cùng Tiểu Hỉ Tử không khỏi cùng khẽ kêu một tiếng.
Điềm Nhi hít sâu một hơi, khoát tay, ý bảo mình không sao.
Phân vị của Lý thị đã được thăng, chen chúc ở cùng Tống thị trong một viện, cũng không thích hợp. Cho nên mấy ngày trước, Điềm Nhi đã làm chủ để nàng ta dọn đến một sân viện ở phía tây, là Xử Tam Tiến viện, kết cấu tuy không rộng rãi như Gia Hòa viện, nhưng cũng xem là tinh tế. Mà lúc này, trong viện đã giăng đèn kết hoa, nha hoàn nô tài tới lui như nước chảy, không khí vô cùng tưng bừng náo nhiệt.
Lúc Điềm Nhi rảo bước tiến đến bậc cửa trước cửa nhà chính, giương mắt đảo qua, nhìn thấy trên vị trí chủ vị, Dận Chân gương mặt lạnh nhạt đã ngồi đó, còn có đứng bên cạnh hắn là Lý thị đang tươi cười minh diễm, quyến rũ xinh tươi.
“Thỉnh gia đại an.” Trên mặt mang nụ cười khéo léo, Điềm Nhi quy củ nhún người.
Ánh mắt Dận Chân dừng lại trên mặt nàng, một lát sau nói: “Ừ, đứng lên đi.”
Điềm Nhi theo lời đứng lên, ngồi lên chủ vị bên cạnh trượng phu. Sau đó, Lý thị, Tống thị, cùng bốn năm thị thiếp cấp bậc thấp đi tới vấn an Điềm Nhi.
Tục ngữ nói, ‘người gặp hỉ sự tinh thần sảng’, hôm nay Lý thị quả đúng là như thế...
Trông nàng ta một thân kỳ trang bằng gấm đỏ nhũ bạc thêu hoa văn tròn, kết hợp với áo lụa ngoài thêu đôi chim bỉ dực, nổi bật lên dáng người trước sau lồi lõm, mười phần quyến rũ, lại thêm cặp mắt như muốn tràn ra nước kia, thật sự là rất phong tình quyến rũ.
Điềm Nhi kín đáo liếc nhìn Dận Chân bên cạnh, không biết hắn có hay không...
Đang liếc trộm, lại trộm không xong còn bị nam nhân đúng lúc bắt được. Vèo một cái, Điềm Nhi vội thu hồi tầm mắt, có chút mất tự nhiên khẽ húng hắng ho hai tiếng.
Đám người bên dưới, ai mà không phải người tinh mắt, động tác nhỏ này của hai vợ chồng đều nhìn vào mắt, tất nhiên là không nói ra thôi.
Nhưng mà, Lý thị lại khác.
Những ngày trước kia, nàng đều phải siết chặt khăn tay, cắn chặt răng, nuốt từng hũ dấm chua vào trong bụng. Nhưng tình huống hôm nay lại đảo ngược lại, biến thành phúc tấn phải nếm thử mùi vị như mình... Một cảm giác vui sướng lưu chảy khắp người Lý thị, nàng không chút nghĩ ngợi mở miệng nói: “Phúc tấn có chỗ nào không thoải mái sao, có muốn truyền thái y không a?” Trong phủ vừa lập trắc phúc tấn, ngay trong ngày hôm đó mình lại mời thái y tới cửa, đây không phải là rõ ràng tuyên cáo cho thiên hạ biết, là mình bị tức giận công tâm sao, hay à nha, không đến hai ngày, danh tiếng phúc tấn Tứ bối lặc ghen tuông, sợ là sẽ truyền khắp kinh thành.
Tâm tư của Lý thị, làm sao có thể thoát được ‘pháp nhãn’ của Dận Chân. Dù ngoài mặt hắn không lộ ra, nhưng trong bụng lại lạnh lùng nghĩ: Quả thật là kẻ khinh cuồng, không biết cách đối nhân xử thế.
Điềm Nhi thầm nói: ngu xuẩn. Trên mặt lại lộ ra một tia bị thương mà cố nín lại: “Ta không sao, phiền muội muội quan tâm rồi.”
Dận Chân nghe vậy, sắc mặt lãnh lệ càng sâu.
