Không dễ gì Kỳ Xán và Từ Diệc Thù mới trốn thoát khỏi cuộc đuổi bắt của đám zombie, ngoặt vào giảng đường gần đó để nghỉ tạm. Bình thường Kỳ Xán cũng coi trọng việc rèn luyện sức khỏe, lại học sanda từ nhỏ nên thể năng rất tốt, hơi thở vững vàng. Nhưng Từ Diệc Thù thì khác, bình thường lúc tập thể dục trong trường có hai phần ba thời gian là Kỳ Xán chạy giúp anh ta, là một tên thể năng cùi bắp chính cống.
Trong đám zombie không thiếu những con vì có cơ thể khỏe mạnh mà sau khi bị virus xâm lấn thì thể năng và phản ứng đều nâng cao một bậc, khiến Từ Diệc Thù không nhịn được kêu ca: "Sau khi người biến thành zombie thì da quá dày, thực sự không dễ đánh. May mà Kỳ Xán cậu không biến thành zombie, nếu như cậu biến thành zombie thì chắc chắn sẽ là một mối họa lớn."
"Nếu tôi là zombie..." Tuy thời điểm không thích hợp nhưng Kỳ Xán đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng nếu như anh biến thành zombie, nếu như anh không đánh mất lý trí, anh sẽ nhốt Đàm Đàm lại, bảo vệ cô, để cô trở thành cô gái hạnh phúc nhất.
"Kỳ Xán, cậu nói xem bên trường thể dục thể thao toàn là sinh viên thể dục, có cả đống người thể trạng tốt, nếu bọn họ biến thành zombie, vậy thì không phải trường thể dục thể thao sẽ thất thủ à?" Từ Diệc Thù bỗng nghĩ tới gì đó, sắc mặt trở nên khó coi: "Nói ra thì, trường đó cách trường mình cũng rất gần."
"Học sinh trường thể dục thể thao có thể chạy có thể đánh, có thể thất thủ hay không thì vẫn chưa biết được, cậu vẫn nên quan tâm tới bản thân thì hơn." Kỳ Xán nói, anh đi đến trước cửa sổ phòng học, nhìn về phía phòng an ninh gần cổng chính.
Phòng an ninh ở ngay bên cạnh cổng chính của trường, vừa rồi bọn họ xông từ khu sinh hoạt vào có đi ngang qua đó, nhưng lúc đó xung quanh toàn là zombie, bên trong phòng an ninh cũng có, nên Kỳ Xán không thể đi vào.
Sau khi vào trường, còn phải nghĩ cách khác.
"Người anh em, cậu tính thế nào?"
Kỳ Xán trả lời: "Thị lực những con zombie này không tốt, bình thường dựa vào thính lực và khứu giác đuổi theo người. Ban đêm tôi mò qua phòng an ninh một chuyến, hẳn là làm được."
"Cậu qua đó, cậu chính là bàn tiệc trong đêm." Từ Diệc Thù trực tiếp ngồi xuống bàn học, cà lơ phất phơ trêu chọc anh: "Zombie cũng có thể trải nghiệm cảm giác mở blind box."
"Cậu không thể chờ mong điều gì tốt cho tôi à?" Kỳ Xán nhíu mày, hỏi lại: "Nếu như tôi bị mở ra thật, nói không chừng sẽ biến thành zombie. Tôi thì không sao cả, tương lai tìm được Đàm Đàm nhà tôi còn có thể giao lưu với cậu ấy mà không gặp chướng ngại, nhưng nếu gặp phải cậu... cậu sẽ thành blind box bị tôi mở ra."
"Đủ ác." Từ Diệc Thù vội ho một tiếng, sau đó nói: "Trước khi đám Thẩm Ưu rời đi, họ có nói với tôi là định đến hội trường lớn trong trường tránh một đợt, xem có thể chờ được cứu viện không. Hội trường lớn rộng rãi, đằng sau còn có nước và lương thực dự trữ, đủ dùng trong một thời gian.
"Không đáng tin lắm." Kỳ Xán nói: "Zombie khứu giác nhạy bén, hội trường lớn nhiều người, tồn tại rất nhiều nguy hiểm. Tôi không định tới đó."
"Nhưng ở đó có đồ ăn." Từ Diệc Thù lục lọi ba lô, nói: "Đồ ăn của chúng ta cùng lắm chỉ đủ ăn một bữa. Đánh nhau là việc mất sức, lúc sau cậu cũng không thể đói bụng ra trận đúng không."
