Tân Đàm vô cùng chắc chắn rằng mình không nhận ra chàng trai trẻ kia. Cô thu ánh mắt lại, giơ tay, nhìn biển số nhà cạnh cửa sắt rồi đọc từng số một, xác nhận đây là số nhà mà Kỳ Xán báo cho cô. Điều này chứng tỏ, đây là nhà... cô.
Nhưng con đường trước mặt cô bị một cánh cửa sắt to chặn lại. Lúc đầu Tân Đàm muốn trực tiếp dùng móng vuốt cắt đứt khóa, nhưng cô lại nghĩ tới lời Kỳ Xán căn dặn cô đừng để lộ thân phận zombie trước mặt người khác.
Tân Đàm cũng hiểu mình không thể bại lộ thân phận. Cô ngẫm nghĩ rồi lấy một khẩu súng từ trong túi ra, đây là Kỳ Xán đưa cho cô, dặn cô giữ lại dùng để dọa người.
Tân Đàm nhắm thẳng vào cái khóa, bóp cò, nhưng khẩu súng trên tay không hề có phản ứng. Cô sực nhớ ra mình còn chưa lên đạn, Kỳ Xán từng dạy cô dùng súng như thế nào.
Thế là Tân Đàm nhanh chóng bóp cò lần hai, một tiếng “pằng” vang lên, khóa sắt cứng rắn bị bắn hỏng, cửa sắt phát ra tiếng “kẽo kẹt”, bị gió lạnh thổi mở ra. Mà tay của cô cũng bị sức giật rung một cái, nhưng cô không có cảm giác gì.
“Tân Đàm, đóng cửa lại!” Thẩm Ưu cao giọng hô: “Mau!”
Tân Đàm tiện tay đóng cửa sắt lại, sau đó vượt qua Thẩm Ưu đang bị bao vây tấn công. Trong nháy mắt đó, bất kể là zombie hay Thẩm Ưu đều dừng động tác rồi nhìn về phía cô. Cô tỉnh như không lướt qua bọn họ, bước vào tòa kiến trúc trước mặt.
Sau khi bước vào nhà, Tân Đàm nhìn phòng khách tráng lệ nhưng không đủ gọn gàng, trong ánh mắt hiện lên vẻ mờ mịt. Kỳ Xán nói nơi này là nhà cô, nhưng cô lại cảm thấy nơi này vô cùng lạ lẫm, thậm chí cô còn cho rằng cái sân thượng đơn sơ cô từng ở một thời gian còn khiến cô cảm thấy thân thiết hơn nơi này.
Thật kỳ lạ. Tân Đàm vô cùng tin tưởng trực giác của bản thân, cô bình tĩnh nói với mình, nơi này không phải nhà của cô, nhưng cô vẫn muốn đi lên nhìn một cái.
Tân Đàm vòng một vòng dưới lầu một xong thì không nhanh không chậm đi lên lầu hai. Trong căn phòng cách cô gần nhất, cô nghe thấy được tiếng khóc đè nén của một người phụ nữ và một đứa trẻ.
Tân Đàm lần theo âm thanh đi qua. Cô gõ cửa một cái, sau đó đẩy cánh cửa đang khép hờ ra. Cô nhìn thấy một người phụ nữ trung tuổi ăn mặc khéo léo nhưng lại nhếch nhác, người phụ nữ kia còn ôm một cậu nhóc trắng trẻo mập mạp tầm năm sáu tuổi.
Người phụ nữ bị động tác đẩy cửa của cô làm cho giật mình, theo bản năng hét ầm lên, trái lại khi cậu nhóc trắng trẻo mập mạp trong lòng bà ta nhìn thấy cô lại la lên: “Chị! Chị về rồi!”
Tiếng kêu của cậu con trai nhỏ Thẩm Đồng đánh thức Kiều Vân, bà ta dụi mắt, nhìn về phía Tân Đàm, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Sau khi Tân Đàm lên đại học thì đã đủ tuổi. Bắt đầu từ khi cô nhập học đã không về nhà nữa, hơn hai năm rồi Kiều Vân không nhìn thấy cô, lúc này nhìn lại còn cảm thấy hơi lạ lẫm.
Cô con gái không được bà ta coi trọng nhất mặc váy len màu nâu cà phê nhạt dài tới mắt cá chân, bên ngoài khoác một cái áo khoác màu lông lạc đà ấm áp, đi ủng đi tuyết màu trắng mềm mại, từ đầu đến chân đều sạch sẽ không nhiễm bụi trần. Màu da cô còn trắng hơn cả tuyết, màu môi cực kỳ nhạt, khiến đôi mắt màu đỏ như máu càng thêm nổi bật.
Kiều Vân hơi sợ hãi cặp mắt đó, nhưng tâm trạng càng cảm thấy phức tạp, bởi vì có vẻ Tân Đàm sống trong tận thế rất khá, tốt hơn bà ta nhiều. Bà ta gần như không dám nhận Tân Đàm.
Nhưng tóm lại vẫn là con gái của mình, Kiều Vân bò từ dưới đất dậy, giữ chặt Thẩm Đông đang muốn xông về phía Tân Đàm, khô cằn hô: “Đàm Đàm, con về rồi.”
Tân Đàm không lên tiếng. Cô yên lặng quan sát đôi mẹ con nhếch nhác này, trong lòng không chút gợn sóng. Cô cầm súng, định qua những phòng khác nhìn xem.
