Đúng lúc này, bóng dáng Lâm Ngọc không biết lúc nào đã đứng trước mặt tên cầm thú dẫm đạp thức ăn của mình, chỉ nghe thấy người đàn ông kêu thảm thiết ngã trên mặt đất, chật vật ôm chân bị đánh gãy.Không đợi người đàn ông bắt Nghi Nghi lấy lại tinh thần, cô đánh một quyền vào trên tay anh ta, anh ta ăn đau liền buông tay ra, lui về sau mấy bước, chỉ thấy Lâm Ngọc chạy lên vài bước, nhảy lên nhẹ nhàng đá chân cao lên, chân thon dài đánh trúng cằm người đàn ông, anh ta ngã xuống đất một cách đẹp đẽ. Người đàn ông còn lại nhìn đồng bọn đã bị hạ hết, tức giận rút ra trong túi quần con dao, lợi dụng lúc cô không để ý lộ sơ hở liền vung lên nhắm vào người Lâm Ngọc.
"Lâm Ngọc, cẩn thận!!" Được người đàn ông kia thả ra, Nghi Nghi liền thấy một màn này, la to đồng thời thân thể nhanh chóng đứng sau lưng Lâm Ngọc chặn nhát dao.
"A a.......!!" Lập tức vang lên tiếng hét thảm xuyên bầu trời, còn vang vọng lại.
Lâm Ngọc nhìn Nghi Nghi một tay bẻ tay người đàn ông cầm dao gãy quặp lại, con dao rơi xuống đất, còn cổ tay bị biến dạng. Con mắt của cô sắp lòi ra, không thể tin được là cô ấy biết đánh nhau, ra tay nhanh gọn như vậy.
Nghi Nghi ngồi xổm xuống, mỉm cười ngọt ngào "Tôi ghét nhất hạng người đánh lén, đâm sau lưng, mà anh không may lại lọt vào top đó" miệng cười nhưng ánh mắt lại hoàn toàn rét lạnh. Sau đó cô lắc lư vận động các đốt ngón tay, bẻ cổ,......
"A a...!!" Tiếng hét thứ hai thảm thiết hơn, bộ dạng của hắn còn thảm hơn hai người kia, Lâm Ngọc lắc đầu, Nghi Nghi ra tay cũng nặng thật, đánh người ta đến nỗi ba má hắn nhận không ra.
Nghi Nghi lôi kéo nắm lấy tay Lâm Ngọc nói "Đi thôi, lát nữa sẽ có người tới xử lý chúng, cô xem, đồ ăn không thể ăn được nữa, chúng ta về thôi"
"Nhưng tôi rất đói, bụng cứ kêu ùng ục" Lâm Ngọc ngoảnh đầu lại tiếc thương bịch đồ ăn, hậm hực liếc tên nằm trên đất, tất cả cũng tại hắn, không chịu nổi chạy đến đạp vào mặt tên đó.
Nghi Nghi bất đắc dĩ ôm Lâm Ngọc lại, tránh để cô giết người "Đến nhà tôi có rất nhiều đồ ăn ngon, có thịt nướng nữa, cô không đi ráng chịu, tổn thất lớn tổn thất lớn nha"
Lâm Ngọc liếc nhìn Nghi Nghi, lộ ra tươi cười siêu cấp đáng yêu, quyết định rất nhanh "Thật không? Vậy chúng ta đi đến nhà cô"
Vì thế Lâm Ngọc dẫn Nghi Nghi lên xe, rất ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên ghế sau, thấy Nghi Nghi còn chưa đi liền nhắc nhở
"Sao còn chưa đi?" Nụ cười vẫn tươi rói trên môi.
Nghi Nghi cả người lâm vào trạng thái cứng ngắc, khóe miệng xuất hiện hiện tượng co quắp, hình tượng Lâm Ngọc trước mắt quả thật có chút làm người ta khó có thể chấp nhận, có chút kinh hãi.
"Ừm, tôi biết rồi" Nghi Nghi gạt hình ảnh đó ra khỏi đầu, khởi động xe đánh tay lái rời đi.
Biệt thự Ngọc Lam ở Hà Châu, một trong bốn biệt thự riêng của Nghi Nghi, nằm trên một cánh đồng cỏ, ngôi biệt thự có phần hơi nhỏ so với tưởng tượng của Lâm Ngoc, không kiểu cách màu mè xa hoa, đơn giản chỉ một màu trắng đơn giản hòa chung với màu xanh của cỏ non đem đến cho người ta cảm giác thư thái, tự nhiên.
Lái xe thẳng vào cổng đã được mở sẵn, Nghi Nghi xuống xe, mở cửa xe cho Lâm Ngọc "Đây là nhà tôi, cô thấy sao?"
"Không như tôi tưởng tượng"
Nghi Nghi cười hì hì, cùng với Lâm Ngọc một đường vào nhà chính, khi hai cánh cửa lớn được mở ra, cảnh tượng bên trong khiến Lâm Ngọc có chút choáng ngợp. Ngôi nhà trang trí theo phong cách Tây Âu, đèn chùm rực rỡ, đặc biệt ở đâu cũng đặt một chậu Tulip vàng tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, than khiết.
"Cô chủ đã về" Người làm xếp thành hai hàng cúi lưng chào, một người đàn ông trung niên khom lưng trước mắt Lâm Ngọc và Nghi Nghi
"Cô chủ, thức ăn đã chuẩn bị xong" Nhìn qua Lâm Ngọc "Còn đây là..."
Nghi Nghi đẩy người Lâm Ngọc lên "Quản gia Trung vất vả quá, đây là bạn của tôi Lâm Ngọc, phiền ông cho người dọn dẹp phòng khách cho cô ấy, còn nữa gọi bác sĩ riêng của tôi đến đây"
Quản gia Trung nghi ngờ "Cô chủ bị thương ở đâu sao?"