Điều này cũng đúng, tuy nói bên khu sinh hoạt có siêu thị, nhưng zombie canh giữ ở cổng chính khu sinh hoạt, hơn nữa trong siêu bị cũng có zombie lảng vảng, đoán chừng sau này ngày nào cũng có thể ngẫu nhiên bắt được mấy người vì đói mà bí quá hóa liều. Hiện tại trong trường học cũng chỉ có trong hội trường lớn có đồ ăn.
Cuối cùng Kỳ Xán vẫn đồng ý.
Đại học Vân Thành chiếm diện tích rất lớn, hơn nữa lúc zombie tiến vào học sinh đều đang ở khu sinh hoạt, cho nên cũng dẫn tới việc số lượng zombie trong đại học Vân Thành sẽ không quá nhiều, bởi vì tất cả đều tụ tập ở bên kia. Tuy nói hiện tại sẽ không quá nhiều, nhưng cũng chỉ là hiện tại.
Hai người đi thẳng một mạch tới hội trường lớn của đại học Vân Thành, số zombie gặp phải trên đường có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ở cửa hội trường lớn có học sinh đang canh cửa, thấy Kỳ Xán và Từ Diệc Thù, câu nói đầu tiên là bảo bọn họ kiểm tra trên người xem có vết thương do zombie gây ra không.
Lúc hai người vật lộn với zombie đều rất cẩn thận, trên người không có vết thương, cho nên chẳng mấy chốc đã thông qua kiểm tra, bước vào trong hội trường lớn.
Hội trường lớn của đại học Vân Thành vô cùng rộng, có thể chứa hơn nghìn người, ghế ngồi quây thành một vòng tròn quanh sân khấu, tổng cộng có hai tầng. Đám học sinh và công nhân viên chức trong trường tìm được đường sống trong chỗ chết đều ngồi tại chỗ, tụ tập thành từng nhóm nhỏ. Hội trường lớn rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thì thầm bàn tán thi thoảng lại khẽ vang lên, chỉ sợ âm thanh hơi lớn sẽ dẫn zombie tới.
Kỳ Xán và Từ Diệc Thù đứng ở cửa hội trường, tìm kiếm tung tích của hai cậu bạn cùng phòng khác. Ánh mắt Từ Diệc Thù rất tốt, lập tức nhìn thấy Thẩm Ưu và Trịnh Quân, vừa định kéo Kỳ Xán qua chỗ họ, lại thấy Kỳ Xán đang nhìn về một phía nào đó trên lầu hai.
"Tôi qua đó một chuyến." Kỳ Xán nhìn thấy một vị giáo sư đức cao vọng trọng trong khoa bọn họ ở lầu hai, ông ấy có sức ảnh hưởng rất lớn trong trường, anh muốn hỏi một số vấn đề.
Lúc đầu Từ Diệc Thù muốn đi cùng, nhưng anh ta cảm thấy quá đói, định tụ hợp với bạn cùng phòng ăn gì trước, bèn nói: "Thế tôi qua đó trước, ngay kia thôi."
Kỳ Xán gật đầu, sau đó cả hai tách ra. Anh lên lầu, hai ba bước đã đi tới trước mặt giáo sư Hứa.
Ánh đèn trong hội trường lớn hơi tối, Kỳ Xán gọi giáo sư Hứa một câu. Giáo sư Hứa xoa xoa kính, nhận ra anh. Ông ấy vui mừng nhìn Kỳ Xán, nói: "Kỳ Xán, tới rồi à, tốt, tốt."
"Giáo sư, rốt cuộc thì đám zombie kia là thế nào? Có phải nhà trường đã biết trước rồi, nên mới cho bọn em nghỉ không? Lúc sau còn có biện pháp đối phó gì không? Rất nhiều bạn học đã biến thành zombie." Sau khi Kỳ Xán lên tiếng chào hỏi thì cũng không hàn huyên mà vào thẳng chủ đề.
Giáo sư Hứa trả lời đâu vào đấy: "Đây là sự kiện đột phát, ngay từ đầu nhà trường cũng không đoán được chuyện sẽ nghiêm trọng tới mức này. Biện pháp đối phó cụ thể... em xem, bây giờ chúng ta đều ở đây, cũng không có khả năng rời khỏi trường học chạy loạn trong làng đại học. Suy cho cùng thì làng đại học dân cư đông đúc, số lượng zombie cũng nhiều, chúng ta chỉ có thể chờ đợi cứu viện."
"Vậy còn ba ngày nghỉ kia?"