Kiều Vân nhìn thấy súng trong tay cô thì vội vàng hỏi: “Đàm Đàm, con mau đi giúp anh trai con đi, không nhìn thấy nó đang bị zombie quấn lấy ở dưới lầu à?”
Tân Đàm mờ mịt nhìn thoáng qua Kiều Vân, cô không rõ đối phương lấy đâu ra giọng điệu ra lệnh như vậy. Cô không để ý, chậm rãi đi ra ngoài.
“Mẹ đang nói con đấy con không nghe thấy à...”
Tân Đàm quay đầu lại, đôi mắt giống như nhuộm đẫm máu tươi nhìn thẳng vào Kiều Vân, khiến giọng Kiều Vân im bặt đi.
...
Tân Đàm chậm rãi đi trên hành lang lầu hai. Khi cô đi tới cuối, nhìn thấy một căn phòng thì trong lòng bỗng tràn ra gợn sóng kỳ lạ, khiến cô đẩy cửa ra.
Đập vào mắt là lớp tro bụi dày khiến Tân Đàm không nhịn được ho khan. Cô đứng ở cửa một lúc, chờ sau khi tro bụi tán đi không ít mới đi vào.
Căn phòng này cũng không rộng, màu sắc chỉnh thể thanh lịch giản dị, đồ cũng không nhiều nhưng sắp xếp rất gọn gàng, rèm cửa dày nặng mang đi hơn nửa ánh sáng trong phòng, khiến căn phòng hơi tối. Có lẽ là do lâu quá không có người ở, tất cả mọi thứ đều bị màu xám nặng nề bao phủ.
Cuối cùng Tân Đàm tìm được một chút cảm giác quen thuộc ở nơi này. Cô vươn tay, móng vuốt cô còn chưa dài ra, đầu ngón tay mềm mại sạch sẽ còn lộ ra ngoài. Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng xẹt qua từng hàng sách trên kệ sách nhỏ đi kèm bàn, khóe môi không nhịn được lộ ra nụ cười.
“Là của mình.” Tân Đàm nhẹ nhàng nói.
Cô tùy ý rút một quyển sách trong đó rồi mở ra, bên trong viết đầy ghi ghép, chữ viết nhỏ xinh, có vẻ rất nghiêm túc. Nhưng...
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ánh mắt Tân Đàm rơi vào một tờ trong quyển sách tiếng anh này, bên trên bất ngờ nhiều ra một nét chữ khác.
... Bữa sáng hôm nay ăn ngon không? Ngày mai Đàm Đàm muốn ăn gì?
Tân Đàm tựa như tìm được của quý hiếm lạ gì, lại rút một quyển sách toán ra, tùy ý lật một tờ, giữa những hàng chữ nắn nót của cô luôn có thể lẫn vào một chút gì đó khác.
... Buổi trưa đi ăn cơm với mình đi Đàm, mình giải hết đề rồi á!
Quyển thứ ba, quyển thứ tư, quyển thứ năm,... Lúc này Tân Đàm mới giật mình, hóa ra trên sách cấp ba của cô đều viết đầy cuộc nói chuyện giữa cô và Kỳ Xán.
Tân Đàm nhớ là ngay từ đầu cô bảo Kỳ Xán đừng viết chữ vào sách mình mà hãy dùng tờ giấy nhỏ truyền cho cô. Nhưng Kỳ Xán không vui, còn nhất quyết phải nói là chắc chắn dùng tờ giấy nhỏ cô quay đi là vứt mất, nhưng đảm bảo cô sẽ không vứt sách.
Cô bị lý do ngụy biện này làm cho tức cười: “Thế sao cậu không viết trên sách của cậu rồi truyền cho mình?”
“Mình... Mình sợ cậu ném sách của mình đi.”
Ngay từ đầu Kỳ Xán vẫn không tự tin, sau khi họ thân nhau hơn, thiếu niên ban đầu không đủ tự tin dần dần nói năng hùng hồn, ngụy biện hết bài này đến bài khác.
“Đàm Đàm, cậu đợi mấy năm nữa lại lật sách ra xem, thứ nhìn thấy không phải là những dòng ghi chép của cậu, mà là hồi ức thanh xuân của chúng ta! A, thanh xuân tươi đẹp cuối cùng rồi sẽ chết đi của chúng ta!”
Tân Đàm nhớ rõ lúc ấy cô vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cầm sách đuổi theo Kỳ Xán chạy khắp sân thể dục, làm bộ muốn dạy dỗ tên vô lại bôi vẽ linh tinh này. Nhưng cô không chạy nhanh bằng Kỳ Xán, lúc cô mệt tới thở hồng hộc thì anh đã chạy như bay vào siêu thị mua coca cola vặn ra đưa tới bên tay cô.
Lúc cô uống coca cola Kỳ Xán đã đắc ý nói: “Mình biết rồi nhé, cậu thích uống coca cola hơn trà sữa! Đây không phải là vừa khéo à? Mình cũng thích!”
Tân Đàm trở tay vỗ sách lên ngực Kỳ Xán, Kỳ Xán che ngực nhận lấy, tủi thân nhìn cô.
“Đi học tiết tự học buổi tối thôi.”
Khi đó nắng chiều vàng rực chưa rút đi, ráng màu trên trời nở ra những đóa hoa tươi đẹp, tiếng chuông tiết tự học buổi tối đã vang lên, cô và Kỳ Xán cùng nhau chạy về lớp.