Không khí đang có chút ngưng trệ, Tô Bồi Thịnh tiến vào bẩm, người của Lễ bộ đã đến. Đoàn người đành phải đứng dậy đi tới trong sân, sau đó, Lý thị quỳ xuống đất nghe phong chỉ, tiếp nhận kim sách của trắc phúc tấn.
Một phen tràng giang đại hải, ước chừng đến hai khắc chung (30p), Điềm Nhi đứng phía sau cũng muốn tê rần cả hai chân, nhưng Lý thị người ta lại càng quỳ càng lên tinh thần, càng quỳ càng hăng hái a.
Cuối cùng, sau toàn bộ lễ nghi kết thúc, mọi người dời đến sảnh trong khai tiệc, bên trong đã sớm bày xong hai cái bàn tròn lớn, vì hôm nay là ngày vui Lý thị thăng trắc phúc tấn, cho nên cùng Điềm Nhi một trái một phải, chia ra ngồi hai bên Dận Chân. Mà Tống thị cùng với những thị thiếp khác, đều dựa theo thân phận của từng người, mà ngồi trên một cái bàn khác.
Lý thị chưa bao giờ được công khai ngồi gần Dận Chân như bây giờ, lập tức vô cùng hưng phấn, hơn nữa, nghiêng khóe mắt liếc nhìn sắc mặt Tống thị thảm bại bên kia, nghĩ bụng, đã nhiều năm như vậy, mình cuối cùng cũng đặt nàng ta ở bên dưới, quả thực là không cách nào hình dung được thống khoái rồi.
“Gia...” nâng ly rượu lên, Lý thị mặt mày ửng hồng, mị nhãn phóng ra tứ phía, nũng nịu cười nói: “Thiếp thân có được ngày hôm nay, cũng là được ngài cất nhắc. Nay kính ngài một ly, chúc ngài phúc thọ an khang, con nối dõi hưng thịnh.” Nói đến đây, ánh mắt còn mang hàm ý bóng gió ám muội, liếc một cái đến hạ thân của Dận Chân.
Con nối dõi? Nối dõi với ai? Điềm Nhi lúc này cũng thu lại tất cả biểu tình trên mặt, đôi mắt to đen kịt mang theo thần sắc nghiềm ngẫm.
Nàng thậm chí còn muốn hô lớn: Ngạch nương, ngạch nương, mẹ mau đến xem a! Bình thường, mẹ cứ luôn nói con khờ khạo, nói con đần độn a. Nhưng hôm nay, người chân chính ngu hết chỗ nói đã — xuất hiện!!
(con nối dõi phải là đích tử, chính là con trai của chính thê)
Quả nhiên, sắc mặt của Dận Chân soạt một cái đen thui thùi lùi, nghiêm khắc nhìn Lý thị chằm chằm.
Bị dọa sợ, đầu óc đã bị ba chữ “trắc phúc tấn” làm cho thần chí u mê, Lý thị lúc này mới lập tức thanh tỉnh lại.
Nhìn tầm mắt nghiêm khắc giữa hai người, Điềm Nhi đột nhiên mỉm cười, nâng ly rượu trước người mình lên, nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của Lý muội muội, tỷ tỷ ta liền chúc muội muội, mỗi năm đều như hôm nay, mỗi tháng đều như hiện tại.”
“Tạ, tạ phúc tấn.” Lý thị sắc mặt có hơi trắng bệch, ly rượu vẫn chưa kính ra được kia, cuối cùng vẫn vào bụng của mình, nóng hừng hực, khó chịu khủng khiếp.
Bởi vì Dận Chân không ừ hử câu nào, bữa tiệc này trong chốc lát đã vội vàng kết thúc.
Theo lẽ thường, hôm nay Dận Chân phải nghỉ lại qua đêm ở chỗ Lý thị. Nhưng, người ta cơm nước xong xuôi, liền dứt khoát nhấc chân rời đi, chỉ để lại phía sau, Lý trắc phúc tấn sắc mặt trắng bệt như quỷ.
Điềm Nhi khẽ chớp chớp mắt, cực kỳ không phúc hậu mà cười trộm.
“Lý trắc phúc tấn đừng để bụng” Vẫn một mực im lặng từ đầu giờ, Tống thị lúc này mới lên tiếng cười: “Gia, có lẽ sẽ lập tức trở lại không chừng!” Dứt lời, cũng không đợi đối phương đáp lời, liền hướng về Điềm Nhi hành lễ một cái, liền nghênh ngang rời đi.