"Lúc nhận được thông báo thầy còn đang làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, khi đó thầy còn từng không hiểu thông báo kỳ lạ này, sau khi hỏi mới biết đây là thông báo do sở giáo dục trực tiếp gửi xuống." Giáo sư Hứa ngẩng đầu, nhìn về phía khung cửa sổ đang tỏa ra ánh sáng nhạt trên vách tường, nói: "Trời có hiện tượng lạ là do cục khí tượng phát hiện đầu tiên, lúc ấy bọn họ đã nhận ra tầm nghiêm trọng của chuyện này, nhưng không ngờ lại đến mức này. Có thể nói tất cả chúng ta đều trở tay không kịp. Rốt cuộc là thiên tai hay là nhân họa, còn chưa thể biết được."
"Giáo sư Hứa, zombie không chỉ tới từ ngoài trường. Theo em được biết, vào đêm ngày thứ hai rạng sáng ngày thứ ba, trong tòa nhà ký túc xá em ở đã có một số bạn học xảy ra biến dị, trở thành zombie."
Nói cách khác, tai nạn lần này là thiên tai. Bóng tối và những cơn mưa rào tầm tã trong hai ngày đầu, là lời cảnh cáo cuối cùng thiên nhiên dành cho bọn họ.
Giáo sư Hứa thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Thiên tai, là thiên tài à... Mấy năm gần đây đúng là không yên ổn. Đúng rồi, Tiểu Kỳ, sao chỉ thấy một mình em? Cô bạn nhỏ kia của em đâu?"
"Cậu ấy mất tích rồi, em còn chưa tìm thấy cậu ấy." Kỳ Xán nói, thoáng nhìn khóe môi khô khốc của giáo sư Hứa, lấy bình nước cuối cùng trong ba lô ra đưa cho ông ấy.
Giáo sư Hứa liên tục xua tay, nói: "Em vừa mới cửu tử nhất sinh trốn ra từ khu sinh hoạt, em uống đi, thầy không khát."
"Thầy uống đi, em cũng chỉ có nước." Kỳ Xán đặt nước vào trong tay giáo sư Hứa, sau đó nhanh chân rời đi.
...
Lúc gần chạng vạng tối, cảnh hỗn loạn trước cổng chính khu sinh hoạt cuối cùng cũng tạm thời kết thúc. Những học sinh muốn rời khỏi khu sinh hoạt, ngoài người chạy trốn thành công ra thì số còn lại đã trở thành zombie hoặc là bị xé xác cắn nuốt. Mà tất cả những điều này đều không liên quan gì tới Tân Đàm, cô ngơ ngác đứng tại chỗ, dường như đang chờ đợi trong vô vọng.
Con zombie đầu ổ gà kia đi ra khỏi lùm cây, nhặt một miếng thịt lên, lại bắt đầu vừa ăn vừa nôn, đói bụng đến kêu ục ục còn làm không biết mệt.
Qua một lúc lâu, đầu ổ gà ném miếng thịt đã không nhìn ra hình dáng ban đầu sang một bên, sau đó nói: "Chúng ta đúng là sinh vật nhàm chán."
Tân Đàm không ý thức được anh ta đang nói chuyện với mình, hoặc có lẽ là cô chưa kịp phản ứng.
"Có zombie kêu gào cắn người làm không biết chán, có zombie vừa đứng ngẩn người là có thể đứng cả nửa ngày, có anh đẹp trai vừa ăn vừa nôn rất lâu, nhưng đồng loại đang ngẩn người của anh ta vẫn không để ý tới anh ta." Đầu ổ gà nói tiếp.
Tân Đàm không hề phản ứng.
Đầu ổ gà bò từ dưới đất dậy, sau đó huých vai Tân Đàm, nói: "Tôi đang nói chuyện với cô đấy."
Tân Đàm ngây ngốc "à" một tiếng.
"Tôi cảm thấy cô không thông minh lắm." Đầu ổ gà nói: "Không biết ăn, cũng sẽ không cắn người, chỉ biết ngẩn người, cô cứ thế này thì sau này sẽ bị chết đói.""
"Anh cũng thế." Tân Đàm chậm rì rì nói: "Đồ kén ăn."
Đầu ổ gà giẫm một phát lên miếng thịt bị anh ta nôn ra, nói năng rất hùng hồn: "Hết cách, tôi cứ ăn là lại buồn nôn. Tôi cảm thấy chắc chắn là trước kia mình không ăn thứ này."