Bây giờ, thời gian đã trôi qua mấy năm, cô thật sự giống như những gì Kỳ Xán nói, mở sách ra, thứ nhìn thấy không phải là những ghi chép khô khan không thú vị kia, mà là từng kỷ niệm giữa họ.
Tân Đàm ôm sách, không nhịn được cười ra tiếng. Cuối cùng cô cũng tìm được hồi ức quý giá trong căn nhà xa lạ này.
...
Sau khi Tân Đàm rời đi, Kỳ Xán cũng đang di chuyển về phía nhà cô. Mặc dù anh đã cố gắng nhanh nhất có thể nhưng vẫn lãng phí không ít thời gian. Lúc anh đến, đập vào mắt là cảnh Thẩm Ưu đã kiệt sức đang vật lộn với con zombie cuối cùng.
Con zombie kia nhìn thấy đồng loại lần lượt bị giải quyết, máu tươi thiêu đốt cảm xúc điên cuồng trong lòng nó, đang bất chấp tất cả lao về phía Thẩm Ưu, muốn cắn đứt cổ anh ta bằng được.
Kỳ Xán phi qua, con zombie bị anh đạp nghiêng đầu bay ra ngoài, sau đó không còn đứng lên nữa.
Thẩm Ưu chật vật ngồi dưới đất thở hổn hển. Trên người anh ta còn dính máu zombie, nhưng cũng may là không bị cắn bị thương, đúng là không dễ dàng.
Kỳ Xán vươn tay kéo Thẩm Ưu từ dưới đất lên. Thẩm Ưu nhìn Kỳ Xán thong dong nhàn nhã, ánh mắt vừa phức tạp lại kính nể: “Kỳ Xán, cậu lợi hại hơn rồi đó.”
“Cậu cũng tiến bộ không ít.” Kỳ Xán trả lời.
Bây giờ Thẩm Ưu hào hoa phong nhã cũng có thể xắn tay áo lên vật lộn với zombie, tận thế khiến bọn họ nhanh chóng trưởng thành.
Thẩm Ưu chỉ cười, nụ cười hơi miễn cưỡng: “Hết cách rồi.”
“Đàm Đàm đã tới rồi à?” Kỳ Xán nhìn thấy cái khóa bị súng bắn hỏng, nói: “Tôi đi vào tìm cô ấy.”
Thẩm Ưu gật đầu rồi đi vào cùng anh.
Bọn họ vừa đi vào đã thấy Kiều Vân dẫn Thẩm Đồng ra đón, hốt hoảng hỏi: “Tiểu Ưu, không bị thương chứ?”
Thẩm Ưu lạnh nhạt lắc đầu, Thẩm Đồng hào hứng chạy đến cạnh Thẩm Ưu muốn anh trai ôm, còn la hét chị đã về rồi.
Kiều Vân kéo Thẩm Đồng về, nói: “Đừng làm bẩn quần áo.”
Kỳ Xán đứng một bên nhìn, chân mày hơi nhíu.
“Con còn kêu chị gì nữa, cánh chị con cứng rồi, hai ba năm không về nhà, vừa về đến đã xị mặt cho mẹ xem! Mẹ thấy là nó không để người mẹ này vào mắt mà!” Kiều Vân nhíu mày trách cứ: “Tiểu Ưu, tốt xấu gì cháu cũng là anh trai của Đàm Đàm, lại học cùng trường với nó, sao cũng không biết quản nó cho tốt chứ?”
Thẩm Ưu cau mày: “Dì, cháu hơi mệt. Dì yên tĩnh một chút được chứ?”
Kiều Vân vẫn nhíu mày, nhưng cũng bất đắc dĩ ngậm miệng, ánh mắt chuyển sang người Kỳ Xán.
Kỳ Xán bảo trì lễ phép: “Chào dì.”
“Cậu là ai?”
“Bạn trai của Đàm Đàm, Kỳ Xán.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kiều Vân quan sát Kỳ Xán một lượt, thấy anh người cao chân dài còn có vẻ rất biết đánh nhau thì gật đầu với anh, nở nụ cười nói: “Chào cậu.”
“Dì, cháu có thể lên nhìn Đàm Đàm một lát không?”
“Có thể có thể, đi đi.”
Lúc Kỳ Xán đi lên cũng kéo Thẩm Ưu lên theo, mãi đến lầu hai Kỳ Xán mới dừng lại.
“Chú đâu?”
“Trước đó không lâu lây nhiễm virus zombie, tôi cũng không biết ông ấy chạy đi đâu rồi.”
Kỳ Xán khẽ giật mình, cho nên lâu nay là Thẩm Ưu một mực che chở hai mẹ con này? Tuy nghĩ như vậy rất không lễ phép, nhưng Kỳ Xán nhìn thấy thái độ của Kiều Vân thì cảm thấy rất không thoải mái. Anh có thể hiểu vì sao Tân Đàm không muốn về nhà.
Thẩm Ưu cực kỳ bình tĩnh chấp nhận hiện thực, nói xong câu đó thì quay sang bảo Kỳ Xán: “Đàm Đàm đang ở trong căn phòng trong cùng, cậu đi qua đi.”
“Ừ, các cậu cũng thu dọn đồ đạc đi, chẳng mấy chốc là có thể tới khu an toàn thôi.”
“Được.” Thẩm Ưu chậm rãi nói: “Hôm nay cảm ơn cậu.”