"Không có, là Lâm Ngọc" Ghé vào tai ông nói nhỏ "Thức ăn toàn bộ đổi lại là thịt nướng, phần ăn cứ chuẩn bị 5 người"
"Vâng, cô chủ" quay người lại với Lâm Ngọc, ông đưa tay mời "Lâm tiểu thư, mời đi theo tôi"
"Lâm Ngọc, cẩn thận!!" Được người đàn ông kia thả ra, Nghi Nghi liền thấy một màn này, la to đồng thời thân thể nhanh chóng đứng sau lưng Lâm Ngọc chặn nhát dao.
"A a.......!!" Lập tức vang lên tiếng hét thảm xuyên bầu trời, còn vang vọng lại.
Lâm Ngọc nhìn Nghi Nghi một tay bẻ tay người đàn ông cầm dao gãy quặp lại, con dao rơi xuống đất, còn cổ tay bị biến dạng. Con mắt của cô sắp lòi ra, không thể tin được là cô ấy biết đánh nhau, ra tay nhanh gọn như vậy.
Nghi Nghi ngồi xổm xuống, mỉm cười ngọt ngào "Tôi ghét nhất hạng người đánh lén, đâm sau lưng, mà anh không may lại lọt vào top đó" miệng cười nhưng ánh mắt lại hoàn toàn rét lạnh. Sau đó cô lắc lư vận động các đốt ngón tay, bẻ cổ,......
"A a...!!" Tiếng hét thứ hai thảm thiết hơn, bộ dạng của hắn còn thảm hơn hai người kia, Lâm Ngọc lắc đầu, Nghi Nghi ra tay cũng nặng thật, đánh người ta đến nỗi ba má hắn nhận không ra.
Nghi Nghi lôi kéo nắm lấy tay Lâm Ngọc nói "Đi thôi, lát nữa sẽ có người tới xử lý chúng, cô xem, đồ ăn không thể ăn được nữa, chúng ta về thôi"
"Nhưng tôi rất đói, bụng cứ kêu ùng ục" Lâm Ngọc ngoảnh đầu lại tiếc thương bịch đồ ăn, hậm hực liếc tên nằm trên đất, tất cả cũng tại hắn, không chịu nổi chạy đến đạp vào mặt tên đó.
Nghi Nghi bất đắc dĩ ôm Lâm Ngọc lại, tránh để cô giết người "Đến nhà tôi có rất nhiều đồ ăn ngon, có thịt nướng nữa, cô không đi ráng chịu, tổn thất lớn tổn thất lớn nha"
Lâm Ngọc liếc nhìn Nghi Nghi, lộ ra tươi cười siêu cấp đáng yêu, quyết định rất nhanh "Thật không? Vậy chúng ta đi đến nhà cô"
Vì thế Lâm Ngọc dẫn Nghi Nghi lên xe, rất ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên ghế sau, thấy Nghi Nghi còn chưa đi liền nhắc nhở
"Sao còn chưa đi?" Nụ cười vẫn tươi rói trên môi.
Nghi Nghi cả người lâm vào trạng thái cứng ngắc, khóe miệng xuất hiện hiện tượng co quắp, hình tượng Lâm Ngọc trước mắt quả thật có chút làm người ta khó có thể chấp nhận, có chút kinh hãi.
"Ừm, tôi biết rồi" Nghi Nghi gạt hình ảnh đó ra khỏi đầu, khởi động xe đánh tay lái rời đi.
Biệt thự Ngọc Lam ở Hà Châu, một trong bốn biệt thự riêng của Nghi Nghi, nằm trên một cánh đồng cỏ, ngôi biệt thự có phần hơi nhỏ so với tưởng tượng của Lâm Ngoc, không kiểu cách màu mè xa hoa, đơn giản chỉ một màu trắng đơn giản hòa chung với màu xanh của cỏ non đem đến cho người ta cảm giác thư thái, tự nhiên.
Lái xe thẳng vào cổng đã được mở sẵn, Nghi Nghi xuống xe, mở cửa xe cho Lâm Ngọc "Đây là nhà tôi, cô thấy sao?"
"Không như tôi tưởng tượng"
Nghi Nghi cười hì hì, cùng với Lâm Ngọc một đường vào nhà chính, khi hai cánh cửa lớn được mở ra, cảnh tượng bên trong khiến Lâm Ngọc có chút choáng ngợp. Ngôi nhà trang trí theo phong cách Tây Âu, đèn chùm rực rỡ, đặc biệt ở đâu cũng đặt một chậu Tulip vàng tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, than khiết.
"Cô chủ đã về" Người làm xếp thành hai hàng cúi lưng chào, một người đàn ông trung niên khom lưng trước mắt Lâm Ngọc và Nghi Nghi
"Cô chủ, thức ăn đã chuẩn bị xong" Nhìn qua Lâm Ngọc "Còn đây là..."
Nghi Nghi đẩy người Lâm Ngọc lên "Quản gia Trung vất vả quá, đây là bạn của tôi Lâm Ngọc, phiền ông cho người dọn dẹp phòng khách cho cô ấy, còn nữa gọi bác sĩ riêng của tôi đến đây"
Quản gia Trung nghi ngờ "Cô chủ bị thương ở đâu sao?"
"Không có, là Lâm Ngọc" Ghé vào tai ông nói nhỏ "Thức ăn toàn bộ đổi lại là thịt nướng, phần ăn cứ chuẩn bị 5 người"
"Vâng, cô chủ" quay người lại với Lâm Ngọc, ông đưa tay mời "Lâm tiểu thư, mời đi theo tôi"
/90
|