Thật ra Tân Đàm cũng rất đói, đối phương vẫn luôn nhắc "ăn", "đói" trước mặt cô, cô cảm thấy sắp không chịu nổi. Cô ra khỏi lùm cây, mờ mịt nhìn quanh bốn phía, sau đó cố gắng hít hít mũi, phân biệt ra mùi hương khác trong những mùi đồ ăn thơm ngọt tràn ngập khắp nơi.
Tân Đàm nói: "Tôi muốn bắt đầu kiếm ăn."
"Cô có thể rành hơn tôi chắc?" Đầu ổ gà không tin, đầu ổ gà đi theo Tân Đàm.
Đi sâu vào trong khu sinh hoạt chính là căn tin. Tân Đàm nhanh chóng đi tới căn tin, nhưng trong đó không có một ai, chỉ có mấy con zombie đang lảng vảng không mục đích, mấy xác chết tàn khuyết không đầy đủ nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Tân Đàm lần theo mùi hương, lách qua thi thể, chậm rãi leo lên lầu hai. Tốc độ của đầu ổ gà nhanh hơn cô, dựa lên can can lầu hai chờ cô.
So với lầu một, lầu hai có vẻ càng yên tĩnh.
Tân Đàm đi đến cửa sổ lấy món ăn, bên trong rỗng tuếch. Vậy thì mùi hương cô ngửi được đến từ đâu?
Đúng lúc này, bên tai Tân Đàm truyền đến tiếng nước ào ào, cô xoay người qua chỗ khác, thấy đầu ổ gà đang dựa vào một bên bồn rửa tay, vặn vòi nước ra chơi.
Sau khi trải qua ba ngày chìm trong bóng tối và mưa to, hệ thống cung cấp nước và cung cấp điện trong thành phố đã khôi phục một phần nhỏ, đây là may mắn trong bất hạnh.
Tân Đàm đi tới, đầu ổ gà chơi rất vui vẻ, còn nói với cô: "Cái này lợi hại giống mắt của cô, đều sẽ chảy nước."
Tân Đàm mờ mịt sờ lên mắt mình.
Cô đi tới cạnh một vòi nước khác, vặn ra, nhưng không có nước, lặp đi lặp lại như vậy, chỉ có một vòi nước ở chỗ đầu ổ gà là còn dùng được. Cô bèn đi qua, nhìn chằm chằm vào vòi nước ngẩn người, cũng không nói chuyện.
Đầu ổ gà nghĩ đồng loại này của mình không thông minh, có thể là cô đang nghĩ xem nên nói với anh ta là mình cũng muốn chơi như thế nào. Anh ta hào phóng chia sẻ cho đồng loại, nhường chỗ.
Tân Đàm nhìn đầu ổ gà một cái, trên khuôn mặt thối rữa không có cảm xúc gì, đôi mắt trắng đục cũng không có chút tình cảm nào. Sau khi cô thu hồi ánh mắt thì mở khóa vòi nước, nhìn nước trong ào ào chảy ra, thử thăm dò duỗi ra một ngón tay.
Nước máy trong veo dịu dàng lướt qua đầu ngón tay cô, đầu ngón tay bị dòng nước mát lạnh mềm mại bao lấy. Loại cảm giác này rất tốt đẹp.
Đôi mắt vẫn giữ hình dáng xinh đẹp của Tân Đàm hơi cong lên.
Sau khi quen với cảm giác dòng nước chảy qua tay mình, Tân Đàm giơ cả hai tay ra ngoài, nước trong xối xuống, chảy qua tay cô đã biến thành máu loãng xen lẫn màu đen.
Tân Đàm chậm rãi rửa sạch hai tay, ngay cả kẽ móng vuốt dài ngoằng chẳng biết đã dính bẩn từ khi nào cũng không bỏ qua. Sau đó, cô vốc nước lên mặt, lên tóc, rửa sạch dấu vết chật vật mà ngày hôm nay để lại.
Đầu ổ gà đứng bên cạnh nhìn động tác của cô, lập tức học theo, Tân Đàm tránh sang bên cạnh một chút, chừa một vị trí cho anh ta.
Tân Đàm và đầu ổ gà đang tập trung cũng không phát hiện, có một bóng người đang lén lút đi ra từ bếp sau, trong tay bưng lẩu tự sôi đã ăn xong, đi về phía thùng rác.
Trong lúc vô tình, người kia thoáng liếc một cái đã nhìn thấy bọn họ, sau đó sợ hãi hét lên. Trời ạ, hiện tại zombie cũng phải coi trọng việc vệ sinh trước khi ăn à?