Kỳ Xán đã xoay người đi tìm Tân Đàm, nghe thấy Thẩm Ưu nói cảm ơn thì tùy ý xua tay.
Kỳ Xán nhanh chóng đi tới cửa phòng Tân Đàm. Cửa chỉ khép hờ nhưng anh vẫn lễ phép gõ cửa, sau khi nghe thấy giọng Tân Đàm mới đẩy cửa vào.
Ban đầu Kỳ Xán cho rằng sẽ đối mặt với ánh mắt bi thương của Tân Đàm, nhưng Tân Đàm vừa thấy anh thì càng cười tươi hơn, nụ cười trong mắt giống như sắp tràn ra ngoài.
Kỳ Xán không hiểu ra sao gãi đầu, nhìn thấy trước mặt Tân Đàm đang bày mấy quyển sách giáo khoa, bên trên là những dòng ghi chép dày đặc, nắn nót của cô.
Cho nên rốt cuộc thì Tân Đàm đang cười gì nhỉ? Chẳng lẽ là lực lượng của tri thức khiến cô không còn đau buồn nữa?
...
Đám Lục Khiếu cuối cùng cũng tạm thời đánh lùi zombie, đang tụ tập những người sống sót trong Triêu Dương Hoa Uyển lại, thì thấy thành viên của phân đội nhỏ quân cứu viện vốn nên đóng giữ khu an toàn lảo đảo chạy tới.
Cổ của anh ta bị cắn thương, cố nén virus tàn phá, đưa đến một tin tức tồi tệ... Lương Thiên thức tỉnh rồi! Cô ta xui khiến Phương Dã cắn đứt còng tay rồi tấn công anh ta, cả hai đã chạy trốn!
Thành viên phân đội nhỏ dùng toàn bộ nghị lực mới có thể chống đỡ chạy được tới đây. Bây giờ đã truyền được tin, anh ta cũng không nhịn được nữa, ngã trên mặt đất đau đớn gào thét, thịt thối trên người cũng đang lan tràn rất nhanh.
Vào lúc các thành viên khác của phân đội nhỏ còn đang do dự, Lục Khiếu cũng đã gọn gàng nhanh chóng nổ súng kết thúc tính mạng của anh ta.
Lục Khiếu lấy thiết bị theo dõi trong túi ra, chấm đỏ bên trên đang không ngừng di chuyển. Anh ấy đang muốn đuổi theo Lương Thiên thì bỗng nghe thấytiếng vang “ầm ầm” truyền tới từ trên bầu trời.
Là máy bay trực thăng tới rồi!
“Đội trưởng Lục, không có thời gian đâu! Đây là chiếc máy bay trực thăng cuối cùng, chúng ta phải mau chóng rút lui, nếu không thì zombie sắp đến rồi!”
Sắc mặt Lục Khiếu đen xì, hiển nhiên là cực kỳ tức giận, nhưng đúng là không thể ở đây lâu hơn nữa. Anh ấy lạnh giọng nói: “Rút lui!”
Vào lúc những người sống sót khác đang xếp thành hàng lần lượt đi lên máy bay, Kỳ Xán và Tân Đàm khoan thai tới chậm. Lục Khiếu nói cho họ tin Lương Thiên chạy trốn.
Tân Đàm nói: “Anh không đuổi theo à?”
“Tôi đuổi theo kiểu gì? Còn không rút lui nữa thì sẽ phải ở lại nơi này mãi mãi!” Lục Khiếu lạnh giọng trả lời.
“Các anh làm việc bất lợi, anh nổi cáu với Đàm Đàm làm gì?”
Kỳ Xán và Lục Khiếu mơ hồ có xu thế tranh chấp, ánh mắt Tân Đàm lại rơi vào trên người thành viên đã chết nhưng chưa hoàn toàn biến thành zombie. Là Lục Khiếu giết anh ta.
Sau khi lên máy bay, Kỳ Xán phát hiện Tân Đàm hơi buồn bực không vui. Anh hiểu Tân Đàm rất rõ, biết cô đang nghĩ gì. Anh không đồng ý với cách làm của Lục Khiếu, nhưng lúc này nhiều lời vô ích.
Kỳ Xán nhẹ nhàng vỗ lên tay Tân Đàm, nói: “Đàm Đàm, mình làm ảo thuật cho cậu xem nhé?”
“Hả?” Tân Đàm lấy lại tinh thần, tò mò ngước mắt.
Kỳ Xán làm bộ múa trước mặt Tân Đàm nửa ngày, cuối cùng lấy ra một đôi cài tóc từ trong túi... là thiên sứ nhỏ và ác ma nhỏ!
“Cậu tìm đâu ra thế?” Tân Đàm kinh ngạc mở to mắt, tò mò hỏi.
“Lúc trước chính cậu nói mà, ở trong nhà, mình tìm bừa một cái mà thấy ngay trong ngăn kéo. Mình đeo lên cho cậu nhé.”
“Trẻ con quá.” Tân Đàm dừng một lát rồi nói tiếp: “Mình muốn ác ma nhỏ.”
“Hả, tại sao?”
Tân Đàm hơi xích lại gần Kỳ Xán, cúi đầu, để Kỳ Xán đeo cái cài tóc ác ma nhỏ lên cho mình, cô nói: “Bởi vì mình có răng nanh cậu không có.”