“Khụ khụ khụ khụ... Hôm nay đã mệt mỏi một ngày rồi.” Điềm Nhi vẻ mặt hòa khí nói: “Tất cả mọi người sớm về nghỉ ngơi đi thôi.”
Gương mặt diễm lệ của Lý thị, tựa hồ cũng sắp vặn vẹo. Nàng cứng ngắc cong đầu gối, cắn răng nghiến lợi nói: “Cung tiễn phúc tấn.”
Điềm Nhi tâm tình thật tốt về tới Gia Hòa viện, trước đi xem Tám Cân thế nào. Tiểu tử kia đang bị Tiền ma ma dụ dỗ, cầm cây trống bỏi trong tay, lắc qua lắc lại chơi rất vui vẻ. Thấy mẫu thân đã trở lại, còn a a ô ô, vỗ vỗ bàn tay béo, bày tỏ ý hoan nghênh thắm thiết. Chọc Điềm Nhi hung hăng hôn hai cái, mới có ý định từ bỏ.
Ban đêm, Dận Chân ngủ một mình ở thư phòng.
Ban đêm, Lý thị nước mắt thấm đẫm giường.
Ban đêm, Điềm Nhi ôm con trai mập mạp, cười híp mắt nghĩ, có lẽ mình nên thưởng cho nam nhân kia chút gì mới được nhỉ? Lần trước cải trang mỹ thiếu niên, hình như làm cho hắn thực hưng phấn he he...
Bên song thỏ thẻ oanh vàng sớm mai.
Điềm Nhi thiêm thiếp mở mắt ra, ngồi dậy, thấy Tám Cân còn đang o o ngủ bên cạnh, dịch dịch góc chăn cho con, rồi mới mang hài xuống giường.
Đúng lúc này, San Hô nghe thấy động tĩnh đi vào. Thấy Điềm Nhi đã tỉnh, vội bước lên trước hầu hạ. Hai người sợ đánh thức Tám Cân, liền ngồi xuống trước bàn trang điểm sơn đen mạ vàng khảm ngà ở xa một chút.
Điềm Nhi cầm cái gương vuông, vừa nhìn sau đầu vừa nói: “Gia còn chưa về sao?”
“Tiểu Hỉ Tử vừa đến báo, nói là còn chưa về ạ.”
Điềm Nhi nghe vậy khẽ thở dài. Trông thần sắc chủ tử như có ý buồn, San Hô liền đau lòng khuyên nhủ: “Chủ tử, bối lặc gia tốt với ngài như vậy, dù có điền thêm ai vào cũng không qua được, mặc dù vị kia được thăng lên trắc phúc tấn, thì thế nào? Bất quá chỉ để bài trí, cho người khác có cái mà nhìn thôi. Trong lòng ngài nếu đã quyết định, thì không nên muộn phiền tự làm khổ mình a.”
“Lời em nói, ta làm sao không biết, dù sao đi nữa thì bụng dạ ta quá nhỏ, không nhìn thêm được người khác mà thôi!” Điềm Nhi nắm chặt tấm gương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện thần thái hờn dỗi.
Từ lúc Dận Chân trở về từ Nhiệt Hà, Đức phi đối với chuyện trắc phúc tấn lại bắt đầu ‘nhắc lại chuyện xưa’, Điềm Nhi cũng biết việc này không thể đưa đẩy được nữa, không cách nào đành phải đáp ứng.
Nhưng giữa hai người Tống, Lý, rốt cuộc nên chọn ai, Điềm Nhi lại vẫn có chút không nắm được chủ kiến.
Lý thị là người không thành thật, hiếu thắng, thích tranh thủ thời cơ chiếm lợi ích. Tống thị thì thành thật, không tranh giành, thích sống yên tĩnh. Theo lý mà nói, thăng Tống thị làm trắc phúc tấn, dường như mới là lựa chọn đúng. Nhưng...
“Chủ tử, nô tỳ có một chuyện không rõ” San Hô nhỏ giọng hỏi: “Tại sao ngài lại chọn Lý thị ạ?”
Đối với vấn đề này, Điềm Nhi cũng không trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi: “Ngươi cảm thấy gia nhà chúng ta, thích dạng nữ nhân nào?”