Người kia vừa hét lên, cũng dọa Tân Đàm và đầu ổ gà sợ hãi. Hai bên nhìn nhau, kiêng kỵ lẫn nhau.
Đầu ổ gà kêu oa oa: "Gặp phải người rồi, nhất định người sẽ đánh chúng ta, chúng ta mau chạy thôi!"
Trong đám zombie không thiếu những con vì có cơ thể khỏe mạnh mà sau khi bị virus xâm lấn thì thể năng và phản ứng đều nâng cao một bậc, khiến Từ Diệc Thù không nhịn được kêu ca: "Sau khi người biến thành zombie thì da quá dày, thực sự không dễ đánh. May mà Kỳ Xán cậu không biến thành zombie, nếu như cậu biến thành zombie thì chắc chắn sẽ là một mối họa lớn."
"Nếu tôi là zombie..." Tuy thời điểm không thích hợp nhưng Kỳ Xán đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng nếu như anh biến thành zombie, nếu như anh không đánh mất lý trí, anh sẽ nhốt Đàm Đàm lại, bảo vệ cô, để cô trở thành cô gái hạnh phúc nhất.
"Kỳ Xán, cậu nói xem bên trường thể dục thể thao toàn là sinh viên thể dục, có cả đống người thể trạng tốt, nếu bọn họ biến thành zombie, vậy thì không phải trường thể dục thể thao sẽ thất thủ à?" Từ Diệc Thù bỗng nghĩ tới gì đó, sắc mặt trở nên khó coi: "Nói ra thì, trường đó cách trường mình cũng rất gần."
"Học sinh trường thể dục thể thao có thể chạy có thể đánh, có thể thất thủ hay không thì vẫn chưa biết được, cậu vẫn nên quan tâm tới bản thân thì hơn." Kỳ Xán nói, anh đi đến trước cửa sổ phòng học, nhìn về phía phòng an ninh gần cổng chính.
Phòng an ninh ở ngay bên cạnh cổng chính của trường, vừa rồi bọn họ xông từ khu sinh hoạt vào có đi ngang qua đó, nhưng lúc đó xung quanh toàn là zombie, bên trong phòng an ninh cũng có, nên Kỳ Xán không thể đi vào.
Sau khi vào trường, còn phải nghĩ cách khác.
"Người anh em, cậu tính thế nào?"
Kỳ Xán trả lời: "Thị lực những con zombie này không tốt, bình thường dựa vào thính lực và khứu giác đuổi theo người. Ban đêm tôi mò qua phòng an ninh một chuyến, hẳn là làm được."
"Cậu qua đó, cậu chính là bàn tiệc trong đêm." Từ Diệc Thù trực tiếp ngồi xuống bàn học, cà lơ phất phơ trêu chọc anh: "Zombie cũng có thể trải nghiệm cảm giác mở blind box."
"Cậu không thể chờ mong điều gì tốt cho tôi à?" Kỳ Xán nhíu mày, hỏi lại: "Nếu như tôi bị mở ra thật, nói không chừng sẽ biến thành zombie. Tôi thì không sao cả, tương lai tìm được Đàm Đàm nhà tôi còn có thể giao lưu với cậu ấy mà không gặp chướng ngại, nhưng nếu gặp phải cậu... cậu sẽ thành blind box bị tôi mở ra."
"Đủ ác." Từ Diệc Thù vội ho một tiếng, sau đó nói: "Trước khi đám Thẩm Ưu rời đi, họ có nói với tôi là định đến hội trường lớn trong trường tránh một đợt, xem có thể chờ được cứu viện không. Hội trường lớn rộng rãi, đằng sau còn có nước và lương thực dự trữ, đủ dùng trong một thời gian.
"Không đáng tin lắm." Kỳ Xán nói: "Zombie khứu giác nhạy bén, hội trường lớn nhiều người, tồn tại rất nhiều nguy hiểm. Tôi không định tới đó."
"Nhưng ở đó có đồ ăn." Từ Diệc Thù lục lọi ba lô, nói: "Đồ ăn của chúng ta cùng lắm chỉ đủ ăn một bữa. Đánh nhau là việc mất sức, lúc sau cậu cũng không thể đói bụng ra trận đúng không."
Điều này cũng đúng, tuy nói bên khu sinh hoạt có siêu thị, nhưng zombie canh giữ ở cổng chính khu sinh hoạt, hơn nữa trong siêu bị cũng có zombie lảng vảng, đoán chừng sau này ngày nào cũng có thể ngẫu nhiên bắt được mấy người vì đói mà bí quá hóa liều. Hiện tại trong trường học cũng chỉ có trong hội trường lớn có đồ ăn.