Tân Đàm đeo cài tóc ác ma nhỏ, nhe cặp răng nanh nhỏ đáng yêu về phía anh.
Kỳ Xán: “...” Đáng yêu! Muốn xoa xoa!
Nhưng con đường trước mặt cô bị một cánh cửa sắt to chặn lại. Lúc đầu Tân Đàm muốn trực tiếp dùng móng vuốt cắt đứt khóa, nhưng cô lại nghĩ tới lời Kỳ Xán căn dặn cô đừng để lộ thân phận zombie trước mặt người khác.
Tân Đàm cũng hiểu mình không thể bại lộ thân phận. Cô ngẫm nghĩ rồi lấy một khẩu súng từ trong túi ra, đây là Kỳ Xán đưa cho cô, dặn cô giữ lại dùng để dọa người.
Tân Đàm nhắm thẳng vào cái khóa, bóp cò, nhưng khẩu súng trên tay không hề có phản ứng. Cô sực nhớ ra mình còn chưa lên đạn, Kỳ Xán từng dạy cô dùng súng như thế nào.
Thế là Tân Đàm nhanh chóng bóp cò lần hai, một tiếng “pằng” vang lên, khóa sắt cứng rắn bị bắn hỏng, cửa sắt phát ra tiếng “kẽo kẹt”, bị gió lạnh thổi mở ra. Mà tay của cô cũng bị sức giật rung một cái, nhưng cô không có cảm giác gì.
“Tân Đàm, đóng cửa lại!” Thẩm Ưu cao giọng hô: “Mau!”
Tân Đàm tiện tay đóng cửa sắt lại, sau đó vượt qua Thẩm Ưu đang bị bao vây tấn công. Trong nháy mắt đó, bất kể là zombie hay Thẩm Ưu đều dừng động tác rồi nhìn về phía cô. Cô tỉnh như không lướt qua bọn họ, bước vào tòa kiến trúc trước mặt.
Sau khi bước vào nhà, Tân Đàm nhìn phòng khách tráng lệ nhưng không đủ gọn gàng, trong ánh mắt hiện lên vẻ mờ mịt. Kỳ Xán nói nơi này là nhà cô, nhưng cô lại cảm thấy nơi này vô cùng lạ lẫm, thậm chí cô còn cho rằng cái sân thượng đơn sơ cô từng ở một thời gian còn khiến cô cảm thấy thân thiết hơn nơi này.
Thật kỳ lạ. Tân Đàm vô cùng tin tưởng trực giác của bản thân, cô bình tĩnh nói với mình, nơi này không phải nhà của cô, nhưng cô vẫn muốn đi lên nhìn một cái.
Tân Đàm vòng một vòng dưới lầu một xong thì không nhanh không chậm đi lên lầu hai. Trong căn phòng cách cô gần nhất, cô nghe thấy được tiếng khóc đè nén của một người phụ nữ và một đứa trẻ.
Tân Đàm lần theo âm thanh đi qua. Cô gõ cửa một cái, sau đó đẩy cánh cửa đang khép hờ ra. Cô nhìn thấy một người phụ nữ trung tuổi ăn mặc khéo léo nhưng lại nhếch nhác, người phụ nữ kia còn ôm một cậu nhóc trắng trẻo mập mạp tầm năm sáu tuổi.
Người phụ nữ bị động tác đẩy cửa của cô làm cho giật mình, theo bản năng hét ầm lên, trái lại khi cậu nhóc trắng trẻo mập mạp trong lòng bà ta nhìn thấy cô lại la lên: “Chị! Chị về rồi!”
Tiếng kêu của cậu con trai nhỏ Thẩm Đồng đánh thức Kiều Vân, bà ta dụi mắt, nhìn về phía Tân Đàm, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Sau khi Tân Đàm lên đại học thì đã đủ tuổi. Bắt đầu từ khi cô nhập học đã không về nhà nữa, hơn hai năm rồi Kiều Vân không nhìn thấy cô, lúc này nhìn lại còn cảm thấy hơi lạ lẫm.
Cô con gái không được bà ta coi trọng nhất mặc váy len màu nâu cà phê nhạt dài tới mắt cá chân, bên ngoài khoác một cái áo khoác màu lông lạc đà ấm áp, đi ủng đi tuyết màu trắng mềm mại, từ đầu đến chân đều sạch sẽ không nhiễm bụi trần. Màu da cô còn trắng hơn cả tuyết, màu môi cực kỳ nhạt, khiến đôi mắt màu đỏ như máu càng thêm nổi bật.
Kiều Vân hơi sợ hãi cặp mắt đó, nhưng tâm trạng càng cảm thấy phức tạp, bởi vì có vẻ Tân Đàm sống trong tận thế rất khá, tốt hơn bà ta nhiều. Bà ta gần như không dám nhận Tân Đàm.
Nhưng tóm lại vẫn là con gái của mình, Kiều Vân bò từ dưới đất dậy, giữ chặt Thẩm Đông đang muốn xông về phía Tân Đàm, khô cằn hô: “Đàm Đàm, con về rồi.”
Tân Đàm không lên tiếng. Cô yên lặng quan sát đôi mẹ con nhếch nhác này, trong lòng không chút gợn sóng. Cô cầm súng, định qua những phòng khác nhìn xem.
Kiều Vân nhìn thấy súng trong tay cô thì vội vàng hỏi: “Đàm Đàm, con mau đi giúp anh trai con đi, không nhìn thấy nó đang bị zombie quấn lấy ở dưới lầu à?”