San Hô cười nói: “Đương nhiên là như chủ tử ngài rồi!”
“Ngươi nói này lời đúng rồi!” Điềm Nhi rất là không biết khiêm tốn nói: “Cho nên, đây chính là nguyên nhân ta cất nhắc Lý thị.”
Tống thị là nữ nhân hầu hạ bên người Dận Chân sớm nhất, lại từng sinh một đứa con gái cho hắn. Tuy tính tình Dận Chân lãnh lệ lại đa nghi, nhưng bên trong lại là người rất trọng tình cảm, nếu để cho Tống thị ngồi lên vị trí trắc phúc tấn, với thái độ thành thật nhu thuận không tranh của nàng ta, khó tránh khỏi sẽ khiến nam nhân sinh một hai lòng thương cảm. Lý thị thì không như vậy, nàng ta không có phần tình cảm trước đây cùng Dận Chân, cũng không được bao nhiêu sủng ái, hơn nữa nàng ta tính tình chua ngoa, phàm là việc gì đều thích tỏ vẻ ra oai. Để cho nàng làm trắc phúc tấn, chỉ khiến cho Dận Chân càng thêm chán ghét, sẽ không hề uy hiếp đến mình. (ai nói Điềm Nhi ngu ngốc, mình thấy là giả ngu mới đúng)
San Hô cũng là người thông minh, thoáng nghĩ một chút liền hiểu rõ quanh co vòng vèo trong đó, miệng khen không ngớt lời: chủ tử anh minh.
Điềm Nhi nghe xong lại rũ mắt xuống, lý do nàng chọn như vậy kỳ thật còn một nguyên nhân trọng yếu nhất.
Đó chính là, chuyện trên mặt Triệu Giai thị nổi mẩn đỏ. Ngày đó, mặc dù ở sau hòn giả sơn nghe được hai nha hoàn kia nói huyên thuyên, nhưng Điềm Nhi lại nghĩ rằng người hạ thủ không nhất định sẽ là Lý thị.
“Thà rằng bên chân có chó cắn người, cũng đừng ôm rắn mà ngủ.” Lời dạy chí lý của ngạch nương, Điềm Nhi vẫn rất ghi nhớ trong lòng.
Đang không ngừng suy tư, Tiểu Hỉ Tử đến bẩm báo: “Phúc tấn, gia đã trở về từ trong cung, bây giờ đang đến chỗ Lý cách cách.”
Điềm Nhi nghe vậy, nói cho cùng trong lòng vẫn đau xót, nhưng cứng rắn vờ tươi cười nói: “Chúng ta cũng nhanh đi qua đó thôi, hôm nay là ngày vui của Lý muội muội, đừng chậm trễ.”
“Phúc tấn...” Mắt thấy sắc mặt cô đơn của chủ tử, San Hô cùng Tiểu Hỉ Tử không khỏi cùng khẽ kêu một tiếng.
Điềm Nhi hít sâu một hơi, khoát tay, ý bảo mình không sao.
Phân vị của Lý thị đã được thăng, chen chúc ở cùng Tống thị trong một viện, cũng không thích hợp. Cho nên mấy ngày trước, Điềm Nhi đã làm chủ để nàng ta dọn đến một sân viện ở phía tây, là Xử Tam Tiến viện, kết cấu tuy không rộng rãi như Gia Hòa viện, nhưng cũng xem là tinh tế. Mà lúc này, trong viện đã giăng đèn kết hoa, nha hoàn nô tài tới lui như nước chảy, không khí vô cùng tưng bừng náo nhiệt.
Lúc Điềm Nhi rảo bước tiến đến bậc cửa trước cửa nhà chính, giương mắt đảo qua, nhìn thấy trên vị trí chủ vị, Dận Chân gương mặt lạnh nhạt đã ngồi đó, còn có đứng bên cạnh hắn là Lý thị đang tươi cười minh diễm, quyến rũ xinh tươi.
“Thỉnh gia đại an.” Trên mặt mang nụ cười khéo léo, Điềm Nhi quy củ nhún người.
Ánh mắt Dận Chân dừng lại trên mặt nàng, một lát sau nói: “Ừ, đứng lên đi.”
Điềm Nhi theo lời đứng lên, ngồi lên chủ vị bên cạnh trượng phu. Sau đó, Lý thị, Tống thị, cùng bốn năm thị thiếp cấp bậc thấp đi tới vấn an Điềm Nhi.