Cuối cùng Kỳ Xán vẫn đồng ý.
Đại học Vân Thành chiếm diện tích rất lớn, hơn nữa lúc zombie tiến vào học sinh đều đang ở khu sinh hoạt, cho nên cũng dẫn tới việc số lượng zombie trong đại học Vân Thành sẽ không quá nhiều, bởi vì tất cả đều tụ tập ở bên kia. Tuy nói hiện tại sẽ không quá nhiều, nhưng cũng chỉ là hiện tại.
Hai người đi thẳng một mạch tới hội trường lớn của đại học Vân Thành, số zombie gặp phải trên đường có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ở cửa hội trường lớn có học sinh đang canh cửa, thấy Kỳ Xán và Từ Diệc Thù, câu nói đầu tiên là bảo bọn họ kiểm tra trên người xem có vết thương do zombie gây ra không.
Lúc hai người vật lộn với zombie đều rất cẩn thận, trên người không có vết thương, cho nên chẳng mấy chốc đã thông qua kiểm tra, bước vào trong hội trường lớn.
Hội trường lớn của đại học Vân Thành vô cùng rộng, có thể chứa hơn nghìn người, ghế ngồi quây thành một vòng tròn quanh sân khấu, tổng cộng có hai tầng. Đám học sinh và công nhân viên chức trong trường tìm được đường sống trong chỗ chết đều ngồi tại chỗ, tụ tập thành từng nhóm nhỏ. Hội trường lớn rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thì thầm bàn tán thi thoảng lại khẽ vang lên, chỉ sợ âm thanh hơi lớn sẽ dẫn zombie tới.
Kỳ Xán và Từ Diệc Thù đứng ở cửa hội trường, tìm kiếm tung tích của hai cậu bạn cùng phòng khác. Ánh mắt Từ Diệc Thù rất tốt, lập tức nhìn thấy Thẩm Ưu và Trịnh Quân, vừa định kéo Kỳ Xán qua chỗ họ, lại thấy Kỳ Xán đang nhìn về một phía nào đó trên lầu hai.
"Tôi qua đó một chuyến." Kỳ Xán nhìn thấy một vị giáo sư đức cao vọng trọng trong khoa bọn họ ở lầu hai, ông ấy có sức ảnh hưởng rất lớn trong trường, anh muốn hỏi một số vấn đề.
Lúc đầu Từ Diệc Thù muốn đi cùng, nhưng anh ta cảm thấy quá đói, định tụ hợp với bạn cùng phòng ăn gì trước, bèn nói: "Thế tôi qua đó trước, ngay kia thôi."
Kỳ Xán gật đầu, sau đó cả hai tách ra. Anh lên lầu, hai ba bước đã đi tới trước mặt giáo sư Hứa.
Ánh đèn trong hội trường lớn hơi tối, Kỳ Xán gọi giáo sư Hứa một câu. Giáo sư Hứa xoa xoa kính, nhận ra anh. Ông ấy vui mừng nhìn Kỳ Xán, nói: "Kỳ Xán, tới rồi à, tốt, tốt."
"Giáo sư, rốt cuộc thì đám zombie kia là thế nào? Có phải nhà trường đã biết trước rồi, nên mới cho bọn em nghỉ không? Lúc sau còn có biện pháp đối phó gì không? Rất nhiều bạn học đã biến thành zombie." Sau khi Kỳ Xán lên tiếng chào hỏi thì cũng không hàn huyên mà vào thẳng chủ đề.
Giáo sư Hứa trả lời đâu vào đấy: "Đây là sự kiện đột phát, ngay từ đầu nhà trường cũng không đoán được chuyện sẽ nghiêm trọng tới mức này. Biện pháp đối phó cụ thể... em xem, bây giờ chúng ta đều ở đây, cũng không có khả năng rời khỏi trường học chạy loạn trong làng đại học. Suy cho cùng thì làng đại học dân cư đông đúc, số lượng zombie cũng nhiều, chúng ta chỉ có thể chờ đợi cứu viện."
"Vậy còn ba ngày nghỉ kia?"