Tân Đàm mờ mịt nhìn thoáng qua Kiều Vân, cô không rõ đối phương lấy đâu ra giọng điệu ra lệnh như vậy. Cô không để ý, chậm rãi đi ra ngoài.
“Mẹ đang nói con đấy con không nghe thấy à...”
Tân Đàm quay đầu lại, đôi mắt giống như nhuộm đẫm máu tươi nhìn thẳng vào Kiều Vân, khiến giọng Kiều Vân im bặt đi.
...
Tân Đàm chậm rãi đi trên hành lang lầu hai. Khi cô đi tới cuối, nhìn thấy một căn phòng thì trong lòng bỗng tràn ra gợn sóng kỳ lạ, khiến cô đẩy cửa ra.
Đập vào mắt là lớp tro bụi dày khiến Tân Đàm không nhịn được ho khan. Cô đứng ở cửa một lúc, chờ sau khi tro bụi tán đi không ít mới đi vào.
Căn phòng này cũng không rộng, màu sắc chỉnh thể thanh lịch giản dị, đồ cũng không nhiều nhưng sắp xếp rất gọn gàng, rèm cửa dày nặng mang đi hơn nửa ánh sáng trong phòng, khiến căn phòng hơi tối. Có lẽ là do lâu quá không có người ở, tất cả mọi thứ đều bị màu xám nặng nề bao phủ.
Cuối cùng Tân Đàm tìm được một chút cảm giác quen thuộc ở nơi này. Cô vươn tay, móng vuốt cô còn chưa dài ra, đầu ngón tay mềm mại sạch sẽ còn lộ ra ngoài. Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng xẹt qua từng hàng sách trên kệ sách nhỏ đi kèm bàn, khóe môi không nhịn được lộ ra nụ cười.
“Là của mình.” Tân Đàm nhẹ nhàng nói.
Cô tùy ý rút một quyển sách trong đó rồi mở ra, bên trong viết đầy ghi ghép, chữ viết nhỏ xinh, có vẻ rất nghiêm túc. Nhưng...
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ánh mắt Tân Đàm rơi vào một tờ trong quyển sách tiếng anh này, bên trên bất ngờ nhiều ra một nét chữ khác.
... Bữa sáng hôm nay ăn ngon không? Ngày mai Đàm Đàm muốn ăn gì?
Tân Đàm tựa như tìm được của quý hiếm lạ gì, lại rút một quyển sách toán ra, tùy ý lật một tờ, giữa những hàng chữ nắn nót của cô luôn có thể lẫn vào một chút gì đó khác.
... Buổi trưa đi ăn cơm với mình đi Đàm, mình giải hết đề rồi á!
Quyển thứ ba, quyển thứ tư, quyển thứ năm,... Lúc này Tân Đàm mới giật mình, hóa ra trên sách cấp ba của cô đều viết đầy cuộc nói chuyện giữa cô và Kỳ Xán.
Tân Đàm nhớ là ngay từ đầu cô bảo Kỳ Xán đừng viết chữ vào sách mình mà hãy dùng tờ giấy nhỏ truyền cho cô. Nhưng Kỳ Xán không vui, còn nhất quyết phải nói là chắc chắn dùng tờ giấy nhỏ cô quay đi là vứt mất, nhưng đảm bảo cô sẽ không vứt sách.
Cô bị lý do ngụy biện này làm cho tức cười: “Thế sao cậu không viết trên sách của cậu rồi truyền cho mình?”
“Mình... Mình sợ cậu ném sách của mình đi.”
Ngay từ đầu Kỳ Xán vẫn không tự tin, sau khi họ thân nhau hơn, thiếu niên ban đầu không đủ tự tin dần dần nói năng hùng hồn, ngụy biện hết bài này đến bài khác.
“Đàm Đàm, cậu đợi mấy năm nữa lại lật sách ra xem, thứ nhìn thấy không phải là những dòng ghi chép của cậu, mà là hồi ức thanh xuân của chúng ta! A, thanh xuân tươi đẹp cuối cùng rồi sẽ chết đi của chúng ta!”
Tân Đàm nhớ rõ lúc ấy cô vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cầm sách đuổi theo Kỳ Xán chạy khắp sân thể dục, làm bộ muốn dạy dỗ tên vô lại bôi vẽ linh tinh này. Nhưng cô không chạy nhanh bằng Kỳ Xán, lúc cô mệt tới thở hồng hộc thì anh đã chạy như bay vào siêu thị mua coca cola vặn ra đưa tới bên tay cô.
Lúc cô uống coca cola Kỳ Xán đã đắc ý nói: “Mình biết rồi nhé, cậu thích uống coca cola hơn trà sữa! Đây không phải là vừa khéo à? Mình cũng thích!”
Tân Đàm trở tay vỗ sách lên ngực Kỳ Xán, Kỳ Xán che ngực nhận lấy, tủi thân nhìn cô.
“Đi học tiết tự học buổi tối thôi.”
Khi đó nắng chiều vàng rực chưa rút đi, ráng màu trên trời nở ra những đóa hoa tươi đẹp, tiếng chuông tiết tự học buổi tối đã vang lên, cô và Kỳ Xán cùng nhau chạy về lớp.
Bây giờ, thời gian đã trôi qua mấy năm, cô thật sự giống như những gì Kỳ Xán nói, mở sách ra, thứ nhìn thấy không phải là những ghi chép khô khan không thú vị kia, mà là từng kỷ niệm giữa họ.