Tục ngữ nói, ‘người gặp hỉ sự tinh thần sảng’, hôm nay Lý thị quả đúng là như thế...
Trông nàng ta một thân kỳ trang bằng gấm đỏ nhũ bạc thêu hoa văn tròn, kết hợp với áo lụa ngoài thêu đôi chim bỉ dực, nổi bật lên dáng người trước sau lồi lõm, mười phần quyến rũ, lại thêm cặp mắt như muốn tràn ra nước kia, thật sự là rất phong tình quyến rũ.
Điềm Nhi kín đáo liếc nhìn Dận Chân bên cạnh, không biết hắn có hay không...
Đang liếc trộm, lại trộm không xong còn bị nam nhân đúng lúc bắt được. Vèo một cái, Điềm Nhi vội thu hồi tầm mắt, có chút mất tự nhiên khẽ húng hắng ho hai tiếng.
Đám người bên dưới, ai mà không phải người tinh mắt, động tác nhỏ này của hai vợ chồng đều nhìn vào mắt, tất nhiên là không nói ra thôi.
Nhưng mà, Lý thị lại khác.
Những ngày trước kia, nàng đều phải siết chặt khăn tay, cắn chặt răng, nuốt từng hũ dấm chua vào trong bụng. Nhưng tình huống hôm nay lại đảo ngược lại, biến thành phúc tấn phải nếm thử mùi vị như mình... Một cảm giác vui sướng lưu chảy khắp người Lý thị, nàng không chút nghĩ ngợi mở miệng nói: “Phúc tấn có chỗ nào không thoải mái sao, có muốn truyền thái y không a?” Trong phủ vừa lập trắc phúc tấn, ngay trong ngày hôm đó mình lại mời thái y tới cửa, đây không phải là rõ ràng tuyên cáo cho thiên hạ biết, là mình bị tức giận công tâm sao, hay à nha, không đến hai ngày, danh tiếng phúc tấn Tứ bối lặc ghen tuông, sợ là sẽ truyền khắp kinh thành.
Tâm tư của Lý thị, làm sao có thể thoát được ‘pháp nhãn’ của Dận Chân. Dù ngoài mặt hắn không lộ ra, nhưng trong bụng lại lạnh lùng nghĩ: Quả thật là kẻ khinh cuồng, không biết cách đối nhân xử thế.
Điềm Nhi thầm nói: ngu xuẩn. Trên mặt lại lộ ra một tia bị thương mà cố nín lại: “Ta không sao, phiền muội muội quan tâm rồi.”
Dận Chân nghe vậy, sắc mặt lãnh lệ càng sâu.
Không khí đang có chút ngưng trệ, Tô Bồi Thịnh tiến vào bẩm, người của Lễ bộ đã đến. Đoàn người đành phải đứng dậy đi tới trong sân, sau đó, Lý thị quỳ xuống đất nghe phong chỉ, tiếp nhận kim sách của trắc phúc tấn.
Một phen tràng giang đại hải, ước chừng đến hai khắc chung (30p), Điềm Nhi đứng phía sau cũng muốn tê rần cả hai chân, nhưng Lý thị người ta lại càng quỳ càng lên tinh thần, càng quỳ càng hăng hái a.
Cuối cùng, sau toàn bộ lễ nghi kết thúc, mọi người dời đến sảnh trong khai tiệc, bên trong đã sớm bày xong hai cái bàn tròn lớn, vì hôm nay là ngày vui Lý thị thăng trắc phúc tấn, cho nên cùng Điềm Nhi một trái một phải, chia ra ngồi hai bên Dận Chân. Mà Tống thị cùng với những thị thiếp khác, đều dựa theo thân phận của từng người, mà ngồi trên một cái bàn khác.
Lý thị chưa bao giờ được công khai ngồi gần Dận Chân như bây giờ, lập tức vô cùng hưng phấn, hơn nữa, nghiêng khóe mắt liếc nhìn sắc mặt Tống thị thảm bại bên kia, nghĩ bụng, đã nhiều năm như vậy, mình cuối cùng cũng đặt nàng ta ở bên dưới, quả thực là không cách nào hình dung được thống khoái rồi.