"Lúc nhận được thông báo thầy còn đang làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, khi đó thầy còn từng không hiểu thông báo kỳ lạ này, sau khi hỏi mới biết đây là thông báo do sở giáo dục trực tiếp gửi xuống." Giáo sư Hứa ngẩng đầu, nhìn về phía khung cửa sổ đang tỏa ra ánh sáng nhạt trên vách tường, nói: "Trời có hiện tượng lạ là do cục khí tượng phát hiện đầu tiên, lúc ấy bọn họ đã nhận ra tầm nghiêm trọng của chuyện này, nhưng không ngờ lại đến mức này. Có thể nói tất cả chúng ta đều trở tay không kịp. Rốt cuộc là thiên tai hay là nhân họa, còn chưa thể biết được."
"Giáo sư Hứa, zombie không chỉ tới từ ngoài trường. Theo em được biết, vào đêm ngày thứ hai rạng sáng ngày thứ ba, trong tòa nhà ký túc xá em ở đã có một số bạn học xảy ra biến dị, trở thành zombie."
Nói cách khác, tai nạn lần này là thiên tai. Bóng tối và những cơn mưa rào tầm tã trong hai ngày đầu, là lời cảnh cáo cuối cùng thiên nhiên dành cho bọn họ.
Giáo sư Hứa thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Thiên tai, là thiên tài à... Mấy năm gần đây đúng là không yên ổn. Đúng rồi, Tiểu Kỳ, sao chỉ thấy một mình em? Cô bạn nhỏ kia của em đâu?"
"Cậu ấy mất tích rồi, em còn chưa tìm thấy cậu ấy." Kỳ Xán nói, thoáng nhìn khóe môi khô khốc của giáo sư Hứa, lấy bình nước cuối cùng trong ba lô ra đưa cho ông ấy.
Giáo sư Hứa liên tục xua tay, nói: "Em vừa mới cửu tử nhất sinh trốn ra từ khu sinh hoạt, em uống đi, thầy không khát."
"Thầy uống đi, em cũng chỉ có nước." Kỳ Xán đặt nước vào trong tay giáo sư Hứa, sau đó nhanh chân rời đi.
...
Lúc gần chạng vạng tối, cảnh hỗn loạn trước cổng chính khu sinh hoạt cuối cùng cũng tạm thời kết thúc. Những học sinh muốn rời khỏi khu sinh hoạt, ngoài người chạy trốn thành công ra thì số còn lại đã trở thành zombie hoặc là bị xé xác cắn nuốt. Mà tất cả những điều này đều không liên quan gì tới Tân Đàm, cô ngơ ngác đứng tại chỗ, dường như đang chờ đợi trong vô vọng.
Con zombie đầu ổ gà kia đi ra khỏi lùm cây, nhặt một miếng thịt lên, lại bắt đầu vừa ăn vừa nôn, đói bụng đến kêu ục ục còn làm không biết mệt.
Qua một lúc lâu, đầu ổ gà ném miếng thịt đã không nhìn ra hình dáng ban đầu sang một bên, sau đó nói: "Chúng ta đúng là sinh vật nhàm chán."
Tân Đàm không ý thức được anh ta đang nói chuyện với mình, hoặc có lẽ là cô chưa kịp phản ứng.
"Có zombie kêu gào cắn người làm không biết chán, có zombie vừa đứng ngẩn người là có thể đứng cả nửa ngày, có anh đẹp trai vừa ăn vừa nôn rất lâu, nhưng đồng loại đang ngẩn người của anh ta vẫn không để ý tới anh ta." Đầu ổ gà nói tiếp.
Tân Đàm không hề phản ứng.
Đầu ổ gà bò từ dưới đất dậy, sau đó huých vai Tân Đàm, nói: "Tôi đang nói chuyện với cô đấy."
Tân Đàm ngây ngốc "à" một tiếng.
"Tôi cảm thấy cô không thông minh lắm." Đầu ổ gà nói: "Không biết ăn, cũng sẽ không cắn người, chỉ biết ngẩn người, cô cứ thế này thì sau này sẽ bị chết đói.""
"Anh cũng thế." Tân Đàm chậm rì rì nói: "Đồ kén ăn."
Đầu ổ gà giẫm một phát lên miếng thịt bị anh ta nôn ra, nói năng rất hùng hồn: "Hết cách, tôi cứ ăn là lại buồn nôn. Tôi cảm thấy chắc chắn là trước kia mình không ăn thứ này."
Thật ra Tân Đàm cũng rất đói, đối phương vẫn luôn nhắc "ăn", "đói" trước mặt cô, cô cảm thấy sắp không chịu nổi. Cô ra khỏi lùm cây, mờ mịt nhìn quanh bốn phía, sau đó cố gắng hít hít mũi, phân biệt ra mùi hương khác trong những mùi đồ ăn thơm ngọt tràn ngập khắp nơi.