Tân Đàm ôm sách, không nhịn được cười ra tiếng. Cuối cùng cô cũng tìm được hồi ức quý giá trong căn nhà xa lạ này.
...
Sau khi Tân Đàm rời đi, Kỳ Xán cũng đang di chuyển về phía nhà cô. Mặc dù anh đã cố gắng nhanh nhất có thể nhưng vẫn lãng phí không ít thời gian. Lúc anh đến, đập vào mắt là cảnh Thẩm Ưu đã kiệt sức đang vật lộn với con zombie cuối cùng.
Con zombie kia nhìn thấy đồng loại lần lượt bị giải quyết, máu tươi thiêu đốt cảm xúc điên cuồng trong lòng nó, đang bất chấp tất cả lao về phía Thẩm Ưu, muốn cắn đứt cổ anh ta bằng được.
Kỳ Xán phi qua, con zombie bị anh đạp nghiêng đầu bay ra ngoài, sau đó không còn đứng lên nữa.
Thẩm Ưu chật vật ngồi dưới đất thở hổn hển. Trên người anh ta còn dính máu zombie, nhưng cũng may là không bị cắn bị thương, đúng là không dễ dàng.
Kỳ Xán vươn tay kéo Thẩm Ưu từ dưới đất lên. Thẩm Ưu nhìn Kỳ Xán thong dong nhàn nhã, ánh mắt vừa phức tạp lại kính nể: “Kỳ Xán, cậu lợi hại hơn rồi đó.”
“Cậu cũng tiến bộ không ít.” Kỳ Xán trả lời.
Bây giờ Thẩm Ưu hào hoa phong nhã cũng có thể xắn tay áo lên vật lộn với zombie, tận thế khiến bọn họ nhanh chóng trưởng thành.
Thẩm Ưu chỉ cười, nụ cười hơi miễn cưỡng: “Hết cách rồi.”
“Đàm Đàm đã tới rồi à?” Kỳ Xán nhìn thấy cái khóa bị súng bắn hỏng, nói: “Tôi đi vào tìm cô ấy.”
Thẩm Ưu gật đầu rồi đi vào cùng anh.
Bọn họ vừa đi vào đã thấy Kiều Vân dẫn Thẩm Đồng ra đón, hốt hoảng hỏi: “Tiểu Ưu, không bị thương chứ?”
Thẩm Ưu lạnh nhạt lắc đầu, Thẩm Đồng hào hứng chạy đến cạnh Thẩm Ưu muốn anh trai ôm, còn la hét chị đã về rồi.
Kiều Vân kéo Thẩm Đồng về, nói: “Đừng làm bẩn quần áo.”
Kỳ Xán đứng một bên nhìn, chân mày hơi nhíu.
“Con còn kêu chị gì nữa, cánh chị con cứng rồi, hai ba năm không về nhà, vừa về đến đã xị mặt cho mẹ xem! Mẹ thấy là nó không để người mẹ này vào mắt mà!” Kiều Vân nhíu mày trách cứ: “Tiểu Ưu, tốt xấu gì cháu cũng là anh trai của Đàm Đàm, lại học cùng trường với nó, sao cũng không biết quản nó cho tốt chứ?”
Thẩm Ưu cau mày: “Dì, cháu hơi mệt. Dì yên tĩnh một chút được chứ?”
Kiều Vân vẫn nhíu mày, nhưng cũng bất đắc dĩ ngậm miệng, ánh mắt chuyển sang người Kỳ Xán.
Kỳ Xán bảo trì lễ phép: “Chào dì.”
“Cậu là ai?”
“Bạn trai của Đàm Đàm, Kỳ Xán.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kiều Vân quan sát Kỳ Xán một lượt, thấy anh người cao chân dài còn có vẻ rất biết đánh nhau thì gật đầu với anh, nở nụ cười nói: “Chào cậu.”
“Dì, cháu có thể lên nhìn Đàm Đàm một lát không?”
“Có thể có thể, đi đi.”
Lúc Kỳ Xán đi lên cũng kéo Thẩm Ưu lên theo, mãi đến lầu hai Kỳ Xán mới dừng lại.
“Chú đâu?”
“Trước đó không lâu lây nhiễm virus zombie, tôi cũng không biết ông ấy chạy đi đâu rồi.”
Kỳ Xán khẽ giật mình, cho nên lâu nay là Thẩm Ưu một mực che chở hai mẹ con này? Tuy nghĩ như vậy rất không lễ phép, nhưng Kỳ Xán nhìn thấy thái độ của Kiều Vân thì cảm thấy rất không thoải mái. Anh có thể hiểu vì sao Tân Đàm không muốn về nhà.
Thẩm Ưu cực kỳ bình tĩnh chấp nhận hiện thực, nói xong câu đó thì quay sang bảo Kỳ Xán: “Đàm Đàm đang ở trong căn phòng trong cùng, cậu đi qua đi.”
“Ừ, các cậu cũng thu dọn đồ đạc đi, chẳng mấy chốc là có thể tới khu an toàn thôi.”
“Được.” Thẩm Ưu chậm rãi nói: “Hôm nay cảm ơn cậu.”
Kỳ Xán đã xoay người đi tìm Tân Đàm, nghe thấy Thẩm Ưu nói cảm ơn thì tùy ý xua tay.