“Gia...” nâng ly rượu lên, Lý thị mặt mày ửng hồng, mị nhãn phóng ra tứ phía, nũng nịu cười nói: “Thiếp thân có được ngày hôm nay, cũng là được ngài cất nhắc. Nay kính ngài một ly, chúc ngài phúc thọ an khang, con nối dõi hưng thịnh.” Nói đến đây, ánh mắt còn mang hàm ý bóng gió ám muội, liếc một cái đến hạ thân của Dận Chân.
Con nối dõi? Nối dõi với ai? Điềm Nhi lúc này cũng thu lại tất cả biểu tình trên mặt, đôi mắt to đen kịt mang theo thần sắc nghiềm ngẫm.
Nàng thậm chí còn muốn hô lớn: Ngạch nương, ngạch nương, mẹ mau đến xem a! Bình thường, mẹ cứ luôn nói con khờ khạo, nói con đần độn a. Nhưng hôm nay, người chân chính ngu hết chỗ nói đã — xuất hiện!!
(con nối dõi phải là đích tử, chính là con trai của chính thê)
Quả nhiên, sắc mặt của Dận Chân soạt một cái đen thui thùi lùi, nghiêm khắc nhìn Lý thị chằm chằm.
Bị dọa sợ, đầu óc đã bị ba chữ “trắc phúc tấn” làm cho thần chí u mê, Lý thị lúc này mới lập tức thanh tỉnh lại.
Nhìn tầm mắt nghiêm khắc giữa hai người, Điềm Nhi đột nhiên mỉm cười, nâng ly rượu trước người mình lên, nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của Lý muội muội, tỷ tỷ ta liền chúc muội muội, mỗi năm đều như hôm nay, mỗi tháng đều như hiện tại.”
“Tạ, tạ phúc tấn.” Lý thị sắc mặt có hơi trắng bệch, ly rượu vẫn chưa kính ra được kia, cuối cùng vẫn vào bụng của mình, nóng hừng hực, khó chịu khủng khiếp.
Bởi vì Dận Chân không ừ hử câu nào, bữa tiệc này trong chốc lát đã vội vàng kết thúc.
Theo lẽ thường, hôm nay Dận Chân phải nghỉ lại qua đêm ở chỗ Lý thị. Nhưng, người ta cơm nước xong xuôi, liền dứt khoát nhấc chân rời đi, chỉ để lại phía sau, Lý trắc phúc tấn sắc mặt trắng bệt như quỷ.
Điềm Nhi khẽ chớp chớp mắt, cực kỳ không phúc hậu mà cười trộm.
“Lý trắc phúc tấn đừng để bụng” Vẫn một mực im lặng từ đầu giờ, Tống thị lúc này mới lên tiếng cười: “Gia, có lẽ sẽ lập tức trở lại không chừng!” Dứt lời, cũng không đợi đối phương đáp lời, liền hướng về Điềm Nhi hành lễ một cái, liền nghênh ngang rời đi.
“Khụ khụ khụ khụ... Hôm nay đã mệt mỏi một ngày rồi.” Điềm Nhi vẻ mặt hòa khí nói: “Tất cả mọi người sớm về nghỉ ngơi đi thôi.”
Gương mặt diễm lệ của Lý thị, tựa hồ cũng sắp vặn vẹo. Nàng cứng ngắc cong đầu gối, cắn răng nghiến lợi nói: “Cung tiễn phúc tấn.”
Điềm Nhi tâm tình thật tốt về tới Gia Hòa viện, trước đi xem Tám Cân thế nào. Tiểu tử kia đang bị Tiền ma ma dụ dỗ, cầm cây trống bỏi trong tay, lắc qua lắc lại chơi rất vui vẻ. Thấy mẫu thân đã trở lại, còn a a ô ô, vỗ vỗ bàn tay béo, bày tỏ ý hoan nghênh thắm thiết. Chọc Điềm Nhi hung hăng hôn hai cái, mới có ý định từ bỏ.
Ban đêm, Dận Chân ngủ một mình ở thư phòng.
Ban đêm, Lý thị nước mắt thấm đẫm giường.
Ban đêm, Điềm Nhi ôm con trai mập mạp, cười híp mắt nghĩ, có lẽ mình nên thưởng cho nam nhân kia chút gì mới được nhỉ? Lần trước cải trang mỹ thiếu niên, hình như làm cho hắn thực hưng phấn he he...
/105
|