Tân Đàm nói: "Tôi muốn bắt đầu kiếm ăn."
"Cô có thể rành hơn tôi chắc?" Đầu ổ gà không tin, đầu ổ gà đi theo Tân Đàm.
Đi sâu vào trong khu sinh hoạt chính là căn tin. Tân Đàm nhanh chóng đi tới căn tin, nhưng trong đó không có một ai, chỉ có mấy con zombie đang lảng vảng không mục đích, mấy xác chết tàn khuyết không đầy đủ nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Tân Đàm lần theo mùi hương, lách qua thi thể, chậm rãi leo lên lầu hai. Tốc độ của đầu ổ gà nhanh hơn cô, dựa lên can can lầu hai chờ cô.
So với lầu một, lầu hai có vẻ càng yên tĩnh.
Tân Đàm đi đến cửa sổ lấy món ăn, bên trong rỗng tuếch. Vậy thì mùi hương cô ngửi được đến từ đâu?
Đúng lúc này, bên tai Tân Đàm truyền đến tiếng nước ào ào, cô xoay người qua chỗ khác, thấy đầu ổ gà đang dựa vào một bên bồn rửa tay, vặn vòi nước ra chơi.
Sau khi trải qua ba ngày chìm trong bóng tối và mưa to, hệ thống cung cấp nước và cung cấp điện trong thành phố đã khôi phục một phần nhỏ, đây là may mắn trong bất hạnh.
Tân Đàm đi tới, đầu ổ gà chơi rất vui vẻ, còn nói với cô: "Cái này lợi hại giống mắt của cô, đều sẽ chảy nước."
Tân Đàm mờ mịt sờ lên mắt mình.
Cô đi tới cạnh một vòi nước khác, vặn ra, nhưng không có nước, lặp đi lặp lại như vậy, chỉ có một vòi nước ở chỗ đầu ổ gà là còn dùng được. Cô bèn đi qua, nhìn chằm chằm vào vòi nước ngẩn người, cũng không nói chuyện.
Đầu ổ gà nghĩ đồng loại này của mình không thông minh, có thể là cô đang nghĩ xem nên nói với anh ta là mình cũng muốn chơi như thế nào. Anh ta hào phóng chia sẻ cho đồng loại, nhường chỗ.
Tân Đàm nhìn đầu ổ gà một cái, trên khuôn mặt thối rữa không có cảm xúc gì, đôi mắt trắng đục cũng không có chút tình cảm nào. Sau khi cô thu hồi ánh mắt thì mở khóa vòi nước, nhìn nước trong ào ào chảy ra, thử thăm dò duỗi ra một ngón tay.
Nước máy trong veo dịu dàng lướt qua đầu ngón tay cô, đầu ngón tay bị dòng nước mát lạnh mềm mại bao lấy. Loại cảm giác này rất tốt đẹp.
Đôi mắt vẫn giữ hình dáng xinh đẹp của Tân Đàm hơi cong lên.
Sau khi quen với cảm giác dòng nước chảy qua tay mình, Tân Đàm giơ cả hai tay ra ngoài, nước trong xối xuống, chảy qua tay cô đã biến thành máu loãng xen lẫn màu đen.
Tân Đàm chậm rãi rửa sạch hai tay, ngay cả kẽ móng vuốt dài ngoằng chẳng biết đã dính bẩn từ khi nào cũng không bỏ qua. Sau đó, cô vốc nước lên mặt, lên tóc, rửa sạch dấu vết chật vật mà ngày hôm nay để lại.
Đầu ổ gà đứng bên cạnh nhìn động tác của cô, lập tức học theo, Tân Đàm tránh sang bên cạnh một chút, chừa một vị trí cho anh ta.
Tân Đàm và đầu ổ gà đang tập trung cũng không phát hiện, có một bóng người đang lén lút đi ra từ bếp sau, trong tay bưng lẩu tự sôi đã ăn xong, đi về phía thùng rác.
Trong lúc vô tình, người kia thoáng liếc một cái đã nhìn thấy bọn họ, sau đó sợ hãi hét lên. Trời ạ, hiện tại zombie cũng phải coi trọng việc vệ sinh trước khi ăn à?
Người kia vừa hét lên, cũng dọa Tân Đàm và đầu ổ gà sợ hãi. Hai bên nhìn nhau, kiêng kỵ lẫn nhau.
Đầu ổ gà kêu oa oa: "Gặp phải người rồi, nhất định người sẽ đánh chúng ta, chúng ta mau chạy thôi!"
/45
|