Kỳ Xán nhanh chóng đi tới cửa phòng Tân Đàm. Cửa chỉ khép hờ nhưng anh vẫn lễ phép gõ cửa, sau khi nghe thấy giọng Tân Đàm mới đẩy cửa vào.
Ban đầu Kỳ Xán cho rằng sẽ đối mặt với ánh mắt bi thương của Tân Đàm, nhưng Tân Đàm vừa thấy anh thì càng cười tươi hơn, nụ cười trong mắt giống như sắp tràn ra ngoài.
Kỳ Xán không hiểu ra sao gãi đầu, nhìn thấy trước mặt Tân Đàm đang bày mấy quyển sách giáo khoa, bên trên là những dòng ghi chép dày đặc, nắn nót của cô.
Cho nên rốt cuộc thì Tân Đàm đang cười gì nhỉ? Chẳng lẽ là lực lượng của tri thức khiến cô không còn đau buồn nữa?
...
Đám Lục Khiếu cuối cùng cũng tạm thời đánh lùi zombie, đang tụ tập những người sống sót trong Triêu Dương Hoa Uyển lại, thì thấy thành viên của phân đội nhỏ quân cứu viện vốn nên đóng giữ khu an toàn lảo đảo chạy tới.
Cổ của anh ta bị cắn thương, cố nén virus tàn phá, đưa đến một tin tức tồi tệ... Lương Thiên thức tỉnh rồi! Cô ta xui khiến Phương Dã cắn đứt còng tay rồi tấn công anh ta, cả hai đã chạy trốn!
Thành viên phân đội nhỏ dùng toàn bộ nghị lực mới có thể chống đỡ chạy được tới đây. Bây giờ đã truyền được tin, anh ta cũng không nhịn được nữa, ngã trên mặt đất đau đớn gào thét, thịt thối trên người cũng đang lan tràn rất nhanh.
Vào lúc các thành viên khác của phân đội nhỏ còn đang do dự, Lục Khiếu cũng đã gọn gàng nhanh chóng nổ súng kết thúc tính mạng của anh ta.
Lục Khiếu lấy thiết bị theo dõi trong túi ra, chấm đỏ bên trên đang không ngừng di chuyển. Anh ấy đang muốn đuổi theo Lương Thiên thì bỗng nghe thấytiếng vang “ầm ầm” truyền tới từ trên bầu trời.
Là máy bay trực thăng tới rồi!
“Đội trưởng Lục, không có thời gian đâu! Đây là chiếc máy bay trực thăng cuối cùng, chúng ta phải mau chóng rút lui, nếu không thì zombie sắp đến rồi!”
Sắc mặt Lục Khiếu đen xì, hiển nhiên là cực kỳ tức giận, nhưng đúng là không thể ở đây lâu hơn nữa. Anh ấy lạnh giọng nói: “Rút lui!”
Vào lúc những người sống sót khác đang xếp thành hàng lần lượt đi lên máy bay, Kỳ Xán và Tân Đàm khoan thai tới chậm. Lục Khiếu nói cho họ tin Lương Thiên chạy trốn.
Tân Đàm nói: “Anh không đuổi theo à?”
“Tôi đuổi theo kiểu gì? Còn không rút lui nữa thì sẽ phải ở lại nơi này mãi mãi!” Lục Khiếu lạnh giọng trả lời.
“Các anh làm việc bất lợi, anh nổi cáu với Đàm Đàm làm gì?”
Kỳ Xán và Lục Khiếu mơ hồ có xu thế tranh chấp, ánh mắt Tân Đàm lại rơi vào trên người thành viên đã chết nhưng chưa hoàn toàn biến thành zombie. Là Lục Khiếu giết anh ta.
Sau khi lên máy bay, Kỳ Xán phát hiện Tân Đàm hơi buồn bực không vui. Anh hiểu Tân Đàm rất rõ, biết cô đang nghĩ gì. Anh không đồng ý với cách làm của Lục Khiếu, nhưng lúc này nhiều lời vô ích.
Kỳ Xán nhẹ nhàng vỗ lên tay Tân Đàm, nói: “Đàm Đàm, mình làm ảo thuật cho cậu xem nhé?”
“Hả?” Tân Đàm lấy lại tinh thần, tò mò ngước mắt.
Kỳ Xán làm bộ múa trước mặt Tân Đàm nửa ngày, cuối cùng lấy ra một đôi cài tóc từ trong túi... là thiên sứ nhỏ và ác ma nhỏ!
“Cậu tìm đâu ra thế?” Tân Đàm kinh ngạc mở to mắt, tò mò hỏi.
“Lúc trước chính cậu nói mà, ở trong nhà, mình tìm bừa một cái mà thấy ngay trong ngăn kéo. Mình đeo lên cho cậu nhé.”
“Trẻ con quá.” Tân Đàm dừng một lát rồi nói tiếp: “Mình muốn ác ma nhỏ.”
“Hả, tại sao?”
Tân Đàm hơi xích lại gần Kỳ Xán, cúi đầu, để Kỳ Xán đeo cái cài tóc ác ma nhỏ lên cho mình, cô nói: “Bởi vì mình có răng nanh cậu không có.”
Tân Đàm đeo cài tóc ác ma nhỏ, nhe cặp răng nanh nhỏ đáng yêu về phía anh.
Kỳ Xán: “...” Đáng yêu! Muốn xoa xoa!
/45
|